Nếu sau này các người có muốn nhờ vả cái tên Khấu Nhĩ Phương đưa đi đến nơi nào đó bằng xe hơi thì ngàn vạn lần đừng, đừng làm điều ngu ngốc đó.
Tôi đã từng nói với tất cả những người quen biết Khấu Nhĩ Phương như thế để có thể cảnh báo họ rằng tay lái của tên nhóc kia thật sự rất tệ.
Chẳng thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại có thể vượt qua được kỳ thi bằng lái xe mà không nhờ một sự giúp đỡ nào từ tiền bạc chứ nhỉ?
Từ bên trong cửa hàng đối diện bãi đỗ xe, tôi liếc mắt nhìn ra ngoài thì phát hiện Khấu Nhĩ Phương đang đứng liên tục cúi người xin lỗi một người đàn ông khác. Nhìn dáng vẻ của cậu khép nép lo sợ, tôi biết là có chuyện lớn rồi.
Đặt vội món đồ kia về chỗ cũ, tôi đi nhanh ra ngoài định xem tình hình thế nào, liệu có thể cứu vớt cậu ta được hay không. Khi tôi đi đến gần chỗ hai người rồi mới nhận ra Khấu Nhĩ Phương suýt nữa thì đã ăn lấy một cú đấm vô mặt.
Nhanh tay, tôi chụp được cánh tay muốn đánh người của tên kia, siết chặt rồi dùng lực hất mạnh ra. Tên kia có vẻ đau lắm, hắn ta nhìn tôi bằng đôi mắt căm phẫn. Tôi biết là sẽ như thế mà.
Khẽ thở dài trong lòng, tôi quay sang nhìn Khấu Nhĩ Phương, mặt mày cậu ta tái mét trông rất buồn cười.
" Cậu có làm sao không?" Tôi nhướng mày hỏi Khấu Nhĩ Phương, rồi quay sang liếc nhẹ chiếc xe của...Đổng Thùy.
Tôi không thể tin được khi đây chính là chiếc xe của Đổng Thùy. Nhưng sao bây giờ nó lại trong tay của Khấu Nhĩ Phương và...trông nó thật thảm hại. Đầu xe bị trầy không ít đâu.
Khấu Nhĩ Phương hình như nhìn ra sự kinh hãi của tôi, cậu ta mặt mày khúm núm nhăn nhó, lắc lắc tay tôi:
" Kỳ này em tiêu rồi sếp à."
Tôi lại nhìn Khấu Nhĩ Phương, vỗ vai cậu một cái, định trấn an thì người nọ đối diện bỗng chen vào, giọng điệu rất ư là ngông.
" Hai người cùng một giuộc à? Hay thật." Tên đó cười khẩy với chúng tôi rồi nói tiếp, " Xin lỗi nhưng anh kia, cậu bạn này đã đâm sầm vào xe tôi đấy. Còn có vết xước nữa."
Đúng như tôi nghĩ, Khấu Nhĩ Phương một lúc gây ra đến hai tội. Một tội làm hỏng xe người khác, một tội...là làm hỏng xe của Đổng Thùy. Coi như lần này cậu ta tiêu chắc.
Tôi liếc nhìn người kia một chút, nhận ra người nọ không tầm thường tí nào. Phong cách ăn mặc cũng thuộc dạng sành điệu, khuôn mặt rất có khí chất nếu như không sở hữu đôi mắt đáng ghét kia.
Đôi mắt cậu ta đúng là to đấy, so với một tên đàn ông bình thường thì khá đẹp, màu mắt cũng đặc biệt, nhất là đuôi mắt hơi xếch.
Tôi bảo nhìn nó đáng ghét là vì đôi mắt đó luôn thu hút được những cánh đàn ông.
Tạm thời không bàn đến nhan sắc của tên kia nữa, tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương:
" Cậu mau đền tiền cho anh ta đi."
Khấu Nhĩ Phương lần nữa mếu máo, lắc lắc đầu nhìn tôi như muốn nói, em làm gì có đủ tiền chứ?
Và tôi đã hiểu đúng ý của cậu ta. Nếu như dùng số tiền tu sửa cho vết trầy xước kia thì tiêu hẳn tiền lương tháng này của cậu.
Tôi liếc nhìn vào ví tiền của mình, tất nhiên cũng sẽ không đủ nhưng nếu gộp cùng với Khấu Nhĩ Phương thì có lẽ sẽ ổn.
Nghĩ rồi tôi lấy ví của mình ra, hất hàm về phía Khấu Nhĩ Phương:
" Tôi cho cậu mượn một ít của tôi, tháng sau trả lại."
Khấu Nhĩ Phương vui mừng gật đầu lia lịa, rút ví tiền ra, vừa cẩn thận đếm vừa năn nỉ tôi:
" Sếp, em xin sếp đừng nói lại cho Đổng ca. Xe này em mượn anh ta, nếu anh ta biết thì sẽ lột da em mất. Mà cảnh sát bị lột da thì khó coi lắm..."
Nghe Khấu Nhĩ Phương nói, tôi buồn cười chết đi được. Biết rõ Đổng Thùy là một người đáng sợ thế nào rồi còn có thể mượn xe tên đó mà lượn vài vòng sao? Chỉ có một điều khiến tôi thắc mắc lắm.
Đổng Thùy là một người đáng sợ, nhưng không lẽ cậu ta lại ngu ngốc như thế khi mà dám cho Khấu Nhĩ Phương mượn xe?
Ôi thật là khó giải thích quá đấy.
Tôi thở dài, " Được rồi, mau đưa cho người ta đi."
Khấu Nhĩ Phương lúc này quay mặt nhìn tôi, mắt trợn lớn lên như đang nhát ma người ta vậy. Xấp tiền vẫn còn trong tay cậu ta, tôi nhìn nó rồi nhăn mặt khó hiểu.
" Sao còn không đưa? Trợn mắt cái gì?!"
Khấu Nhĩ Phương nuốt nước bọt, chỉ về hướng đối diện, mơ màng nói:
" Đi rồi, người ta đi rồi."
" Đi?" Tôi quay đầu nhìn, phát hiện con người ngông cuồng cùng với chiếc xe đắt tiền khi nãy đã biến mất.
Hoàn toàn biến mất như bị bốc hơi vậy.
Tôi kinh ngạc nhìn mãi một chỗ, đến khi Khấu Nhĩ Phương bên cạnh cười lớn, tôi mới tỉnh lại.
" Sếp à, đúng là em được cứu rồi!!! Trời ạ, anh ta tự dưng đi mất rồi!!!"
Tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương vui như nhặt được vàng, khẽ nhếch môi cười lại. Nhưng trong lòng vẫn không hiểu lắm chuyện gì vừa xảy ra.
Tại sao người kia lại không đòi tiền tu sửa chiếc xe nữa mà lại biến mất không một tiếng nói như vậy?
#
Mười phút sau, tôi đang ngồi trên xe của mình sau khi đã lựa chọn xong một món quà thích hợp cho một người từng là tình địch của tôi. Nói là tình địch thì có hơi nặng nề, dù gì cậu ta cũng chưa làm gì quá đáng mà.
Hôm nay là sinh nhật của người đó, tôi thật tình chẳng biết phải lựa gì cho tên nhóc đó nữa. Vì phong cách ăn mặc của cậu ta kỳ quái lắm, tôi không thể nào theo kịp nó.
Lòng vòng trong cửa hàng từ chiều đến giờ mới lựa được một món, vốn dĩ giờ này tôi đã có mặt ở nhà hàng rồi nhưng bị chuyện của Khấu Nhĩ Phương giữ chân cho đến tận bây giờ.
Điện thoại của tôi lúc này đang hiện lên số của Đình Huy, chắc là thấy tôi đến quá muộn mà gọi hỏi đây mà. Đừng nghĩ rằng tôi trốn tiệc tùng chứ.
" Cố Nguyên, cậu bận gì sao?"
Giọng Đình Huy vẫn trầm trầm như thế, không có vẻ gì là lo lắng lắm. Bỗng dưng tôi thấy hụt hẫng ghê chứ.
" Tôi đang tới đây, khi nãy có việc, thế nhé."
Nói vội rồi tôi cúp máy, tăng tốc cho con xe của mình.
Khi đến nơi, tôi bị vẻ đẹp của nhà hàng làm cho không dời mắt được. Phong cách cổ xưa này luôn khiến tôi thích thú. Bước vào trong, có cậu bồi bàn đi đến gần hỏi:
" Anh có hẹn không ạ?"
" Vâng có. Tôi hẹn với Đình Huy."
Cậu trai kia nhìn tôi cười nhẹ nhàng, sau đó tôi đi theo cậu ta đến phòng tiệc. Phải nói rằng nụ cười khi nãy dịu dàng xinh đẹp đến mức làm tim tôi đập như trống dồn vậy.
Dẫn đến nơi xong, cậu ta cúi thấp người chào tôi rồi quay người đi. Tôi đứng lặng một chỗ nhìn theo người kia, cho đến khi cậu ta hoàn toàn đi mất, tôi mới nhún vai, gạt hết mấy cảm giác lúc nãy.
Đôi khi cảm xúc rất kỳ lạ, chóng đến rồi cũng chóng đi.
Mở cửa, tôi phát hiện trong phòng tập trung khá nhiều người rồi. Mà chủ trì bữa tiệc thì đang cười rất tươi.
Hàn Di vừa thấy tôi liền chạy đến, quàng vai bá cổ, trông như chúng tôi là đôi bạn cùng tiến khi còn đi học ấy. Dáng vẻ của cậu vẫn như thế, gương mặt luôn luôn vui vẻ khiến người ta yêu thích.
Tôi bị ôm đến ngượng ngùng, đặc biệt ánh mắt của Đình Huy dành cho tôi đã lạnh đi vài phần. Cái tên nhóc này cứ luôn khiến người ta phải khốn đốn.
" Đủ rồi Hàn Di, người ta đang nhìn kìa." Tôi gỡ cánh tay của cậu ra, lườm một cái rồi nói nhỏ vào tai, " Thật ra Đình Huy nhìn chúng ta."
Hàn Di nghe tôi nói vội vàng nháy mắt, cố ý kéo tay tôi đến trước mọi người, giới thiệu:
" Đây là Cố Nguyên, anh ấy là bạn của Đình Huy, cũng là bạn của tôi. Mọi người làm quen đi nhé~"
Mọi người trong phòng không nhiều lắm, chỉ cỡ bốn, năm người thôi. Bọn họ nhìn tôi cười đến niềm nở.
Đình Huy lúc này nhìn tôi, cười bảo, " Cậu đến muộn, nên bị phạt chứ?"
Phạt? Chậc.
Tôi ngán ngẩm trong lòng, ngồi xuống đàn hoàng rồi mới nói:
" Tôi có việc đấy chứ, cái này...tôi không thể biết trước."
Hàn Di ngồi cạnh Đình Huy, quay sang nói nhỏ với Đình Huy cái gì đó rồi nhìn tôi, cười láu lỉnh:
" Khi nãy cũng có một người đến trễ giống anh, bây giờ phạt hai người cùng một lúc cho vui nha!"
" Được đó, đồng ý, haha."
" Thiệu Lam đâu? Thiệu Lam ra đây!"
Tôi ngồi đó, mặt ngơ như con bò đeo nơ vậy. Nghe loáng thoáng mọi người gọi tên Thiệu Lam, cái tên này đối với tôi cũng có chút quen thuộc. Hình như tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Nhìn theo hướng chỉ của mọi người, tôi nhận ra người tên Thiệu Lam kia. Cái con người ấy, một phút trước còn nói chuyện, một phút sau liền bốc hơi biến mất.
Đó chính là cậu ta, không thể sai được.
Tôi trừng lớn mắt nhìn cậu ta, trong đầu chẳng biết nên nói cái gì nữa. Tôi chỉ nghĩ, ông trời cũng khéo đưa đẩy quá rồi đi.
Người kia cũng bắt đầu hướng mắt đến tôi, ánh mắt không tránh né cũng không ngại ngùng. Cậu ta cầm trên tay một ly rượu, chủ động bước đến chỗ tôi, cạn nhẹ vào chiếc ly đã được rót rượu của tôi một cái.
" Chào, tôi là Thiệu Lam, còn anh?"
Lần này Thiệu Lam thu ngắn khoảng cách với tôi, còn dùng đôi mắt đáng ghét kia mà nhìn đau đáu vào tôi. Phải nói làm sao nhỉ? Ánh mắt kia đúng thực là muốn giết chết người mà.
Bị cậu ta ép sát lại, tôi nhíu mày, lùi về sau, nhanh chóng cầm ly rượu cạn một tiếng, " Chào, tôi...tôi là Cố Nguyên."
Thiệu Lam nâng ly rượu uống một hớp, đôi mắt vẫn còn đang liếc xéo nhìn tôi đầy khiêu chiến. Bộ dạng này rõ ràng không khác gì với hồi nãy, nó chỉ đang được tăng thêm một bậc nữa.
Người ta gọi là...quyến rũ?
Đủ rồi, tôi thích đàn ông đấy, cho nên những biểu tình thế này, tôi vốn dĩ không thể chịu nổi.
Vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tôi không nhìn Thiệu Lam nữa, chỉ cố gắng cười gượng với mọi người rồi uống rượu.
" Hai người uống thêm một ly nữa đi." Hàn Di bĩu môi nói.
Tôi nhìn cậu ta, lườm một cái, " Tôi còn lái xe đấy, thưa thiếu gia."
Hàn Di nghe xong liền cười một tiếng, chấp nhận buông tha cho tôi.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ và suôn sẻ nếu như trong suốt khoảng thời gian đó, tôi không bị cái nhìn của Thiệu Lam thu hút.
Cậu ta sau khi cùng tôi uống rượu phạt thì không để ý đến tôi nữa, trong khi đó tôi lại luôn mượn một cái cớ vô lý nào đó để nhìn trộm cậu ta. Hành động này có thể xem là mặt dày và biến thái nhưng...tôi không thể làm gì khác.
Ngồi một lúc, tôi cảm thấy mình cần giải quyết nỗi buồn liền đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh. Xử lý xong, tôi bước ra ngoài rửa tay, bất ngờ gặp Thiệu Lam cũng đang đứng đó.
Cậu ta cúi mặt tập trung rửa tay, đến khi tôi bước đến gần, Thiệu Lam mới quay qua nhìn tôi một cái.
Câu đầu tiên mà cậu ta nói chính là hỏi tội tôi.
" Sao anh cứ nhìn tôi suốt thế? Tôi cũng không có ý định đòi tiền tu sửa cấp dưới của anh đâu."
Tôi vừa mở vòi nước thì đã muốn đóng lại, chạy ra khỏi phòng vệ sinh. Cái khỉ gì chứ? Thường ngày là tôi chất vấn người khác, hôm nay tôi bị kẻ khác chất vấn, còn với giọng điệu ngông kia nữa.
Ý đầu của cậu ta làm tôi còn có chút thẹn quá hóa giận, nhưng còn ý sau thì làm tôi buồn cười chết được. Khấu Nhĩ Phương mà nghe được câu nói này thì có mà mừng rơn lên không chứ?
Tôi liếc nhìn Thiệu Lam qua gương, bình tĩnh nở nụ cười:
" Tôi cũng không định đòi tiền cậu đâu nhưng mà...làm sao cậu biết tôi nhìn cậu suốt buổi chứ?"
Thiệu Lam cũng rất bình tĩnh đối đáp, " Cảm giác."
" Tốt, cảm giác của cậu có vấn đề rồi." Tôi cười một tiếng, quay lưng cất bước rời khỏi đó.
Thiệu Lam ở phía sau chẳng biết sẽ có biểu tình gì nhỉ? Tôi không chắc nhưng cũng không muốn dừng lại nhìn thêm chút nào nữa.
Trở về phòng ăn, tôi ngồi xuống, uống rượu liên tục, phá luôn cái lý do mình lái xe đến đây. Thiệu Lam về sau. Cậu ta không về chỗ cũ của mình mà ngồi ngay bên cạnh tôi.
Giống như muốn chọc tức tôi vậy.
Tôi không nhìn Thiệu Lam thêm lần nào nữa. Thiệu Lam cũng chỉ đơn giản là uống rượu, ăn uống với mọi người.
Đến khi tôi cảm thấy mình cũng ngà ngà rồi thì không uống nữa mà chỉ ngồi hàn huyên với mọi người. Thiệu Lam thì khác, cậu ta có vẻ say hơn tôi nữa.
Cái con người vừa nãy đã chất vấn tôi bây giờ đang ngồi ngay bên cạnh, lâu lâu còn cười đùa với mọi người, đôi mắt kia liên tục tỏa ra một năng lượng khó mà cưỡng lại được.
Tôi hít sâu một hơi, định nói với mọi người mình về trước thì Thiệu Lam bất ngờ nắm lấy tay tôi, lay lay.
" Nè, tôi nghe bảo anh là cảnh sát à? Chuyên bắt tội phạm à? Cool thế!!"
Vẻ mặt Thiệu Lam nhìn là biết say rồi. Tôi nhìn cậu ta, rồi nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt mình mà nhăn mày.
Hàn Di bây giờ vội nói, " Thiệu Lam anh ấy say rồi, ai đưa anh ấy về trước đi."
" Còn xe của cậu ta thì sao? Cậu ta lái xe đến."
Hàn Di nhìn Đình Huy, cuối cùng người chủ trì cũng lên tiếng, " Cố Nguyên, phiền cậu đưa Thiệu Lam về nhà cậu ấy được không? Tôi sẽ đưa cho cậu địa chỉ. Còn xe Thiệu Lam cứ để ở đây, sáng mai đến lấy là được."
Tôi nghe Đình Huy nói, cảm thấy máu nóng đều dồn lên mặt. Liếc nhìn Thiệu Lam bên cạnh đã dựa vào người mình, tôi càng muốn bóp chết cậu ta hơn.
Lằng nhằng một hồi, rốt cục tôi vẫn là đang lái xe đưa cái người say xỉn kia về tận nhà. Nhà cậu ta xem như cũng không xa mấy.
Một ngôi nhà tương đối rộng rãi và tiện nghi. Tôi ngước nhìn tổng thể, sau đó mò mẫm tìm chìa khóa nhà. Thiệu Lam lần này đứng im cho tôi tìm, lát sau cậu ta dựa hẳn vào người tôi rồi ngủ.
Chật vật lắm mới có thể đưa con người kia nằm lên giường, quần áo tôi đều không đụng đến, chỉ cởi giày của cậu ta ra thôi. Định sẽ cứ để người kia nằm như vậy nhưng rồi tôi vẫn đánh bạo đi xuống bếp, pha một ly nước chanh nóng.
Vì thời gian không còn sớm, tôi không mấy liếc nhìn xung quanh mà đi hẳn xuống bếp, pha một ly nước chanh nóng rồi mang lên phòng. Khoảng thời gian đợi nước sôi, vắt chanh, khuấy đường rồi đi lên lầu thật ra cũng mất mười phút.
Đẩy cửa bước vào, tôi phát hiện Thiệu Lam không còn trên giường nữa. Đặt ly nước chanh xuống bàn, tôi nghe thấy tiếng nước bên trong phòng tắm.
Cứ nghĩ Thiệu Lam say bí tỉ không thể làm gì, tôi đành đẩy cửa phòng tắm, bước vào muốn giúp cậu ta thì tôi kinh ngạc nhìn thấy cậu ta đang nằm dài trên sàn.
Kinh ngạc vài giây, tôi bắt đầu chạy đến, đỡ lấy Thiệu Lam, lay mạnh nhiều lần. Rốt cục người kia cũng chịu cử động, đôi mắt chậm rãi mở ra, và điều khiến tôi kinh hãi thật sự chính là...
Màu mắt của Thiệu Lam đã thay đổi.
Đó là một màu đỏ, một màu đỏ tuyệt đẹp.
Tôi đã từng nói với tất cả những người quen biết Khấu Nhĩ Phương như thế để có thể cảnh báo họ rằng tay lái của tên nhóc kia thật sự rất tệ.
Chẳng thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại có thể vượt qua được kỳ thi bằng lái xe mà không nhờ một sự giúp đỡ nào từ tiền bạc chứ nhỉ?
Từ bên trong cửa hàng đối diện bãi đỗ xe, tôi liếc mắt nhìn ra ngoài thì phát hiện Khấu Nhĩ Phương đang đứng liên tục cúi người xin lỗi một người đàn ông khác. Nhìn dáng vẻ của cậu khép nép lo sợ, tôi biết là có chuyện lớn rồi.
Đặt vội món đồ kia về chỗ cũ, tôi đi nhanh ra ngoài định xem tình hình thế nào, liệu có thể cứu vớt cậu ta được hay không. Khi tôi đi đến gần chỗ hai người rồi mới nhận ra Khấu Nhĩ Phương suýt nữa thì đã ăn lấy một cú đấm vô mặt.
Nhanh tay, tôi chụp được cánh tay muốn đánh người của tên kia, siết chặt rồi dùng lực hất mạnh ra. Tên kia có vẻ đau lắm, hắn ta nhìn tôi bằng đôi mắt căm phẫn. Tôi biết là sẽ như thế mà.
Khẽ thở dài trong lòng, tôi quay sang nhìn Khấu Nhĩ Phương, mặt mày cậu ta tái mét trông rất buồn cười.
" Cậu có làm sao không?" Tôi nhướng mày hỏi Khấu Nhĩ Phương, rồi quay sang liếc nhẹ chiếc xe của...Đổng Thùy.
Tôi không thể tin được khi đây chính là chiếc xe của Đổng Thùy. Nhưng sao bây giờ nó lại trong tay của Khấu Nhĩ Phương và...trông nó thật thảm hại. Đầu xe bị trầy không ít đâu.
Khấu Nhĩ Phương hình như nhìn ra sự kinh hãi của tôi, cậu ta mặt mày khúm núm nhăn nhó, lắc lắc tay tôi:
" Kỳ này em tiêu rồi sếp à."
Tôi lại nhìn Khấu Nhĩ Phương, vỗ vai cậu một cái, định trấn an thì người nọ đối diện bỗng chen vào, giọng điệu rất ư là ngông.
" Hai người cùng một giuộc à? Hay thật." Tên đó cười khẩy với chúng tôi rồi nói tiếp, " Xin lỗi nhưng anh kia, cậu bạn này đã đâm sầm vào xe tôi đấy. Còn có vết xước nữa."
Đúng như tôi nghĩ, Khấu Nhĩ Phương một lúc gây ra đến hai tội. Một tội làm hỏng xe người khác, một tội...là làm hỏng xe của Đổng Thùy. Coi như lần này cậu ta tiêu chắc.
Tôi liếc nhìn người kia một chút, nhận ra người nọ không tầm thường tí nào. Phong cách ăn mặc cũng thuộc dạng sành điệu, khuôn mặt rất có khí chất nếu như không sở hữu đôi mắt đáng ghét kia.
Đôi mắt cậu ta đúng là to đấy, so với một tên đàn ông bình thường thì khá đẹp, màu mắt cũng đặc biệt, nhất là đuôi mắt hơi xếch.
Tôi bảo nhìn nó đáng ghét là vì đôi mắt đó luôn thu hút được những cánh đàn ông.
Tạm thời không bàn đến nhan sắc của tên kia nữa, tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương:
" Cậu mau đền tiền cho anh ta đi."
Khấu Nhĩ Phương lần nữa mếu máo, lắc lắc đầu nhìn tôi như muốn nói, em làm gì có đủ tiền chứ?
Và tôi đã hiểu đúng ý của cậu ta. Nếu như dùng số tiền tu sửa cho vết trầy xước kia thì tiêu hẳn tiền lương tháng này của cậu.
Tôi liếc nhìn vào ví tiền của mình, tất nhiên cũng sẽ không đủ nhưng nếu gộp cùng với Khấu Nhĩ Phương thì có lẽ sẽ ổn.
Nghĩ rồi tôi lấy ví của mình ra, hất hàm về phía Khấu Nhĩ Phương:
" Tôi cho cậu mượn một ít của tôi, tháng sau trả lại."
Khấu Nhĩ Phương vui mừng gật đầu lia lịa, rút ví tiền ra, vừa cẩn thận đếm vừa năn nỉ tôi:
" Sếp, em xin sếp đừng nói lại cho Đổng ca. Xe này em mượn anh ta, nếu anh ta biết thì sẽ lột da em mất. Mà cảnh sát bị lột da thì khó coi lắm..."
Nghe Khấu Nhĩ Phương nói, tôi buồn cười chết đi được. Biết rõ Đổng Thùy là một người đáng sợ thế nào rồi còn có thể mượn xe tên đó mà lượn vài vòng sao? Chỉ có một điều khiến tôi thắc mắc lắm.
Đổng Thùy là một người đáng sợ, nhưng không lẽ cậu ta lại ngu ngốc như thế khi mà dám cho Khấu Nhĩ Phương mượn xe?
Ôi thật là khó giải thích quá đấy.
Tôi thở dài, " Được rồi, mau đưa cho người ta đi."
Khấu Nhĩ Phương lúc này quay mặt nhìn tôi, mắt trợn lớn lên như đang nhát ma người ta vậy. Xấp tiền vẫn còn trong tay cậu ta, tôi nhìn nó rồi nhăn mặt khó hiểu.
" Sao còn không đưa? Trợn mắt cái gì?!"
Khấu Nhĩ Phương nuốt nước bọt, chỉ về hướng đối diện, mơ màng nói:
" Đi rồi, người ta đi rồi."
" Đi?" Tôi quay đầu nhìn, phát hiện con người ngông cuồng cùng với chiếc xe đắt tiền khi nãy đã biến mất.
Hoàn toàn biến mất như bị bốc hơi vậy.
Tôi kinh ngạc nhìn mãi một chỗ, đến khi Khấu Nhĩ Phương bên cạnh cười lớn, tôi mới tỉnh lại.
" Sếp à, đúng là em được cứu rồi!!! Trời ạ, anh ta tự dưng đi mất rồi!!!"
Tôi nhìn Khấu Nhĩ Phương vui như nhặt được vàng, khẽ nhếch môi cười lại. Nhưng trong lòng vẫn không hiểu lắm chuyện gì vừa xảy ra.
Tại sao người kia lại không đòi tiền tu sửa chiếc xe nữa mà lại biến mất không một tiếng nói như vậy?
#
Mười phút sau, tôi đang ngồi trên xe của mình sau khi đã lựa chọn xong một món quà thích hợp cho một người từng là tình địch của tôi. Nói là tình địch thì có hơi nặng nề, dù gì cậu ta cũng chưa làm gì quá đáng mà.
Hôm nay là sinh nhật của người đó, tôi thật tình chẳng biết phải lựa gì cho tên nhóc đó nữa. Vì phong cách ăn mặc của cậu ta kỳ quái lắm, tôi không thể nào theo kịp nó.
Lòng vòng trong cửa hàng từ chiều đến giờ mới lựa được một món, vốn dĩ giờ này tôi đã có mặt ở nhà hàng rồi nhưng bị chuyện của Khấu Nhĩ Phương giữ chân cho đến tận bây giờ.
Điện thoại của tôi lúc này đang hiện lên số của Đình Huy, chắc là thấy tôi đến quá muộn mà gọi hỏi đây mà. Đừng nghĩ rằng tôi trốn tiệc tùng chứ.
" Cố Nguyên, cậu bận gì sao?"
Giọng Đình Huy vẫn trầm trầm như thế, không có vẻ gì là lo lắng lắm. Bỗng dưng tôi thấy hụt hẫng ghê chứ.
" Tôi đang tới đây, khi nãy có việc, thế nhé."
Nói vội rồi tôi cúp máy, tăng tốc cho con xe của mình.
Khi đến nơi, tôi bị vẻ đẹp của nhà hàng làm cho không dời mắt được. Phong cách cổ xưa này luôn khiến tôi thích thú. Bước vào trong, có cậu bồi bàn đi đến gần hỏi:
" Anh có hẹn không ạ?"
" Vâng có. Tôi hẹn với Đình Huy."
Cậu trai kia nhìn tôi cười nhẹ nhàng, sau đó tôi đi theo cậu ta đến phòng tiệc. Phải nói rằng nụ cười khi nãy dịu dàng xinh đẹp đến mức làm tim tôi đập như trống dồn vậy.
Dẫn đến nơi xong, cậu ta cúi thấp người chào tôi rồi quay người đi. Tôi đứng lặng một chỗ nhìn theo người kia, cho đến khi cậu ta hoàn toàn đi mất, tôi mới nhún vai, gạt hết mấy cảm giác lúc nãy.
Đôi khi cảm xúc rất kỳ lạ, chóng đến rồi cũng chóng đi.
Mở cửa, tôi phát hiện trong phòng tập trung khá nhiều người rồi. Mà chủ trì bữa tiệc thì đang cười rất tươi.
Hàn Di vừa thấy tôi liền chạy đến, quàng vai bá cổ, trông như chúng tôi là đôi bạn cùng tiến khi còn đi học ấy. Dáng vẻ của cậu vẫn như thế, gương mặt luôn luôn vui vẻ khiến người ta yêu thích.
Tôi bị ôm đến ngượng ngùng, đặc biệt ánh mắt của Đình Huy dành cho tôi đã lạnh đi vài phần. Cái tên nhóc này cứ luôn khiến người ta phải khốn đốn.
" Đủ rồi Hàn Di, người ta đang nhìn kìa." Tôi gỡ cánh tay của cậu ra, lườm một cái rồi nói nhỏ vào tai, " Thật ra Đình Huy nhìn chúng ta."
Hàn Di nghe tôi nói vội vàng nháy mắt, cố ý kéo tay tôi đến trước mọi người, giới thiệu:
" Đây là Cố Nguyên, anh ấy là bạn của Đình Huy, cũng là bạn của tôi. Mọi người làm quen đi nhé~"
Mọi người trong phòng không nhiều lắm, chỉ cỡ bốn, năm người thôi. Bọn họ nhìn tôi cười đến niềm nở.
Đình Huy lúc này nhìn tôi, cười bảo, " Cậu đến muộn, nên bị phạt chứ?"
Phạt? Chậc.
Tôi ngán ngẩm trong lòng, ngồi xuống đàn hoàng rồi mới nói:
" Tôi có việc đấy chứ, cái này...tôi không thể biết trước."
Hàn Di ngồi cạnh Đình Huy, quay sang nói nhỏ với Đình Huy cái gì đó rồi nhìn tôi, cười láu lỉnh:
" Khi nãy cũng có một người đến trễ giống anh, bây giờ phạt hai người cùng một lúc cho vui nha!"
" Được đó, đồng ý, haha."
" Thiệu Lam đâu? Thiệu Lam ra đây!"
Tôi ngồi đó, mặt ngơ như con bò đeo nơ vậy. Nghe loáng thoáng mọi người gọi tên Thiệu Lam, cái tên này đối với tôi cũng có chút quen thuộc. Hình như tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi.
Nhìn theo hướng chỉ của mọi người, tôi nhận ra người tên Thiệu Lam kia. Cái con người ấy, một phút trước còn nói chuyện, một phút sau liền bốc hơi biến mất.
Đó chính là cậu ta, không thể sai được.
Tôi trừng lớn mắt nhìn cậu ta, trong đầu chẳng biết nên nói cái gì nữa. Tôi chỉ nghĩ, ông trời cũng khéo đưa đẩy quá rồi đi.
Người kia cũng bắt đầu hướng mắt đến tôi, ánh mắt không tránh né cũng không ngại ngùng. Cậu ta cầm trên tay một ly rượu, chủ động bước đến chỗ tôi, cạn nhẹ vào chiếc ly đã được rót rượu của tôi một cái.
" Chào, tôi là Thiệu Lam, còn anh?"
Lần này Thiệu Lam thu ngắn khoảng cách với tôi, còn dùng đôi mắt đáng ghét kia mà nhìn đau đáu vào tôi. Phải nói làm sao nhỉ? Ánh mắt kia đúng thực là muốn giết chết người mà.
Bị cậu ta ép sát lại, tôi nhíu mày, lùi về sau, nhanh chóng cầm ly rượu cạn một tiếng, " Chào, tôi...tôi là Cố Nguyên."
Thiệu Lam nâng ly rượu uống một hớp, đôi mắt vẫn còn đang liếc xéo nhìn tôi đầy khiêu chiến. Bộ dạng này rõ ràng không khác gì với hồi nãy, nó chỉ đang được tăng thêm một bậc nữa.
Người ta gọi là...quyến rũ?
Đủ rồi, tôi thích đàn ông đấy, cho nên những biểu tình thế này, tôi vốn dĩ không thể chịu nổi.
Vội vàng quay mặt đi chỗ khác, tôi không nhìn Thiệu Lam nữa, chỉ cố gắng cười gượng với mọi người rồi uống rượu.
" Hai người uống thêm một ly nữa đi." Hàn Di bĩu môi nói.
Tôi nhìn cậu ta, lườm một cái, " Tôi còn lái xe đấy, thưa thiếu gia."
Hàn Di nghe xong liền cười một tiếng, chấp nhận buông tha cho tôi.
Bữa tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ và suôn sẻ nếu như trong suốt khoảng thời gian đó, tôi không bị cái nhìn của Thiệu Lam thu hút.
Cậu ta sau khi cùng tôi uống rượu phạt thì không để ý đến tôi nữa, trong khi đó tôi lại luôn mượn một cái cớ vô lý nào đó để nhìn trộm cậu ta. Hành động này có thể xem là mặt dày và biến thái nhưng...tôi không thể làm gì khác.
Ngồi một lúc, tôi cảm thấy mình cần giải quyết nỗi buồn liền đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh. Xử lý xong, tôi bước ra ngoài rửa tay, bất ngờ gặp Thiệu Lam cũng đang đứng đó.
Cậu ta cúi mặt tập trung rửa tay, đến khi tôi bước đến gần, Thiệu Lam mới quay qua nhìn tôi một cái.
Câu đầu tiên mà cậu ta nói chính là hỏi tội tôi.
" Sao anh cứ nhìn tôi suốt thế? Tôi cũng không có ý định đòi tiền tu sửa cấp dưới của anh đâu."
Tôi vừa mở vòi nước thì đã muốn đóng lại, chạy ra khỏi phòng vệ sinh. Cái khỉ gì chứ? Thường ngày là tôi chất vấn người khác, hôm nay tôi bị kẻ khác chất vấn, còn với giọng điệu ngông kia nữa.
Ý đầu của cậu ta làm tôi còn có chút thẹn quá hóa giận, nhưng còn ý sau thì làm tôi buồn cười chết được. Khấu Nhĩ Phương mà nghe được câu nói này thì có mà mừng rơn lên không chứ?
Tôi liếc nhìn Thiệu Lam qua gương, bình tĩnh nở nụ cười:
" Tôi cũng không định đòi tiền cậu đâu nhưng mà...làm sao cậu biết tôi nhìn cậu suốt buổi chứ?"
Thiệu Lam cũng rất bình tĩnh đối đáp, " Cảm giác."
" Tốt, cảm giác của cậu có vấn đề rồi." Tôi cười một tiếng, quay lưng cất bước rời khỏi đó.
Thiệu Lam ở phía sau chẳng biết sẽ có biểu tình gì nhỉ? Tôi không chắc nhưng cũng không muốn dừng lại nhìn thêm chút nào nữa.
Trở về phòng ăn, tôi ngồi xuống, uống rượu liên tục, phá luôn cái lý do mình lái xe đến đây. Thiệu Lam về sau. Cậu ta không về chỗ cũ của mình mà ngồi ngay bên cạnh tôi.
Giống như muốn chọc tức tôi vậy.
Tôi không nhìn Thiệu Lam thêm lần nào nữa. Thiệu Lam cũng chỉ đơn giản là uống rượu, ăn uống với mọi người.
Đến khi tôi cảm thấy mình cũng ngà ngà rồi thì không uống nữa mà chỉ ngồi hàn huyên với mọi người. Thiệu Lam thì khác, cậu ta có vẻ say hơn tôi nữa.
Cái con người vừa nãy đã chất vấn tôi bây giờ đang ngồi ngay bên cạnh, lâu lâu còn cười đùa với mọi người, đôi mắt kia liên tục tỏa ra một năng lượng khó mà cưỡng lại được.
Tôi hít sâu một hơi, định nói với mọi người mình về trước thì Thiệu Lam bất ngờ nắm lấy tay tôi, lay lay.
" Nè, tôi nghe bảo anh là cảnh sát à? Chuyên bắt tội phạm à? Cool thế!!"
Vẻ mặt Thiệu Lam nhìn là biết say rồi. Tôi nhìn cậu ta, rồi nhìn xuống bàn tay đang giữ chặt mình mà nhăn mày.
Hàn Di bây giờ vội nói, " Thiệu Lam anh ấy say rồi, ai đưa anh ấy về trước đi."
" Còn xe của cậu ta thì sao? Cậu ta lái xe đến."
Hàn Di nhìn Đình Huy, cuối cùng người chủ trì cũng lên tiếng, " Cố Nguyên, phiền cậu đưa Thiệu Lam về nhà cậu ấy được không? Tôi sẽ đưa cho cậu địa chỉ. Còn xe Thiệu Lam cứ để ở đây, sáng mai đến lấy là được."
Tôi nghe Đình Huy nói, cảm thấy máu nóng đều dồn lên mặt. Liếc nhìn Thiệu Lam bên cạnh đã dựa vào người mình, tôi càng muốn bóp chết cậu ta hơn.
Lằng nhằng một hồi, rốt cục tôi vẫn là đang lái xe đưa cái người say xỉn kia về tận nhà. Nhà cậu ta xem như cũng không xa mấy.
Một ngôi nhà tương đối rộng rãi và tiện nghi. Tôi ngước nhìn tổng thể, sau đó mò mẫm tìm chìa khóa nhà. Thiệu Lam lần này đứng im cho tôi tìm, lát sau cậu ta dựa hẳn vào người tôi rồi ngủ.
Chật vật lắm mới có thể đưa con người kia nằm lên giường, quần áo tôi đều không đụng đến, chỉ cởi giày của cậu ta ra thôi. Định sẽ cứ để người kia nằm như vậy nhưng rồi tôi vẫn đánh bạo đi xuống bếp, pha một ly nước chanh nóng.
Vì thời gian không còn sớm, tôi không mấy liếc nhìn xung quanh mà đi hẳn xuống bếp, pha một ly nước chanh nóng rồi mang lên phòng. Khoảng thời gian đợi nước sôi, vắt chanh, khuấy đường rồi đi lên lầu thật ra cũng mất mười phút.
Đẩy cửa bước vào, tôi phát hiện Thiệu Lam không còn trên giường nữa. Đặt ly nước chanh xuống bàn, tôi nghe thấy tiếng nước bên trong phòng tắm.
Cứ nghĩ Thiệu Lam say bí tỉ không thể làm gì, tôi đành đẩy cửa phòng tắm, bước vào muốn giúp cậu ta thì tôi kinh ngạc nhìn thấy cậu ta đang nằm dài trên sàn.
Kinh ngạc vài giây, tôi bắt đầu chạy đến, đỡ lấy Thiệu Lam, lay mạnh nhiều lần. Rốt cục người kia cũng chịu cử động, đôi mắt chậm rãi mở ra, và điều khiến tôi kinh hãi thật sự chính là...
Màu mắt của Thiệu Lam đã thay đổi.
Đó là một màu đỏ, một màu đỏ tuyệt đẹp.