Hai đôi mắt sắc bén nhìn nhau chăm chăm. Là một người dày dặn kinh nghiệm và trải qua nhiều chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng đứng trước người phụ nữ với tuổi đời còn khá trẻ này bộ trưởng Lee lại tỏ ra thất thế hơn vài phần, mi mắt cụp xuống né tránh ánh nhìn như xuyên thấu ruột gan của lão.
“Có gì cô cứ nói đi!”
Đông Nghi khẽ cười, trong một cuộc đi chiến, kẻ nào manh động trước kẻ đó đã thất thế rồi, bộ trưởng Lee xem ra ruột gan đang sôi sùng sục, mất hết sự nhẫn nại của vốn có thường ngày.
“Bộ trưởng Lee, ông không phải chỉ có duy nhất một người con trai, tôi nói đúng chứ?”
Sắc mặt lão thoáng tái đi, khóe môi giựt nhẹ với câu hỏi vừa nghe được, chuyện này ngay cả kẻ từng khống chế lão cũng không biết, vậy mà cô ta lại biết được, con người này không đơn giản chút nào.
“Ông vẫn luôn tìm kiếm tung tích người con trai của người yêu cũ trước đây của mình, bởi vì không muốn bên ngoài biết được nên cuộc tìm kiếm rất khó khăn, gần như rơi vào bế tắc.”
Đông Nghi rót cho Bộ trưởng Lee một tách trà đẩy nhẹ sang chỗ lão đang ngồi, ánh mắt thâm sâu quan sát từng biểu cảm nhỏ nhặt trên nét mặt đang căng thẳng của lão, khẽ cười giọng đều đều tiếp tục: “Thế này đi, việc ông bắt cóc muốn giết tôi và việc con trai của ông ngồi tù chúng ta xem như không nhắc tới nữa. Tôi sẽ nói cho ông biết người ông muốn tìm là ai coi như món quà tặng ông trước khi rời khỏi Hàn Quốc. Tôi cũng không muốn có thêm một kẻ thù như bộ trưởng Lee chút nào.”
“Cô vừa đấm vừa xoa ta sao?”-lão đánh mắt xuống tách trà nóng còn nghi ngút khói bên dưới, giọng nói đã dịu đi vài phần.
“Sao cũng được, trà sắp nguội rồi kìa!”
Flachback.
Đông Nghi nheo mắt nhìn Choi Min Hyuk một lúc lâu, cái vẻ mặt bất cần với lời vừa nói ra làm người khác không thể tin được, nhưng kỳ lạ là Đông Nghi lại hoàn toàn tin vào lời nói đó.
Trước nay làm ăn trên thương trường cũng phải nói tới thời cơ và may mắn, Đông Nghi chính nhờ vào trực giác nhạy bén và sự quyết đoán của mình mới có được vị trí vững chắc như ngày hôm nay.
“Lý do cậu nói với tôi thân thế của mình vì muốn cứu cha cậu sao?”
Min Hyuk khẽ cười, cậu nhìn cô với đôi mắt nhuốm màu bi thương, không còn sự trong sáng và trẻ trung của chàng trai trẻ mà mỗi người vẫn nhìn thấy nữa.
“Đúng vậy, tôi biết nếu không dùng cách này chị vẫn có rất nhiều cách để đối phó với ông ấy, nhưng có thể hãy chọn cách này không?”
“Vì sao tôi phải nghe theo cậu? Cậu biết rằng tôi là người làm ăn kinh doanh mà.”
Choi Min Hyuk nhún vai, thản nhiên đáp: “Đổi lại tôi sẽ là của chị.”
Đông Nghi vừa mới uống ngụm nước vì lời nói thẳng thừng của Min Hyuk suýt bị sặc, cô khó khăn nuốt ngụm nước trôi xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu ta: “Ý gì đây?”
“Chị quên tôi là minh tinh nổi tiếng sao? Chỉ cần chị hô một tiếng tôi sẽ trở thành người đại diện cho tập đoàn của chị bất cứ lúc nào, kể cả việc phải hủy hợp đồng với những nhãn hiệu cùng thời điểm.”
“Cậu tự tin vào sức hút của bản thân quá rồi đó.”-Đông Nghi nhếch môi, đáy mắt thoáng dao động khi Min Hyuk bất ngờ tiến về phía của mình, dáng người cao lớn hơn Đông Nghi nửa cái đầu dù cô đang mang giày cao gót thủ phục phía trước.
Tấm lưng chạm nhẹ vào thành tường, cô nhìn xuống bàn tay cậu đang chống lên trên bức tường giữ không cho cô có cơ hội bỏ chạy: “Chị nhìn rõ rồi chứ? Tôi chính là người đàn ông toát lên sức lôi cuốn không thể nào cưỡng lại được.”
Đông Nghi đáy mắt gợn nhẹ, khuôn mặt baby bún ra sữa của chàng minh tinh nổi tiếng hiện nay đang cận kề cô với khoảng cách rất gần, tưởng chừng như chỉ cách nhau mỗi làn hơi thở.
Ngón tay bên dưới khẽ động đậy, Đông Nghi đưa lên vuốt nhẹ vào da mặt láng bóng, hồng hào không thua kém làn da phụ nữ là cô đây chút nào.
“Ok, cậu sẽ đại diện cho thương hiệu mỹ phẩm của tôi trong thời gian tới, khi nào đã hết hợp đồng với nhãn hiệu Innisfree cậu đang hợp tác.”
Choi Min Hyuk từ thích thú chuyển sang có chút hụt hẫng khi bàn tay Đông Nghi trượt khỏi khuôn mặt mình, những tưởng người phụ nữ này sẽ làm gì đó táo bạo hơn kia chứ.
“Xong việc rồi cậu đi được rồi đấy!”
Min Hyul bũi môi, miếng thịt ngon như cậu mà cô cũng chê sao? Không chịu thì thôi, không uổng phí vị trí nữ thần trong lòng cậu.
“Sau này tìm bạn gái tôi nhất định sẽ lấy chị làm mẫu hình lý tưởng.”-Min Hyul nói vọng lại khi đã bước một chân ra cửa.
Đông Nghi chỉ hờ hững đáp: “Người như tôi không dễ kiếm đâu.”
(Nam chính đã đành, nữ chính cũng tự tin gớm ~)
End Flashback.
TBC.
*Cầu vote, cầu cmt mọi người ơi*
Hai đôi mắt sắc bén nhìn nhau chăm chăm. Là một người dày dặn kinh nghiệm và trải qua nhiều chuyện kinh thiên động địa, thế nhưng đứng trước người phụ nữ với tuổi đời còn khá trẻ này bộ trưởng Lee lại tỏ ra thất thế hơn vài phần, mi mắt cụp xuống né tránh ánh nhìn như xuyên thấu ruột gan của lão.
“Có gì cô cứ nói đi!”
Đông Nghi khẽ cười, trong một cuộc đi chiến, kẻ nào manh động trước kẻ đó đã thất thế rồi, bộ trưởng Lee xem ra ruột gan đang sôi sùng sục, mất hết sự nhẫn nại của vốn có thường ngày.
“Bộ trưởng Lee, ông không phải chỉ có duy nhất một người con trai, tôi nói đúng chứ?”
Sắc mặt lão thoáng tái đi, khóe môi giựt nhẹ với câu hỏi vừa nghe được, chuyện này ngay cả kẻ từng khống chế lão cũng không biết, vậy mà cô ta lại biết được, con người này không đơn giản chút nào.
“Ông vẫn luôn tìm kiếm tung tích người con trai của người yêu cũ trước đây của mình, bởi vì không muốn bên ngoài biết được nên cuộc tìm kiếm rất khó khăn, gần như rơi vào bế tắc.”
Đông Nghi rót cho Bộ trưởng Lee một tách trà đẩy nhẹ sang chỗ lão đang ngồi, ánh mắt thâm sâu quan sát từng biểu cảm nhỏ nhặt trên nét mặt đang căng thẳng của lão, khẽ cười giọng đều đều tiếp tục: “Thế này đi, việc ông bắt cóc muốn giết tôi và việc con trai của ông ngồi tù chúng ta xem như không nhắc tới nữa. Tôi sẽ nói cho ông biết người ông muốn tìm là ai coi như món quà tặng ông trước khi rời khỏi Hàn Quốc. Tôi cũng không muốn có thêm một kẻ thù như bộ trưởng Lee chút nào.”
“Cô vừa đấm vừa xoa ta sao?”-lão đánh mắt xuống tách trà nóng còn nghi ngút khói bên dưới, giọng nói đã dịu đi vài phần.
“Sao cũng được, trà sắp nguội rồi kìa!”
Flachback.
Đông Nghi nheo mắt nhìn Choi Min Hyuk một lúc lâu, cái vẻ mặt bất cần với lời vừa nói ra làm người khác không thể tin được, nhưng kỳ lạ là Đông Nghi lại hoàn toàn tin vào lời nói đó.
Trước nay làm ăn trên thương trường cũng phải nói tới thời cơ và may mắn, Đông Nghi chính nhờ vào trực giác nhạy bén và sự quyết đoán của mình mới có được vị trí vững chắc như ngày hôm nay.
“Lý do cậu nói với tôi thân thế của mình vì muốn cứu cha cậu sao?”
Min Hyuk khẽ cười, cậu nhìn cô với đôi mắt nhuốm màu bi thương, không còn sự trong sáng và trẻ trung của chàng trai trẻ mà mỗi người vẫn nhìn thấy nữa.
“Đúng vậy, tôi biết nếu không dùng cách này chị vẫn có rất nhiều cách để đối phó với ông ấy, nhưng có thể hãy chọn cách này không?”
“Vì sao tôi phải nghe theo cậu? Cậu biết rằng tôi là người làm ăn kinh doanh mà.”
Choi Min Hyuk nhún vai, thản nhiên đáp: “Đổi lại tôi sẽ là của chị.”
Đông Nghi vừa mới uống ngụm nước vì lời nói thẳng thừng của Min Hyuk suýt bị sặc, cô khó khăn nuốt ngụm nước trôi xuống, ánh mắt nghi ngờ nhìn cậu ta: “Ý gì đây?”
“Chị quên tôi là minh tinh nổi tiếng sao? Chỉ cần chị hô một tiếng tôi sẽ trở thành người đại diện cho tập đoàn của chị bất cứ lúc nào, kể cả việc phải hủy hợp đồng với những nhãn hiệu cùng thời điểm.”
“Cậu tự tin vào sức hút của bản thân quá rồi đó.”-Đông Nghi nhếch môi, đáy mắt thoáng dao động khi Min Hyuk bất ngờ tiến về phía của mình, dáng người cao lớn hơn Đông Nghi nửa cái đầu dù cô đang mang giày cao gót thủ phục phía trước.
Tấm lưng chạm nhẹ vào thành tường, cô nhìn xuống bàn tay cậu đang chống lên trên bức tường giữ không cho cô có cơ hội bỏ chạy: “Chị nhìn rõ rồi chứ? Tôi chính là người đàn ông toát lên sức lôi cuốn không thể nào cưỡng lại được.”
Đông Nghi đáy mắt gợn nhẹ, khuôn mặt baby bún ra sữa của chàng minh tinh nổi tiếng hiện nay đang cận kề cô với khoảng cách rất gần, tưởng chừng như chỉ cách nhau mỗi làn hơi thở.
Ngón tay bên dưới khẽ động đậy, Đông Nghi đưa lên vuốt nhẹ vào da mặt láng bóng, hồng hào không thua kém làn da phụ nữ là cô đây chút nào.
“Ok, cậu sẽ đại diện cho thương hiệu mỹ phẩm của tôi trong thời gian tới, khi nào đã hết hợp đồng với nhãn hiệu Innisfree cậu đang hợp tác.”
Choi Min Hyuk từ thích thú chuyển sang có chút hụt hẫng khi bàn tay Đông Nghi trượt khỏi khuôn mặt mình, những tưởng người phụ nữ này sẽ làm gì đó táo bạo hơn kia chứ.
“Xong việc rồi cậu đi được rồi đấy!”
Min Hyul bũi môi, miếng thịt ngon như cậu mà cô cũng chê sao? Không chịu thì thôi, không uổng phí vị trí nữ thần trong lòng cậu.
“Sau này tìm bạn gái tôi nhất định sẽ lấy chị làm mẫu hình lý tưởng.”-Min Hyul nói vọng lại khi đã bước một chân ra cửa.
Đông Nghi chỉ hờ hững đáp: “Người như tôi không dễ kiếm đâu.”
(Nam chính đã đành, nữ chính cũng tự tin gớm ~)
End Flashback.
TBC.
Cầu vote, cầu cmt mọi người ơi
Truyện convert hay : Bá Ái Thành Nghiện: Mục Tổng Giá Trên Trời Tiểu Tân Nương