Joseph chạy theo sau xe của Bi đi tới 1 con đường quanh co, anh cảm thấy con đường này sao mà quen thuộc quá. Đột nhiên xe của Bi dừng lại ở 1 căn nhà khang trang có hàng rào chắn ngang xung quanh, bên trong là 1 khu vườn đầy hoa, mùi hương của hoa hồng trắng, hoa cúc vàng cứ thoang thoảng bay trong gió khiến cho ngừi ta có 1 cảm giác dễ chịu vô cùng.
"Tới rồi, vào đi." Bi quay sang nhìn Joseph mỉm cười.
"Còn tưởng là anh dẫn tôi đi đâu, thì ra là dẫn tôi về nhà của mình." Joseph vừa cằn nhằn vừa lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa vào tới nhà thì Bi cởi giày ra để vào 1 góc rồi thả mình trên chiếc ghế sofa trắng trong phòng khách.
"Anh kô phải nói là muốn đi về nhà hay sao, tôi chỉ là dẫn anh về nhà mà thôi." Bi cầm cái remote tv bấm nút on.
Joseph nhăn mặt "Nhà của tôi cần gì anh dẫn chứ, thiệt tình. Cho nên mới nói 1 ngừi kô có tình yêu kô có bạn gái thì tinh thần dễ xảy ra vấn đề lắm."
Bi nhìn sang Joseph "Đang nói móc tôi đó àh?"
Đột nhiên có tiếng ngừi mở cửa bước vào, Joseph và Bi cùng nhìn về hướng cửa mở thì thấy 2 tay của Ariel đang xách mấy bịch đồ ăn. Ở đằng sau là gọi ơi ới của Kyo.
"Chờ tôi với làm gì mà đi nhanh quá vậy?"
Ariel bước vào nhà thì thấy Bi đang nhìn mình chăm chăm cho nên cô gật đầu chào anh. Còn Kyo thì đang mở to mắt ngạc nhiên vì sự có mặt của Bi.
"Ủa sao anh có mặt ở đây vậy?"
Bi chạy ra trước cửa xách đồ phụ Kyo và nhanh miệng nói "Để anh xách cho, em vào nhà ngồi chơi đi, cứ tự nhiên đừng có ngại."
Joe thì bên ngoài đi vào cô kô để ý là Kyo đang đứng chặn ngay cửa cho nên **ng trúng Kyo, cô la lớn
"Ui da, làm gì mà kô vô nhà lại đứng ngay đường đi của ngừi khác là thế nào?"
Kyo giật mình quay lại "Chị **ng trúng tôi, tôi còn chưa kêu đau mà chị đã la trước tôi rồi."
Bi trở ra ngoài kêu Kyo và Joe "2 ngừi vào nhà ngồi đi, muốn uống gì tôi lấy cho."
Joseph thấy vậy thì nói móc "Tôi nhớ kô lầm thì tôi mới chính là chủ nhà còn anh chỉ là khách giống họ mà thôi tại sao anh nhiệt tình típ đãi khách khứa dùm tôi vậy."
Bi cười sảng khoái trên tay cầm theo 2 lon nước ngọt "Anh kô phải là bận rộn phụ nấu bếp với vợ hay sao, chuyện típ khách đã có tôi lo rồi."
Kyo và Joe cầm 2 lon nước xong rồi chạy nhanh vào bếp "Tụi em phải phụ với Ariel 1 tay đây, kô thôi là 1 lát cả đám bị đói hết đó."
Bi nhìn theo bóng dáng Kyo khuất dần sau cánh cửa bếp, anh ngồi yên bất động trên sofa đôi mắt vẫn chăm chú nhìn. Thấy vậy Joseph châm chọc
"2 con mắt sắp bị rớt ra rồi kìa."
Bi hoảng hốt đưa tay lên mặt mình "Hả? Cái gì rớt? Ở đâu?"
"Tôi nói là anh đừng có nhìn ngừi khác chăm chú như vậy, bộ anh và cô gái đó quen thân lắm sao?"
Bi cuời "Còn phải hỏi, cổ tên là Kyo, chúng tôi là bạn thân từ lúc nhỏ chỉ là lúc lên 10 gia đình cổ chuyển qua DL, dạo gần đây chúng tôi mới gặp lại mà thôi."
Joseph nhìn Bi cười gian xảo "Àh thì ra là bạn bè thanh mai trúc mã, chả trách gì mà anh cứ giữ thân như ngọc chờ đợi ngừi ta."
"Cái gì mà giữ thân như ngọc chứ?" Bi xấu hổ che đậy "Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi."
Joseph châm chọc "Tôi hiểu mà, anh kô nghe cái câu trước tình yêu thì là tình bạn hay sao? Có cặp tình nhân nào kô bắt đầu bằng chỗ tình bạn rồi từ từ mới tiến tới tình yêu."
Joseph nổi tiếng là ngừi giỏi lí luận từ đó tới giờ, mỗi lần Bi và Joseph tranh cãi vấn đề gì thì Bi cũng là ngừi thua cuộc. Bi rất bực tức vì tài tranh luận của mình kô bằng Joseph, nhưng biết làm sao hơn vì những lời nói của anh đều rất chính xác. Bi đành lảng sang vấn đề khác tránh sự nghi ngờ của Joseph
"Tôi đi lên lầu thăm bác gái đây, anh hãy ngồi đó mà suy đoán 1 mình nhé."
Trong khi đó tại nhà bếp, Joe đang biểu diễn tài nấu ăn điêu luyện của mình trước mặt Kyo và Ariel.
Joseph chạy theo sau xe của Bi đi tới con đường quanh co, anh cảm thấy con đường này sao mà quen thuộc quá. Đột nhiên xe của Bi dừng lại ở căn nhà khang trang có hàng rào chắn ngang xung quanh, bên trong là khu vườn đầy hoa, mùi hương của hoa hồng trắng, hoa cúc vàng cứ thoang thoảng bay trong gió khiến cho ngừi ta có cảm giác dễ chịu vô cùng.
"Tới rồi, vào đi." Bi quay sang nhìn Joseph mỉm cười.
"Còn tưởng là anh dẫn tôi đi đâu, thì ra là dẫn tôi về nhà của mình." Joseph vừa cằn nhằn vừa lấy chìa khóa ra mở cửa.
Vừa vào tới nhà thì Bi cởi giày ra để vào góc rồi thả mình trên chiếc ghế sofa trắng trong phòng khách.
"Anh kô phải nói là muốn đi về nhà hay sao, tôi chỉ là dẫn anh về nhà mà thôi." Bi cầm cái remote tv bấm nút on.
Joseph nhăn mặt "Nhà của tôi cần gì anh dẫn chứ, thiệt tình. Cho nên mới nói ngừi kô có tình yêu kô có bạn gái thì tinh thần dễ xảy ra vấn đề lắm."
Bi nhìn sang Joseph "Đang nói móc tôi đó àh?"
Đột nhiên có tiếng ngừi mở cửa bước vào, Joseph và Bi cùng nhìn về hướng cửa mở thì thấy tay của Ariel đang xách mấy bịch đồ ăn. Ở đằng sau là gọi ơi ới của Kyo.
"Chờ tôi với làm gì mà đi nhanh quá vậy?"
Ariel bước vào nhà thì thấy Bi đang nhìn mình chăm chăm cho nên cô gật đầu chào anh. Còn Kyo thì đang mở to mắt ngạc nhiên vì sự có mặt của Bi.
"Ủa sao anh có mặt ở đây vậy?"
Bi chạy ra trước cửa xách đồ phụ Kyo và nhanh miệng nói "Để anh xách cho, em vào nhà ngồi chơi đi, cứ tự nhiên đừng có ngại."
Joe thì bên ngoài đi vào cô kô để ý là Kyo đang đứng chặn ngay cửa cho nên ng trúng Kyo, cô la lớn
"Ui da, làm gì mà kô vô nhà lại đứng ngay đường đi của ngừi khác là thế nào?"
Kyo giật mình quay lại "Chị ng trúng tôi, tôi còn chưa kêu đau mà chị đã la trước tôi rồi."
Bi trở ra ngoài kêu Kyo và Joe " ngừi vào nhà ngồi đi, muốn uống gì tôi lấy cho."
Joseph thấy vậy thì nói móc "Tôi nhớ kô lầm thì tôi mới chính là chủ nhà còn anh chỉ là khách giống họ mà thôi tại sao anh nhiệt tình típ đãi khách khứa dùm tôi vậy."
Bi cười sảng khoái trên tay cầm theo lon nước ngọt "Anh kô phải là bận rộn phụ nấu bếp với vợ hay sao, chuyện típ khách đã có tôi lo rồi."
Kyo và Joe cầm lon nước xong rồi chạy nhanh vào bếp "Tụi em phải phụ với Ariel tay đây, kô thôi là lát cả đám bị đói hết đó."
Bi nhìn theo bóng dáng Kyo khuất dần sau cánh cửa bếp, anh ngồi yên bất động trên sofa đôi mắt vẫn chăm chú nhìn. Thấy vậy Joseph châm chọc
" con mắt sắp bị rớt ra rồi kìa."
Bi hoảng hốt đưa tay lên mặt mình "Hả? Cái gì rớt? Ở đâu?"
"Tôi nói là anh đừng có nhìn ngừi khác chăm chú như vậy, bộ anh và cô gái đó quen thân lắm sao?"
Bi cuời "Còn phải hỏi, cổ tên là Kyo, chúng tôi là bạn thân từ lúc nhỏ chỉ là lúc lên gia đình cổ chuyển qua DL, dạo gần đây chúng tôi mới gặp lại mà thôi."
Joseph nhìn Bi cười gian xảo "Àh thì ra là bạn bè thanh mai trúc mã, chả trách gì mà anh cứ giữ thân như ngọc chờ đợi ngừi ta."
"Cái gì mà giữ thân như ngọc chứ?" Bi xấu hổ che đậy "Chúng tôi chỉ là bạn bè mà thôi."
Joseph châm chọc "Tôi hiểu mà, anh kô nghe cái câu trước tình yêu thì là tình bạn hay sao? Có cặp tình nhân nào kô bắt đầu bằng chỗ tình bạn rồi từ từ mới tiến tới tình yêu."
Joseph nổi tiếng là ngừi giỏi lí luận từ đó tới giờ, mỗi lần Bi và Joseph tranh cãi vấn đề gì thì Bi cũng là ngừi thua cuộc. Bi rất bực tức vì tài tranh luận của mình kô bằng Joseph, nhưng biết làm sao hơn vì những lời nói của anh đều rất chính xác. Bi đành lảng sang vấn đề khác tránh sự nghi ngờ của Joseph
"Tôi đi lên lầu thăm bác gái đây, anh hãy ngồi đó mà suy đoán mình nhé."
Trong khi đó tại nhà bếp, Joe đang biểu diễn tài nấu ăn điêu luyện của mình trước mặt Kyo và Ariel.