Thấy đường đi phía trước trống trải hẳn, Khắc Lý Bát mừng rỡ, ném đao thương sứt mẻ, rút chùy, cười nanh ác tiến lên.
Thế nhưng không ngờ thiết giáp kỵ của Da Luật Trọng Nguyên vốn là chủ lực của cuộc nổi loạn này lại biểu hiện vô cùng kém cỏi, dưới sự tấn công của Quỷ nô tướng quân, chẳng những không phát huy được gì, ngược lại bị ép vào trong doanh, chỉ còn bảo vệ được Da Luật Trọng Nguyên.
Cao Hoài Đức thấy cảnh đó thì tuyệt vọng rồi, người Liêu đang dần tổ chức lại, bọn chúng quá đông, giết mãi không xuể kéo tay nhi tử Cao Nhạc nói như trăn trối: - Đừng quên lời cha.
Cao Nhạc nói lớn: - Da Luật Hồng Cơ chưa đi được, chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Nhớ lấy! Chiến trường không thể nói nhiều, Cao Hoài Đức hét lên gom được hơn trăm quân tốt bám theo đường máu Khắc Lý Bát mở ra, tiếp tục chém giết, cơ hội thực sự có thể giết được Da Luật Hồng Cơ là Da Luật Trọng Nguyên, nhưng kẻ này nói thì hay lắm, giờ chẳng những bỏ qua thời cơ tốt nhất, đến thực lực cũng không ra sao..
Trong loạn quân không ai để ý được tới người khác, mỗi người chỉ biết chém chết kẻ địch nhìn thấy trước mắt, Cao Đăng đã chết, hắn bị một mũi tên bất ngờ bắn xuyên họng, ngã xuống một cách lặng lẽ, vô số đôi chân, móng ngựa dẫm qua đạp lại, có của người Liêu, có của quân Tống..
Áp lực dần đầy về phía tiền tuyến, chứng kiến sự vô dụng của Da Luật Trọng Nguyên, giờ chiến đấu hi sinh đều vô nghĩa, Trương Đông Nghiêu ném ra một quả tạc đạn, quát về trận địa vẫn giữ được trận hình tương đối hoàn chỉnh, hát: - Các huynh đệ, chúng ta đã xong việc rồi, về nhà thôi.
Nghe tới về nhà, quân sĩ kích lên nhiệt tình lớn nhất, dùng hết sức bình sinh phá vây, uy lực thuốc nổ cùng với sự truy cản không hề quyết liệt của người Liêu, bọn họ nhanh chóng lùi được khỏi hồ Áp Thủy, chui vào bụi lau sậy um tùm, không đợi quân Tống phía sau kịp thoát, hắn châm lửa ở đầu gió, ngăn cản người Liêu...
Nghe thấy tiếng chửi bới khản cổ, đều là đồng bào, là huynh đệ ngày xưa, nhưng Trương Đông Nghiêu vờ như không nghe thấy, dẫn tàn quân hơn nghìn người chạy về phía Hắc Sơn...
Càng tới gần lều trướng cực lớn của hoàng đế người Liêu, quân Liêu càng hung dữ, nhất là đám người đeo mặt nạ quỷ, không biết sợ cái gì, Khắc Lý Bát quay đầu nhìn, bộ hạ miễn cưỡng theo được mình chỉ còn gần trăm người, cắn răng dẫn bọn họ cứu một nhóm Nữ Chân khác thương tích đầy mình ra, tính đường bỏ chạy..
Thở hồng hộc đành ra khỏi vòng vây, nhìn lửa cháy rừng rực, gào thét liên hồi, đám người Tống khốn nạn đã đốt mất đường lui cuối cùng của mọi người rồi.
May lửa mới cháy, chưa lớn lắm, Khắc Lý Bát tóm đầu một quân Tống, chém một đao bay đầu, rưới máu lên người, những kẻ khác cũng học theo, sau đó không chút do dự theo thủ lĩnh xông vào lửa lớn...
Một mũi tên bắn xuyên chân trái Cao Hoài Đức làm ông ta khụy xuống, muốn vung kiếm tự vẫn, nhưng cánh tay phải còn lành lặn cũng bị thương sắt ghim vào đất.
Gian nan nhìn quanh, thấy nhiều người khác đều chung số mệnh, chuyện tới mức này, ông ta đột nhiên thấy toàn thân nhẹ nhõm, ngửa mặt nhìn bầu trời u ám, cầu trời hai đứa con mình thoát được..
Đám người Da Luật Trọng Nguyên còn thất bại nhanh hơn họ, ông ta đã thấy đầu của Niết Lỗ Cổ bị võ sĩ người Liêu xiên vào trường thương đem đi triển lãm...
Có lẽ đầu mình sẽ mau chóng cùng đầu Niết Cổ Lỗ đặt ở một chỗ.
Trên đỉnh đầu Cao Hoài Đức xuất hiện một văn sĩ râu dài, nhìn một cái biết ngay là nhân vật quan trọng.
- Ngươi là ai, từ đâu tới?
Cao Hoài Đức lần cuối cùng kiêu hãnh đáp: - Lão phu là Đại Tống Vũ Dương hầu, Thọ Châu Trung Nghĩa quân Tiết độ sứ Cao Hoài Đức, phụng mệnh hoàng đế tới giết hoàng đế nước Liêu, chuyện không thành, thật tiếc.
Người hỏi là Tiêu Khoa, nghe câu trả lời không hề ngạc nhiên, Da Luật Trọng Nguyên buông tay chịu trói đã khai báo, ông ta chỉ muốn xác nhận.
- Nước Tống tự chuốc lấy diệt vong, đợi thiết kỵ của Đại Liêu đạp bằng thành Khai Phong, ta sẽ hỏi tội Triệu Trinh Tiêu Khoa ngồi xuống, nhìn Cao Hoài Đức bị ghim trên mặt băng: - Ta chỉ không hiểu vì sao Triệu Trinh lại làm thế, hai nước hòa bình năm mươi năm, chẳng lẽ không thể tiếp tục chung sống hòa binh. Ai cũng hiểu, một khi hai nước khai chiến, thì đều có kết cục bách tính lầm than, vì sao người Tống các ngươi lại gây chiến, chuyện tới nước này đều là lỗi của các ngươi.
Cao Hoài Đức không đáp, nhắm mắt lại chờ chết, nhưng chờ rất lâu không có lưỡi đao nào chém xuống, thiết mâu cắm vào tứ chi bị rút đi, còn có người trị thương cho mình, ông ta thở dài ngất đi, ông ta biết cái thân thể tàn tạ này có thể còn chút giá trị với người Liêu.
Sử ghi: Tháng Giêng năm Thanh Ninh thứ , khi Da Luật Hồng Cơ tổ chức xuân nại bát, Da Luật Trọng Nguyên cùng con cái và bè đảng phát động phản loạn, nhưng chỉ ngày sau đã bị dẹp tan, Trọng Nguyên chạy ra nơi sa mạc mà chết, sử gọi là loan hà chi loạn.
Trong kim trướng, Da Luật Hồng Cơ ngồi bên Tiêu Quan Âm, dùng khăn thấm mồ hôi lấm tấm trên trán nàng, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt không còn sắc máu đó, bóp tay lại kêu răng rắc: - Khinh người quá lắm.
- Bệ hạ, nổi giận không nên hưng binh. Tiêu Quan Âm nhắm mắt nói nhỏ:
Da Luật Hồng Cơ điều chỉnh lại hô hấp, đến khi trấn tĩnh lại mới nói: - Chúng ta yên bình quá lâu, binh mã quên mất tác chiến như thế nào rồi, chỉ hơn một vạn người đã khiến chúng ta chật vật như thế, tệ hại nhất là đa phần thương vong lại do chính chúng ta dẫm đạp lên nhau mà chết, hiệp ước Đàn Minh chính là cột mốc đi xuống của Đại Liêu ta.
- Trẫm từ khi đăng cơ tới nay, cho rằng chỉ cần kiên trì xuân hạ thu đông bốn mùa nại bát, bôn ba hành quân có thể luyện ra được cường quân cho nước Liêu, nay xem ra quân đội chưa qua chiến hỏa, rốt cuộc chưa phải là võ sĩ chân chính.
- Người Tây Hạ mấy năm qua không ngừng phát động chiến tranh, nên bọn chúng có đội quân cường hãn, nước Tống cũng liên tục nam chinh bắc chiến, sức chiến đấu tăng mạnh, vì thế mà đến ngay cả Triệu Trinh hèn nhát cũng có gan ra tay với trẫm.
- Hoàng hậu, nàng không biết đấy, khi nhìn thấy Khắc Lý Bát như dã thú xông tới xa giá, dù trước mắt vô số giáp sĩ, trẫm cũng không thấy có chút an toàn nào. Hôm nay nếu không phải Da Luật Trọng Nguyên do dự để lỡ thời cơ, nói không chừng trẫm đã bỏ mình ở vùng đất tiên tổ này rồi.
Da Luật Hồng Cơ thấy Tiêu Quan Âm cực mình muốn ngồi dậy, nhẹ nhàng ấn nàng nằm xuống: - Trẫm không mất tự tin, cũng không bị phẫn nộ che mờ lý trí, trẫm chỉ bi ai, Đại Liêu ta giờ đã luân lạc tới mức thành thịt béo trong mắt người ta, ai cũng muốn cắn một cái rồi, nhớ năm xưa khi thánh hậu vẫn còn, nước Tống nào dám nhìn lên phương bắc một cái.
- Còn chiến tranh thì ắt phải có rồi, thắng được hay không cũng phải đánh, nếu không luyện ra được quân tốt cường hãn, ngày diệt vong của Liêu sẽ không còn xa nữa.
- Huân quý của chúng ta đã hủ bại, mông chúng toàn mỡ không leo được lên chiến mã, cánh tay chúng không giương nổi cung, chỉ ôm được nữ nhân kiều mỹ. Chiến mã phi nước kiệu không phải là kỵ sĩ anh dũng, là là cuộc đua ngựa, cho nên phải đánh trận, bất kể thế nào cũng phải đánh.
- Thế nhưng, trẫm thực sự không đánh gia cao chiến lực của Đại Liêu.
Tiêu Quan Âm yếu ớt nói: - Bệ hạ, tình hình không tệ tới đó đâu, người quá lo rồi.
Da Luật Hồng Cơ vuốt ve gò má nàng: - Trẫm đã suy nghĩ tích cực lắm rồi đấy, thôi, nàng ngủ đi, cánh tay bị mất này của nàng, sẽ là lời nhắc nhở cho trẫm thấy Đại Liêu ta nay đã yếu ớt tới mức nào. Hoàng hậu, ngày nào trẫm còn sống, nàng sẽ mãi mãi là hoàng hậu, là nữ nhân tôn quý nhất của Đại Liêu.
Đợi cho Tiêu Quan Âm ngủ say rồi, Da Luật Hồng Cơ mới rời giường, sai cung nhân mặc thiết giáp cho mình, từ nay hắn sẽ không mặc loại y phục nào khác nữa, nước Liêu từ nay sẽ bước vào trạng thái chiến tranh.
Chém giết ở Áp Tử hà không vì phản loạn kết thúc mà dừng, ngược lại càng thêm dữ dội, các bộ tộc Nữ Chân thành đối tượng được chiếu cố trọng điểm, đầu người bị Quy nô tướng quân chém xuống nhiều hơn cả đầu quân Tống chết trận, toàn bộ trưởng lão bộ tộc tham gia yến hội đều không thoát khỏi kiếp nạn.
Giữa núi đen nước trắng mênh mông là quân đội truy đuổi người Tống và người Nữ Chân, bọn chúng đã không cần phân biệt xem ai là thương cổ, ai là thuận dân, ai là đạo phỉ, chỉ cần người hai chủng tộc này là giết.