“Bí mật của tôi đến đây thôi, tới người tiếp theo đi!”-Tom lảng sang chuyện khác, còn tiếp tục đào sâu chuyện của mình, e rằng sau này ngay cả mặt K cũng không cho anh nhìn luôn mất.
Lúc này mọi ánh nhìn đều hướng về Hoàng Phong chờ đợi bí mật tiếp theo được tiết lộ từ anh. Hoàng Phong hắng giọng, đôi mắt phượng hẹp dài chú mục lên khuôn mặt kiều diễm của người vợ mình, vừa hay một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc mềm mại của cô khiến cho khuôn mặt xinh đẹp càng lung linh bội phần, hớp hồn tâm trí anh theo vẻ đẹp dịu dàng nữ tính của cô.
“Muốn ngắm để sau đi, anh làm mọi người mất thời gian quá!”-K mất kiên nhẫn nhắc khéo Hoàng Phong, cô lấy một que xiên đưa cho Đông Nghi làm xao lãng tầm nhìn cả hai.
Hoàng Phong vốn da mặt rất dày, không dễ bị lời nói của K làm cho lúng túng, ánh mắt si mê vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp của Đông Nghi, lời đều đều thốt: “Tôi cũng sẽ nói về lý do tôi yêu cô vợ của mình nhiều đến điên đảo như vậy.”
Tom hứng thú bá tay lên vai Hoàng Phong, xem ra cũng có người si tình giống anh rồi, nếu là Hoàng Phong cũng đáng để nghe lắm nha: “Thú vị đó, kể đi nào!”
Đông Nghi đặt luôn xiên thịt ăn dở một nửa xuống dĩa, tay nâng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm nhỏ, trong lòng cũng dâng lên cảm giác tò mò muốn biết anh sẽ nói gì.
“Kể ra cũng rất lâu rồi, tôi đã đem lòng yêu một cô gái trẻ từ lần đầu tiên gặp mặt cách đây hơn 10 năm. Ở một dáng vẻ yếu ớt lại toát ra một sức mạnh không dễ bị khuất phục, thấp thoáng đâu đó là bóng dáng mang theo hương vị của sự cô độc, tôi đã bị cuốn hút bởi nội lực ấy.”
Bầu trời đêm tĩnh mịch được thắp sáng bởi những ánh đèn neon, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau rồi lạc lối trong thế giới riêng của họ, quên cả việc không gian xung quanh như thế nào.
Đông Nghi biết Hoàng Phong có tình ý với mình cũng chỉ mới gần đây, còn việc anh yêu cô từ rất lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô biết qua. Đông Nghi trước nay chỉ quan tâm mỗi sự nghiệp, cô nào hay biết trái tim anh luôn trao gửi cho cô, bây giờ ngẫm lại những may mắn xảy đến với mình mới ngộ ra đều có bóng dáng của anh âm thầm bảo vệ, thật không thể hình dung được cảm giác của cô hiện tại là như thế nào nữa.
“Anh kể chuyện bớt văn vẻ được không, mọi người không phải đang đọc tiểu thuyết đâu.”-K một lần nữa phá tan bầu không khí “lãng mạn” của hai vợ chồng.
Tom không đồng ý lên tiếng đỡ lời: “Nhưng nghe rất cảm động mà, hai vợ chồng các người tình cảm sâu đậm thật đấy.”
Hoàng Phong khẽ cười, hiện tại anh và cô đều nếm qua không ít mùi vị chua ngọt đắng bùi, nhưng bây giờ cũng rất tốt rồi: “Bí mật của tôi đến đây thôi. K, tới em rồi.”
“...”
Từ khóe mắt, K có thể thấy được sự mong đợi của mọi người đang nhìn mình, mi mắt chớp nhẹ một cái trước khi lên tiếng: “Tôi từng giết người.”
Tất cả đều trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn người vừa nói, thậm chí Tom còn cắn luôn vào lưỡi của mình vì quá sốc: “WHAT?”
K tỉnh bơ đáp, tay tự nhiên xé miếng thịt đang ghim trên xiên lên ăn: “Là thật! Một lần đi trên con phố bị khủng bố, nhìn tên đàn ông định bắn một bà cụ trước mặt, tôi đã cướp lấy súng và bắn một phát vào tim gã.”
Đông Nghi đặt ly rượu xuống bàn, nhìn chất lỏng đỏ đậm lắc nhẹ trong ly bỗng dưng cô lại thấy ớn lạnh. Dù K không có ý xấu nhưng nghe qua có chút đáng sợ rồi.
Tom nuốt khan, anh thu hết dũng khí hô to: “Chuyện đó chẳng sao hết. Tôi vẫn cứ yêu em như trước đây.”
“Ai cần anh yêu đâu.”-K liếc Tom một cái, nhìn sang Hoàng Phong sắc mặt không thay đổi, bởi vì lúc đó anh cũng có mặt, chính Hoàng Phong đã cứu cô một mạng. Nói đúng hơn, khi K cứu bà cụ, một tên khủng bố khác từ phía sau đã bắn vào cô, không nhờ Hoàng Phong nhanh nhẹn đẩy ra, phát đạn đó không phải ghim vào tay mà là đầu của K rồi.
“Đến người cuối cùng, Nghi!”
Đông Nghi thu hồi vẻ mặt lãnh đạm, cô giả lả nói cho qua chuyện: “Con người tôi trước nay đều rất nhàm chán, không có bí mật nào hết.”
Tom cau mày không hài lòng: “Thôi đi cô, nãy giờ nghe hết bí mật của chúng tôi giờ lại lật lọng. Cái này không được nha.”
Hoàng Phong không lên tiếng, thế nhưng đôi mắt phượng sâu sắc vẫn luôn chăm chú nhìn cô chờ đợi, anh cũng rất muốn nghe cô nói nhiều hơn về bản thân mình, cho dù nó không phải là bí mật.
K lên tiếng gợi ý giúp Đông Nghi: “Không cần phải nói bí mật gì đâu, chuyện mà trước giờ mọi người chưa biết về em cũng được.”
Ánh mắt thoáng lung lay, Đông Nghi đảo nhẹ mắt nghĩ ngợi, cuối cùng cũng chịu thổ lộ: “Được rồi, nó cũng không hẳn là bí mật gì. Chỉ là chưa ai biết thôi.”
Không gian chìm trong im lặng chờ đợi lời nói từ Đông Nghi như thể đó là điều thú vị nhất thế giới.
“Tôi có một thần tượng trong lòng.”
“Là nam hay nữ?”-Hoàng Phong sắc mặt chợt tối sầm, giọng đầy cau có hỏi.
<!--==========DESKTOP CONTENT MIDLE 2===--> <!--Ambient video inpage desktop-->
“Nam...”
RẦM.
Tom đang ngồi bên cạnh bị cái đập mạnh tay lên bàn của Hoàng Phong làm giật mình, miếng thịt đang nhai mắc nghẹn luôn ở cổ họng. Nhìn lên đã thấy quai hàm nam tính của Hoàng Phong nổi rõ khung xương vô cùng đáng sợ, cặp mắt chim ưng sắc bén trừng trừng nhìn vào người đối diện: “Là thằng nào? Tốt hơn tôi lắm sao?”
Đông Nghi nhìn biểu cảm đáng sợ của anh lại không chút khiếp sợ, lời nói ra càng như muốn chọc tức anh nổi cơn tam bành: “Đối với tôi đương nhiên là tốt rồi.”
K thích thú nhếch môi, cô đẩy ly rượu qua cho Tom uống, nhìn anh vẫn chưa hết mắc nghẹn ho đến đỏ cả mặt luôn rồi. (Còn bảo không quan tâm tới)
“Em nói đi, thằng đó tên gì, tôi phải biết nó hơn tôi ở điểm nào?”
“Ba của tôi, anh hổn đủ chưa vậy?”
TBC.
*Chết cha anh rồi*
“Bí mật của tôi đến đây thôi, tới người tiếp theo đi!”-Tom lảng sang chuyện khác, còn tiếp tục đào sâu chuyện của mình, e rằng sau này ngay cả mặt K cũng không cho anh nhìn luôn mất.
Lúc này mọi ánh nhìn đều hướng về Hoàng Phong chờ đợi bí mật tiếp theo được tiết lộ từ anh. Hoàng Phong hắng giọng, đôi mắt phượng hẹp dài chú mục lên khuôn mặt kiều diễm của người vợ mình, vừa hay một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay mái tóc mềm mại của cô khiến cho khuôn mặt xinh đẹp càng lung linh bội phần, hớp hồn tâm trí anh theo vẻ đẹp dịu dàng nữ tính của cô.
“Muốn ngắm để sau đi, anh làm mọi người mất thời gian quá!”-K mất kiên nhẫn nhắc khéo Hoàng Phong, cô lấy một que xiên đưa cho Đông Nghi làm xao lãng tầm nhìn cả hai.
Hoàng Phong vốn da mặt rất dày, không dễ bị lời nói của K làm cho lúng túng, ánh mắt si mê vẫn đắm chìm trong vẻ đẹp của Đông Nghi, lời đều đều thốt: “Tôi cũng sẽ nói về lý do tôi yêu cô vợ của mình nhiều đến điên đảo như vậy.”
Tom hứng thú bá tay lên vai Hoàng Phong, xem ra cũng có người si tình giống anh rồi, nếu là Hoàng Phong cũng đáng để nghe lắm nha: “Thú vị đó, kể đi nào!”
Đông Nghi đặt luôn xiên thịt ăn dở một nửa xuống dĩa, tay nâng ly rượu vang đỏ lên nhấp một ngụm nhỏ, trong lòng cũng dâng lên cảm giác tò mò muốn biết anh sẽ nói gì.
“Kể ra cũng rất lâu rồi, tôi đã đem lòng yêu một cô gái trẻ từ lần đầu tiên gặp mặt cách đây hơn năm. Ở một dáng vẻ yếu ớt lại toát ra một sức mạnh không dễ bị khuất phục, thấp thoáng đâu đó là bóng dáng mang theo hương vị của sự cô độc, tôi đã bị cuốn hút bởi nội lực ấy.”
Bầu trời đêm tĩnh mịch được thắp sáng bởi những ánh đèn neon, hai ánh mắt vô tình chạm vào nhau rồi lạc lối trong thế giới riêng của họ, quên cả việc không gian xung quanh như thế nào.
Đông Nghi biết Hoàng Phong có tình ý với mình cũng chỉ mới gần đây, còn việc anh yêu cô từ rất lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô biết qua. Đông Nghi trước nay chỉ quan tâm mỗi sự nghiệp, cô nào hay biết trái tim anh luôn trao gửi cho cô, bây giờ ngẫm lại những may mắn xảy đến với mình mới ngộ ra đều có bóng dáng của anh âm thầm bảo vệ, thật không thể hình dung được cảm giác của cô hiện tại là như thế nào nữa.
“Anh kể chuyện bớt văn vẻ được không, mọi người không phải đang đọc tiểu thuyết đâu.”-K một lần nữa phá tan bầu không khí “lãng mạn” của hai vợ chồng.
Tom không đồng ý lên tiếng đỡ lời: “Nhưng nghe rất cảm động mà, hai vợ chồng các người tình cảm sâu đậm thật đấy.”
Hoàng Phong khẽ cười, hiện tại anh và cô đều nếm qua không ít mùi vị chua ngọt đắng bùi, nhưng bây giờ cũng rất tốt rồi: “Bí mật của tôi đến đây thôi. K, tới em rồi.”
“...”
Từ khóe mắt, K có thể thấy được sự mong đợi của mọi người đang nhìn mình, mi mắt chớp nhẹ một cái trước khi lên tiếng: “Tôi từng giết người.”
Tất cả đều trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn người vừa nói, thậm chí Tom còn cắn luôn vào lưỡi của mình vì quá sốc: “WHAT?”
K tỉnh bơ đáp, tay tự nhiên xé miếng thịt đang ghim trên xiên lên ăn: “Là thật! Một lần đi trên con phố bị khủng bố, nhìn tên đàn ông định bắn một bà cụ trước mặt, tôi đã cướp lấy súng và bắn một phát vào tim gã.”
Đông Nghi đặt ly rượu xuống bàn, nhìn chất lỏng đỏ đậm lắc nhẹ trong ly bỗng dưng cô lại thấy ớn lạnh. Dù K không có ý xấu nhưng nghe qua có chút đáng sợ rồi.
Tom nuốt khan, anh thu hết dũng khí hô to: “Chuyện đó chẳng sao hết. Tôi vẫn cứ yêu em như trước đây.”
“Ai cần anh yêu đâu.”-K liếc Tom một cái, nhìn sang Hoàng Phong sắc mặt không thay đổi, bởi vì lúc đó anh cũng có mặt, chính Hoàng Phong đã cứu cô một mạng. Nói đúng hơn, khi K cứu bà cụ, một tên khủng bố khác từ phía sau đã bắn vào cô, không nhờ Hoàng Phong nhanh nhẹn đẩy ra, phát đạn đó không phải ghim vào tay mà là đầu của K rồi.
“Đến người cuối cùng, Nghi!”
Đông Nghi thu hồi vẻ mặt lãnh đạm, cô giả lả nói cho qua chuyện: “Con người tôi trước nay đều rất nhàm chán, không có bí mật nào hết.”
Tom cau mày không hài lòng: “Thôi đi cô, nãy giờ nghe hết bí mật của chúng tôi giờ lại lật lọng. Cái này không được nha.”
Hoàng Phong không lên tiếng, thế nhưng đôi mắt phượng sâu sắc vẫn luôn chăm chú nhìn cô chờ đợi, anh cũng rất muốn nghe cô nói nhiều hơn về bản thân mình, cho dù nó không phải là bí mật.
K lên tiếng gợi ý giúp Đông Nghi: “Không cần phải nói bí mật gì đâu, chuyện mà trước giờ mọi người chưa biết về em cũng được.”
Ánh mắt thoáng lung lay, Đông Nghi đảo nhẹ mắt nghĩ ngợi, cuối cùng cũng chịu thổ lộ: “Được rồi, nó cũng không hẳn là bí mật gì. Chỉ là chưa ai biết thôi.”
Không gian chìm trong im lặng chờ đợi lời nói từ Đông Nghi như thể đó là điều thú vị nhất thế giới.
“Tôi có một thần tượng trong lòng.”
“Là nam hay nữ?”-Hoàng Phong sắc mặt chợt tối sầm, giọng đầy cau có hỏi.
“Nam...”
RẦM.
Tom đang ngồi bên cạnh bị cái đập mạnh tay lên bàn của Hoàng Phong làm giật mình, miếng thịt đang nhai mắc nghẹn luôn ở cổ họng. Nhìn lên đã thấy quai hàm nam tính của Hoàng Phong nổi rõ khung xương vô cùng đáng sợ, cặp mắt chim ưng sắc bén trừng trừng nhìn vào người đối diện: “Là thằng nào? Tốt hơn tôi lắm sao?”
Đông Nghi nhìn biểu cảm đáng sợ của anh lại không chút khiếp sợ, lời nói ra càng như muốn chọc tức anh nổi cơn tam bành: “Đối với tôi đương nhiên là tốt rồi.”
K thích thú nhếch môi, cô đẩy ly rượu qua cho Tom uống, nhìn anh vẫn chưa hết mắc nghẹn ho đến đỏ cả mặt luôn rồi. (Còn bảo không quan tâm tới)
“Em nói đi, thằng đó tên gì, tôi phải biết nó hơn tôi ở điểm nào?”
“Ba của tôi, anh hổn đủ chưa vậy?”
TBC.
Chết cha anh rồi
Truyện convert hay : Luật Chính Kiều Thê: Mặc Thiếu, Ngươi Bị Bắt!