Beta: dark Angel
Trên tấm biển gỗ mộc mạc cùng với nét bút cứng cáp, phiêu dật bay lên hai chữ ‘Phẩm Uyển’.
Tòa lầu kiến trúc hai tầng thoạt nhìn tựa hồ không liên quan đến rượu nhưng cũng là hàng thật giá thật tửu lâu, nhưng rõ ràng so với những tửu quán yêu hoa liễu hạng rồi có cách điệu nhiều lắm.
“Hai vị đại gia, xin mời vào bên trong.” Bọn họ vừa đến cửa, tiểu nhị đã tươi cười chắp tay làm động tác mời.
Minh Dương Liễu đứng ở ngoài cửa, có vẻ không nghe thấy lời tiểu nhị nói, tinh thần có chút mơ hồ.
Đã lâu không có tới nơi này, lâu đến nỗi nàng đã muốn quên đây chính là sản nghiệp của Minh gia.
Chợt nhớ tới, là vì sao đã lâu chưa đặt chân tới nơi đây, tình huống lúc đó lại hiện lên rõ ràng, nghĩ đến nam nhân bộ mặt mơ hồ kia, nàng bỗng dưng trong lòng lại nổi lên một phen giận dữ.
“Làm sao vậy? Vì sao không đi vào đâu?”
Thanh âm Ân Võ Kiệt gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp phả vào bên tai nàng, làm cho nàng không tự chủ được co rúm lại một chút, tâm tư trong nháy mắt quay lại.
Hắn dựa vào gần như vậy làm gì? Nàng theo bản năng muốn cách xa hắn một chút.
Hắn thấy thế bàn tay to duỗi ra, trực tiếp giữ chặt đầu vai của nàng, hình thành một tư thế ái muội.
Ánh mắt liếc về phía tiểu nhị, “Cho chúng ta một gian phòng, mang lên rượu ngon nhất, chúng ta hôm nay không say không về.”
“A……” Bị động tác thân mật của hắn dọa đến, tiếp theo lại bị hắn dùng bốn chữ ‘không say không về’ làm cho thần trí khủng hoảng, Minh Dương Liễu chậm nửa nhịp phát ra một tiếng thét kinh hãi.
“Khách quan yên tâm, cam đoan sẽ hoàn tao nhã yên tĩnh, nhị vị xin mời đi theo tiểu nhân.” tiểu nhị dẫn đường hô.
Minh Dương Liễu nhíu mày, đối với việc tiểu nhị ái muội ám chỉ rất là bất mãn.
Cái gì kêu cam đoan hoàn toàn cảnh tao nhã yên tĩnh, hắn nghĩ đến bọn họ muốn làm cái gì? Muốn tìm địa phương tao nhã yên tĩnh, nàng sẽ ôm vò rượu đến thâm sơn rừng già đi cùng Thanh Phong Minh Nguyệt nâng cốc hát vang không hơn sao?
Thấy nàng mắt lộ ra vẻ bất mãn, Ân Võ Kiệt trong lòng cười thầm, xoay người, cầm hai tay mềm nhẵn non mịn của nàng.
“Ngươi ―” Đừng quá quá đáng được không, cho dù nàng hiện tại là nữ cải nam trang, nhưng giới tính của nàng hắn cũng không phải không biết, cứ như vậy mà từng bước lấn tới chiếm tiện nghi của nàng không biết rằng rất không hay sao? Chẳng lẽ hắn có thể đánh thắng trận chính là nhờ mặt không đổi sắc chiếm tiện nghi của địch quân sao?
Hắn đương nhiên không biết nàng trong lòng đang oán thầm, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt nàng đã để lộ ra điều đó, hắn quyết định cười trừ, có đôi khi sự việc vẫn là đừng truy cứu quá mức rõ ràng mới là thượng sách.
“Hai vị khách quan chờ một lát, rượu và thức ăn lập tức lên ngay.” tiểu nhị giỏi về sát nhan xem sắc (*) vừa thấy hai người ngồi xuống xong dường như không để tâm xem đến thực đơn, liền hiểu rõ trong lòng.
(*) sát nhan xem sắc: quan sát vẻ mặt
“Càng nhanh càng tốt.” Minh Dương Liễu quyết định không trừng hắn, lãng phí khí lực.
Vừa thấy điếm tiểu nhị rời đi, nàng lập tức tay chân cùng sử dụng, dưới đá trên đấm, khiến cho Ân Võ Kiệt buông tay ra, còn nàng tự do.
“Tướng quân không cần quá đáng.” Nhẫn nại của con người là có giới hạn, đừng khinh người quá đáng.
Ân Võ Kiệt vẻ mặt vô tội, “Ta chỉ là thấy công tử dường như suy nghĩ sự việc đến xuất thần, sợ công tử ngã sấp xuống mới hảo tâm giúp thôi.”
“Ý tốt của ngài ta biết, nhưng hoàn toàn không có phúc nhận.” Ngã sấp xuống cũng là chuyện của nàng, huống chi nàng căn bản là sẽ không ngã sấp xuống.
“Ta hiện tại đã hiểu được.”
Minh Dương Liễu tâm phiền ý loạn quay đầu. Trong lòng buồn bực khó hiểu, vì sao từ khi vào Phẩm Uyển, nàng luôn nghĩ đến nam nhân năm đó làm cho nàng tâm hoả tràn đầy, hơn nữa hoàn toàn không tự chủ được đem Ân Võ Kiệt trước mắt cùng người nọ nhận làm một, nàng thần trí thác loạn (*) sao?
(*) thần trí thác loạn: tinh thần mơ hồ, điên loạn
“Ở cùng ta một chỗ như vậy làm cho ngươi không thoải mái sao?” Từ lúc đi cùng hắn đến giờ đôi mi thanh tú kia vẫn chưa buông ra, tựa hồ bị chuyện gì đó rất khó hiểu làm phiền não, làm cho hắn rất muốn giúp nàng vuốt lên cặp mày liễu kia, tiếp tục nở nụ cười.
“Cái gì?” Nàng ngẩng đầu lên biểu tình mờ mịt, không hiểu hắn vì sao hỏi như vậy.
Hắn nở nụ cười, nhìn nàng đang lộ ra vẻ trẻ con, làm cho người ta nhịn không được muốn sủng nàng.(ek ek, đúng là iu ai iu cả đường đi lối về. Sư tử cái cũng thành nai con.^^)
“Ta nói công tử là không phải thực chán ghét ở cùng một chỗ với ta, nếu không vì sao lại cau mày?”
“À, ngài biết là tốt rồi.” Nàng ăn ngay nói thật, tuyệt không muốn che dấu tâm ý chân thật.
Nàng thật đúng là thẳng thắn, hắn bật cười, nửa hư nửa thực nói: “Ngươi nói như vậy ta sẽ tức giận.”
“À.” Thì tính sao, dù sao nàng cũng không sợ.
“Tiếng ‘À’ thật sự là ý vị thâm trường a.” Hắn có chút đăm chiêu nhìn nàng.
“Là ngài đa tâm rồi.”
“Chỉ mong là ta thật sự đa tâm.”
“Ngài là tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, chẳng lẽ còn cảnh giác với nữ tử yếu ớt như ta sao?” Nàng đùa cợt xốc hiên khóe miệng.
“Lời ấy sai rồi, sóng to gió lớn không có trở ngại, lại khó tránh khỏi âm câu lật thuyền.”
Minh Dương Liễu lặng lẽ nắm chặt hai tay, tốt lắm, hắn thế nhưng nói nàng là âm câu, nàng liền âm cho hắn xem!
“Lời vừa rồi có chút vội vàng, nếu có gì đắc tội, còn xin công tử thứ lỗi.”
Khẩu khí không có thành ý như vậy hắn định lừa ai? “Làm sao có thể đâu, Ân huynh có phong độ của một đại tướng nhân, nhất định sẽ không có lòng dạ hẹp hòi.”
Lời nói chứa dao nha, lại thấy nàng sóng mắt lưu chuyển, mặt mày trong lúc nói ra câu đó còn cười quyến rũ phong tình, trừ bỏ làm cho lòng hắn gợn sóng, tuyệt đối không như nàng mong muốn bị mỉa mai làm cho tức giận.
Nàng bị hắn dùng ánh mắt mờ ám nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên đứng lên, đi vòng quanh đánh giá nhã gian (*).
(*) nhã gian: căn phòng
Thấy nàng rõ ràng né tránh, Ân Võ Kiệt cũng không vạch trần, lấy bình trà rót một chén đưa lên miệng thổi.
Sau ba tuần rượu, nhiệt khí lên mặt, không khí trong nhã gian cũng thân thiện dần lên.
Minh Dương Liễu mắt thu thủy long lanh, gương mặt hoa đào ửng hồng, mĩ mạo mê người, nhìn người trước mắt ân cần nâng chén mời rượu rồi tự uống, Ân Võ Kiệt vẫn duy trì phong độ ai đến cũng không cự tuyệt, sẽ chờ xem một khắc nàng say rượu luống cuống.
Theo từng ly rượu hạ xuống, lý trí Minh Dương Liễu cũng từng giọt từng giọt xói mòn.
Rốt cục ―
Tayngọc mềm mại không xương xoa xoa lên khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, hắn lại vẫn bất động như núi.
“Tuyệt sắc giai nhân như thế này ở trước mắt, nếu không hảo hưởng thụ, chẳng lẽ không phải quá mức đáng tiếc……” Bàn tay nhỏ bé theo bên mặt hắn trườn xuống cổ, dùng một chút lực, kéo áo xuống, lộ ra lồng ngực tráng kiện cân xứng.
Taycầm ly rượu bất giác nắm chặt, nhưng như động tác, trước mặt vẫn chưa quá mức, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, nàng là thật sự mượn rượu giả điên?
Mắt hạnh chập chờn lúng liếng, nụ cười hoa đào nở rộ, túy (*) mỹ nhân động tình khiêu khích nếu là là người khác có định lực kém một chút chắc chắn sẽ vô phương ngăn cản.
(*) túy: say
Ân Võ Kiệt ánh mắt trầm xuống, thấy tình huống như vậy, hắn cảm xúc di động, hai tay không tự nhiên nắm thật chặt, trên mu bàn tay gân xanh ẩn hiện, cái cằm cương nghị hơi gồng lên, môi mím chặt. Năm năm trước, nàng cũng như thế này, giống như một thiếu niên thanh khiết, nay đã trưởng thành quyến rũ, mặc nam trang cũng âm nhu xinh đẹp tuyệt trần đều làm người ta thèm nhỏ dãi.
“Liễu nhi, không cần xuống chút nữa.” Thanh âm lộ ra áp lực.
Nhưng mà, người đã muốn say đến không rõ phương hướng chỉ khanh khách cười, hai tay đặt tại đầu vai hắn, mang theo tửu khí phun ở trên mặt hắn, vẻ mặt xấu xa nói: “Mỹ nhân, cười một cái cho gia coi đi.”
Nếu không định lực đủ, hắn xác định chắc chắn sẽ bỏ mình bởi câu đùa giỡn này của nàng
Mỹ nhân? Gia? Nàng uống say rồi, ngay cả giới tính của mình đều quên sao?
“Mỹ nhân nha, người đẹp nên cười nhiều vào, nếu không nếu không sẽ lãng phí khuôn mặt tuyệt trần này. Đến, cười một cái thôi.” Miệng nói, hai tay không rảnh rỗi xoa mặt hắn, muốn làm cho cái miệng của hắn nhếch lên hình cánh cung.
Hắn có chút dở khóc dở cười. “Không bằng nàng cười trước một cái đi.” Hơi hơi nhíu mày, hắn không có hảo ý đề nghị.
“Ta vẫn luôn cười a.” Tuy ánh mắt đã say lờ đờ mông lung, nhưng thanh âm của nàng lại thập phần thanh tỉnh.
Hai tay đang nắm chặt buông ly rượu xuống, chuẩn bị nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng —
“Mỹ nhân, động thủ động cước là không tốt lắm nha.”
Không ngờ, thân thủ nàng lại nhanh nhẹn giống như cá trạch linh hoạt tránh ra, thuận thế kéo rộng vạt áo hắn, lấy thủ pháp không thể tưởng tượng kéo hai tay của hắn lên.
Ân Võ Kiệt nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nàng đến tột cùng là người như thế nào? Lại có thể dễ dàng bắt được hai tay một võ tướng như hắn?
Minh Dương Liễu cười đến không có hảo ý ngồi lên trên bàn, vươn chân phải lần theo vạt áo mở rộng của hắn đem từng chút từng chút một rộng mở ra, làm cho cơ ngực to lớn của hắn to bại lộ ở mờ nhạt không rõ ràng lắm dưới ánh nến.
Ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào, dừng trên mặt hai nam tử đồng dạng tuấn mỹ mê người nhưng lại mang hai phong cách khác nhau, giống như vì bọn họ phủ thêm một làn sương mù huyễn thường, làm cho hai người có vẻ như không phải người trần gian.
Tayphải vươn ra nhấc bầu rượu lên, quơ quơ, Minh Dương Liễu cười quyến rũ động lòng người lại lộ ra một tia gian xảo “Rượu ngon, xứng với cảnh đẹp mỹ nhân mới là vừa vặn. Ngày tốt cảnh đẹp chớ để bỏ lỡ, đến, mỹ nhân, làm cho chúng ta nhất túy giải ngàn sầu.”
Hắn vốn là có thể tránh đi, nhưng là hắn cũng không né không tránh, tùy ý để nàng đưa ly rượu lên miệng mình.
Rượu quả thật là hảo tửu, uống đến yết hầu không nóng cháy mà thanh thuận, không hề có cảm giác cay độc, ở bên trong ôn nhuyễn ẩn hàm phong tình vô hạn, tựa như thiên hạ trước mắt, xinh đẹp lại thông minh xảo trá.
Rượu theo khóe miệng hắn chảy xuống, chảy xuống bộ ngực, uốn lượn chảy vào thắt lưng.
Đôi mắt to xinh đẹp sáng lên, thực sự tà ác, tay phải vươn ra Lan Hoa Chỉ, từ mặt hắn trượt xuống, mãi cho đến phía trên lưng quần hắn.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiếng nói khàn khàn mất đi độ trong sáng trấn định ngày thường, hơi chút áp bách cùng gợi cảm.
“Ai nha, mỹ nhân, ta có thể làm cái gì đây? Cái tốt đẹp phải lộ ra cho người hữu tình thưởng thức không phải sao?” Ý cười yếu ớt trong suốt nhưng tay không quên động chạm vào đai lưng cấm kỵ.
“Giúp ngươi cởi áo tháo thắt lưng a.”
Hắn bị năm chữ ‘cởi áo tháo thắt lưng’ của nàng dọa cho chút nữa sặc nước miếng, nữ nhân này, trước và sau khi uống rượu thật sự hai người khác nhau, hành vi hoang đường đến nỗi làm người ta không thể tin nổi.
Rõ ràng thân là nữ tử, mỗi lời nói lại không chỗ nào không phải là hành vi của đăng đồ tử (*), cử chỉ lớn mật đến nỗi làm cho hắn thân là nam tử cũng phải xấu hổ.
(*) đăng đồ tử: nam tử không đàng hoàng
Mắt thấy đai lưng sắp rời khỏi người mà đi, hắn không còn bao nhiêu thời gian dư thừa để tự hỏi, vận công muốn tránh khỏi hai tay đang nắm chặt vạt áo mình.
“Khách quan, cá đuôi phượng đến đây ―”
Trong sách cũng không có khéo như vậy, tiểu nhị đưa món ăn cuối cùng vào.
Vì thế, hiện trường có hai người giật mình, còn lại kẻ kia không coi ai ra gì tiếp tục làm việc của mình, thành công kéo đai lưng màu xanh chướng mắt xuống.
“Đi ra ngoài!” Ân Võ Kiệt khuôn mặt xanh mét, lớn tiếng hướng tiểu nhị rống lên.
Tiểu nhị lập tức hoàn hồn, rời khỏi nhã gian, còn chu đáo khép chặt cửa phòng.
“Minh Dương Liễu, nàng thanh tỉnh một chút cho ta!” Thanh âm nổi giận tràn ngập uy hiếp phun ra.
Đáng tiếc, vẻ mặt nhân nhi đang cười hi hi lại bất vi sở động (*), lấy một vò rượu trên bàn, bắt đầu rót từ đỉnh đầu hắn xuống.
(*) bất vi sở động: không thay đổi
“Nàng ―” Toàn bộ ‘lý trí’ trong đầu hắn hôi phi yên diệt (*).
(*) hôi phi yên diệt: biến mất, bay mất
“Cô lỗ…… Cô lỗ……”
Ở trong ao rượu lúc chìm lúc nổi, cũng uống đầy một bụng rượu, làm cho nàng dù muốn cũng khó thanh tỉnh.
Ân Võ Kiệt bị ép đến phát điên làm ra lựa chọn giống như năm năm trước, mang theo nàng tìm được ao rượu trong hậu viện quán rượu, đem nàng quăng vào ao rượu lớn hương phác mũi, làm cho nàng hưởng thụ cảm giác tắm trong rượu.
Hắn đã thay quần xong mặt không chút thay đổi đứng ở bên cạnh ao rượu, mắt lạnh nhìn nàng bì bõm trong rượu.
Tính tình như thế, ác liệt như thế, yêu mị như thế, lại đáng giận như thế…… Hắn rốt cuộc nên làm gì với nàng bây giờ?
Nhìn nhìn, hắn bắt đầu kinh hãi, màu đỏ ửng trên mặt nàng dần dần rút đi, nàng giãy dụa đi ra khỏi ao rượu, ngồi xổm bên cạnh ao nôn mửa, vẻ mặt thống khổ cực kì.
Tim chợt thắt lại, hắn bước nhanh đi đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống nhẹ nhàng hỏi, “Nàng có sao không?”
Nàng che miệng ngẩng đầu, con ngươi giống như sương mù lại giống như thanh tỉnh nhìn hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục phun, rất có khí thế nếu không đem tâm can nhổ ra sẽ không bỏ qua.
Mắt thấy nàng không ngừng nôn, đến nỗi trong bụng chỉ còn toàn nước vẫn tiếp tục nôn khan, tâm hắn càng thêm bất ổn, hắn không phải đã làm quá đáng quá đi? Nói như thế nào nàng rốt cuộc vẫn là một cô nương a.
“Đỡ ta đứng lên.”
Ngữ khí suy yếu mà thống khổ, đánh mạnh vào trong tai Ân Võ Kiệt.
Hắn thân thủ nâng dậy nàng, quần áo ẩm ướt ngượng ngùng dán lên thân thể của nàng, càng lộ ra của vẻ gầy yếu, ngoài cửa sổ gió đêm thổi vào làm cho nàng nhịn không được co rúm lại.
“Giúp ta kéo cái dây thừng kia một chút.” Nàng nửa nằm trong lòng hắn, tựa hồ ngay cả nói chuyện đều hút đi toàn bộ khí lực của nàng.
Nhìn theo hướng ngón tay nàng, hắn nhìn thấy một sợi dây màu trắng. Hắn vẫn ôm nàng đi qua, dùng tay kéo một chút.
“Nàng cần thay một bộ quần áo.” Cảm giác được thân thể của nàng hơi hơi phát run, mày hắn không khỏi nhíu lại.
“Ừ.” Minh Dương Liễu toàn thân vô lực đơn giản giao toàn bộ sức nặng chuyển qua trên người hắn, nhắm mắt không muốn nói.
Ân Võ Kiệt khó hiểu dụng ý của việc kéo dây thừng, nhưng lúc này lại không phải thời điểm để hỏi nguyên nhân, bởi vì sắc mặt của nàng thoạt nhìn thật sự tái nhợt khiến người ta vừa thương tiếc, lại càng làm cho người ta áy náy.
Rất nhanh hắn nghe được những tiếng bước chân dồn dập, không bao lâu, một trung niên nam tử dáng người tròn trịa thấp bé, quả thực rất giống quả cầu ‘lăn’ vào.
Nếu không phải thời cơ không thích hợp, tâm tình cũng không đúng, Ân Võ Kiệt nhất định sẽ cười ra tiếng.
“Đại tiểu thư, thật là ngươi a!”
Ân Võ Kiệt hơi kinh hãi, nhưng vẫn không nói gì, lấy tĩnh chế động.
“Lưu mập” Minh Dương Liễu cố gắng tự mình đứng vững, nhưng thất bại “Giúp ta tìm một bộ quần áo sạch sẽ đến đây.”
“Tiểu nhân đi ngay.” Lưu mập lại giống như quả cầu ‘lăn’ đi, thật sự là chân ngắn tay ngắn lại quá béo, đi nhanh thật giống như một trái cầu lăn lộn.
“Ta đỡ nàng đến bên kia ngồi xuống.”
“Ừ.”
“Tỉnh rượu chưa?”
“Ừ.”
“Không muốn nói chuyện sao?”
“Ừ.”
Ân Võ Kiệt đánh giá nàng, biểu tình tái nhợt, lông mi dài che lấp mắt to đôi mê người, thật sự là mệt cực kỳ, không muốn nói chuyện mà thôi.
“Thực xin lỗi, là ta nhất thời xúc động.”
“Ừ.”
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư, quần áo đến đây.”
Hắn còn muốn tiếp tục nói, lại nghe đến bên ngoài truyền đến thanh âm Lưu mập hô to, không tự giác ngậm miệng lại.
“Vị công tử này, phiền toái ngài cùng tiểu nhân đến bên ngoài chờ được không?” Lưu mập thông minh đã thay chủ tử mở miệng.
“Được.” Ân Võ Kiệt không hề dị nghị nghe lời, dù sao nam nữ hữu biệt.
Nhìn thấy hai người đều rời đi, cửa phòng cũng đóng chặt, Minh Dương Liễu thế này mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cánh cửa trong chốc lát, sau đó vỗ vỗ ngực vẫn cảm thấy có chút ghê tởm như cũ, chậm rãi thay quần áo.
Nguyên lai là hắn…… Đây là thiên ý sao?
Vừa thấy cửa mở ra, Lưu mập khó nén vẻ mặt hưng phấn, “Đại tiểu thư, ngài đã năm năm không có tới Phẩm Uyển đi, tiểu nhân hôm nay nghe được tiếng chuông còn tưởng rằng là mình nghe nhầm, không nghĩ tới thật sự là đại tiểu thư……”
Tayvỗ lên ngạch cửa, Minh Dương Liễu thanh âm vẫn có vẻ hữu khí vô lực, nàng thản nhiên dặn dò “Giúp ta thuê một chiếc kiệu nhỏ, đưa ta hồi phủ.”
“Vâng, ngài không sao rồi chứ?” Trước khi đi, Lưu mập vẫn là không nhịn được lo lắng hỏi.
“Không chết được, mau đi đi.” Thân thể không khoẻ nàng cũng không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, sắc mặt đã có chút không kiên nhẫn.
Lưu mập lập tức thức thời rời đi, xem ra hôm nay đại tiểu thư tâm tình thật không tốt, xem tình hình vừa rồi cùng năm năm trước thật sự là giống nhau a, không biết sau đêm nay, đại tiểu thư lại có bao lâu sẽ không bước vào Phẩm Uyển.
Cảm giác choáng váng hoa mắt làm cho nàng cảm thấy chính mình hai chân giống như đang bước trên mây, thân mình không tự chủ được có chút lung lay, nhưng ý nghĩ lại dị thường thanh tỉnh, làm cho nàng càng cảm thấy thống khổ rõ ràng.
Nàng chán ghét như vậy, thanh tỉnh thật là khổ, còn không bằng say đến không biết trời trăng gì nữa mới thoải mái.
Xem khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn thành một đoàn, thân mình còn lảo đảo mỗi bước chân đều lung lay muốn ngã, Ân Võ Kiệt thân thủ đỡ lấy nàng, “Nàng thật sự không có việc gì sao?”
“Ngài xem ta giống không có việc gì sao?” Nàng không đáp hỏi lại.
Nàng phi thường không thoải mái, hắn có biết hay không năm đó sau khi hắn phất tay áo rời đi, nàng cũng cảm thấy khó chịu không thôi giống hôm nay? Nghĩ đến đây, tâm hắn không khỏi thu thành một đoàn. “Thực xin lỗi.”
“Nếu lời nói thực xin lỗi có thể khiến ta không khó chịu như vậy, ngươi cứ việc nói không quan hệ.” Nàng thản nhiên mở miệng, lại lộ ra vô tận oán hận.
“Đại tiểu thư, kiệu đến đây.”
Ân Võ Kiệt trừng mắt liếc nhìn Lưu mập một cái, như thế nào mỗi lần hắn muốn cùng Minh Dương Liễu tiến thêm một bước giải thích, hắn sẽ lỗ mãng xuất hiện đâu? Quả thực giống như là cố ý.
Lưu mập mạc danh kỳ diệu tiếp nhận ánh mắt oán hận của hắn, không rõ cho nên thân thủ lại gãi gãi đầu.
Uống rượu xong lại gặp gió đêm, vì thế, Minh Dương Liễu thực bất hạnh nhiễm phong hàn, nằm trên giường không dậy nổi.
Hỗn loạn ngủ hai ngày ba đêm, đợi cho nàng miễn cưỡng có thể có tinh thần muốn ăn cơm thời điểm, lại nghe được một tin tức làm cho nàng không tưởng được ― Hoàng Thượng không có ân chuẩn bản tấu từ hôn kia!
“Nữ nhi a, nhanh chút khỏe lên đi, nếu không chúng ta đem hôn sự này làm trước, nói không chừng là một cái xung hỉ, bệnh của con sẽ tốt lên ngay.”
Nhìn vẻ mặt phụ thân đại nhân đứng trước giường mặt mày hớn hở, không khí vui mừng, Minh Dương Liễu thập phần muốn bẻ rời một miếng gỗ ở đầu giường không hiếu đạo ném hắn một cái.
Nàng còn đang bệnh được không, cha thế nhưng không để ý nàng thân thể suy yếu, còn họa vô đơn chí (*).
(*) họa vô đơn chí: Họa vô đơn chí là cái tai họa không đến một lần.
Ý nói: Tai họa thường xảy đến liên tiếp, dồn dập.
Thường nói: Họa vô đơn chí, Phước bất trùng lai.
Nghĩa là: Cái họa thì không đến một lần, còn cái phước thì không đến nhiều lần.
Cái họa thì luôn luôn nhiều hơn cái phước, bởi vì con người thường làm ác nhiều hơn làm thiện. Cho nên, Phật gọi cõi trần là biển khổ.
“Hoàng Thượng vì sao không cho phép?” Nàng nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
“Điều này vi phụ cũng không rõ a.”
“Con muốn gặp Ân Võ Kiệt.”
“Con đang bị bệnh.” Ngụ ý của Minh Học Hải chính là không đồng ý.
“Con nhất định phải gặp được hắn.” Nàng kiên trì nói.
“Con bệnh thật sự rất nặng.” Sắc mặt tái nhợt giống như vừa được phủ lên một lớp bột nước, đôi mắt tinh lượng hữu thần cũng ảm đạm không ít, mới có hai ngày ngắn ngủn, nữ nhi bảo bối xinh đẹp động lòng người của hắn đã tiều tụy thấy rõ, thực làm cho người ta đau lòng.
“Cha nhất định.” Nàng thẳng tắp chờ phụ thân.
“Con thật kiên trì muốn vậy?” Minh Học Hải cực kỳ bất đắc dĩ, gặp nữ nhi suy yếu lại kiên định gật đầu, hắn thỏa hiệp. “Được rồi, ta mời hắn đến phủ.”
“Cám ơn cha.”
Tiễn bước lão gia, Như Xuân mang chăn bông đến kê sau lưng tiểu thư một lần nữa, làm cho nàng có thể dựa thoải mái chút.
“Như Xuân, giúp ta lấy áo khoác lại đây.”
“Tiểu thư muốn đứng dậy?” Như Xuân kinh hãi, “Không thể, hiện tại thân thể tiểu thư thực suy yếu, không thể đứng dậy.”
“Đợi lát nữa khách đến, ta không thể mặc như vậy khách?” Minh Dương Liễu nhàn nhạt mở miệng.
“Á…… Vậy, nô tỳ đi lấy áo khoác.” Như Xuân đặt đồ xuống bên cạnh, vừa giúp nàng thay quần áo vừa hỏi: “Tiểu thư, người thật sự muốn gặp Tịnh Biên tướng quân ở trong phòng?”
“Hiện tại hắn là cô gia tương lai của ngươi.” Thanh âm đạm mạc nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, giống như đang trần thuật chuyện của người khác vậy.
“Cũng phải a.” Như Xuân ngẫm lại nếu danh phận đã định, cũng không ngạc nhiên.
Sắc mặt của ta có phải hay không rất khó xem?”
“Tiểu thư muốn trang điểm sao?”
“Không cần.”
“Nhưng, tiểu thư sắc mặt thật sự rất kém nha.”
Nàng lại lộ ra một chút cười, “Phải thật kém mới tốt.”
Như Xuân nghe vậy khó hiểu, sắc mặt kém có cái gì tốt?
Biết nàng không hiểu, Minh Dương Liễu cũng lười giải thích, thay quần áo xong mệt mỏi tựa vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần, có cảm giác tinh thần không phải thật sự quá kém, không nghĩ lại ngủ quên.
Thời điểm Ân Võ Kiệt đi vào phòng, nguyên bản Như Xuân cũng đang ở trong phòng thu dọn mới phát hiện tiểu thư ngủ say, trong khoảng thời gian ngắn có chút khó xử nhìn hắn, “Tiểu thư nhà ta ngủ say rồi, tướng quân có thể hay không chờ sau khi nàng tỉnh lại lại đến?”
“Không sao, ta chờ ở đây cũng được.” Thấy Như Xuân ngây ngốc, hắn trầm giọng vừa hỏi “Có vấn đề gì sao?”
“Không…… Không.” Hắn là cô gia tương lai, hẳn là không có vấn đề…… Nghĩ như vậy, Như Xuân liền yên tâm, “Vậy nô tỳ đi pha trà cho tướng quân.”
“Đi đi.”
Như Xuân đi rồi, Ân Võ Kiệt chần chờ một chút, sau đó vẫn là quyết định đi vào thăm, vén rèm đi vào nội thất.
Minh Dương Liễu giống như búp bê xinh đẹp tráng men, im lặng nằm dựa vào trên giường, tóc dài như mực tán phi bên người, càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt ốm yếu.
Khí thế bức nhân như vậy, cả người mang khí chất của một đóa hoa hồng gai, lúc này xem ra lại giống như cánh hoa mùa thu nhu nhược sắp rời cành, yếu ớt không chịu nổi, khiến người ta thương cảm.
Mặc kệ nàng tính tình như thế nào, thân mình vẫn là khuê các yếu đuối, là hắn không đúng mực.
Ánh mắt quét qua một lần, hắn đơn giản vén áo ngồi xuống mép giường, lẳng lặng chờ nàng tỉnh lại.
Khi Minh Dương Liễu mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt tuấn tú không dấu nổi thần sắc lo lắng.
Nàng cả kinh, theo bản năng vuốt vuốt tóc, có chút không thoải mái. “Ngài tới lúc nào , tại sao không ai đánh thức ta?”
“Thấy nàng đang ngủ, nha hoàn không đành lòng đánh thức nàng, mà ta cũng không có việc gì, liền ngồi ở chỗ này chờ nàng tỉnh ngủ.”
Nàng ngồi thẳng người, cũng không quanh co, trực tiếp hỏi: “Bản tấu kia Hoàng Thượng bác bỏ?”
“Ừ.” hắn sớm đoán được nàng mời hắn đến phủ, nhất định là muốn hỏi về chuyện tấu chương kia.
“Vì sao lại như vậy?”
“Hoàng Thượng chính là miệng vàng lời ngọc, hành vi cử chỉ phải vì thiên hạ làm gương, nếu như lật lọng, làm sao khiến thiên hạ tin phục?!”
“Nhưng là……” Nàng tràn đầy hồ nghi nhìn hắn. “Chúng ta đã muốn dâng tấu, đây là lý do tốt nhất cho Hoàng Thượng a.”
Không tránh đón ánh mắt của nàng, Ân Võ Kiệt trấn định tự nhiên nói: “Nói như vậy cũng có lẽ đúng, nhưng mà nếu sau này hắn đem công chúa gả cho ta, làm thế nào bịt miệng thiên hạ, mọi người chỉ biết nghĩ đến nàng vì uy nghiêm của đế vương mà không tự nguyện.”
Nàng nhíu mày, việc này tạm thời không đáng truy cứu, nhưng nàng nghĩ đến một chuyện khác cũng muốn biết rõ ràng. “Ta vẫn có một cảm giác thực vớ vẩn.”
“Sao?”
“Ta tựa hồ đã từng gặp qua ngài.” Nàng cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ biến hóa nào dù là nhỏ nhất.
“Phải không?” Hắn vẻ mặt thản nhiên.
“Ngài rất giống với một người trước kia cũng từng đem ta ném vào trong ao rượu, hại ta bệnh nặng nửa năm.”
Trong lòng hắn phi thường giật mình, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc, “Có chuyện khéo như vậy sao?”
“Cho nên, mấy năm nay ta ngày tư đêm tưởng, tâm tâm niệm niệm chính là kẻ đó.”
Hắn giật mình, không nói gì nhìn nàng, nàng có biết hay không lúc này giọng điệu thần thái của nàng có bao nhiêu ái muội, khiến nhiều người mơ màng, nếu hắn không phải người năm đó, hắn nhất định sẽ phi thường ghen tị.
“Năm đó nếu ta không uống quá chén, say đến nỗi hai mắt mờ mịt, cũng sẽ không hề ấn tượng đối với tướng mạo người nọ.” Nàng đột nhiên đề cao giọng điệu, Minh Dương Liễu ánh mắt cũng từ nhu tình như nước dần dần kết thành băng. “Tốt nhất đừng cho ta gặp lại hắn, nếu không ta sẽ nhịn không được đem ‘tình cảm nhung nhớ nhiều năm’ chuyển hóa thành hành động thực tế.” Ân Võ Kiệt nghe vậy rùng mình, rốt cuộc có nên hay không nên thẳng thắn thành khẩn nhận kẻ vô lương kia chính là mình?