Phủ Bát Vương gia.
Trong một góc khuất của bức tường ngoài phủ Vương gia, Quận Chúa nghịch ngợm lại nghĩ ra trò chơi mới, một cách thức mới để gặp Mặc Tiêu, đó là không ngần ngại làm đồng minh của chú chó trong một phủ. Nàng cố gắng chui qua cái lỗ chó mà tốn biết bao tâm sức mới tìm ra, nhưng mới vừa chui vào được nửa người thì nàng lại cuống cuồng muốn trở ra khi nhìn thấy một con chó to lớn đang gầm gừ, nó nhe đôi răng nanh sắc nhọn và nhìn nàng bằng ánh mắt thèm khát.
Cô nàng chỉ biết nuốt nước bọt mà đứng hình trong yên lặng, nàng nhìn con chó hung hăng đó bằng đôi mắt trợn to, mặt cũng tái xanh với giọng run run "Không phải chứ? Xui xẻo vậy sao? Cẩu... Cẩu đại ca! Ta không phải muốn giành chỗ này của huynh đâu, ta chỉ mượn một lúc thôi. Huynh rộng lượng bỏ qua cho ta đi nha."
"Gừ... Gừ...", con chó hung hăng đó càng lúc càng gầm to hơn hẳn như đang điên cuồng lên.
"Ta... Ta... Ta sẽ ra ngay... Huynh đợi chút.", nàng một lòng muốn ra khỏi đây nhưng biết làm sao khi cái lỗ này nhỏ quá, nàng bị vướng lại, không cách nào ra được "Cẩu đại ca! Ta bị mắc kẹt rồi. Ra không được."
Bỗng nhiên, bên ngoài có tiếng bước chân đi đến, bước chân ấy ngừng lại ngay bên cạnh nàng. Khi nghe được tiếng động bên ngoài, nàng mừng huýnh lên, tưởng như có đường thoát rồi, nhưng ai ngờ...
"Đại ca bên ngoài à! Có thể kéo ta ra được không? Ta bị mắc kẹt rồi."
Thế là không ngần ngại, nguời bên ngoài đã một cước đá nàng bay tuốt vào bên trong phủ Vương gia "A... ", và nàng đang phải đối mặt với con chó dữ tợn đã hâm he nàng từ nãy giờ, tâm trạng hiện giờ như lạc hết hồn phách.
"Gừ... Gừ... Gừ..."
"Cẩu... Cẩu đại ca! Không phải là ta muốn vào đâu. Tại cái tên chết tiệt ngoài kia đá ta vào đấy. Huynh có cắn thì cắn hắn đi. Đừng cắn ta!", nàng chấp tay van xin, nài nỉ con chó hung dữ đang ngồi trước mặt mà chân run run, đứng cũng không nổi.
"Gừ... Gừ.. Gừừừ...", sự thèm khát của con chó ngày càng cao hơn, đôi mắt nó nhìn nàng ấy như rực lửa, cái miệng nó há ra như muốn nuốt chửng nàng vào bụng.
"Tên Bát Vương gia chết bầm này! Sao lại nuôi con chó như vậy chứ?", lẩm bẩm trong miệng mắng rủa Vương gia xong, nàng liền dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn con chó kia "Ngươi tưởng chỉ có ngươi biết gừ sao? Ta cũng biết gừ nè! Gừ... Gừ... Gừ... ", nàng vừa gầm gừ vừa nhăn mặt ra vẻ hung hăng.
Lúc nàng mới gừ lên con chó còn giật mình lùi về phía sau, nhưng khi nó nhận ra đối thủ chẳng đáng ngại gì, nó liền gừ lên vài tiếng và nhanh chóng lao đến nàng.
Trước mắt là hình ảnh của con chó hung dữ đang phóng như gió đến, nàng ta hỗn loạn, không rõ được nhận thức mà chỉ biết hét lên "Á...". Nhưng một hồi lâu, không cảm giác được sự hiện diện của con chó, nàng từ từ mở mắt, và khi đó con chó hung hăng kia đã nằm yên bất động trước mặt nàng, cả người như nhẹ nhõm hẳn, nàng trút lời mỉa mai đến con chó kia "Cẩu đại ca! Sao ngươi không đứng lên cắn ta đi. Đây này! Cắn đi! Ta biết là ngươi không dám động tới bổn nương mà. Sợ ta quá nên ngất xỉu rồi sao? Thôi được. Lần này ta tha cho ngươi. Đi đi!"
Con chó vẫn nằm yên bất động, nàng thấy kì lạ nên lấy tay thử chọt vào con chó vài cái, nhưng nó cũng chẳng thấy động tĩnh gì "Nè! Không phải chết rồi chứ? Nè! Cẩu đại ca!... Tiểu cẩu!... Dog ca!... Anh chó đẹp trai!... Không phải chứ? Chết thật rồi sao? Mình lợi hại đến thế à?"
"Dựa vào ngươi mà có thể giết chết Tiểu Thúc sao? Đề cao bản thân quá rồi đó."
Tiếng nói của một nam tử từ mái đình bước ra, nhưng chàng lại là người bí ẩn mang mặt nạ...
Nhìn thấy chàng ấy, nàng tò mò mà đứng lên "Ngươi là ai?"
"Ngươi đoán thử xem.", chàng mỉm cười thách thức.
"Không biết!", nàng lạnh lùng trả lời một cách cụt ngủn.
"Cũng lớn gan lắm. Vậy còn ngươi là ai?"
"Ta là...", nàng ngập ngừng với luân hồi suy nghĩ tính toán "Không thể nói mình là Quận Chúa được. Quận Chúa mà đi chui lỗ chó, lại còn thất bại thế này thì mất mặt chết đi được.", và cuối cùng nàng cũng quyết định nói dối "Ta là tì nữ trong phủ này."
"Tì nữ? Ngươi tên gì?"
"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ể?! Không phải là ngươi đã giết con chó này chứ?", vẻ mặt của nàng có sự ngạc nhiên, bàng hoàng, và cũng có chút tò mò nữa.
"Ta không giết nó. Chỉ là..."
"Không sao. Gặp nhau cũng coi như là có duyên. Ta sẽ che giấu cho ngươi. Ngươi mau trốn đi. Nếu không tên Vương gia chết bầm kia mà biết là ngươi chết chắc luôn đó."
"Ta đã nói là..."
"Sao ngươi là nam tử mà cứ dài dòng như đàn bà vậy? Ta sẽ bảo Mặc Tiêu che giấu cho ngươi. Mau đi đi!", nàng xua tay thúc giục chàng rời khỏi đây.
"Nghe cho rõ đây nữ tử kia. Ta không có giết con chó đó. Chỉ là ta...", chàng ấy đang dần dần sôi sục máu trong người.
"Được rồi. Ta sẽ nhận tội giúp ngươi. Dù sao ta cũng có người quen, ta không sao đâu. Bây giờ ngươi không đi là không kịp nữa đó."
"Nữ tử này! Ngươi...", chàng tức giận nắm lấy tay nàng và kéo lại gần mình.
"Hoàng đệ!"
Tiếng nói hốt hoảng phát ra từ phía sau hai người, cả hai ngỡ ngàng quay lại nhìn, thì thấy người đó chính là Mặc Tiêu.
"Tiêu Tiêu!", thấy được tiểu đệ thân yêu như thấy được cứu tinh, nàng nhanh chóng đẩy nam tử kia ra và chạy đến bên cạnh Mặc Tiêu.
"Vương huynh? Huynh đổi tên rồi à?", chàng nam tử ấy nhìn Mặc Tiêu với ánh mắt đầy nghi hoặc.
"Chuyện này...", chàng ấy ngập ngừng, khó thốt nên lời.
"Hai ngươi quen nhau sao? Gọi nhau là huynh đệ... Vậy...", nàng nhìn nam tử kia với đôi mắt tò mò "... Ngươi cũng là thị vệ của Bát Vương gia à?"
"Thị vệ? Nhìn ta trông giống thị vệ lắm sao?", cáu.
"Không giống lắm. Nói thẳng ra thì ngươi giống lưu manh hơn.", nàng cười thật lớn trêu đùa chàng ấy mà không biết mình sẽ nhận hậu quả gì.
"Ngươi...", chàng ấy như bốc hết hoả lực, nhìn cứ như núi lửa sắp phun trào.
"Phi Phi! Không được nói như vậy.", Mặc Tiêu lắc đầu ra hiệu cho nàng ấy.
"Sao vậy?", nàng ta lại càng thắc mắc hơn, lại càng muốn hiểu rõ mọi chuyện.
"Người đó là đương kim Hoàng Thượng đó.", chàng nói khẽ vào tai nàng ta với vẻ mặt nghiêm trọng.
Nghe xong, nàng đã đứng hình vài giây rồi tỏ ra vẻ bình thường, cố gắng dặn lòng là chàng ấy đang nói đùa "Ầy... Sao có thể chứ? Đệ đang đùa với ta phải không?"
Chàng ấy không nói gì mà chỉ nhìn nàng và gật đầu một cái...
Lúc này, hồn đã bay và phách cũng lạc, nàng ngẩn người ra nhìn nam tử được coi là Hoàng Thượng kia mà không có chút biến sắc, mặt cũng không còn tí máu nào "Không... Không phải chứ? Ta mới chơi có vài ngày mà đã game over rồi sao? Tiêu Tiêu à! Đệ nói với ta là đùa đi. Không phải lúc nãy đệ gọi là huynh sao? Sao có thể..."
"Ta cũng nói cho ngươi biết. Người đứng bên cạnh ngươi không phải Tiêu Tiêu đệ đệ gì hết, cũng không phải là thị vệ của phủ này. Mà là..."
"Không cần!", nàng đưa tay lên ngăn lời của Hoàng Thượng lại và quay qua nhìn chàng trai đang đứng bên cạnh mình, người đã lừa dối nàng suốt bao ngày qua, đôi mắt nàng lúc này có sự thất vọng, cũng có chút hối tiếc, đôi mắt ấy nhìn chàng với niềm hi vọng nào đó, cảm xúc này thật khó tả "Ngươi nói đi!"
Chàng ấy cũng nhìn nàng bằng một đôi mắt đầy cảm xúc, nhưng không phải thất vọng mà là tội lỗi, lo sợ, sợ sẽ mất đi thứ gì đó mà khó tìm về được "Ta... Ta là... Ta là Bát Vương gia Mặc Liên Thượng Thành."
"Quả nhiên... Là ngươi lừa dối ta. Cái gì mà đệ đệ. Cái gì mà thị vệ. Toàn là lừa gạt! Ngươi vui lắm phải không? Bỡn cợt ta như vậy...", nàng tức giận đến không thể biểu hiện được cảm xúc của mình, cơn nghẹn ngào như đang mắc lại, dù muốn cũng không trút ra được.
"Ta không có ý bỡn cợt nàng. Ta...", chàng cố gắng giải thích lòng mình, nhưng càng cố gắng, chàng càng không biết bắt đầu từ đâu.
"Không cần nói nữa. Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi. Ta muốn mượn cửa lớn của ngươi... À không, phải gọi là Bát Vương gia mới đúng. Muốn mượn cửa lớn của ngài đi ra một chút. Còn nữa, cái lỗ chó kia ngài xây nhỏ quá, không vừa để chui qua, nếu có thời gian ngài hãy làm rộng ra thêm. Vậy ta xin phép cáo từ. Cảm ơn Bát Vương gia đã tiếp đãi. Hẹn ngày không gặp lại!", nàng lạnh lùng quay đi, bỏ lại nơi đây một bầu không khí yên tĩnh, âm u đến ngạt thở.
Vương gia chỉ có thể nhìn theo mà không nói được lời gì, chàng lặng yên, đôi mắt buồn rười rượi, nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của nàng không chút than thở, nhưng lại có nhói đau, dằn vặt... Hoàng Thượng cũng không thốt một lời, chàng bất động nhìn vào cảm xúc Vương gia, và cũng nhìn theo người con gái kì lạ đang xa dần kia...
ngày sau.
Phủ Quận Chúa.
Nàng Quận Chúa đang chìm vào tức giận, hờn dỗi không nguôi. Từ sáng đến tối chỉ làm một việc là lẩm bẩm mắng rủa Bát Vương gia, mắng đến nổi không còn gì để mắng.
"Ngân nhi! Cái đó làm xong chưa?"
"Tiểu thư! Cái đó là cái gì?", nha hoàn giả vờ ngây ngô, không biết gì hết.
"Hử?!", nàng nghiến răng trừng mắt nhìn tiểu nha hoàn, khiến cô ấy sợ đến tái cả mặt.
"Dạ... Dạ thưa tiểu thư! Đã làm xong rồi.", tiểu nha đầu này lại bị sự hung hăng của nàng dọa cho sợ khiếp vía.
Nàng nghe xong như thể thay đổi tâm trạng, tinh thần cũng tốt hơn vài phần "Tốt! Mau mang đến cho ta.", nói dứt lời, nàng còn mỉm cười thích thú nữa.
Một lúc sau.
Đồ vật mà nàng cần rốt cuộc cũng được mang ra, đó là một bia gỗ dùng để phóng tiêu, có điều hình dáng của nó thì không được bình thường chút nào. Tấm bia gỗ đó có dạng hình người, nhưng nhìn cũng chẳng giống người vì trên đầu có hai cái sừng rất to, nhìn cứ như quái vật ấy. Đặt biệt hơn là mặt người được vẻ trên đó càng kì lạ, đôi mắt thì lé vào trong, hai cái lỗ mũi thì to tròn nhìn trông rất dị, cái miệng đang cười nhưng lại dài tới mép tai, hàm răng trong đó thì leo đồi vượt thác, lổm chổm tùm lum, còn bị súng nữa, và cả hơn thế là người đó không mặc y phục, chỉ có hình vẽ tam giác, được coi là quần lót của thời hiện đại ngay tại chỗ hiểm. Thật là một tấm bia quái dị và kinh khủng, khiến ai nhìn cũng muốn nôn mửa. Kinh hoàng hơn nữa là tấm bảng được treo ở cổ của bia phóng có viết chữ, dòng chữ trên đó là "Bát Vương gia chết bầm". Ai có thể nghĩ được, một Bát Vương gia anh tuấn, phong nhã khi rơi vào tay nàng lại thậm tệ đến mức này, sắc đẹp này của Vương gia không còn là liễu hờn nguyệt thẹn, mà là ma chê quỷ hờn.
"Không tệ! Nhưng mà cứ cảm thấy còn hơi đẹp thì phải.", nàng đi tới, đi lui, nhìn qua, nhìn lại, ngó nghiêng, ngó dọc tấm bia gỗ mà cảm thấy chưa hài lòng.
"Thế này mà tiểu thư bảo còn đẹp á? Ngân nhi nhìn muốn buồn nôn luôn.", nha đầu che miệng lại mà oẹ oẹ.
"Tốt! Tốt nhất là buồn nôn đi.", nàng cười thật lớn và cảm thấy thoả mãn.
"Tiểu thư! Người làm như vậy để người khác phát hiện là mang tội sỉ nhục Vương gia, bị chém đầu đó.", nhà hoàn lo sợ trong lòng, cố gắng ngăn cản hành vi liều lĩnh của Quận Chúa tinh quái không ai bằng.
"Thế chúng ta đừng để ai biết là được rồi.", nàng vẫn cương quyết báo thù Vương gia bằng cách quái dị này.
"Điều gì mà không muốn để ai biết thế?", giọng nói cất lên từ phía sau của Tiểu Vương gia khiến nàng giật thốt lên.
Nàng ấy hoảng hốt quay lại nhìn chàng với đôi mắt đảo liên hồi, như thể bị chột dạ "Tiểu thịt tươi! Không... Không có gì cả.", nàng vừa nói vừa đứng che tấm bia quái dị phía sau mình trong tâm trạng đầy lo lắng.
"Tiểu Vương gia!", nha hoàn Ngân nhi cúi chào chàng ấy, trong lòng càng nơm nớp, lo sợ hơn cả cô nàng Quận Chúa.
"Rốt cuộc hai người muốn che giấu đều gì mà phải sợ hãi như vậy?", sự nghi ngờ của chàng càng lúc càng nhiều hơn, chàng còn nhìn hai người đó với ánh mắt thăm dò.
"Đã nói là không có gì rồi mà. Sao huynh nhiều chuyện quá vậy?", nàng ta bực bội vì sự dai dẳng của chàng.
"Nếu không nhiều chuyện thì không phải là ta. Muội giấu cái gì ở phía sau đó? Tránh ra! Để ta xem."
Chàng bước đến gần, nghiêng qua, né lại, cố gắng nhìn được bí mật phía sau. Còn nàng thì càng kiên quyết hơn, nàng chặn tới, chặn lui, chàng ngó qua bên nào thì nàng chắn bên đấy. Nha đầu Ngân nhi đứng cạnh bên càng lo sợ hơn, cô chỉ biết nhìn và nắm chặt tay cầu thần phù hộ cho chuyện này đừng bại lộ. Ngó nghiêng mọi bên mà chàng vẫn chưa nhìn được, trong lúc nôn nóng nhất thời, chàng đã kéo nàng ấy ra, vì đà quá mạnh nên đã lao đến người chàng, cả hai ngã nhào xuống đất. Nhưng dù là ngã, cảnh tình này lại đẹp vô cùng, chàng ấy nhìn Tinh Phi với ánh mắt vừa ngỡ ngàng lại vừa say đắm, hơi thở chàng ngày một gấp gáp, trái tim đập liên hồi, nó như muốn vỡ tung ra từng mảnh. Tiểu nha hoàn cảm thấy ngại ngùng nên quay qua bên khác.
Nàng cũng nhìn chàng ấy bằng ánh mắt đắm đuối, châm chú không chớp mắt, nhưng mãi chỉ có một suy nghĩ "Đẹp trai quá đi! Tiểu thịt tươi này, ăn gì mà đẹp thế không biết. Mắt cũng đẹp, mũi cũng đẹp, môi, mặt mọi thứ đều đẹp. Thật là muốn hôn hắn quá đi. Có nên hôn hắn không ta? Cơ hội ngàn năm có một. Mình phải hôn hắn mới được.", nàng nhắm mắt lại, chu môi ra dài cả tấc và tiến đến gần môi chàng.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng này chàng ấy đã trợn mắt, ngẩn ngơ không tài nào nói gì được nữa và...