"Tôi sẽ cùng Joe qua Mỹ để chữa trị cho nó, mong là sẽ thành công, lúc đó cậu và Joe có thể hạnh phúc bên nhau." Ông Trần vỗ vào vai Matt nói vài câu an ủi trước khi lên đường cùng Joe qua Mỹ.
Từ tối qua tới giờ Matt kô hề chợp mắt anh lúc nào cũng lo sợ là Joe sẽ mãi mãi biến mất, sáng nay khi biết đuợc ông Trần sẽ đi cùng với Joe thì anh hơi yên tâm 1 chút, anh cũng muốn đi cùng ông nhưng đã bị ngăn lại.
"Cậu cứ ở đây làm việc đi, dù sao khi qua tới đó Joe cũng sẽ làm phẫu thuật nếu cậu ở bên cạnh sẽ càng sốt ruột mà thôi. Nếu có chuyện gì tôi sẽ báo cho cậu biết."
Matt đành miễn cưỡng làm theo lời của ông mặc dù trong lòng ngổn ngang trăm mối. Sau khi tiễn ông Trần đi rồi kô ngày nào là Matt kô mong ngóng tin tức về Joe cả, anh ra vào thơ thẩn như ngừi mất hồn, kô cách gì tập trung vào công việc. Thấy vậy Ariel nói với Joseph nên tìm Matt tâm sự, vì dù sao 2 ngừi là đàn ông sẽ dễ dàng nói chuyện hơn. Joseph chiều theo ý vợ ngày nào cũng kiếm Matt rồi cả 2 cùng xuống quán bar kể lể. Thắm thoắt mà đã 1 tuần lễ trôi qua rồi, đối với Matt từ sau khi Joe đi rồi 1 ngày của anh dài như 1 năm chứ đừng nói gì là 1 tuần. Chiều nay sau khi đi họp về lại phòng làm việc đột nhiên thấy 1 phong thư trên bàn, nhìn tên thì đó là của ông Trần, ba của Joe gửi cho Matt.
Kô biết sao Matt linh tính có chuyện kô hay nên chần chừ kô dám mở thư ra đọc. Cuối cùng anh quyết định cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ đi đương đầu chứ kô thể nào trốn tránh mãi được.
"Gửi Matt,
Tôi và Joe đã tới Mỹ để làm phẫu thuật, 1 tuần qua vì bận rộn nên kô thể liên lạc với cậu để cho cậu biết tình trạng của Joe. Cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói ca phẫu thuật của Joe đã bị thất bại, Joe đã mất cách đây 2 ngày, cậu đừng nhớ tới nó nữa, tin rằng Joe cũng kô mong là cậu vì nó để rồi bỏ lỡ hạnh phúc của mình."
Đọc tới đó Matt như ngừi vừa từ trên trời rơi xuống vực thẳm sâu ngàn trượng, anh cảm thấy hụt hẫng chới với kô còn chỗ để nương tựa. Matt đánh rơi lá thư xuống đất bàng hoàng như ngừi nằm chiêm bao "Kô ngờ lần gặp gỡ trong bệnh viện lại là lần cuối cùng chúng ta ở bên nhau." Rồi Matt nhìn ra ngoài cửa sổ hét thật lớn "Joe àh, anh mãi mãi yêu em!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
1 năm sau.
"Con àh, để ba bế 1 chút nha, dễ thương quá đi!" Joseph vừa bồng đứa trẻ hơn 3 tháng tuổi trên tay vừa nựng nịu, anh hôn lên 2 má bụ bẫm của nó rồi nhìn sang Ariel đang loay hoay trong bếp. Anh trao đứa bé cho mẹ anh bồng rồi đi vào bếp choàng tay qua ôm ngang eo Ariel.
"Bà xã, hôm nay nấu món gì đó?"
Ariel lấy tay Joseph ra "Ây da, đang ở dưới nhà mà sao anh lại tự nhiên như vậy, em đang bận rộn kô giúp cho em coi con mà còn ở đây nói này nọ nữa, từ sáng tới giờ Jack cứ khóc hoài làm em phải chăm sóc mệt gần chết."
Joseph hôn lên má vợ, anh cảm thấy tình yêu thương vợ càng ngày càng tha thiết "Anh biết vợ của anh cực khổ mà cho nên anh quyết định sẽ tặng cho em 1 món quà."
Thấy nụ cuời bí ẩn của Joseph, Ariel kô ngạc nhiên chút nào cả năm qua sau khi 2 ngừi thật lòng yêu thương nhau cô còn lạ gì cái tính úp mở của anh nữa chứ.
"Chuyện đó để lát nữa hãy nói, anh àh hôm nay là ngày giỗ của Joe, em muốn...."
Joseph cắt ngang vì anh biết Ariel muốn nói gì "Lát nữa chúng ta cùng đi, để Jack ở nhà chơi với ông bà nội đi."
"Em kô thấy cái gì đâu, 2 anh chị cứ tự nhiên." Ngừi vừa nói chính là Lisa, từ sau ngày biết Ariel có thai cô đã thay đổi hẳn tính tình kô hằn học với Ariel nữa. Còn ba má Joseph thì kô cần phải nói coi Ariel như là vàng ngọc vậy, kêu cô nghỉ dạy để ở nhà dưỡng thai, công việc trong nhà thì kô cho cô làm cái gì hết. Còn Joseph thì kô đi làm đều đặn như trước nữa ở nhà chăm sóc cho vợ, khiến Ariel cảm thấy áy náy vì mọi ngừi tốt với cô quá. Tới khi cô sanh Jack rồi thì trong nhà nhộn nhịp hẳn lên vì có tiếng khóc của trẻ thơ làm cho kô khí lúc nào cũng ấm cúng. Jack lại là cháu đích tôn cho nên đuợc ông bà nội cưng chiều hết mực, cả Lisa cũng vậy cứ mỗi khi đi đâu về cũng đều chạy vào hôn Jack 1 cái.
"Cái con nhỏ này, anh chị đang bàn lát nữa đi thăm mộ Joe, để bé Jack ở nhà cho ba mẹ."
Lisa gật đầu "Anh chị 2 cứ đi đi, có em ở đây mà."
Khoảng 5 giờ chiều Joseph chở Ariel đi, khi 2 ngừi tới nơi thì đã thấy Matt đang ngồi tâm sự bên mộ của Joe từ lúc nào.
"Matt àh, anh tới lâu chưa?" Ariel hỏi thăm Matt, nhìn lên ngôi mộ được chăm sóc cẩn thận của Joe khiến cô kô khỏi mủi lòng khi nhắc tới ngừi bạn quá cố.
"Tôi mới tới thôi, thật ra 2 ngừi đã có con công việc bận rộn kô tới cũng kô sao, Joe kô trách đâu."
Joseph vỗ vai Matt an ủi "Chuyện đã qua 1 năm rồi, anh cũng đừng đau lòng quá. Ngày nào anh cũng ra đây thăm mộ Joe, cô ấy biết đuợc sẽ vui lắm, nhưng có nên để quá khứ xuống mà đi tìm 1 tương lai khác hay kô?"
Matt cười buồn "Tương lai của tôi kô có Joe thì sẽ kô còn ý nghĩa gì nữa. 2 ngừi yên tâm đi, tôi kô sao đâu. Bây giờ tôi chỉ lo tập trung làm việc kô nghĩ ngợi gì khác."
Cả 3 yên lặng đứng tại nghĩa trang, trước mặt của họ chuyện của 1 năm truớc như hiện về truớc mắt. Mặc dù kô gặp đuợc Joe nhưng hình bóng của cô kô bao giờ mờ nhạt trong tim Matt, Joseph và Ariel.
"Tôi sẽ cùng Joe qua Mỹ để chữa trị cho nó, mong là sẽ thành công, lúc đó cậu và Joe có thể hạnh phúc bên nhau." Ông Trần vỗ vào vai Matt nói vài câu an ủi trước khi lên đường cùng Joe qua Mỹ.
Từ tối qua tới giờ Matt kô hề chợp mắt anh lúc nào cũng lo sợ là Joe sẽ mãi mãi biến mất, sáng nay khi biết đuợc ông Trần sẽ đi cùng với Joe thì anh hơi yên tâm chút, anh cũng muốn đi cùng ông nhưng đã bị ngăn lại.
"Cậu cứ ở đây làm việc đi, dù sao khi qua tới đó Joe cũng sẽ làm phẫu thuật nếu cậu ở bên cạnh sẽ càng sốt ruột mà thôi. Nếu có chuyện gì tôi sẽ báo cho cậu biết."
Matt đành miễn cưỡng làm theo lời của ông mặc dù trong lòng ngổn ngang trăm mối. Sau khi tiễn ông Trần đi rồi kô ngày nào là Matt kô mong ngóng tin tức về Joe cả, anh ra vào thơ thẩn như ngừi mất hồn, kô cách gì tập trung vào công việc. Thấy vậy Ariel nói với Joseph nên tìm Matt tâm sự, vì dù sao ngừi là đàn ông sẽ dễ dàng nói chuyện hơn. Joseph chiều theo ý vợ ngày nào cũng kiếm Matt rồi cả cùng xuống quán bar kể lể. Thắm thoắt mà đã tuần lễ trôi qua rồi, đối với Matt từ sau khi Joe đi rồi ngày của anh dài như năm chứ đừng nói gì là tuần. Chiều nay sau khi đi họp về lại phòng làm việc đột nhiên thấy phong thư trên bàn, nhìn tên thì đó là của ông Trần, ba của Joe gửi cho Matt.
Kô biết sao Matt linh tính có chuyện kô hay nên chần chừ kô dám mở thư ra đọc. Cuối cùng anh quyết định cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ đi đương đầu chứ kô thể nào trốn tránh mãi được.
"Gửi Matt,
Tôi và Joe đã tới Mỹ để làm phẫu thuật, tuần qua vì bận rộn nên kô thể liên lạc với cậu để cho cậu biết tình trạng của Joe. Cậu hãy bình tĩnh nghe tôi nói ca phẫu thuật của Joe đã bị thất bại, Joe đã mất cách đây ngày, cậu đừng nhớ tới nó nữa, tin rằng Joe cũng kô mong là cậu vì nó để rồi bỏ lỡ hạnh phúc của mình."
Đọc tới đó Matt như ngừi vừa từ trên trời rơi xuống vực thẳm sâu ngàn trượng, anh cảm thấy hụt hẫng chới với kô còn chỗ để nương tựa. Matt đánh rơi lá thư xuống đất bàng hoàng như ngừi nằm chiêm bao "Kô ngờ lần gặp gỡ trong bệnh viện lại là lần cuối cùng chúng ta ở bên nhau." Rồi Matt nhìn ra ngoài cửa sổ hét thật lớn "Joe àh, anh mãi mãi yêu em!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
năm sau.
"Con àh, để ba bế chút nha, dễ thương quá đi!" Joseph vừa bồng đứa trẻ hơn tháng tuổi trên tay vừa nựng nịu, anh hôn lên má bụ bẫm của nó rồi nhìn sang Ariel đang loay hoay trong bếp. Anh trao đứa bé cho mẹ anh bồng rồi đi vào bếp choàng tay qua ôm ngang eo Ariel.
"Bà xã, hôm nay nấu món gì đó?"
Ariel lấy tay Joseph ra "Ây da, đang ở dưới nhà mà sao anh lại tự nhiên như vậy, em đang bận rộn kô giúp cho em coi con mà còn ở đây nói này nọ nữa, từ sáng tới giờ Jack cứ khóc hoài làm em phải chăm sóc mệt gần chết."
Joseph hôn lên má vợ, anh cảm thấy tình yêu thương vợ càng ngày càng tha thiết "Anh biết vợ của anh cực khổ mà cho nên anh quyết định sẽ tặng cho em món quà."
Thấy nụ cuời bí ẩn của Joseph, Ariel kô ngạc nhiên chút nào cả năm qua sau khi ngừi thật lòng yêu thương nhau cô còn lạ gì cái tính úp mở của anh nữa chứ.
"Chuyện đó để lát nữa hãy nói, anh àh hôm nay là ngày giỗ của Joe, em muốn...."
Joseph cắt ngang vì anh biết Ariel muốn nói gì "Lát nữa chúng ta cùng đi, để Jack ở nhà chơi với ông bà nội đi."
"Em kô thấy cái gì đâu, anh chị cứ tự nhiên." Ngừi vừa nói chính là Lisa, từ sau ngày biết Ariel có thai cô đã thay đổi hẳn tính tình kô hằn học với Ariel nữa. Còn ba má Joseph thì kô cần phải nói coi Ariel như là vàng ngọc vậy, kêu cô nghỉ dạy để ở nhà dưỡng thai, công việc trong nhà thì kô cho cô làm cái gì hết. Còn Joseph thì kô đi làm đều đặn như trước nữa ở nhà chăm sóc cho vợ, khiến Ariel cảm thấy áy náy vì mọi ngừi tốt với cô quá. Tới khi cô sanh Jack rồi thì trong nhà nhộn nhịp hẳn lên vì có tiếng khóc của trẻ thơ làm cho kô khí lúc nào cũng ấm cúng. Jack lại là cháu đích tôn cho nên đuợc ông bà nội cưng chiều hết mực, cả Lisa cũng vậy cứ mỗi khi đi đâu về cũng đều chạy vào hôn Jack cái.
"Cái con nhỏ này, anh chị đang bàn lát nữa đi thăm mộ Joe, để bé Jack ở nhà cho ba mẹ."
Lisa gật đầu "Anh chị cứ đi đi, có em ở đây mà."
Khoảng giờ chiều Joseph chở Ariel đi, khi ngừi tới nơi thì đã thấy Matt đang ngồi tâm sự bên mộ của Joe từ lúc nào.
"Matt àh, anh tới lâu chưa?" Ariel hỏi thăm Matt, nhìn lên ngôi mộ được chăm sóc cẩn thận của Joe khiến cô kô khỏi mủi lòng khi nhắc tới ngừi bạn quá cố.
"Tôi mới tới thôi, thật ra ngừi đã có con công việc bận rộn kô tới cũng kô sao, Joe kô trách đâu."
Joseph vỗ vai Matt an ủi "Chuyện đã qua năm rồi, anh cũng đừng đau lòng quá. Ngày nào anh cũng ra đây thăm mộ Joe, cô ấy biết đuợc sẽ vui lắm, nhưng có nên để quá khứ xuống mà đi tìm tương lai khác hay kô?"
Matt cười buồn "Tương lai của tôi kô có Joe thì sẽ kô còn ý nghĩa gì nữa. ngừi yên tâm đi, tôi kô sao đâu. Bây giờ tôi chỉ lo tập trung làm việc kô nghĩ ngợi gì khác."
Cả yên lặng đứng tại nghĩa trang, trước mặt của họ chuyện của năm truớc như hiện về truớc mắt. Mặc dù kô gặp đuợc Joe nhưng hình bóng của cô kô bao giờ mờ nhạt trong tim Matt, Joseph và Ariel.