Xe tăng tốc chạy băng băng trên đường lớn, dường như không biết đến điểm dừng.
Người lái xe là Ôn Húc Nhiên, còn Triệu Uyển Dư ngồi bên cạnh.
Lúc ra khỏi tập đoàn Hoắc thị, cô nhận được điện thoại của Ôn Húc Nhiên.
Anh nói đã xử lý xong việc ở công ty nên tiện đường qua đón cô luôn.
Sau đó cả hai dùng bữa tại một nhà hàng nhỏ.
Ăn xong, anh còn chủ động muốn lái xe đưa cô về.
Linh cảm mách bảo Ôn Húc Nhiên, tâm trạng của Triệu Uyển Dư sau khi ra khỏi Hoắc thị rất không bình thường.
Vì vậy anh đành phải để cô ngồi ở ghế lái phụ, vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng quan sát tình hình của cô.
Xe chạy hơn ba tiếng đồng hồ rốt cục cũng dừng lại.
Ôn Húc Nhiên tắt máy bởi vì lúc này, di động của Triệu Uyển Dư đã vang lên không dưới năm, sáu mươi lần.
Mà cô, dường như không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại vậy.
“Uyển Dư…” Dừng xe xong, anh nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, thấy di động của cô không ngừng reo vang, Ôn Húc Nhiên không khỏi khẽ nhắc cô, “Điện thoại của em đã đổ chuông rất nhiều lần rồi!”
Triệu Uyển Dư lúc này mới có chút phản ứng, cô nhìn Ôn Húc Nhiên, rồi lại nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, hiển thị trên đó là số máy của Hoắc Lãng Triết…
Tim cô không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Ngón tay có chút run rẩy nhấn nút tắt điện thoại khiến bên tai phút chốc lại trở nên yên tĩnh.
Cả quá trình này Ôn Húc Nhiên thấy rất rõ ràng, nhất là khi Triệu Uyển Dư nhìn thấy số gọi đến trên màn hình điện thoại, vẻ mặt cô có sự biến đổi, giống như đang trốn tránh cái gì đó…mà cô vừa rồi còn tắt máy!
Chuyện này không giống với tác phong bình thường của Triệu Uyển Dư chút nào.
Suy nghĩ một lúc, Ôn Húc Nhiên nở nụ cười dịu dàng, đổi cách nói chuyện có chút hài hước, “Aiza em xem, có phải tửu lượng uống rượu vang của anh kém hơn em rồi không? Lúc chúng ta dùng bữa ở nhà hàng, em uống khá nhiều cũng không thấy say!”
Triệu Uyển Dư ngước mắt nhìn anh, đôi mắt sáng như hai viên ngọc đang lấp lánh, cô cũng muốn đùa một chút với anh nhưng lại không thể gượng ép bản thân, giọng nói vô lực khẽ cất lên, “Đúng vậy! Chỉ có trời mới biết lúc này tôi muốn uống say tới cỡ nào.”
Ôn Húc Nhiên khẽ thở dài một hơi, dứt khoát xoay người đối mặt với cô, “Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Thật ra Ôn Húc Nhiên biết rõ có một số việc anh không nên hỏi, nhất là quan hệ giữa anh và cô mới chỉ dừng ở mức bạn bè.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô, anh thật sự không đành lòng.
Hơn nữa anh dám chắc chuyện này không liên quan tới công việc bởi lẽ nếu là về công việc, cô nhất định sẽ nói với anh…
Triệu Uyển Dư nhận ra sự quan tâm trong đôi mắt của Ôn Húc Nhiên, cô cũng nhìn anh thật lâu…
Ôn Húc Nhiên bị cô nhìn chăm chú như vậy cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Nhịp tim bất giác đập nhanh hơn.
Anh đưa tay khẽ vén lại sợi tóc đang vương trên má cô bằng thái độ cực kỳ dịu dàng, “Nếu như em không muốn nói, anh sẽ không miễn cưỡng em…”
“Ôn Húc Nhiên, anh có người yêu chứ?" Triệu Uyển Dư đột nhiên hỏi một câu, cắt ngang lời của Ôn Húc Nhiên.
Ôn Húc Nhiên bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ, “Gì cơ?”
“Tôi đang hỏi chuyện vớ vẩn gì thế này…” Triệu Uyển Dư cuối cùng cũng đã lấy lại được một chút tinh thần, một lúc sau khẽ nở nụ cười khổ, có chút tự giễu cợt chính mình, “Đàn ông các anh quan trọng nhất chính là sự nghiệp, thời gian đâu mà toàn tâm toàn ý yêu một người phụ nữ.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
.
Chiều Hư
.
Tình Yêu Của Chúng Ta - Xuân Phong Lựu Hỏa
.
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
=====================================
Mới đầu Ôn Húc Nhiên nghe qua còn cảm thấy mơ hồ, nhưng khi cô nói tới đây, anh mới hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của cô, thoạt rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, “Toàn tâm toàn ý yêu một người? Uyển Dư, mặc dù bây giờ anh chưa có người yêu, nhưng em sai rồi.
Đàn ông dù thế nào vẫn cứ là đàn ông.
Thân phận địa vị chỉ là mục tiêu mà họ cố gắng đạt được thôi.
Đó đã thành bản chất của đàn ông rồi.
Đàn ông cũng vậy, phụ nữ cũng vậy, đã là bản tính thì không có cách nào thay đổi được.
Nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, rất đơn giản, anh ta sẽ trở nên điên cuồng vì cô ấy.
Vì cô ấy có thể làm tất cả mọi chuyện chỉ mong cho cô ấy được vui, chỉ đơn giản vậy thôi.” Ôn Húc Nhiên nhìn cô vừa cười vừa nói.
“Thật vậy sao?” Triệu Uyển Dư nghe xong, trong lòng lại càng cảm thấy bi thương.
Liệu cô có phải là người mà Hoắc Lãng Triết điên cuồng khi yêu không?
Triệu Uyển Dư khẽ mấp máy môi, lặng lẽ nhìn cơn mưa bên ngoài cửa xe, “Tôi đã làm rất nhiều việc, kết quả lại phát hiện ra, những chuyện mình làm đều là sai lầm.
Giờ nghĩ lại thấy thật đáng buồn, có lẽ ngay từ đầu…việc tôi chọn lựa đã sai rồi!”
Ôn Húc Nhiên thấy khuôn mặt cô đầy vẻ ưu sầu, trong lòng cũng cảm thấy rất khó chịu, ân cần nói: “Những chuyện như vậy cần phải được xem xét từ nhiều phương diện.
Bây giờ cho rằng mình làm sai, nhưng có lẽ sau này mới phát hiện ra là đúng.
Mà bây giờ cho là đúng, không chừng sau này sẽ là sai lầm.
Khi đã quyết định làm chuyện gì cũng đừng nên quá bận lòng, nếu không sẽ tự hành hạ chính mình thôi.”
“Anh nói thật đúng...” Triệu Uyển Dư nhìn Ôn Húc Nhiên cười nhẹ.
“Uyển Dư….
Có người khiến em đau lòng sao?” Ôn Húc Nhiên dè dặt lên tiếng, đáy lòng không biết vì cớ gì mà đau như thắt lại.
“Không có.” Nói xong câu này, thanh âm của cô trở nên có chút nghẹn ngào.
Có lẽ với cô, Ôn Húc Nhiên đã sớm là người vô cùng đặc biệt! Người mà cô có thể thoải mái chia sẻ, người mà khi ở bên cạnh, cô sẽ không cần phải giả bộ mạnh mẽ, gồng mình lên một cách đầy gượng ép….
Ôn Húc Nhiên cũng không có cách nào có thể hiểu hết tâm tình của cô lúc này.
Nhưng cô đã phủ nhận rồi, dù không biết liệu điều đó có phải thật hay không nhưng rốt cuộc cũng khiến lòng anh phần nào cảm thấy nguôi ngoai hơn.
Anh khẽ đưa tay kéo cô vào lòng, để đầu cô dựa vào ngực mình.
Ôn Húc Nhiên cứ như vậy mà ôm lấy cô.
Có đôi khi, hành động còn đáng giá hơn bất kì câu nói nào……
Tâm tình của anh…liệu người con gái mà anh yêu có nhận ra được không đây?.