Vân Tranh đập đầu vào vách khoang xe, chẳng trách khi mình kiến nghị tổ chức thương đội ở phương bắc, ông ta tích cực như thế, lại còn chuyên môn giao dịch với Nữ Chân, đóng cả thuyền lớn như thế, không phải chuyển hàng, mà là vận chuyển binh sĩ, sáu chiếc đại thuyền, như thế phải chở được một vạn quân đột kích.
Té ra mình bị người ta lợi dụng, không, phải nói chính xác là sự xuất hiện của mình, mới tạo điều kiện cho tướng môn thực thi kế hoạch đường dài này.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tổ chức ngôn từ, Vân Tranh cẩn thận nói: - Lão Thạch, chúng ta cùng là tướng môn, là lão hữu, có lời ta không thể không nói, nếu như ta nói khó nghe, cứ coi như ta đánh rắm, ông cười một cái là được, các vị đã tính đường lối, nhắm đúng phương hướng, thậm chí ngay cả người Nữ Chân cũng tính luôn, nhưng đã tính tới sức chiến đấu của mình chưa?
- Còn nữa Da Luật Trọng Nguyên năm xưa bán đứng mẫu thân của mình, người như thế ông dựa vào cái gì tin lão ta không bán đứng mình?
- Người Nữ Chân kiêu dũng vô cùng, một người cũng dám lao vào tác chiến với thiên quân vạn mã, quân đội như thế làm sao khống chế? Không phải ta coi thường Cao Kế Tuyên, nhưng ta không hề nhìn thấy ông ta có khả năng gì khống chế được Nữ Chân hết.
- Ta chưa bao giờ thấy một tướng quân ở địa vực xa lạ, kết hợp với một người xa lạ, lại có thể đánh thắng được kẻ địch cường đại. Da Luật Hồng Cơ cho dù đi tới đâu cũng có mười vạn thiết kỵ, ta không nghĩ thông điểm này, Cao Kế Tuyên định đối phó với mười vạn thiết kỵ ra sao? Chẳng lẽ Da Luật Trọng Nguyên lại có bản lĩnh điều được cấm quân đi? Nếu lão ta có bản lĩnh đó, không cần tới chúng ta giúp sức, cũng không lấy Yến Vân Thập Lục Châu làm điều kiện giao dịch.
- Lão Thạch à, các ông nghĩ cái gì vậy, chúng ta cần Yến Vân Thập Lục Châu làm tấm là chắn bảo vệ quốc gia, chẳng lẽ nước Liêu lại không cần.
- Da Luật Trọng Nguyên muốn làm hoàng đế, chứ không muốn diệt quốc gia của mình, cứ cho rằng lão ta thành công lên làm hoàng đế, liệu có thừa nhận mình giết vua không? Lại còn cắt đất nhường địch, nếu thế lão ta làm hoàng đế nổi mấy ngày?
Thạch Trung Tín ngần ngừ, những lời của Vân Tranh khiến ông ta cảm thấy sự việc bỗng dưng sinh ra vô vàn biến số: - Ngươi chẳng phải chỉ có bốn vạn quân không phải cũng đánh đuổi mười vạn của Một Tàng Ngoa Bàng, còn diệt cả Thanh Đường sao? Tương tác giám cũng cho bọn ta rất nhiều thuốc nổ, cho dù kế không thành, rút lui hẳn cũng dư sức đúng không?
Đây gọi là tài hèn chí lớn, nhiệt tình với ngu dốt đây mà, Vân Tranh không có tâm trạng mỉa mai nữa: - Lão ca ca thông minh cả đời mà hồ đồ nhất thời là sao, cớ gì lại đi tin thứ trên công báo, chuyện kiểu giết địch một vạn báo mười vạn còn ít à? Một Tàng Ngoa Bàng không bị ta đánh bại, là hắn rút lui, người ta ngay từ đầu căn bản không phải nhắm vào Đại Tống, ta có được Thanh Đường cũng là cơ duyên xảo hợp, ài thong thả ta kể hết cho, ta nói luôn, trận chiến đó kẻ thắng là Một Tàng Ngoa Bàng, ta mất nửa đàn voi chiến, đầu độc cả dài Tần Châu, khiến nơi đó ít nhất mười năm khó phục hồi, vậy mà không dụ được hắn vào bẫy, nếu không lấy được Thanh Đường thì ta thành tội nhân của Đại Tống rồi.
- Còn về thuốc nổ, lão ca nghĩ cứ nghĩ nó là thứ vũ khí cứ châm lửa ném đi là xong sao? Phú Bật cũng có không ít thuốc nổ, kết quả thế nào? Thật là, thật là …Lần này các người căn bản không phải đi giết Da Luật Hồng Cơ mà là đi tự sát, ngàn vạn lần đừng nói với ta là Cao Kế Tuyên định đích thân dẫn quân tập kích..
Thấy Vân Tranh tức không nói ra lời, Thạch Trung Tín cười ngượng ngùng: - Đừng lo, Cao Kế Tuyên không đi, là Cao Hoài Đức và đám con cháu của ông ta, bọn chúng là tội tù, muốn khôi phục vinh quang xưa, chỉ còn cách liều mình một phen …
Vân Tranh sững sờ trong giây lát rồi đạp vào thùng xe quát lớn: - Dừng xe!
Xe ngựa dừng lại, Vân Tranh nhảy xuống, Thạch Trung Tin vội giữ lấy tay: - Làm thế có gì không ổn?
Vân Tranh nhìn dòng người qua lại trên đường, thò đầu vào xe, nghiến răng rít lên: - Các ngươi đều đáng chết, chỉ thương cho đám phụ nhân Cao gia, lần này Vân gia và Địch soái cũng không cứu được họ nữa, các ngươi chết hết đi!
Thạch Trung Tín há hốc mồm, không hiểu vì sao Vân Tranh nói thế, lòng ông ta loạn rồi, gọi mấy câu mà Vân Tranh cứ thế bỏ đi, không thèm trả lời, liên tục thúc mã phu đi nhanh, cần về nhà đem toàn bộ lời Vân Tranh nói, kể cho mẫu thân, đợi lão nhân gia phán đoán.
Hầu Tử chạy xe tới đón, Vân Tranh lên xe chỉ nói một câu: - Ra ngoài thành!
Chửi mắng trong nhà thì chỉ tổn thương người mình yêu thương, chửi mắng ngoài đường là ngu xuẩn, chửi mắng có cây thì không đã...
Xe ngựa của Vân Tranh đi thẳng ra ngoài thành, sớm nghe kể Phúc Điền viện ở đó thu nhận toàn người câm điếc, bọn họ sinh hoạt rất khổ, Vân Tranh sau khi quyên góp lượng bạc, Hầu Tử đuổi hết quản sự đi, mời những người câm điếc ngồi ngay ngắn, sau đó Vân Tranh mang nụ cười cứng đờ bắt đầu chửi bới Cao Kế Tuyên cùng đám huân quý.
Người trong Phúc Điền Viện rất cao hứng, khi Vân Tranh đi, bọn họ tiễn rất xa, há to miệng kêu "a a", hi vọng y tới thường xuyên, chưa bao giờ có người chịu nói nhiều với bọn họ như thế, thanh y sĩ tử đó thao thao bất tuyệt tận một canh giờ, trời mới biết y nói gì, có vẻ nhiệt tình lắm, cả quyên tiền rất nhiều là sự thật.
Con người mà, thiếu cái gì thèm cái đó.
Vân Tranh chửi bới một hồi vẫn không thỏa, trên đường về tiếp tục chửi trong lòng Cao Kế Tuyên vô sỉ tới cùng cực, cả nhà Cao Hoài Đức đã thê thảm như vậy mà hắn không tha, muốn ép hết giá trị lợi dụng mới thôi, nói ra cùng tổ tiên, làm sao hắn tàn nhẫn đến thế?
Chuyện này không phải lỗi của y, là do đám văn thần thổi phồng chiến thắng quá độ, khiến dã tâm một số kẻ rục rịch trỗi dậy, kẻ thì nhắm vào Tây Hạ, kẻ thì muốn xâu xé nước Liêu, một đám ngu xuẩn không tự lượng sức.
Khi xe ngựa đi qua cổng thành, Vân Tranh nhìn quân Tống đội mũ nỉ, đột nhiên bảo dừng xe, gọi binh tốt đứng ở cổng thành tới. Tên binh tốt đó lập tức chạy tới, quỳ một chân thỉnh an: - Đại tướng quân có gì sai bảo ạ?
Trông thành mà, bọn họ biết rất rõ ai chọc vào nổi ai không, đó là yêu cầu nghề nghiệp.
Vân Tranh cười thân thiện: - Đứng lên nói chuyện, ngươi là người ở đâu?
Quân tốt ấp úng: - Tiểu nhân là người Giang Âm.
- Ồ, Giang Âm, nơi đó hay lắm, năm xưa ta cũng du học qua Giang Âm, còn bái kiến mộ Quý Trát, không biết Vạn Xuân viên đã xây xong chưa?
Quân tốt liền trở nên kích động, chắp tay nói: - Khi tiểu nhân nhập quân thì Vạn Xuân viên vẫn đang xây, không ngờ Đại tướng quân đã tới Giang Âm.
- Tới rồi, nhưng đã rất lâu, lâu như kiếp trước vậy.
Vân Tranh cười vui vẻ, vỗ vỗ vai quân tốt mặt non nớt giống mình: - Làm lính cho tốt, nay Đại Tống cải cách quân chế, mười năm về quê, khi đó Vạn Xuân viên xây xong, nhất địn vô cùng đẹp đẽ.
Vẫy tay tạm biệt, xe ngựa của Vân Tranh không về nhà, mà tới công giải phòng của mình, cho dù không cách nào ngăn cản hành vi tự sát ngu xuẩn kia thì cứu được tính mạng quân tốt nào thì cứu, dù sao y là xu mất phó sứ, cho dù là Bàng Tịch, điều binh cũng phải hỏi ý kiến của y.
- Đem văn thư điều động binh mã Đăng Châu tới đây cho ta. Vân Tranh ngồi xuống rồi lệnh cho tiểu lại:
Tiểu lại hơi do dự: - Bẩm Đại tướng quân, văn thư điều động quân mã Đăng châu đã bị nội quan mang đi, còn chưa kịp lưu lại văn thư.
- Ngươi soạn văn thư là ai, gọi tới đây, ta có điều muốn hỏi.
- Đại tướng quân, người soạn văn thư là Lưu lang trung, hôm qua ông ấy đã đi Đăng Châu.