Lôi Dận không hề tránh né, để mặc cho khuôn mặt Hoắc Thiên Kình càng ngày càng đến gần. Đôi mắt xanh lục của hắn rõ ràng hiện lên ý cười nhưng khuôn mặt thì vẫn mang vẻ bình tĩnh trước giờ.
"Hai bọn mình cùng ăn cùng ngủ không biết bao nhiêu ngày, thân thể cậu có dạng gì, mình đương nhiên biết rõ. Có điều…"
Hoắc Thiên Kình cười càng thêm quái dị, ánh mắt mang theo chút vẻ xấu xa. Hắn nắm vai Lôi Dận càng chặt, cố ý dùng ngữ khí ám muội nhất nói:
"Thế nào? Đột nhiên có hứng thú với cơ thể mình? Chẳng lẽ rốt cục cậu cũng động lòng với soái ca có một không hai như mình, hơn nữa còn muốn động chạm mình?”
Lời nói của hắn hoàn toàn khiến Lôi Dận buồn nôn. Lôi Dận cố nén lại cảm giác kích thích đến nổi da gà, nói: “Thu lại khuôn mặt đẹp trai như Phan An của cậu lại đi, bằng không…” Hắn cố ý kéo dài giọng.
"Bằng không thì sao?" Hoắc Thiên Kình thật ra rất hứng trí nhìn theo hắn.
Khóe môi Lôi Dận chậm rãi nhếch lên, như là bụng đầy quỷ ý, không nhanh không chậm, thậm chí là gằn từng tiếng nói: “Cậu cũng nói mình là con của sói, nếu cậu không thu khuôn mặt này về, mình sẽ hung hăng…muốn xâm phạm cậu!”
“Cậu cũng đủ ghê tởm!”
Rốt cục Hoắc Thiên Kình cũng như hắn mong muốn, rời khuôn mặt anh tuấn đi. Thấy đáy mắt Lôi Dận lướt qua ý cười hả hê, dường như muốn hòa một ván, hắn đột nhiên nở nụ cười đến nham hiểm...
“Con thỏ trắng của cậu cũng bị cậu giáo huấn vậy hả?”
Sắc mặt Lôi Dận không nhìn thấy một chút tức giận nào. Hắn chỉ nhìn biểu tình bị gặp họa của Hoắc Thiên Kình, mãi sau bên môi cũng nổi lên nụ cười nhẹ, lại không chút vội vã cầm chai rượu đỏ từ từ rót.
“Hôm nay, mình phát hiện ra một chuyện cực kỳ thú vị. Có hứng nghe không?”
Hoắc Thiên Kình quái dị nhìn hắn một cái, nghĩ đột nhiên chuyển đề tài thì hẳn là có ý đồ, nhưng hắn vẫn dựa người vào sofa, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, “Được, cậu nói đi.”
Lôi Dận hắng hắng giọng, đưa một ly rượu đỏ cho hắn, bản thân cũng nhấp một ngụm rượu, làm bộ như đang thưởng thức ngụm rượu rất lâu, sau mới từ từ nói...
"Tối hôm qua, lúc đưa Mạch Khê về trong thang máy, mình gặp một cô gái rất to gan, dám cản người của mình tiến lên, còn uy hiếp nếu mình còn làm loạn thì sẽ báo công an.”
“Hả?”
Hoắc Thiên Kình khẽ nhướng mày, đôi mắt hơi có ý cợt nhả, “Lôi thiếu gia đại danh mà lại bị một cô gái ngăn cản, rất thú vị!”“Thú vị còn ở phía sau kìa.”
Lôi Dận thong thả nói, cũng thong thả uống rượu, “Cô gái đó thực ra rất xinh đẹp, nhất là bộ dáng che chở Mạch Khê khiến mình có chút tò mò. Theo lý mà nói, một cô gái nhìn thấy cảnh tượng như tối qua thì hẳn là muốn tránh đi cho rồi, nhưng mà cô ấy lại mang tinh thần trượng nghĩa…”
"Đợi chút... "
Hoắc Thiên Kình nhịn không được chặn lời Lôi Dận, không hiểu ra làm sao mà nhìn hắn, “Cậu không phải là muốn nói với mình, tối qua cậu gặp một cô gái to gan đấy chứ? Theo như mình được biết thì cậu không có thói quen chủ động trêu chọc phụ nữ.”
“Vốn là thế, mình đúng là không có thói quen chú ý đến phụ nữ. Nhưng mà thứ rơi ra từ người cô gái đó khiến mình hứng thú.” Lôi Dận cố ý cởi một cúc áo, lại đặt ly rượu lên bàn.
Những lời này thật ra cũng khiến Hoắc Thiên Kình hứng thú, cả thân mình cao lớn nhướng về phía trước, “Trên người cô gái đó rơi ra cái gì vậy? Không phải là vật khiến cậu bộc phát thú tính chứ?”
“Đúng là có thể khiến người ta bộc phát thú tính, nhưng mà không phải là mình, mà là một người khác.”
Lôi Dận cố kiềm chế ý cười cợt nhả, “Trên người cô ấy rơi ra một lô ảnh chụp. Cậu thử đoán xem, đấy là ảnh gì?”
“Ảnh chụp?”
Hoắc Thiên Kình không hề đoán ra Lôi Dận sẽ cho đáp án này, trong chốc lát chỉ biết ngẩn người, lại theo ánh mắt Lôi Dận mà như có chút manh mối. Đột nhiên hắn bừng tỉnh, con ngươi đen thâm thúy liền có chút cảnh giác…
“Con thỏ trắng của cậu chạy đến thang máy ở chỗ nào?”
Lôi Dận này không thể vô duyên vô cớ nói chuyện như vậy. Nếu Lôi Dận nhắc tới điểm đó thì nhất định là chuyện có liên quan đến hắn, mà ảnh chụp, cũng chỉ có thể là…
Lôi Dận nở nụ cười, nhìn thấu sự cảnh giác trong mắt Hoắc Thiên Kình, chủ động tiến sát khuôn mặt tuấn tú đến gần hắn, khóe môi khẽ nhếch lên…
“Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích…”
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình đột nhiên thay đổi, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Một tay hắn đẩy Lôi Dận ra, thân mình cao lớn đột nhiên đứng phắt dậy, hắn chỉ vào Lôi Dận… “Cậu…”
"Mình? Mình làm sao?"
Lôi Dận cố ý bâng quơ một câu, dong lười dựa thân mình vào sofa, nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của tên bạn thân.
"Mình còn chưa nói xong đâu, cậu kích động như vậy làm gì?"
"Cậu còn muốn nói cái gì?"
Hoắc Thiên Kình gần như là nghiến răng nghiến lợi nhìn Lôi Dận. Đúng là ‘gừng càng già càng cay’, dù Lôi Dận chỉ hơn hắn có một tuổi nhưng đương nhiên, trong cục diện này, Lôi Dận hoàn toàn thắng hắn. Đáng chết!
So với bộ dáng muốn giết người của Hoắc Thiên Kình, Lôi Dận lại cực kỳ ung dung, thậm chí hắn còn thong thả uống rượu. Cho đến khi Hoắc Thiên Kinh đập mạnh xuống bàn một cái, ly rượu trên bàn cũng lẩy lên thì Lôi Dận mới cười cười...
"Hoắc tiên sinh, xúc động như vậy cũng không tốt, cái tính nóng nảy của cậu phải sửa một chút... "
"Nói mau!"
Hoắc Thiên Kình vốn không hề có tính nhẫn nại, bởi vậy càng nóng nảy hơn, khuôn mặt anh tuấn gần như xám ngoét lại.
Nụ cười bên môi Lôi Dận có chút nhẹ. Hắn châm một điếu xì gà rồi chỉ với Hoắc Thiên Kình hướng bên cạnh. Hoắc Thiên Kình thế nhưng lại nghe lời mà ngồi xuống, nhưng vẫn dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn hắn.
"Chỗ ảnh đó, góc độ chụp đúng là rất khá." Lôi Dận hút một hơi rồi nhẹ nhàng nhả ra vòng khói, làn khói lượn lờ bao quanh hai người đàn ông cao lớn...
"Người đàn ông thật ra không nhìn rõ diện mạo, nhưng cô gái thì đúng là rất thảm, bị chụp rất rõ ràng. Hoắc tiên sinh tôn quý, cậu thấy vấn đề này thế nào?"
Hắn đột nhiên đá đề tài sang cho Hoắc Thiên Kình, khiến sắc mặt tên kia hoàn toàn xấu hổ.
"Hỏi mình vấn đề này làm gì?" Hoắc Thiên Kình ngạo nghễ nhìn hắn, hòng khiến cho bản thân có một chút tự nhiên.
"Vậy nói theo cách nhìn của mình..."
Lôi Dận cười cười, vắt chân trái lên đùi phải, "Nhìn vẻ mặt cô gái đó, mình cho là bị ép buộc. Chỗ ảnh đó kiểu gì cũng sẽ gây bất lợi với cô ấy. Đối phương cũng thật là thiếu đạo đức, lại đi dùng phương thức này để bắt nạt một cô gái nhỏ!"
Trên mặt Hoắc Thiên Kình hiện lên vẻ xấu hổ. Hắn hắng giọng, cầm lấy ly rượu, ra vẻ trấn tĩnh rồi uống một ngụm, cũng không nói thêm gì.
"Trên ảnh, bóng dáng người đàn ông đẹp ngây người, với cậu... giống nhau như đúc...."
"Phụt.... "
Lời nói của Lôi Dận còn chưa hết, Hoắc Thiên Kình liền phun một ngụm rượu ra, ngay sau đó ho khan kịch liệt.
"Thiên Kình à, cậu xem cậu kìa, kích động như vậy làm gì?"
Lôi Dận khó thấy được bộ dáng không khống chế được của hắn, bàn tay to nhìn như trấn an mà vỗ sau lưng Hoắc Thiên Kình nhưng trên thực tế lại dùng lực có thể đánh chết một con hổ già, khiến Hoắc Thiên Kình thiếu chút nữa chết sặc...
"Hóa ra cậu cũng có sở thích này, nhưng mà cũng không nên kích động như thế chứ."
"Lôi Dận, cậu...đủ rồi, đừng có vui sướng khi người khác gặp họa thế chứ, khụ khụ... "
Hoắc Thiên Kình vội vàng hẩy tay Lôi Dận ra, bằng không chắc sẽ bị hắn đánh đến nội thương. Sắc mặt hắn vẫn xấu hổ như trước, hắn mất tự nhiên mà nói: "Chuyện kia... sự tình không như cậu nghĩ đâu."
"À... " Lôi Dận điều chỉnh dáng ngồi, bộ dáng như rất chăm chú nghe hắn nói, ánh mắt cũng cực độ nghiêm túc.
Hoắc Thiên Kình thấy thế thì da đầu như run lên, nhìn Lôi Dận như nhìn người ngoài hành tinh, hồi lâu sau mới gian nan hỏi, "Không gì là không làm được, Lôi tiên sinh, ngài có muốn nghe tôi nói không?"
"Đương nhiên."
Vẻ mặt Lôi Dận càng nghiêm túc, hắn cố nén ý cười bên môi lại, nói, "Bằng không mình thật sự nghĩ cậu có sở thích biến thái này. Cô gái kia nếu nhỡ không chịu nổi áp lực, vạn nhất chạy đến báo cảnh sát. Đến lúc ấy, mình có muốn trốn làm nhân chứng cũng không được. Nói thật, cà phê ở sở cảnh sát khó uống lắm."
Lời nói kia khiến Hoắc Thiên Kình tức đến suýt nữa thì hộc máu, ánh mắt hắn cũng hơi sầm lại, sau lãnh đạm nói:
"Cô ấy muốn lấy Tả Lăng Thần!"
Lôi Dận nghe vậy thì hiểu rõ ý hắn nhưng vẫn cúi đầu nói, giọng nói còn mang theo ý trêu tức, "Thiên Kình, lời này có điểm khang khác. Cậu không mong cô ấy lập gia đình hay vẫn là không hy vọng Lăng Thần kết hôn?"
"Tả Lăng Thần không có tư cách có được hạnh phúc!" Hoắc Thiên Kình không quá tức giận mà nói.
"À, rõ rồi, thế nên cậu muốn người phụ nữ của người ta?"
Lôi Dận cố tình dùng một ý thật hèn mọn để hình dung hắn, nhún nhún vai, "Có điều, thủ đoạn này thật sự là rất... cao tay. Kiểu gì cũng không thể ngờ được người như Hoắc Thiên Kình mà cũng nghĩ ra được. Một người đàn ông chảy trong mình dòng máu quý tộc mà lại dùng ảnh nhạy cảm để uy hiếp một người phụ nữ. Cao tay, thật sự rất cao tay!"
Hoắc Thiên Kình nghiêng đầu, giận trừng mắt nhìn Lôi Dận...
"Cậu nói vậy là khen hay vẫn là chọc mình?"
Lôi Dận hơi động thân mình, "Mình không quan tâm là biện pháp gì, chỉ cần người thuộc về mình. Nhưng mà chụp trộm ảnh nhạy cảm thì không phải là hành vi rất đê tiện sao? Cùng mang dòng máu quý tộc, nhưng cách của cậu so với việc mình nhốt con thỏ trắng trong lồng có gì khác nhau sao? So với cậu mà nói, phương thức của mình tương đối thích hợp với loài người!"
Tuy rằng chưa hề gặp mẹ nhưng Lôi Dận biết mẹ hắn cũng là con gái hoàng thất. Bởi năm đó sống chết yêu cha Lôi Dận nên không tiếc mà đoạn tuyệt với gia đình, hàng năm trời không gặp nhau. Hơn nữa, sau này chế độ chính trị có đổi thay, người thân trong hoàng tộc cũng dần ẩn cư nên Lôi Dận không có liên lạc gì với bên đó.
Nhưng, huyết thống là không thể thay đổi!
Lôi Dận bỗng nở nụ cười, "Cậu hẳn là biết rõ, dùng cách chuyển đề tài với mình là vô tác dụng. Cậu cứ cẩn thận, đừng có dối trá.""Có ý gì?" Hoắc Thiên Kình nhìn hắn một cái.
Lôi Dận cũng nhìn theo hắn, gằn từng tiếng nhắc nhở, "Cậu có vẻ...cho tới bây giờ chưa từng làm việc gì nghiêm túc với một người phụ nữ như vậy."
"Cậu muốn nói gì? Cậu cho là mình yêu cô ta sao?" Hoắc Thiên Kình quái lạ nhìn Lôi Dận một cái, "Đùa gì đấy, mình yêu cô ta? Cô ta là người đàn bà của Tả Lăng Thần, mình yêu cô ta ư?"
"Mình chưa nói gì mà!"
So với sự hấp tấp của hắn, biểu hiện của Lôi Dận lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn dựa trên sofa, thản nhiên nhìn Hoắc Thiên Kình, khóe môi vẫn giữ nguyên nét cười như có như không.
Hoắc Thiên Kình thông minh mà ngậm miệng lại, vung tay một cái, "Nhưng mà cô gái đó đúng là có điểm khiến mình hứng thú..."
Tầng da gà trên người Lôi Dận lại một lần nữa bị hắn kích phát, nhất là khi nhìn vào ánh mắt Hoắc Thiên Kình. Hắn lãnh đạm nói: "Đối với chuyện trên giường của cậu, mình không có hứng thú, tự cậu hiểu là được rồi."
Hoắc Thiên Kình sang sảng cười to, lại một lần nữa khoác vai Lôi Dận, bên môi gợn lên ý cười ám muội.
"Tiểu Lôi Dận, chuyện ảnh chụp trộm của mình bị cậu phát hiện, đáng lý ra cậu hẳn là phải bồi thường tổn thất tinh thần cho mình mới đúng."
Lôi Dận hơi có chút kinh ngạc, lại như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
"Cậu không lầm đấy chứ, là cậu phải lấy tiền bịt miệng mình mới đúng."
"Cậu là anh em của mình, không thể đem cái chuyện nhàm chán lại không trượng nghĩa này nói ra chứ. Tâm hồn mình đã bị đả kích nghiêm trọng rồi. Cậu biết mình mà, công chuyện ở ngân hàng cực kỳ áp lực, nếu tinh thần quá căng thẳng hay uể oải thì thị trường chứng khoán cũng không ổn định được, trong đó bao gồm cả Lôi thị đấy." Giọng nói của Hoắc Thiên Kình mười phần mang theo sự ủy khuất nhưng lời nói thì rõ ràng là ý uy hiếp.
Lôi Dận đẩy đầu hắn sang một bên, cố ý không hiểu, "Từ khi nào thì cậu chuyển công tác đến ngân hàng?"
"Tiểu Lôi Dận, biết rõ rồi còn cố hỏi cũng không phải là biểu hiện của người thông minh nha."
Hoắc Thiên Kình vươn tay huơ huơ trước mặt hắn, gương mặt anh tuấn lúc cười phá lên đẹp trai đến ngây người.
"Cậu muốn như thế nào?"
Bộ dáng Lôi Dận có vẻ rất phối hợp, thuận tiện cũng khoác lên vai hắn. Nhìn qua bộ dáng hai người đàn ông này thật kỳ quái, nếu đột nhiên có người xông tới mà thấy cảnh tượng như vậy, nhất định sẽ bị dọa cho ngây ngốc.
Hoắc Thiên Kình cười càng thêm vô tội, nhìn ngó bốn phía chung quanh, không khỏi tán thưởng nói: "Khách sạn này quả thật là độc đáo. Nhớ ngày đó, mình cũng rất thích chỗ này, tạm không nói đến giá trị lô đất cao bao nhiêu, chỉ biết chỗ này có cá bơi xung quanh, nhất định là lãng mạn cực kỳ!"
Lời nói của hắn có vẻ hơi khó hiểu, Lôi Dận chỉ cười cười, nhấp một ngụm rượu, "Đáng tiếc, khách sạn này của mình không thể thỏa mãn cậu để quay chụp dục vọng điên cuồng."
"Dùng từ này để hình dung, mình không thích." Hoắc Thiên Kình phản bác một câu.
"Xem ra hôm nay mình không nhượng bộ một chút, trong lòng cậu sẽ mãi không cân bằng được. Được rồi, khách sạn này sẽ để lại cho cậu làm... ‘chuyện tình yêu’ đi!" Lôi Dận nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Chuyện này đối với hai người dường như rất bình thường. Thậm chí một công trình cỡ hàng tỷ đô mà cũng biến thành món đồ chơi, nói qua tay liền qua tay.
Hoắc Thiên Kình cười cười, "Cảm tạ Lôi thiếu gia đã cho tài sản của tôi tăng một bậc."
"Cẩn thận lần sau mình lấy lại của cậu càng nhiều!" Lôi Dận cười nhẹ, đe dọa một câu, ngay sau đó, nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, khóe môi cong lên.
"Nhưng mà, cậu trở thành thương nhân nổi danh như vậy, tất cả là dựa vào thủ đoạn không biết xấu hổ này?"
"So với loại phú thương như cậu, không biết xấu hổ có là gì."
Hoắc Thiên Kình đã sớm quen với phương thức trêu đùa này, thậm chí càng ngày càng quá đáng. Hắn tiến thân mình lên, bàn tay to áp lên gò má như khắc tỉ mỉ từ đá cẩm thạch của Lôi Dận, tặc lưỡi nói: "Nhìn xem gò má anh tuấn này, mình cũng muốn khuôn mặt này, cậu tin không?"
Hắn cười quái dị, một chút rồi lại một chút tiến gần sát mặt Lôi Dận...
Lôi Dận không hề trốn tránh, thậm chí vẫn duy trì ý cười bình tĩnh như trước, cho đến khi...
"A..."
Tiếng kêu sợ hãi cùng kinh ngạc của người con gái vang lên, đánh vỡ một màn trước mặt này.
Hoắc Thiên Kình bị tiếng kêu này làm cho giật mình, Lôi Dận lập tức đẩy hắn ra, quay đầu nhìn lại, khóe môi vốn đang mỉm cười liền giật giật. Sắc mặt hắn cũng có chút không tự nhiên, ngay sau đó hắn đứng dậy.
Hoắc Thiên Kình thật ra không mấy hoảng hốt, lại ngồi xuống ghế, đánh giá một lượt người con gái vừa xuất hiện. Cô thanh khiết, lung linh như một con búp bê, hai cánh môi đỏ bừng, đôi mắt đẹp trong, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Ánh dương phảng phất chiếu xuống cô càng tô thêm nét tuyệt diễm. Cô xuất hiện, khiến mọi vật xung quanh như mất đi sắc thái.
Giờ này khắc này, cô lại trừng mắt, dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người đàn ông bọn họ...
Hoắc Thiên Kình âm thầm cười, nhấc cằm, thư thái nhìn xem Lôi Dận làm thế nào để giải quyết.
Mạch Khê cho tới bây giờ không nghĩ tới sau khi tỉnh dậy sẽ chứng kiến một màn ghê tởm như vậy!
Cha nuôi cô, lại cùng với một người đàn ông đồng dạng cao lớn, ngay trong phòng khách, chuẩn bị...hôn môi? Trời ạ! Người đàn ông này cô biết, chính là Hoắc Thiên Kình!
Người ngoài vẫn biết quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt. Hôm nay nhìn thấy, quả thật là quá tốt, tốt đến mức...khiến người ta ghê tởm!
Hai người họ không phải là đồng tính luyến ái đấy chứ? Nếu cô không trùng hợp đến phá đám, hai người này còn có thể làm chuyện gì nữa đây?
Mạch Khê ngẫm nghĩ, trên người nổi đầy gai ốc.
Cô nuốt nuốt nước miếng, nhìn Lôi Dận đang đi đến gần mình thì theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, sau lại nhìn đến Hoắc Thiên Kình. Xong rồi! Cô phá đám chuyện tốt của họ, có lẽ nào giết người diệt khẩu không?!?
Hoắc Thiên Kình kia, xem ra cũng không phải người dễ nói chuyện!
Đang nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy đầu vai âm ấm, lại thấy Lôi Dận ôm mình vào lòng, ngón tay hắn khẽ vuốt mái tóc cô. Cùng hành động của hắn, cô mẫn cảm ngửi thấy hương rượu quen thuộc, có điều, còn có một chút long đản hương như có như không...Mùi hương thoang thoảng này...
Chẳng lẽ là của Hoắc Thiên Kình?
Ngực Mạch Khê khẽ nhói. Có thế này cô mới phát hiện ra, cho dù trên người cha nuôi lây dính hơi thở đàn ông, cô cũng vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Tỉnh rồi? Chỗ này còn đau không?"
Lôi Dận biết cô hiểu lầm nhưng cũng không hề giải thích gì, chỉ xoa xoa cổ cô, thấp giọng hỏi.
Mạch Khê ngoảnh mặt đi, cố tránh ngón tay của Lôi Dận. Bàn tay này, vừa rồi có phải cũng sờ vào mặt người đàn ông kia? Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô sầm lại, một tay đẩy Lôi Dận ra...
"Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa!" Nói xong câu đó, cô liền xoay người rời đi.
Bàn tay Lôi Dận ngừng giữa không trung, khuôn mặt anh tuấn hiện ra chút vẻ kinh ngạc. Hoắc Thiên Kình tò mò đi đến, kéo cánh tay hắn xuống, hồ nghi hỏi, "Cô ấy vừa nói gì vậy?"
Lôi Dận xoay người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Hoắc Thiên Kình...
"Cô ấy nói cậu...bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa!" Nói xong, hắn cũng sải bước ra ngoài.
Hoắc Thiên Kình há miệng thở dốc, sửng sốt mãi lâu mới đi theo ra...
"Này này, lời này với cái kia...này..."
Lôi Dận không hề tránh né, để mặc cho khuôn mặt Hoắc Thiên Kình càng ngày càng đến gần. Đôi mắt xanh lục của hắn rõ ràng hiện lên ý cười nhưng khuôn mặt thì vẫn mang vẻ bình tĩnh trước giờ.
"Hai bọn mình cùng ăn cùng ngủ không biết bao nhiêu ngày, thân thể cậu có dạng gì, mình đương nhiên biết rõ. Có điều…"
Hoắc Thiên Kình cười càng thêm quái dị, ánh mắt mang theo chút vẻ xấu xa. Hắn nắm vai Lôi Dận càng chặt, cố ý dùng ngữ khí ám muội nhất nói:
"Thế nào? Đột nhiên có hứng thú với cơ thể mình? Chẳng lẽ rốt cục cậu cũng động lòng với soái ca có một không hai như mình, hơn nữa còn muốn động chạm mình?”
Lời nói của hắn hoàn toàn khiến Lôi Dận buồn nôn. Lôi Dận cố nén lại cảm giác kích thích đến nổi da gà, nói: “Thu lại khuôn mặt đẹp trai như Phan An của cậu lại đi, bằng không…” Hắn cố ý kéo dài giọng.
"Bằng không thì sao?" Hoắc Thiên Kình thật ra rất hứng trí nhìn theo hắn.
Khóe môi Lôi Dận chậm rãi nhếch lên, như là bụng đầy quỷ ý, không nhanh không chậm, thậm chí là gằn từng tiếng nói: “Cậu cũng nói mình là con của sói, nếu cậu không thu khuôn mặt này về, mình sẽ hung hăng…muốn xâm phạm cậu!”
“Cậu cũng đủ ghê tởm!”
Rốt cục Hoắc Thiên Kình cũng như hắn mong muốn, rời khuôn mặt anh tuấn đi. Thấy đáy mắt Lôi Dận lướt qua ý cười hả hê, dường như muốn hòa một ván, hắn đột nhiên nở nụ cười đến nham hiểm...
“Con thỏ trắng của cậu cũng bị cậu giáo huấn vậy hả?”
Sắc mặt Lôi Dận không nhìn thấy một chút tức giận nào. Hắn chỉ nhìn biểu tình bị gặp họa của Hoắc Thiên Kình, mãi sau bên môi cũng nổi lên nụ cười nhẹ, lại không chút vội vã cầm chai rượu đỏ từ từ rót.
“Hôm nay, mình phát hiện ra một chuyện cực kỳ thú vị. Có hứng nghe không?”
Hoắc Thiên Kình quái dị nhìn hắn một cái, nghĩ đột nhiên chuyển đề tài thì hẳn là có ý đồ, nhưng hắn vẫn dựa người vào sofa, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, “Được, cậu nói đi.”
Lôi Dận hắng hắng giọng, đưa một ly rượu đỏ cho hắn, bản thân cũng nhấp một ngụm rượu, làm bộ như đang thưởng thức ngụm rượu rất lâu, sau mới từ từ nói...
"Tối hôm qua, lúc đưa Mạch Khê về trong thang máy, mình gặp một cô gái rất to gan, dám cản người của mình tiến lên, còn uy hiếp nếu mình còn làm loạn thì sẽ báo công an.”
“Hả?”
Hoắc Thiên Kình khẽ nhướng mày, đôi mắt hơi có ý cợt nhả, “Lôi thiếu gia đại danh mà lại bị một cô gái ngăn cản, rất thú vị!”“Thú vị còn ở phía sau kìa.”
Lôi Dận thong thả nói, cũng thong thả uống rượu, “Cô gái đó thực ra rất xinh đẹp, nhất là bộ dáng che chở Mạch Khê khiến mình có chút tò mò. Theo lý mà nói, một cô gái nhìn thấy cảnh tượng như tối qua thì hẳn là muốn tránh đi cho rồi, nhưng mà cô ấy lại mang tinh thần trượng nghĩa…”
"Đợi chút... "
Hoắc Thiên Kình nhịn không được chặn lời Lôi Dận, không hiểu ra làm sao mà nhìn hắn, “Cậu không phải là muốn nói với mình, tối qua cậu gặp một cô gái to gan đấy chứ? Theo như mình được biết thì cậu không có thói quen chủ động trêu chọc phụ nữ.”
“Vốn là thế, mình đúng là không có thói quen chú ý đến phụ nữ. Nhưng mà thứ rơi ra từ người cô gái đó khiến mình hứng thú.” Lôi Dận cố ý cởi một cúc áo, lại đặt ly rượu lên bàn.
Những lời này thật ra cũng khiến Hoắc Thiên Kình hứng thú, cả thân mình cao lớn nhướng về phía trước, “Trên người cô gái đó rơi ra cái gì vậy? Không phải là vật khiến cậu bộc phát thú tính chứ?”
“Đúng là có thể khiến người ta bộc phát thú tính, nhưng mà không phải là mình, mà là một người khác.”
Lôi Dận cố kiềm chế ý cười cợt nhả, “Trên người cô ấy rơi ra một lô ảnh chụp. Cậu thử đoán xem, đấy là ảnh gì?”
“Ảnh chụp?”
Hoắc Thiên Kình không hề đoán ra Lôi Dận sẽ cho đáp án này, trong chốc lát chỉ biết ngẩn người, lại theo ánh mắt Lôi Dận mà như có chút manh mối. Đột nhiên hắn bừng tỉnh, con ngươi đen thâm thúy liền có chút cảnh giác…
“Con thỏ trắng của cậu chạy đến thang máy ở chỗ nào?”
Lôi Dận này không thể vô duyên vô cớ nói chuyện như vậy. Nếu Lôi Dận nhắc tới điểm đó thì nhất định là chuyện có liên quan đến hắn, mà ảnh chụp, cũng chỉ có thể là…
Lôi Dận nở nụ cười, nhìn thấu sự cảnh giác trong mắt Hoắc Thiên Kình, chủ động tiến sát khuôn mặt tuấn tú đến gần hắn, khóe môi khẽ nhếch lên…
“Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích…”
Sắc mặt Hoắc Thiên Kình đột nhiên thay đổi, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải. Một tay hắn đẩy Lôi Dận ra, thân mình cao lớn đột nhiên đứng phắt dậy, hắn chỉ vào Lôi Dận… “Cậu…”
"Mình? Mình làm sao?"
Lôi Dận cố ý bâng quơ một câu, dong lười dựa thân mình vào sofa, nhìn sắc mặt cực kỳ khó coi của tên bạn thân.
"Mình còn chưa nói xong đâu, cậu kích động như vậy làm gì?"
"Cậu còn muốn nói cái gì?"
Hoắc Thiên Kình gần như là nghiến răng nghiến lợi nhìn Lôi Dận. Đúng là ‘gừng càng già càng cay’, dù Lôi Dận chỉ hơn hắn có một tuổi nhưng đương nhiên, trong cục diện này, Lôi Dận hoàn toàn thắng hắn. Đáng chết!
So với bộ dáng muốn giết người của Hoắc Thiên Kình, Lôi Dận lại cực kỳ ung dung, thậm chí hắn còn thong thả uống rượu. Cho đến khi Hoắc Thiên Kinh đập mạnh xuống bàn một cái, ly rượu trên bàn cũng lẩy lên thì Lôi Dận mới cười cười...
"Hoắc tiên sinh, xúc động như vậy cũng không tốt, cái tính nóng nảy của cậu phải sửa một chút... "
"Nói mau!"
Hoắc Thiên Kình vốn không hề có tính nhẫn nại, bởi vậy càng nóng nảy hơn, khuôn mặt anh tuấn gần như xám ngoét lại.
Nụ cười bên môi Lôi Dận có chút nhẹ. Hắn châm một điếu xì gà rồi chỉ với Hoắc Thiên Kình hướng bên cạnh. Hoắc Thiên Kình thế nhưng lại nghe lời mà ngồi xuống, nhưng vẫn dùng ánh mắt cảnh giác mà nhìn hắn.
"Chỗ ảnh đó, góc độ chụp đúng là rất khá." Lôi Dận hút một hơi rồi nhẹ nhàng nhả ra vòng khói, làn khói lượn lờ bao quanh hai người đàn ông cao lớn...
"Người đàn ông thật ra không nhìn rõ diện mạo, nhưng cô gái thì đúng là rất thảm, bị chụp rất rõ ràng. Hoắc tiên sinh tôn quý, cậu thấy vấn đề này thế nào?"
Hắn đột nhiên đá đề tài sang cho Hoắc Thiên Kình, khiến sắc mặt tên kia hoàn toàn xấu hổ.
"Hỏi mình vấn đề này làm gì?" Hoắc Thiên Kình ngạo nghễ nhìn hắn, hòng khiến cho bản thân có một chút tự nhiên.
"Vậy nói theo cách nhìn của mình..."
Lôi Dận cười cười, vắt chân trái lên đùi phải, "Nhìn vẻ mặt cô gái đó, mình cho là bị ép buộc. Chỗ ảnh đó kiểu gì cũng sẽ gây bất lợi với cô ấy. Đối phương cũng thật là thiếu đạo đức, lại đi dùng phương thức này để bắt nạt một cô gái nhỏ!"
Trên mặt Hoắc Thiên Kình hiện lên vẻ xấu hổ. Hắn hắng giọng, cầm lấy ly rượu, ra vẻ trấn tĩnh rồi uống một ngụm, cũng không nói thêm gì.
"Trên ảnh, bóng dáng người đàn ông đẹp ngây người, với cậu... giống nhau như đúc...."
"Phụt.... "
Lời nói của Lôi Dận còn chưa hết, Hoắc Thiên Kình liền phun một ngụm rượu ra, ngay sau đó ho khan kịch liệt.
"Thiên Kình à, cậu xem cậu kìa, kích động như vậy làm gì?"
Lôi Dận khó thấy được bộ dáng không khống chế được của hắn, bàn tay to nhìn như trấn an mà vỗ sau lưng Hoắc Thiên Kình nhưng trên thực tế lại dùng lực có thể đánh chết một con hổ già, khiến Hoắc Thiên Kình thiếu chút nữa chết sặc...
"Hóa ra cậu cũng có sở thích này, nhưng mà cũng không nên kích động như thế chứ."
"Lôi Dận, cậu...đủ rồi, đừng có vui sướng khi người khác gặp họa thế chứ, khụ khụ... "
Hoắc Thiên Kình vội vàng hẩy tay Lôi Dận ra, bằng không chắc sẽ bị hắn đánh đến nội thương. Sắc mặt hắn vẫn xấu hổ như trước, hắn mất tự nhiên mà nói: "Chuyện kia... sự tình không như cậu nghĩ đâu."
"À... " Lôi Dận điều chỉnh dáng ngồi, bộ dáng như rất chăm chú nghe hắn nói, ánh mắt cũng cực độ nghiêm túc.
Hoắc Thiên Kình thấy thế thì da đầu như run lên, nhìn Lôi Dận như nhìn người ngoài hành tinh, hồi lâu sau mới gian nan hỏi, "Không gì là không làm được, Lôi tiên sinh, ngài có muốn nghe tôi nói không?"
"Đương nhiên."
Vẻ mặt Lôi Dận càng nghiêm túc, hắn cố nén ý cười bên môi lại, nói, "Bằng không mình thật sự nghĩ cậu có sở thích biến thái này. Cô gái kia nếu nhỡ không chịu nổi áp lực, vạn nhất chạy đến báo cảnh sát. Đến lúc ấy, mình có muốn trốn làm nhân chứng cũng không được. Nói thật, cà phê ở sở cảnh sát khó uống lắm."
Lời nói kia khiến Hoắc Thiên Kình tức đến suýt nữa thì hộc máu, ánh mắt hắn cũng hơi sầm lại, sau lãnh đạm nói:
"Cô ấy muốn lấy Tả Lăng Thần!"
Lôi Dận nghe vậy thì hiểu rõ ý hắn nhưng vẫn cúi đầu nói, giọng nói còn mang theo ý trêu tức, "Thiên Kình, lời này có điểm khang khác. Cậu không mong cô ấy lập gia đình hay vẫn là không hy vọng Lăng Thần kết hôn?"
"Tả Lăng Thần không có tư cách có được hạnh phúc!" Hoắc Thiên Kình không quá tức giận mà nói.
"À, rõ rồi, thế nên cậu muốn người phụ nữ của người ta?"
Lôi Dận cố tình dùng một ý thật hèn mọn để hình dung hắn, nhún nhún vai, "Có điều, thủ đoạn này thật sự là rất... cao tay. Kiểu gì cũng không thể ngờ được người như Hoắc Thiên Kình mà cũng nghĩ ra được. Một người đàn ông chảy trong mình dòng máu quý tộc mà lại dùng ảnh nhạy cảm để uy hiếp một người phụ nữ. Cao tay, thật sự rất cao tay!"
Hoắc Thiên Kình nghiêng đầu, giận trừng mắt nhìn Lôi Dận...
"Cậu nói vậy là khen hay vẫn là chọc mình?"
Lôi Dận hơi động thân mình, "Mình không quan tâm là biện pháp gì, chỉ cần người thuộc về mình. Nhưng mà chụp trộm ảnh nhạy cảm thì không phải là hành vi rất đê tiện sao? Cùng mang dòng máu quý tộc, nhưng cách của cậu so với việc mình nhốt con thỏ trắng trong lồng có gì khác nhau sao? So với cậu mà nói, phương thức của mình tương đối thích hợp với loài người!"
Tuy rằng chưa hề gặp mẹ nhưng Lôi Dận biết mẹ hắn cũng là con gái hoàng thất. Bởi năm đó sống chết yêu cha Lôi Dận nên không tiếc mà đoạn tuyệt với gia đình, hàng năm trời không gặp nhau. Hơn nữa, sau này chế độ chính trị có đổi thay, người thân trong hoàng tộc cũng dần ẩn cư nên Lôi Dận không có liên lạc gì với bên đó.
Nhưng, huyết thống là không thể thay đổi!
Lôi Dận bỗng nở nụ cười, "Cậu hẳn là biết rõ, dùng cách chuyển đề tài với mình là vô tác dụng. Cậu cứ cẩn thận, đừng có dối trá.""Có ý gì?" Hoắc Thiên Kình nhìn hắn một cái.
Lôi Dận cũng nhìn theo hắn, gằn từng tiếng nhắc nhở, "Cậu có vẻ...cho tới bây giờ chưa từng làm việc gì nghiêm túc với một người phụ nữ như vậy."
"Cậu muốn nói gì? Cậu cho là mình yêu cô ta sao?" Hoắc Thiên Kình quái lạ nhìn Lôi Dận một cái, "Đùa gì đấy, mình yêu cô ta? Cô ta là người đàn bà của Tả Lăng Thần, mình yêu cô ta ư?"
"Mình chưa nói gì mà!"
So với sự hấp tấp của hắn, biểu hiện của Lôi Dận lại cực kỳ bình tĩnh. Hắn dựa trên sofa, thản nhiên nhìn Hoắc Thiên Kình, khóe môi vẫn giữ nguyên nét cười như có như không.
Hoắc Thiên Kình thông minh mà ngậm miệng lại, vung tay một cái, "Nhưng mà cô gái đó đúng là có điểm khiến mình hứng thú..."
Tầng da gà trên người Lôi Dận lại một lần nữa bị hắn kích phát, nhất là khi nhìn vào ánh mắt Hoắc Thiên Kình. Hắn lãnh đạm nói: "Đối với chuyện trên giường của cậu, mình không có hứng thú, tự cậu hiểu là được rồi."
Hoắc Thiên Kình sang sảng cười to, lại một lần nữa khoác vai Lôi Dận, bên môi gợn lên ý cười ám muội.
"Tiểu Lôi Dận, chuyện ảnh chụp trộm của mình bị cậu phát hiện, đáng lý ra cậu hẳn là phải bồi thường tổn thất tinh thần cho mình mới đúng."
Lôi Dận hơi có chút kinh ngạc, lại như vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ.
"Cậu không lầm đấy chứ, là cậu phải lấy tiền bịt miệng mình mới đúng."
"Cậu là anh em của mình, không thể đem cái chuyện nhàm chán lại không trượng nghĩa này nói ra chứ. Tâm hồn mình đã bị đả kích nghiêm trọng rồi. Cậu biết mình mà, công chuyện ở ngân hàng cực kỳ áp lực, nếu tinh thần quá căng thẳng hay uể oải thì thị trường chứng khoán cũng không ổn định được, trong đó bao gồm cả Lôi thị đấy." Giọng nói của Hoắc Thiên Kình mười phần mang theo sự ủy khuất nhưng lời nói thì rõ ràng là ý uy hiếp.
Lôi Dận đẩy đầu hắn sang một bên, cố ý không hiểu, "Từ khi nào thì cậu chuyển công tác đến ngân hàng?"
"Tiểu Lôi Dận, biết rõ rồi còn cố hỏi cũng không phải là biểu hiện của người thông minh nha."
Hoắc Thiên Kình vươn tay huơ huơ trước mặt hắn, gương mặt anh tuấn lúc cười phá lên đẹp trai đến ngây người.
"Cậu muốn như thế nào?"
Bộ dáng Lôi Dận có vẻ rất phối hợp, thuận tiện cũng khoác lên vai hắn. Nhìn qua bộ dáng hai người đàn ông này thật kỳ quái, nếu đột nhiên có người xông tới mà thấy cảnh tượng như vậy, nhất định sẽ bị dọa cho ngây ngốc.
Hoắc Thiên Kình cười càng thêm vô tội, nhìn ngó bốn phía chung quanh, không khỏi tán thưởng nói: "Khách sạn này quả thật là độc đáo. Nhớ ngày đó, mình cũng rất thích chỗ này, tạm không nói đến giá trị lô đất cao bao nhiêu, chỉ biết chỗ này có cá bơi xung quanh, nhất định là lãng mạn cực kỳ!"
Lời nói của hắn có vẻ hơi khó hiểu, Lôi Dận chỉ cười cười, nhấp một ngụm rượu, "Đáng tiếc, khách sạn này của mình không thể thỏa mãn cậu để quay chụp dục vọng điên cuồng."
"Dùng từ này để hình dung, mình không thích." Hoắc Thiên Kình phản bác một câu.
"Xem ra hôm nay mình không nhượng bộ một chút, trong lòng cậu sẽ mãi không cân bằng được. Được rồi, khách sạn này sẽ để lại cho cậu làm... ‘chuyện tình yêu’ đi!" Lôi Dận nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.
Chuyện này đối với hai người dường như rất bình thường. Thậm chí một công trình cỡ hàng tỷ đô mà cũng biến thành món đồ chơi, nói qua tay liền qua tay.
Hoắc Thiên Kình cười cười, "Cảm tạ Lôi thiếu gia đã cho tài sản của tôi tăng một bậc."
"Cẩn thận lần sau mình lấy lại của cậu càng nhiều!" Lôi Dận cười nhẹ, đe dọa một câu, ngay sau đó, nhìn về phía Hoắc Thiên Kình, khóe môi cong lên.
"Nhưng mà, cậu trở thành thương nhân nổi danh như vậy, tất cả là dựa vào thủ đoạn không biết xấu hổ này?"
"So với loại phú thương như cậu, không biết xấu hổ có là gì."
Hoắc Thiên Kình đã sớm quen với phương thức trêu đùa này, thậm chí càng ngày càng quá đáng. Hắn tiến thân mình lên, bàn tay to áp lên gò má như khắc tỉ mỉ từ đá cẩm thạch của Lôi Dận, tặc lưỡi nói: "Nhìn xem gò má anh tuấn này, mình cũng muốn khuôn mặt này, cậu tin không?"
Hắn cười quái dị, một chút rồi lại một chút tiến gần sát mặt Lôi Dận...
Lôi Dận không hề trốn tránh, thậm chí vẫn duy trì ý cười bình tĩnh như trước, cho đến khi...
"A..."
Tiếng kêu sợ hãi cùng kinh ngạc của người con gái vang lên, đánh vỡ một màn trước mặt này.
Hoắc Thiên Kình bị tiếng kêu này làm cho giật mình, Lôi Dận lập tức đẩy hắn ra, quay đầu nhìn lại, khóe môi vốn đang mỉm cười liền giật giật. Sắc mặt hắn cũng có chút không tự nhiên, ngay sau đó hắn đứng dậy.
Hoắc Thiên Kình thật ra không mấy hoảng hốt, lại ngồi xuống ghế, đánh giá một lượt người con gái vừa xuất hiện. Cô thanh khiết, lung linh như một con búp bê, hai cánh môi đỏ bừng, đôi mắt đẹp trong, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu. Ánh dương phảng phất chiếu xuống cô càng tô thêm nét tuyệt diễm. Cô xuất hiện, khiến mọi vật xung quanh như mất đi sắc thái.
Giờ này khắc này, cô lại trừng mắt, dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người đàn ông bọn họ...
Hoắc Thiên Kình âm thầm cười, nhấc cằm, thư thái nhìn xem Lôi Dận làm thế nào để giải quyết.
Mạch Khê cho tới bây giờ không nghĩ tới sau khi tỉnh dậy sẽ chứng kiến một màn ghê tởm như vậy!
Cha nuôi cô, lại cùng với một người đàn ông đồng dạng cao lớn, ngay trong phòng khách, chuẩn bị...hôn môi? Trời ạ! Người đàn ông này cô biết, chính là Hoắc Thiên Kình!
Người ngoài vẫn biết quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt. Hôm nay nhìn thấy, quả thật là quá tốt, tốt đến mức...khiến người ta ghê tởm!
Hai người họ không phải là đồng tính luyến ái đấy chứ? Nếu cô không trùng hợp đến phá đám, hai người này còn có thể làm chuyện gì nữa đây?
Mạch Khê ngẫm nghĩ, trên người nổi đầy gai ốc.
Cô nuốt nuốt nước miếng, nhìn Lôi Dận đang đi đến gần mình thì theo bản năng lùi lại phía sau vài bước, sau lại nhìn đến Hoắc Thiên Kình. Xong rồi! Cô phá đám chuyện tốt của họ, có lẽ nào giết người diệt khẩu không?!?
Hoắc Thiên Kình kia, xem ra cũng không phải người dễ nói chuyện!
Đang nghĩ tới đó, cô bỗng cảm thấy đầu vai âm ấm, lại thấy Lôi Dận ôm mình vào lòng, ngón tay hắn khẽ vuốt mái tóc cô. Cùng hành động của hắn, cô mẫn cảm ngửi thấy hương rượu quen thuộc, có điều, còn có một chút long đản hương như có như không...Mùi hương thoang thoảng này...
Chẳng lẽ là của Hoắc Thiên Kình?
Ngực Mạch Khê khẽ nhói. Có thế này cô mới phát hiện ra, cho dù trên người cha nuôi lây dính hơi thở đàn ông, cô cũng vẫn cảm thấy không thoải mái.
"Tỉnh rồi? Chỗ này còn đau không?"
Lôi Dận biết cô hiểu lầm nhưng cũng không hề giải thích gì, chỉ xoa xoa cổ cô, thấp giọng hỏi.
Mạch Khê ngoảnh mặt đi, cố tránh ngón tay của Lôi Dận. Bàn tay này, vừa rồi có phải cũng sờ vào mặt người đàn ông kia? Nghĩ đến đây, khuôn mặt cô sầm lại, một tay đẩy Lôi Dận ra...
"Bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa!" Nói xong câu đó, cô liền xoay người rời đi.
Bàn tay Lôi Dận ngừng giữa không trung, khuôn mặt anh tuấn hiện ra chút vẻ kinh ngạc. Hoắc Thiên Kình tò mò đi đến, kéo cánh tay hắn xuống, hồ nghi hỏi, "Cô ấy vừa nói gì vậy?"
Lôi Dận xoay người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Hoắc Thiên Kình...
"Cô ấy nói cậu...bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa!" Nói xong, hắn cũng sải bước ra ngoài.
Hoắc Thiên Kình há miệng thở dốc, sửng sốt mãi lâu mới đi theo ra...
"Này này, lời này với cái kia...này..."