Đêm lạnh như nước, Đồng Vũ Lăng lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn điện thoại di động ngẩn người.
Đồng mẫu bưng một chén canh tiến vào: “Tiểu Lăng, mẹ làm canh gà cho con,nào, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Đồng Vũ Lăng lấy lại tinh thần, buông điện thoại di động, khẽ động đậy thân thể, ngồi vào mép giường, đón lấy bát canh trong tay mẹ.
Đồng mẫu yên lặng nhìn chăm chú vào con gái, cảm xúc phập phồng, không nhịn được hỏi: “Mới vừa rồi cùng bà Khưu nói chuyện điện thoại, bà ấy nói gì vậy?”
(Lúc này mẹ Lăng gọi thay cho con gái nên kẹo để là bà Khưu nhé, kiểu như bên Việt mình hay có câu chào bà đi con ý ^^)
Đồng Vũ Lăng nuốt canh vào miệng, mới đáp: “Bà bảo con đến sống cùng bà, để bà chăm sóc con.”
“Đến sống cùng bà? Không phải đến Long gia sao?” Đồng mẫu hoang mang.
Đồng Vũ Lăng im lặng.
“Tiểu Lăng, con hôm nay đã đáp ứng với mẹ điều gì? Sau này bất kể chuyện gì con đều phải thẳng thắn nói cho mẹ nghe. Con chịu đựng một mình, kỳ thật mẹ càng thêm đau khổ!”
Đồng Vũ Lăng nghe xong, chậm rãi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt thân thiết trìu mến của mẹ, rốt cục khẽ thì thầm nói ra: “Long Triệt… Anh ấy nói tạm thời không muốn kết hôn, mà mẹ anh ấy bác Khưu Tuyết Liên cho rằng con là có mục đích mới đến gần Long Triệt, còn bảo Long Triệt đừng kết hôn với con, con vác bụng to đến sống, đến lúc đó người thân bạn bè hỏi bác ấy không biết trả lời ra sao, cho nên tạm thời không chịu để con vào Long gia sống.”
Đồng mẫu vừa nghe, lập tức giận dữ, “Bọn họ nói gì vậy! Long Triệt thằng nhóc này rõ ràng chính là dùng xong thì không chịu nhận mà (kiểu ăn bánh không trả tiền đó)! Uổng cho nó lớn lên thành người, còn là một quản lý ngân hàng! Còn nữa, mẹ của nó nói vậy là sao, chúng ta mặc dù không có tiền, nhưng cũng không cần tham tiền nhà bà ta. Tiểu Lăng, con đừng khổ sở, bọn họ không cần con, mẹ cần con, con không cần đi đâu cả, cứ ở lại nhà, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con, đến tận khi con sinh con xong. Sau này cũng đừng liên lạc với nó nữa, đứa bé chúng ta tự mình nuôi dưỡng!”
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, trước hết hãy nghe con nói! Vốn là Hiểu Linh bạn ấy… Bạn ấy vì giúp con xả giận, cho nên chuẩn bị đăng báo tố giác hành vi thiếu trách nhiệm của Long Triệt, may mà kịp thời bị bà của anh ấy biết và ngăn cản. Nhưng bởi vì vậy mà làm cho Long Triệt và mẹ anh ấy hiểu lầm con, tưởng rằng hết thảy đều là do con làm ra!” Thì ra, Đồng Vũ Lăng vừa rồi gọi điện thoại nói với Hiểu Linh là mình muốn sinh đứa bé ra, cũng sắp từ chức, mà Hiểu Linh cũng nói chuyện tự ý đăng báo cho cô biết.
Đồng mẫu vừa nghe, nhất thời giật mình, không lâu, lại tâm hoảng ý loạn nói: “Vậy con giải thích rõ với Long Triệt, nói là Hiểu Linh không đành lòng chứng kiến con thương tâm mới làm vậy, mà con thì không biết gì cả! Được rồi, con gọi Hiểu Linh cùng họ ba mặt một lời đi.”
“Mẹ, vô dụng thôi!” Đồng Vũ Lăng khó khăn lắc đầu, “Bọn họ sẽ không tin tưởng đâu. Hơn nữa, con sẽ không để Hiểu Linh biết việc này, bạn ấy xuất phát là vì con, con há có thể khiến bạn ấy áy náy và tự trách! Chuyện đã xảy ra rồi, hình tượng của con trong mắt mẹ của Long Triệt đã định là vậy từ lâu rồi, cần gì phải lôi thêm càng nhiều người cùng đau khổ. Còn nữa, mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng con còn chưa kết hôn mà cứ như vậy ở nhà dưỡng thai, bị họ hàng chứng kiến sẽ bàn luận về mẹ và cha. Cho nên vẫn nghe theo bà của anh ấy thì hơn, con tạm thời đến sống với bà, bà ở chỗ đó có người làm, con sẽ được chăm sóc tốt, mẹ nếu muốn cũng có thể đi thăm con bất cứ lúc nào.”
“Tiểu Lăng ơi…”
“Kỳ thật con đồng ý cũng có một nguyên nhân từ quá khứ. Có lẽ mẹ cảm thấy con rất ngốc, cảm thấy không đáng thay con, nhưng con… Thật sự rất thích anh ấy, cho dù anh ấy đối xử với con như vậy, thương tổn con, con vẫn không nhịn được muốn có anh ấy. Ở nhà bà, con còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy anh ấy, nhưng nếu như ở nhà, con sẽ phải đợi đến lúc hoàn toàn mất đi anh ấy mất!” Đồng Vũ Lăng không nhịn được khóc nói với mẹ.
Đồng mẫu lập tức khóc theo, đau lòng mà ôm con gái vào ngực. Xế chiều hôm nay, dưới sự gặng hỏi của bà, con gái đã đại khái nói qua quá trình cùng Long Triệt gặp gỡ. Đứa nhỏ đáng thương, thiện lương mà đơn thuần, xinh đẹp lại nhu thuận, rõ ràng nên được con trai trân trọng cùng thương yêu, nhưng trời cao hết lần này tới lần khác đối với nó như vậy, tại sao trời cao lại bất công như vậy chứ! !
Con gái không có kinh nghiệm gì trong tình yêu, lại là mối tình đầu, Long Triệt mọi mặt đều hoàn mỹ, mà ngay từ đầu đã có mục đích và kế hoạch đến gần con bé, nó làm sao có thể thoát được võng tình của cậu ta chứ!
Tình yêu của con bé, là thật tình, đơn thuần, muốn một kết quả thiên trường địa cửu, vĩnh viễn cùng nhau. Mà Long Triệt, ngay từ đầu đã mang tâm lí tò mò và đùa bỡn, chỉ muốn phát tiết dục vọng, không muốn gánh chịu trách nhiệm cùng kết quả. Chẳng lẽ, đây là nợ tình sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Đồng mẫu lại đau đến đứt từng khúc ruột.
Dường như biết mẹ đang suy nghĩ gì, Đồng Vũ Lăng đột nhiên nhẹ nhàng đẩy mẹ ra, đem chuyện của cô gái hôm nay nghe được tại bệnh viện kia nói cho mẹ biết, sau đó tiếp tục nói “Cho nên, nếu so sánh con với cô ấy, hẳn là coi như hạnh phúc rồi. Con tin tưởng, chỉ cần con tiếp tục kiên trì, nhất định có thể cảm động Long Triệt, con người của anh ấy không xấu, anh ấy trở nên lạnh lùng vô tình hẳn là có nguyên nhân, chỉ cần con tìm ra nguyên do, làm việc có mục tiêu, sẽ cảm hóa được anh ấy. Dù sao, giữa chúng con vẫn có một mối ràng buộc quan trọng —— đứa bé! Từ lần thấy anh ấy ở cô nhi viện, con nhìn ra được anh ấy rất thiện lương, tương lai anh ấy nhất định cũng sẽ giống như con thương yêu đứa bé, còn có thể thật tình yêu con.” Đồng Vũ Lăng vừa nói, tay chậm rãi đặt lên bụng bằng phẳng, ánh mắt vô tận nhu hòa, giọng điệu tràn ngập ước mơ.
Đồng mẫu nhìn, chỉ có thể yên lặng cầu khẩn, trên trời có mắt, giúp đứa con gái ngốc ngếch đáng thương của bà được như ý nguyện. Thu hồi tâm tình phức tạp, Đồng mẫu lần nữa dặn dò: “Tiểu Lăng, mặc kệ quyết định của con như thế nào, mẹ đều ủng hộ con, mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng con sau này có việc đừng giấu mẹ, phải để mẹ cùng con cùng nhau giải quyết, được không?”
“Mẹ, con hứa với mẹ!” Đồng Vũ Lăng xúc động nắm chặt tay mẹ.
Tới lúc con gái cam đoan, nỗi đau tích tụ trong lòng của Đồng mẫu mới từ từ giãn ra, vì vậy mới đứng lên ra ngoài: “Con có thai, phải nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn phải về công ty từ chức sớm nữa! !”
Đồng Vũ Lăng gật đầu, đứng dậy đưa mẹ ra ngoài, đóng kín cửa phòng xong lại quay về giường nằm, nhưng trăn trở mãi không cách nào ngủ được. Cuối cùng, cô dứt khoát xuống giường, mở máy tính ra, đăng nhập MSN.
“Tiểu Lăng tử bạn đã đến rồi, đã lâu không gặp rồi! !” Tiểu Hạo tử là người đầu tiên gửi tin nhắn đến.
“Uh uh, đã lâu không gặp.” Đồng Vũ Lăng cũng rất nhanh gõ lại. Mấy ngày nay, cô vẫn chìm trong thương tâm khổ sở, căn bản không thể suy nghĩ đến chuyện gì khác, cũng chưa từng mở máy tính lên.
“Được rồi, nói cho bạn một tin tốt, mình hôm kia tham gia một cuộc thi thiết kế, đạt giải á quân đó!” Tiểu Hạo tử không nhịn được lập tức cùng cô chia sẻ.
“Oa, chúc mừng bạn, tiểu Hạo tử, bạn thật giỏi!” Tâm trạng sa sút vốn có của Đồng Vũ Lăng nhờ có tin tốt ấy mà phấn chấn lên không ít, không nhịn được gửi cho cậu ta một icon tuyệt vời.
“Sau này mình sẽ còn tham gia các cuộc thi khác nữa. Giáo sư tháng sau chuẩn bị đưa chúng mình đi thăm một trấn nhỏ gần đây, phòng ở nơi đó đều do bàn tay của các nhà thiết kế danh tiếng mà ra, giáo sư hy vọng chúng mình xem xong có thể kích thích càng nhiều linh cảm. Tiểu Lăng tử, mình tháng sau có lẽ không thể thường xuyên cùng bạn gặp mặt nói chuyện phiếm rồi.” Tiểu Hạo tử nói xong, lộ ra vẻ trẻ con mà gửi một icon mặt khóc lóc tới.
Đồng Vũ Lăng thoáng chốc ngẩn ra. Thật đúng là khéo, cô đang muốn nói với cậu ta mình sắp có một đoạn thời gian không thể lên mạng đây. Bởi vì trong nhà bà Khưu không có máy tính, mình lại tạm thời chưa có tiền mua laptop.
“Nhưng mà tiểu Lăng tử bạn yên tâm, mình sẽ mang theo laptop, dù bận thế nào cũng sẽ tìm thời gian ở bên bạn, liên lạc với bạn!” Tiểu Hạo tử tưởng rằng Đồng Vũ Lăng khổ sở, vì vậy vội vàng nói.
“Ấy, không cần đâu. Kỳ thật mình qua tuần này cũng muốn ra ngoài đi công tác. Có một hộ khách đặt một đơn hàng lớn, đơn hàng này có lẽ phải làm trong mấy tháng liền, mình được phái tới nhà xưởng, bên kia không có máy tính, cho nên…” Vừa nghĩ đến rất lâu không thể liên lạc với cậu ta, Đồng Vũ Lăng trong lòng bỗng thấy khó chịu, không tự chủ được nói: “Nhưng mà, mình… Mình sẽ tận lực tìm chỗ lên mạng!”
Tiểu Hạo tử thấy thế, tâm tình phiền muộn lập tức lại nhảy nhót lên: “Uh, có lẽ chúng ta không thể gặp mặt nói chuyện với nhau, nhưng bạn có thể chuyển bưu phẩm cho mình, mỗi lần chỉ cần hai ba câu cũng được, chỉ cần để mình biết tình hình gần đây của bạn, biết bạn hàng ngày có khỏe hay không là được!”
Đồng Vũ Lăng yết hầu căng thẳng, cảm động mà đáp ứng cậu ta: “Uh, sẽ, nhất định sẽ!”
Tiểu Hạo tử ngừng nghỉ chỉ chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tiểu Lăng tử, bạn đi công tác lâu như vậy, bạn… Bạn trai bạn bỏ được sao? Anh ta có thể đi tìm bạn hay không?”
“Kỳ thật… Quan hệ của chúng ta không còn tốt như trước nữa rồi!” Đồng Vũ Lăng sửng sốt mấy giây mới đáp. Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì lo lắng cậu tương lai có thể ngẫu nhiên hỏi chuyện giữa mình cùng Long Triệt, mà mình lại đau đớn xúc động, lo lắng nhất thời không nhịn được kể khổ với cậu ta. Mà chuyện này, mình không hy vọng sẽ làm!
Nhưng cô không biết, vốn chỉ vô tình nói dối, lại khiến tiểu Hạo tử thêm một hy vọng lớn: “Tiểu Lăng tử, phải giữ liên lạc với mình, cho dù không thể mỗi ngày một lá thư, ít nhất cũng phải ba ngày một lần, được không? Đừng quên mình, tuyệt đối đừng quên mình. Mình còn có 9 tháng nữa là trở về!”
Đồng Vũ Lăng không hiểu tâm ý của tiểu Hạo tử, tưởng rằng cậu ta chỉ là không muốn mất liên lạc với mình, bởi vậy cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý: “Sẽ mà, cho dù thật sự không thể, mình cũng sẽ nói rõ nguyên nhân với bạn, sẽ không để bạn lo lắng! Còn nữa… Mình chờ bạn trở về!”
“Được, được! Mình nhất định sẽ tìm bạn!” Ngắn ngủi một câu, không khó nhìn ra tâm tình hưng phấn cùng kích động của tiểu Hạo tử.
Đại khái là do mang thai, Đồng Vũ Lăng ngồi nửa giờ, bắt đầu cảm thấy xương sống thắt lưng đau đớn, lại cảm thấy rất mệt mỏi, vì vậy nói thêm vài câu liền tạm biệt. Tiểu Hạo tử mặc dù lưu luyến không rời, nhưng cậu ta vĩnh viễn chỉ biết nghe theo cô.
Tắt máy tính, Đồng Vũ Lăng trở lại trên giường, lần này bởi vì quá mức uể oải mà không có suy nghĩ miên man, chỉ là mang theo ước mơ cuộc sống mới của một người tiến vào mộng đẹp.
Đêm lạnh như nước, Đồng Vũ Lăng lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn điện thoại di động ngẩn người.
Đồng mẫu bưng một chén canh tiến vào: “Tiểu Lăng, mẹ làm canh gà cho con,nào, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Đồng Vũ Lăng lấy lại tinh thần, buông điện thoại di động, khẽ động đậy thân thể, ngồi vào mép giường, đón lấy bát canh trong tay mẹ.
Đồng mẫu yên lặng nhìn chăm chú vào con gái, cảm xúc phập phồng, không nhịn được hỏi: “Mới vừa rồi cùng bà Khưu nói chuyện điện thoại, bà ấy nói gì vậy?”
(Lúc này mẹ Lăng gọi thay cho con gái nên kẹo để là bà Khưu nhé, kiểu như bên Việt mình hay có câu chào bà đi con ý ^^)
Đồng Vũ Lăng nuốt canh vào miệng, mới đáp: “Bà bảo con đến sống cùng bà, để bà chăm sóc con.”
“Đến sống cùng bà? Không phải đến Long gia sao?” Đồng mẫu hoang mang.
Đồng Vũ Lăng im lặng.
“Tiểu Lăng, con hôm nay đã đáp ứng với mẹ điều gì? Sau này bất kể chuyện gì con đều phải thẳng thắn nói cho mẹ nghe. Con chịu đựng một mình, kỳ thật mẹ càng thêm đau khổ!”
Đồng Vũ Lăng nghe xong, chậm rãi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt thân thiết trìu mến của mẹ, rốt cục khẽ thì thầm nói ra: “Long Triệt… Anh ấy nói tạm thời không muốn kết hôn, mà mẹ anh ấy bác Khưu Tuyết Liên cho rằng con là có mục đích mới đến gần Long Triệt, còn bảo Long Triệt đừng kết hôn với con, con vác bụng to đến sống, đến lúc đó người thân bạn bè hỏi bác ấy không biết trả lời ra sao, cho nên tạm thời không chịu để con vào Long gia sống.”
Đồng mẫu vừa nghe, lập tức giận dữ, “Bọn họ nói gì vậy! Long Triệt thằng nhóc này rõ ràng chính là dùng xong thì không chịu nhận mà (kiểu ăn bánh không trả tiền đó)! Uổng cho nó lớn lên thành người, còn là một quản lý ngân hàng! Còn nữa, mẹ của nó nói vậy là sao, chúng ta mặc dù không có tiền, nhưng cũng không cần tham tiền nhà bà ta. Tiểu Lăng, con đừng khổ sở, bọn họ không cần con, mẹ cần con, con không cần đi đâu cả, cứ ở lại nhà, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con, đến tận khi con sinh con xong. Sau này cũng đừng liên lạc với nó nữa, đứa bé chúng ta tự mình nuôi dưỡng!”
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, trước hết hãy nghe con nói! Vốn là Hiểu Linh bạn ấy… Bạn ấy vì giúp con xả giận, cho nên chuẩn bị đăng báo tố giác hành vi thiếu trách nhiệm của Long Triệt, may mà kịp thời bị bà của anh ấy biết và ngăn cản. Nhưng bởi vì vậy mà làm cho Long Triệt và mẹ anh ấy hiểu lầm con, tưởng rằng hết thảy đều là do con làm ra!” Thì ra, Đồng Vũ Lăng vừa rồi gọi điện thoại nói với Hiểu Linh là mình muốn sinh đứa bé ra, cũng sắp từ chức, mà Hiểu Linh cũng nói chuyện tự ý đăng báo cho cô biết.
Đồng mẫu vừa nghe, nhất thời giật mình, không lâu, lại tâm hoảng ý loạn nói: “Vậy con giải thích rõ với Long Triệt, nói là Hiểu Linh không đành lòng chứng kiến con thương tâm mới làm vậy, mà con thì không biết gì cả! Được rồi, con gọi Hiểu Linh cùng họ ba mặt một lời đi.”
“Mẹ, vô dụng thôi!” Đồng Vũ Lăng khó khăn lắc đầu, “Bọn họ sẽ không tin tưởng đâu. Hơn nữa, con sẽ không để Hiểu Linh biết việc này, bạn ấy xuất phát là vì con, con há có thể khiến bạn ấy áy náy và tự trách! Chuyện đã xảy ra rồi, hình tượng của con trong mắt mẹ của Long Triệt đã định là vậy từ lâu rồi, cần gì phải lôi thêm càng nhiều người cùng đau khổ. Còn nữa, mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng con còn chưa kết hôn mà cứ như vậy ở nhà dưỡng thai, bị họ hàng chứng kiến sẽ bàn luận về mẹ và cha. Cho nên vẫn nghe theo bà của anh ấy thì hơn, con tạm thời đến sống với bà, bà ở chỗ đó có người làm, con sẽ được chăm sóc tốt, mẹ nếu muốn cũng có thể đi thăm con bất cứ lúc nào.”
“Tiểu Lăng ơi…”
“Kỳ thật con đồng ý cũng có một nguyên nhân từ quá khứ. Có lẽ mẹ cảm thấy con rất ngốc, cảm thấy không đáng thay con, nhưng con… Thật sự rất thích anh ấy, cho dù anh ấy đối xử với con như vậy, thương tổn con, con vẫn không nhịn được muốn có anh ấy. Ở nhà bà, con còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy anh ấy, nhưng nếu như ở nhà, con sẽ phải đợi đến lúc hoàn toàn mất đi anh ấy mất!” Đồng Vũ Lăng không nhịn được khóc nói với mẹ.
Đồng mẫu lập tức khóc theo, đau lòng mà ôm con gái vào ngực. Xế chiều hôm nay, dưới sự gặng hỏi của bà, con gái đã đại khái nói qua quá trình cùng Long Triệt gặp gỡ. Đứa nhỏ đáng thương, thiện lương mà đơn thuần, xinh đẹp lại nhu thuận, rõ ràng nên được con trai trân trọng cùng thương yêu, nhưng trời cao hết lần này tới lần khác đối với nó như vậy, tại sao trời cao lại bất công như vậy chứ! !
Con gái không có kinh nghiệm gì trong tình yêu, lại là mối tình đầu, Long Triệt mọi mặt đều hoàn mỹ, mà ngay từ đầu đã có mục đích và kế hoạch đến gần con bé, nó làm sao có thể thoát được võng tình của cậu ta chứ!
Tình yêu của con bé, là thật tình, đơn thuần, muốn một kết quả thiên trường địa cửu, vĩnh viễn cùng nhau. Mà Long Triệt, ngay từ đầu đã mang tâm lí tò mò và đùa bỡn, chỉ muốn phát tiết dục vọng, không muốn gánh chịu trách nhiệm cùng kết quả. Chẳng lẽ, đây là nợ tình sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Đồng mẫu lại đau đến đứt từng khúc ruột.
Dường như biết mẹ đang suy nghĩ gì, Đồng Vũ Lăng đột nhiên nhẹ nhàng đẩy mẹ ra, đem chuyện của cô gái hôm nay nghe được tại bệnh viện kia nói cho mẹ biết, sau đó tiếp tục nói “Cho nên, nếu so sánh con với cô ấy, hẳn là coi như hạnh phúc rồi. Con tin tưởng, chỉ cần con tiếp tục kiên trì, nhất định có thể cảm động Long Triệt, con người của anh ấy không xấu, anh ấy trở nên lạnh lùng vô tình hẳn là có nguyên nhân, chỉ cần con tìm ra nguyên do, làm việc có mục tiêu, sẽ cảm hóa được anh ấy. Dù sao, giữa chúng con vẫn có một mối ràng buộc quan trọng —— đứa bé! Từ lần thấy anh ấy ở cô nhi viện, con nhìn ra được anh ấy rất thiện lương, tương lai anh ấy nhất định cũng sẽ giống như con thương yêu đứa bé, còn có thể thật tình yêu con.” Đồng Vũ Lăng vừa nói, tay chậm rãi đặt lên bụng bằng phẳng, ánh mắt vô tận nhu hòa, giọng điệu tràn ngập ước mơ.
Đồng mẫu nhìn, chỉ có thể yên lặng cầu khẩn, trên trời có mắt, giúp đứa con gái ngốc ngếch đáng thương của bà được như ý nguyện. Thu hồi tâm tình phức tạp, Đồng mẫu lần nữa dặn dò: “Tiểu Lăng, mặc kệ quyết định của con như thế nào, mẹ đều ủng hộ con, mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng con sau này có việc đừng giấu mẹ, phải để mẹ cùng con cùng nhau giải quyết, được không?”
“Mẹ, con hứa với mẹ!” Đồng Vũ Lăng xúc động nắm chặt tay mẹ.
Tới lúc con gái cam đoan, nỗi đau tích tụ trong lòng của Đồng mẫu mới từ từ giãn ra, vì vậy mới đứng lên ra ngoài: “Con có thai, phải nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn phải về công ty từ chức sớm nữa! !”
Đồng Vũ Lăng gật đầu, đứng dậy đưa mẹ ra ngoài, đóng kín cửa phòng xong lại quay về giường nằm, nhưng trăn trở mãi không cách nào ngủ được. Cuối cùng, cô dứt khoát xuống giường, mở máy tính ra, đăng nhập MSN.
“Tiểu Lăng tử bạn đã đến rồi, đã lâu không gặp rồi! !” Tiểu Hạo tử là người đầu tiên gửi tin nhắn đến.
“Uh uh, đã lâu không gặp.” Đồng Vũ Lăng cũng rất nhanh gõ lại. Mấy ngày nay, cô vẫn chìm trong thương tâm khổ sở, căn bản không thể suy nghĩ đến chuyện gì khác, cũng chưa từng mở máy tính lên.
“Được rồi, nói cho bạn một tin tốt, mình hôm kia tham gia một cuộc thi thiết kế, đạt giải á quân đó!” Tiểu Hạo tử không nhịn được lập tức cùng cô chia sẻ.
“Oa, chúc mừng bạn, tiểu Hạo tử, bạn thật giỏi!” Tâm trạng sa sút vốn có của Đồng Vũ Lăng nhờ có tin tốt ấy mà phấn chấn lên không ít, không nhịn được gửi cho cậu ta một icon tuyệt vời.
“Sau này mình sẽ còn tham gia các cuộc thi khác nữa. Giáo sư tháng sau chuẩn bị đưa chúng mình đi thăm một trấn nhỏ gần đây, phòng ở nơi đó đều do bàn tay của các nhà thiết kế danh tiếng mà ra, giáo sư hy vọng chúng mình xem xong có thể kích thích càng nhiều linh cảm. Tiểu Lăng tử, mình tháng sau có lẽ không thể thường xuyên cùng bạn gặp mặt nói chuyện phiếm rồi.” Tiểu Hạo tử nói xong, lộ ra vẻ trẻ con mà gửi một icon mặt khóc lóc tới.
Đồng Vũ Lăng thoáng chốc ngẩn ra. Thật đúng là khéo, cô đang muốn nói với cậu ta mình sắp có một đoạn thời gian không thể lên mạng đây. Bởi vì trong nhà bà Khưu không có máy tính, mình lại tạm thời chưa có tiền mua laptop.
“Nhưng mà tiểu Lăng tử bạn yên tâm, mình sẽ mang theo laptop, dù bận thế nào cũng sẽ tìm thời gian ở bên bạn, liên lạc với bạn!” Tiểu Hạo tử tưởng rằng Đồng Vũ Lăng khổ sở, vì vậy vội vàng nói.
“Ấy, không cần đâu. Kỳ thật mình qua tuần này cũng muốn ra ngoài đi công tác. Có một hộ khách đặt một đơn hàng lớn, đơn hàng này có lẽ phải làm trong mấy tháng liền, mình được phái tới nhà xưởng, bên kia không có máy tính, cho nên…” Vừa nghĩ đến rất lâu không thể liên lạc với cậu ta, Đồng Vũ Lăng trong lòng bỗng thấy khó chịu, không tự chủ được nói: “Nhưng mà, mình… Mình sẽ tận lực tìm chỗ lên mạng!”
Tiểu Hạo tử thấy thế, tâm tình phiền muộn lập tức lại nhảy nhót lên: “Uh, có lẽ chúng ta không thể gặp mặt nói chuyện với nhau, nhưng bạn có thể chuyển bưu phẩm cho mình, mỗi lần chỉ cần hai ba câu cũng được, chỉ cần để mình biết tình hình gần đây của bạn, biết bạn hàng ngày có khỏe hay không là được!”
Đồng Vũ Lăng yết hầu căng thẳng, cảm động mà đáp ứng cậu ta: “Uh, sẽ, nhất định sẽ!”
Tiểu Hạo tử ngừng nghỉ chỉ chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tiểu Lăng tử, bạn đi công tác lâu như vậy, bạn… Bạn trai bạn bỏ được sao? Anh ta có thể đi tìm bạn hay không?”
“Kỳ thật… Quan hệ của chúng ta không còn tốt như trước nữa rồi!” Đồng Vũ Lăng sửng sốt mấy giây mới đáp. Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì lo lắng cậu tương lai có thể ngẫu nhiên hỏi chuyện giữa mình cùng Long Triệt, mà mình lại đau đớn xúc động, lo lắng nhất thời không nhịn được kể khổ với cậu ta. Mà chuyện này, mình không hy vọng sẽ làm!
Nhưng cô không biết, vốn chỉ vô tình nói dối, lại khiến tiểu Hạo tử thêm một hy vọng lớn: “Tiểu Lăng tử, phải giữ liên lạc với mình, cho dù không thể mỗi ngày một lá thư, ít nhất cũng phải ba ngày một lần, được không? Đừng quên mình, tuyệt đối đừng quên mình. Mình còn có tháng nữa là trở về!”
Đồng Vũ Lăng không hiểu tâm ý của tiểu Hạo tử, tưởng rằng cậu ta chỉ là không muốn mất liên lạc với mình, bởi vậy cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý: “Sẽ mà, cho dù thật sự không thể, mình cũng sẽ nói rõ nguyên nhân với bạn, sẽ không để bạn lo lắng! Còn nữa… Mình chờ bạn trở về!”
“Được, được! Mình nhất định sẽ tìm bạn!” Ngắn ngủi một câu, không khó nhìn ra tâm tình hưng phấn cùng kích động của tiểu Hạo tử.
Đại khái là do mang thai, Đồng Vũ Lăng ngồi nửa giờ, bắt đầu cảm thấy xương sống thắt lưng đau đớn, lại cảm thấy rất mệt mỏi, vì vậy nói thêm vài câu liền tạm biệt. Tiểu Hạo tử mặc dù lưu luyến không rời, nhưng cậu ta vĩnh viễn chỉ biết nghe theo cô.
Tắt máy tính, Đồng Vũ Lăng trở lại trên giường, lần này bởi vì quá mức uể oải mà không có suy nghĩ miên man, chỉ là mang theo ước mơ cuộc sống mới của một người tiến vào mộng đẹp.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đêm lạnh như nước, Đồng Vũ Lăng lẳng lặng ngồi trên giường, nhìn điện thoại di động ngẩn người.
Đồng mẫu bưng một chén canh tiến vào: “Tiểu Lăng, mẹ làm canh gà cho con,nào, nhân lúc còn nóng ăn đi.”
Đồng Vũ Lăng lấy lại tinh thần, buông điện thoại di động, khẽ động đậy thân thể, ngồi vào mép giường, đón lấy bát canh trong tay mẹ.
Đồng mẫu yên lặng nhìn chăm chú vào con gái, cảm xúc phập phồng, không nhịn được hỏi: “Mới vừa rồi cùng bà Khưu nói chuyện điện thoại, bà ấy nói gì vậy?”
(Lúc này mẹ Lăng gọi thay cho con gái nên kẹo để là bà Khưu nhé, kiểu như bên Việt mình hay có câu chào bà đi con ý ^^)
Đồng Vũ Lăng nuốt canh vào miệng, mới đáp: “Bà bảo con đến sống cùng bà, để bà chăm sóc con.”
“Đến sống cùng bà? Không phải đến Long gia sao?” Đồng mẫu hoang mang.
Đồng Vũ Lăng im lặng.
“Tiểu Lăng, con hôm nay đã đáp ứng với mẹ điều gì? Sau này bất kể chuyện gì con đều phải thẳng thắn nói cho mẹ nghe. Con chịu đựng một mình, kỳ thật mẹ càng thêm đau khổ!”
Đồng Vũ Lăng nghe xong, chậm rãi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt thân thiết trìu mến của mẹ, rốt cục khẽ thì thầm nói ra: “Long Triệt… Anh ấy nói tạm thời không muốn kết hôn, mà mẹ anh ấy bác Khưu Tuyết Liên cho rằng con là có mục đích mới đến gần Long Triệt, còn bảo Long Triệt đừng kết hôn với con, con vác bụng to đến sống, đến lúc đó người thân bạn bè hỏi bác ấy không biết trả lời ra sao, cho nên tạm thời không chịu để con vào Long gia sống.”
Đồng mẫu vừa nghe, lập tức giận dữ, “Bọn họ nói gì vậy! Long Triệt thằng nhóc này rõ ràng chính là dùng xong thì không chịu nhận mà (kiểu ăn bánh không trả tiền đó)! Uổng cho nó lớn lên thành người, còn là một quản lý ngân hàng! Còn nữa, mẹ của nó nói vậy là sao, chúng ta mặc dù không có tiền, nhưng cũng không cần tham tiền nhà bà ta. Tiểu Lăng, con đừng khổ sở, bọn họ không cần con, mẹ cần con, con không cần đi đâu cả, cứ ở lại nhà, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho con, đến tận khi con sinh con xong. Sau này cũng đừng liên lạc với nó nữa, đứa bé chúng ta tự mình nuôi dưỡng!”
“Mẹ, mẹ đừng tức giận, trước hết hãy nghe con nói! Vốn là Hiểu Linh bạn ấy… Bạn ấy vì giúp con xả giận, cho nên chuẩn bị đăng báo tố giác hành vi thiếu trách nhiệm của Long Triệt, may mà kịp thời bị bà của anh ấy biết và ngăn cản. Nhưng bởi vì vậy mà làm cho Long Triệt và mẹ anh ấy hiểu lầm con, tưởng rằng hết thảy đều là do con làm ra!” Thì ra, Đồng Vũ Lăng vừa rồi gọi điện thoại nói với Hiểu Linh là mình muốn sinh đứa bé ra, cũng sắp từ chức, mà Hiểu Linh cũng nói chuyện tự ý đăng báo cho cô biết.
Đồng mẫu vừa nghe, nhất thời giật mình, không lâu, lại tâm hoảng ý loạn nói: “Vậy con giải thích rõ với Long Triệt, nói là Hiểu Linh không đành lòng chứng kiến con thương tâm mới làm vậy, mà con thì không biết gì cả! Được rồi, con gọi Hiểu Linh cùng họ ba mặt một lời đi.”
“Mẹ, vô dụng thôi!” Đồng Vũ Lăng khó khăn lắc đầu, “Bọn họ sẽ không tin tưởng đâu. Hơn nữa, con sẽ không để Hiểu Linh biết việc này, bạn ấy xuất phát là vì con, con há có thể khiến bạn ấy áy náy và tự trách! Chuyện đã xảy ra rồi, hình tượng của con trong mắt mẹ của Long Triệt đã định là vậy từ lâu rồi, cần gì phải lôi thêm càng nhiều người cùng đau khổ. Còn nữa, mẹ, con biết mẹ thương con, nhưng con còn chưa kết hôn mà cứ như vậy ở nhà dưỡng thai, bị họ hàng chứng kiến sẽ bàn luận về mẹ và cha. Cho nên vẫn nghe theo bà của anh ấy thì hơn, con tạm thời đến sống với bà, bà ở chỗ đó có người làm, con sẽ được chăm sóc tốt, mẹ nếu muốn cũng có thể đi thăm con bất cứ lúc nào.”
“Tiểu Lăng ơi…”
“Kỳ thật con đồng ý cũng có một nguyên nhân từ quá khứ. Có lẽ mẹ cảm thấy con rất ngốc, cảm thấy không đáng thay con, nhưng con… Thật sự rất thích anh ấy, cho dù anh ấy đối xử với con như vậy, thương tổn con, con vẫn không nhịn được muốn có anh ấy. Ở nhà bà, con còn có thể ngẫu nhiên nhìn thấy anh ấy, nhưng nếu như ở nhà, con sẽ phải đợi đến lúc hoàn toàn mất đi anh ấy mất!” Đồng Vũ Lăng không nhịn được khóc nói với mẹ.
Đồng mẫu lập tức khóc theo, đau lòng mà ôm con gái vào ngực. Xế chiều hôm nay, dưới sự gặng hỏi của bà, con gái đã đại khái nói qua quá trình cùng Long Triệt gặp gỡ. Đứa nhỏ đáng thương, thiện lương mà đơn thuần, xinh đẹp lại nhu thuận, rõ ràng nên được con trai trân trọng cùng thương yêu, nhưng trời cao hết lần này tới lần khác đối với nó như vậy, tại sao trời cao lại bất công như vậy chứ! !
Con gái không có kinh nghiệm gì trong tình yêu, lại là mối tình đầu, Long Triệt mọi mặt đều hoàn mỹ, mà ngay từ đầu đã có mục đích và kế hoạch đến gần con bé, nó làm sao có thể thoát được võng tình của cậu ta chứ!
Tình yêu của con bé, là thật tình, đơn thuần, muốn một kết quả thiên trường địa cửu, vĩnh viễn cùng nhau. Mà Long Triệt, ngay từ đầu đã mang tâm lí tò mò và đùa bỡn, chỉ muốn phát tiết dục vọng, không muốn gánh chịu trách nhiệm cùng kết quả. Chẳng lẽ, đây là nợ tình sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Đồng mẫu lại đau đến đứt từng khúc ruột.
Dường như biết mẹ đang suy nghĩ gì, Đồng Vũ Lăng đột nhiên nhẹ nhàng đẩy mẹ ra, đem chuyện của cô gái hôm nay nghe được tại bệnh viện kia nói cho mẹ biết, sau đó tiếp tục nói “Cho nên, nếu so sánh con với cô ấy, hẳn là coi như hạnh phúc rồi. Con tin tưởng, chỉ cần con tiếp tục kiên trì, nhất định có thể cảm động Long Triệt, con người của anh ấy không xấu, anh ấy trở nên lạnh lùng vô tình hẳn là có nguyên nhân, chỉ cần con tìm ra nguyên do, làm việc có mục tiêu, sẽ cảm hóa được anh ấy. Dù sao, giữa chúng con vẫn có một mối ràng buộc quan trọng —— đứa bé! Từ lần thấy anh ấy ở cô nhi viện, con nhìn ra được anh ấy rất thiện lương, tương lai anh ấy nhất định cũng sẽ giống như con thương yêu đứa bé, còn có thể thật tình yêu con.” Đồng Vũ Lăng vừa nói, tay chậm rãi đặt lên bụng bằng phẳng, ánh mắt vô tận nhu hòa, giọng điệu tràn ngập ước mơ.
Đồng mẫu nhìn, chỉ có thể yên lặng cầu khẩn, trên trời có mắt, giúp đứa con gái ngốc ngếch đáng thương của bà được như ý nguyện. Thu hồi tâm tình phức tạp, Đồng mẫu lần nữa dặn dò: “Tiểu Lăng, mặc kệ quyết định của con như thế nào, mẹ đều ủng hộ con, mẹ không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng con sau này có việc đừng giấu mẹ, phải để mẹ cùng con cùng nhau giải quyết, được không?”
“Mẹ, con hứa với mẹ!” Đồng Vũ Lăng xúc động nắm chặt tay mẹ.
Tới lúc con gái cam đoan, nỗi đau tích tụ trong lòng của Đồng mẫu mới từ từ giãn ra, vì vậy mới đứng lên ra ngoài: “Con có thai, phải nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai còn phải về công ty từ chức sớm nữa! !”
Đồng Vũ Lăng gật đầu, đứng dậy đưa mẹ ra ngoài, đóng kín cửa phòng xong lại quay về giường nằm, nhưng trăn trở mãi không cách nào ngủ được. Cuối cùng, cô dứt khoát xuống giường, mở máy tính ra, đăng nhập MSN.
“Tiểu Lăng tử bạn đã đến rồi, đã lâu không gặp rồi! !” Tiểu Hạo tử là người đầu tiên gửi tin nhắn đến.
“Uh uh, đã lâu không gặp.” Đồng Vũ Lăng cũng rất nhanh gõ lại. Mấy ngày nay, cô vẫn chìm trong thương tâm khổ sở, căn bản không thể suy nghĩ đến chuyện gì khác, cũng chưa từng mở máy tính lên.
“Được rồi, nói cho bạn một tin tốt, mình hôm kia tham gia một cuộc thi thiết kế, đạt giải á quân đó!” Tiểu Hạo tử không nhịn được lập tức cùng cô chia sẻ.
“Oa, chúc mừng bạn, tiểu Hạo tử, bạn thật giỏi!” Tâm trạng sa sút vốn có của Đồng Vũ Lăng nhờ có tin tốt ấy mà phấn chấn lên không ít, không nhịn được gửi cho cậu ta một icon tuyệt vời.
“Sau này mình sẽ còn tham gia các cuộc thi khác nữa. Giáo sư tháng sau chuẩn bị đưa chúng mình đi thăm một trấn nhỏ gần đây, phòng ở nơi đó đều do bàn tay của các nhà thiết kế danh tiếng mà ra, giáo sư hy vọng chúng mình xem xong có thể kích thích càng nhiều linh cảm. Tiểu Lăng tử, mình tháng sau có lẽ không thể thường xuyên cùng bạn gặp mặt nói chuyện phiếm rồi.” Tiểu Hạo tử nói xong, lộ ra vẻ trẻ con mà gửi một icon mặt khóc lóc tới.
Đồng Vũ Lăng thoáng chốc ngẩn ra. Thật đúng là khéo, cô đang muốn nói với cậu ta mình sắp có một đoạn thời gian không thể lên mạng đây. Bởi vì trong nhà bà Khưu không có máy tính, mình lại tạm thời chưa có tiền mua laptop.
“Nhưng mà tiểu Lăng tử bạn yên tâm, mình sẽ mang theo laptop, dù bận thế nào cũng sẽ tìm thời gian ở bên bạn, liên lạc với bạn!” Tiểu Hạo tử tưởng rằng Đồng Vũ Lăng khổ sở, vì vậy vội vàng nói.
“Ấy, không cần đâu. Kỳ thật mình qua tuần này cũng muốn ra ngoài đi công tác. Có một hộ khách đặt một đơn hàng lớn, đơn hàng này có lẽ phải làm trong mấy tháng liền, mình được phái tới nhà xưởng, bên kia không có máy tính, cho nên…” Vừa nghĩ đến rất lâu không thể liên lạc với cậu ta, Đồng Vũ Lăng trong lòng bỗng thấy khó chịu, không tự chủ được nói: “Nhưng mà, mình… Mình sẽ tận lực tìm chỗ lên mạng!”
Tiểu Hạo tử thấy thế, tâm tình phiền muộn lập tức lại nhảy nhót lên: “Uh, có lẽ chúng ta không thể gặp mặt nói chuyện với nhau, nhưng bạn có thể chuyển bưu phẩm cho mình, mỗi lần chỉ cần hai ba câu cũng được, chỉ cần để mình biết tình hình gần đây của bạn, biết bạn hàng ngày có khỏe hay không là được!”
Đồng Vũ Lăng yết hầu căng thẳng, cảm động mà đáp ứng cậu ta: “Uh, sẽ, nhất định sẽ!”
Tiểu Hạo tử ngừng nghỉ chỉ chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tiểu Lăng tử, bạn đi công tác lâu như vậy, bạn… Bạn trai bạn bỏ được sao? Anh ta có thể đi tìm bạn hay không?”
“Kỳ thật… Quan hệ của chúng ta không còn tốt như trước nữa rồi!” Đồng Vũ Lăng sửng sốt mấy giây mới đáp. Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì lo lắng cậu tương lai có thể ngẫu nhiên hỏi chuyện giữa mình cùng Long Triệt, mà mình lại đau đớn xúc động, lo lắng nhất thời không nhịn được kể khổ với cậu ta. Mà chuyện này, mình không hy vọng sẽ làm!
Nhưng cô không biết, vốn chỉ vô tình nói dối, lại khiến tiểu Hạo tử thêm một hy vọng lớn: “Tiểu Lăng tử, phải giữ liên lạc với mình, cho dù không thể mỗi ngày một lá thư, ít nhất cũng phải ba ngày một lần, được không? Đừng quên mình, tuyệt đối đừng quên mình. Mình còn có 9 tháng nữa là trở về!”
Đồng Vũ Lăng không hiểu tâm ý của tiểu Hạo tử, tưởng rằng cậu ta chỉ là không muốn mất liên lạc với mình, bởi vậy cũng không suy nghĩ nhiều, đồng ý: “Sẽ mà, cho dù thật sự không thể, mình cũng sẽ nói rõ nguyên nhân với bạn, sẽ không để bạn lo lắng! Còn nữa… Mình chờ bạn trở về!”
“Được, được! Mình nhất định sẽ tìm bạn!” Ngắn ngủi một câu, không khó nhìn ra tâm tình hưng phấn cùng kích động của tiểu Hạo tử.
Đại khái là do mang thai, Đồng Vũ Lăng ngồi nửa giờ, bắt đầu cảm thấy xương sống thắt lưng đau đớn, lại cảm thấy rất mệt mỏi, vì vậy nói thêm vài câu liền tạm biệt. Tiểu Hạo tử mặc dù lưu luyến không rời, nhưng cậu ta vĩnh viễn chỉ biết nghe theo cô.
Tắt máy tính, Đồng Vũ Lăng trở lại trên giường, lần này bởi vì quá mức uể oải mà không có suy nghĩ miên man, chỉ là mang theo ước mơ cuộc sống mới của một người tiến vào mộng đẹp.