Lý Thường phất ống tay áo xua đuổi đàn ruồi phiền phức, cái thứ này cứ có mùi máu là bâu tới rất nhanh, một tay vuốt râu, đắc ý nói: - Vân hầu, mau hạ cờ đi, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi.
Đánh cờ trên chiến trường là kiến nghị của Lý Thường, ông ta cho rằng thân là nho tướng phải như Gia Cát võ hầu, tay cầm quạt lông, ung dung cười nói chỉ điểm giang sơn mới đúng, hoàn toàn quên mất hai canh giờ trước còn nước mắt nước mũi dầm đề, kéo Vân Tranh muốn lên chiến trường trở lại.
Trải qua cuộc chiến này, Lý Thường đã có thể kiêu ngạo nói với tất cả mọi người, ông ta là một vị nho tướng, đối diện với kỵ binh Tây Hạ xông tới với thế dời non lấp biển, mình ung dung bình tĩnh chỉ huy tác chiến ra sao... Còn Vân Tranh, trong trần thuật sẽ thành tên mãng hán, chỉ biết vung đao giết người như đồ tể.
Dù sao y cũng là Vân ma vương, Vân đồ tể không phải à? Giết được nhiều người, uy danh y sẽ càng được củng cố.
Vân Tranh không bận tâm việc Lý Thường chiếm công của mình, kể cả y muốn tranh công cũng khó, đám quan văn sẽ ra sức đem công lao tính lên người Lý Thường mà thôi, trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi hạ cờ, tiếng chém giết trên chiến trường dần lắng xuống..
Hơn năm vạn người chiến đấu trong dải đồi núi rộng ba dặm, những vũ khí tầm xa chiếm cứ cao điểm đã ngừng bắn, trận chiến này chứng minh một đạo lý, vũ khí tầm xa đối phó với kỵ binh trì trệ có hiệu quả cao, có thể đánh tan đại đội kỵ binh xung kích, là trận chiến nâng cao tinh thần cho tướng tá các cấp quân Tống.
Khi mặt trời dần ngả vìa phía Tây, quân Tống bắt đầu reo hò, nghênh đón chiến thắng đầu tiên, Vân Tranh cũng cao hứng, quân đội dựa vào lương thảo thắng lợi để nuôi lớn thành hùng sư vô địch.
Lang Thản mặt đầy sùng kính mời đại soái và giám quân đi xem chiến trường, tất nhiên hai người đồng ý, bộ hạ muốn khoe công, chẳng lý gì không thỏa mãn người ta.
Xuống núi rồi Vân Tranh mới phát hiện, vẻ sùng bái trên mặt Lang Thản không phải giành cho mình, mà là cho Trương Trắc.
Một người bị bắn như nhím, không nằm xuống, mà tay cầm đoản đao, hai mắt mở to, nếu chẳng phải tư thế hoàn toàn cứng đờ, Vân Tranh còn tưởng hắn chưa chết.
Người Tây Hạ bên cạnh chết thành vòng tròn, tựa hồ bảo vệ thống soái của mình tới cùng, Vân Tranh nhìn cảnh này chỉnh lại y sam, nghiêm túc chắp tay vái một cái.
Nếu không phải hôm nay có cỗ máy chiến tranh voi chiến xuất hiện phá tan quân trận người Tây Hạ, Vân Tranh biết dù mình có thắng, cũng là một trận thắng được không bằng mất.
Lý Thường rụt rè đi tới, thò tay chọc thi thể Lý Thường một cái, sau đó ngửa mặt phát ra một tràng cười suýt làm ông ta đứt hơi bỏ mạng.
- Cái thi thể này là của ta, Vân hầu, đây là báu vật vô giá đấy, ta sẽ mới những người thợ giỏi nhất tới chế thành tượng nến, đem về bày ở Đại Khánh cung, cho bệ hạ bá quan thấy chiến tích lẫy lừng của chúng ta...
Lý Thường miệng kho rang vì kích động, lời nói cực nhanh, không biết rằng đám Lang Thản, Khương Triết, Lương Tiếp, sắc mặt khó coi, Ngô Kiệt nhíu mày: - Người này là bậc anh kiệt làm như thế..
Lời chưa nói hết đã bị Vân Tranh trừng mắt ngăn lại, Vân Tranh nói: - Giao cho giám quân xử lý đi. Cố tình nhấn mạnh hai chữ “giám quân”, để đám tướng tá không nên quên thân phận của Lý Thường.
Vân Tranh xoay người bỏ đi, cái xác này rơi vào tay một tên quan văn chắc chắn không có kết cục hay ho, nhưng y không vì một cái xác chết lại mà xung đột với Lý Thường, cuộc chiến vẫn còn dài, mà y thì đánh mất chủ bài của mình rồi.
Đại quân kịch chiến suốt một ngày, tới lúc này thông phán Tần Châu mới dẫn dân phu vào thu dọn chiến trường, bọn họ trước tiên xử lý quân tốt người Tống chết trận, dùng vải gai gọc xác, đặt sang một bên, sau đó lột giáp, vũ khí, cùng kim ngân trên người Tây Hạ.
Những thứ đó thuộc về thương cổ đi theo quân, đó là giao ước từ trước.
Lý Thường rất khó chịu với cảnh này, ông ta nhìn trúng một bột minh quang khải của Tây Hạ, đi tới yêu cầu đưa cho mình, đám thương cổ không thèm để ý, lấy văn thư ra cho ông ta xem.
Khi nhìn thấy cả tên của mình và Vân Tranh trên văn thư, Lý Thường đùng đúng nổi giận, nhưng đọc tới hàng chữ nhỏ, thì hắng giọng một tiếng, làm bộ đạo mạo căn dặn đám thương cổ phải thu dọn chiến trường thật sạch sẽ, không để sót thứ nào, sau đó chắp tay sau lưng quay về quân trướng.
Vân Tranh cũng không phải là kẻ ngông cuồng, thô bỉ, vô lý, khó cộng sự như tưởng tượng, chỉ cần không can thiệp vào chuyện của y, y cũng không kiếm chuyện, còn về phần công lao, người khác ra sức tranh giành, Vân Tranh lại lo mình công quá lớn, đẩy đi không kịp.
Nghĩ cũng phải, mới hai mấy tuổi đầu đã là quan tam phẩm, quân hầu thực quyền, không dựa vào phúc tổ tông, không dựa vào xiểm nịnh, đều do từng đao từng thương kiếm được, nếu chẳng phải ngoại họa chưa dẹp, đây chắc chắn là cái gai cần nhổ vội của đại lão trong triều.
Sai lão phó Lý An mài mực, ông ta chuẩn bị đem những điều nhìn thấy theo con mắt của mình, báo cáo cho hoàng đế, đó là thiên chức của ông ta.
Trăng đã lên giữa trời, chiến trường tuyệt bóng người, thi thể trần truồng của người Tây Hạ chất thành đống dưới ánh trăng nhợt nhạt, chỉ có những con dã thú với đôi mắt xanh lè đang thưởng thức bữa ăn, không phải dân phu không chịu chôn thi thể, mà vì quá nhiều, một buổi tối không sao chôn hết.
Một con sói hoang chuẩn bị ngoạm cánh tay còn rất tươi, đột nhiên cánh tay đó thọc vào cái mồm há to, nắm chặt lưỡi, con sói co quẫy đạp dữ dội, chẳng mấy chốc người nhũn ra.
Thi thể chỉ còn nửa khuôn mặt đột nhiên mở mắt ra, rụt tay lại, đẩy đổng thi thể đè trên người ra, há mồm ngoạm vào cổ con sói, hút lấy máu.
Trại chính ở Tần Vương Xuyên sắp sập rồi, vừa mới đánh lui quân địch, sĩ tốt hò hét dập lửa ở tường trại, Giả Quỷ lảo đảo ngồi phịch xuống đất, đẩy thi thể bị đá ném trúng ra, yếu ớt lắc bình nước trống, vẫn không cam tâm cố dốc một giọt nước vào cổ họng khô cháy của mình.
Đã bốn ngày rồi, Giả Quỳ không biết mình còn phải thủ vệ thành trại này bao ngày nữa, nhưng hắn biết đêm nay sẽ là lần cuối cùng mình nhìn thấy ánh sao.
Công sự bên ngoài Tần Vương Xuyên đã bị Một Tàng Ngoa Bàng lấp đầy, chỉ dựa vào sức sát thương cường đại của hỏa đạn mới giữ vững được tòa cô thành này, thám mã truyền tin về, xung quanh Tiểu La Môn trại đã xuất hiện du kỵ của Tây Hạ, chứng tỏ Một Tàng Ngoa Bàng đã tìm được, hoặc đào được con đường xuyên qua Tần Vương Xuyên rồi. Núi non bao la xung quanh có nhiều nơi chính thám mã của quân Tống chưa bao giờ đặt chân tới, tìm được một lối đi cũng không có gì là không thể.
Vì sao Vân Tranh chưa ra mặt, bọn họ quần thảo với Một Tàng Ngoa Bàng gần tháng, quân địch hẳn cũng đã thấy mệt mỏi.
Chẳng lẽ y đợi phủ tôn chết để độc chiếm công lao?
Giả Quỳ đấm mạnh xuống đất, nắm đấm be bét bùn máu, hắn không muốn về hậu trại nghỉ nữa, dù sao sáng mai mình cũng chết thôi.
Nghĩ tới lão mẫu ấu tử ở nhà đợi mình về, Giả Quỳ sụt sịt mũi, cổ tay vẫn còn đeo thần phủ mà lão mẫu xin đường trong miếu, trước khi lên đường, lão mẫu đích thân buộc vào tay hắn, nói là phải tụng kinh nghìn lần mới xin được, nay không thấy rõ màu sắc nữa.
Ra trận, giết người tới trái tim chai lỳ, hắn vốn nghĩ mình biết khóc nữa rồi, không ngờ lúc này nước mắt chảy ra không sao ngăn lại được, phải dùng hết sức mới không khóc ra tiếng...
Hậu doanh đột nhiên xôn xao, càng lúc càng lớn, Giả Quỳ bật dậy, tức thì đầu choáng mắt hoa, ngàn vạn lần đừng nói là quân sĩ bạo loạn.