Đầu óc Mạch Khê trống rỗng, cô mở to mắt, thất thần mà nhìn người đàn ông trước mặt mình. Hắn nói đúng lý hợp tình đến như vậy, chỉ cần chú tâm nghe một chút, thì lúc này đây sẽ sa ngã. Lúc này đây, hắn không hề bắt buộc cô nói ra bất cứ điều gì, nhưng lại dùng phương thức kia để khiến cô không thể kháng cự được. Mạch Khê cảm thấy toàn thân mình đều phát run, thậm chí mỗi dây thần kinh đều như căng siết…Đáy lòng cô chợt tràn ra một niềm hạnh phúc kỳ lạ, và còn có, một hành động né tránh trong vô thức.
“Khê nhi…” Người đàn ông kia không cho cô một cơ hội đào thoát nào, cầm lấy những ngón tay run rẩy của Mạch Khê, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn thẳng. Đôi đồng tử như ánh mặt trời xuyên thấu, trực tiếp phủ bọc lấy cô, khiến cô không thể trốn đi bất cứ nơi đâu.
Mạch Khê bị dọa, thân mình cô run run. Người đàn ông này muốn làm cái gì? Ba năm trước đây, hắn không ngừng chiếm hữu thân thể cô, ba năm sau, hắn càng trực tiếp muốn đoạt lấy tâm cô ư? Làm sao có thể như vậy được?
Cô chìm trong im lặng, đôi mắt đẹp như dòng nước dịu dàng lưu chuyển, giống một con nai con đương hoảng sợ. Người đàn ông thở dài một hơi nặng nề, giống như thật bất đắc dĩ, vừa như bất lực không biết nên làm thế nào. Khuôn mặt anh tuấn của hắn chôn sâu vào trong tóc cô, hắn cúi đầu nói, “Khê nhi, muốn em yêu anh thật sự khó đến như vậy sao?”
Tim Mạch Khê theo từng lời nói của hắn mà dồn dập hơn, từng chút một lại quặn thắt, lại đau đớn, lại hoảng loạn. “Anh…thật ích kỷ.”
Một lúc lâu sau đó, cô mới thì thào nói ra những lời này. Giọng nói mềm mại như những bông tuyết phiêu đãng trên bầu trời đêm, khiến Lôi Dận ngẩng đầu, đôi đồng tử lạnh lẽo như băng giá đã sớm không thể che giấu được tình cảm sâu nặng trong đáy mắt. Hắn vươn ngón tay thon dài nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạch Khê lên, đầu ngón tay cẩn thận lướt nhẹ theo hàng chân mày đậm, sống mũi cao cao, cuối cùng dừng trên cánh môi mềm mại của cô, lại không hề chớp mắt nhìn đôi mắt đang rung động của cô một cách chăm chú. Tất cả khiến Mạch Khê bất ngờ, không có cách nào trốn tránh được…
“Khê nhi, tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Anh chỉ muốn để em yêu anh, cả đời chỉ yêu một người đàn ông là anh, chỉ là..." Giọng nói của Lôi Dận lại trở về với sự trầm thấp như bình thường, có nghiêm cẩn, như đã hạ một quyết định quan trọng nào đó bằng tất cả quyết tâm của mình, rồi nhìn thẳng vào cô một lần nữa với sự kiên định không chút thay đổi nào... “Anh muốn xin em cho anh một cơ hội, giống như là, để cho anh... yêu em!”
Bỗng dưng, Mạch Khê mở to hai mắt nhìn. Lời nói của người đàn ông này như là một tiếng sấm rền bất chợt, dồn dập đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô, khiến từng tế bào thần kinh để nghĩ suy tan rã. Không có cách nào đề phòng, không có cách nào để trốn, chỉ có thể hoảng hốt mà nhìn hắn, nhìn đôi mắt đầy nghiêm cẩn cùng táo bạo!
Đầu óc cô vẫn trống rỗng…
Cho hắn một cơ hội, để hắn yêu mình?
Hắn…Những lời này có ý gì?
“Khê nhi…” Khóe môi Lôi Dận hơi hơi gợi lên, tình yêu trong ánh mắt rõ ràng cùng triền miên đến như vậy. Hắn nhẹ nhàng thả một nụ hôn lên vầng trán thanh tú của cô. Sau đó, hắn lui ra một chút, đôi mắt xanh lục khiến người khác tai đỏ tim đập, ý cười trên môi nhàn nhạ. Hắn nhìn cô gái nhỏ đang thở mỗi lúc một dồn dập, tình yêu tràn ra trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt...
“Không muốn... anh không được nói cái gì hết.” Mạch Khê kinh hoảng, đưa tay che môi hắn lại. Cô có một dự cảm, những lời kế tiếp của hắn nhất định sẽ khiến bản thân cô ‘vạn kiếp bất phục’ [1]. Cô không biết bản thân mình có đủ dũng khí hay không để đỡ lấy những điều đó, chỉ biết rằng, giờ khắc này, lòng của cô đương bất an, bất an đến mức khiến cô hoảng loạn.
Hôm nay, hành động của hắn khiến cô bất an…
Nụ cười của hắn khiến cô bất an…
Lời nói của hắn khiến cô bất an…
Cả…ánh mắt của hắn càng khiến cô bất an…
Có lẽ, cô đã sớm đoán được điều hắn định nói ra. Nhưng là, tâm tư thâm trầm như biển sâu của người đàn ông này làm thế nào để hoàn toàn thấu hiểu đây? Cô…rất muốn bảo vệ trái tim mình thật tốt, không để cho nó lại bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Lôi Dận cũng chưa hề làm gì, tùy ý để bàn tay nhỏ bé của cô che môi mình lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào cô, nhạt như quỳnh hoa, lại sâu nặng như biển rộng, khiến con tim của cô dưới ánh nhìn lẳng lặng chăm chú của hắn rốt cuộc không chịu được nữa…
Mạch Khê càng lúc càng trở nên bối rối, theo bản năng rút tay mình về. Những ngón tay mảnh khảnh giữa không trung rõ ràng đang run run, hàm răng tinh tế cắn trên đôi môi căng đầy, để lại vết cắn mờ mờ. Dường như, Mạch Khê đang muốn giải tỏa bớt nỗi bất an cùng lo sợ trong thân tâm bằng phương thức này.
Trong bình lặng, không khí lại nổi lên những làn sóng cuồn cuộn, là sự bối rối bất an, là một tình thế không thể nào ngăn cản. Lôi Dận vẫn giữ nụ cười bên môi, hắn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, như thể phản ứng của Mạch Khê đã sớm nằm trong dự kiến của hắn. Hắn lẳng lặng nhìn sự trốn tránh trong mắt cô, giống như một thiếu niên đứng bên bờ hồ nhìn về phía xa xăm trong một buổi trưa, làn gió nhẹ nhàng đưa tới ý cười bên môi…
Thật lâu sau đó, hắn mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp sâu thẳm. Hắn cho phép ánh mắt của cô tự do, nhưng không hề cho phép cô trốn tránh đi lời nói của hắn ngay lúc này!
“Khê nhi, em biết anh đang muốn nói gì. Nếu biết, thì em cũng đã hiểu rõ điều này không thể trốn tránh.”
“Không…tôi, tôi không biết. Tôi…cũng không muốn biết…” Mạch Khê như một con thú nhỏ đầy sợ hãi đương cố giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát ánh mắt nóng rực kia. Giờ khắc này, cô có cảm giác mọi tâm tư của bản thân đều bị người đàn ông với đôi mắt sắc bén kia nhìn thấu.
“Nếu không biết, thì anh sẽ cho em biết…”
“Không! Xin anh, không được nói, không được nói gì nữa! Tôi, tôi không muốn nghe!”
“Em muốn nghe, hơn nữa, nhất định phải nghe rõ ràng cho anh!” Thái độ Lôi Dận đột nhiên trở nên cường ngạnh, giống như tác phong vốn có trước đây. Hai bàn tay như hai gọng kìm sắt giữ lấy vai cô, để cô không có cơ hội trốn tránh nào nữa, giọng nói hắn đột nhiên cao lên, mang theo sự kiên quyết hết sức rõ ràng.
Sự nghiêm túc của hắn khiến Mạch Khê kinh sợ, đôi môi run run, tròng mắt lưu ly đã long lanh hơi nước, lại chỉ có thể bất động, không hề chớp mắt đón nhận ánh mắt của hắn. Đôi mắt đó, mạnh mẽ như vậy, thần thái kiên quyết như vậy, cô không thể rời khỏi được.
Những đường nét anh tuấn cương nghị của người đàn ông kia sau khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đầy bất an của cô gái nhỏ chợt mềm mại hơn. Hắn đưa tay lau đi mồ hôi rịn trên trán, trên vai cô, ảo não khi phát hiện, vì lúc nãy mình siết vai cô quá nhanh mà để lại những dấu hồng nhàn nhạt. Sự nghiêm túc trong đáy mắt cũng hóa thành dịu dàng, con sóng tình cảm nơi đáy lòng cũng không còn có cách nào giữ lại được. Thật nghiêm cẩn, thật nghiêm cẩn, hắn nhìn cô nói...
“Khê nhi, anh yêu em. Đây là sự thật không có cách nào thay đổi được!”
Tâm tư vốn đang bất an lại bị một tảng đá lớn đập mạnh xuống, khiến Mạch Khê trong một thoảng không thể hít thở được! Nhìn tình cảm sâu nặng không hề che giấu, và cũng không có cách nào che giấu trong đôi mắt hắn, cô cũng có thể đoán được chuyện sắp xảy ra. Nhưng là, cô thật sự không nghĩ tới việc hắn sẽ trực tiếp đến thế, lớn mật nói ra những lời thế này.
Cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý!
Bởi vì hắn nói là... yêu cô? Cho tới bây giờ, người đàn ông không hiểu yêu là thế nào làm sao có thể nói ra những lời này? Trong nhất thời, tâm Mạch Khê trở nên hỗn loạn, rối như tơ vò, cô không thể nghĩ suy được gì, cũng không thể nhìn thấy gì rõ ràng…
Không sai, giống một đứa trẻ!
Giờ khắc này, Mạch Khê chỉ có thể dùng những lời này để hình dung bản thân mình! Lôi Dận cứ như vậy, trực tiếp nói ra tình cảm bản thân, hắn yêu cô! Đây là điều hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của Mạch Khê. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, mọi lo lắng, đau đớn, bài xích đều va vào nhau, lôi kéo, cắn xé…
“Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì. Anh, anh không được nói bậy…” Cô đẩy bàn tay to lớn của hắn ra, bối rối không biết nên nói điều gì bây giờ, trong lòng chỉ toàn là hoảng loạn cùng rối bời.
“Anh không có nói bậy!” Lôi Dận một khi bướng bỉnh lên thì còn giống một đứa con nít hơn so với Mạch Khê, “Nhìn anh, không cho phép trốn anh!”
“Anh..."
“Mạch Khê! Anh yêu em! Kể cả ngay bây giờ em không yêu anh, cũng không thể ngăn cản được chuyện anh yêu em! Quyền lợi này nằm trong tay anh, em chỉ có thể không nhận, chỉ có thể cự tuyệt!” Ngay cả trong tình huống này, Lôi Dận vẫn luôn bá đạo như trước, tâm tư đã rõ ràng khiến hắn ngày càng kiên quyết cường ngạnh, “Bây giờ em không thương anh cũng không có vấn đề gì. Một ngày nào đó em sẽ yêu anh, cam tâm tình nguyện yêu anh, anh sẽ chờ!”
Mạch Khê lắc lắc đầu, thân mình theo bản năng lui về phía sau, “Không, anh không thể như vậy…Không thể.” Hắn thật đáng sợ, làm sao có thể ‘tứ vô kị đạn’ (đại ý: phóng túng không kiêng sợ) nói ra những lời này, hơn nữa lại còn có thể kiên định tâm tư bản thân mình như thế? Không nên như thế này…không nên…
“Vì sao không thể?” Giọng nói Lôi Dận cao lên, có chút khí thế cùng thái độ bức người.
Mạch Khê giống như một con chim họa mi hoảng sợ, đôi mắt to hiện lên sự bối rối. Cô cố nuốt nước miếng xuống, giọng nói run run, “Tôi…anh không thể như vậy được…Là…cha nuôi của tôi…tôi…chúng ta không thể…”
“Ai quy định cha nuôi cùng con gái nuôi không thể yêu nhau được?” Lôi Dận không hề cho cô cơ hội trốn tránh nào, cùng với sự dịu dàng cùng bá đạo, hắn từ từ ép cô, vây lấy cô như một con sói, giọng nói dù trầm dịu cũng kiên quyết vô cùng, “Anh cố tình muốn như vậy! Càng muốn em là con gái của anh, và cũng là người phụ nữ của anh! Anh yêu em, trên thế giới này, chỉ có anh mới mang lại cho em hạnh phúc!”
“Không…” Mạch Khê vội vàng che hai tai lại, cô sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Tình cảm Lôi Dận giống như một trận đại hồng thủy tràn đến, khiến cô không có tâm lý chuẩn bị, không thể chống đỡ được.
Lần này, Lôi Dận không lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, chỉ nhìn cô đương dùng bộ dạng ốc sên để trốn tránh. Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, toàn thân tản ra áp lực nghẹt thở, đôi môi mỏng mím lại, ‘nhất châm kiến huyết’ (đi thẳng vào vấn đề) nói, “Kỳ thực, trong lòng em sớm đã... yêu anh, không phải sao?”
Hắn biết cô có thể nghe được, ngay cả khi bịt kín hai tai cũng có thể nghe được!
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê trắng bệch, rồi chuyển sang hồng, đôi môi anh đào run run, ngay cả đôi mắt cũng rúng động.
“Anh, anh…” Cô không biết nên nói điều gì, chỉ có thể lắp bắp nói mãi một chữ. Trong mắt hắn, cô vốn là người đơn thuần, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu. Hắn, biết tất cả, lại trực tiếp nói thẳng ra.
Lôi Dận nâng bàn tay to lớn của mình lên, nhẹ nhàng bọc lấy bờ vai trắng mịn của cô. Sự ấm áp khiến cô hơi run rẩy một chút. Hắn nhìn thấy được, sự tuyệt vọng trong đôi mắt ấy. Đương nhiên, đây là tuyệt vọng khi bị người khác nắm bắt được tâm tư tình cảm của bản thân dù đã cố che giấu bằng mọi cách.
Hắn nở nụ cười, đôi môi mỏng cong lên nhiều hơn so với khi xưa, sự nghiêm túc trong đáy mắt đã không thấy, ‘thủ nhi đại chi’ (sự vật/người này thay thế sự vật/người khác) bằng yêu chiều, “Khê nhi, còn muốn trốn tránh sao? Em đã sớm giữ anh trong lòng em, bằng không, em làm sao lại cam tâm tình nguyện để anh giữ lấy?”
“Không được nói!”
“Anh muốn nói! Khê nhi, vận mệnh nếu đã sắp xếp cho hai chúng ta gặp nhau một lần nữa. Như vậy, điều này nhất định là tình duyên! Anh không muốn buông tay!”
“Đủ rồi!” Mạch Khê rốt cuộc nhịn không được, hét lớn lên một tiếng. “Soạt”, cô ngồi dậy, dùng tấm chăn mỏng che khuất cảnh xuân cùng thân thể, trên đó vẫn còn dấu vết Lôi Dận lưu lại. Cô hô hấp dồn dập, như thể lúc nào cũng ngất đi được, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt...
“Anh muốn thế nào? Rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha? Anh đã sớm chiếm được thân thể này, vì sao còn muốn trộm lấy trái tim tôi? Lôi Dận, anh rất đáng giận! Anh làm sao có thể…không một chút kiêng nể gì vét sạch tâm tư người khác? Chẳng lẽ không thể cho tôi một lối thoát, một con đường sống sao? Chẳng lẽ phải nhìn thấy tôi giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mới vừa ý?”
“Khê nhi…”
“Lôi Dận! Anh không thể ích kỷ như vậy được! Mọi thứ, tâm tư, tình cảm đều đã được bảo vệ cẩn thận…Tôi không muốn yêu anh, một chút cũng không muốn…” Sau khi gào lớn lên, Mạch Khê giống như một con diều đứt dây, không còn có một chút sức lực nào nữa. Cô nhìn đôi mắt đầy tình cảm của hắn, nước mắt dần dần dâng lên che khuất tầm nhìn…
“Vì sao anh muốn bức tôi? Tôi cứ muốn im lặng như vậy, muốn trốn tránh tất cả tình cảm không nên có, cứ như vậy cả đời cũng được. Tôi chỉ muốn cứ bên cạnh anh như vậy, không bao giờ nhìn thẳng vào tâm tư bản thân, cũng không bao giờ muốn biết tâm tư mình…bởi vì…tôi biết, tình yêu đối với tôi mà nói là hy vọng xa vời, là câu chuyện cổ tích không bao giờ chạm tới được, tuy rằng…tôi…tôi thực sự yêu anh.”
Một câu cuối cùng nói ra, giọt nước mắt nặng nề nơi hốc mắt, rốt cuộc không thể chịu được chảy xuôi, đọng trên da thịt, đọng trên môi, rồi trượt xuống…
Cô không biết chính mình đã nói điều gì, nhưng khi vô thức mà nói ra tâm tư mình, nước mắt rung động rơi xuống, thấm ướt trên tấm chăn.
Thân hình cao lớn cương nghị của Lôi Dận cũng bởi một câu nói cuối cùng của cô gái nhỏ mà chấn động. Nước mắt của cô khiến hắn run rẩy, lời của cô khiến tim gan hắn chợt tràn ra một sự hạnh phúc cùng vui sướng to lớn không gì tưởng tượng được!
“Khê nhi…” Hắn thật cẩn thận dịch người về phía trước, không để cho cô có cơ hội trốn tránh nào, ôm cô thật chặt vào lòng. Chặt, rất chặt, như thể đã tìm được, đã sở hữu được một vật báu quý giá nhất trên trần thế này. “Em yêu anh…Có thể nghe được em nói ra những lời này, bây giờ anh có chết cũng đáng..."
Tình cảm sâu nặng của hắn khiến tim Mạch Khê co rút lại, “Không thể…chúng ta không thể như vậy…”
“Khê nhi…” Lôi Dận than nhẹ một tiếng. Cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn mới có cảm giác lo lắng khi bị một người cự tuyệt. Nhìn đôi mắt đầy nước của cô, hắn nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước tràn trên khuôn mặt nhỏ. Mặn chát, đối với hắn bây giờ cũng trở thành ngọt ngào, “Nha đầu ngốc…yêu một người không phải là chuyện có tội. Anh yêu em, anh chỉ biết có điều này. Chuyện khác anh không hề để ý tới. Anh chỉ muốn yêu em, đơn giản như vậy mà thôi.”
Mạch Khê cảm thấy sức lực toàn thân đều đã bị rút cạn, hơi thở mong manh. Nếu bọn họ chỉ là một đôi nam nữ bình thường, cô tin rằng bản thân mình đã sớm chấp nhận tình cảm này. Người đàn ông kia, trời sinh đã có bản lĩnh khiến cho phụ nữ phải si mê. Yêu, tình cảm đó từ lâu đã nhập vào cốt tủy của cô…Nhưng, mọi thứ chỉ là giả thuyết. Giữa hắn và cô, có một vực sâu không cách nào vượt qua, cho đến vĩnh viễn!
Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu, những giọt lệ trong hốc mắt lấp lánh…
“Như vậy, mẹ của tôi thì thế nào? Anh, đã từng nói với bà những lời như thế này hay sao?”
Cô là một đứa ngốc. Mạch Khê vốn cho bản thân mình là như vậy. Cô rất khó tưởng tượng, một khi đã hỏi ra những lời này, cũng là khi đối mặt với tình cảm của Lôi Dận, một tình cảm từ rất lâu về trước. Có lẽ, hắn đối với cô, chỉ là ‘hảo cảm’, là vì quan hệ với mẹ, như là một sự ký thác tinh thần!
Cô sợ hãi…
Cô rất muốn biết điều này, muốn biết rằng, ở trong lòng hắn, rốt cuộc có phải yêu mẹ cô hay không. Và đây, có phải là một tình cảm hoang đường nào đó?
Không khí, dường như đọng lại…
Dường như đã khôi phục được một chút, nhưng lại có xúc cảm không tên nào đó khiến người ta không thể hít thở được…
Lôi Dận hơi kéo thân mình của Mạch Khê ra. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đang rất gần, rất gần cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được tình cảm trên từng đường nét cương nghị kia…còn có cả, mùi xạ hương chỉ thuộc về riêng hắn, nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí. Cô không biết rằng, nếu lại rời khỏi người đàn ông này, bản thân mình còn có dũng khí để tiếp tục một cuộc sống khác hay không?
Phụ nữ, có lẽ là luôn luôn mâu thuẫn như vậy! – Vừa chờ mong yêu và được yêu, nhưng cũng sợ bị thương, đồng thời... còn e ngại người đàn ông âu yếm mình có toàn tâm toàn ý yêu bản thân mình hay không! Mạch Khê rốt cuộc hiểu rõ, trong tình yêu, phụ nữ đều luôn ích kỷ. Cho dù bên ngoài cứng rắn đến bao nhiêu, cho dù tỏ vẻ không cần đến đâu, nhưng là, vẫn không thích tình yêu của mình bị đoạt đi dù chỉ là một chút ít…Ngay cả…mẹ ruột của mình cũng không thể được.
“Khê nhi, anh không muốn lừa dối em, một chút cũng không muốn lừa dối em. Anh biết em rất để ý tới điều này. Năm đó, em rời đi mà anh không hề ngăn cản, bởi vì anh... căn bản không hiểu rõ được hai tình cảm đó rốt cuộc là thế nào.” Lôi Dận chân thành tha thiết nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh rất muốn giải thích tâm tư của anh cho em hiểu, nhưng lại sợ em tức giận. Ba năm, khi anh gặp lại em, lúc đó, tình cảm này càng thêm mãnh liệt. Tuy rằng đến nay anh còn không làm rõ ràng tình trạng này, mà anh thật sự sợ em rời khỏi anh. Anh chỉ thầm muốn yêu em, cả đời ôm em, cưng chiều em…”
“Anh…thật ích kỷ.” Môi Mạch Khê run run, sắc mặt trắng bệch.
“Không, em hiểu lầm rồi.” Lôi Dận ôm cô thật chặt, “Anh thích Bạc Tuyết, nhưng anh yêu em. Vị trí của em trong lòng anh thế nào, anh rất rõ ràng. Anh yêu em, Mạch Khê, em có nghe rõ không?”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, như thể sợ cô nghe không hiểu, nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ một...
“Anh, Lôi Dận, yêu Mạch Khê. Anh yêu em, không phải là tình cảm của cha nuôi đối với con gái nuôi, mà là tình yêu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.”
Mạch Khê cắn chặt đôi môi anh đào. Từng chữ trầm thấp tuyên cáo dừng bên tai cô, như là một tảng đá nặng va chạm vào tim cô. Cô hẳn là nên tránh né những lời hắn nói, nhưng lại không tự chủ được mà trầm luân. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy tấm ga giường, những đốt ngón tay đều trắng bệch cả lên...
“Nhưng là, anh đối với mẹ tôi..."
“Anh nói rồi, là thích!” Lôi Dận giơ tay lên cào cào tóc, thật dễ dàng nhìn ra sự vội vàng cùng xáo động của hắn. Hắn rất muốn giải thích ngay cảm giác trong lòng mình, nhưng lại sợ ý tứ không rõ sẽ khiến Mạch Khê hiểu lầm. Ngay sau đó, hắn nâng khuôn mặt của Mạch Khê lên, nét mặt nghiêm cẩn nhìn cô...
“Khê nhi, em hãy nghe anh nói! Anh thích Bạc Tuyết. Trong lòng anh, cô ấy quan trọng, rất quan trọng. Không có Bạc Tuyết, anh sẽ giống như một con thú hoang không biết gì, không hiểu gì. Những điều Huyết Xà dạy cho anh, ngoài giết chóc thì chính là máu tươi. Nhưng thứ mẹ em dạy cho anh, là một hạnh phúc hòa tan trong đáy lòng vậy. Anh không muốn nhìn Bạc Tuyết khóc, mỗi khi nhìn cô ấy khóc, anh sẽ rất phẫn nộ. Anh cũng không muốn nhìn cô ấy bị Huyết Xà khinh thường, nhưng khi Bạc Tuyết cố ý rời khỏi anh, anh cảm thấy mình như một đứa con nít bất lực, mất đi một chỗ dựa vững chắc. Bởi vì anh cảm thấy, chỉ cần Bạc Tuyết ở lại bên cạnh anh, anh sẽ vững vàng, rất, rất vững vàng. Anh thích Bạc Tuyết gọi anh là ‘Tiểu Dận’, thích nhìn Bạc Tuyết giận dữ trách cứ anh, tựa như…tựa như…Anh không biết nên nói cảm giác này như thế nào cho em hiểu. Nhưng là, cảm giác của anh đối với Bạc Tuyết hoàn toàn khác xa cảm giác đối với em.”
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngay cả tình cảm đối với mẹ tôi anh đều không rõ ràng, thì sao có thể xác định đối với tôi là tình yêu?”
“Anh có thể xác định!” Lời nói Lôi Dận đột nhiên lại trở nên kiên quyết, ánh mắt nghiêm túc, không mang theo một chút do dự nào, “Là Thiên Kình nói với anh, nếu như anh thực sự yêu thương một người nào đó, anh sẽ vì cảm xúc của cô ấy dao động mà dao động theo. Anh sẽ thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của người đó, vì cô ấy mà suy nghĩ. Em đối với anh mà nói, chính là như vậy! Mạch Khê sững sờ nhìn hắn, ngây ngốc…Ngay cả nước mắt cũng quên giữ lại!
Lôi Dận liếm liếm môi, thật sự như thể đã chuẩn bị để phân tích rạch ròi tâm tư của bản thân mình, hai bàn tay ôm chặt lấy bờ vai cô, “Em luôn khiến anh có rất nhiều lần ngoại lệ! Nhìn thấy em khóc, không hiểu sao anh lại lo lắng. Vốn rằng, anh nghĩ mình chỉ mê luyến thân thể em, nhưng là trong thời gian đó, anh rất muốn biết cảm nhận của em như thế nào! Khi nhìn em ngã xuống trong vũng máu, anh như ngừng thở. Nhìn em kiên quyết cắt cổ tay tự sát muốn rời khỏi anh, ngay cả ý muốn chết anh cũng có. Anh chỉ muốn dùng quyền lực và mọi thứ mình có để giữ được em. Anh chỉ muốn cho em hạnh phúc. Chỉ cần em có thể vui vẻ, anh cũng sẽ rất vui vẻ! Khê nhi, em biết không? Anh rất thích, rất thích nhìn em tươi cười. Em cười rất đẹp, đẹp đến mức khiến anh si mê! Chưa từng có một người con gái nào khiến anh để ý như vậy, cẩn thận đến như vậy, lo được lo mất đến thế. Dù có là Bạc Tuyết cũng không cho anh cảm giác đó! Anh…anh không biết biểu đạt như vậy em có thể hiểu hay không, nhưng anh muốn cho em biết rằng, cách chiếm hữu của anh đối với Bạc Tuyết, hoàn toàn khác xa tình cảm chiếm hữu đối với em. Anh…anh..."
“Không cần hơn nữa…” Mạch Khê nhẹ nhàng che môi hắn lại. Không biết vì sao, giờ khắc này, hắn lại bối rối đến như thế, giống như một đứa trẻ bất lực vậy. Ngay cả cách giải thích với cô cũng lộn xộn, bộ dạng bướng bỉnh thế này có chút chút đáng yêu. Trái tim đau đớn của cô cũng chậm rãi dịu xuống. Đối với hắn, ngoại trừ thương tiếc vẫn là thương tiếc…
“Kỳ thực…anh có phải muốn nói là, Bạc Tuyết đối với anh, tựa như..." Cô dừng lại một chút, cưỡng chế sự run rẩy trong lòng, thử hỏi một câu, “Giống như mẹ hoặc là một người chị gái?”
Một câu nói, khiến Lôi Dận sửng sốt, giống như được cảnh tỉnh. Tâm trí hắn bừng sáng, cảm giác hỗn độn không rõ lập tức được khai thông, ánh mắt mù mờ nháy mắt trở nên sáng rỡ!
“Đúng! Chính là như vậy! Khê nhi, chính là như vậy!” Giọng điệu của hắn sung sướng hẳn lên, như là một đứa trẻ, ngay cả đuôi lông mày cũng như thể ‘bừng tỉnh đại ngộ’ rồi vậy. “Anh cảm thấy, Bạc Tuyết là của anh, bởi vì Bạc Tuyết chỉ có thể quan tâm anh. Anh…anh giống như muốn giữ lấy tình cảm đó cho mình. Nhìn Bạc Tuyết đối tốt với người khác, lòng anh sẽ rất khó chịu, như trống vắng vậy. Anh ích kỷ muốn Bạc Tuyết làm vậy, không ngừng cho anh cảm giác an toàn! Chính là như vậy! Bởi vì…bởi vì anh từ nhỏ đã không có mẹ, sau này chị ruột lại qua đời. Bây giờ nghĩ lại, thật sự chính là như vậy.”
“Anh..." Mạch Khê không biết mình nên mắng hắn hay là khen hắn mới phải, khuôn mặt rưng rưng cũng không biết nên khóc hay là cười thì tốt hơn, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ đó của hắn! Không đợi cô mở miệng, Lôi Dận vội vã cắt ngang...
“Khê nhi, em sẽ không giống! Đối với em, anh luôn muốn cho em toàn bộ tình cảm của mình. Anh thích nhìn em cười, dùng mọi sức mạnh của mình cho em hạnh phúc. Anh thật thích thay em trả giá hết thảy. Anh muốn yêu em, cưng chiều em…”
Đầu óc Mạch Khê trống rỗng, cô mở to mắt, thất thần mà nhìn người đàn ông trước mặt mình. Hắn nói đúng lý hợp tình đến như vậy, chỉ cần chú tâm nghe một chút, thì lúc này đây sẽ sa ngã. Lúc này đây, hắn không hề bắt buộc cô nói ra bất cứ điều gì, nhưng lại dùng phương thức kia để khiến cô không thể kháng cự được. Mạch Khê cảm thấy toàn thân mình đều phát run, thậm chí mỗi dây thần kinh đều như căng siết…Đáy lòng cô chợt tràn ra một niềm hạnh phúc kỳ lạ, và còn có, một hành động né tránh trong vô thức.
“Khê nhi…” Người đàn ông kia không cho cô một cơ hội đào thoát nào, cầm lấy những ngón tay run rẩy của Mạch Khê, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn thẳng. Đôi đồng tử như ánh mặt trời xuyên thấu, trực tiếp phủ bọc lấy cô, khiến cô không thể trốn đi bất cứ nơi đâu.
Mạch Khê bị dọa, thân mình cô run run. Người đàn ông này muốn làm cái gì? Ba năm trước đây, hắn không ngừng chiếm hữu thân thể cô, ba năm sau, hắn càng trực tiếp muốn đoạt lấy tâm cô ư? Làm sao có thể như vậy được?
Cô chìm trong im lặng, đôi mắt đẹp như dòng nước dịu dàng lưu chuyển, giống một con nai con đương hoảng sợ. Người đàn ông thở dài một hơi nặng nề, giống như thật bất đắc dĩ, vừa như bất lực không biết nên làm thế nào. Khuôn mặt anh tuấn của hắn chôn sâu vào trong tóc cô, hắn cúi đầu nói, “Khê nhi, muốn em yêu anh thật sự khó đến như vậy sao?”
Tim Mạch Khê theo từng lời nói của hắn mà dồn dập hơn, từng chút một lại quặn thắt, lại đau đớn, lại hoảng loạn. “Anh…thật ích kỷ.”
Một lúc lâu sau đó, cô mới thì thào nói ra những lời này. Giọng nói mềm mại như những bông tuyết phiêu đãng trên bầu trời đêm, khiến Lôi Dận ngẩng đầu, đôi đồng tử lạnh lẽo như băng giá đã sớm không thể che giấu được tình cảm sâu nặng trong đáy mắt. Hắn vươn ngón tay thon dài nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạch Khê lên, đầu ngón tay cẩn thận lướt nhẹ theo hàng chân mày đậm, sống mũi cao cao, cuối cùng dừng trên cánh môi mềm mại của cô, lại không hề chớp mắt nhìn đôi mắt đang rung động của cô một cách chăm chú. Tất cả khiến Mạch Khê bất ngờ, không có cách nào trốn tránh được…
“Khê nhi, tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Anh chỉ muốn để em yêu anh, cả đời chỉ yêu một người đàn ông là anh, chỉ là..." Giọng nói của Lôi Dận lại trở về với sự trầm thấp như bình thường, có nghiêm cẩn, như đã hạ một quyết định quan trọng nào đó bằng tất cả quyết tâm của mình, rồi nhìn thẳng vào cô một lần nữa với sự kiên định không chút thay đổi nào... “Anh muốn xin em cho anh một cơ hội, giống như là, để cho anh... yêu em!”
Bỗng dưng, Mạch Khê mở to hai mắt nhìn. Lời nói của người đàn ông này như là một tiếng sấm rền bất chợt, dồn dập đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô, khiến từng tế bào thần kinh để nghĩ suy tan rã. Không có cách nào đề phòng, không có cách nào để trốn, chỉ có thể hoảng hốt mà nhìn hắn, nhìn đôi mắt đầy nghiêm cẩn cùng táo bạo!
Đầu óc cô vẫn trống rỗng…
Cho hắn một cơ hội, để hắn yêu mình?
Hắn…Những lời này có ý gì?
“Khê nhi…” Khóe môi Lôi Dận hơi hơi gợi lên, tình yêu trong ánh mắt rõ ràng cùng triền miên đến như vậy. Hắn nhẹ nhàng thả một nụ hôn lên vầng trán thanh tú của cô. Sau đó, hắn lui ra một chút, đôi mắt xanh lục khiến người khác tai đỏ tim đập, ý cười trên môi nhàn nhạ. Hắn nhìn cô gái nhỏ đang thở mỗi lúc một dồn dập, tình yêu tràn ra trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt...
“Không muốn... anh không được nói cái gì hết.” Mạch Khê kinh hoảng, đưa tay che môi hắn lại. Cô có một dự cảm, những lời kế tiếp của hắn nhất định sẽ khiến bản thân cô ‘vạn kiếp bất phục’ [1]. Cô không biết bản thân mình có đủ dũng khí hay không để đỡ lấy những điều đó, chỉ biết rằng, giờ khắc này, lòng của cô đương bất an, bất an đến mức khiến cô hoảng loạn.
Hôm nay, hành động của hắn khiến cô bất an…
Nụ cười của hắn khiến cô bất an…
Lời nói của hắn khiến cô bất an…
Cả…ánh mắt của hắn càng khiến cô bất an…
Có lẽ, cô đã sớm đoán được điều hắn định nói ra. Nhưng là, tâm tư thâm trầm như biển sâu của người đàn ông này làm thế nào để hoàn toàn thấu hiểu đây? Cô…rất muốn bảo vệ trái tim mình thật tốt, không để cho nó lại bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Lôi Dận cũng chưa hề làm gì, tùy ý để bàn tay nhỏ bé của cô che môi mình lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào cô, nhạt như quỳnh hoa, lại sâu nặng như biển rộng, khiến con tim của cô dưới ánh nhìn lẳng lặng chăm chú của hắn rốt cuộc không chịu được nữa…
Mạch Khê càng lúc càng trở nên bối rối, theo bản năng rút tay mình về. Những ngón tay mảnh khảnh giữa không trung rõ ràng đang run run, hàm răng tinh tế cắn trên đôi môi căng đầy, để lại vết cắn mờ mờ. Dường như, Mạch Khê đang muốn giải tỏa bớt nỗi bất an cùng lo sợ trong thân tâm bằng phương thức này.
Trong bình lặng, không khí lại nổi lên những làn sóng cuồn cuộn, là sự bối rối bất an, là một tình thế không thể nào ngăn cản. Lôi Dận vẫn giữ nụ cười bên môi, hắn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, như thể phản ứng của Mạch Khê đã sớm nằm trong dự kiến của hắn. Hắn lẳng lặng nhìn sự trốn tránh trong mắt cô, giống như một thiếu niên đứng bên bờ hồ nhìn về phía xa xăm trong một buổi trưa, làn gió nhẹ nhàng đưa tới ý cười bên môi…
Thật lâu sau đó, hắn mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp sâu thẳm. Hắn cho phép ánh mắt của cô tự do, nhưng không hề cho phép cô trốn tránh đi lời nói của hắn ngay lúc này!
“Khê nhi, em biết anh đang muốn nói gì. Nếu biết, thì em cũng đã hiểu rõ điều này không thể trốn tránh.”“Không…tôi, tôi không biết. Tôi…cũng không muốn biết…” Mạch Khê như một con thú nhỏ đầy sợ hãi đương cố giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát ánh mắt nóng rực kia. Giờ khắc này, cô có cảm giác mọi tâm tư của bản thân đều bị người đàn ông với đôi mắt sắc bén kia nhìn thấu.
“Nếu không biết, thì anh sẽ cho em biết…”
“Không! Xin anh, không được nói, không được nói gì nữa! Tôi, tôi không muốn nghe!”
“Em muốn nghe, hơn nữa, nhất định phải nghe rõ ràng cho anh!” Thái độ Lôi Dận đột nhiên trở nên cường ngạnh, giống như tác phong vốn có trước đây. Hai bàn tay như hai gọng kìm sắt giữ lấy vai cô, để cô không có cơ hội trốn tránh nào nữa, giọng nói hắn đột nhiên cao lên, mang theo sự kiên quyết hết sức rõ ràng.
Sự nghiêm túc của hắn khiến Mạch Khê kinh sợ, đôi môi run run, tròng mắt lưu ly đã long lanh hơi nước, lại chỉ có thể bất động, không hề chớp mắt đón nhận ánh mắt của hắn. Đôi mắt đó, mạnh mẽ như vậy, thần thái kiên quyết như vậy, cô không thể rời khỏi được.
Những đường nét anh tuấn cương nghị của người đàn ông kia sau khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đầy bất an của cô gái nhỏ chợt mềm mại hơn. Hắn đưa tay lau đi mồ hôi rịn trên trán, trên vai cô, ảo não khi phát hiện, vì lúc nãy mình siết vai cô quá nhanh mà để lại những dấu hồng nhàn nhạt. Sự nghiêm túc trong đáy mắt cũng hóa thành dịu dàng, con sóng tình cảm nơi đáy lòng cũng không còn có cách nào giữ lại được. Thật nghiêm cẩn, thật nghiêm cẩn, hắn nhìn cô nói...
“Khê nhi, anh yêu em. Đây là sự thật không có cách nào thay đổi được!”
Tâm tư vốn đang bất an lại bị một tảng đá lớn đập mạnh xuống, khiến Mạch Khê trong một thoảng không thể hít thở được! Nhìn tình cảm sâu nặng không hề che giấu, và cũng không có cách nào che giấu trong đôi mắt hắn, cô cũng có thể đoán được chuyện sắp xảy ra. Nhưng là, cô thật sự không nghĩ tới việc hắn sẽ trực tiếp đến thế, lớn mật nói ra những lời thế này.
Cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý!
Bởi vì hắn nói là... yêu cô? Cho tới bây giờ, người đàn ông không hiểu yêu là thế nào làm sao có thể nói ra những lời này? Trong nhất thời, tâm Mạch Khê trở nên hỗn loạn, rối như tơ vò, cô không thể nghĩ suy được gì, cũng không thể nhìn thấy gì rõ ràng…
Không sai, giống một đứa trẻ!
Giờ khắc này, Mạch Khê chỉ có thể dùng những lời này để hình dung bản thân mình! Lôi Dận cứ như vậy, trực tiếp nói ra tình cảm bản thân, hắn yêu cô! Đây là điều hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của Mạch Khê. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, mọi lo lắng, đau đớn, bài xích đều va vào nhau, lôi kéo, cắn xé…
“Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì. Anh, anh không được nói bậy…” Cô đẩy bàn tay to lớn của hắn ra, bối rối không biết nên nói điều gì bây giờ, trong lòng chỉ toàn là hoảng loạn cùng rối bời.
“Anh không có nói bậy!” Lôi Dận một khi bướng bỉnh lên thì còn giống một đứa con nít hơn so với Mạch Khê, “Nhìn anh, không cho phép trốn anh!”
“Anh..."
“Mạch Khê! Anh yêu em! Kể cả ngay bây giờ em không yêu anh, cũng không thể ngăn cản được chuyện anh yêu em! Quyền lợi này nằm trong tay anh, em chỉ có thể không nhận, chỉ có thể cự tuyệt!” Ngay cả trong tình huống này, Lôi Dận vẫn luôn bá đạo như trước, tâm tư đã rõ ràng khiến hắn ngày càng kiên quyết cường ngạnh, “Bây giờ em không thương anh cũng không có vấn đề gì. Một ngày nào đó em sẽ yêu anh, cam tâm tình nguyện yêu anh, anh sẽ chờ!”
Mạch Khê lắc lắc đầu, thân mình theo bản năng lui về phía sau, “Không, anh không thể như vậy…Không thể.” Hắn thật đáng sợ, làm sao có thể ‘tứ vô kị đạn’ (đại ý: phóng túng không kiêng sợ) nói ra những lời này, hơn nữa lại còn có thể kiên định tâm tư bản thân mình như thế? Không nên như thế này…không nên…
“Vì sao không thể?” Giọng nói Lôi Dận cao lên, có chút khí thế cùng thái độ bức người.
Mạch Khê giống như một con chim họa mi hoảng sợ, đôi mắt to hiện lên sự bối rối. Cô cố nuốt nước miếng xuống, giọng nói run run, “Tôi…anh không thể như vậy được…Là…cha nuôi của tôi…tôi…chúng ta không thể…”
“Ai quy định cha nuôi cùng con gái nuôi không thể yêu nhau được?” Lôi Dận không hề cho cô cơ hội trốn tránh nào, cùng với sự dịu dàng cùng bá đạo, hắn từ từ ép cô, vây lấy cô như một con sói, giọng nói dù trầm dịu cũng kiên quyết vô cùng, “Anh cố tình muốn như vậy! Càng muốn em là con gái của anh, và cũng là người phụ nữ của anh! Anh yêu em, trên thế giới này, chỉ có anh mới mang lại cho em hạnh phúc!”
“Không…” Mạch Khê vội vàng che hai tai lại, cô sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Tình cảm Lôi Dận giống như một trận đại hồng thủy tràn đến, khiến cô không có tâm lý chuẩn bị, không thể chống đỡ được.
Lần này, Lôi Dận không lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, chỉ nhìn cô đương dùng bộ dạng ốc sên để trốn tránh. Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, toàn thân tản ra áp lực nghẹt thở, đôi môi mỏng mím lại, ‘nhất châm kiến huyết’ (đi thẳng vào vấn đề) nói, “Kỳ thực, trong lòng em sớm đã... yêu anh, không phải sao?”
Hắn biết cô có thể nghe được, ngay cả khi bịt kín hai tai cũng có thể nghe được!
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê trắng bệch, rồi chuyển sang hồng, đôi môi anh đào run run, ngay cả đôi mắt cũng rúng động.
“Anh, anh…” Cô không biết nên nói điều gì, chỉ có thể lắp bắp nói mãi một chữ. Trong mắt hắn, cô vốn là người đơn thuần, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu. Hắn, biết tất cả, lại trực tiếp nói thẳng ra.
Lôi Dận nâng bàn tay to lớn của mình lên, nhẹ nhàng bọc lấy bờ vai trắng mịn của cô. Sự ấm áp khiến cô hơi run rẩy một chút. Hắn nhìn thấy được, sự tuyệt vọng trong đôi mắt ấy. Đương nhiên, đây là tuyệt vọng khi bị người khác nắm bắt được tâm tư tình cảm của bản thân dù đã cố che giấu bằng mọi cách.
Hắn nở nụ cười, đôi môi mỏng cong lên nhiều hơn so với khi xưa, sự nghiêm túc trong đáy mắt đã không thấy, ‘thủ nhi đại chi’ (sự vật/người này thay thế sự vật/người khác) bằng yêu chiều, “Khê nhi, còn muốn trốn tránh sao? Em đã sớm giữ anh trong lòng em, bằng không, em làm sao lại cam tâm tình nguyện để anh giữ lấy?”
“Không được nói!”
“Anh muốn nói! Khê nhi, vận mệnh nếu đã sắp xếp cho hai chúng ta gặp nhau một lần nữa. Như vậy, điều này nhất định là tình duyên! Anh không muốn buông tay!”
“Đủ rồi!” Mạch Khê rốt cuộc nhịn không được, hét lớn lên một tiếng. “Soạt”, cô ngồi dậy, dùng tấm chăn mỏng che khuất cảnh xuân cùng thân thể, trên đó vẫn còn dấu vết Lôi Dận lưu lại. Cô hô hấp dồn dập, như thể lúc nào cũng ngất đi được, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt...
“Anh muốn thế nào? Rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha? Anh đã sớm chiếm được thân thể này, vì sao còn muốn trộm lấy trái tim tôi? Lôi Dận, anh rất đáng giận! Anh làm sao có thể…không một chút kiêng nể gì vét sạch tâm tư người khác? Chẳng lẽ không thể cho tôi một lối thoát, một con đường sống sao? Chẳng lẽ phải nhìn thấy tôi giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mới vừa ý?”
“Khê nhi…”
“Lôi Dận! Anh không thể ích kỷ như vậy được! Mọi thứ, tâm tư, tình cảm đều đã được bảo vệ cẩn thận…Tôi không muốn yêu anh, một chút cũng không muốn…” Sau khi gào lớn lên, Mạch Khê giống như một con diều đứt dây, không còn có một chút sức lực nào nữa. Cô nhìn đôi mắt đầy tình cảm của hắn, nước mắt dần dần dâng lên che khuất tầm nhìn…
“Vì sao anh muốn bức tôi? Tôi cứ muốn im lặng như vậy, muốn trốn tránh tất cả tình cảm không nên có, cứ như vậy cả đời cũng được. Tôi chỉ muốn cứ bên cạnh anh như vậy, không bao giờ nhìn thẳng vào tâm tư bản thân, cũng không bao giờ muốn biết tâm tư mình…bởi vì…tôi biết, tình yêu đối với tôi mà nói là hy vọng xa vời, là câu chuyện cổ tích không bao giờ chạm tới được, tuy rằng…tôi…tôi thực sự yêu anh.”
Một câu cuối cùng nói ra, giọt nước mắt nặng nề nơi hốc mắt, rốt cuộc không thể chịu được chảy xuôi, đọng trên da thịt, đọng trên môi, rồi trượt xuống…
Cô không biết chính mình đã nói điều gì, nhưng khi vô thức mà nói ra tâm tư mình, nước mắt rung động rơi xuống, thấm ướt trên tấm chăn.
Thân hình cao lớn cương nghị của Lôi Dận cũng bởi một câu nói cuối cùng của cô gái nhỏ mà chấn động. Nước mắt của cô khiến hắn run rẩy, lời của cô khiến tim gan hắn chợt tràn ra một sự hạnh phúc cùng vui sướng to lớn không gì tưởng tượng được!
“Khê nhi…” Hắn thật cẩn thận dịch người về phía trước, không để cho cô có cơ hội trốn tránh nào, ôm cô thật chặt vào lòng. Chặt, rất chặt, như thể đã tìm được, đã sở hữu được một vật báu quý giá nhất trên trần thế này. “Em yêu anh…Có thể nghe được em nói ra những lời này, bây giờ anh có chết cũng đáng..."
Tình cảm sâu nặng của hắn khiến tim Mạch Khê co rút lại, “Không thể…chúng ta không thể như vậy…”
“Khê nhi…” Lôi Dận than nhẹ một tiếng. Cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn mới có cảm giác lo lắng khi bị một người cự tuyệt. Nhìn đôi mắt đầy nước của cô, hắn nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước tràn trên khuôn mặt nhỏ. Mặn chát, đối với hắn bây giờ cũng trở thành ngọt ngào, “Nha đầu ngốc…yêu một người không phải là chuyện có tội. Anh yêu em, anh chỉ biết có điều này. Chuyện khác anh không hề để ý tới. Anh chỉ muốn yêu em, đơn giản như vậy mà thôi.”
Mạch Khê cảm thấy sức lực toàn thân đều đã bị rút cạn, hơi thở mong manh. Nếu bọn họ chỉ là một đôi nam nữ bình thường, cô tin rằng bản thân mình đã sớm chấp nhận tình cảm này. Người đàn ông kia, trời sinh đã có bản lĩnh khiến cho phụ nữ phải si mê. Yêu, tình cảm đó từ lâu đã nhập vào cốt tủy của cô…Nhưng, mọi thứ chỉ là giả thuyết. Giữa hắn và cô, có một vực sâu không cách nào vượt qua, cho đến vĩnh viễn!
Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu, những giọt lệ trong hốc mắt lấp lánh…
“Như vậy, mẹ của tôi thì thế nào? Anh, đã từng nói với bà những lời như thế này hay sao?”
Cô là một đứa ngốc. Mạch Khê vốn cho bản thân mình là như vậy. Cô rất khó tưởng tượng, một khi đã hỏi ra những lời này, cũng là khi đối mặt với tình cảm của Lôi Dận, một tình cảm từ rất lâu về trước. Có lẽ, hắn đối với cô, chỉ là ‘hảo cảm’, là vì quan hệ với mẹ, như là một sự ký thác tinh thần!
Cô sợ hãi…
Cô rất muốn biết điều này, muốn biết rằng, ở trong lòng hắn, rốt cuộc có phải yêu mẹ cô hay không. Và đây, có phải là một tình cảm hoang đường nào đó?
Không khí, dường như đọng lại…
Dường như đã khôi phục được một chút, nhưng lại có xúc cảm không tên nào đó khiến người ta không thể hít thở được…
Lôi Dận hơi kéo thân mình của Mạch Khê ra. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đang rất gần, rất gần cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được tình cảm trên từng đường nét cương nghị kia…còn có cả, mùi xạ hương chỉ thuộc về riêng hắn, nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí. Cô không biết rằng, nếu lại rời khỏi người đàn ông này, bản thân mình còn có dũng khí để tiếp tục một cuộc sống khác hay không?
Phụ nữ, có lẽ là luôn luôn mâu thuẫn như vậy! – Vừa chờ mong yêu và được yêu, nhưng cũng sợ bị thương, đồng thời... còn e ngại người đàn ông âu yếm mình có toàn tâm toàn ý yêu bản thân mình hay không! Mạch Khê rốt cuộc hiểu rõ, trong tình yêu, phụ nữ đều luôn ích kỷ. Cho dù bên ngoài cứng rắn đến bao nhiêu, cho dù tỏ vẻ không cần đến đâu, nhưng là, vẫn không thích tình yêu của mình bị đoạt đi dù chỉ là một chút ít…Ngay cả…mẹ ruột của mình cũng không thể được.
“Khê nhi, anh không muốn lừa dối em, một chút cũng không muốn lừa dối em. Anh biết em rất để ý tới điều này. Năm đó, em rời đi mà anh không hề ngăn cản, bởi vì anh... căn bản không hiểu rõ được hai tình cảm đó rốt cuộc là thế nào.” Lôi Dận chân thành tha thiết nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh rất muốn giải thích tâm tư của anh cho em hiểu, nhưng lại sợ em tức giận. Ba năm, khi anh gặp lại em, lúc đó, tình cảm này càng thêm mãnh liệt. Tuy rằng đến nay anh còn không làm rõ ràng tình trạng này, mà anh thật sự sợ em rời khỏi anh. Anh chỉ thầm muốn yêu em, cả đời ôm em, cưng chiều em…”
“Anh…thật ích kỷ.” Môi Mạch Khê run run, sắc mặt trắng bệch.
“Không, em hiểu lầm rồi.” Lôi Dận ôm cô thật chặt, “Anh thích Bạc Tuyết, nhưng anh yêu em. Vị trí của em trong lòng anh thế nào, anh rất rõ ràng. Anh yêu em, Mạch Khê, em có nghe rõ không?”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, như thể sợ cô nghe không hiểu, nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ một...
“Anh, Lôi Dận, yêu Mạch Khê. Anh yêu em, không phải là tình cảm của cha nuôi đối với con gái nuôi, mà là tình yêu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.”
Mạch Khê cắn chặt đôi môi anh đào. Từng chữ trầm thấp tuyên cáo dừng bên tai cô, như là một tảng đá nặng va chạm vào tim cô. Cô hẳn là nên tránh né những lời hắn nói, nhưng lại không tự chủ được mà trầm luân. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy tấm ga giường, những đốt ngón tay đều trắng bệch cả lên...
“Nhưng là, anh đối với mẹ tôi..."
“Anh nói rồi, là thích!” Lôi Dận giơ tay lên cào cào tóc, thật dễ dàng nhìn ra sự vội vàng cùng xáo động của hắn. Hắn rất muốn giải thích ngay cảm giác trong lòng mình, nhưng lại sợ ý tứ không rõ sẽ khiến Mạch Khê hiểu lầm. Ngay sau đó, hắn nâng khuôn mặt của Mạch Khê lên, nét mặt nghiêm cẩn nhìn cô...
“Khê nhi, em hãy nghe anh nói! Anh thích Bạc Tuyết. Trong lòng anh, cô ấy quan trọng, rất quan trọng. Không có Bạc Tuyết, anh sẽ giống như một con thú hoang không biết gì, không hiểu gì. Những điều Huyết Xà dạy cho anh, ngoài giết chóc thì chính là máu tươi. Nhưng thứ mẹ em dạy cho anh, là một hạnh phúc hòa tan trong đáy lòng vậy. Anh không muốn nhìn Bạc Tuyết khóc, mỗi khi nhìn cô ấy khóc, anh sẽ rất phẫn nộ. Anh cũng không muốn nhìn cô ấy bị Huyết Xà khinh thường, nhưng khi Bạc Tuyết cố ý rời khỏi anh, anh cảm thấy mình như một đứa con nít bất lực, mất đi một chỗ dựa vững chắc. Bởi vì anh cảm thấy, chỉ cần Bạc Tuyết ở lại bên cạnh anh, anh sẽ vững vàng, rất, rất vững vàng. Anh thích Bạc Tuyết gọi anh là ‘Tiểu Dận’, thích nhìn Bạc Tuyết giận dữ trách cứ anh, tựa như…tựa như…Anh không biết nên nói cảm giác này như thế nào cho em hiểu. Nhưng là, cảm giác của anh đối với Bạc Tuyết hoàn toàn khác xa cảm giác đối với em.”
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngay cả tình cảm đối với mẹ tôi anh đều không rõ ràng, thì sao có thể xác định đối với tôi là tình yêu?”
“Anh có thể xác định!” Lời nói Lôi Dận đột nhiên lại trở nên kiên quyết, ánh mắt nghiêm túc, không mang theo một chút do dự nào, “Là Thiên Kình nói với anh, nếu như anh thực sự yêu thương một người nào đó, anh sẽ vì cảm xúc của cô ấy dao động mà dao động theo. Anh sẽ thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của người đó, vì cô ấy mà suy nghĩ. Em đối với anh mà nói, chính là như vậy! Mạch Khê sững sờ nhìn hắn, ngây ngốc…Ngay cả nước mắt cũng quên giữ lại!
Lôi Dận liếm liếm môi, thật sự như thể đã chuẩn bị để phân tích rạch ròi tâm tư của bản thân mình, hai bàn tay ôm chặt lấy bờ vai cô, “Em luôn khiến anh có rất nhiều lần ngoại lệ! Nhìn thấy em khóc, không hiểu sao anh lại lo lắng. Vốn rằng, anh nghĩ mình chỉ mê luyến thân thể em, nhưng là trong thời gian đó, anh rất muốn biết cảm nhận của em như thế nào! Khi nhìn em ngã xuống trong vũng máu, anh như ngừng thở. Nhìn em kiên quyết cắt cổ tay tự sát muốn rời khỏi anh, ngay cả ý muốn chết anh cũng có. Anh chỉ muốn dùng quyền lực và mọi thứ mình có để giữ được em. Anh chỉ muốn cho em hạnh phúc. Chỉ cần em có thể vui vẻ, anh cũng sẽ rất vui vẻ! Khê nhi, em biết không? Anh rất thích, rất thích nhìn em tươi cười. Em cười rất đẹp, đẹp đến mức khiến anh si mê! Chưa từng có một người con gái nào khiến anh để ý như vậy, cẩn thận đến như vậy, lo được lo mất đến thế. Dù có là Bạc Tuyết cũng không cho anh cảm giác đó! Anh…anh không biết biểu đạt như vậy em có thể hiểu hay không, nhưng anh muốn cho em biết rằng, cách chiếm hữu của anh đối với Bạc Tuyết, hoàn toàn khác xa tình cảm chiếm hữu đối với em. Anh…anh..."
“Không cần hơn nữa…” Mạch Khê nhẹ nhàng che môi hắn lại. Không biết vì sao, giờ khắc này, hắn lại bối rối đến như thế, giống như một đứa trẻ bất lực vậy. Ngay cả cách giải thích với cô cũng lộn xộn, bộ dạng bướng bỉnh thế này có chút chút đáng yêu. Trái tim đau đớn của cô cũng chậm rãi dịu xuống. Đối với hắn, ngoại trừ thương tiếc vẫn là thương tiếc…
“Kỳ thực…anh có phải muốn nói là, Bạc Tuyết đối với anh, tựa như..." Cô dừng lại một chút, cưỡng chế sự run rẩy trong lòng, thử hỏi một câu, “Giống như mẹ hoặc là một người chị gái?”
Một câu nói, khiến Lôi Dận sửng sốt, giống như được cảnh tỉnh. Tâm trí hắn bừng sáng, cảm giác hỗn độn không rõ lập tức được khai thông, ánh mắt mù mờ nháy mắt trở nên sáng rỡ!
“Đúng! Chính là như vậy! Khê nhi, chính là như vậy!” Giọng điệu của hắn sung sướng hẳn lên, như là một đứa trẻ, ngay cả đuôi lông mày cũng như thể ‘bừng tỉnh đại ngộ’ rồi vậy. “Anh cảm thấy, Bạc Tuyết là của anh, bởi vì Bạc Tuyết chỉ có thể quan tâm anh. Anh…anh giống như muốn giữ lấy tình cảm đó cho mình. Nhìn Bạc Tuyết đối tốt với người khác, lòng anh sẽ rất khó chịu, như trống vắng vậy. Anh ích kỷ muốn Bạc Tuyết làm vậy, không ngừng cho anh cảm giác an toàn! Chính là như vậy! Bởi vì…bởi vì anh từ nhỏ đã không có mẹ, sau này chị ruột lại qua đời. Bây giờ nghĩ lại, thật sự chính là như vậy.”
“Anh..." Mạch Khê không biết mình nên mắng hắn hay là khen hắn mới phải, khuôn mặt rưng rưng cũng không biết nên khóc hay là cười thì tốt hơn, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ đó của hắn! Không đợi cô mở miệng, Lôi Dận vội vã cắt ngang...
“Khê nhi, em sẽ không giống! Đối với em, anh luôn muốn cho em toàn bộ tình cảm của mình. Anh thích nhìn em cười, dùng mọi sức mạnh của mình cho em hạnh phúc. Anh thật thích thay em trả giá hết thảy. Anh muốn yêu em, cưng chiều em…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đầu óc Mạch Khê trống rỗng, cô mở to mắt, thất thần mà nhìn người đàn ông trước mặt mình. Hắn nói đúng lý hợp tình đến như vậy, chỉ cần chú tâm nghe một chút, thì lúc này đây sẽ sa ngã. Lúc này đây, hắn không hề bắt buộc cô nói ra bất cứ điều gì, nhưng lại dùng phương thức kia để khiến cô không thể kháng cự được. Mạch Khê cảm thấy toàn thân mình đều phát run, thậm chí mỗi dây thần kinh đều như căng siết…Đáy lòng cô chợt tràn ra một niềm hạnh phúc kỳ lạ, và còn có, một hành động né tránh trong vô thức.
“Khê nhi…” Người đàn ông kia không cho cô một cơ hội đào thoát nào, cầm lấy những ngón tay run rẩy của Mạch Khê, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn thẳng. Đôi đồng tử như ánh mặt trời xuyên thấu, trực tiếp phủ bọc lấy cô, khiến cô không thể trốn đi bất cứ nơi đâu.
Mạch Khê bị dọa, thân mình cô run run. Người đàn ông này muốn làm cái gì? Ba năm trước đây, hắn không ngừng chiếm hữu thân thể cô, ba năm sau, hắn càng trực tiếp muốn đoạt lấy tâm cô ư? Làm sao có thể như vậy được?
Cô chìm trong im lặng, đôi mắt đẹp như dòng nước dịu dàng lưu chuyển, giống một con nai con đương hoảng sợ. Người đàn ông thở dài một hơi nặng nề, giống như thật bất đắc dĩ, vừa như bất lực không biết nên làm thế nào. Khuôn mặt anh tuấn của hắn chôn sâu vào trong tóc cô, hắn cúi đầu nói, “Khê nhi, muốn em yêu anh thật sự khó đến như vậy sao?”
Tim Mạch Khê theo từng lời nói của hắn mà dồn dập hơn, từng chút một lại quặn thắt, lại đau đớn, lại hoảng loạn. “Anh…thật ích kỷ.”
Một lúc lâu sau đó, cô mới thì thào nói ra những lời này. Giọng nói mềm mại như những bông tuyết phiêu đãng trên bầu trời đêm, khiến Lôi Dận ngẩng đầu, đôi đồng tử lạnh lẽo như băng giá đã sớm không thể che giấu được tình cảm sâu nặng trong đáy mắt. Hắn vươn ngón tay thon dài nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mạch Khê lên, đầu ngón tay cẩn thận lướt nhẹ theo hàng chân mày đậm, sống mũi cao cao, cuối cùng dừng trên cánh môi mềm mại của cô, lại không hề chớp mắt nhìn đôi mắt đang rung động của cô một cách chăm chú. Tất cả khiến Mạch Khê bất ngờ, không có cách nào trốn tránh được…
“Khê nhi, tha thứ cho sự ích kỷ của anh. Anh chỉ muốn để em yêu anh, cả đời chỉ yêu một người đàn ông là anh, chỉ là..." Giọng nói của Lôi Dận lại trở về với sự trầm thấp như bình thường, có nghiêm cẩn, như đã hạ một quyết định quan trọng nào đó bằng tất cả quyết tâm của mình, rồi nhìn thẳng vào cô một lần nữa với sự kiên định không chút thay đổi nào... “Anh muốn xin em cho anh một cơ hội, giống như là, để cho anh... yêu em!”
Bỗng dưng, Mạch Khê mở to hai mắt nhìn. Lời nói của người đàn ông này như là một tiếng sấm rền bất chợt, dồn dập đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng cô, khiến từng tế bào thần kinh để nghĩ suy tan rã. Không có cách nào đề phòng, không có cách nào để trốn, chỉ có thể hoảng hốt mà nhìn hắn, nhìn đôi mắt đầy nghiêm cẩn cùng táo bạo!
Đầu óc cô vẫn trống rỗng…
Cho hắn một cơ hội, để hắn yêu mình?
Hắn…Những lời này có ý gì?
“Khê nhi…” Khóe môi Lôi Dận hơi hơi gợi lên, tình yêu trong ánh mắt rõ ràng cùng triền miên đến như vậy. Hắn nhẹ nhàng thả một nụ hôn lên vầng trán thanh tú của cô. Sau đó, hắn lui ra một chút, đôi mắt xanh lục khiến người khác tai đỏ tim đập, ý cười trên môi nhàn nhạ. Hắn nhìn cô gái nhỏ đang thở mỗi lúc một dồn dập, tình yêu tràn ra trong đáy lòng càng thêm mãnh liệt...
“Không muốn... anh không được nói cái gì hết.” Mạch Khê kinh hoảng, đưa tay che môi hắn lại. Cô có một dự cảm, những lời kế tiếp của hắn nhất định sẽ khiến bản thân cô ‘vạn kiếp bất phục’ [1]. Cô không biết bản thân mình có đủ dũng khí hay không để đỡ lấy những điều đó, chỉ biết rằng, giờ khắc này, lòng của cô đương bất an, bất an đến mức khiến cô hoảng loạn.
Hôm nay, hành động của hắn khiến cô bất an…
Nụ cười của hắn khiến cô bất an…
Lời nói của hắn khiến cô bất an…
Cả…ánh mắt của hắn càng khiến cô bất an…
Có lẽ, cô đã sớm đoán được điều hắn định nói ra. Nhưng là, tâm tư thâm trầm như biển sâu của người đàn ông này làm thế nào để hoàn toàn thấu hiểu đây? Cô…rất muốn bảo vệ trái tim mình thật tốt, không để cho nó lại bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Lôi Dận cũng chưa hề làm gì, tùy ý để bàn tay nhỏ bé của cô che môi mình lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào cô, nhạt như quỳnh hoa, lại sâu nặng như biển rộng, khiến con tim của cô dưới ánh nhìn lẳng lặng chăm chú của hắn rốt cuộc không chịu được nữa…
Mạch Khê càng lúc càng trở nên bối rối, theo bản năng rút tay mình về. Những ngón tay mảnh khảnh giữa không trung rõ ràng đang run run, hàm răng tinh tế cắn trên đôi môi căng đầy, để lại vết cắn mờ mờ. Dường như, Mạch Khê đang muốn giải tỏa bớt nỗi bất an cùng lo sợ trong thân tâm bằng phương thức này.
Trong bình lặng, không khí lại nổi lên những làn sóng cuồn cuộn, là sự bối rối bất an, là một tình thế không thể nào ngăn cản. Lôi Dận vẫn giữ nụ cười bên môi, hắn vẫn luôn bình tĩnh như vậy, như thể phản ứng của Mạch Khê đã sớm nằm trong dự kiến của hắn. Hắn lẳng lặng nhìn sự trốn tránh trong mắt cô, giống như một thiếu niên đứng bên bờ hồ nhìn về phía xa xăm trong một buổi trưa, làn gió nhẹ nhàng đưa tới ý cười bên môi…
Thật lâu sau đó, hắn mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp sâu thẳm. Hắn cho phép ánh mắt của cô tự do, nhưng không hề cho phép cô trốn tránh đi lời nói của hắn ngay lúc này!
“Khê nhi, em biết anh đang muốn nói gì. Nếu biết, thì em cũng đã hiểu rõ điều này không thể trốn tránh.”
“Không…tôi, tôi không biết. Tôi…cũng không muốn biết…” Mạch Khê như một con thú nhỏ đầy sợ hãi đương cố giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát ánh mắt nóng rực kia. Giờ khắc này, cô có cảm giác mọi tâm tư của bản thân đều bị người đàn ông với đôi mắt sắc bén kia nhìn thấu.
“Nếu không biết, thì anh sẽ cho em biết…”
“Không! Xin anh, không được nói, không được nói gì nữa! Tôi, tôi không muốn nghe!”
“Em muốn nghe, hơn nữa, nhất định phải nghe rõ ràng cho anh!” Thái độ Lôi Dận đột nhiên trở nên cường ngạnh, giống như tác phong vốn có trước đây. Hai bàn tay như hai gọng kìm sắt giữ lấy vai cô, để cô không có cơ hội trốn tránh nào nữa, giọng nói hắn đột nhiên cao lên, mang theo sự kiên quyết hết sức rõ ràng.
Sự nghiêm túc của hắn khiến Mạch Khê kinh sợ, đôi môi run run, tròng mắt lưu ly đã long lanh hơi nước, lại chỉ có thể bất động, không hề chớp mắt đón nhận ánh mắt của hắn. Đôi mắt đó, mạnh mẽ như vậy, thần thái kiên quyết như vậy, cô không thể rời khỏi được.
Những đường nét anh tuấn cương nghị của người đàn ông kia sau khi nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ đầy bất an của cô gái nhỏ chợt mềm mại hơn. Hắn đưa tay lau đi mồ hôi rịn trên trán, trên vai cô, ảo não khi phát hiện, vì lúc nãy mình siết vai cô quá nhanh mà để lại những dấu hồng nhàn nhạt. Sự nghiêm túc trong đáy mắt cũng hóa thành dịu dàng, con sóng tình cảm nơi đáy lòng cũng không còn có cách nào giữ lại được. Thật nghiêm cẩn, thật nghiêm cẩn, hắn nhìn cô nói...
“Khê nhi, anh yêu em. Đây là sự thật không có cách nào thay đổi được!”
Tâm tư vốn đang bất an lại bị một tảng đá lớn đập mạnh xuống, khiến Mạch Khê trong một thoảng không thể hít thở được! Nhìn tình cảm sâu nặng không hề che giấu, và cũng không có cách nào che giấu trong đôi mắt hắn, cô cũng có thể đoán được chuyện sắp xảy ra. Nhưng là, cô thật sự không nghĩ tới việc hắn sẽ trực tiếp đến thế, lớn mật nói ra những lời thế này.
Cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý!
Bởi vì hắn nói là... yêu cô? Cho tới bây giờ, người đàn ông không hiểu yêu là thế nào làm sao có thể nói ra những lời này? Trong nhất thời, tâm Mạch Khê trở nên hỗn loạn, rối như tơ vò, cô không thể nghĩ suy được gì, cũng không thể nhìn thấy gì rõ ràng…
Không sai, giống một đứa trẻ!
Giờ khắc này, Mạch Khê chỉ có thể dùng những lời này để hình dung bản thân mình! Lôi Dận cứ như vậy, trực tiếp nói ra tình cảm bản thân, hắn yêu cô! Đây là điều hoàn toàn vượt xa khỏi trí tưởng tượng của Mạch Khê. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, mọi lo lắng, đau đớn, bài xích đều va vào nhau, lôi kéo, cắn xé…
“Tôi, tôi không biết anh đang nói cái gì. Anh, anh không được nói bậy…” Cô đẩy bàn tay to lớn của hắn ra, bối rối không biết nên nói điều gì bây giờ, trong lòng chỉ toàn là hoảng loạn cùng rối bời.
“Anh không có nói bậy!” Lôi Dận một khi bướng bỉnh lên thì còn giống một đứa con nít hơn so với Mạch Khê, “Nhìn anh, không cho phép trốn anh!”
“Anh..."
“Mạch Khê! Anh yêu em! Kể cả ngay bây giờ em không yêu anh, cũng không thể ngăn cản được chuyện anh yêu em! Quyền lợi này nằm trong tay anh, em chỉ có thể không nhận, chỉ có thể cự tuyệt!” Ngay cả trong tình huống này, Lôi Dận vẫn luôn bá đạo như trước, tâm tư đã rõ ràng khiến hắn ngày càng kiên quyết cường ngạnh, “Bây giờ em không thương anh cũng không có vấn đề gì. Một ngày nào đó em sẽ yêu anh, cam tâm tình nguyện yêu anh, anh sẽ chờ!”
Mạch Khê lắc lắc đầu, thân mình theo bản năng lui về phía sau, “Không, anh không thể như vậy…Không thể.” Hắn thật đáng sợ, làm sao có thể ‘tứ vô kị đạn’ (đại ý: phóng túng không kiêng sợ) nói ra những lời này, hơn nữa lại còn có thể kiên định tâm tư bản thân mình như thế? Không nên như thế này…không nên…
“Vì sao không thể?” Giọng nói Lôi Dận cao lên, có chút khí thế cùng thái độ bức người.
Mạch Khê giống như một con chim họa mi hoảng sợ, đôi mắt to hiện lên sự bối rối. Cô cố nuốt nước miếng xuống, giọng nói run run, “Tôi…anh không thể như vậy được…Là…cha nuôi của tôi…tôi…chúng ta không thể…”
“Ai quy định cha nuôi cùng con gái nuôi không thể yêu nhau được?” Lôi Dận không hề cho cô cơ hội trốn tránh nào, cùng với sự dịu dàng cùng bá đạo, hắn từ từ ép cô, vây lấy cô như một con sói, giọng nói dù trầm dịu cũng kiên quyết vô cùng, “Anh cố tình muốn như vậy! Càng muốn em là con gái của anh, và cũng là người phụ nữ của anh! Anh yêu em, trên thế giới này, chỉ có anh mới mang lại cho em hạnh phúc!”
“Không…” Mạch Khê vội vàng che hai tai lại, cô sợ hãi, vô cùng sợ hãi. Tình cảm Lôi Dận giống như một trận đại hồng thủy tràn đến, khiến cô không có tâm lý chuẩn bị, không thể chống đỡ được.
Lần này, Lôi Dận không lập tức kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, chỉ nhìn cô đương dùng bộ dạng ốc sên để trốn tránh. Hắn cứ nhìn chăm chú như vậy, toàn thân tản ra áp lực nghẹt thở, đôi môi mỏng mím lại, ‘nhất châm kiến huyết’ (đi thẳng vào vấn đề) nói, “Kỳ thực, trong lòng em sớm đã... yêu anh, không phải sao?”
Hắn biết cô có thể nghe được, ngay cả khi bịt kín hai tai cũng có thể nghe được!
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê trắng bệch, rồi chuyển sang hồng, đôi môi anh đào run run, ngay cả đôi mắt cũng rúng động.
“Anh, anh…” Cô không biết nên nói điều gì, chỉ có thể lắp bắp nói mãi một chữ. Trong mắt hắn, cô vốn là người đơn thuần, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu. Hắn, biết tất cả, lại trực tiếp nói thẳng ra.
Lôi Dận nâng bàn tay to lớn của mình lên, nhẹ nhàng bọc lấy bờ vai trắng mịn của cô. Sự ấm áp khiến cô hơi run rẩy một chút. Hắn nhìn thấy được, sự tuyệt vọng trong đôi mắt ấy. Đương nhiên, đây là tuyệt vọng khi bị người khác nắm bắt được tâm tư tình cảm của bản thân dù đã cố che giấu bằng mọi cách.
Hắn nở nụ cười, đôi môi mỏng cong lên nhiều hơn so với khi xưa, sự nghiêm túc trong đáy mắt đã không thấy, ‘thủ nhi đại chi’ (sự vật/người này thay thế sự vật/người khác) bằng yêu chiều, “Khê nhi, còn muốn trốn tránh sao? Em đã sớm giữ anh trong lòng em, bằng không, em làm sao lại cam tâm tình nguyện để anh giữ lấy?”
“Không được nói!”
“Anh muốn nói! Khê nhi, vận mệnh nếu đã sắp xếp cho hai chúng ta gặp nhau một lần nữa. Như vậy, điều này nhất định là tình duyên! Anh không muốn buông tay!”
“Đủ rồi!” Mạch Khê rốt cuộc nhịn không được, hét lớn lên một tiếng. “Soạt”, cô ngồi dậy, dùng tấm chăn mỏng che khuất cảnh xuân cùng thân thể, trên đó vẫn còn dấu vết Lôi Dận lưu lại. Cô hô hấp dồn dập, như thể lúc nào cũng ngất đi được, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt...
“Anh muốn thế nào? Rốt cuộc muốn thế nào mới buông tha? Anh đã sớm chiếm được thân thể này, vì sao còn muốn trộm lấy trái tim tôi? Lôi Dận, anh rất đáng giận! Anh làm sao có thể…không một chút kiêng nể gì vét sạch tâm tư người khác? Chẳng lẽ không thể cho tôi một lối thoát, một con đường sống sao? Chẳng lẽ phải nhìn thấy tôi giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mới vừa ý?”
“Khê nhi…”
“Lôi Dận! Anh không thể ích kỷ như vậy được! Mọi thứ, tâm tư, tình cảm đều đã được bảo vệ cẩn thận…Tôi không muốn yêu anh, một chút cũng không muốn…” Sau khi gào lớn lên, Mạch Khê giống như một con diều đứt dây, không còn có một chút sức lực nào nữa. Cô nhìn đôi mắt đầy tình cảm của hắn, nước mắt dần dần dâng lên che khuất tầm nhìn…
“Vì sao anh muốn bức tôi? Tôi cứ muốn im lặng như vậy, muốn trốn tránh tất cả tình cảm không nên có, cứ như vậy cả đời cũng được. Tôi chỉ muốn cứ bên cạnh anh như vậy, không bao giờ nhìn thẳng vào tâm tư bản thân, cũng không bao giờ muốn biết tâm tư mình…bởi vì…tôi biết, tình yêu đối với tôi mà nói là hy vọng xa vời, là câu chuyện cổ tích không bao giờ chạm tới được, tuy rằng…tôi…tôi thực sự yêu anh.”
Một câu cuối cùng nói ra, giọt nước mắt nặng nề nơi hốc mắt, rốt cuộc không thể chịu được chảy xuôi, đọng trên da thịt, đọng trên môi, rồi trượt xuống…
Cô không biết chính mình đã nói điều gì, nhưng khi vô thức mà nói ra tâm tư mình, nước mắt rung động rơi xuống, thấm ướt trên tấm chăn.
Thân hình cao lớn cương nghị của Lôi Dận cũng bởi một câu nói cuối cùng của cô gái nhỏ mà chấn động. Nước mắt của cô khiến hắn run rẩy, lời của cô khiến tim gan hắn chợt tràn ra một sự hạnh phúc cùng vui sướng to lớn không gì tưởng tượng được!
“Khê nhi…” Hắn thật cẩn thận dịch người về phía trước, không để cho cô có cơ hội trốn tránh nào, ôm cô thật chặt vào lòng. Chặt, rất chặt, như thể đã tìm được, đã sở hữu được một vật báu quý giá nhất trên trần thế này. “Em yêu anh…Có thể nghe được em nói ra những lời này, bây giờ anh có chết cũng đáng..."
Tình cảm sâu nặng của hắn khiến tim Mạch Khê co rút lại, “Không thể…chúng ta không thể như vậy…”
“Khê nhi…” Lôi Dận than nhẹ một tiếng. Cuộc đời mình, lần đầu tiên hắn mới có cảm giác lo lắng khi bị một người cự tuyệt. Nhìn đôi mắt đầy nước của cô, hắn nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước tràn trên khuôn mặt nhỏ. Mặn chát, đối với hắn bây giờ cũng trở thành ngọt ngào, “Nha đầu ngốc…yêu một người không phải là chuyện có tội. Anh yêu em, anh chỉ biết có điều này. Chuyện khác anh không hề để ý tới. Anh chỉ muốn yêu em, đơn giản như vậy mà thôi.”
Mạch Khê cảm thấy sức lực toàn thân đều đã bị rút cạn, hơi thở mong manh. Nếu bọn họ chỉ là một đôi nam nữ bình thường, cô tin rằng bản thân mình đã sớm chấp nhận tình cảm này. Người đàn ông kia, trời sinh đã có bản lĩnh khiến cho phụ nữ phải si mê. Yêu, tình cảm đó từ lâu đã nhập vào cốt tủy của cô…Nhưng, mọi thứ chỉ là giả thuyết. Giữa hắn và cô, có một vực sâu không cách nào vượt qua, cho đến vĩnh viễn!
Thật lâu sau đó, cô ngẩng đầu, những giọt lệ trong hốc mắt lấp lánh…
“Như vậy, mẹ của tôi thì thế nào? Anh, đã từng nói với bà những lời như thế này hay sao?”
Cô là một đứa ngốc. Mạch Khê vốn cho bản thân mình là như vậy. Cô rất khó tưởng tượng, một khi đã hỏi ra những lời này, cũng là khi đối mặt với tình cảm của Lôi Dận, một tình cảm từ rất lâu về trước. Có lẽ, hắn đối với cô, chỉ là ‘hảo cảm’, là vì quan hệ với mẹ, như là một sự ký thác tinh thần!
Cô sợ hãi…
Cô rất muốn biết điều này, muốn biết rằng, ở trong lòng hắn, rốt cuộc có phải yêu mẹ cô hay không. Và đây, có phải là một tình cảm hoang đường nào đó?
Không khí, dường như đọng lại…
Dường như đã khôi phục được một chút, nhưng lại có xúc cảm không tên nào đó khiến người ta không thể hít thở được…
Lôi Dận hơi kéo thân mình của Mạch Khê ra. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đang rất gần, rất gần cô, gần đến mức cô có thể cảm nhận được tình cảm trên từng đường nét cương nghị kia…còn có cả, mùi xạ hương chỉ thuộc về riêng hắn, nhàn nhạt quẩn quanh trong không khí. Cô không biết rằng, nếu lại rời khỏi người đàn ông này, bản thân mình còn có dũng khí để tiếp tục một cuộc sống khác hay không?
Phụ nữ, có lẽ là luôn luôn mâu thuẫn như vậy! – Vừa chờ mong yêu và được yêu, nhưng cũng sợ bị thương, đồng thời... còn e ngại người đàn ông âu yếm mình có toàn tâm toàn ý yêu bản thân mình hay không! Mạch Khê rốt cuộc hiểu rõ, trong tình yêu, phụ nữ đều luôn ích kỷ. Cho dù bên ngoài cứng rắn đến bao nhiêu, cho dù tỏ vẻ không cần đến đâu, nhưng là, vẫn không thích tình yêu của mình bị đoạt đi dù chỉ là một chút ít…Ngay cả…mẹ ruột của mình cũng không thể được.
“Khê nhi, anh không muốn lừa dối em, một chút cũng không muốn lừa dối em. Anh biết em rất để ý tới điều này. Năm đó, em rời đi mà anh không hề ngăn cản, bởi vì anh... căn bản không hiểu rõ được hai tình cảm đó rốt cuộc là thế nào.” Lôi Dận chân thành tha thiết nhìn cô, tiếp tục nói: “Anh rất muốn giải thích tâm tư của anh cho em hiểu, nhưng lại sợ em tức giận. Ba năm, khi anh gặp lại em, lúc đó, tình cảm này càng thêm mãnh liệt. Tuy rằng đến nay anh còn không làm rõ ràng tình trạng này, mà anh thật sự sợ em rời khỏi anh. Anh chỉ thầm muốn yêu em, cả đời ôm em, cưng chiều em…”
“Anh…thật ích kỷ.” Môi Mạch Khê run run, sắc mặt trắng bệch.
“Không, em hiểu lầm rồi.” Lôi Dận ôm cô thật chặt, “Anh thích Bạc Tuyết, nhưng anh yêu em. Vị trí của em trong lòng anh thế nào, anh rất rõ ràng. Anh yêu em, Mạch Khê, em có nghe rõ không?”
Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, như thể sợ cô nghe không hiểu, nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ một...
“Anh, Lôi Dận, yêu Mạch Khê. Anh yêu em, không phải là tình cảm của cha nuôi đối với con gái nuôi, mà là tình yêu của một người đàn ông đối với một người phụ nữ.”
Mạch Khê cắn chặt đôi môi anh đào. Từng chữ trầm thấp tuyên cáo dừng bên tai cô, như là một tảng đá nặng va chạm vào tim cô. Cô hẳn là nên tránh né những lời hắn nói, nhưng lại không tự chủ được mà trầm luân. Bàn tay nhỏ bé siết chặt lấy tấm ga giường, những đốt ngón tay đều trắng bệch cả lên...
“Nhưng là, anh đối với mẹ tôi..."
“Anh nói rồi, là thích!” Lôi Dận giơ tay lên cào cào tóc, thật dễ dàng nhìn ra sự vội vàng cùng xáo động của hắn. Hắn rất muốn giải thích ngay cảm giác trong lòng mình, nhưng lại sợ ý tứ không rõ sẽ khiến Mạch Khê hiểu lầm. Ngay sau đó, hắn nâng khuôn mặt của Mạch Khê lên, nét mặt nghiêm cẩn nhìn cô...
“Khê nhi, em hãy nghe anh nói! Anh thích Bạc Tuyết. Trong lòng anh, cô ấy quan trọng, rất quan trọng. Không có Bạc Tuyết, anh sẽ giống như một con thú hoang không biết gì, không hiểu gì. Những điều Huyết Xà dạy cho anh, ngoài giết chóc thì chính là máu tươi. Nhưng thứ mẹ em dạy cho anh, là một hạnh phúc hòa tan trong đáy lòng vậy. Anh không muốn nhìn Bạc Tuyết khóc, mỗi khi nhìn cô ấy khóc, anh sẽ rất phẫn nộ. Anh cũng không muốn nhìn cô ấy bị Huyết Xà khinh thường, nhưng khi Bạc Tuyết cố ý rời khỏi anh, anh cảm thấy mình như một đứa con nít bất lực, mất đi một chỗ dựa vững chắc. Bởi vì anh cảm thấy, chỉ cần Bạc Tuyết ở lại bên cạnh anh, anh sẽ vững vàng, rất, rất vững vàng. Anh thích Bạc Tuyết gọi anh là ‘Tiểu Dận’, thích nhìn Bạc Tuyết giận dữ trách cứ anh, tựa như…tựa như…Anh không biết nên nói cảm giác này như thế nào cho em hiểu. Nhưng là, cảm giác của anh đối với Bạc Tuyết hoàn toàn khác xa cảm giác đối với em.”
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, “Ngay cả tình cảm đối với mẹ tôi anh đều không rõ ràng, thì sao có thể xác định đối với tôi là tình yêu?”
“Anh có thể xác định!” Lời nói Lôi Dận đột nhiên lại trở nên kiên quyết, ánh mắt nghiêm túc, không mang theo một chút do dự nào, “Là Thiên Kình nói với anh, nếu như anh thực sự yêu thương một người nào đó, anh sẽ vì cảm xúc của cô ấy dao động mà dao động theo. Anh sẽ thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của người đó, vì cô ấy mà suy nghĩ. Em đối với anh mà nói, chính là như vậy! Mạch Khê sững sờ nhìn hắn, ngây ngốc…Ngay cả nước mắt cũng quên giữ lại!
Lôi Dận liếm liếm môi, thật sự như thể đã chuẩn bị để phân tích rạch ròi tâm tư của bản thân mình, hai bàn tay ôm chặt lấy bờ vai cô, “Em luôn khiến anh có rất nhiều lần ngoại lệ! Nhìn thấy em khóc, không hiểu sao anh lại lo lắng. Vốn rằng, anh nghĩ mình chỉ mê luyến thân thể em, nhưng là trong thời gian đó, anh rất muốn biết cảm nhận của em như thế nào! Khi nhìn em ngã xuống trong vũng máu, anh như ngừng thở. Nhìn em kiên quyết cắt cổ tay tự sát muốn rời khỏi anh, ngay cả ý muốn chết anh cũng có. Anh chỉ muốn dùng quyền lực và mọi thứ mình có để giữ được em. Anh chỉ muốn cho em hạnh phúc. Chỉ cần em có thể vui vẻ, anh cũng sẽ rất vui vẻ! Khê nhi, em biết không? Anh rất thích, rất thích nhìn em tươi cười. Em cười rất đẹp, đẹp đến mức khiến anh si mê! Chưa từng có một người con gái nào khiến anh để ý như vậy, cẩn thận đến như vậy, lo được lo mất đến thế. Dù có là Bạc Tuyết cũng không cho anh cảm giác đó! Anh…anh không biết biểu đạt như vậy em có thể hiểu hay không, nhưng anh muốn cho em biết rằng, cách chiếm hữu của anh đối với Bạc Tuyết, hoàn toàn khác xa tình cảm chiếm hữu đối với em. Anh…anh..."
“Không cần hơn nữa…” Mạch Khê nhẹ nhàng che môi hắn lại. Không biết vì sao, giờ khắc này, hắn lại bối rối đến như thế, giống như một đứa trẻ bất lực vậy. Ngay cả cách giải thích với cô cũng lộn xộn, bộ dạng bướng bỉnh thế này có chút chút đáng yêu. Trái tim đau đớn của cô cũng chậm rãi dịu xuống. Đối với hắn, ngoại trừ thương tiếc vẫn là thương tiếc…
“Kỳ thực…anh có phải muốn nói là, Bạc Tuyết đối với anh, tựa như..." Cô dừng lại một chút, cưỡng chế sự run rẩy trong lòng, thử hỏi một câu, “Giống như mẹ hoặc là một người chị gái?”
Một câu nói, khiến Lôi Dận sửng sốt, giống như được cảnh tỉnh. Tâm trí hắn bừng sáng, cảm giác hỗn độn không rõ lập tức được khai thông, ánh mắt mù mờ nháy mắt trở nên sáng rỡ!
“Đúng! Chính là như vậy! Khê nhi, chính là như vậy!” Giọng điệu của hắn sung sướng hẳn lên, như là một đứa trẻ, ngay cả đuôi lông mày cũng như thể ‘bừng tỉnh đại ngộ’ rồi vậy. “Anh cảm thấy, Bạc Tuyết là của anh, bởi vì Bạc Tuyết chỉ có thể quan tâm anh. Anh…anh giống như muốn giữ lấy tình cảm đó cho mình. Nhìn Bạc Tuyết đối tốt với người khác, lòng anh sẽ rất khó chịu, như trống vắng vậy. Anh ích kỷ muốn Bạc Tuyết làm vậy, không ngừng cho anh cảm giác an toàn! Chính là như vậy! Bởi vì…bởi vì anh từ nhỏ đã không có mẹ, sau này chị ruột lại qua đời. Bây giờ nghĩ lại, thật sự chính là như vậy.”
“Anh..." Mạch Khê không biết mình nên mắng hắn hay là khen hắn mới phải, khuôn mặt rưng rưng cũng không biết nên khóc hay là cười thì tốt hơn, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ đó của hắn! Không đợi cô mở miệng, Lôi Dận vội vã cắt ngang...
“Khê nhi, em sẽ không giống! Đối với em, anh luôn muốn cho em toàn bộ tình cảm của mình. Anh thích nhìn em cười, dùng mọi sức mạnh của mình cho em hạnh phúc. Anh thật thích thay em trả giá hết thảy. Anh muốn yêu em, cưng chiều em…”