- Cái gì? Phú Bật rống lên: - Tây Hạ giết tộc dân của ta, hủy nhà cửa ta, ăn thịt con dân ta, hành vi không khác gì cầm thú, ngươi không tiêu diệt chúng, lại đi tấn công Thanh Đường xưa nay luôn nghe theo Đại Tống là lý gì?
Vân Tranh thực sự không còn lời lẽ khinh bỉ nào để nói nữa rồi, trước kia Một Tàng Ngoa Bàng áp sát Mạc Xuyên Thành, chính ông ta tiến quân lăm le chiếm đất Thanh Đường, sao không nghĩ tới điều ấy, giờ lấy ra chỉ trích mình? Chỉ là quá quen sự hai mặt của quan văn, bọn họ làm gì cũng tự cho là chân lý, chẳng hơi đâu mà giận: - Ta nói từ lâu, ngay trong thư gửi phủ tôn ngài cũng đã giải thích, mục tiêu của Ta là Hà Hoàng, không có Hà Hoàng làm bàn đạp, tiến binh Đôn Hoàng, lấy lại khống chế con đường tơ lụa cổ, đồ mưu Thập Lục Châu, như thế dù con cháu có kém cỏi, cũng có thể bại gia thêm vài năm nữa.
Phú Bật ngây ra nhìn Vân Tranh hồi lâu: - Xem ra lão phu không muốn nhận mình già cũng không được nữa rồi, ngươi có chí lớn, ta không phản đối, nhưng hãy trông chừng dã tâm của ngươi, đừng để leo lên núi cao rồi lại muốn bắc thang lên trời.
- Nay Đại Tống ta đã ở vào thế bất bại, ngươi lại muốn mạo hiểm tiến công Thanh Đường, không rút kinh nghiệm gì từ bài học của lão phu sao, ta sẽ không để ngươi đem an nguy Đại Tống ra mạo hiểm.
Thấy Phú Bật bỏ đi rồi, Lý Thường cười nhạt: - Đại soái bảo đợi ông ta cũng ý kiến, bảo tiến quân ông ta càng chụp mũ lên đầu, rốt cuộc là ông ta muốn cái gì?
Vân Tranh cười khổ: - Có gì khó đoán đâu, ông ta chỉ muốn mau chóng lấy lại Tần Vương Xuyên, khi đó ông ta sẽ yêu cầu ta cố thủ ở đó, thế nên vừa rồi mới lên giọng chất vấn, chẳng qua là muốn đào hố thôi, có cơ hội kiềm chế ta, đời nào ông ta chịu bỏ qua, nói cho cùng, ông ta là đại diện tập đoàn quan văn.
Nghe giọng Vân Tranh có chút chán nản, Lý Thường thở dài: - Đại tướng quân chớ lo, có lão phu ở đây, nhất định không để Phú Bật ngáng chân ngài... Lần này về về triều, lão phu nhất định phải nói chuyện kỹ càng với bệ hạ, võ võ cứ níu chân nhau như thế, chẳng trách Đại Tống ta mỗi ngày một đi xuống...
Nhìn nắng thu bên ngoài đang nhanh chóng làm khô đậu hũ, tạm thời gạt bỏ suy nghĩ khác, những miếng đậu hũ này tuy nhỏ, nhưng nó có tác dụng trọng đại với vận mệnh Đại Tống sau này.
Người trong quân doanh căm chỉ như đàn kiến, mỗi người tự có việc của mình, đại quân sắp viễn chinh, không có cung ứng hoàn mỹ sẽ xảy ra vấn đề lớn, theo thám báo truyền tin về, Hà Hoàng nay đã thành vùng đất chết...
Núi xa truyền tới từng trận sấm rền, Lý Thanh giỏng tai nghe ngóng, xác định đúng là tiến sấm mới yên tâm, hắn lại đói rồi, phụ nhân kia giúp hắn nướng thịt, lần trước quá đói không nghĩ gì, lần này hắn không dám nhìn miếng thịt, cho vào mồm nhai qua loa cố nuốt thật nhanh, còn đấm ngực mới trôi xuống được.
Hồi nhỏ trong câu chuyện mẫu thân kể, chỉ có sói, mãng xà mới ăn thịt người, yêu ma quỷ quái mê hoặc người, chưa bao giờ có người ăn thịt người, không ngờ bây giờ hắn phải ăn rồi, vậy mình có còn là người nữa không?
Phụ nhân đó cũng ăn, hám răng trắng đó gặm xương rất sạch sẽ.
Một đội kỳ binh từ Tiểu La Môn trại tàn bại xông ra, bọn họ nhìn thấy đội ngũ kỳ quái này lâu rồi.
- Ta là người nước Đại Hạ, nếu ngươi không muốn theo ta, ta cho ngươi ít lương thực và tiền, tự kiếm lấy đường sống. Lý Thanh ngồi trên cáng, quay đầu cười với phụ nhân kia:
Phụ nhân không nói, khuỵu chân quỳ sau lưng Lý Thanh, giống tân nương e thẹn.
Lý Thanh đưa tay ra vuốt mái tóc đen sơ rối: - Ngươi là người chứng kiến thời khác trầm luân của ta, nhân tính là thứ đánh rơi thì không thể nhặt lại nữa, ta rất hi vọng nói nhập vào người ngươi, có ngươi, ta còn có thể nhìn thấy bóng dáng mình trước kia, nếu không sau này ta khác gì dã thú.
Phụ nhân nhìn hắn một lúc, gật đầu.
Kỵ binh nhanh chóng tới nơi, Lý Thanh đứng dậy, uy nghiêm quát: - Ta là tướng quân Lý Thanh của Bảo Hỉ quân, đây là nữ nhân của ta.
Một ngày sau khi Lý Thanh trở về, Một Tàng Ngoa Bàng nhổ trại.
Lần này trở về, đại quân Tây Hạ không giống lúc tới phân thành tiền hậu tả hữu như lúc tới, mà trở nên phân tán, từng bộ tộc một đi riêng lẻ, mười vạn quân còn lại, bản bộ của Một Tàng Ngoa Bàng bốn vạn, sáu bộ viễn trại có bốn vạn, sáu bộ này nằm phía bắc Hà Sóc, có mục trường tốt, liền sát nhau, quan hệ rất tốt, xưa nay luôn nằm ở thế trung lập, không tham gia vào bất kỳ cuộc phân tranh nào ở Đại Hạ, nhưng lần này, thế lực của Một Tàng Ngoa Bàng suy yếu, một phần đang ở Hồi Hột, không đảm bảo được bọn họ còn giữ trung lập không, hai vạn nữa là của bộ tộc nhỏ lẻ. Vì thế sách lược của Một Tàng Ngoa Bàng rất rõ, nếu những kẻ này không còn đồng lòng với mình, không thể ôm nhau sưởi ấm được. Chưa hết, vì có đủ thức ăn trở về, giữa bộ tộc đã bắt đầu xung đột bạo lực, đó là do Một Tàng Ngoa Bàng cố ý an bài.
Lần trước tiêu diệt bộ tộc không thuần phục là vì sách lược lâu dài của Tây Hạ, lần này là bất đắc dĩ, thần mạnh chủ yếu, đôi khi còn đáng sợ hơn cả ngoại địch.
Lý Thanh trở về tuy bí mật, nhưng không qua được mắt thủ lĩnh bộ tộc, trong đại quân có quan hệ chằng chịt, muốn giữ bí mật là chuyện rất khó khăn, ở Tây Hạ, tướng sĩ trước tiên trung thành với tộc trưởng, rồi mới tới Tây Hạ vương.
Đó là hiện trạng Một Tàng Ngoa Bàng nỗ lực thay đổi, hắn trọng dụng người Hán, đẩy mạnh Hán hóa ở Tây Hạ, là vì tư tưởng quân thần.
Nay Đại Hạ có cương vực hàng ngàn dặm, đông tới Hoàng Hà, tây tới Ngọc Môn, nam giáp Tiêu quan, bắc khống chế sa mạc, lãnh thổ bao la, dưới chế độ toàn dân là lính, binh lực có thể đạt tới vạn.
Vùng đất này giàu có mà mỹ lệ, dê, bò, trâu, ngựa, lạc đà, muối, ngọc, cam thảo, xạ hương v..v.. v... Nhiều không kể siết, trong đó sản phẩm dệt tự lông là hàng đầu, chất lượng muối cũng có thể xem là hàng đầu thiên hạ, muối cực thuần, óng ánh, hơi mang sắc xanh ngọc bích.
Bình nguyên Hà Sóc giàu có thực sự là nơi mưu đồ nghiệp đế vương.
Nhưng vùng đất này, chém giết và phản loạn chưa bao giờ dừng lại, cho dù hoàng tộc nỗ lực thế nào chăng nữa, cũng không thể quy nhân tâm về một mối. Lý Nguyên Hạo dùng chém giết tanh máu chứng minh, đó là thủ đoạn duy nhất chỉnh hợp Tây Hạ.
Ngăm nghìn Chất Tử quân vẫn đang trú ở phủ Hưng Khánh, đám người lòng dạ khó lường này ngày đêm thủ vệ hoàng cung, so với nói chúng là con tin, không bằng nói chúng là ngục tốt canh giữ hoàng gia.
Chỉ cần bộ tộc bọn chúng gặp nạn, chuyện đầu tiên chúng làm là giơ đồ đao lên chém hoàng tộc, đó là giao dịch giữa Lý Nguyên Hạo và các thủ lĩnh bộ tộc.
Khi thế lực hoàng tộc đỉnh thịnh, các bộ tộc ngoan ngoãn nghe theo, một khi hoàng tộc suy nhược, thế nào có bộ tộc không an phận.
Lúc này đại quân Tây Hạ như đàn trâu di cư, bọn họ bất chấp tất cả chạy về phương bắc, đội quân đi trước đã qua Quảng Ngô Lĩnh, quân thì vẫn ở lại Tần Vương Xuyên, đợi thám báo thăm dò quân tình trở về.
Hai mắt Một Tàng Ngoa Bàng như hai đốm lửa ma chơi giữ đêm đen, nhìn đám bộ tộc kia nối nhau rời đi không nói lời nào, tới lúc này hắn không thể lung lạc được đám đầu lĩnh bộ tộc nữa.
Trương Giáng nhỏ giọng nói với Một Tàng Ngoa Bàng: - Bầy dê rút lui sẽ bị người Thanh Đường xé xác.
- Lần này xuất chiến đã chết vô số tướng sĩ, ngươi cho rằng ta còn để ý tới chút tổn thất đó sao? Hừ, đám bộ tộc đó đã không nghe lời, kệ chúng, đám ngu xuẩn ấy tưởng dựa vào lực lượng của mình là có thể về Đại Hạ sao? Về rồi không cần lương thực, không cần phủ Hưng Khánh chi viện, đúng là ngu xuẩn cực độ.