Chiều nay Ariel ra sân bay để đón Joseph, cuối cùng cái thời gian 2 tháng đó cũng đã trôi qua. Từ ngày biết mình có thai, kô ngày nào mà Ariel kô suy nghĩ tới Joseph. Mỗi buổi sáng cô thức dậy với 1 cảm giác mơ màng, đêm đến cô lại thiếp đi với tình cảm lâng lâng. Ban ngày thì tâm hồn ngơ ngẩn. Ban đêm ngủ đầy mộng mơ, cô mơ thấy cả gia đình 3 ngừi sẽ có 1 cuộc sống thật hạnh phúc với nhau, như vậy là cô mãn nguyện lắm.
"Ariel àh, con chuẩn bị xong chưa?" Tiếng bà Trịnh gọi từ dưới nhà vọng lên khiến cô choàng tỉnh. Vội vàng trả lời.
"Con xuống ngay." Rồi cô định đi nhanh xuống cầu thang nhưng nhớ tới lời bác sĩ dặn dò nên Ariel kô dám đi nhanh mà chỉ bước đi từ từ mà thôi. "Phải đi thật chậm, đúng rồi bác sĩ đã dặn là phải cẩn thận mà." Vừa xuống tới lầu, cô đã lên tiếng hỏi.
"Mẹ àh, mẹ kô đi đón Joseph sao?"
Bà Trịnh biết Ariel và Joseph xa nhau đã lâu chắc là có nhiều điều muốn nói nên tạo cơ hội cho 2 ngừi đi riêng. Bà lắc đầu
"Trước sau gì cũng gặp nó mà, mẹ muốn ở nhà nấu mấy món ăn chờ Joseph về, con đi 1 mình có được kô?"
Ariel gật đầu "Dạ, kô sao đâu. Vậy bây giờ con đi đây."
Dứt lời Ariel đi ra khỏi nhà lái xe 1 mạch tới sân bay. Trên đường đi cô cứ nhìn vào kiếng lúc thì sửa lại mái tóc lúc thì lẩm bẩm lo lắng kô biết mình ăn mặc như vầy có được chưa, cũng may là chỉ mới có thai 2 tháng nên chưa cái bụng chưa to lắm, quần áo lúc trước cô còn mặc vừa. "Kô biết mai này khi cái thai đã lớn lúc đó sẽ như thế nào?"
Xe dừng trước cổng sân bay, Ariel đi vào trong để chờ Joseph ra. Cô nhìn đồng hồ mà hồi hộp khẩn trương kô biết lúc gặp lại Joseph sẽ có phản ứng thế nào có giống cô bây giờ hay kô? Cô rảo mắt chung quanh tìm kiếm "Đáng lẽ bây giờ phải tới rồi mới đúng?"
Vừa nói xong thì cô nhác thấy bóng Joseph thấp thoáng đằng xa, cô vừa định giơ tay lên vẫy thì nhìn thấy Michelle đi bên cạnh Joseph. Đúng lúc đó có 1 hành khách khác từ sau đẩy hành lý tới lao thẳng vào Michelle, Joseph nhìn thấy vội kéo Michelle về phía mình, ôm gọn cô vào lòng.
"Kô sao chứ?" Anh buông Michelle ra rồi hỏi với vẻ quan tâm.
Michelle lắc đầu "Kô có, cám ơn anh."
Chứng kiến cảnh đó, Ariel cảm thấy ghen tức trong lòng, cô đứng dậy định bỏ ra về thì Joseph cũng vừa bắt gặp đuợc cô. Anh vui vẻ chạy lại.
"Ariel! Em tới lâu chưa?" Thấy gương mặt kô vui của Ariel, Joseph nghĩ chắc là chuyện lúc nãy đã bị cô nhìn thấy cho nên mới có thái độ "giận hờn" này chứ 2 tháng qua quan hệ của 2 ngừi rất tốt.
"Em mới tới thôi. Anh có cần đưa cô ấy về kô?" Ariel liếc sang Michelle.
"Vậy thì kô cần, Michelle nói là có ngừi nhà tới đón mà. Có đúng kô?"
Michelle gật đầu "Phải đó, 2 ngừi cứ đi trước, tôi kô sao đâu."
Thấy Ariel còn chưa chịu đi, nên Joseph nắm tay cô ngọt ngào nói "Đi thôi, bà xã."
Bước ra xe để hành lí xong, Ariel định ngồi vào chỗ tài xế nhưng Joseph đã ngăn lại "Để anh lái cho, chồng làm sao để vợ lại đuợc chứ?"
Ariel im lặng bước lên ghế ngồi bên cạnh anh. Trên đường về cả 2 kô ai nói với ai lời nào, Ariel nhắm mắt dựa lưng vào thành ghế miên man suy nghĩ, Joseph quay sang len lén đưa mắt nhìn cô, trông cô lúc này thật giống như cái đêm hôm đó ở khách sạn trên đảo Guam.
Mọi chuyện xảy ra trong đêm đó hiện về trước mắt anh.
Sau khi Ariel đưa anh về phòng rồi, quả thật lúc đó anh rất mệt mỏi vì men cay của rựu. Anh đã thiếp đi trong giấc ngủ lúc nào kô hay, tới khi giật mình tỉnh giấc thì anh phát hiện Ariel đang nằm bên cạnh anh. Vì chưa tỉnh rựu hẳn nên mọi thứ anh thấy trước mắt rất là mơ hồ, anh chỉ biết lúc đó anh nhìn thấy 1 gương mặt xinh xắn đang ngủ say. Anh lồm cồm xích lại bên cạnh cô, cuối xuống hôn lên tóc cô, rồi lên trán và từ từ di chuyển xuống đôi mắt cô đang nhắm nghiền. Trong cơn mơ hồ, Ariel cũng cảm giác đuợc có 1 bàn tay đang ôm lấy cô như sưởi ấm cho tâm hồn băng giá của mình, lúc đó cô rất muốn phản kháng lại nhưng phát giác mình đã kô còn đủ hơi sức nữa nên đành phó thác cho số phận. Cô khẽ hé mắt trộm nhìn thì phát hiện ra gương mặt quen thuộc của Joseph, cứ tưởng đó là ảo giác cho nên cô đã mỉm cười vì kô ngờ trong giấc mơ lại có thể gặp được anh. Cô lẩm bẩm "Joseph àh, anh có biết kô, em đã lỡ...yêu anh rồi."
Về phần Joseph, khi nghe Ariel nói như thế thì tình yêu của anh dành cho cô lại bùng cháy thật mãnh liệt, anh hôn lên cái mũi xinh xinh của Ariel và cuối cùng môi của anh dừng lại trên môi cô. Joseph chỉ nhớ thời tiết đêm hôm đó thật lạnh, lúc mà anh ôm Ariel thì phát hiện thân thể cô lạnh giá, cho nên anh đã dùng thân mình để sưởi ấm cho cô. Có lẽ vì sức ảnh hưởng của rựu mà anh đã kô kiểm soát đuợc bản thân, kô ngăn chặn được tình yêu của anh dành cho Ariel và kết quả là sáng hôm sau Ariel đã thất kinh khi nhìn thấy cô và Joseph cùng nằm chung 1 giường cùng đắp chung 1 cái chăn. Hơn thế nữa là quần áo của 2 ngừi lại nằm ngổn ngang dưới đất. Cô kô nhớ đuợc mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, kô biết mình đã nói gì, làm gì. Trong khi đó thì Joseph vẫn có 1 chút ấn tượng nhưng anh cũng kô rõ ràng cho lắm, khi thấy thái độ hoảng hốt của Ariel thì anh biết là tối qua 2 ngừi đã.....
"Ariel àh, em sao vậy, nãy giờ kô nói cái gì hết? Kô phải lúc truớc 2 chúng ta có nhiều chuyện nói với nhau lắm sao?"
"Kô có gì. Mẹ đã làm đồ ăn chờ anh về đó, nên em mới đi đón anh. Àh phải.... em... em có chuyện muốn nói với anh." Ariel ngập ngừng.
Joseph lên tiếng nở 1 nụ cười tươi nhìn cô "Anh cũng có chuyện muốn nói với em."
"Mấy ngày nữa chắc là em kô đuợc rảnh, vì Joe sắp đám cưới rồi, em phải giúp chị ấy chuẩn bị tiệc cưới, có lẽ sẽ ít về nhà. Joe đã gửi thiệp cho chúng ta nè."
Xe dừng lại trước cửa nhà, Joseph xuống xe xách hành lí vào trong. Còn Ariel thì đã bỏ vào nhà truớc. "Lại giận cái gì nữa rồi? Thiệt tình đàn bà sao mà rắc rối quá!" Joseph lầm bầm 1 mình.
Chiều nay Ariel ra sân bay để đón Joseph, cuối cùng cái thời gian tháng đó cũng đã trôi qua. Từ ngày biết mình có thai, kô ngày nào mà Ariel kô suy nghĩ tới Joseph. Mỗi buổi sáng cô thức dậy với cảm giác mơ màng, đêm đến cô lại thiếp đi với tình cảm lâng lâng. Ban ngày thì tâm hồn ngơ ngẩn. Ban đêm ngủ đầy mộng mơ, cô mơ thấy cả gia đình ngừi sẽ có cuộc sống thật hạnh phúc với nhau, như vậy là cô mãn nguyện lắm.
"Ariel àh, con chuẩn bị xong chưa?" Tiếng bà Trịnh gọi từ dưới nhà vọng lên khiến cô choàng tỉnh. Vội vàng trả lời.
"Con xuống ngay." Rồi cô định đi nhanh xuống cầu thang nhưng nhớ tới lời bác sĩ dặn dò nên Ariel kô dám đi nhanh mà chỉ bước đi từ từ mà thôi. "Phải đi thật chậm, đúng rồi bác sĩ đã dặn là phải cẩn thận mà." Vừa xuống tới lầu, cô đã lên tiếng hỏi.
"Mẹ àh, mẹ kô đi đón Joseph sao?"
Bà Trịnh biết Ariel và Joseph xa nhau đã lâu chắc là có nhiều điều muốn nói nên tạo cơ hội cho ngừi đi riêng. Bà lắc đầu
"Trước sau gì cũng gặp nó mà, mẹ muốn ở nhà nấu mấy món ăn chờ Joseph về, con đi mình có được kô?"
Ariel gật đầu "Dạ, kô sao đâu. Vậy bây giờ con đi đây."
Dứt lời Ariel đi ra khỏi nhà lái xe mạch tới sân bay. Trên đường đi cô cứ nhìn vào kiếng lúc thì sửa lại mái tóc lúc thì lẩm bẩm lo lắng kô biết mình ăn mặc như vầy có được chưa, cũng may là chỉ mới có thai tháng nên chưa cái bụng chưa to lắm, quần áo lúc trước cô còn mặc vừa. "Kô biết mai này khi cái thai đã lớn lúc đó sẽ như thế nào?"
Xe dừng trước cổng sân bay, Ariel đi vào trong để chờ Joseph ra. Cô nhìn đồng hồ mà hồi hộp khẩn trương kô biết lúc gặp lại Joseph sẽ có phản ứng thế nào có giống cô bây giờ hay kô? Cô rảo mắt chung quanh tìm kiếm "Đáng lẽ bây giờ phải tới rồi mới đúng?"
Vừa nói xong thì cô nhác thấy bóng Joseph thấp thoáng đằng xa, cô vừa định giơ tay lên vẫy thì nhìn thấy Michelle đi bên cạnh Joseph. Đúng lúc đó có hành khách khác từ sau đẩy hành lý tới lao thẳng vào Michelle, Joseph nhìn thấy vội kéo Michelle về phía mình, ôm gọn cô vào lòng.
"Kô sao chứ?" Anh buông Michelle ra rồi hỏi với vẻ quan tâm.
Michelle lắc đầu "Kô có, cám ơn anh."
Chứng kiến cảnh đó, Ariel cảm thấy ghen tức trong lòng, cô đứng dậy định bỏ ra về thì Joseph cũng vừa bắt gặp đuợc cô. Anh vui vẻ chạy lại.
"Ariel! Em tới lâu chưa?" Thấy gương mặt kô vui của Ariel, Joseph nghĩ chắc là chuyện lúc nãy đã bị cô nhìn thấy cho nên mới có thái độ "giận hờn" này chứ tháng qua quan hệ của ngừi rất tốt.
"Em mới tới thôi. Anh có cần đưa cô ấy về kô?" Ariel liếc sang Michelle.
"Vậy thì kô cần, Michelle nói là có ngừi nhà tới đón mà. Có đúng kô?"
Michelle gật đầu "Phải đó, ngừi cứ đi trước, tôi kô sao đâu."
Thấy Ariel còn chưa chịu đi, nên Joseph nắm tay cô ngọt ngào nói "Đi thôi, bà xã."
Bước ra xe để hành lí xong, Ariel định ngồi vào chỗ tài xế nhưng Joseph đã ngăn lại "Để anh lái cho, chồng làm sao để vợ lại đuợc chứ?"
Ariel im lặng bước lên ghế ngồi bên cạnh anh. Trên đường về cả kô ai nói với ai lời nào, Ariel nhắm mắt dựa lưng vào thành ghế miên man suy nghĩ, Joseph quay sang len lén đưa mắt nhìn cô, trông cô lúc này thật giống như cái đêm hôm đó ở khách sạn trên đảo Guam.
Mọi chuyện xảy ra trong đêm đó hiện về trước mắt anh.
Sau khi Ariel đưa anh về phòng rồi, quả thật lúc đó anh rất mệt mỏi vì men cay của rựu. Anh đã thiếp đi trong giấc ngủ lúc nào kô hay, tới khi giật mình tỉnh giấc thì anh phát hiện Ariel đang nằm bên cạnh anh. Vì chưa tỉnh rựu hẳn nên mọi thứ anh thấy trước mắt rất là mơ hồ, anh chỉ biết lúc đó anh nhìn thấy gương mặt xinh xắn đang ngủ say. Anh lồm cồm xích lại bên cạnh cô, cuối xuống hôn lên tóc cô, rồi lên trán và từ từ di chuyển xuống đôi mắt cô đang nhắm nghiền. Trong cơn mơ hồ, Ariel cũng cảm giác đuợc có bàn tay đang ôm lấy cô như sưởi ấm cho tâm hồn băng giá của mình, lúc đó cô rất muốn phản kháng lại nhưng phát giác mình đã kô còn đủ hơi sức nữa nên đành phó thác cho số phận. Cô khẽ hé mắt trộm nhìn thì phát hiện ra gương mặt quen thuộc của Joseph, cứ tưởng đó là ảo giác cho nên cô đã mỉm cười vì kô ngờ trong giấc mơ lại có thể gặp được anh. Cô lẩm bẩm "Joseph àh, anh có biết kô, em đã lỡ...yêu anh rồi."
Về phần Joseph, khi nghe Ariel nói như thế thì tình yêu của anh dành cho cô lại bùng cháy thật mãnh liệt, anh hôn lên cái mũi xinh xinh của Ariel và cuối cùng môi của anh dừng lại trên môi cô. Joseph chỉ nhớ thời tiết đêm hôm đó thật lạnh, lúc mà anh ôm Ariel thì phát hiện thân thể cô lạnh giá, cho nên anh đã dùng thân mình để sưởi ấm cho cô. Có lẽ vì sức ảnh hưởng của rựu mà anh đã kô kiểm soát đuợc bản thân, kô ngăn chặn được tình yêu của anh dành cho Ariel và kết quả là sáng hôm sau Ariel đã thất kinh khi nhìn thấy cô và Joseph cùng nằm chung giường cùng đắp chung cái chăn. Hơn thế nữa là quần áo của ngừi lại nằm ngổn ngang dưới đất. Cô kô nhớ đuợc mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, kô biết mình đã nói gì, làm gì. Trong khi đó thì Joseph vẫn có chút ấn tượng nhưng anh cũng kô rõ ràng cho lắm, khi thấy thái độ hoảng hốt của Ariel thì anh biết là tối qua ngừi đã.....
"Ariel àh, em sao vậy, nãy giờ kô nói cái gì hết? Kô phải lúc truớc chúng ta có nhiều chuyện nói với nhau lắm sao?"
"Kô có gì. Mẹ đã làm đồ ăn chờ anh về đó, nên em mới đi đón anh. Àh phải.... em... em có chuyện muốn nói với anh." Ariel ngập ngừng.
Joseph lên tiếng nở nụ cười tươi nhìn cô "Anh cũng có chuyện muốn nói với em."
"Mấy ngày nữa chắc là em kô đuợc rảnh, vì Joe sắp đám cưới rồi, em phải giúp chị ấy chuẩn bị tiệc cưới, có lẽ sẽ ít về nhà. Joe đã gửi thiệp cho chúng ta nè."
Xe dừng lại trước cửa nhà, Joseph xuống xe xách hành lí vào trong. Còn Ariel thì đã bỏ vào nhà truớc. "Lại giận cái gì nữa rồi? Thiệt tình đàn bà sao mà rắc rối quá!" Joseph lầm bầm mình.