Thợ rèn trong trại chuyên môn làm một bộ còng chân còng tay cho Hầu Tử và Hàm Ngư, ở giữa có xích dài, chân và tay mỗi người còng một đầu, cho nên bất kể làm gì đều phải ở gần nhau.
Hàm Ngư đã bốn ngày rồi không cười cái nào, không phải vì đau mông hay đau đầu, không phải vì không có cái ăn, mà vì hôm đó Hầu Tử dùng nước muối rửa mông cho mình bị một đám trẻ con vây quanh xem.
Một đám nhãi con, có đứa còn chảy nước mũi, cười ha hả nhìn mình hở mông, đủ các lời nhạo báng không ngớt, quá quắt nhất còn có mấy tiểu cô nương mặc áo hoa nấp một bên thì thầm với nhau, đều là do thằng bé có khuôn mặt như thiên sứ, tâm địa như ác ma dẫn đến.
Từ đầu tới cuối Hàm Ngư không cảm thấy mông quá đau, hắn chỉ hận không thể lập tức mặc quần vào, nhưng Hầu Tử cố chấp rửa tới vết thương cuối cùng mới cho hắn kéo quần lên, khi đó Hàm Ngư đã chết nửa người rồi.
Con người tuổi nào thích thể diện nhất? Vân Tranh sẽ không chút do dự nói với ngươi, đó là - tuổi, làm giáo viên, y quá hiểu tâm tư của lũ nhóc này, khi đó bọn chúng vừa nhận thức được thế nào là tôn nghiêm, mới có cái nhìn riêng, một chút xỉ nhục còn ghê gớm hơn cả thân thể tổn thương.
Hàm Ngư là ví dụ sinh động, hắn không quan tâm chút thương tích kia, hắn bị thương nhiều rồi, nhưng mông bị phơi ra cho người ta chỉ chỏ bàn tán, là vết thương không lành được, giờ hắn chỉ muốn chạy, chạy đi thật xa, chạy tới nơi chưa ai thấy mình phơi mông ra, hoặc chạy tới nơi không có người.
Cơm tối rất thịnh soạn, gạo trắng muốt, rau xào, rồi củ cải hầm thịt, Hầu Tử phát hiện Vân Nhị ngồi bên cạnh mình cũng ăn giống hệt, chỉ khác là bát nó có một quả trứng gà đã bóc vỏ.
- Có muốn ăn trứng gà không? Vân Nhị cầm đũa chỉ quả trứng ngon lành kia hỏi:
- Không ăn. Hầu Tử trả lời không thèm nghĩ, sau cái lần bị dụ ăn thịt đánh đòn kia, cả hai huynh đệ chúng quá sợ thằng bé này rồi, thêm một quả trứng nữa cũng không chịu:
Vân Nhị mặt buồn thiu, lẩm bẩm: - Đại ca ta không thích ăn trứng, ta cũng không thích, nhưng ép ta một ngày phải ăn hai quả trứng, bảo như vậy mới lớn nhanh...
Nói tới đó nhìn láo liên không thấy Vân Đại và Tịch Nhục, hất nhanh quả trứng vào bát Hầu Tử, nháy mắt, sau đó hét: - Tịch Nhục, ta ăn xong rồi, muốn uống canh.
Tịch Nhục đi ra nghi hoặc nhìn bát của Vân Nhị, cảnh giác nhìn bát trống của Hầu Tử và Hàm Ngưu rồi mới múc canh cho Vân Nhị.
Ánh mắt mỹ nữ mang theo sự căm ghét rõ ràng, làm Hàm Ngư vừa ăn nguyên một quả trứng cũng không thấy ngon.
Buổi tối không phải ngủ ngoài trời, mà ở trong nhà trúc đàng hoảng, có chăn, có cả cỏ khô nữa, không phải là thứ cỏ thối mục đen xì, mà là cỏ màu vàng ruộm, rất sạch, đây là cuộc sống trong mơ mới có.
Từ lúc tỉnh lại chưa gặp Trương Đại Hổ, có điều cái tên đó chắc chắn là giả rồi, vì Hầu Tử nghe những đứa bé khác gọi đứa bé đẹp đẽ kia là Vân Nhị, từ đó mà suy, đại ca nó phải là Vân Đại mới đúng.
Nghe bảo Vân Đại đang dưỡng thương, người trong trại còn đi lên huyện thành mời đại phu về, xem ra cú đấm của Hàm Ngư không hề nhẹ.
Người ở nơi này sẽ không giết mình và Hàm Ngư, Hầu Tử cảm giác được điều ấy, vì khữu giác cực nhạy của hắn không ngửi thấy mùi nguy hiểm, cho nên mới để Hàm Ngư ăn thịt trâu khô, còn mình là cường đạo, đánh người, bị trừng phạt là tất nhiên.
Nhà rộng, cỏ êm, chăn sạch, ngủ say sưa tới nửa đêm thì Hàm Ngưu rùng mình ngồi dậy, đẩy Hầu Tử một cái, hai mắt Hàm Ngưu như phát sáng, cảnh giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nhìn qua cửa sổ, thụt đầu vào nói nhỏ: - Không có người canh, chúng ta trốn thôi.
Hầu Tử không thể nói mình không muốn trốn, vì hắn biết huynh đệ của mình cho dù được ăn ngon hơn cũng không muốn ở lại cái trại này.
Hai người cầm xích sắt bước thấp bước cao đi ra ngoài, chẳng ai thèm để ý, trăng hôm nay rất sáng, nên chui vào cỏ vẫn nhìn thấy đường.
Thương Nhĩ gác đêm, trước kia trại không làm việc này, từ khi xảy ra bạo loạn thì cẩn thận hơn, đêm nào cũng có hai người gác, hắn nhìn thấy hai cái bóng lén lút, hỏi Thương Cửu đang tỉ mẩn mài mài đục đục cái gì đó: - Cửu thúc, hai đứa bọn chúng không ngủ mà làm gì thế?
Thương Cửu liếc mắt một cái, bực mình nói: - Còn làm gì, sợ bị đưa lên quan chặt đầu nên trốn thôi.
- Vân Đại có muốn đưa chúng lên quan đâu, nói trong nhà thiếu người sai vặt, định mài mòn tính hung bạo của bọn chúng rồi làm hạ nhân mà, Vân Đại là đứa thương người, thấy đứa trẻ nào không cha không mẹ giống huynh đệ mình là mềm lòng. Mà làm hạ nhân Vân gia sướng như vậy, Tịch Nhục chẳng phải còn sống sướng hơn khuê nữ trong trại à?
- Bọn chúng không biết nên mới trốn chứ sao. Thương Cửu cầm thứ giống cánh cung nhưng nhỏ hơn lên ngắm nghía, gập ra gập vào được:
- Muốn đi sao không đi cổng chính, chỗ đó toàn là bẫy đề phòng lợn rừng thì trốn làm sao?
- Trúng bẫy thì ngủ một giấc, sáng mai lôi lên. Thương Cửu thấy nói chuyện với Thương Nhĩ rất mệt mỏi, mệt hơn cả làm nghề mộc cả ngày, không làm việc nữa, nhắm mắt vờ ngủ:
- Thúc vừa cất cái gì đi thế, trông giống cung mà không phải cung?
Thương Cửu quyết định rồi, làm xong cái này sẽ cho thằng cháu đần độn của mình nếm thử trước tiên, làu bàu ngồi dậy, cầm thứ giống cung mà nhỏ hơn đặt lên cánh tay, chĩa vào mặt Thương Nhĩ: - Cái này gọi là nỏ tay, lúc bình thường giấu trong ống tay áo, hai cánh gập lại không ai phát hiện được, khi cần kéo cò nối với ngón tay, mũi tên bắn ra. Ta làm cho Vân Đại phòng thân, nó không giương cung được, không cầm đao được …
Vừa nói tới đó thì có hai tiếng bịch bịch, khỏi nói cũng biết hai kẻ bỏ trốn kia rơi vào hố rồi, Thương Nhĩ nhe răng rùng mình, trong hố có nước đọng cao tới bụng, đêm ở trong núi không ấm áp như ban ngày.
….
Cho dù nhân gian có bao nhiêu thảm kịch thì thời gian vẫn trôi đi, một tháng sau Vân Tranh mới bước chân ra khỏi nhà, mặc dù đã khôi phục, nhưng mũi vẫn còn phải dán thuốc cao, cần thêm thời gian mới lành lặn được như cũ.
Không hiểu bằng cách nào Lương Kỳ biết được thảm kịch của Vân Tranh một tháng qua, vội vội vàng vàng tới Đậu Sa trại, vừa nhìn thấy mặt y là cười gập cả người, không có chút hình tượng thục nữ nào hết.
Vân Tranh đợi nàng cười chán, sờ sờ mũi đánh trống lảng: - Biết cô làm dấu ẩn mới rồi, lấy ra xem còn có khả năng phá sản không?
Lương Kỳ rất tự tin lấy giao tử quan ra, Vân Tranh nhìn một lượt nói: - Đổi thành thơ rồi hả, mỗi một chữ ứng với một câu thơ, có phải cô cho rằng người đọc sách sẽ không làm thủ đoạn thấp kém này?
- Có bản lĩnh thì đoán đi, khoác lác cái gì.
- Không đoán.
- Vì sao?
- Vì đoán ra là đồ ngốc.
Lương Kỳ cười híp mắt: - Chứng tỏ huynh đoán ra rồi nên mới biết mình là đồ ngốc.
Vân Tranh rơi vào bẫy của người ta, ném giao tử đi, tờ này rõ ràng là giả, làm ra để cố ý trêu mình.
- Á. Lương Kỳ hết hồn kêu một tiếng vội vàng đuổi theo, tuy nói giao tử là giả, nhưng bị người ngoài nhìn thấy thì không hay. Tờ giấy bay lất phất trên không, nàng mải ngước đầu nhìn, không chú ý dưới chân, khi dẫm phải cái gì đó mềm mềm mới kinh hãi nhìn xuống, là hai người bẩn thỉu dơ dáy, hét ầm lên:
Hàm Ngưu giờ chỉ là cái xác không hồn, một tháng qua chạy trốn tám lần, mỗi lần trốn lại có thêm mấy vết thương, có quỷ mới biết vì sao cái trại này khắp nơi là cạm bẫy.
Rơi vào hố hai lần, dẫm phải bẫy một lần, gặp phải báo một lần, bị hương dân bắt ba lần... Thấy chúng kiên quyết muốn trốn đi như thế, Vân Tranh mở còng ra bảo chúng muốn đi đâu thì đi, chỉ yêu cầu chúng vẽ lại địa hình Nguyên Sơn là được.
Thế nhưng tháo còng rồi chúng lại không trốn đi nữa.