Trong một góc hẻm, hai con người đang trầm tư với bao điều muốn nói nhưng không ngỏ lời được. Chàng trai Vân Tịnh kia nhìn vào vách tường với gương mặt u buồn, có chút thất vọng, cũng có hờn dỗi và hơn thế là sự tò mò vẻ thân phận thật sự của Tinh Phi. Nhằc đến Tinh Phi, tâm trạng của nàng thật sự là không tốt, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy có lỗi với người khác từ lúc xuyên tới nơi này đến giờ. Đôi mắt nàng ấy không dám nhìn Vân Tịnh chàng, có chút tiếc nuối và nhiều hơn thế là một lòng cảm giác có lỗi. Nhưng nàng ta cũng đâu muốn sự tình như vậy xảy ra, dù sao thì nàng nghĩ cố gắng chuộc lỗi với chàng là được rồi.
Nàng kéo vạt tay áo của Vân Tịnh mà làm vẻ hiền hòa, có chút u khuất muốn xin lỗi chàng, và còn thốt lời nhỏ nhẹ với chàng ấy "Tiểu Tịnh! Ta xin lỗi. Thật ra ta không cố ý lừa đệ đâu."
Chàng ngay lúc đó quay qua nhìn Tinh Phi với ánh mắt âu lo, cảm giác có chút xa lạ và nói lời dỗi nàng ta "Còn nói là không lừa ta. Có bao nhiêu thời gian như vậy, tại sao cô lại không nói cho ta biết? Ở bên cạnh cô nương cũng được khoảng lâu rồi, vậy mà ta còn không biết được thân phận nữ nhi của cô, để người khác chỉ gặp trong chốc lát lại vạch trần cô. Có phải là ta quá ngốc rồi?
Chàng lập tức ngẫng người, mắt cũng trợn to ra vẻ bối rối, ngại ngùng không dám nhìn nàng, cứ như một nữ nhi đang e thẹn, chàng ấy ấp úng trả lời mà giọng cứ run run "Ta... Ta làm gì có!"
"Còn nói là không? Mặt đỏ rồi kìa!", nàng bỗng nhiên chỉ tay lên trước mặt chàng, khiến Vân Tịnh cứ lúng túng, cảm giác bối rối cứ mãi không thôi. Chàng còn giật mình đưa tay lên sờ sờ mặt, chàng sợ đến nổi toát cả mồ hôi lạnh, mặt trắng cả lên, nhìn như chẳng còn giọt máu, lấy đâu ra đỏ mặt cơ chứ. Nhìn thái độ ngây thơ vô đối, quá là dễ thương của Vân Tịnh, Quận Chúa cũng nhịn không nổi mà phát toáng lên cười rần rần, khiến chàng ngẫng người, chẳng hiểu gì hết, vừa được nhịn xong cơn cười thì nàng ngay giải bày, tránh để chàng hãi quá lại ngất mất "Ta đùa thôi."
"Cô...", chàng ấy nghe xong lại tức giận tối người, mặt thì nhăn nhó, không buồn nhìn nàng nữa, ai bảo cứ chọc người ta hoài làm chi.
"Thôi được rồi. Ta xin lỗi mà. Ta chỉ muốn đệ vui hơn một tí thôi. Còn về chuyện khi nãy, ta cũng định hôm nay đi chơi xong sẽ nói cho đệ biết, ai ngờ tên lưu manh kia lại phá đám chứ. Dùng thân phận nam nhi đi chơi thì sẽ dễ dàng hơn mà. Đừng giận ta nữa, có được không?", nàng dịu dàng vẫy vẫy tay áo Vân Tịnh mà cố gắng dỗ dành, một lòng muốn hối lỗi.
Nhìn dáng vẻ thật lòng lại đáng yêu kia, một nam tử nho nhã như Vân Tịnh chàng sao có thể không mềm lòng, sao có thể không biết thương hoa tiếc ngọc mà tha thứ. Chàng mỉm cười mà nhìn nàng ấy bằng đôi mắt dịu dàng chứa đầy tâm tư và thốt lời nhỏ nhẹ "Được rồi. Ta không trách cô nữa... Nhưng mà có phải cái tên Khúc Phi cũng là giả hay không?"
"Là thật!... Nhưng mà có điều... Vẫn thiếu một chữ Tinh. Tên thật của ta là Khúc Tinh Phi!", mỉm cười.
"Khúc Tinh Phi? Nghe rất hay. Có điều... Ta nghe tên này cảm thấy rất quen.", chàng thắc mắc, nhìn tới nhìn lui mà trầm ngâm suy nghĩ, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra.
"Quen là phải rồi.", nàng lẩm bẩm trong miệng, mặt cúi xuống mà suy nghĩ cách đối phó chàng thế nào cho ổn thỏa.
Nghe nàng lầm bầm trong miệng mà chàng cũng không khỏi tò mò, nên hỏi nàng "Cô nương nói gì cơ?"
Nàng nghe câu hỏi đột ngột bên tai nên hoảng một chút, cũng may định thần lại kịp mà trả lời nhanh gọn "À... Không có gì. Không có gì đâu."
Chàng suy nghĩ điều gì đó một lúc rồi lại đưa ra thắc mắc của mình "Còn điều này nữa. Có phải việc tuổi tác cũng có vấn đề hay không? Ta năm nay đã tuổi."
"Ta lớn hơn là phải rồi. Ta đã ... À không, ta chỉ mới tuổi thôi.", nàng vừa mới phong thái một chút đã bị cái tuổi ở đây làm mất cả hứng, tuột dốc phong độ và âm thầm mà nghĩ "Cái tuổi chết tiệt! Làm bà đây mất hết oai phong. Thời kì hoàng kim nữ hán tử của bà sao còn nữa đây. Người ta nói tuổi là đẹp nhất trong thanh xuân, ta thấy chẳng đẹp tí nào. Ta thù ngươi ! chết bầm!"
"Vậy thì cô nương không được gọi ta là đệ nữa nhé.", mỉm cười.
Tinh Phi liếc hờn chàng một cái, rồi trút giọng buồn phiền, tức tưởi "Biết rồi... Nhưng ngươi cũng đừng gọi ta cô nương nữa. Nghe ngứa tai chết được. Gọi ta Phi Phi đi."
Chàng mỉm cười trông rất hạnh phúc, nụ cười của chàng mang theo niềm hạnh phúc đó mà ấm áp vô cùng. Chàng nhìn Tinh Phi bằng ánh mắt dịu dàng làm sao, và chàng còn nhỏ nhẹ trả lời "Được thôi, Phi Phi!"
"Muốn đi chơi một bữa cũng không thành. Bây giờ trời cũng tối rồi...", nàng vừa nói đến đó thì bỗng nhiên nảy mình lên, đôi mắt trông như sáng rực, ý nghĩ nào đó hiện lên trong đầu, và cười hớn hở nhìn Vân Tịnh mà vui vẻ nói "Trời tối thì nên làm việc của buổi tối có đúng không?"
"Việc của buổi tối?", chàng lờ mờ nhìn Tinh Phi mà một chút cũng không hiểu ra, ánh mắt chầm chầm vào nàng cần sự giải thích.
"Đó là... Họp đêm!", cười đầy tự tin.
"Họp đêm? Đó là gì?", nói đến đây, đầu óc chàng càng quay cuồng hơn, từ ngữ của Tinh Phi nàng đúng là từng bước một dẫn người cổ đại bọn họ đây suy sụp trí tuệ mà.
"Họp đêm ở chỗ ta là vào bar, có rượu, có nhạc, có trai đẹp, lại có gái xinh. Ở đây có được rượu, có trai đẹp là ngươi, gái xinh là ta, nhưng mà còn nhạc thì... Thôi mặc kệ! Dù sao khi say rồi thì có nhạc hay không cũng nhảy được mà.", nàng hăng hái, tự tin nói một hồi, nàng nghe, Vân Tịnh chàng cũng nghe, nhưng còn vấn đề hiểu được thì chỉ có nàng thôi, lời mà nàng nói không khác gì dắt chàng vào mê cung xoắn óc, mãi không có lối ra.
Mặt chàng ngẫng ra, thẫn thờ mà nói với nàng ấy "Phi Phi! Lời muội nói, ta thật sự không hiểu được gì hết.", chàng vừa nói vừa lắc đầu, bó tay tại chỗ.
"Không hiểu?", nàng nhìn Vân Tịnh mà cố gặng hỏi một lần nữa, chàng cũng vẫn lắc đầu chịu thua, Tinh Phi thở dài một tiếng nhìn chàng với đôi mắt rũ rượi, giọng yểu xìu một chút "Không hiểu cũng không sao. Một chút nữa thì hiểu thôi. Đi theo ta!", nàng ngoắc tay rủ chàng đi theo mình, sau đó bước đi.
"Đi đâu?"
Tiếng nàng vang lại một câu nói dứt khoát khiến chàng hoảng hết cả hồn mà đứng yên lặng, không nói được lời nào "Nhà ta!"
Phủ Quận Chúa.
Cuối cùng cũng đến đích điểm, và hai người đang nhìn lên tấm bảng viết tên Lạc Thuần Phủ...
"Đây... Đây là phủ Lạc Thuần Tây Ninh Quận Chúa mà.", chàng không khỏi bàng hoàng mà nhìn Tinh Phi.
Nàng thì lại dùng vẻ mặt rất tự nhiên và hết sức bình tĩnh trả lời chàng "Đúng vậy!"
"Quận Chúa hình như tên là... Khúc...", chàng cố gắng nhớ một lúc rồi cũng nhận ra được điều mình cần biết, lúc ấy chàng ngạc nhiên không thôi, mắt cũng trợn tròn, toát cả mồ hôi lạnh mà nhìn nàng như mất cả hồn phách, rồi nói lên "Khúc Tinh Phi!"
"Là ta!", nhìn vẻ mặt hiện tại vừa hoảng loạn, vừa đáng yêu của Vân Tịnh mà nàng không thôi được cơn cười, nhưng biết là cười quá lớn tiếng thì cũng không được hay cho lắm, nên Tinh Phi nàng chỉ đành kìm lòng mà mũm mỉm nhích nhẹ khóe môi, nhìn chàng với đôi mắt dương đắc.
Chàng ngẩn người ra một lúc rồi cúi đầu chấp tay với nàng ấy "Đã mạo phạm Quận Chúa, xin người thứ tội.",
Nghe chàng nói lời cẩn trọng như thế, Tinh Phi liền thay đổi thái độ, tâm trạng nàng bức bối không thôi, nhìn chàng mà phát giận lên, chỉ hử một tiếng lạnh giọng, làm chàng cũng ngơ ngác nhìn lên.
"Không phải ý này? Chẳng phải muội muốn ra oai với ta sao?", chàng ấy nhìn lên với tiếng lòng nửa tò mò, nửa lại lo lắng, không biết có nên nói lời này hay là không.
"Khúc Tinh Phi oai phong thần võ như ta mà là người như vậy sao? Chỉ là ta không muốn lừa dối ngươi nữa nên mới nói thật cho ngươi biết thôi."
Nghe được lời này của nàng, chàng mới nhẹ nhõm hẳn, không cần lễ tiết, không cần cung phụng mà đường hoàng nói chuyện thật thoải mái với nàng như một bằng hữu thật sự. Chàng cũng đứng thẳng người lên, bình thường mà nói với nàng ấy "Là vậy à? Vậy mà ta cứ tưởng..."
"Thôi được rồi. Vào thôi!", nàng ta nhanh quay người và đi vào phủ.
Nhưng chàng thì không bước theo, cứ mãi chần chừ, suy nghĩ đắn đo điều nào đó và cuối cùng cũng thốt lời ấp úng, lo ngại "Điều này... Không hợp lễ nghĩa cho lắm. Buổi tối thanh vắng, ta vào phủ muội... Nam nữ..."
"Nam nữ thụ thụ bất thân chứ gì? Ôi trời! Bây giờ ta thật sự muốn lấy cái chức danh Quận Chúa ra nói chuyện với ngươi đó. Sao ngươi cứ dài dòng, lôi thôi như ông cụ non vậy? Ta ra lệnh cho ngươi phải đi vào trong với ta. Lập tức thi hành!", nói một lời dứt khoát, nàng ngay lập tức quay người đi không cho chàng ấy một cơ hội để mở lời, thế là Tinh Phi nàng nhanh bước đến mở cửa phủ ra.
"Muội...", chàng thở dài một tiếng, cũng không thể nói ra được gì, lại càng chịu thua với cô nàng tinh ranh trước mắt mình, Vân Tịnh chàng vừa lắc đầu vài cái, vừa bước đến cửa phủ đã được Tinh Phi mở ra với những bước chân chậm chạp còn đắn đo.
Mãi thấy chàng chưa đến, nàng ta hấp tấp quay lại thúc giục cái người lề mề, đang từng bước chậm chạp đi lên đây bằng lời nói gắt nhẹ "Mau lên!"
Nhưng bỗng nhiên từ sau có tiếng gọi cáu gắt vang lên khiến nàng như hồn bay phách lạc, giật nảy mình lên, la lối tùm lum... Kể cả Vân Tịnh cũng một hồi choáng váng...
"KHÚC TINH PHI!"
"Á Thánh thần thiên địa ơi Phật tổ ơi cứu con!!!????"
Sau cơn hét toáng loạn là liên hồi những cơn thở gấp, hộc hệch mệt nhoài, choáng váng mặt mũi như thở nhiều đến nổi muốn đứt cả hơi...
Ngay sau đó, Hoàng Thượng, Bát Vương gia, Tiểu Vương gia, còn có Ngân nhi hối hả đi ra, ai cũng trưng ra vẻ mặt lo lắng. Đôi mắt của nha đầu Ngân nhi còn đỏ rực, sưng cả lên, trên mắt còn cả một màng nước đọng lại, vừa nhìn thấy Tinh Phi liền chảy ra không ngừng. Còn ba nam tử kia thì chắc không cần phải nói đến, không những có sự lo lắng, mà còn bao nhiêu là tức giận cuồng cuộn nổi lên, uy phong nhanh bước đi ra dậy dỗ Khúc Tinh Phi tinh nghịch nàng một trận ra hồn.
"Có gọi Phật tổ hay Thánh thần thiên địa gì đó của nàng cũng không cứu được nàng đâu.", giọng Bát Vương gia trầm mặc chứa bao sự lo âu, tức giận, phiền muộn, nhưng cũng đâu đó sự nhẹ nhõm rằng nàng đã bình an, ánh mắt của chàng nhìn nàng ấy càng thể hiện điều đó rõ ràng hơn.
"Chờ đã!", nàng đưa tay lên ngăn lời Bát Vương gia, rồi tiếp tục tình trạng thở hòng hộc của nàng và nói lời hỗn loạn "Chờ ta tìm lại tim của mình một lúc. Lúc nãy sợ quá, tim rơi ra ngoài rồi.", nàng ngồi xổm xuống đất và mò mò tìm kiếm, hành động như mắc chứng rối thần kinh và bỗng chốc lớn tiếng la lên "Tìm được rồi! Gắn vào mới được.", nàng cũng cố tâm cầm một nắm không khí rồi đưa lên trước ngực mình như hành động gắn lại, thở phù một tiếng và hoàn thần đứng lên.
Nha hoàn Ngân nhi nhìn thấy hành động không bình thường này của tiểu thư nhà mình liền hoảng lên, sợ hãi đi ngay đến chỗ Tinh Phi mà nói giọng run run, nước mắt cũng chảy giàn giụa "Tiểu thư! Người không sao chứ? Người đừng làm em sợ mà."
"Chờ đã! Để ta nói trước! ", nàng ấy lại đưa tay lên ngăn lời người khác với vẻ mặt nghiêm trọng mà nhìn ba người bọn họ "Lúc nãy là ai gọi ta?"
"Là trẫm!", Hoàng Thượng không ngần ngại mà nói thẳng thừng trông rất uy phong, và cũng trông rất tức giận, nhưng chàng đâu biết tiếp theo đây là một trận cuồng phong, máu lửa.
Tinh Phi nghe xong thở dài một tiếng rồi nhìn chàng bằng đôi mắt rực lửa, hét lên bao nhiêu là phong ba bão tố "Cái tên Rồng xấu xí nhà ngươi! Có biết ngươi đã làm ta chết ngất đi không hả? May là ta khoẻ mạnh nên tim chỉ tạm thời rơi ra, nếu như ta bệnh tim, cao huyết áp, tắc mạch máu não thì người đứng đây mắng ngươi bây giờ không phải cái xác lành lặn như bây giờ đâu. Ngày này năm sau là ngày giỗ của ta rồi đó có biết chưa hả? Ngươi có bị bệnh không cái tên này?"
"To gan! Nàng có biết những lời nàng vừa nói là đại nghịch bất đạo không?", nghe những lời mà chưa bao giờ nghe, cũng chính là những lời chưa ai dám nói, tất nhiên Hoàng Thượng cao cao tại thượng như người phải tức giận khó nguôi. Nhưng biết làm sao được khi uy nghi của người không là gì cả trong mắt của cơn cuồng phong này...
"Sao? Muốn chém đầu ta chứ gì? Chém thì chém đi. Ta cũng chết một lần rồi ta không sợ đâu. Dù gì ta cũng vừa du ngoạn một vòng ở quỷ môn quan. Chỉ là lão Diêm Vương gia chê ta là người tốt nên mới đuổi ta về đây. Bây giờ xuống dưới hầu hạ lão cũng được thôi. Nè! Chém đi!", một lời thách thức, dùng mạng để trút cơn giận, cuộc trao đổi này của nàng nhất thời cũng quá là nguy hiểm rồi. Đợi đến khi tâm đã tịnh, không biết tinh thần của nàng sẽ tuột dốc như thế nào, chắn hẳn là u ám đến mức rơi xuống vực thẳm luôn. Còn bây giờ thì chỉ còn hơi thở hòng hộc, mắng mệt đến rả rời...
"Nàng...", đến chết còn không sợ thì Hoàng Thượng chàng còn làm được gì đây, chỉ đành cố kiềm nén cơn tức mà lo âu cho đóa hoa hồng xuân sắc trước mắt thôi.
"Tiểu thư! Đến cả mạng mà người cũng không cần sao?", nha đầu lo sợ, hoang mang trong lòng, rối bời suy nghĩ đến giọng cũng run rẩy.
Nhìn theo sự thân thiết kia của nàng với Vân Tịnh mà ba vị không khỏi lo lắng, Bát Vương gia và Tiểu Vương gia còn được chút vui bởi vì trò hay mà Tinh Phi vừa phô trương, hai người còn cười trộm trên sự thất bại của Hoàng Thượng. Còn Hoàng Thượng chàng trên mặt chỉ có lo lắng, hờn dỗi và ghen tức. Ngân nhi ngay sau khi Tinh Phi đi vào thì cũng chạy theo, tâm trạng cũng bớt lo sợ nhiều phần, mắng được chủ tử của Đại Kim như thế thì chắc chắn nàng ấy đã bình thường rồi, đã không có gì đáng ngại...
Một lúc sau.
Sau khi đã dặn dò thức ăn, rượu thịt xong cả. Cả bốn năm người ngồi chờ trên bàn tại sảnh chính trong nhà. Nhưng lại là một màn yên lặng, không nửa lời thốt ra, ba đôi mắt hừng hừng nghi hoặc nhìn chầm chầm vào Vân Tịnh, khiến chàng đến nuốt nước bọt cũng muốn nghẹn...
Nghĩ ngợi một lúc, Vân Tịnh cũng không khỏi tò mò mà mở lời ấp úng, trán toát cả mồ hôi "Xin... Xin hỏi quý danh của các hạ?"
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Tinh Phi cũng vô tư mà giới thiệu cho Vân Tịnh và chỉ tay vào từng người "Đây là Tiểu Vương gia Mặc Liên Thượng Hiên! Đây là Bát Vương gia Mặc Liên Thượng Thành! Còn đây là đương kim Hoàng Thượng... Tên thì ta không biết."
Nghe xong lời nàng, Vân Tịnh như hồn bay phách lạc, một ngày có thể diện kiến toàn là gương mặt cao thượng, cảm xúc hiện tại của chàng không phải lo sợ mà là hãnh diện, hạnh phúc nhường nào. Vân Tịnh căng thẳng đứng lên, chấp tay cúi chào ba vị tôn kính "Đã mạo phạm Hoàng Thượng, Bát Vương gia, Tiểu..."
"Nè!", Tinh Phi lớn giọng nói một tiếng đã làm chàng giật mình lên, nhìn nàng ấy không khỏi ngạc nhiên, còn nàng thì vẫn vững giọng tiếp lời "Đây là phủ của ta. Đừng có bái kiến, lễ nghĩa này nọ nữa. Ta miễn, ta miễn hết đó."
Vân Tịnh vẫn không yên lòng mà chần chừ "Phi Phi! Nhưng mà..."
"Phi Phi? Gọi cũng thân mật quá nhỉ?", Vương gia đã bắt đầu không nhịn được mà răm rắc hỏi Vân Tịnh, thái độ của chàng hệt như đang tra khảo cung.
"Không phải ngươi cũng gọi ta như vậy sao? Đừng có mà lấy lớn hiếp nhỏ... Tiểu Tịnh! Ngồi xuống đi.", nàng nắm tay Vân Tịnh giục chàng ngồi xuống càng khiến sát khí ở nơi chàng càng ngày càng đầy ấp hơn, một mảng đen u ám đang chờ chàng ngồi mà siếc cổ chàng.
"Được rồi. Phủ của nàng. Nghe nàng cả.", Bát Vương gia lãnh khốc, kiêu sa một khi rơi vào lưới tình thì cũng phải chảy ra như nước lỏng thế này thôi. Hoa hồng chẳng phải lắm gai sao, muốn không bị thương thì đành phải tỉ mỉ, cưng chiều mà nhổ bỏ hết gai mới có thể cầm được. Có điều... Ai là người nhổ bỏ được gai này mới là vấn đề...
"Phi Phi! Nàng nói như vậy là sao? Nàng cố ý có phải không? Ngay cả tên của trẫm mà cũng không biết?", từ lúc nàng giới thiệu không một lời nói cũng bởi vì đám tro tàn chưa lâu lại bị ngọn gió của nàng thổi lên này.
"Ta thật sự không biết. Sau lần bệnh nặng ta đã quên hết mọi chuyện rồi. Lúc đó, ngay cả tên của ta là gì ta cũng không biết. Nói chi là tên của người.", nàng ấy nhập tâm diễn cảnh đau khổ vì bản thân bị mất trí nhớ thật quá là xuất sắc, ai ai cũng không nói được gì.
Hết lời nói với mỹ nhân, thì đành dùng cả trái tim nhân nhường để chiều chuộng đóa hoa này thôi, Hoàng Thượng chàng cũng không ngại bỏ hết uy nghi, mà ra giọng điệu nhỏ nhẹ với nàng ấy "Coi như tin nàng một lần. Nghe kĩ đây. Tên trẫm là Mặc Liên Thượng Phong."
Được sủng thế rồi thì nàng đâu ngại gì nói lời thẳng thắn, trêu đùa chàng một lúc để không khí bớt căng thẳng đi, chàng vừa dứt lời xong thì Tinh Phi nàng liền cất giọng dễ thương gọi tên chàng ấy "Tiểu Phong Phong?"
Chàng cau có mặt mày, nói lời không hài lòng "Sao lại gọi trẫm như thế? Còn ra thể thống gì?"
"Sao lại không được? Ta cũng gọi Tiểu Vương gia là Tiểu thịt tươi. Bát Vương gia là Vương gia chết bầm. Còn ngươi là Rồng xấu xí. Cũng có sao đâu. Hay là ta gọi mọi người cái tên hay một chút nha. Tiểu thịt tươi gọi là... Tiểu Hiên! Vương gia là... Thành Thành! Người là Tiểu Phong Phong! Vân Tịnh là Tiểu Tịnh! Hay quá là hay! Sao ta thông minh thế này? Thích quá đi!", nàng hớn hở tươi cười, thích thú với những cách gọi mà mình nghĩ ra, còn hân hoan vỗ tay hoành tráng.
Nhìn dáng vẻ tươi cười, đáng yêu đó của nàng, ai ai cũng yên lặng, nhìn nàng một cách dịu dàng, những nụ cười mỉm nhè nhẹ trên khóe môi của bốn nam tử đồng loạt mở ra. Vẻ hồn nhiên, vui tươi của nàng dường như xua tan mọi buồn phiền, mệt nhọc nơi đó. Chỉ còn lại những ánh mắt ấm áp như tia nắng mặt trời trao cho mỗi mình nàng ấy thôi...
Một lúc sau.
Bàn được đã bày, thịt ngon đã xong, Tinh Phi tâm đắc nhìn bữa họp đêm hoành tráng của mình mà cười thúc thích. Còn lại mọi người thì chẳng hiểu gì.
"Phi nhi! Muội định uống rượu cùng nam nhân chúng ta sao?", Tiểu Vương gia lo ngại cho nàng mà hỏi lời nhắc nhở.
"Đúng vậy. Hôm nay phải chơi cho tới. Uống phải say mới thôi.", nàng cười hí ha hí hửng như chờ đợi đã lâu, giờ mới được thỏa mãn.
Tiểu Vương gia vẫn không hết bận lòng mà khuyên nhủ, nhưng lại bị nàng cướp lời "Nhưng muội là..."
"Đừng có xem thường nữ nhi bọn ta. Từ đây trở về sau, ai mà còn đem thân phận nữ nhi ra nói vớ vẩn là ta tuyệt giao với người đó ngay... Bây giờ thì nâng ly lên, uống cho thỏa thích nào!", nói xong những lời uy thế, nàng liền đứng lên, cầm lấy ly rượu đưa ra trước mặt.
Hoàng Thượng thấy dáng vẻ cương trực mà mê người đó của Tinh Phi cũng không khỏi mềm lòng, chàng cũng nhanh chóng đứng lên, trên tay còn cầm ly rượu mà vui vẻ nói "Được! Trẫm cũng sẽ cùng nàng vui hết đêm nay."
"Phi Phi đã nói như vậy thì bổn vương làm sao có thể từ chối.", Vương gia cũng mỉm cười mà đứng lên kính rượu.
Tiểu Vương gia và Vân Tịnh hai người cũng đồng loạt nâng rượu chung vui.
"CẠN LY!!!"
Một tiếng hô nhoáng vang trời, bao nhiêu tiếng cười, cảm xúc buồn vui đều hòa trong men rượu kia...
Hai canh giờ sau.
"Ta uống... Ta uống..."
Người người một nơi, bò lăn cũng có, leo lên bàn chính cũng có. Mọi thứ lung tung cả lên. Người nào cũng ôm một hủ rượu lớn, chứ không còn nho nhã dùng bình như lúc đầu rồi...
Tinh Phi ôm một hủ rượu to ngồi ngay trên bàn chính, bát đĩa đều bị nàng quăng xuống nền tứ tung, nguyên vẹn cũng có, nức ra cũng có, ngay cả vỡ nát còn nhiều hơn. Nàng thì gật gù, tay chỉ trỏ khắp nơi, giọng nhựa nhựa nói nói, cười cười "Ta nói cho các ngươi nghe một bí mật... Nhớ đừng nói với ai nhé... Hức!..."
Bát Vương gia nằm trên nền nhà ôm bình rượu lớn mà lăn qua lăn lại, Tiểu Vương gia thì gục lên gục xuống, ôm bình rượu và ôm cổ Vân Tịnh say khướt ngồi tại giữa cửa phòng. Hoàng Thượng còn khổ hơn, ngài oai phong quen rồi nên khi say cũng không chịu cùng bọn họ chung chỗ, người trèo cao lên trên cây xiên nhà, nhưng cũng may là vừa nghe nàng nói có một bí mật, lúc này người vẫn còn chút thần trí mà bay xuống, lại vừa xà xuống thì ngã lăn ra nền nhà. Nhiều lời hỗn độn cũng cùng một lúc tuông ra "Bí mật gì?... Được, nàng nói đi... Ta nghe đây... Muội muốn nói gì... Trẫm ân chuẩn cho nàng nói... Bổn Vương cũng muốn nghe..."
"Hahaha... Ta nói cho các ngươi biết... Hức!... Ta đã là vợ người ta rồi... Có người gọi ta là Tiểu nương tử đó...", nói xong lời nàng liền gục mặt xuống, một giấc ngủ luôn.
Cũng ngay lúc đó, ai nằm thì bật ngồi dậy, ai ngồi thì ngồi thẳng lưng lên, cố mở mắt to lên mà hốt hoảng với điều mà mình mới vừa nghe, dồn hết tinh thần mà hét lên "CÁI GÌ???"