Anh luyến tiếc tách khỏi đôi môi sưng đỏ khi biết cô đang cần có dưỡng khí, ngón tay suông dài của anh đưa lên vén sợi tóc đen nhánh tán loạn rũ trên má cô sang một bên, ánh mắt say đắm ngắm nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cô, dù là tức giận thì Đông Nghi vẫn rất xinh đẹp.
"Biến thái!"-lời nói cau khó thốt ra qua khuôn miệng nhỏ nhắn càng khiến anh thích thú, thế nhưng còn chưa kịp đáp lời, đáy mắt lướt nhanh xuống bàn tay bên dưới đang lôi trong túi xách ra vật gì đó, anh nhanh nhẹn khóa lấy cổ tay cô ngăn lại, lực đạo hơi mạnh làm cho Đông Nghi đau buốt phải buông thứ đang nắm trong tay ra.
"A... đau quá..."
"Tôi chỉ muốn đến thăm hỏi em thôi, có cần chào đón tôi nhiệt tình như vậy không?"-đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại khi trông thấy súng phóng điện ló ra ngoài miệng túi, khóe môi mỏng kéo lên một đường nhỏ, xem ra cô đối với sự xuất hiện đêm qua của anh đã có sự cảnh giác, nhưng chỉ với nhiêu đây làm sao muốn hạ gục được anh.
"Em đáng yêu thật đấy, tôi phải làm sao với em đây cô gái của tôi?"-anh nửa đùa nửa thật hỏi, anh nhấc bổng cơ thể nhẹ hẫng của cô đi đến giường, nhẹ nhàng đặt xuống, bàn tay to lớn tìm đến cái khăn trên cổ Đông Nghi tuột ra, để lộ những vết ngân đỏ ửng của đêm kích tình tối qua, đáy mắt liền truyền tới tia dục vọng nhỏ, cảm giác nhiệt huyết sôi trào trong người.
"Anh muốn gì?"-kiềm nén nỗi sợ hãi bị xâm phạm xuống, Đông Nghi quật cường nhìn lên khuôn mặt sau lớp mặt nạ, lãnh đạm hỏi.
Anh khẽ cười một lần nữa, đưa tay quét một đường từ xương hàm của cô tới khóe môi hơi hé mở, giọng nói trầm thấp lên tiếng: "Em nghĩ xem, một nam một nữ ở trong phòng thế này có thể muốn cái gì?"
"..."-Đông Nghi nuốt khan, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn, cứ như thế này mãi không phải là cách, cô phải làm cái gì đó để ngăn chuyện hoang đường này lại: "Mục đích của anh, hãy nói ra đi!"
"Em nóng vội thật, tôi tốn nhiều công sức như vậy không phải để gây khó dễ cho em đâu, tôi cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc mà."-hơi thở nam tính nóng hổi phả vào vành tai nhạy cảm của cô thì thầm, cảm nhận được cái rùng mình của người bên dưới, anh hài lòng đưa lưỡi liếm một cái lên nơi mẫn cảm yêu thích của mình.
Bên tai nóng rát, Đông Nghi cố gắng áp chế tâm tình thẹn thùng của mình, duy trì khuôn mặt bình tĩnh: "Hãy nói chuyện đàng hoàng đi, đừng thử thách sức chịu đựng của tôi."
Anh buồn cười nhìn khí chất quật cường của cô, lời lẽ này có thể thốt ra từ cái miệng của cô nàng đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm nên nói hay sao, dù vậy nó chỉ càng khiến anh hứng thứ muốn dây dưa thêm: "Vậy nói xem em sẽ làm gì nếu tôi không toại nguyện em?"
"Ân..."-Đông Nghi nhíu chặt mi tâm chịu đựng, cô không ngăn được bản thân phát ra tiếng rên khẽ khi ngón tay của anh đột ngột ấn mạnh lên nơi nữ tính của mình, cả người lập tức theo đó giật một cái.
Anh mê mẩn ngắm nhìn cô, trên khuôn mặt trái xoan phiếm hồng là sóng mũi cao thon nhọn, đôi mắt sâu nâu sẫm cuốn hút bất cứ ai nhìn vào, kết hợp hài hòa với khuôn miệng đỏ thắm anh đào, chiếc cằm nhọn cá tính rất hợp với tính khí kiêu kỳ của cô, mỗi lần nghiêng đầu đi né tránh ánh mắt của anh, trong cô càng đẹp đến mê người.
Anh mất tự chủ rướn tới gần hơn chạm nhẹ lên cánh môi mềm mại ẩm ướt mút mát, đêm nay mục đích chính không phải là muốn cùng cô phát sinh quan hệ, nhưng từ sau đêm hôm qua, cứ gặp cô như thế này anh lại không thể kiểm soát được tiểu huynh đệ đang cương cứng bên dưới mất rồi.
"Em là tiểu hồ ly à?"
Đông Nghi bị dọa đến ngây người, cố xoay đầu né tránh làn môi nóng rực của anh, vô tình khiến nó áp lên chiếc cổ mẫn cảm của mình, cô thật sự không cam tâm, chẳng lẽ lại bị cùng một người xâm phạm đến tận hai lần.
"Anh còn dám đụng đến tôi, nhất định sẽ có kết cục không tốt đẹp đâu."
Khuôn mặt đang vùi sâu vào khe rãnh trên ngực cô, nghe lời hù dọa yêu kiều ấy làm anh thêm một trận cười thầm trong bụng, mi mắt nâng lên nhìn lại khuôn mặt căm hận của cô, anh quyết định tạm gác việc làm dang dở của mình lại: "Cơ thể của em có chỗ nào tôi chưa từng động chạm qua, đụng thêm một lần nữa cũng không sao hết."
"Anh..."
Cô không biết gì về anh nhưng anh lại biết rất rõ về con người của cô, đã rất nhiều lần anh muốn được chạm vào cơ thể nữ thần này, được vuốt ve tôn thờ nó, ngay giây phút tuyệt vời đêm qua, anh sung sướng đến nỗi thét to trong tâm tưởng khi được trở thành người đàn ông của cô, giờ đây lại đang nhìn thấy bộ dạng tức giận hiếm hoi của nữ vương nhà ta, cõi lòng không khỏi có một trận kích động run rẫy. Anh đối với cô là yêu, mà bây giờ là không thể thiếu, anh biết rằng bản thân đã bị quấn chặt với người phụ nữ này rồi.
"Em hãy tự vấn lòng mình đi, đêm qua em rõ ràng đã rất sung sướng cùng với tôi."
"Câm miệng!"-cô uất ức đến đỏ bừng mặt, cảm xúc tối qua đơn giản chỉ là do tác dụng của thuốc, ngoài ra không hơn không kém.
Anh lần nữa rướn người thì thầm những lời quyến rũ bên tai cô: "Nói cho em biết nhé bé yêu, thuốc hôm qua rất nhẹ, cơ bản không thể kiểm soát được em đâu, là bản thân em tự nguyện quan hệ cùng tôi đó."
"Bỉ ổi!"-Đông Nghi vung tay lên đấm mạnh lên lồng ngực rắn chắc của anh, nhưng sức lực của cô nào làm đau được cơ thể cường tráng sung mãn của người đàn ông.
Anh vui vẻ nháy mắt với cô, lên tiếng trêu chọc: "Đêm nay tôi hứa với em sẽ không dùng thuốc, để em có thể xác nhận được chân thật cảm xúc của mình có chịu không?"
Đông Nghi mở to mắt kinh sợ, tai của cô ù đi vì lời lẽ thẳng thừng này, anh định cùng cô một đêm nữa sao?
TBC.
Anh luyến tiếc tách khỏi đôi môi sưng đỏ khi biết cô đang cần có dưỡng khí, ngón tay suông dài của anh đưa lên vén sợi tóc đen nhánh tán loạn rũ trên má cô sang một bên, ánh mắt say đắm ngắm nhìn khuôn mặt phiếm hồng của cô, dù là tức giận thì Đông Nghi vẫn rất xinh đẹp.
"Biến thái!"-lời nói cau khó thốt ra qua khuôn miệng nhỏ nhắn càng khiến anh thích thú, thế nhưng còn chưa kịp đáp lời, đáy mắt lướt nhanh xuống bàn tay bên dưới đang lôi trong túi xách ra vật gì đó, anh nhanh nhẹn khóa lấy cổ tay cô ngăn lại, lực đạo hơi mạnh làm cho Đông Nghi đau buốt phải buông thứ đang nắm trong tay ra.
"A... đau quá..."
"Tôi chỉ muốn đến thăm hỏi em thôi, có cần chào đón tôi nhiệt tình như vậy không?"-đôi mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại khi trông thấy súng phóng điện ló ra ngoài miệng túi, khóe môi mỏng kéo lên một đường nhỏ, xem ra cô đối với sự xuất hiện đêm qua của anh đã có sự cảnh giác, nhưng chỉ với nhiêu đây làm sao muốn hạ gục được anh.
"Em đáng yêu thật đấy, tôi phải làm sao với em đây cô gái của tôi?"-anh nửa đùa nửa thật hỏi, anh nhấc bổng cơ thể nhẹ hẫng của cô đi đến giường, nhẹ nhàng đặt xuống, bàn tay to lớn tìm đến cái khăn trên cổ Đông Nghi tuột ra, để lộ những vết ngân đỏ ửng của đêm kích tình tối qua, đáy mắt liền truyền tới tia dục vọng nhỏ, cảm giác nhiệt huyết sôi trào trong người.
"Anh muốn gì?"-kiềm nén nỗi sợ hãi bị xâm phạm xuống, Đông Nghi quật cường nhìn lên khuôn mặt sau lớp mặt nạ, lãnh đạm hỏi.
Anh khẽ cười một lần nữa, đưa tay quét một đường từ xương hàm của cô tới khóe môi hơi hé mở, giọng nói trầm thấp lên tiếng: "Em nghĩ xem, một nam một nữ ở trong phòng thế này có thể muốn cái gì?"
"..."-Đông Nghi nuốt khan, nỗi sợ hãi trong lòng càng lúc càng lớn, cứ như thế này mãi không phải là cách, cô phải làm cái gì đó để ngăn chuyện hoang đường này lại: "Mục đích của anh, hãy nói ra đi!"
"Em nóng vội thật, tôi tốn nhiều công sức như vậy không phải để gây khó dễ cho em đâu, tôi cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc mà."-hơi thở nam tính nóng hổi phả vào vành tai nhạy cảm của cô thì thầm, cảm nhận được cái rùng mình của người bên dưới, anh hài lòng đưa lưỡi liếm một cái lên nơi mẫn cảm yêu thích của mình.
Bên tai nóng rát, Đông Nghi cố gắng áp chế tâm tình thẹn thùng của mình, duy trì khuôn mặt bình tĩnh: "Hãy nói chuyện đàng hoàng đi, đừng thử thách sức chịu đựng của tôi."
Anh buồn cười nhìn khí chất quật cường của cô, lời lẽ này có thể thốt ra từ cái miệng của cô nàng đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm nên nói hay sao, dù vậy nó chỉ càng khiến anh hứng thứ muốn dây dưa thêm: "Vậy nói xem em sẽ làm gì nếu tôi không toại nguyện em?"
"Ân..."-Đông Nghi nhíu chặt mi tâm chịu đựng, cô không ngăn được bản thân phát ra tiếng rên khẽ khi ngón tay của anh đột ngột ấn mạnh lên nơi nữ tính của mình, cả người lập tức theo đó giật một cái.
Anh mê mẩn ngắm nhìn cô, trên khuôn mặt trái xoan phiếm hồng là sóng mũi cao thon nhọn, đôi mắt sâu nâu sẫm cuốn hút bất cứ ai nhìn vào, kết hợp hài hòa với khuôn miệng đỏ thắm anh đào, chiếc cằm nhọn cá tính rất hợp với tính khí kiêu kỳ của cô, mỗi lần nghiêng đầu đi né tránh ánh mắt của anh, trong cô càng đẹp đến mê người.
Anh mất tự chủ rướn tới gần hơn chạm nhẹ lên cánh môi mềm mại ẩm ướt mút mát, đêm nay mục đích chính không phải là muốn cùng cô phát sinh quan hệ, nhưng từ sau đêm hôm qua, cứ gặp cô như thế này anh lại không thể kiểm soát được tiểu huynh đệ đang cương cứng bên dưới mất rồi.
"Em là tiểu hồ ly à?"
Đông Nghi bị dọa đến ngây người, cố xoay đầu né tránh làn môi nóng rực của anh, vô tình khiến nó áp lên chiếc cổ mẫn cảm của mình, cô thật sự không cam tâm, chẳng lẽ lại bị cùng một người xâm phạm đến tận hai lần.
"Anh còn dám đụng đến tôi, nhất định sẽ có kết cục không tốt đẹp đâu."
Khuôn mặt đang vùi sâu vào khe rãnh trên ngực cô, nghe lời hù dọa yêu kiều ấy làm anh thêm một trận cười thầm trong bụng, mi mắt nâng lên nhìn lại khuôn mặt căm hận của cô, anh quyết định tạm gác việc làm dang dở của mình lại: "Cơ thể của em có chỗ nào tôi chưa từng động chạm qua, đụng thêm một lần nữa cũng không sao hết."
"Anh..."
Cô không biết gì về anh nhưng anh lại biết rất rõ về con người của cô, đã rất nhiều lần anh muốn được chạm vào cơ thể nữ thần này, được vuốt ve tôn thờ nó, ngay giây phút tuyệt vời đêm qua, anh sung sướng đến nỗi thét to trong tâm tưởng khi được trở thành người đàn ông của cô, giờ đây lại đang nhìn thấy bộ dạng tức giận hiếm hoi của nữ vương nhà ta, cõi lòng không khỏi có một trận kích động run rẫy. Anh đối với cô là yêu, mà bây giờ là không thể thiếu, anh biết rằng bản thân đã bị quấn chặt với người phụ nữ này rồi.
"Em hãy tự vấn lòng mình đi, đêm qua em rõ ràng đã rất sung sướng cùng với tôi."
"Câm miệng!"-cô uất ức đến đỏ bừng mặt, cảm xúc tối qua đơn giản chỉ là do tác dụng của thuốc, ngoài ra không hơn không kém.
Anh lần nữa rướn người thì thầm những lời quyến rũ bên tai cô: "Nói cho em biết nhé bé yêu, thuốc hôm qua rất nhẹ, cơ bản không thể kiểm soát được em đâu, là bản thân em tự nguyện quan hệ cùng tôi đó."
"Bỉ ổi!"-Đông Nghi vung tay lên đấm mạnh lên lồng ngực rắn chắc của anh, nhưng sức lực của cô nào làm đau được cơ thể cường tráng sung mãn của người đàn ông.
Anh vui vẻ nháy mắt với cô, lên tiếng trêu chọc: "Đêm nay tôi hứa với em sẽ không dùng thuốc, để em có thể xác nhận được chân thật cảm xúc của mình có chịu không?"
Đông Nghi mở to mắt kinh sợ, tai của cô ù đi vì lời lẽ thẳng thừng này, anh định cùng cô một đêm nữa sao?
TBC.
Truyện convert hay : Hào Môn Quật Khởi: Trọng Sinh Vườn Trường Thương Nữ