Thu Khi cẩn thận thu cái hộp chứa hủ cốt phấn vào tay áo, vẻ mặt tự nhiên ngồi bên án (bàn dài), chờ Bích Dương đến.
Quan nhân ngoài cửa kêu, “Bích Dương công tử đến –”
Thu Khi đứng dậy, đi tới cửa thư phòng. Bích Dương mặc y bào nguyệt sắc (màu trắng ngà), được ách phụ dẫn vào. Thu Khi sớm biết dung mạo nó có thể sođược với thiên tiên, nhưng hôm nay vừa thấy cũng ngây ngẩn cả người.
Bích Dương khẽ cười với hắn. Thu Khi chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, toàn thân dâng lên một luồng khí nóng, ngực và hạ thân trướng đau khó chịu, chỉ hận không thể lập tức cắn một cái lên cái cổ phấn nộn của nó.
Bích Dương không biết ý nghĩ của hắn, bước chậm tới trước mặt hắn, khẽ khom người.
“Công tử không cần đa lễ…” Thu Khi vội vàng đỡ nó, nhưng chỉ là khẽ đụng vào vai nó mà tim hắn đã đập nhanh liên hồi.
Ách phụ và quan nhân trong phòng đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Dưới sự thúc ép của hắn, Bích Dương ngồi xuống, Thu Khi ngoài miệng giảng bài cho nó nhưng ánh mắt lại không kìm hãm được mà đảo quanh trên gương mặtvà thân thể mê người của nó.
Thu Khi càng nhìn càng mê mẩn, một gương mặt xảo đoạt thiên công như vậy, ai có thể nhẫn tâm vẩy hủ cốt phấn lên chứ? Nếu ngày ngày đều có thể nhìn thấy gương mặt này thì còn gì tốt hơn nữa?
Thu Khi bị Bích Dương mê hoặc đến choáng váng, hoàn toàn quên luôn giao dịch với vương hậu.
Hắn giả vờ dạyBích Dương viết chữ, lấy cớ đi vòng phía sau nó, nửa ôm nửa cầm lấy tay nó, vờ như đang chỉnh bút. “Lúc cầm bút phải nhẹ nhàng một chút, tay phải buông lỏng. Không sai, đúng là như vậy…”
Thu Khi thân mật dán vào lỗ tai như bạch ngọc của nó, ngửi thấy từng hương thơm ngát phát ra từ trên tóc nó. Đối với những cử chỉ quá thân mật của hắn,Bích Dương không có chút cảm giác nào, chỉ ngoan ngoãn để hắn cầm tay mình viết chữ.
Thu Khi dạy nó viết mấy chữ, hai tay càng lúc càng không an phận, chạy loạn trên người nó. Mùi vị của Bích Dươngnhư có tác dụng thúc tình, làm hắn dục hỏa dâng cao. Hắn khó nhịn, dùng hạ thể của mình đâm đâm vào cái mông nhỏ của Bích Dương, nhẹ nhàng ma sát.
Đối với chuyện khác, Bích Dương luôn u mê, nhưng đối với loại chuyện này thì nó rõ như lòng bàn tay. Nó nghiêng đầu nhìn đối phương, nhanh chóng ý thức được ý đồ của hắn. Thu Khichạm phải ánh mắt của nó, sợ hãi lùi lại một chút. Bích Dương không lộ ra sự tức giận như trong dự liệu của hắn, chỉ nhẹ nhàng cắn môi, tiếp tục xoay người sang chỗ khác viết chữ.
Thu Khi thấy nó không phản kháng, cũng không tức giận, đánh bạo tiếp cận lại lần nữa, lần này hắn chẳng những đem tính khí để trên mông Bích Dươngmà còn hôn lên cái cổ của nó nữa.
Bích Dương phát ra một tiếng rên rỉkhó nhịn mất hồn, tay cầm bút khẽ run. Thu Khi nghe được tiếng kêu của nó, dục vọng lại trướng lớn thêm một vòng. Hắn hổn hển thè lưỡi, liếm liếm lên tai nó. Bích Dương không chút kháng cự, giống như đồng ý với hành vi của hắn.
Thu Khi hưng phấn ôm lấy hông nó, kéo cả người nó vào sát mình, ngã ra ghế dài, không nói gì mà gặm cắn cái miệng nhỏ nhắn hồng diễm của nó.
“Ân a…” Bích Dương than nhẹ, đưa cái lưỡi ra đáp lại hắn. Tính đến nay, Bích Dươngđã hoan ái với hai nam tử khác nhau nhưng vẫn không có khái niệm xấu hổ là gì chứ đừng nói tới việc thủ tiết. Đới với nó mà nói, chỉ cần có người ôm lấy nó thì nó sẽ tiếp nhận người đó. Nó không biết hành vi như vậy là phóng đãng, hay nói đúng hơn, ngay cả ‘phóng đãng’ là gì, nó cũng không hiểu.
Nếu đối phương đã phối hợp thì thức ăn đã đưa đến trước mặt, lý gì lại không ăn no? Dục vọng của Thu Khi một khi đã phát tác là không thể dập tắt. Hắn thở dốc móc ra tính khí đã sớm sưng to, đẩy đẩy vào cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch của Bích Dương. Bích Dương lập tức ngậm chặt miệng, say mê hấp duyện nó.
“Nga… Quá tuyệt vời…” Thu Khi kích động, đưa đẩy mông ra vào trong miệng nó, hoàn toàn đem lệnh của vương hậu ném ra khỏi đầu.
Kỹ thuật cao siêu của Bích Dương nhanh chóng làm hắn phun ra. Thu Khi nắm lấy tính khí bắn vào mặt nó, để khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của nó dính đầy nhũ dịch màu trắng. Bích Dươngtươi cười ướt át, đưa đầu lưỡi ra liếm ái dịch còn sót lại trên chóp mũi, còn vươn tay quệt những chất lỏng vương trên mặt đưa vào miệng. Động tác *** đãng của nó thiêu đốt dục hỏa của Thu Khimột lần nữa. Hắn vén y bào của Bích Dươnglên, tiến vào giữa hai chân nó, khát khao liếm mút u huyệt phấn hồng và nhục cầu khéo léo, cùng với nhục nha trắng mịn kia.
(nhục cầu: nhục: thịt, cầu: hình tròn -> tinh hoàn; nhục nha: nha: mầm -> tiểu kê kê)
Hai tay Bích Dươngnắm chặt đầu Thu Khiđang chôn giữa hai bắp đùi mình, y y nha nha hừ hừ, cái mông nho nhỏ cũng nhẹ nhàng lay động.
Hắn đang muốn cẩn thận thưởng thức mùi vị của nó, đột nhiên phía ngoài truyền đến tiếng bước chân nho nhỏ. Thu Khi bị làm cho sợ đến tiêu hếtdục niệm, vội vàng đứng dậy từ trên người Bích Dương, tùy tiện kéo lại y phục.
“Đại nhân, nô tỳ đưa nước trà đến.” Tiểu cung nữ ở ngoài cửa nói.
Thu Khi luống cuống tay chân kéo Bích Dương ngồi dậy, cố làm ra vẻ trấn định nói, “Vào đi.”
Tiểu cung nữ bưng nước trà vào cửa, hai mắt cơ trí quan sát tình huống trong phòng. Từ nét mặt của nàng,Thu Khinhìn ra hẳn nàng là nhãn tuyến do vương hậu an bài. Thu Khinghĩ không sai. Hắn chần chờ không hành động, quả nhiên làm Thước Lankhông chờ nổi, vì vậy ra lệnh cho tiểu cung nữnày tới trước tra xét.
Tiểu cung nữ đem nước trà để xuống, đánh mắt thúc giục với Thu Khi, ngay sau đó liền rời đi. Thu Khi biết mình không làm không được, nhưng… Hắn nhìnBích Dươngkhông biết gì. Muốn hắn hạ độc thủ với người xinh đẹp như thiên tiên này sao? Hắn có thể nhẫn tâm sao?
Thu Khi ngồi đó do dự khôngquyết.Bích Dương thấy hắn không giảng bài cũng không tiếp tục làm chuyện vừa rồi nữa, đành phải nhàm chán mà cầm lấy bút vẽ loạn trên giấy. Thời gian học chớp mắt đã qua, Kim Lân phái người tới đưa Bích Dươngđi.Hành động thất bại của Thu Khihôm nay cũng chấm dứt.
Vì để phòng người khác nghi ngờ, Thước Lan không lập tức triệu kiến hắn, bất quá Thu Khi biết hôm nay hắn đã lâm vào thế cưỡi trên lưng cọp, sớm muộn gì cũng phải hành động. Sau khi rời khỏi Bích Dương, hắn cảnh cáo bản thân, lần tiếp theo nhất định phải đắc thủ(làm được)!
Nhưng cách ngày, khi thấy dung nhan tuyệt sắc củaBích Dươnglần nữa, hắn lại đem quyết tâm của bản thân quên không còn một mống.
Đợi đến khi hai người có cơ hội ở chung, hắn liền nhịn khôngđược cởi sạch y phục của cả hai, đặt Bích Dương trên ghế. Bích Dương lần này vẫn không từ chối, ngoan ngoãn mở chân ra tiếp nhận hắn. Thu Khi hưng phấn không thôi, rút ra nam căn đâm vào hậu huyệt nó. Hai người điên cuồng vặn vẹo đung đưa, tận tình hoan ái, cho đến Thu Khigào thét phóng ra trong cơ thể nó.
Sau khi hoàn toàn đoạt đượcBích Dương, Thu Khi càng thêm không nỡ giết nó. Hắn ném mệnh lệnh của Thước Lanra sau cả ngàn dặm, trầm mê trong thân thể xinh đẹp của Bích Dương, chỉ hận thời gian chung đụng với nó mỗi ngày quá ít.Thước Lancũng không phải là ngọn đèn cạn dầu. Việc Thu Khi trì hoãn đã làm gã không nhịn được, mà ngay cả hủ điệp cốt gã an bài ngay bên ngoài thư phòng cũng vô dụng. Gã nhẫn nại đến ngày thứ tư, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tự mình đến thư phòng quan sát.
Gã không để cho quan nhân thông truyền(báo), nhẹ chân đi đến gần, bên trong cửa gỗ truyền ra từng tiếng tao lãng ngâm nga–
“A… Nga… Hảo bổng… A…”
MặtThước Lan liền biến sắc, tức giận phá cửa mà vào. Thu Khiđang đỡ bắp đùi Bích Dương, tận lực đâm vào người nó. Thấy Thước Lan xông tới, cả hai người đều sợ đến choáng váng.
Thước Lantrăm nghĩ vạn nghĩ cũng không ngờ tâm phúc mình hao hết tâm tư bồi dưỡng cũng quỳ rạp dưới chân Bích Dương. Gã gào lên, liều mạng xông tới, túm lấy tóc Bích Dương, vật nó ngã xuống.
“Tiện nhân! Ngươi là tiện nhân!” Ghen tỵ và tức giận bức gã nổi điên, liều mạng đánh Bích Dương túi bụi. Bích Dương thét lên tránh né, Thu Khichạy lên kéo gãqua một bên.
“Ngươi buông ta ra!” Thước Lan nổi điên, tay đấm chân đá với hắn. Bích Dương dùng y phục bao quanh mình, sợ hãi đứng ở một bên.
Trong lúc hỗn loạn, Thước Lan thấy ngoại y của Thu Khi ném ở một bên, bên trong đó có cái hộp chứa hủ cốt phấn! Gã tránh khỏi tay Thu Khi, chạy đến nhặt lên.
“Tiện nhân! Đi chết đi!” Gã nhanh chóng mở cái hộpra, hất về phía Bích Dương.
Thu Khi kêu to xông tới, “Không được!”
Thước Lan bị hắn đụng vào, hai tay run lên, cuối cùng hủ cốt phấn rơi lên tay hắn.
“A — a –” Thước Lan hét thảm, ống tay áo của gã bị hòa tan trong nháy mắt, khả năng ăn mòn mạnh mẽ của hủ cốt phấn nhanh chóng làm tan rữa cánh tay gã. Thước Lan đau đến lăn lộn trên mặt đất.Thu KhivàBích Dương hoảng sợ tránh ra.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng đập cánh quỷ dị. Bích Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoàn bướm thiển tử sắc (màu tím nhạt) từ bên ngoài tràn vào. Trên người chúng hiện ra quang mang kỳ dị, vừa đẹp đẽ vừa khinh khủng.
Đàn bướm từ cửa bay vào nhanh chóng vây lên người Thước Lan, vỗ cánh, rắc vô số lân phấn lóe tử quang(ánh sáng màu tím). Cho tới bây giờ Bích Dương chưa từng thấy tình huống đáng sợ như vậy —
Thước Lan ôm đầu tru lên, thân thể của hắn bị lân phấn làm cho mục nát, da thịt lẫn trong máu loãng nhanh chóng tróc ra. Bích Dương thậm chí còn thấy da đầu của gã rớt xuống từng mảng lớn.
“Cứu ta! Cứu ta –!” Thước Lan kêu thảm vọt ra cửa, nhưng hủ cốt điệp vẫn đuổi theo gã không tha. Toàn thân gã huyết nhục mơ hồ(không rõ máu thịt), tựa như một xác chết bị thi trùng (sâu bọ ăn xác) ăn mòn đến mục ruỗng. Quan nhân thấy bộ dáng đáng sợ của gã đều tránh né, không ai dám lại gần.
Thước Lan té trên mặt đất, cả người co quắp, trên thân thể chảy xuống một lượng máu lớn.
Tiếng kêu thảm thiết kinh người cuối cùng cũng không còn nữa. Hủ cốt điệp khua đôi cánh đẹp đẽ của nó, biến mất phía chân trời. Bích Dương lảo đảo đi tới cạnh cửa, thấy thi thể bị tàn phá giữa vũng máu.
Bộ xương trắng hếu còn dính không ít nội tạng; trong sân nồng nặc mùi máu tươi, hòa lẫn trong đó chút ít mùi hôi thối.Bích Dương che miệng, không nhịn được trận trận nôn mửa.
***************
Thước Lan chết thảm, âm mưu của gã cũng bị phơi bày. Kim Lân truy xét chuyện này, những người âm mưu với gã đều sợ bị xử phạt, nhanh chóng khai báo rõ ràng âm mưu muốn hãm hại Bích Dương của gã. Nhân vật then chốt – Thu Khiđương nhiên cũng không chạy thoát, hắn trở thành người đầu tiên bị xử tử. Quan nhân bên cạnh Thước Lan cũng không người nào may mắn thoát nạn; mà những đại thần thu lợi từ gã cũng bị vạch trần. Kể cả kẻ chủ mưu -Thước Lan thì tổng cộng có mười sáu người vì chuyện này mà mất mạng.
Trải qua chuyện này, Kim Lâncàng bảo vệ Bích Dương nghiêm mật hơn; trừ chính sự ra, thời gian còn lại của Kim Lân đều không rời nó nửa bước. Bích Dương đến không lâu, Thước LanvàThúy Tưđều lần lượt qua đời, các đại thần đối với nó cũng tương đối kiêng kỵ, dân gian lại càng bắt đầu đồn đãi Bích Dương là tai tinh(người mang đến tai họa).
Nhưng Kim Lâncũng khôngthèm để ý đến những thứ đó. Thước Lan chết chưa được một tháng, hắn đã không thèm để ý đến sự phản đối của quần thần mà sắc phong Bích Dương làm vương hậu.
Trong buổi lễ sắc phong, Bích Dương đầu đội mũ kim phượng, thân mặc chu hồng tú kim đoạn bào (áo bào bằng gấm đỏ thêu chỉ vàng), đượccung nữ đỡ lên tế thai(đàn thờ, thường dùng trong những dịp tế lễ long trọng). Vẻ đẹp của nó làm tất cả những người có mặt ở đó phải kinh ngạc, ngay cả những đại thần trước kia luôn ghen ghét nó cũng phải si mê mà nhìn. Sau ngày đó, cái tên ‘Bích Dương’ lập tức truyền khắp Phù U giới. Nó chính thức trở thành mỹ nhân đệ nhất Phù U giới này.
Kim Lân vìhồ tộc của mình có đệ nhất mỹ nhânvui mừng hoan hỉ, nhưng chính hắn cũng không biết đây chính là bước đầu của con đường diệt vong…
*****************************
Bích Dương ở vương cung hơn một năm, mỗi ngày nó đều có thể lấy được lượng tinh khí dồi dào, cộng thêm lại được hưởng cuộc sống an nhàn sung sướng, khiến cho mỹ thái (hình dáng xinh đẹp) của nó như bông hoa càng ngày càng nở rộ. Da thịt nó vốn đã trong suốt long lanh như xuất thủy ngưng chi, hai mắt xanh thẳm càng thêm sáng ngời hữu thần, đôi môi hồng hồng luôn bày ra bộ dáng mê người, mái tóc lục sắc đã dài đến đầu gối. Nó vừa tắm rửa xong, toàn thân xích lõa nửa nằm trên cái giường trắng như tuyết, giống hệt một con bướm kiều diễm vừa phá kén chui ra.
Kim Lân vừa đến cửa phòng đã thấy hình ảnh làm người phải nín thở. Hắn quên luôn mục đích mình về đây, điên cuồng hét lên một tiếng, lập tức nhào tới.
“Bích Dương…Bích Dương… Nga…Tâm can bảo bối của ta…” Trong miệng hắn hô loạn lên, liều mạng cởi y phục của mình ra, để cho làn da nóng bỏng của mình dán lên thân thể trơn bóng của đối phương.
Bích Dương biết hắn lại muốn làm chuyện khoái nhạc (sung sướng) với mình. Nó cười cười, mở hai chân ra, kẹp chặt eo hắn, hạ thể cọ co vào căn bộ khổng lồ của hắn, dễ dàng làm Kim Lânkhông khổng chế nổi nữa.
“Bảo bối… Ngươi thích như vậy đúng không? Ân?” Kim Lân cầm tính khí của cả hai, liều mạng ma sát. Đôi môi Bích Dương câu lên nụ cười khiến người mất hồn, nó nhỏm người dậy, hấp trụ nhũ châu trước ngực của người kia.
“Muốn hấp (hút) thì hấp nơi này…” Kim Lân đè cái đầu nhỏ của nó xuống. Bích Dương quỳ trước người hắn, thuần thục cần vật thể thô to kia, hai tay bộ lộng vài cái liền để vào trong miệng.
“Bảo bối thông minh… Nga… Hảo hảo hấp nó…” Kim Lân nhẹ nhàng đong đưa cái mông, Bích Dươngvừa say mê hấp trụ tính khí của hắn, vừa dùng ánh mắt mê hoặc nhìn hắn. Kim Lân nhìn phân thân của chính mình liên tục ra vào trong đôi môi hồng diễm của nó, lại bị hấp dẫn bởi ánh mắt vô tội của nó, nhịn khôngđược liền tiết ra.
“Ân… Ăn ngon…” Bích Dươngtham lam nuốt hết chất lỏng nồng đậm vào bụng. Nó nói chuyện vẫn không khá hơn chút nào, đến nay cũng chỉ nói những câu ngắn đơn giản.
Kim Lân mới vừa phóng ra một lần, chưa kịp hoãn khí, bây giờ lại nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn tham lam của Bích Dương húthết tính khí chính mình, đầu lưỡi linh hoạt lại chui vào lỗ nhỏ liếm liếm. Một lần nữa, dục hỏa của hắn lại dâng cao, phân thân thành thật hơi nhếch lên. Cảm giác thấy vật trong tay mình như sống lại lần nữa,Bích Dương vui vẻ cầm lấy nó, dùng gương mặt trơn mềm của mình khẽ cọ vào phần da gồ ghề kia, để cho chất lỏng sền sệt dính hết vào mặt mình.
Kim Lânnhanh chóng áp đảo nó. Không cần nhiều động tác, Bích Dương đã bài khai (mở) đồn biện (mông) của mình ra, dùng ngón tay dính đầy ái dịch đâm vào tiểu huyệt đang khao khát. Kim Lân bộ lộng phân thân vài cái, đỡ lấy hông nó, cầm căn bộ không ngừng lay động, động thân vài cái liền thuận lợi đi vào. Mật huyệt của nó dù có làm bao nhiêu lần vẫn luôn chặt chẽ, lập tức bao vây cự vật.Bích Dương sung sướng rên lên một tiếng, ôm bờ vai của hắn mà tự đung đưa cái mông mình.
“Nga…” Kim Lân ngửa đầu gầm nhẹ. Hắn bị cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của nó hút đến dục tiên dục tử, nội bích nóng bỏng kia siết chặt nam căn của hắn, bao vây chặt chẽ, mỗi lần hắn chuyển động cũng khẽ co rút theo.
“Bích Dương…Tiểu yêu tinh của ta…” Hắn hung hăng hôn nó, mặc sức đâm vào mông nó. Sàng kỹ của Bích Dương đúng là không sánh được. Nó vừa chuyển động đầu lưỡi hôn hắn, hạ thể lại có thể co rút theo từng động tác của hắn; tiểu hoa hànhkhông ngừng cọ sát vào bụng Kim Lân, hai tiểu khỏa thực còn tận tình cọ vào ***g ngực dày rộng của hắn.
Kim Lân bị nó hấp đến sướng muốn điên, giống như một năm trước, hai mắt hắn hoa lên, phiêu phiêu dục tiên, bụng dưới co rút một trận, dục vọng dâng cao như núi…
Hạ thân Bích Dươngđang phủ chăn, ngồi dựa trên giường, mờ mịt nhìn lạc hà(ráng chiều) khắp trời, nhưng nó cảm thấy sinh lực của mình rất sung mãn.
Mỗi lần hoan ái xong, đối phương cũng sẽ mệt mỏi không chịu nổi, còn nó lại chẳng bị gì cả, chỉ ngồi đó ngẩn người. Bích Dương chống cằm, bất đắc dĩ nhìn gương mặt đang ngủ của Kim Lân.
Hắn giống như đã già… Bích Dương vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt hơi hõm xuống của Kim Lân. Bản thân nó cũng không biết, đặc tính hút tinh khí của nó mỗi lần giao hoan làm người hoan ái cùng nó ngày càng tiều tụy hơn. Mặc dù Kim Lân có thể hút tinh khí từ một nguồn khác nhưng cũng không cách nào bù đắp được tinh lực mà hắn đã hao tổn trên Bích Dương. Ngay cả Kim Lân cũng không phát hiện, bản thân hắn còn già yếu nhanh hơn tốc độ của một con người bình thường. Chẳng những thân thể hắn yếu đi, mà ngay cả đầu óc cũng đờ đẫn không ít.
Mà Bích Dương cũng càng ngày càng mỹ lệhơn, càng ngày càng tràn đầy sức sống hơn.Ngoài cánh cửa gỗ dày truyền đến tiếng gọi lo lắng của quan nhân, “Đại vương… Đại vương? Đại vương ngài tìm được bản đồ chưa? Tướng quân bọn họ chờ không được…”
Thì ra là Kim Lân trở về phòng là muốn lấy bản đồ quân sự đang cất chỗ này, phía ngoài đang có hội nghị trọng yếu. Không ngờ hắn thấy Bích Dương thì dục niệm đại phát, chỉ lo đoạt lấy nó trước. Quan nhân bên ngoài loáng thoáng nghe được tiếng rên rỉ mất hồn trong phòng cũng không thể lên tiếng quấy rầy. Bây giờ tiếng rên rỉ đã ngừng nên gã mới dám mở miệng.
Quan nhânkhông nghe thấy tiếng Kim Lân đáp lại, đành phải tiếp tục la lên, “Đại vương, hội này nghị này rất quan trọng… Các tướng quân đã phái người đến thúc dục… Ngài mau ra đây đi…”
Bích Dương nghe gã nói là việc quan trọng, vì vậy cố gắng đẩy đẩy Kim Lân đang ngủ như heo chết. Đối phương than nhẹ một tiếng, tung người ôm lấy nó, lại tiếp tục ngủ như chết. Bích Dương cũng không có biện pháp.
Quan nhân đáng thương gào đến muốn rách cổ họng cũng cũng không thấy hồi âm, đành phải hậm hực rời khỏi tẩm cung, đến thông báo cho tướng lãnh sớm đã giận đến ngất trời.
“Nực cười!” Ngheđược báo cáo của cung nhân, Nguyên soái thống lĩnh hoàng quân một chưởng đập vào trên mặt bàn đá, bực tức rời khỏi. Mấy tướng quân khác thấy chủ soái đã đi cũng đành lắc đầu rời đi. Các đại thần còn lại vẫn cố gắng xoay chuyển tình thế, “Các vị đừng đi vội, Đại vương không có ở đây nhưng chúng ta vẫn có thể thảo luận a…”
“Đúng vậy,Ngân hồ tộc đã phá phòng tuyến biên quan của chúng ta rồi, chúng ta phải cẩn thận suy nghĩ chút đối sách mới được…”
“Không sai, coi như Đại vương không ra mặt, chúng ta cũng phải ra quyết sách.”
Đại nguyên soái tức giận quay đầu lại, giận dữ hét, “Nói quyết sáchcái gì? Đại vương ngay cả giang sơn của mình cũng không quan tâm! Chúng ta căng thẳng cái gì?”
“Nguyên soái, ngài nói như vậy …” Các lão thần lúng túng.
“Ta nói không đúng sao?! Vì dục niệm của mình mà bỏ lại hội nghị quyết định sự tồn vong của cả tộc không thèm quản, có một Đại vương như vậy cũng coi như bỏ đi!” Nguyên soái bỏ lại mũ giáp, hỏa khí trùng trùng rời khỏi.
Những người còn lại thúc thủ vô sách, lo âu nói với nhau, “Làm sao bây giờ? Quân Ngân hồ đã đánh tới đây…”
“Quân Ngân hồ dũng mãnh thiện chiến, lúc trước đã đánh bại Khôi hồ tộc. Mật thám hồi báo nói, tộc trưởng Khôi hồ đã chuẩn bị xưng thần với Ngân hồ rồi, nghe nói Hạt hồ cũng đang muốn quy hàng.”
(các tộc yêu hồ: Kim hồ là yêu hồ có lông vàng; Ngân hồ: lông trắng; Khôi hồ: lông xám; Hạt hồ: lông nâu)
“Xem ra Ngân hồ tộc muốn thống nhất cả Phù U giới, chúng ta bị thâu tóm là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Đại nhân sao có thể tự diệt chí khí của mình?” Một vị đại thầnnguyên lão nghe không nổi nữa, “Còn chưa đánh đã nhận thua? Lão thần ta không tin Kim hồ tộc chúng ta không hơn đám Bạch hồ đáng ghét kia!”
“Kiều đại nhân, ngài cho là ta nguyện ý nhận thua sao? Nhưng thái độ hôm nay của Đại vương còn chưa rõ ràng sao? Tướng thì tinh thần không phấn chấn, lính thì khôngcó chút chiến ý (ý chí chiến đấu). Cái này và chủ động nhận thua có gì khác nhau sao?”
Kiều đại nhân cũngkhông sao phản bác được nữa. Các đại thần còn lại chỉ biết cảm thán, “Sợ là lúc này chỉ còn có cách đợi chết…”
“Ai… Ta phải nhanh chóng về nhà gọi người thu dọn hành lý thôi.”
Tất cả mọi ngườikhông còn mong đợi gì ở Kim Lân nữa, ào ào lắc đầu rời đi. Kiều đại nhân tức giận đến mức đỉnh dầu cũng muốn bốc khói. Lão không thể nhìn Kim hồ tộc này diệt vong!
Chạy vội vào tẩm cung, lão quỳ rạp ngoài ngọa thất (phòng ngủ) của Kim Lân.
“Đại vương! Đại vương ngài mau ra đây a!” Kiều đại nhân gần như gào khóc mà gọi, “Ngân hồ tộc đã sắp đánh thẳng đến kinh đô! Tính mạng của Kim hồ tộc chúng ta như chỉmành treo chuông! Nếu không phản kích, chúng ta sẽ bị tiêu diệt! Đại vương, ngài mau ra đây chủ trì! Tướng lính cần ngài thống lĩnh a!”
Lão khóc đến thê thảm; quan nhân có khuyên can thế nào lão cũng không đi.
“Đại vương! Đại vương ngài nghe thấy không? Ngài ra ngoài nhanh lên! Đừng làm cho cơ nghiệp thiên thu của Kim hồ tộc chúng ta bị hủy trong tay của đám Bạch hồ đó a!”
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Kiều đại nhân đại hỉ (vô cùng mừng rỡ) ngẩng đầu lên. Hai cánh cửa y nha! một tiếng mở ra, Bích Dương quấn trong sa y(áo mỏng) xuất hiện ở cạnh cửa. Nó cũng đồng cảm với tiếng khóc kêu của Kiều đại nhân, lại khẽ lay lay Kim Lân, thấy hắn không tỉnh nổi, nó đành phải ra ngoài nhìn.
Kiều đại nhân vừa thấy yêu tinh mê hoặc Đại vương đến mất đi tâm trí, lập tức suy sụp. Bích Dương thấy một lão nhângầy yếu quỳ gối phía ngoài, liền đi tới muốn dìu lão.
Kiều đại nhân một tay đẩy nó, rống giận, “Ngươi là tai tinh! Đừng đụng vào lão phu!”
Bích Dương sợ hãi lùi về sau. Kiều đại nhân chỉ vào nó, tức giận mắng, “Đều là ngươi làm hại! Là ngươi biến Đại vương anh minh của chúng ta hình dạng hôm nay! Kim hồ tộc chúng ta sẽ bị ngươi hủy diệt! Ngươi mau cút cho ta!”
Bích Dươngkhó hiểu lắc đầu, mở miệng muốn giải thích cái gì đó, nhưng bản thân nó lại không có khả năng cãi lại.
“Ngươi tránh ra! Ta muốn gặp Đại vương!” Kiều đại nhân tức giận đẩy nó ra.Bích Dương đứng không vững, kêu lên một tiếng liền bị té ngã xuống một bên.
Kiều đại nhân còn chưa kịp xông vào trong phòng ngủ, Kim Lân khoác ngoại y(áo ngoài)đã vọt ra. Hắn vừa tỉnh liền thấy tâm can bảo bối của mình bị đẩy ngã, lập tức chạy nhanh ra giúp nó.
“Bích Dương? Ngươi không sao chứ?” Hắn lo lắng ôm lấy Bích Dương xem xét. Bích Dương lắc lắc đầu. Kim Lâncầm tay nó, liền thấy trên khuỷu tay vốn như bạch ngọc không tỳ vết giờ lại bị trầy da. Hắn quay sang Kiều đại nhân, trong mắt là ngọn lửa hừng hực.
“Thật to gan! Ngươi dám làm nó bị thương!”
“Đại vương, lão thần…” Kiều đại nhân trăm miệng cũng không thể bào chữa.
Mặc dù chút thương tích nhỏ như thế này có thể lập tức hồi phục như cũ, đương nhiên cũng sẽ không lưu lại sẹo; nhưng Kim Lân hắn không thể tha thứ cho bất cứ thứ gì làm tổn thương đến Bích Dương. Hắn rống to, “Người đâu! Giải lão ta xuống!”
“Đại vương!” Kiều đại nhân nằm mơ cũng không nghĩ đến, cả đời mình trung liêm (trung thành thanh liêm) so ra cònkhông bằng Bích Dương bị trầy chút da!
Bích Dương kéo vạt áo Kim Lân, muốn vì Kiều đại nhân xin tha. NhưngKim Lânlại cố ý ôm nó vào phòng.
Kiều đại nhân bị binh lính áp đi, trong miệng còn khóc hô, “Đại vương! Ngài muốn giết lão thần cũng không cần gấp gáp! Nhưng thỉnh ngài nhanh đi triệu tập những tướng lãnh và đại thần khác a! Quân Ngân hồ tộc đã vây cả bốn mặt rồi!”
Kim Lân đang tức giận, làm sao để ý đến lời lão nói. Hắn ném lại một câu, “Ta muốn làm sao cũng không cần ngươi dạy!” Tiếp theo liền đóng sầm cửa, ngăn cách mọi quấy rối từ bên ngoài.
Thiên giới ẩn hiện trong mây, các tiên nữ đạp thái vân(mây ngũ sắc) xuyên qua các cung điện, các thần tướng cầm binh khí trong tay nghiêm mật trấn giữ thiên cung, tất cả đều ngăn nắp trật tự.
Khác với vẻ ngoài tường hòa chính là một tòalâu các (lầu gác) điêu lương ngọc thế (lầu xây bằng ngọc, xà nhà được điêu khắc) liên tục truyền ra tiếng thở dài.
Một nam tử tuán tú tựa nửa người vào ghế, hữu khí vô lực phe phẩy vũ phiến (quạt lông); tiểu tư (người hầu) ở một bên thỉnh thoảng lại bóc một quả nho bỏ vào miệng gã.
“Mệt chết ta… Không ngờ tiểu hồ ly lại tao lãng như thế, làm cho eo hông ta muốn mềm nhũn… Điều dưỡng ba bốn tháng trời cũng khôngbồi bổ lại được; sau này cái loại chuyện này đừng bao giờ tìm ta nữa.” Nam tử vừa ăn nho vừa lầm bầm lầu bầu.
Lúc này phó nhân (người hầu) ngoài cửa chạy vào thông báo, “Hạ Tử Tinh quân, Thái Thiên hậu phái người đưa lễ đến rồi…”
Hạ Tử từ trên ghế đứng dậy, đáp lời, “Ta đây sẽ tới.”
Một lão giả ở ngoài cửa chờ. Lão là tổng quản trong cung, cũng là một trong những tâm phúc bên người Thái Thiên hậu.
“Ai nha, còn muốn làm phiền Cảnh đại nhân tự mình đến tìm ta, tiểu thần sợ hãi…” Hạ Tử vừa nhìn thấy lão liền nhạo báng.
“Hạ đại nhân, cực khổ ngài rồi. Thái hậu bảo ta biếu ngài bảo châu của Kì Lân Sơn, để ngài điều dưỡng thân thể.” Lão cung nhân kính cẩn nói, tiểu thần phía sau lập tức đưa lễ vật lên.
Hạ Tử nhìn nhìn, mỉm cười cho phó nhân nhận lấy.
“Làm phiền Cảnh đại nhân, nhờ ông thay ta hảo hảo tạ ơn Thái hậu nương nương.”
“Hạ đại nhân khách khí rồi, lão xin cáo lui.”
“Đi thong thả.” Hạ Tử vẫn duy trì nụ cười, đưa mắt nhìn bọn họ giá vân (cưỡi mây) rời đi. Chờ bọn họ hoàn toàn biến mất trong tầm mắt,Hạ Tử thu lại nụ cười, tự giễu mà lắc đầu. “Ai… Thật là lúc này không giống ngày xưa a.” Gã lắc đầu đi vào trong phòng.
Phó nhân đang cầm thần châu đi theo phía sau gã, không hiểu hỏi, “Đại nhân, Thái hậuphái người đưa bảo châu tới cho ngài bổ sung thần lực, tại sao ngài còn không cao hứng a?”
“Ngươi biết cái gì a…” Hạ Tử cười, cầm vũ phiến(quạt lông) gõ đầu tên phó nhân kia,“Loại thần châu này có cái gì tốt hay hiếm lạ chứ? Trước kia khi ta thị hầu Thái hậu, cơ hồ mỗi ngày đều được ăn một viên cơ.”
Hạ Tửnày sàng kỹ (kỹ thuật trên giường aka kỹ thuật xxoo) rất cao, nguyên là nam sủng bên người Thái Thiên hậu;thời điểm gãđược sủng, mỗi ngày được ăn một viên bảo châu để bồi bổ thân thể, không có gì kì lạ.
Phó nhân bị lời gã nói làm thức tỉnh, vội vàng gật đầu, “Nói cũng đúng…”
Hạ Tử bất đắc dĩ oán trách, “Đáng tiếc a, một khi thất sủng thì nhân sự dĩ phi lạc (mọi việc hỏng cả); hôm nay có được một đế vương tuấn mỹ trẻ tuổi, Thái hậu bận rộn đi ‘nghiền ép’ hắn, nào còn nhớ rõ ta a…”
“Hư… Đại nhân ngài nói nhỏ chút đi…” Phó nhân khẩn trương cắt đứt lời gã.
“Ngươi sợ cái gì? Dù sao cũng là chuyện mọi người đều biết.” Hạ Tử bật cười, càng nói càng lộ liễu trắng trợn, “Chuyện Thái hậu yêuchất nhi (cháu trai – ở đây là con trai của em gái) và làm loạn với hắn cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Mà bây giờ đã coi là được rồi đó; trước kia ngay cả thân sinh nhi tử mà bà ta cũng không bỏ qua cho hắn. Nếu lão nương của ta cũng muốn bò lên giường của ta, ta nhất định cũng sẽ chán ghét đến muốn tự vẫn luôn ấy chứ.”
“Đại nhân, ngài nói nhiều quá rồi.” Khuôn mặt phó nhân hiện rõ sự sợ hãi.
“Hắc, cái gì bà ta cũng dám làm, còn sợ người ta nói sao?” Hạ Tử bỏ tọt thần châu vào miệng, giống như uống nước quả bình thường, không thèm để ý tới. “Lần này bà ta phái ta đi Phù U giới là muốn ta khai bao cho Phong thần đã đầu thai kia, bảo ta đem tất cả những kỹ xảo cao siêu nhất của phòng sự dạy cho y, để y càng ngày càng trở nên đãng đói khát… Ai, kỳ thực có Bích Động yêu hồ nào mà không đãng? Đúng là vẽ chuyện…”
“Vị phong thần kia… Nghe nói vốn là rất trinh liệt …” Phó nhân cảm thán nói.
“Đúng vậy, vốn là nam tử cao khiết (cao quý trong sạch) tam trinh cửu liệt; đáng tiếc a, đầu thai thành Bích Động yêu hồ, nhất định cả đời bị dục vọng khống chế, vĩnh viễn không thể trở mình được.” Hạ Tử nhìn thái vân ngoài cửa sổ, thở dài nói, “Nếu như tiên đế biết Phong thần hắn yêu thích nhất biến thành như vậy, nhất định sẽ vô cùng đau đớn a…”
Tiếng hấp duyệt (liếm mút) đãng và tiếng rên rỉ không dứt hòa lẫn vào nhau, trong tẩm thất xa hoa tràn đầy mùi vị ái dục.
Thiếu niên nằm giữa hai chân nam nhân, đôi môi đỏ bừng hút chặt tính khí to lớn; vật thể trướng to nổi đầy mạch máu dính thóa dịch, mặt ngoài tím đỏ nổi lên ngân quang uế.
“A… Thật thoải mái… Ngươi thật sự là lần đầu tiên sao… Quá tuyệt vời…” Kim Lânthở hổn hển, ôm lấy cái đầu Bích Dương ép xuống, làm cho phân thân của chính mình tiến vào sâu hơn.
Hai tay Bích Dương đỡ lấy căn bộ, miệng cố gắng mở to hơn để liếm mút; thỉnh thoảng ngẩng đầu, dùng đôi thủy mâu lam nhãn xinh đẹp nhìn chăm chú đối phương.Kim Lân nhìn dục vọng của mình ra vào giữa đôi môi hồng nhuận của nó, kích động đến toàn thân phát run. Hắn ngẩng đầu gầm lên một tiếng, chầm chậm dịch chuyển thắt lưng.
Bích Dương nhắm mắt lại, miệng không ngừng sáo lộng, chỉ cảm thấy một luồng chất lỏng tanh hôi bắn vào miệng mình. Nó ừng ực ừng ực nuốt vào, không để sót lại chút gì.
Sau khi nuốt ái dịch của nam nhân, nó nhất thời run rẩy khó chịu, trên da thịt cũng nổi lên ánh sáng nhàn nhạt.
“Hô…” Bích Dương thở hào hển lấy vật thể trong miệng mình ra. Kim Lân lập tức áp đảo nó; hai người xích lõa ôm lấy nhau, những nơi mẫn cảm trên cơ thể cũng dán chặt vào nhau.
Kim Lân dùng nhũ tiêm dựng thẳng của mình mà ma sát g ngực trắng nõn của đối phương, tính khí sau khi phát tiết của mình cũng đặt trên đùi nó.
Hắn cầm bắp đùi Bích Dương lên, để nội trắc (đùi trong) mềm mại của nó kẹp chặt lấy tính khí của mình, liên tục vặn vẹo thắt lưng.
Bích Dương nhìn nam căn vốn mềm nhũn liên tục ra vào giữa hai chân mình, dần dần trở nên vừa cứng vừa nóng, phần đầu của vật kia cũng đã rỉ nước. Nó hưng phấn cười lên, vươn tay trêu chọc chóp đỉnh của vật kia.
“Ngươi thích vật này sao…?” Kim Lân sắc sắc hỏi, cái mông luôn đung đưa chưa từng ngừng nghỉ.
Bích Dương gật đầu một cái, giãy dụa bắp đùi, kẹp tính khí hắn càng chặt hơn. Vật thể kia trở nên càng thô lớn hơn nữa, Bích Dương dứt khoát cầm luôn tiểu tính khí của chính mình, để hai phân thân cùng ma sát nhau.
“A… Ha…” Hắn say mê rên rỉ lên, Kim Lân buông chân nó xuống, lật thân thể của nó lại.
“Tiểu bảo bối… Lập tức cho ngươi càng thoải mái…” Kim Lânđẩy đẩy phân thân phát trướng thô to của mình vào cái mông trắng như tuyết, không chút chần chờ mà cọ xát nó. Tiểu huyệt kia lập tức hé ra hợp lại, như muốn mời gọi ngoại vật tiến vào. Kim Lân cười tà, để tiền bưng vẽ vòng vòng ngoài lối vào, làm u huyệt phấn hồng ẩm ướt rỉ ra chút ái dịch.
“Ân…” Bích Dương chống cự không nổi hấp dẫn, khó nhịn lắc lắc tiểu đồn đầy đặn như mật đào(aka cái mông tròn như quả đào).
Kim Lân bị nó chọc đến dục hỏa đốt người, nhưng hắn vẫn không thôi trêu đùa. Chen đầu đỉnh vào nhưng không chịu cho vào toàn bộ, hắn hào hển hỏi, “Bảo bối… Muốn không…? Muốn ta không?”
Bích Dương bị dục vọng hành hạ đến hai mắt đẫm lệ. Nó thở gấp, quay đầu lại, trong miệng hàm hồ trả lời, “Muốn…”
Kim Lân mỉm cười đắc ý, nâng cao eo lại tiến vào một tấc. Bích Dương rốt cục nhẫn không nổi nữa, nó thở hổn hển đẩy mông, chủ động lui ra sau một chút.
‘Phốc!’ một tiếng.
“A…” Khoái cảm được sáp nhập làm hai người đồng thời kêu lên.
Bích Dươngyêu đến chết cảm giác bị sáp nhập này, bởi mỗi khi cơ thể bị ngạnh bổng (cây gậy cứng -> tự hiểu) nóng cháy lấp đầy, nó đều có thể cảm giác được năng lượng cuồn cuộn rót vào cơ thể mình. Nó dùng sức ép chặt tiểu huyệt, điên cuồng phóng đãng xoay xoay eo nhỏ quanh phân thân của đối phương.
Kim Lân nắm hông của nó, vừa cố sức trừu động vừa mắng, “Ngươi đúng là tao hóa chết tiệt! Nga… Hảo chặt, mau kẹp chặt lại cho ta… Nga…”
Bích Dươngtự nắm lấy tính khí đang dao động giữa hai chân mình, tiếp tục lắc mông phối hợp với đối phương. Tính khí khổng lồ mỗi lần cắm xuống đều đâm sâu đến tận cùng, lúc lui ra lại bị nó kẹp chặt lại. Kim Lân bị nó hút đến dục tiên dục tử; đời này hắn chưa bao giờ gặp được bạn giường thích hợp như thế.
Cuối cùng hắn không chịu nổi mà kêu to bắn ra. Bích Dương tất nhiên tham lam co rút nội bích, hấp thu dương tinh của đối phương.
Kim Lân bị nó hút đến toàn thân vô lực. Hắn thở hổn hển té ngã trên người Bích Dương, dục vọng vẫn chôn trong thân thể nóng rực của người dưới thân. Bích Dương liếm môi, hài lòng cảm thụ năng lượng đang được tích lũy trong cơ thể mình.
Nghỉ ngơi được một lát, nó lại lần nữa kẹp chặt ngoại vật, nhẹ nhàng đong đưa cái mông. Kim Lân không ngờ nó có thể hồi phục nhanh như vậy, nhanh chóng cố định tiểu đồn không an phận của nó, ghé vào lỗ tau nó, thấp giọng hỏi“Bảo bối, ngươi muốn đem ta hút khô phải không?”
Bích Dương quay đầu. Gương mặt thẹn thùng kiều diễm của nó khiến Kim Lân nhìn đến mà huyết mạch căng phồng, huyết khí trực tiếp dồn xuống hạ thể. Bích Dương cao hứng phát hiện tính khí trong cơ thể mình lại bắt đầu cứng rắn nóng bỏng. Nó khanh khách cười, vui vẻ xoay người lại ôm lấy Kim Lân, nửa người dưới đã không tự chủ được mà thức tỉnh. Kim Lân khẽ gọi. Bây giờ dục hỏa của hắn đang dâng cao; hung hăng vừa hôn nó vừa mắng, “Tiểu lãng đề tử(người đãng)! Hôm nay ta không thể không thao chết ngươi!”
Hắn vắt đùiBích Dươnglên tay, ra sức nâng người xỏ xuyên đối phương.
“A… A… Ha…” Trong miệng Bích Dương phát ra tiếng rên tiêu hồn thực cốt, trên mặt là thần sắc say mê.
Các đại thần tụ tập bên ngoài tại phòng nghị sự, vẻ mặt ngưng trọng. Hôm nay là nguyên lão hội mỗi tháng một lần, nhưng tộc trưởng Kim Lânvẫn chưa thấy mặt. Chờ hồi lâu, quan truyền lệnh từ bên ngoài tiến vào.
“Đại vương có lệnh, tháng này hủy bỏ hội nghị, thỉnh chư vị trở về đi.”
Lời vừa ra khỏi miệng quan truyền lệnh, chúng thần đã ồ lên. Một đại thần cao giọng nói, “Đại nhân, một tháng trước, Đại vương đã hủy bỏ tất cả mười mấy hội nghị lớn nhỏ rồi! Hôm nay lànguyên lão hội có ý nghĩa trọng đại, há có thể nói không làm sao?”
“Đại vương có chuyện quan trọng, hội nghị được dời đến tháng sau, thỉnh các vị trở về đi.” Quan truyền lệnh cứng nhắc nói.
“Đại vương rốt cuộc bận rộn chuyện trọng yếu gì? Thậm chí ngay cả nguyên lão hội cũng muốn dời đến tháng sau?” Một số đại thần cũng bày tỏ bất mãn.
“Hạ quan không rõ ràng lắm, hạ quan chẳng qua là phụng mệnh làm việc, thỉnh các vị trở về đi.” Quan truyền lệnhnói xong câu này liền quay đầu rời đi.
Chúng thần thúc thủ vô sách(bó tay), một số người chỉ đành oán trách đáng lẽ nên rời đi trước, một số đại thần khác đều tụ lại một chỗ, thì thầm với nhau.
“Các ngươi biết Đại vương gần đây đang bận rộn cái gì không?”
“Ta nghe cung nhân nói…” Một đại thần hạ thấp giọng nói, “Đại vương gần đây có được một gã mỹ nam tử tuyệt sắc, từ đầu tháng này tới nay đều cùng mỹ nhân kia ở trong phòng, cơ hồ chân khôngbước khỏi cửa, cho dù là ai thỉnh cũng không chịu ra ngoài.”
“Sao lại có chuyện hoang đường như thế được?” Một vị trung thần giận đến thổi râu trợn mắt “Quốc gia đại sự lại không trọng yếu bằng một nam tử yêu mị?”
“Nam tử kia có lai lịch gì?” Có người chen miệng hỏi.
“Ta nghe thân tínbên cạnh vương hậu nói, mỹ nhân kia chính là nghiệt chủng mà Thúy phi nương nương sinh ra hồi hai trăm năm trước…”
Tin tức này vừa truyền ra, những người có mặt chỉ thấy khiếp sợ, luôn miệng kêu “Hoang đường hoang đường”. Một đại thần khác biết tin tức, không cam lòng bị bỏ quên liền nói “Nghiệt chủng kia lớn lên tuyệt sắc như thiên tiên, Đại vương bị mê hoặc đến ba hồn bảy phách cũng không thoát được, nửa bước cũng không nỡ rời khỏi nó, hơn nữa càng không thèm quan tâm đến chính sự.”
“Sao có thể tiếp tục như vậy được?” Mọi người rối rít lắc đầu.
Trung thần kia ngửa mặt lên trời gào to “Chẳng lẽ nói, vận mệnh của Kim hồ tộcchúng ta đã tận…”
Kim LânvàBích Dương nhốt mình trong phòng, chẳng phân biệt ngày đêm mà giao hoan. Hơn một tháng sau, rốt cục bởi vì tinh lực Kim Lân hầu như không còn mà ngưng lại. Sau khi Kim Lân ‘xuất quan’ (ra ngoài, ý chỉ ra ngoài phòng á =.=!!!), chuyện đầu tiên hắn làm là chạy đến tùng lâm (rừng cây) rậm rạp mà hút lấy tinh hoa. Bích Dương hút đi tinh khí trên người hắn, hắn chỉ có cách hút tinh hoa từ những tinh linh khác.
Vương hậuThước Lan từ trước đến giờ khôn khéo, đã sớm sai người nấucanh nhân sâm bổ dưỡng. Sau khi Kim Lân hồi cung, Thước Lan dẫn phó nhân, tự mình mang đến cho hắn.
Bọn họ ngồi trong thủy tạ, nhìn ra hồ quang sơn sắc (hồ xanh núi đẹp). Thước Lanquan tâm, cẩn thận thổi nguội canh nhân sâm mới đưa đến tay hắn. Kim Lân mỉm cười nhận lấy, nhìn gã đưa tình rồi mới uống cạn cả chén.
Nước trong chén còn khá nhiều. Thước Lanngồi bên cạnh lại lấy chén thứ hai cho hắn, âm thầm đợi hắn mời mình uống chung.
Dường như đúng như gã chờ mong, Kim Lân lên tiếng, “Canh này một mình ta uống cũng không hết…”
Thước Lan vui sướng, chờ hắn mời mình cùng dùng, không ngờ Kim Lânlại nói một câu, oanh động lỗ tai gã, “Ngươi cử người mời Bích Dương công tử tới đây.”
Dung nhan xinh đẹp của Thước Lanbỗng chuyển sang trắng bệch, bất khả tư nghị(không hiểu) nhìn Kim Lânđang vô cùng vui vẻ hưng phấn.
Không lâu sau, Bích Dươngđược quan nhân dẫn đến đây. Xem ra nó vô cùng có sức sống, y bào lam sắchài hòa với màu mắt, trên y bào thêu đồ đằng (hoa văn) cẩm lý(hình cá trên vải gấm) tinh xảo; đầu đội bạch ngọc quan, bên tai rủ xuống vài sợi tóc, càng tôn thêm vẻ kiều mị của khuôn mặt diễm lệ.
Kim Lânkéo nó ngồi xuống bên chân mình, thân mật ôm hông nó. “Bảo bối nhi, đây là canh nhân sâm ngàn năm, rất bổ. Tới, uống một hớp đi.” Kim Lân cầm lấy chén choBích Dương uống.
Thước Lan giận dữnhìn cảnh này. Đây là canh do gã trăm phương ngàn kế chuẩn bị cho Kim Lân uống! Ai ngờ lại bị tình địch uống hết vào bụng. Gã chỉ biết nắm chặt tay, không dám biểu hiện sự tức giận.
Bích Dương nhướng mày uống xong vài hớp, Kim Lân thân mật lấy ống tay áo lau vết nước bên môi nó, hoàn toàn coi như Thước Lan không tồn tại.
“Uống không ngon sao?” Kim Lân lấy tay chỉ chỉ vào cái môi đang chu ra của Bích Dương. Nó không nói gì, chỉ cau mày.Kim Lân đang muốn đút nốt phần canh còn dư lại trong chén cho nó, lại bị nó tránh khỏi. Kim Lân thấy nó không thích, lập tức đem canh để qua một bên.
“Cầm đi đi.” Hắn thờ ơ ra lệnh.
Thước Lan cắn răng cưỡng bức bản thân duy trì vẻ mặt hiền hòa. “Vâng, thần thiếp xin được cáo lui trước.”
Sau khi Bích Dương đến, Kim Lâncũng không buồn liếc gã lấy một cái, chỉ thờ ơ “Ân’” một tiếng, chuyên tâm ôm Bích Dương tán tỉnh, ghé vào lỗ tai và cổ nó, vừa cọ vừa hôn. Bích Dương sợ nhột, vừa quay đầu lại bị hắn bắt lấy cằm buộc phải quay lại.
Thước Lan càng xem càng phải nén giận. Gã chịu đựng cơn tức giận đang chuẩn bị bộc phát, mang theo phó nhân rời đi.
Trên đường trở về phòng, gã gặp Thúy Tư. Trên tay thị nữ của nàng cũng đang bưng chén thuốcđôn thuỷ. Xem ra tâm tư của nàng vàThước Lan giống nhau, đều là muốn lấy lòngKim Lân.
(thuốc đôn thủy: canh thuốc được làm bằng cách chưng cách thủy các loại vật liệu)
Thước Lan vốn là tâm tình cũng không tốt, cộng thêm Bích Dương chính là nàng tự rước lấy, đối mặt với người kia đương nhiên sắc mặt nàng cũng không tốt gì.
Gã mang ngữ khí châm chọc hỏi“Yêu, khó có dịp thấy Thúy phiđưa bổ phẩm (thuốc bổ) tới cho Đại vương a?”
Thúy Tư lúng túng gật đầu, khóe miệng Thước Lan cười lạnh. “Cũng khó trách, nhi tử của Thúy phiđúng là mị lực phi phàm. Đại vương vì nó mà hơn tháng nay, chân không ra khỏi cửa, chuyện này đối với Đại vương mà nói cũng không phải là chuyện tốt a… Nhi tử có khả năng như thế, làm mẫu thân của nó nhất định cũng rất tự hào a!”
Khuôn mặt Thúy Tưđan xen xanh trắng, khó chịu nhìn gã chằm chằm, không nói được một câu phản bác.
Thước Lan cố làm ra vẻ đáng tiếc, “Có một trợ thủ thật là tốt a. Mẫu tử nhất tề ra trận, Đại vương nhất định là được hầu hạ đến phục phục thiếp thiếp (dễ bảo, ngoan ngoãn). Ai… Ai bảo ta không biết điều chứ, không sinh được hài tử thì phải chịu thua thiệt thôi.”
Thúy Tư bị gã châm chọc đến xấu hổ vô cùng, sắc mặt trở nên xanh mét. Nhi tử và mình chung một trượng phu, chẳng lẽ chính nàng không biết đây là chuyện trái luân thường đạo đức sao? Chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng thân mật của bọn họ, nàng không chịu được đến gần như muốn nôn mửa! Nhưng ai có thể hiểu được nỗi chua xót trong lòng nàng đây?
Nhưng Thước Lan sẽ không bao giờ biết thông cảm cho nàng. Gã chính là muốn đem hết tức giận đối với Bích Dươngphát tiết trên người nàng. Gã tiếp tục châm chọc khiêu khích, “Bất quá a, ta khuyên Thúy phi ngươi cũng đừng uổng phí tâm tư nữa. Đại vương bây giờ vì nhi tử của ngươi mà thần hồn điên đảo, ngươi đưa bổ phẩmđi còn không phải đều vào bụng nó sao? A, bất quá a, dù sao các ngươi cũng là mẫu tử, cái gọi là phì thủy bất lưu ngoại nhân điền (nước phùa sa không chảy ruộng người ngoài), Thúy phi ngươi cũng không mất mát gì…Ha ha ha…” Châm chọc đủ rồi, gã rốt cuộc cũng cười lớn rời đi.
Thúy Tưđứng tạo chỗ, giận đến toàn thân phát run. Nàng cảm thấy choáng váng buồn nôn, lòng đầy sự tức giận mf không chỗ nào phát tiết.
“Nương nương… Bổ phẩm này làm sao bây giờ?” Tiểu thị nữ phía sau bất an hỏi.
Thúy Tư không muốn để ý tới những lời châm chọc của Thước Lan. Nàng giận dỗi nói, “Đương nhiên là đưa đến cho Đại vương.”
“Nga…”
Một chủ một tớ theo đúng kế hoạch, tiếp tục đi tới. Hai người hỏi thăm, biết được Kim Lân đang ở bên hồthủy tạ. Nhưng khi nàng tới nơi thì đã không thấy bóng người nào trong thủy tạ nữa rồi.
Tiểu thị nữ khó hiểu, hỏi, “Chẳng lẽ Đại vương đã đi rồi?”
“Nhanh như vậy?” Thúy Tư chưa từ bỏ ý định mà nhìn quanh,“Qua bên kia xem chút đi.”
Các nàng đi lại gần liền nghe thấy thanh âm không bình thường.Thúy Tư vừa nghe tiếng rên rỉ xen lẫn giữa thống khổ và liền biết được đây là tiếng gì, nhưng nàng đã không còn kịp quay lại nữa, hai người đã đến lan can bên ngoài thủy tạ rồi.
Một vật lam sắc đang nhúc nhích phía sau lan can, một thiếu niên đang đong đưa thân mình, phía sau thiếu niên đó là đế vương khôi ngô đang ngửa đầu lên thở dốc. Người kia thấy người không mời mà đến – Thúy Tư, hai mắt nhất thời trợn tròn.
“Ân… Mau…” Bích Dương phía dưới hắn cảm thấy hắn dừng lại, lập tức khó nhịn mà mở tiểu đồn ra thúc giục người phía trên, cái đầu nhỏ cũng đưa ra phía ngoài dò xét.
Chính mắt thấy cảnh hai người giao hoan, Thúy Tưđột nhiên hít một ngụm khí lạnh, che miệng lui về phía sau nửa bước. Bích Dương nghe được tiếng hít khí, ngay sau đó quay đầu, thấy mẫu thân của nó đang đứng ngoài lan can thủy tạ.
Bích Dương không có chút quan niệm xấu hổnào, cũng không biết chính mình nên cảm thấy ngượng ngùng. Nó hồn nhiên mỉm cười vớiThúy Tư, cái miệng nhỏ màu hồng khẽ gọi, “Nương…”
Nụ cười và tiếng gọi của nó như một tiếng sấm, hung hăng đánh thẳng vào ngực Thúy Tư. Hô hấp của nàng đột nhiên cứng lại, một giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt. Nàng bưng mặt, chạy như điên. Tiểu thị nữ luống cuống theo sát nàng chạy đi.
Bích Dương nhìn nàng rời đi, vẻ mặt hoang mang không hiểu thế nào.
Cuồng phong gào thét, nhánh cây yếu ớt dưới ánh trăng dao động, đan cài vào nhau thành những hình ảnh quái dị. Thúy Tưchạy băng băng trong đình viện phủ đầy lá rụng. Nàng không cần biết phương hướng, chỉ biết chạy loạn, bên tai tựa hồ còn vang lên tiếng kêu của Bích Dương–
“Ân… Ân… Mau…”
“Nương…Nương…Nương…”
Tiếng kêu gọi của Bích Dươngđan xen vào tiếng gió rít bên tai; hai âm thanh lần lượt thay đổi, hòa quyện vào nhau tạo ra một thứ âm thanh làm người ta không thở nổi.Thúy Tư che lỗ tai, không khống chế được mà hét to, “Đừng gọi nữa! Đừng gọi nữa!”
Nàng cảm giác cả trời đất đều đang xoay tròn, cây cối cao lớn biến thành ác ma bao vây nàng; nhánh cây đung đưa như những móng vuốt sắc nhọn của ác ma muốn chộp lấy nàng.
“A –!” Nàng cảm thấy như minh sắp bị bắt, kinh hoàng hét lên, càng chạy loạn khắp nơi.
Thúy Tư chạy như điên, bất tri bất giác đi tới bên cạnhmột cái đầm sâu. Nước trong đầm lấp loáng dưới ánh trăng, tựa như muôn vàn con cá dưới đó muốn thoát ra. Thúy Tư bị những ánh sáng đó hấp dẫn, trong lúc thần trí hỗn loạn, nàng bước lên trước một bước. Không ngờ một bước này đạp vào khoảng không, rơi vào trong đầm —
“Nương nương? Thúy Tư nương nương?” Tiểu thị nữ lo lắng gọi trong hoa viên. Nàng đang bưng bổ phẩm mà Thúy Tưchuẩn bị cho Kim Lân, đương nhiên không thể theo kịp. Nàng chạy vài bước đã bị Thúy Tư bỏ lại phía sau, hoàn toàn không biết Thúy Tư đã chạy đến đâu.
Tiểu thị nữ một mình tìm thật lâu nhưng vẫn không cách nào tìm được. Nàng đành phải quay lại tẩm cung của Thúy Tư, nhờ những người khác tìm hộ. Mọi người tìm kiếm trong cung đến hơn nửa đêm vẫn không thấy tung tích nào của Thúy phi. Tất cả mọi người lòng như lửa đốt, quan nhân phụ trách hầu hạThúy Tưhàng ngày đành phải đến nhờ Kim Lân trợ giúp. Mà khi Kim LânvàBích Dươngđang hoan ái, hắn cũng không quan tâm, chỉ phái một đội thị vệ đi tìm.
Cho đến buổi trưa hôm sau, mọi người rốt cuộc phát hiện nơi Thúy Tư chết chìm. Thi thể của nàng nổi lên mặt nước,được thị vệ vớt lên.
Hai mắtThúy Tư nhắm nghiền, thân thể bị ngâm nước hơi trướng lên. Quan nhân và bọn thị nữ quỳ gối bên cạnh thi thể khóc lóc thảm thiết.
Nghe được tin báo,Kim Lân mang theo Bích Dương chạy tới, đầu tiên là thấy được cảnh này.
“Sao có thể như vậy…” Kim Lân cũng không bao giờ ngờ nàng lại gặp nạn. Hắn ngồi xuống cạnh thi thể, không đành lòng mà kiểm tra xem xét.
Bích Dươngkhông hiểu hoàn cảnh này là thế nào. Nó chỉ biết luống cuống chạy đến bên cạnh mẫu thân; đang muốn kéo tay nàng liền bị Kim Lânnhanh chóng cầm tay nó.
“Bích Dương, đừng đụng…” Kim Lân kéo nó ra.Bích Dương lo lắng nhìn mẫu thân đang ‘ngủ say’, liều mạng đẩy g Kim Lânra. Kim Lânsiết chặt hông nó, gầm nhẹ, “Bích Dương! Nương của ngươi đã chết!”
Chết? Cái gì gọi là chết? Bích Dương mở to mắt kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch.
Kim Lân đau đớn ôm lấy nó, dán trán mình vào trán nó. “Bích Dương…Nương của ngươi sẽ không tỉnh lại nữa… Nàng chết, vĩnh viễn rời khỏi chúng ta…”
Bích Dương tựa hồ như đã biết cái gì đó, hốc mắt nó đỏ lên, trong ngực nổi lên một trận đau đớn. Lần đầu tiên nó cảm thấy trong mắt mình như có chất lỏng gì đó tràn ra, trong mắt nó bây giờ, hình ảnh mẫu thân nằm trên cỏ bắt đầu trở nên mơ hồ.
“Đem thi thể mang về, hảo hảo xử lý.” Kim Lân hạ lệnh, ôm Bích Dươngvẫn còn đang bàng hoàng rời đi.
Bích Dương nằm trên vai hắn, nhìn mẫu thân cách mình càng ngày càng xa…
Đây là cái chết đầu tiên mà nó phải chứng kiến…
Sau khi Thúy Tư chết, Bích Dươngvốn im lặng càng trở nên trầm mặc hơn, ngay cả chuyện phòng the luôn làm nó nhiệt tình cũng trở nên lạnh lùng. Kim Lân vì muốn nó vui vẻ mà hao phí hết tâm tư, không tiếc ném thiên kim mà cải tạo toàn bộ tẩm cung, mỗi ngày đều bận rộn cướp đoạt kì trân dị bảo tặng cho nó, thế nhưng không sao cầu được một nụ cười của nó nữa.
Các đại thần oán than khắp nơi. Kim Lân vẫn chỉ làm theo ý mình, tâm tư hao tổn trên người Bích Dươngchưa bao giờ giảm.
Bích Dươngthờ ơ, không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Nó lại trở thành tượng gỗ xinh đẹp, chỉ ngồi ngẩn người trên lộ thai trước kia. Một ngày, quan nhân hầu hạ nó nói vớiKim Lân, Bích Dương luôn thích nhìn sâm lâm bên kia. Kim Lân linh quang chợt lóe, nghĩ tới ách phụ nuôi dưỡng Bích Dương trong sâm lâm kia. Trước tiên hắn đem ách phụ tới.Bích Dương nhìn thấy dưỡng mẫu đã dưỡng dục mình nhiều năm, quả nhiên lộ ra nụ cười.
Kim Lânvui mừng, ra lệnh cho ách phụ làm bạn bên cạnhBích Dương, cho bà hưởng cẩm y ngọc thực(sống sung sướng). Sau khi tâm tình của Bích Dươngtốt lên, lại tiếp tục tích cực phối hợp cầu hoan Kim Lân.Kim Lân đương nhiên vô cùng mừng rỡ đến không nói nổi.
Kim Lân càng ngày càng không thể rời bỏ nó. Sáng nay là ngày khó có dịp hắn mở thần hội, chính miệng nói muốn lập Bích Dương là vương phi.
Trung thần nhất trí phản đối, lý do đơn giản là thân phận vô cùng xấu hổcủa Bích Dương.
Kim Lân bực tức vỗ án, quát, “Bích Dươngvà ta không có liên hệ máu mủ nào! Sao lại không thể?”
Mọi người không nói gì, một quan viên trẻ tuổi tuấn tú– Thu Khi, bỗng nhiên đứng lên nói, “Đại vương, nghe nói Bích Dương công tử từ nhỏ sống ở trong sâm lâm, do một ách phụ nuôi lớn, chẳng những không biết chữ, nói lại không rành. Vi thần cho là, vương phi như vậy khó có thể làm người ta tin phục.”
Kim Lân thở phào nhẹ nhõm, nói, “Chẳng qua là vấn đề này thôi sao? Vậy còn không giải quyếtđược chắc? Ta cho Bích Dương thỉnh một vị lão sư không được sao?”
Quần thần đều luôn miệng nói được, thảo luận xem nên để vị hiền sĩ nào dạy cho Bích Dương. Lúc này, một vị đại thần đức cao vọng trọng đứng lên.
“Đại vương, Thu Khi đại nhân tài trí hơn người, không bằng để đại nhân tới giảng bài choBích Dương công tử đi?”
Sự đề cử của vị đại thần đó được cả đám đại thần phụ họa. Thu Khi khách sáo đứng lên từ chối, các đại thần ngươi một lời ta một ngữ nói, “Thu Khi đại nhân bác học đa tài, thái độ làm người chính trực không hà khắc khắt khe, đúng là lựa chọn tốt nhất.”
“Vi thần cũng đồng ý. Xem từ nam chí bắc, từ triều đình đến dân gian, chỉ có Thu Khi đại nhân là xứng đáng với trách nhiệm nặng nề này.”
Kim Lân thấy ý kiến bọn họ thống nhất, dĩ nhiên cũng vuốt cằm đồng ý.“Thu Khi đại nhân, nếu tất cả mọi người đều kì vọng ngươi thì ngươi cũng đừng từ chối nữa.”
Thu Khi lúc này mới khom người lĩnh mệnh. “Đa tạ các vị kì vọng, vi thần đương nhiên sẽ cố hết sức.”
Mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, tâm tìnhKim Lân rất tốt, hài lòng tuyên bố bãi triều. Thu Khi như không có chuyện gì xảy ra, cùng các đồng liêu rời khỏi phòng hội nghị. Sau khi tách khỏi mọi người, ánh mắt trung hậu đàng hoàng của hắn đột nhiên lóe lên tinh quang giảo hoạt. Hắn trở lại đường cũ, từ một cánh cửa bí mật chạy vào hậu cung.
Một nữ quan đã sớm xuất hiện ở cửa chờ sẵn. Hai người gặp nhau, nữ quan lập tức dẫn hắn tới tẩm cung của vương hậu Thước Lan.
“Vi thần tham kiến nương nương.”
“Chỉ có chúng ta ở đây, ngươi cũng đừng khách khí như vậy.” Thước Lan khẽ mỉm cười“Hãy bình thân.”
“Vâng.” Thu Khi đứng lên, đầu tiên chính là hồi báo quyết định trên hội nghị vừa rồi.
Thước Lan hài lòng gật đầu. “Làm rất tốt, những đại thần kia đều thu được cái tốt từ ta, quả nhiên không để ta phải thất vọng. Tất cả đều tiến hành đúng theo kế hoạch của ta…” Trong ánh mắt gã lộ ra sát ý tàn nhẫn, “Phía dưới tất cả đều là của ngươi.”
“Khó được nương nương để mắt vi thầnnhư thế, nhưng ta…” Trong lời nói của Thu Khibiểu lộ ý muốn lùi bước. Thước Lan lập tức mở miệng, “Thu Khi, đến lúc này, ngươi không phải muốn nói với Bổn cung rằng ngươi sợ chứ?”
“Không, có thể vì nương nương dốc sức là vinh hạnh của vi thần.” Thu Khi vội vàng giải thích “Chẳng qua là vi thần thế đơn lực bạc, chỉ sợ không cách nào hoàn thành sự phó thác của nương nương…”
“Cái này ngươi yên tâm.” Thước Lan nhàn nhã dựa vào ghế phượng, “Ta đã mua chuộc quan nhân bên người tiện nhân kia rồi. Trong ứng ngoài hợp, đảm bảo ngươi có thể thuận lợi xong việc.”
Gã nhướng mắt, ra dấu cho cung nữ đứng một bên. Cung nữ kia nâng một cái hộp nhỏ, đi tới trước người Thu Khi. Thu Khi mở ra cái hộp kia, chỉ thấy một làn khói mỏng yêu mị bốc lên; trong cái hộp đó chứa bột phấn tử sắc nhàn nhạt.
“Đây là dùng hủ cốt điệpmài thành bột phấn.” Thước Lan hời hợt giải thích,“Chỉ cần ngươi thổi nhẹ nó vào mặt của tiện nhân kia… Khuôn mặt xinh đẹp kia của nó sẽ hóa thành máu loãng, lam mâu(đôi mắt màu xanh dương) xinh đẹp kia sẽ mang theo da thịt mà rơi xuống đất. Đến khi đó, nó sẽ phải thống khổ giãy dụa trên mặt đất, gào lên đau đớn, cho đến khi nó biến thành một bộ xương khô… Cho dù có yêu lực lớn hơn đại vương đi chăng nữa cũng không có cách nào giúp nó hồi phục như cũ…”
Thu Khi rùng mình một cái, vội vàng đóng nắp hộp lại. Trên mặt Thước Lan đều là nụ cười tà ác. Gã dùng ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng êm ái nói ra cảnh tượng tàn khốc đã được gã tưởng tượng không biết bao lần, “Khi nghe thấy nó kêu la thảm thiết, ta sẽ sai người thả ra ngoài một đoàn hủ điệp cốt; bọn chúng sẽ bay vào từ cửa sổ đang mở; khi ngửi thấy mùi da thịt thối rữa sẽ rắc vô số lân phấn ăn mòn nó từ từ… Làm cho cánh tay trắng nõn, hai chân thon dài, lục phát xinh đẹp của tiện nhân kia… hòa tan tất cả…!”
“Nương nương…” Thu Khi cũng vì kế hoạch ác độc của gã mà thấy run sợ.
“Ngươi chỉ cần đứng được xa, bảo đảm ngươi lông tóc vô thương… Nếu như Đại vương truy cứu tới, chúng ta có thể nói, đây chỉ là ngoài ý muốn…Nó bị một đám hủ cốt điệp không rõ lai lịch giết chết, hoàn toàn sẽ không có người hoài nghi đến chúng ta…”
Kế hoạch mà Thước Lan vạch ra thiên y vô phùng(kín kẽ, không chỗ sơ hở).Thu Khi làm tướng, đi làm chuyện đó mà phấn khích đến phát run. Hắn cẩn thận cầm cái hộp, quỳ xuống lĩnh mệnh.
“Thu Khi hiểu… Ta nhất định sẽ không làm nương nương thất vọng.”
Khóe miệng Thước Lan hiện ra nụ cười độc ác, chậm rãi gật đầu. “Hoàn thành nhiệm vụ rồi, chỗ tốt nhất định không thiếu được ngươi, Ha ha…”