"Cuộc sống còn nhiều điều lưu luyến, anh hãy coi như vì em mà cố gắng sống tốt đi anh nhé." Joseph cầm bó hoa hồng trắng đứng trước mộ ngừi iêu mà hồi tưởng lại câu nói cuối cùng của cô trước khi cô đi về 1 thế giới khác, 1 nơi rất xa mà anh kô bao giờ tìm thấy được cô nữa. Joseph cuối xuống đặt bó hoa lên mộ ngừi iêu anh thì thầm
"Kimie àh, thời gian trôi qua thật mau, em ra đi đã đuợc 1 năm rồi. Hôm nay là ngày giỗ của em, anh có mua hoa tới tặng cho em đây, lúc trước em vẫn thường nói là anh kô bao giờ tặng hoa cho em, nghĩ lại anh thật hối hận lắm. Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại thì nhất định mỗi ngày anh sẽ tặng cho em 1 bó hoa. Anh vẫn làm theo lời căn dặn của em, vẫn cố gắng sống thật tốt, tuy nhiên khoảng trống cô đơn trong lòng anh thì mỗi ngày một tăng lên. Cuộc đời này có lẽ sẽ mãi mãi như vầy đó em àh." Joseph liếc nhìn kim đồng hồ trên tay chỉ đúng 8 giờ tối. "Thôi anh phải về nhà, vì mẹ đang đợi hôm khác sẽ đến nói chuyện với em nhiều hơn nữa nhé."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Joseph bước vào nhà thấy ông Trịnh nét mặt buồn hiu đang ngồi suy nghĩ, anh bước tới:
"Ba àh, có chuyện gì mà ba có vẻ lo lắng vậy?"
Ông Trịnh thở dài "Bệnh tình của mẹ con vẫn kô thuyên giảm, đã đi biết bao nhiêu là bác sĩ mà vẫn dậm chân tại chỗ."
Joseph đặt tay lên vai ông, an ủi "Ngày mai con sẽ típ tục đi tìm những bác sĩ giỏi nhất ĐL ba đừng lo lắng quá sẽ hại tới sức khỏe đó."
Nét mặt ông Trịnh như được tươi hơn 1 chút, ông lên tiếng "Thật ra ba đã có mời 1 ông thầy phong thủy tới coi cho mẹ con, ông ấy nói chỉ cần trong nhà có hỉ sự thì có thể sẽ trị được căn bịnh của mẹ con mà kô cần thuốc thang đó."
Joseph ngạc nhiên "Hỉ sự?"
"Phải đó, Joseph àh, con cũng kô còn nhỏ nữa cũng nên nghĩ tới chuyện lập gia đình đi. Kimie đã qua đời 1 năm rồi, trong thời gian đó con cứ lao đầu vào công việc, thấy con như vậy ba mẹ lo lắng lắm. Bây giờ cũng tới lúc tìm 1 hướng đi khác cho bản thân mình." Thấy Joseph vẫn im lặng suy nghĩ nên ông nói thêm "Ba đã kiếm ra được 1 ngừi con gái thích hợp với con rồi, cô ấy đã được hứa hôn với con từ trước nhưng thấy con với Kimie yêu nhau ba kô đành lòng nói ra."
"Hứa hôn? Tại sao con kô biết về chuyện này vậy?"
"Bởi vì ba mẹ kô muốn nói mà thôi, nhưng bây giờ mẹ con bị bịnh nặng cho nên mới đem chuyện này ra nói với con, hơn nữa mẹ của con rất thích cô gái đó, bà ấy đã gặp cô ta mấy lần và thấy cô ấy là 1 cô gái tốt, rất xứng đôi với con đó. Con coi như vì ba mẹ mà hãy đồng ý chuyện hôn nhân này nhé."
Joseph kô nói gì lẳng lặng đi về phòng. Anh leo lên giường, vắt tay lên trán suy nghĩ, trong lòng của anh vẫn còn nhớ Kimie nhiều lắm, tuy nhiên anh kô thể phản đối cuộc hôn nhân mà ba mẹ anh đã sắp đặt trước. Nhưng anh chỉ sợ kô công bằng cho cô gái kia mà thôi, bởi vì anh kô hề yêu cô ta chỉ sợ mai này làm khổ cho cả đôi bên. Mải mê suy nghĩ Joseph đã ngủ quên lúc nào kô hay, trong giấc mơ anh thấy lại những khoảng thời gian hạnh phúc của anh cùng với Kimie, bất giác anh buột miệng nói "Xin lỗi em."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng nay, Ariel dậy thật sớm để chuẩn bị cho buổi dạy học đầu tiên ở trường mẫu giáo. Vì là ngày đầu đến lớp cho nên cô muốn mình phải thật gọn gàng để có thể ra mắt các em học sinh tí hon của cô. Sau khi thay đồ trang điểm sơ sài, Ariel đi ra ngoài ăn vội vàng miếng sandwich rồi vội vã buớc lên xe lái tới trường học. 5 phút sau cô đã có mặt ở trường rồi, đây là 1 ngôi trường nhỏ nằm gần nhà cô, kô hiểu tại sao lần đầu tiên đến đây cô đã có 1 cảm giác rất thân thiết cho nên mới quyết định xin về đây dạy học. 1 giáo viên mới ra trường như cô thì kô dễ gì xin đuợc việc nhanh như vậy, cho nên cô cũng kô đặt nhiều hi vọng là mình sẽ được dạy ở đây tuy nghĩ thế nhưng cô vẫn nộp đơn xin việc kô ngờ lại được chấp thuận và thế là cô trở thành 1 giáo viên nhà trẻ.
Cô bước vào lớp thì thấy học sinh đã đứng xếp hàng trước lớp rồi, cô vội vã đi tới mở cửa phòng để các em vào.
"Kỳ lạ, tại sao tới giờ này mà 2 giáo viên kia vẫn chưa thấy tới là thế nào?"
Vừa lầm bầm xong thì Ariel nghe thấy tiếng bước chân hối hả từ đằng xa, giọng 1 cô gái vang lên
"Thôi chết, trễ giờ rồi."
Cô gái đó chạy tới bên cạnh Ariel, nở 1 nụ cười thật tươi đưa tay ra bắt tay Ariel.
"Xin chào, tôi là Kyo. Cô có phải là giáo viên cùng dạy ở đây với tôi kô?"
Ariel chưa kịp trả lời thì lại nghe 1 tiếng nói vang lên
"May quá tới vừa kịp lúc."
Ariel và Kyo cùng quay đầu lại nhìn, ngừi con gái kia đầu tóc bù xù chưa kịp chải, chắc là do vội vã quá nên vừa đi cô vừa lấy cây lược trong giỏ ra vừa chải lại mái tóc của mình.
Kyo mìm cười thân thiện nhìn cô gái đó "Tôi cũng vừa mới tới thôi, kô cần gấp cứ từ từ đi."
"Xin lỗi, vì tôi bị kẹt xe. Àh quên giới thiệu tôi tên Joe."
"Còn tôi là Kyo." 2 cô gái đang làm wen với nhau thì Ariel lên tiếng cắt ngang
"Tới giờ vào lớp rồi, 2 chị hãy khoan trò chuyện đã."
Thấy guơng mặt nghiêm nghị của Ariel. Joe liền hỏi nhỏ với Kyo "Nè, bộ sáng sớm chị chọc giận cô ấy hay sao mà nhìn cô ta kô đuợc vui vậy?"
"Liên quan gì tới tôi, chúng tôi chỉ mới gặp nhau thôi. Mau vào lớp đi, còn phải điểm danh nữa đó."
Ariel giở danh sách ra gọi tên từng ngừi 1, còn Joe và Kyo thì ngồi bên cạnh quan sát cả lớp. Đột nhiên Kyo phát hiện thấy 1 em học sinh đang lấy đồ của ngừi ngồi bên cạnh, và 2 đứa bắt đầu có chiến tranh với nhau. Kyo liền đi xuống đứng bên cạnh lên tiếng hỏi
"Em tên là gì?"
Thằng bé nghịch ngợm nhìn Kyo đáp "Em tên Jeff."
"Jeff àh, mau trả đồ cho bạn đi, lấy đồ ngừi khác như vậy kô tốt đâu." Kyo nhẹ nhàng nói.
Nhưng thằng bé chẳng những kô nghe mà còn cầm cây viết chì mà nó vừa lấy được đứng lên thách thức.
"Em kô trả." Vừa dứt lời nó liền bỏ chạy, thấy thế Kyo liền rượt theo thằng bé, vừa chạy cô vừa la
"Đứng lại, kô được chạy."
Thế là 1 cuộc rượt đuổi giữa cô giáo và học sinh diễn ra trong lớp học. Jeff vẫn típ tục chạy còn Kyo thì vẫn típ tục rượt. Ariel và Joe kô bít làm gì cho nên chỉ đứng nhìn nhau mà thôi, Ariel lên tiếng khuyên can "Đủ rồi, mau dừng lại đi."
Nhưng Kyo kô nghe, cô quyết tâm phải bắt cho được thằng bé mới thôi. Sau 5 phút rượt đuổi chung quanh phòng cuối cùng Kyo cũng tóm được Jeff. Cô thở hồng hộc
"Cái thằng nhỏ này kô biết ăn cái gì mà chạy nhanh như vậy, làm mình rượt theo muốn đứt hơi luôn."
Kyo lấy lại cây viết trên tay Jeff và trả lại cho chủ nhân của nó, sau đó cô quay sang Jeff "Kô được lấy đồ của bạn có biết chưa. Còn nữa lần sau đừng chạy chung quanh trong phòng, cô rượt theo em ko kịp đâu."
Joe bước tới bên cạnh mỉm cười "Thật là phục chị quá, có tinh thần trách nhiêm ghê."
Trong khi đó Ariel kô nói gì vẫn giữ thái độ lạnh lùng như lúc sáng, cô típ tục làm tròn trách nhiệm của mình. Cứ ngỡ sóng gió trong lớp học vậy là đã kết thúc có ngờ đâu, vào giờ ăn trưa thì lại xảy ra chuyện khác.
"Jeff àh, sao em lại kô ăn vậy? Em nhìn đi các bạn học xung quanh đều ăn uống rất ngon mà, kô lẽ em kô thích ăn cereal hay sao?"
Joe đang tìm cách dỗ ngọt Jeff nhưng thằng bé cứ lắc đầu kô chịu phục tùng, hết cách Joe đành đổi từ dỗ ngọt sang hăm dọa
"Nè, nếu em kô ăn thì cô sẽ kô cho em tham gia các trò chơi chung với mọi ngừi đâu."