Rồi cô đi ra khỏi cửa kô để cho Joseph có lời giải thích, anh đã quyết tâm là phải nói chuyện với cô cho rõ ràng nên vội vàng đuổi theo Ariel. Cũng may là cô chưa kịp bước lên xe nên Joseph đã chặn lại kịp, anh nắm tay Ariel kéo cô quay về huớng đối mặt với anh.
"Đã xảy ra chuyện gì mà em lại bỏ đi? Có phải Lisa đã nói cái gì hay kô?"
Ariel gạt tay Joseph ra "Anh còn đuổi theo để làm gì? Chuyện mà anh muốn nói với em kô phải là đòi li dị hay sao? Bây giờ anh đã đuợc toại nguyện rồi đó đáng lẽ phải vui mừng mới đúng."
"Ai nói với em là anh muốn li dị?" Joseph ngắt lời.
"Anh còn nhớ là trước khi đi công tác anh có nói là 2 tháng sau anh trở về thì có chuyện muốn nói với em. Lúc ở sân bay thấy anh và Michelle thân thiết như vậy thì em đã biết tình cảm của 2 ngừi rồi. Thời gian qua cả 2 có thời gian tiếp xúc với nhau dễ nảy sinh tình cảm. Đừng dấu em nữa, em sẽ toại nguyện cho anh để anh sống chung với ngừi anh yêu mà."
Joseph cười nhẹ "Còn tưởng là chuyện gì nữa, thì ra là em đang ghen chuyện này đó hả? Anh có nói là phải li dị hồi nào, chỉ có em tự suy diễn mà thôi. Chuyện mà anh muốn nói là chuyện khác."
Ariel mở to mắt ngạc nhiên nhìn Joseph "Kô phải là anh muốn li dị mà là anh muốn nói tới chuyện khác hả? Là chuyện gì vậy?"
"Thiệt tình, sao mà em khờ quá vậy?" Joseph lắc đầu nhìn Ariel đang chống tay suy nghĩ, anh nắm lấy tay cô đắm đuối nhìn sâu vào đôi mắt to lay láy thông minh của ngừi vợ trẻ. "Anh muốn nói với em là em đừng bao giờ rời xa anh nha." Dứt lời anh kéo Ariel ôm gọn vào lòng mình "2 tháng xa nhau đã làm cho anh nhận rõ tình cảm của mình. Ariel àh! Anh kô thể mất em đâu cũng kô thể xa em dù chỉ 1 phút giây. Em biết kô lúc ở Trung Quốc anh đều kô thể tập trung làm việc được, mỗi khi nhớ tới nụ cười rực rỡ của em cùng với gương mặt giận hờn thì anh lại muốn lập tức bay về Đài Loan để gặp em cho thỏa niềm mong nhớ nhưng anh đã kiềm nén bản thân chờ đợi cho cái thời gian 2 tháng kia qua mau."
Nghe những lời tâm sự chân tình của Joseph, Ariel vừa mừng vừa sợ. Cô vui vì cô biết đuợc trong trái tim của anh có cô nhưng cô sợ những gì đang xảy ra chỉ là 1 giấc mơ đẹp khi thức tỉnh rồi thì cái hạnh phúc nhỏ nhoi đó sẽ biến mất. Cô buông Joseph ra nhìn thẳng vào anh.
"Những lời mà anh nói là thật hả? Em kô có nằm mơ đúng kô?"
Joseph phì cười "Giấc mơ sao lại chân thật như vậy được, em biết kô lúc đầu gặp em cứ tưởng em là 1 cô gái thông minh lắm nhưng bây giờ anh mới phát hiện thì ra em... khờ khạo quá chừng."
Ariel làm mặt giận dỗi "Em khờ hồi nào chỉ tại anh kô rõ ràng mà thôi, đối với cô gái nào anh cũng đều tốt như vậy hết."
Joseph kề sát mặt mình vào gương mặt ửng hồng của Ariel, anh thì thầm
"Anh hứa từ nay chỉ tốt với bà xã của anh thôi. Còn nữa bắt đầu từ bây giờ anh kô muốn nghe 2 chữ "li dị" nữa, lúc nãy em đã lỡ nói ra thì bây giờ phải phạt em."
Ariel nhăn nhó "Phạt cái gì đây? Anh đừng có..."
Cô chưa kịp dứt lời thì đã bị Joseph thừa cơ hội đặt lên môi cô 1 nụ hôn ngọt ngào cháy bỏng yêu thương. Cả 2 nhắm nghiền mắt lại cùng đi tới 1 thế giới thuộc về của riêng mình, ở đó luôn luôn ngập tràn những tiếng cười hạnh phúc và tình yêu của họ giống như ngọn lửa càng cháy càng cao.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời tiết lạnh lẽo của Canada đang hành hạ thể xác của mọi ngừi nhưng đối với Bi cái lạnh cắt da ở bên ngoài cũng kô thể sánh bằng nỗi đau khổ dày vò ở trong lòng của anh. Đã mấy tháng rồi anh kô liên lạc với Kyo "Kô biết bây giờ cô ấy thế nào?" Bi thở dài nhìn mông lung ra ngoài khung cửa sổ đã bị 1 làn tuyết trắng bao phủ.
"Tại sao anh có vẻ thẩn thờ vậy? Chúng ta đã đính hôn với nhau rồi, anh phải vui mới đúng. Đợi 1 thời gian nữa khi mọi chuyện ổn định thì 2 ngừi mình quay về Đài Loan làm đám cuới." Allie tựa đầu vào vai Bi cùng mơ tưởng tới 1 tương lai tốt đẹp mà cả 2 sẽ cùng nhau tạo dựng.
Trong khi đó thì Bi vẫn tỏ ra lãnh đạm kô có chút gì là hạnh phúc cả, anh thản nhiên trả lời "Anh đã hứa với ba em là sẽ thành hôn với em, anh sẽ kô nuốt lời đâu."
Ngoài miệng thì anh tỏ ra kô có gì nhưng trong lòng đang nhớ tới Kyo da diết "Chắc là cô ấy lo cho mình lắm. Kyo àh hãy tha lỗi cho anh, anh kô xứng đáng với tình yêu của em nữa."
Kể từ sau khi gặp Allie thì Kyo cũng đã bớt lo lắng nhưng cô kô cách nào liên lạc đuợc với Bi điều đó càng khiến cho cô tăng thêm mối nghi ngờ nhiều hơn. Đã nhiều lần cô kiếm tới công ty A & D để dọ hỏi nhưng ngừi ta đều trả lời kô biết và cô cũng đã sang Canada để tìm kiếm tung tích của anh, đất trời mênh mông muốn kiếm 1 ngừi kô phải chuyện dễ. Cho nên lần nào cô cũng thất vọng trở về Đài Loan, mặc dù vậy cô vẫn kô nản chí nhất quyết phải kiếm cho bằng đuợc anh mới thôi. Tội nghiệp cho 2 ngừi, con đường tình đầy gian nan trắc trở liệu 2 mảnh đời có thể ghép lại thành bản tình ca hoàn chỉnh được hay kô?
Rồi cô đi ra khỏi cửa kô để cho Joseph có lời giải thích, anh đã quyết tâm là phải nói chuyện với cô cho rõ ràng nên vội vàng đuổi theo Ariel. Cũng may là cô chưa kịp bước lên xe nên Joseph đã chặn lại kịp, anh nắm tay Ariel kéo cô quay về huớng đối mặt với anh.
"Đã xảy ra chuyện gì mà em lại bỏ đi? Có phải Lisa đã nói cái gì hay kô?"
Ariel gạt tay Joseph ra "Anh còn đuổi theo để làm gì? Chuyện mà anh muốn nói với em kô phải là đòi li dị hay sao? Bây giờ anh đã đuợc toại nguyện rồi đó đáng lẽ phải vui mừng mới đúng."
"Ai nói với em là anh muốn li dị?" Joseph ngắt lời.
"Anh còn nhớ là trước khi đi công tác anh có nói là tháng sau anh trở về thì có chuyện muốn nói với em. Lúc ở sân bay thấy anh và Michelle thân thiết như vậy thì em đã biết tình cảm của ngừi rồi. Thời gian qua cả có thời gian tiếp xúc với nhau dễ nảy sinh tình cảm. Đừng dấu em nữa, em sẽ toại nguyện cho anh để anh sống chung với ngừi anh yêu mà."
Joseph cười nhẹ "Còn tưởng là chuyện gì nữa, thì ra là em đang ghen chuyện này đó hả? Anh có nói là phải li dị hồi nào, chỉ có em tự suy diễn mà thôi. Chuyện mà anh muốn nói là chuyện khác."
Ariel mở to mắt ngạc nhiên nhìn Joseph "Kô phải là anh muốn li dị mà là anh muốn nói tới chuyện khác hả? Là chuyện gì vậy?"
"Thiệt tình, sao mà em khờ quá vậy?" Joseph lắc đầu nhìn Ariel đang chống tay suy nghĩ, anh nắm lấy tay cô đắm đuối nhìn sâu vào đôi mắt to lay láy thông minh của ngừi vợ trẻ. "Anh muốn nói với em là em đừng bao giờ rời xa anh nha." Dứt lời anh kéo Ariel ôm gọn vào lòng mình " tháng xa nhau đã làm cho anh nhận rõ tình cảm của mình. Ariel àh! Anh kô thể mất em đâu cũng kô thể xa em dù chỉ phút giây. Em biết kô lúc ở Trung Quốc anh đều kô thể tập trung làm việc được, mỗi khi nhớ tới nụ cười rực rỡ của em cùng với gương mặt giận hờn thì anh lại muốn lập tức bay về Đài Loan để gặp em cho thỏa niềm mong nhớ nhưng anh đã kiềm nén bản thân chờ đợi cho cái thời gian tháng kia qua mau."
Nghe những lời tâm sự chân tình của Joseph, Ariel vừa mừng vừa sợ. Cô vui vì cô biết đuợc trong trái tim của anh có cô nhưng cô sợ những gì đang xảy ra chỉ là giấc mơ đẹp khi thức tỉnh rồi thì cái hạnh phúc nhỏ nhoi đó sẽ biến mất. Cô buông Joseph ra nhìn thẳng vào anh.
"Những lời mà anh nói là thật hả? Em kô có nằm mơ đúng kô?"
Joseph phì cười "Giấc mơ sao lại chân thật như vậy được, em biết kô lúc đầu gặp em cứ tưởng em là cô gái thông minh lắm nhưng bây giờ anh mới phát hiện thì ra em... khờ khạo quá chừng."
Ariel làm mặt giận dỗi "Em khờ hồi nào chỉ tại anh kô rõ ràng mà thôi, đối với cô gái nào anh cũng đều tốt như vậy hết."
Joseph kề sát mặt mình vào gương mặt ửng hồng của Ariel, anh thì thầm
"Anh hứa từ nay chỉ tốt với bà xã của anh thôi. Còn nữa bắt đầu từ bây giờ anh kô muốn nghe chữ "li dị" nữa, lúc nãy em đã lỡ nói ra thì bây giờ phải phạt em."
Ariel nhăn nhó "Phạt cái gì đây? Anh đừng có..."
Cô chưa kịp dứt lời thì đã bị Joseph thừa cơ hội đặt lên môi cô nụ hôn ngọt ngào cháy bỏng yêu thương. Cả nhắm nghiền mắt lại cùng đi tới thế giới thuộc về của riêng mình, ở đó luôn luôn ngập tràn những tiếng cười hạnh phúc và tình yêu của họ giống như ngọn lửa càng cháy càng cao.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thời tiết lạnh lẽo của Canada đang hành hạ thể xác của mọi ngừi nhưng đối với Bi cái lạnh cắt da ở bên ngoài cũng kô thể sánh bằng nỗi đau khổ dày vò ở trong lòng của anh. Đã mấy tháng rồi anh kô liên lạc với Kyo "Kô biết bây giờ cô ấy thế nào?" Bi thở dài nhìn mông lung ra ngoài khung cửa sổ đã bị làn tuyết trắng bao phủ.
"Tại sao anh có vẻ thẩn thờ vậy? Chúng ta đã đính hôn với nhau rồi, anh phải vui mới đúng. Đợi thời gian nữa khi mọi chuyện ổn định thì ngừi mình quay về Đài Loan làm đám cuới." Allie tựa đầu vào vai Bi cùng mơ tưởng tới tương lai tốt đẹp mà cả sẽ cùng nhau tạo dựng.
Trong khi đó thì Bi vẫn tỏ ra lãnh đạm kô có chút gì là hạnh phúc cả, anh thản nhiên trả lời "Anh đã hứa với ba em là sẽ thành hôn với em, anh sẽ kô nuốt lời đâu."
Ngoài miệng thì anh tỏ ra kô có gì nhưng trong lòng đang nhớ tới Kyo da diết "Chắc là cô ấy lo cho mình lắm. Kyo àh hãy tha lỗi cho anh, anh kô xứng đáng với tình yêu của em nữa."
Kể từ sau khi gặp Allie thì Kyo cũng đã bớt lo lắng nhưng cô kô cách nào liên lạc đuợc với Bi điều đó càng khiến cho cô tăng thêm mối nghi ngờ nhiều hơn. Đã nhiều lần cô kiếm tới công ty A & D để dọ hỏi nhưng ngừi ta đều trả lời kô biết và cô cũng đã sang Canada để tìm kiếm tung tích của anh, đất trời mênh mông muốn kiếm ngừi kô phải chuyện dễ. Cho nên lần nào cô cũng thất vọng trở về Đài Loan, mặc dù vậy cô vẫn kô nản chí nhất quyết phải kiếm cho bằng đuợc anh mới thôi. Tội nghiệp cho ngừi, con đường tình đầy gian nan trắc trở liệu mảnh đời có thể ghép lại thành bản tình ca hoàn chỉnh được hay kô?