Ấp Thần an bài cho Bích Dương ở tiểu viện bên cạnh tẩm cung. Nơi này vốn là chỗ ở của quan nhân. Bích Dương vào ở không tới hai ngày, Khanh Khađã tìm nó vô số lần, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Lời đồn đãi từ hậu cung truyền ra, mọi người đều nói Ấp Thần coi trọng Bích Dương, muốn chiếm nó làm của riêng. Khanh Kha lại càng tin rằng Ấp Thần muốn chia rẽ bọn họ, trong lòng ngày càng phiền loạn, tâm trạng gần như không thể khống chế được.
Bích Dươngtrốn trong thế giới giản đơn của mình, không biết chút gì về lưu ngôn phỉ ngữ(lời đồn, chuyện bịa đặt)kia. Từ trước đến giờ, bản thân nó chưa từng khát cầu cái gì, mà cũng chẳng cần biết nam nhân nào đang bên mình; trừ mẫu thân nó ra, nó chưa từng lưu luyến những người đã chết vì nó.
Nhưng hôm nay, nó vô cùng ao ước mình có thể vĩnh viễn ở lại đây, ở chỗ thật gần với Ấp Thần như thế này.
****************************
Bầu trời mịt mờ u tối, bốn phía xung quanh lại rất ấm áp, như muốn báo hiệu mùa xuân đã tới. Thị nữ đổ đầy nước ấm vào đại mộc bàn(thùng gỗ lớn, thường dùng để rửa tay) đặt trên cỏ; Bích Dương đem tiểu cẩu ham chơi cả người bẩn thỉu bỏ vào trong nước.
Tiểu cẩu ở trong nước không ngừng giãy giụa, ẳng ẳng kêu lớn như muốn cầu cứu.
“Ngoan ngoãn nga…” Bích Dương một tay giữ chặt lấy thân thể tiểu cẩu, một tay nhẹ nhàng rửa sạch vết bẩn trên người nó. Tiểu cẩu được nó trấn an, dần bình tĩnh lại.
Trên mặt Bích Dương tràn đầy nét cười, tẩy sạch cho nó. Tiểu cẩu giương mắt nhìn nó, thè lưỡi ra thở.
Khi Ấp Thần bước vào tiểu viện liền bị cảnh tượng ấm áp này mê hoặc. Thị nữ phía sau Bích Dương phát hiện y tới, đang muốn hành lễ thì bị Ấp Thần khoát ta ngăn lại, ý bảo nàng mau lui ra. Sau khi thị nữ rời đi, Ấp Thần nhẹ chân bước đến chỗ Bích Dương, còn người kia thì đang chăm chú tắm cho tiểu cẩu, hoàn toàn không phát hiện có người đến gần mình.
Bích Dươngđặt tiểu cẩu đã khôi phục màu trắng như ban đầu lên tấm khăn sạch. Tiểu cẩu lắc mình rũ nước, bỗng phát hiện có người phía sau, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
“A…” Bích Dương cầm lấy khăn lông đuổi theo; tiểu cẩunhanh như chớp chạy đến bên chân Ấp Thần. Bởi Ấp Thần đã cứu nó, tiểu đông tây thiện lương này đăc biệt nhiệt tình với người có ơn. Bích Dương lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Ấp Thần. Ấp Thần ôm lấy tiểu cẩu, tiểu cẩu lập tức liếm mặt y, làm mặt y dính đầy nước miếng, thuận tiện đem bộ lông còn dính nước ướt nhẹp cọ luôn vào người y.
Bích Dương luống cuống, vội dùng khăn bao lấy tiểu cẩu lại, kéo nó ra khỏi người Ấp Thần. Ấp Thần vẩy vẩy bọt nước trên tay. Bích Dương vội vàng nhận tội thay sủng vật của mình. Nó đặt tiểu cẩu lên mặt đất, lấy khăn ra, lau cho Ấp Thần. Trước chỉ là lau vết nước dính trên tay áo, tiếp theo đó là cổ áo, cổ, cằm… Khi khăn đi tới đôi môi Ấp Thần, Bích Dương bỗng dừng lại. Trên mặt nó nóng lên, ngẩng đầu, thấy ánh mắt Ấp Thần cũng nóng rực như nó.
Bích Dương lúc này mới phát hiện thái độ mình đã thân thiết quá đà. Nó bối rối thu tay lại, không ngờ lại bị đối phương bắt lại. Hai người dựa gần nhau như thế, con ngươi của người này có thể soi rõ hình ảnh của người kia.
Ấp Thần vô ý thức cúi đầu, ngậm khẽ đôi môi nó.
Tiếp xúc rất nhẹ, rất rất nhẹ, rất mềm, không chút ý chiếm đoạt, tựa như cánh hoa. Bích Dương chưa bao giờ được hôn như vậy. Trước khi nó kịp đáp lại, sự mềm mại ấm áp trên môi đã dời đi.
Nó kinh ngạc nhìn đối phương, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc và không hiểu. Ấp Thần không dám đối mặt với ánh mắt của nó. Y cố ý nhìn chằm chằm mặt đất, nói, “Ngươi đã quyết định tha thứ cho Khanh Khachưa?”
“Ách?”
“Ngươi muốn cùngKhanh Kha trở về chưa?” Ấp Thần lại hỏi một lần.
Bích Dương bối rối, luống cuống nhìn y. Ấp Thần thấy nó không trả lời được, thở dài một hơi, thành thật nói, “Nếu ngươi đã không còn tức giận nữa thì nên cùng hắn trở về đi, dù sao ngươi cũng là thê tử của hắn…”
“Ân…” Bích Dương nghe cũng hiểu lời y nói. Ấp Thần muốn mình rời đi, trở về bên cạnh Khanh Kha, phải không? Y nhất định cảm thấy mình rất vướng víu! Chính mình căn bản không có tư cách ở bên y…
Thấy nó cúi đầu, Ấp Thần không khỏi len lén nhìn nó. Bích Dương vặn vặn tay, hạ mắt xuống, biểu tình đau thương. Ấp Thần đau lòng, khẽ vuốt tóc nó, khàn giọng nói, “Xin lỗi, ta không có cách nào để ngươi hạnh phúc…”
Bích Dương ngạc nhiên ngẩng đầu. Vẻ mặt Ấp Thần phức tạp, ngưng mắt nhìn nó, cuối cùng hôn một cái lên trán nó, xoay người rời đi. Bích Dương cô độc đứng trong đình viện nở đầy hoa; làm bạn với nó, chỉ còn mỗi tiểu cẩu nhi đang đứng ngơ ngác ngây ngốc ở đó.
Trên đại thụ bên ngoài đình viện, một đôi mắt xám khóa chặt vào bóng lưng nó, đáy mắt toát ra lửa giận hừng hực…
*************************
Ấp Thầnrời đi như chạy trốn khỏi đình viện của Bích Dương, trên đường trở về thư phòng lại đụng phải Tiêu Hạm chờ đã lâu, bên cạnh nàng là một tiểu nha hoàn có ánh mắt thâm trầm. Vẻ mặt của đối phương bày ra vẻ như đã tìm ra, y không muốn dây dưa với nàng, trực tiếp nói, “Có chuyện gì thì nói đi.”
Đối phương cũng hiểu rõ, lúc này Tiêu Hạm cũng không phải khách sáo gì nữa, thẳng thắn hỏi, “Đại vương, ngài muốn thú nó sao?”
Ấp Thầnnhíu mày, trả lời một câu, “Ta không muốn trả lời.” rồi lướt qua nàng rời đi.
Ấp Thần cho tới bây giờ chưa bao giờ trốn tránh sự chất vấn của người khác. Tuy y chỉ trả lời nước đôi như vậy nhưng nghe vào tai Tiêu Hạm thì câu trả lời đó chẳng khác nào y trực tiếp trả lời ‘Đúng vậy’. Lửa giận bộc phát, nàng giận đến cả người phát run.
Nha hoàn kia thấy Ấp Thần đi xa, đến gần bên tai Tiêu Hạm thì thầm, “Công chúa, tình cảm của Đại vương đối với yêu nam kiakhông đồng nhất a…” Tiểu nha đầu này gọi Lệ Hoa, là thiếp thân nha hoàn bồi giá theoTiêu Hạm. Đừng xem tuổi nàng còn nhỏ, lớn lên nhu thuận thanh tú; nha đầu này tâm nhãn đặc biệt nhiều, thái độ làm người khôn khéo, rất biết làm đẹp lòng Tiêu Hạm. Tiêu Hạm đối với nàng ta có thể nói là nói gì nghe nấy.
“Ta phải làm sao?” Tiêu Hạm không cam lòng hỏi ngược lại.
“Nếu để cho nó lưu lại, nhất định sẽ ảnh hưởng đến địa vị của công chúa.”
“Chỉ bằng nó?” Tiêu Hạmngạo mạn nói, “Ta đường đường là công chúa của Hắc hồ tộc, sao có thể không đấu lại tiện nhân kia?”
“Công chúa, ngài đã quên sao? Hôi hồ vương phi kia đã gả đi gả lại đến bốn lần, mỗi vị vương thú nó đều bị nó mê hoặc đến thần hồn điên đảo; người người đều nói nó là họa quốc tai tinh(người mang đến vận xấu cho quốc gia)…”
“Đúng rồi.” Tiêu Hạm linh cơ vừa động,“Ta phải đi nói với Đại vương, Bích Dươngkia đúng là bất tường chi tử(người không may mắn aka mầm họa), Đại vương vì giang sơn, nhất định sẽ đem nó đuổi đi!”
“Công chúa, Đại vương không phải hôn quân chỉ nghe những lời đồn nhảm.” Lệ Hoachỉ ra,“Người ngạn vạn lần đừng nói, nếukhông sẽ gánh lấy tội danh khích bác ly gián.”
“Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?!” Tiêu Hạm giậm mạnh chân.
Lệ Hoađảo mắt, hiến kế “Công chúa, nô tỳ nghe nói tộc trưởng Hôi hồ tộc hao hết tâm tư muốn mang thê tử đi, nếu đại vương chia rẽ phu thê họ, sao chúng ta không làm chuyện tốt, giúp họ được đoàn viên?”
Phương pháp kia lập tức được Tiêu Hạm tán thưởng, “Không sai! Chúng ta phải nghĩ cách giúp vương Hôi hồ tộc mang tiện nhân kia về. Đó vốn là vương phi của hắn, Đại vương cũng không có quyền truy cứu…”
“Ân, vừa có thể tống cái tên chướng mắt kia đi, lại không sợ rước họa vào thân, đây chính là biện pháp vẹn cả đôi đường.” Lệ Hoa phụ họa.
Tiêu Hạm cao hứng ôm nàng ta.“Lệ Hoa! Ngươi quả nhiên là phúc tinh của ta! Có ngươi ở đây, vấn đề gì cũng có thể giải quyết!”
“Công chúa, ngài quá khách khí rồi, vì ngài phân ưu là chức trách của nô tỳ.” Lệ Hoa cũng cười, ôm Tiêu Hạm.
*************************
Vào đêm, sương lạnh đầu xuân rơi xuống cửa sổ, ánh trăng thuần khiết như ẩn như hiện trong mây.
Xối một vốc nước ấm lên cánh tay trơn bóng, Bích Dương dựa người vào dục dũng, ngẩng đầu nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn đến thất thần.
Phía ngoài dục thất, tiểu thị nữ thu dọn y phục thay cho nó; tiểu cẩu sủa vang ngoài cửa gỗ dục thất.
“Tiểu cẩu nhi, Vương phi đang tắm, đợi lát nữa ngài sẽ ra chơi với ngươi.” Thị nữ vừa gấp y phục vừa dụ dỗ. Tiểu cẩu như nghe hiểu lời thị nữ nói, liền rời khỏi cửa, chạy đến bên chân thị nữ, chạy quanh chân nàng.
“Ta đang làm việc, ngươi đừng đi theo ta a…” Thị nữ cẩn thận nhấc chân, chỉ sợ sẽ giẫm phải nó.
Tiểu cẩuxoay quanh, đôi tai nhỏ động động, tựa hồ nghe được âm thanh không bình thường, chợt sủa loạn về phía cửa.
“Sao vậy?” Thị nữ nhìn, chợt thấy một bóng người đứng ở ngoài cửa, trong lòng nàng cả kinh, khẽ gọi, “Ai a…”
Hai cánh cửa bị một lực mạnh đá văng ra, hàn quang bên ngoài chớp nhoáng, bổ vào gáy người thị nữ kia…
“A –!!”
…
Bích Dương mới vừa lau khô thân thể, liền nghe được tiếng thét chói tai từ bên ngoài; tiểu cẩu cũng bắt đầu sủa vang. Nó vội phủ thêm y bào, đẩy cửa dục thất ra; trong tích tắc, tiếng sủa của tiểu cẩu đã dừng lại.
Đập vào mắt nó chỉ có một màu đỏ thẫm… Trên tấm thảm, thi thể thị nữ đang nằm trên đó. BíchDương che miệng, ngã ngồi xuống cạnh cửa.
Một bóng đen chặn lại, trên người bóng đen kia tỏa ra quang mang. Bích Dương run rẩy ngẩng đầu, thấy trên tay đối phương là thân thể nát bét của tiểu cẩu… Tiểu cẩu mới rồi còn hoạt bát náo loạn, giờ đã biến thành đống thịt vụn…
“Ô…” Nó khóc nấc.
Người hành hung thở hào hển, trên mặt dính vài giọt máu tươi, không biết là do máu người nào lưu lại. Vẻ mặt hung ác như vậy, khi hắn ném tiểu cẩu ra ngoài cửa sổ, Bích Dương đã thấy qua, và đó cũng là vẻ mặt hung tàn khi hắn giết phụ thân của mình.
Khanh Khaném thi thể tiểu cẩu xuống, một tay nắm chặt lấy cằm Bích Dương, hung hăng cắn môi nó. Bích Dương đau đến phải kêu lên. Bị hắn cắn phá môi dưới, nó đã nếm được vị máu tươi trong miệng; chán ghét đẩy hắn ra, nhưng chút lực cũng không có. Khanh Kha nhanh chóng hất nó ra. Bích Dương vội túm vạt áo trước của mình mà chạy ra ngoài. Khanh Kha thô bạo nắm tóc nó kéo lại.
Hắn điên cuồng đích xé rách y phục Bích Dương, mắng, “Ngươi đã cùng y làm rồi? Đúng không?! Ngươi là đồ tiện nhân! Ta đối với ngươi tốt như vậy, tại sao lại muốn phản bội ta!”
Bích Dương liều mạng giãy giụa, bị hắn tát một cái. Miệng Khanh Khakhông ngừng mắng chửi nó là tiện nhân, cúi đầu cắn lên cần cổ mềm mại nó; hàm răng bén nhọn không chút thương tiếc mà cắn xé cả mảng thịt lớn. Bích Dương đau đến thét chói tai.
Cơn đau đã kích thích bản năng sống của nó, yêu lực trong cơ thể nó tập trung xuống hai tay. Bích Dương cảm giác mõng tay mình dài ra, trở nên cô cùng sắc bén. Nó nhắm mắt lại, hai tay dùng sức bấm vào lưng Khanh Kha.
“A –” Khanh Kha tru lên một tiếng, buông nó ra. Hắn căn bản không ngờ nó sẽ phản kích.
Bích Dương bò dậy vọt ra ngoài. Sau lưng,Khanh Kha đã đứng lên, một chưởng đánh về phía nó.
Rắc! một tiếng, Bích Dương cảm giác bả vai mình đã vỡ vụn. Nó mở lớn miệng, hai mắt thất thần, như tượng gỗ bị đánh bay ra ngoài. Đầu nó đập mạnh xuông mặt sàn cứng rắn, cơ hồ đã bất tỉnh.
Trước mắt mơ hồ, nó thấy vẻ mặt vặn vẹo của Khanh Kha đi đến phía sau mình, lát sau lại cảm giác tóc mình bị kéo lên, Khanh Kha một chưởng xuyên qua ***g ngực nó.
Nó không phát ra được âm thanh nào, cơn đau cực lớn bao vây lấy nó, làm nó hoàn toàn hôn mê. Trước khi mất đi ý thức, nó như nghe được âm thanh hỗn loạn vang lên bốn phía…
“Đại vương! Chính là bên kia! Ta thấy hắn tiến vào…”
“A…”
“Bích Dương!”
Nó bị bóng tối cắn nuốt, cuối cùng không nghe, không thấy được gì nữa…
…
Thất thải hà quang (ánh sáng bảy sắc) tựa như sa quần(cái váy của tiên nữ hay thấy trên phim ý)của thiên nữ, từng ngôi sao như bảo thạch trang trí thêm cho bầu trời đêm, ngọn lửa không bao giờ tắt nhảy múa trên hoàng kim hỏa bảo (bó đuốc bằng vàng), con đường quanh co uốn khúc lót thảm trải đỏ rực, kéo dài đến tế đàn bạch ngọc.
Đây là đâu? Sao lại vừa xa lạ, vừa như vô cùng quen thuộc thế này?
Nó cảm giác như mình bước lên thảm, đi tới tế đàn. Bốn phía tựa hồ đứng đầy người, cổ nhạc mạnh mẽ từ trong đám mây mơ hồ truyền tới.
Nó đi đến tế đàn, một nam tử khổng lồ đứng trước vạc đồng, nghênh đón nó. Nó không thấy rõ mặt đối phương, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người kia, dường như có thể xuyên qua bộ y phục kia mà nhìn thấy rõ thân thể nó.
Trong lòng dâng lên sự lo âu và chán ghét mãnh liệt. Hai tay nócầm thần trượng, chậm rãi quỳ xuống trước nam nhân trước mặt. Đối phương nhận lấy thần trượng, nó như ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khi tiếp xúc với ánh mắt kia của nam nhân, nó cảm thấy như mình bị cuốn vào giữa xoáy nước sâu hun hút.
Tựa như mộng mà không phải mộng. Linh hồn như đã thoát khỏi thân thể, cái gì cũng không cảm giác được nữa…
…
“Bích Dương…Bích Dương…” Một giọng nói kêu tên nó; trước mắt chỉ toàn một màu đen, tiếp theo lại có vài tia sáng, những màu sắc hỗn loạn giao nhau, tạo thành cảnh tượng hoàn chỉnh.
Nó khôi phục lại chút cảm giác, thấy mông lung mờ mịt, trên mặt cũng cảm nhận được sự ấm áp. Trên môi thấy mềm mềm, nó cảm giác được hơi thở mang theo sinh mệnh truyền vào người qua đôi môi.
Bích Dương thấy mặt Ấp Thần nhưng dường như cách một tầng sa mỏng. Cặp mắt kim sắc xinh đẹp của Ấp Thần tựa như đã đổi sắc, biến thành một màu đen như hắc bảo thạch.
“Bích Dương, ngươi mau hút đi a…” Trong miệng Ấp Thần đang ngậm một viên ngọc thạch kim sắc, nói năng không rõ.
Bích Dương vô ý thức giương môi, Ấp Thần đem tinh khí của chính mình xuyên qua bảo thạch đưa vào cơ thể nó. Một tay y nâng đầu Bích Dương lên, một tay ấn xuống phần ngực đã được băng bó kĩ càng kia của nó, truyền yêu lực vào.
Thử một lúc lâu, hiệu quả cũng khôngđược bao nhiêu, Bích Dương vẫn hấp hối như cũ, cơ hồ lại muốn hôn mê. Thương thế của nó quá nặng, chút tinh khí này cũng mang lại hiệu quả nào. Ấp Thần không còn cách nào, chỉ đành đem ngọc thạch trong miệng nuốt xuống, mắt y lập tức lại biến lại thành kim hoàng sắc.
“Bích Dương, ngươi mau vận khí, đem tinh khí tập trung vào vết thương, nhanh lên một chút a…” Ấp Thần gấp đến độ đầu đầy mồ hôi; cho tới bây giờ Bích Dươngcũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng lo lắng cuống cuồng như thế của y. Nó mấp máy môi, Ấp Thần lập tức ngậm lấy môi nó, Bích Dương cố gắng nhúc nhich đôi môi mà hấp thụ tinh khí của y.
Bích Dương bắt đầu nặng nề thở dốc, vết thương dần dần nóng lên, lại bắt đầu nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực Ấp Thần, hai tay vô lực, run rẩy khoác lên cổ y. Ấp Thần cảm giác thân thể nó có phản ứng, để miệng mình lên môi nó, thấp giọng hỏi, “Bích Dương… Ngươi muốn cái gì…?”
Bích Dương hừ nhẹ một tiếng, chịu đựng đau đớn, nửa người dưới dùng sức cọ cọ vào y. Ấp Thần đưa tay bao phủ hạ thân nó, thấy nó đã cứng rắn rồi…
Yêu hồ bị trọng thương phải kịp thời lấy tinh khí mới có thể phục hồi như cũ, đạo huyền yêu hồ có thể hút lấy tinh lực từ thực vật, mà Bích Động yêu hồ chỉ có thể thông qua giao hoan mới có thể hút được; mặc dù trong quá trình đó sẽ làm đối phương rất đau đớn.
Ấp Thần cởi trường bào trên ngườiBích Dương ra, đưa tay thăm dò giữa hai chân nó. Hai mắt Bích Dương nhắm nghiền, ý loạn tình xoay xoay vòng eo nhỏ bé.
“Bích Dương… Có thể sẽ rất đau …” Ấp Thần đau lòng hôn trán nó, thử cho một ngón tay vào.
“Ân…” Bích Dươngđau đớn.Ấp Thần lập tức dừng lại.
Cơn đau củaBích Dươngvốn là từ vết thương trước ngực và sau lưng. Có lẽ vì muốn nhanh chóng phục hồi như cũ, mà cũng có thể xuất phát từ mong muốn có được thân thể của Ấp Thần, nó chịu đựng cơn đau, kéo tay y, để y xuyên vào càng sâu hơn.
Ấp Thầntheo nó, đâm vào ngón tay thứ hai. Y vừa động vừa hỏi, “Còn đau không? Cảm thấy đau nhất định phải nói cho ta biết…”
Cho tới bây giờ chưa có ai từng ôn nhu như thế với nó; những người khác đều không nói đến lời thứ hai đã vội vã chiếm đoạt nó, căn bản không thèm để ý đến chuyện nó có đau hay không. Cho tới giờ khắc này, Bích Dương mới cảm nhận được sự khác nhau giữa Ấp Thần và những người khác. Trong lòng nó vừa chua xót vừa ấm áp, lệ không kìm được mà chảy xuống.
“Rất đau sao?” Ấp Thần cho là mình lại làm đau nó, vội vàng dừng tay.Bích Dương lắc lắc đầu, ôm chặt lấy y.
Cả người Bích Dương nóng rực, thở hào hển, tay nắm chặt lấy sàng đan, thân thể đung đưa theo động tác phía sau. Bàn tay rắn chắc bao quanh eo nó, cái mông nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà nhận từng cơn từng cơn sóng đánh vào, tính khí thô to không ngừng ra vào trong tiểu huyệt sít chặt, vang lên những tiếng dính dấp.
Bích Dương vùi đầu vào trong chăn, hạ thân cong về trước.Ấp Thần quỳ gối phía sau nó, thắt lưng mạnh mẽ luật động. Nội bích Bích Dương bắt đầu co rút, dùng sức thít chặt ngoại vật. Ấp Thần chỉ cảm thấy một trận tê dại từ hạ phúc truyền đến, bao phủ lấy toàn thân. Y bất chấp Bích Dương sẽ phải chịu đau đớn, bóp chặt lấy eo nhỏ của nó, cố sức trừu tống. Y càng động càng nhanh, đồng thời cũng xuyên càng lúc càng sâu.
“A…” Bích Dương nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉmất hồn. Nó chỉ cảm thấy bên trong cơ thể nóng đến muốn tan chảy, tính khí thô to của đối phương bắn ra mầm mống nóng rực. Bích Dương cố gắng co rút cái miệng nhỏ phía dưới, hấp thu tinh lộ của đối phương.
Nam căn của Ấp Thầnvẫn còn trong cơ thể nó, còn y không còn chút sức nào nằm thở trên lưng Bích Dương. Bích Dương rên rỉ trong ***g ngực y, thân thể nó bỗng tỏa bạch quang; xem ra là đã phục hồi như cũ.
Sau khi tia sáng biến mất, Ấp Thần đang muốn kiểm tra miệng vết thương của nó, ai ngờ bỗng Bích Dương đứng dậy.
“Bích Dương?” Ấp Thần tựa vào bên tai nó.Bích Dương nghiêng đầu hôn y, khát khao hút lấy mạt dịch trong miệng y. Ấp Thần nắm cằm nó, cùng nó môi lưỡi giao triền. Lưng Bích dương dán vào ngực y, tính khí Ấp Thần mềm đi, rớt ra ngoài; Bích Dươnglại cầm lấy nó mà bộ lộng.
“Nga…” Ấp Thần khó nhịn thở gấp. Phân thân vừa phát tiết trong bàn tay phấn nộn của Bích Dương lại ngẩng đầu lần nữa. Bích Dươngđỡ lấy nó, nhét vào nhục huyệt tham lam của mình. Ấp Thần cũng phối hợp với nó, dùng sức đâm lên.
Phốc! một tiếng, ngạnh bổng tím đen xâm nhập vào cơ thể nó. Ấp Thần nằm ngửa xuống, Bích Dương đưa lưng khóa ngồi trên đùi y, mở bắp đùi tuyết trắng ra, dùng sức lay động.
“Hảo… Hảo chặt…” Ấp Thần thoải mái đến không khống chế nổi mà la lên. Bích Dương thuần thục lắc lắc mông, tiểu huyệt mở mở khép khép, lúc chặt lúc lỏng, trăm cách *** loạn, khiến Ấp Thần khôngđược bao lâu lại tiết một lần.
Kinh nghiệm của Bích Dươngvề chuyện này đúng là rất phong phú, là cao thủ chốn phòng the, mà Ấp Thần vốn tính tình lạnh lùng, không chịu được người khác đến gần mình, Bích Dương là người đầu tiên khai trai cho y. Ôm thân thể mềm nhũn của Bích Dương, y mới biết được trên thế gian này hóa ra còn có chuyện mất hồn thế này. Phân thân mình dính liền với người mình thích nhất, tiến thật sâu vào cơ thể người đó, là loại cảm giác tuyệt vời mà không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Mà Bích Dương cũng đã cấm dục nhiều ngày nay, một hai lần hoan ái không cách nào thỏa mãn nó. Bích Dương xoay người, đối mặt với y, bắp đùi kẹp chặt hông y. Ấp Thần vặn vẹo, bắt đầu giao hoan lần thứ ba.
Tiếng kêu yêu kiều và âm thanh va chạm vang lên cả đêm, cho đến khi trời sáng lên, Ấp Thần mới kiệt sức ôm Bích Dương trầm trầm ngủ. Bích Dương dựa vào ngực y, lòng tràn đầy ngọt ngào. Nó vươn tay, cách lớp vải đè lên vết thương của mình. Cơn đau đã biến mất, da thịt dưới lớp băng vải đã phục hồi như cũ, phần xương vỡ vụn trên vai cũng đã khỏi hẳn.
Cơn bạo ngược của Khanh Kha khi trước chẳng khác nào một cơn ác mộng. Chẳng qua là… Bích Dương nhớ tới thi thể của người thị nữ kia, và cả thân xác đã nát vụn của tiểu cẩu… chán ghét và đau thương hỗn loạn xông vào đầu nó.
Đây không phải là mộng, đó là thực tế, bọn họ cũng sẽ không sống lại.
Mẫu thân, Thước Lanvương hậu, Thu Khi, Kim Lân, Tiêu Kỳ, Mẫn Hiền, dưỡng mẫu… Còn vô số người không biết tên, tất cả đều vì nó mà mất đi tính mạng.
Nó chịu đủ rồi! Nó không muốn nhìn thấy xác chết nữa! Nó cũng không cần người khác chết vì nó nữa! Nhưng, nó có cách gì có thể ngăn cản sao? Nó không có khả năng đó!
Bích Dươngvẫn rúc trong ngực Ấp Thần, ngẩng đầu, đôi môi không phát ra tiếng động nói, “Ngươi không được chết… Ngươi ngàn vạn không đượcchết…”
Từng đóa từng đóa bông tuyết từ màn trời âm u bay xuống, như muốn cắt nát khung cảnh ra thành từng mảnh nhỏ. Gió lạnh ào ào thổi, quan nhân đều đóng kín cửa sổ, mang sự ấm áp tỏa ra từ hỏa bàn giam lại trong phòng.
Sau khi các quan nhân lui ra ngoài, Bích Dương khoác áo lông tuyết điêu (áo g chồn trắng) thượng đẳng lặng lẽ đẩy cửa sổ ra, mặc gió rét táp vào mặt. Nó vươn tay, tiếp được bông tuyết rơi lạc, nhìn những bông tuyết tròn trịa tan thành nước trên tay mình, bên môi nó nở nụ cười thản nhiên.
Bên ngoài tiểu viện, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện một thân ảnh. Bích Dương và hắn nhìn nhau, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của đối phương bỗng đỏ ửng như đang ngượng ngùng hồi hộp. Điểm nhẹ mũi chân, hắn nhảy đến cửa sổ chỗ Bích Dương.
Khanh Kha vươn tay, đem một cành mai phấn hồng cho nó. Bích Dương vuốt ve nhụy hoa vàng nhạt, mỉm cười với hắn. Khanh Kha cầm lấy hoa mai, nhẹ nhàng cắm vào búi tóc nó.
Màu tóc tương tự, dung mạo tương tự… Khanh Kha làm Bích Dương nhớ lại người chưa bao giờ chịu cười với mình – Ấp Thần. Gương mặt tuấn tú luôn lạnh lùng của Ấp ThầnvàKhanh Kha chồng lên nhau, Bích Dương dùng ánh mắt mờ sương của mình nhìn hắn chăm chú, đôi môi như mời mọc khẽ hé mở.
Khanh Kha đứng ngoài cửa sổ, đang ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mê người của nó trong tay, không kìm được mà hôn nó. Bích Dương phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ, ôm cổ hắn hôn trả. Nhiệt tình của đối phương thiêu đốt dục hỏaKhanh Kha. Hắn nhảy vào trong phòng, một tay đóng kín cửa sổ. Không thể khống chế mà ôm lấy thân mình mềm mại, áo lông tuyết điêu rơi xuống mặt đất, Khanh Kha ôm lấy nó bước đến bên giường.
Tiếng kêu rên mất hồn phóng túng, giãy dũa kịch liệt, ma sát kích tình… cho đến khi cao triều tiêu hồn phệ cốt ập tới…
Sau khi tận tình phát tiết, Khanh Kha mệt mỏi ngã nhào trên thân thể xích lõa củaBích Dương, ôm nó thở dốc. Tính khí hắn đã mềm xuống nhưng vẫn còn để trong thân thể ấm áp kia. Dù cả người không còn chút khí lực nào nhưng hắn vẫn không nỡ rút ra.
Bích Dương ôm hắn, nắm lấy một lọn tóc xám trắng của hắn mà đùa nghịch. Khanh Kha còn lưu luyến, khẽ hôn lên cổ nó. Lúc hai người vẫn còn quyến luyến không thôi tán tỉnh nhau, quan nhân bên ngoài bỗng hô to, “Đại vương đến –”
Khanh Khabị dọa đến sợ hết hồn, vội vàng nhặt y phục của mình mặc vào. Bích Dương không chút bối rối, chỉ chậm rãi phủ thêm bào y tuyết trắng. Tiếng bước chân đã đến ngoài cửa, Khanh Kha không kịp thoát ra cửa sổ, chỉ đành vớ vội y vật hài miệt (quần áo giày vớ) còn lại, chật vật trốn dưới gầm giường.
“Mỹ nhân a…” Mẫn Hiền cười híp mắt đẩy cửa đi vào, đến trước mặt Bích Dương, ôm nó mà trao một nụ hôn nóng bỏng.
Khanh Khatrốn dưới gầm giường vội thu lại hơi thở của mình, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Mẫn Hiền ôm nó ngồi lên giường, đau lòng vuốt ve thân thể đơn bạc(gầy yếu)của nó.
“Làm sao lại mặc ít như thế? Nhiễm lạnh làm sao bây giờ?” Miệng lão nói Bích Dương ăn mặc ít, hai tay lại bắt đầu cởi bộ y phục duy nhất trên người nó. Cởi sạch nó xong, Mẫn Hiền không nói gì liền vừa gặm vừa liếm. Bích Dương cũng không ngốc đến nỗi quên mất Khanh Kha vẫn đang núp dưới gầm giường. Nó biết như vậy không ổn, vì vậy đổi cách nghênh hợp bình thường, bàn tay nhỏ bé mang theo ý chống cự đẩy đẩy ngực Mẫn Hiền.
“Làm sao à?” Mẫn Hiền không hiểu gì, cầm lấy tay nó mà hôn. Bích Dương lắc lắc đầu, hừ mấy tiếng, cái gì cũng không nói. Mẫn Hiềncoi như nó đang giận lẫy thôi, lại hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn của nó.
“Ta biết mấy ngày này vắng vẻ ngươi, ai… Đều tại ta đã lớn tuổi rồi, không thể luôn cùng ngươi…” Sau lầnMẫn HiềnvàBích Dương hoan ái đó, khí lực lão cơ hồ như bị khô kiệt. Đối với sự vô dụng của mình, lão cũng buồn rầu lắm. Nếu được trẻ lại, lão sẽ cùng Bích Dương đại chiến ba ngày đêm cũng không thành vấn đề, sao có thể như bây giờ, mới làm có một lần liền nhũn cả chân ra! Bất quá lão cũng không buồn bực quá lâu. Mẫn Hiềncười xấu xa lấy một vật được bọc bằng khăn lụa từ trong người ra.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi xem đây là cái gì…?” Mẫn Hiền cười đãng mở khăn lụa ra.
Khanh Kha đang núp dưới giường cũng rất khó hiểu, không biết lão lấy ra cái gì. Toàn bộ tinh thần của hắn liền tập trung vào động tĩnh trên giường.
Xuất hiện trước mắtBích Dươnglà một cái giả phân thân bằng ngọc thạch, dài gần một thước (~ cm), đầu đỉnh thô to như trái trứng gà. Vật thể này còn thô to hơn tất cả những phân thân mà Bích Dương từng thấy qua. Nó liếc mắt một cái liền ngây người.
“Mỹ nhân của ta a…” Mẫn Hiền dùng na căn giả phân thân kia ma sát khắp tiểu huyệt Bích dương, “Đầu tiên cứ để bảo bối này chơi với ngươi chút đi…” Lão nói xong liền nắm ngọc phân thân cố sức chọc vào.
“A…” Bích Dươngrun rẩy, bị vật thể lạnh như băng kia xâm nhập.
Mẫn Hiền nắm phần cuối, đem phân thân chỉnh căn sáp nhập.
Bích Dương rùng mình, đau đến kêu lên liên tục. “Ô… Đau…”
“Nga… Không đau không đau…” Mẫn Hiền an ủi hôn môi nó,“Sẽ nhanh chóng dễ chịu thôi…”
Lão cầm lấy phân thân bắt đầu đong đưa co rút. Bích Dương ô ô khóc, ở trên giường giãy dụa không ngừng. Khanh Kha núp phía dưới biết bọn họ đang giao hoan, bụng dưới cũng nóng ran từng hồi.
Tính khí giảmạnh mẽ tiến xuất trong tiểu huyệt phấn nộn củaBích Dương; nhưng kiểu hoan ái không thể cho nó năng lượng này không cách nào làm nó thỏa mãn. Nó ôm mặt khóc.
“Ô… Không muốn… Ta không muốn…”
Thanh âm nó cầu xin tha thứ làm dục hỏa của Mẫn Hiền dâng cao, nhìn tính khí ngọc thạch ra ra vào vào trong tiểu huyệt chật hẹp tắc nghẽn đó, dục vọng ở khố gian lão cũng đã thức tỉnh.
“Tiểu mỹ nhân… Không thích phải không?” Một tay lão cẩm giả phân thân, một tay vén y bào lên, lấy nam căn đã sưng to của mình ra, “Mau, nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?”
Bích Dương thấy vật thể tím đen nặng trịch kia, lập tức vươn tay cầm lấy nó.
“Nói a… Ngươi muốn cái gì?” Mẫn Hiền rốt cục hảo tâm rút phân thângiảkia ra, dẫn dắt nó nói lời hạ lưu vô sỉ.
Bích Dương nức nở bộ lộng vật cứng rắn đính kiều kia, cầu xin, “Ta muốn cái này…”
“Ân, ngươi phải nói, ta muốn đại điểu nhi của Đại vương.”
“Ta muốn… Ta muốn đại điểu nhi của Đại vương…” Bích Dươngthút tha thút thít nói.
“Ngươi muốn Đại vương đối với ngươi như thế nào? Ân?” Mẫn Hiềncầm phân thân, ma sát trên đùi nó.
“Ta… Ta muốn Đại vương cắm vào…”
“Cắm vào đâu a?” Mẫn Hiềnđâm đâm vào huyệt khẩu, chỉ cần thẳng lưn lên là có thể đi vào.
“Cắm vào… Dùng sức… Ô…” Bích Dương đã không nhịn được, kéo tính khí lão nhắm ngay huyệt khẩu, cái mông tròn nhỏ đung đưa ấn vào.
Mẫn Hiềnkêu lớn mấy tiếng, gác chân nó lên mà cố gắng đong đưa. Bích Dương thút thít, tiểu huyệt hút thật chặt, ra sức co rút tiểu huyệt. Giường bị vận động của hai người làm vang lên liên tục, Khanh Kha phía dưới nghe được, tâm như đốt, cũng tức giận không chịu nổi. Hắn nhẫn nhịn đến toàn thân trướng đau, nắm tay siết chặt.
Giường càng lúc càng lung lay dữ dội, vang lên kẽo kẹt, Mẫn Hiền gào thét, bắn tán loạn trong cơ thểBích Dương. Mà Khanh Kha không thể kiềm chế nổi nữa, đột nhiên nhảy ra.
“Ngươi…” Mẫn Hiền khiếp sợ, hai mắt trừng lớn.
Khanh Kha đằng đằng sát khí, huơ móng tay sắc nhọn chế trụ đầu lão, dùng sức bóp một cái, tiếng xương vỡ vụn truyền đến.
“A –!!” Tiếng kêu thảm thiết của Mẫn Hiềndẫn phó nhân bên ngoài xông vào.
“Đại vương… Này…” Mấy quan nhân bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ choáng váng.
Khanh Kha ném cái đầu huyết nhục mơ hồ của Mẫn Hiền xuống, hung ác quay đầu lại.
Vài luồng máu bắn ra, từng tiếng kêu thê lương vang lên, tiên huyết của mấy phó nhân vẩy đỏ cả màn cửa trắng như tuyết.
Mười ngày sau, sử giả của Ấp Thần vừa đánh hạ Xích hồ thu được tin tức – Khanh Kha thí phụ soán vị(giết cha đoạt ngôi), vương vị củaHôi hồ tộc đổi chủ.
Mặc dù Khanh Kha tiếp vị là chuyện sớm hay muộn, nhưng đối với Ấp Thần mà nói, đây tuyệt đối không phải tin tức tốt. Hôi hồmới chỉ quy thuận Ngân hồ không lâu, quan hệ hai tộc còn chưa bền chặt; vả lại người cùng Ấp Thần kí hiệp ước là Mẫn Hiền, tự nguyện quy thuận cũng là Mẫn Hiền; nay lão lại bị chính nhi tử của mình giết chết, Ấp Thần cũng thấy bối rối.
Bất quá chỉ cần đối phương tuân thủ lời hứa, thuận theo mình, Ấp Thần cũng sẽ không xen vào chuyện nội bộ của họ. Vả lại, kỳ thực Khanh Kha và Ấp Thần cũng có quan hệ; mẫu thân hai người vốn là vốn là biểu tỷ muội (hai chị em gái có quan hệ theo họ mẹ, tức là Khanh Kha và Ấp Thần có quan hệ từ đời… bà ngoại). Mẫu thân của Khanh Kha vì phải hòa thân mà gả đến Hôi hồ tộc, mặc dù sau đó hai tộc có xảy ra xung đột nhưng hai người họ vẫn qua lại tương đối thân thiết. Khanh KhavàẤp Thầnđã quen biết nhau từ nhỏ; hắn có làm vương thì đối với Ấp Thần mà nói vẫn là có lợi vô hại.
Bất quá, Khanh Kha từ trước đến giờ ôn thuận, hôm nay làm chuyện điên cuồng như vậy, Ấp Thần cũng thấy bất ngờ. Nguyên nhân làm tính tình hắn biến đổi lớn như thế, Ấp Thần cũng có thể đoán được tám chín phần.
Bích Dương…
Nhất định là bởi vì nó.
Ấp Thần lần nữa thừa nhận mình đưa nó đi là lựa chọn sáng suốt.
Một năm sau, Ấp Thần không phụ sự mong đợi của mọi người, thành công chinh phục năm đại tộc còn lại của Phù U giới. Phù U giới với hơn mười tiểu tộc, trải qua hơn vạn năm hỗn chiến, rốt cuộc cũng đã thống nhất.
Cục diện cả Phù U giới đã có chiều hướng ổn định, Ấp Thần chính thức trở thành hồ vương. Vì củng cố lòng người, cũng vì để tỏ rõ quyền lực, hắn cử hành đại thịnh yến long trọng tại thành đô, năm đại tộc trưởng còn lại đều lấy thân phận thần tử đến đây tham gia.
Khanh Khađương nhiên cũng được mời đến; nhưng không giống các tộc trưởng khác, hắn lại mang theo gia quyến của mình đến dự tiệc, tựa hồ cũng không thèm để ý đến sự dòm ngó tọc mạch của người khác về thê tử là đệ nhất mỹ nhân của mình.
Đại sảnh yến hội kim bích huy hoàng, Bích Dươngngồi cạnh Khanh Kha tại tây tịch; thủ vị đông tịch đương nhiên là dođế vương tối cao của Phù U giới – hồ vương Ấp Thần, và vương hậu của y – một thiếu nữ tóc đen thanh lệ. Nàng là công chúa của Hắc hồ tộc – Tiêu Hạm. Hắc hồ tộc là tộc đàn cuối cùng quy thuận, thực ra thực lực của Hắc hồ tộc cũng tương đương như Ngân hồ tộc. Vì để Hắc hồ tộc chịu phục, Ấp Thần để công chúa của họ ngồi lên ghế vương hậu, cũng đồng ý sau này sẽ để hài tử mà Tiêu Hạm sinh hạ ngồi lên hoàng vị của mình.
(Tây tịch: ghế dành cho khách; đông tịch: ghế của chủ nhà. (Thời xưa chủ ngồi ở phía đông, khách ngồi ở phía tây.) Thủ vị đông tịch: vị trí đầu tiên của hàng ghế, thường dành cho người quan trọng nhất hoặc có địa vị lớn nhất)
Vương hậu trẻ tuổi đúng là một vị mỹ nhân, ngũ quan hoàn mỹ vô khuyết, dáng vẻ lả lướt nhưng không mất vẻ hoạt bát cao quý mà thanh nhã, rất có phong độ của hoàng thất. Nhưng nàng so ra vẫn còn kém mỹ dự (có tiếng là đẹp) bậc nhất Phù U giới – Bích Dương. Trên yến hội này, những ánh mắt thèm muốn chằm chằm nhìn vào Bích Dương còn nhiều hơn ánh mắt hâm mộ của mọi người đối với hồ hậu.
Chính giữa đại sảnh yến hội, vũ nương trang điểm rực rỡ với trang phục hoa lệ khẽ vươn cánh tay ngọc, theo sanh tiêu ti trúc mà vũ động. Mà ánh mắt của các tộc trưởng cứ dán vào Bích Dương, dường như muốn nhìn thấu nó.
Tiêu Hạm vốn phải được quan tâm nhất âm thầm cắn răng, không cam lòng liếc nhìnBích Dương, trong lòng vừa tức vừa đố kị. Nàng không biết, giờ phút này nội tâm Bích Dươngcũng vô cùng ngưỡng mộ nàng. Bích Dương không dám ngẩng đầu, sợ bản thân sẽ thấy vẻ mặt khinh thường của Ấp Thần đối với mình. Đối phương bây giờ đã thú (cưới)vương hậu, sợ là càng không thèm để mình vào mắt… Bích Dương tự ti nghĩ.
Ấp Thần một tay nâng chén thạch anh, thờ ơ nhìn vũ nương biểu diễn, vẻ mặt lạnh nhạt, ai cũng không thể đoán ra tâm tư y lúc này. Mà Khanh Kha cũng là vẻ mặt tức giận. Hắn vốn tưởng rằng với uy phong của mình, người khác không dám tỏ rõ sự chú ý đối với Bích Dương, không ngờ tộc trưởng các tộc khác lại say mê nhìn chằm chằm Bích Dương đến thế, thậm chí đến nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.
Khanh Khanhư muốn chứng tỏ chủ quyền, ôm Bích Dương sát vào người mình, nhưng cũng không thể nào ngăn cản ánh mắt của người khác. Hắn chịu đựng cơn tức đang dâng đầy trong lòng, ngồi trong yến hội mà như ngồi trên bàn chông. Thật vất vả mới đợi được đến lúc Ấp Thần tuyên bố yến hội kết thúc, hắn cũng không thèm hàn huyên với các tộc trưởng khác, nhanh chóng kéo Bích Dương rời đi.
Ấp Thầnvà những người khác cũng đơn giản nói lời cáo biệt, cũng ôm Tiêu Hạmrời khỏi. Sau khi trở lại phòng, Ấp Thần thay y bào nhẹ ngàng, ngồi trước án nhìn công văn. Tiêu Hạm tắm rửa xong, cả người mang theo mùi thơm mát, từ sau ôm lấy y.
“Chuyện gì?” Ấp Thầngiở công văn, sờ sờ đầu nàng cho có lệ.
“Chàng còn không nghỉ ngơi?” Tiêu Hạm làm nũng, mè nheo trên cổ y.
“Ta còn muốn xử lý một chút việc, nàng nghỉ ngơi trước đi.” Câu trả lời vẫn lãnh đạm như cũ.
Tiêu Hạm bất mãn cau cau cái mũi cao thẳng. Nàng gả cho Ấp Thần đã một thời gian rồi, nhưngđối phương lần nào cũng lấy cơ công chuyện bận rối, từ chối lên giường với nàng; cho dù có cùng nằm một giường cũng chỉ là ngủ, chưa bao giờ tiếp xúc thân mật. Nàng ngồi bên cạnhghế thái sư củaẤp Thần, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của đối phương.
Một nam tử vô cùng tuấn dật như vậy, thật sự có thể trở thành trượng phu của mình sao? Tại sao nàng lại cảm thấy bất an như thế? Ấp Thần đã là vương của Phù U giới, người ái mộ y nhiều như quá giang chi tức, vô số người mơ được ngồi lên bảo tọa vương hậu của nàng. Nhưng cho tới bây giờ, Ấp Thần vẫn chưa biểu hiện chút tình yêu nào với nàng, đối xử với nàng cũng chỉ là sự lạnh nhạt và khách khí. Nàng thực sự rất sợ đến một ngày, Ấp Thần sẽ nói với mình: Ngươi không xứng làm thê tử của ta.
(Quá giang chi tức: dịch sát nghĩa: nhiều như cá diếc qua sông Trường Giang.
Theo ta thì câu này lấy ý từ câu: Quá giang danh sĩ đa vu túc (过江之鲫): sau khi vương triều Đông Tấn thành lập tại Giang Nam, sĩ tộc phương bắc đều đi tới Giang Nam, lúc đó có người nói “Quá giang danh sĩ đa vu tức” để chỉ chuyện/vật có rất nhiều. Sau này được dùng để chỉ rất nhiều người theo đuổi một thứ gì đó, nhưng phần lớn chỉ là do mù quáng và nghe theo tin đồn.)
Ấp Thần rất hoàn mỹ, nhưng lại giống như một khối băng, không có nhiệt tình với bất kì ai. Rốt cuộc nàng phải làm thế nào để y yêu mình? Tiêu Hạm không khỏi nghĩ tới khi yến hội vừa kết thúc, Khanh Kha gấp gáp kéo Bích Dương rời đi, vẻ mặt hiện rõ như sợ ai đó cướp mất bảo bối của mình. Thái độ độc chiếm trắng trợn kia làm nàng ước ao không thôi.
Chẳng lẽ nói, bởi vì bản thân nàng không đủ đẹp nên không thể khơi gợi dục vọng chiếm hữu của trượng phu sao? Tiêu Hạm nhớ tin đồn mình nghe được lúc trước. Sau khi Ấp Thần chiếm được Bích Dương cũng không đụng tới nó chút nào đã đem nó đưa cho Hôi hồ tộc. Mỹ nhân như vậy còn không thể khiến y động tâm, nàng phải làm thế nào cho phải? Càng nghĩ càng phiền não, nhịn khôngđược nhẹ nhàng mở miệng, “Đại vương…”
“Ân?”
“Hôm nay người có thấy Vương phi của Hôi tộc không?” [Sau khi Ấp Thần xưng đế, chính thất của các tộc trưởng khác chỉ có thể gọi là ‘Vương phi’.]
Đáy mắt Ấp Thầnchợt rung động rồi biến mất nhanh chóng, thản nhiên trả lời, “Có.”
“Vậy.. Ngài cảm thấy nó đẹp không?”
Ấp Thần liếc nàng một cái, thấy khuôn mặt nàng hiện rõ vẻ dò xét và mong đợi, môi y bất giác hiện lên nụ cười khó hiểu. “Rất đẹp, thế thì sao?”
“Vậy…” Tiêu Hạm không ngờ y lại trả lời dứt khoát như thế, đồng thời cũng bị y ném lại vấn đề, nghĩ cả nửa ngày mà không nói được câu nào. Nàng suy nghĩ một chút mới nói, “Chẳng lẽ… một chút cảm giác mà ngài cũng không có sao? Người đẹp như vậy, ngay cả phụ vương ta đều nhìn đến ngây ngốc…”
Chấn động trong lòng Ấp Thần, người ngoài khó có thể cảm thấy. Y thảquyển trục trong tay xuống, tự tiếu phi tiếu (cười như không cười) quay đầu lại nhìn nàng.
“Thế nào? Nàng hi vọng ta có cảm giác với nó?”
“Không phải… Chẳng qua là…” Tiêu Hạm vội vàng giải thích, “Bởi vì tất cả mọi người đều không chống lại được mị lực của nó, mà ngài… Ta chỉ cảm thấy tò mò thôi…”
“Không có gì phải tò mò cả. Nó là thê tử của thần tử ta, chỉ vậy thôi.” Ấp Thần lại đem ánh mắt thả xuống chồng công văn, nhưng cũng có chút không yên lòng.
Tiêu Hạmkhông dò ra tâm ý của y, ngược lại lại bị cá tính y mê hoặc. Nàng căn bản không thể nào nắm bắt được tâm tư người này. Nàng đành phải biết khó mà lui, thức thời lui ra.
Ấp Thần thất thần nhìn chằm chằm đống chữ trong quyển trục, tâm tư lại không biết bay tới nơi nào. Y như trở về lúc yến hội, ngồi trên hoàng tọa (chỗ ngồi của vua) cao cao kia.
Nhưng bây giờ không giống vừa nãy. Đám ngươi huyên náo kia đã tản đi… trong đại sảnh yến hội chỉ còn lại y, và nhân nhi yếu đuối kia. Y không cần quan tâm đến người khác, rốt cuộc cũng đã có can đảm ngắm nhìn nó…
Mùi hương ngập sân, thải điệp(bướm đủ màu sắc) bay theo gió, trong gió mang theo nhiều mùi hoa khác nhau. Bích Dương một thân bạch y đứng trong bụi cây rậm rạp, tựa như tiên nhân bận rộn. Nó ngồi xuống, nhìn chiếc lá xanh rơi trên người con bọ rùa mà mỉm cười, như hài đồng vươn tay ra, bắt lấy chúng mà đùa giỡn.
Thị nữ bên người lo lắng ngăn cản, “Vương phi, vật này rất dơ, ngài đừng chạm lung tung a…”
Bích Dương không hiểu, quay đầu lại nhìn nàng.
Hai thị nữ đỡ nó đứng lên. “Vương phi, nơi này dù sao cũng không phải chỗ của chúng ta, chúng ta nên trở vềthôi…”
Hôm nay Khanh Khaphải tụ họp với các đại sứ khác của Ngân hồ tộc. Mặc dù hắn đã để Bích Dương ở lại hoàng cung của Ấp Thần, nhưng hắn vẫn không yên lòng rời đi; trước khi đi còn ngàn dặn vạn dò bọn thị nữ phải hảo hảo trông coi Bích Dương, không để những người xa lạ đến gần nó.
Bích Dương thất vọng, đành để bọn thị nữ hộ tống về phòng. Bọn họ đi trên con đường nhỏ phủ kín sỏi nhỏ, bỗng bụi cỏ bên cạnh truyền đến tiếng loạt soạt, một vật màu trắng bất thình lình nhảy ra.
Bọn thị nữ thất thanh thét chói tai, che chở Bích Dương lui về sau. Đến khi định thần lại được thì hóa ra đó chỉ là một tiểu cẩudễ thương. Nó vẫy vẫy cái đuôi ngắn ngủn, con mắt đen láy như muốn lấy lòng nhìn mọi người.
Bích Dương vừa nhìn đã bị tiểu đông tây khả ái này hấp dẫn. Nó vui vẻ đi tới; tiểu cẩu cũng rất ôn thuận, mặc nó ôm. Bích Dương ôm nó, cọ cọ nó vào mặt mình; tiểu cẩu cũng vui vẻ cọ cọ nó, thậm chí còn thè lưỡi liếm lên khuôn mặt bóng loáng kia.
Bọn thị nữ thấy thế thì thất chủy bát thiệt(nhao nhao), “Vương phi, cẩu nhi này không rõ lai lịch, ngài nên cẩn thận một chút.”
“Vương phi, cẩu nhi luôn luôn không thích yêu hồ chúng ta, cẩn thận nó cắn ngài a…”
“Đúng vậy, ngài mau để nó xuống đi.”
Bích Dương không để ý tới, tự ý ôm tiểu cẩu bỏ đi. Bọn thị nữ không còn cách nào khác, đành phải đi theo. Đi chưa được mấy bước, tiểu cẩu như cảm thấy có gì đó, từ trên tay Bích Dương nhảy xuống, chạy về phía tiểu viện.
“A…” Bích Dương đuổi theo. Bọn thị nữ bối rối đi theo nó. Cả nhóm người bị tiểu cẩu dẫn vào một đình viện xa lạ. Trong mắt Bích Dương chỉ có thân ảnh trắng như tuyết kia, hoàn toàn không để ý gì đến xung quanh. Nó chạy nhanh đuổi theo, đột nhiên đụng phải một g ngực ấm áp.
“Ô…” Bích Dương đụng đến hoa cả mắt, thiếu chút nữa ngã ngửa về sau. Đối phương ôm lấy vai nó, kịp thờiđỡ được.Bích Dương ngẩng đầu nhìn lên, thấy phía trên là đôi mắt kim sắcsâu thẳm, làm nó ngây ngẩn cả người.
Thị nữ phía sau thấy Bích Dương đụng phải người đó, sợ đến đồng loạt quỳ xuống. “Bái kiến hồ vương bệ hạ…”
Ấp Thầnđáp một tiếng “Ân” có lệ, ôn nhu đỡ lấy Bích Dương, để nó đững vững. Bích Dươngrên rỉ một tiếng;Ấp Thần cúi đầu nhìn xuống, thì ra là tóc đối phương bị mắc vào hạng liên (vòng cổ) của mình. Bích Dương cố kéo phần tóc kia ra, động tác thô lỗ như muốn kéo đứt.
“Nhẹ chút.” Ấp Thần đau lòng cầm tay nó, không nỡ thấy phần tóc ánh lên sắc phỉ thúy kia bị kéo đứt. Y cẩn thận gỡ từng sợi từng sợi ra. Bích Dương ngơ ngác dựa sát vào người y. Bọn thị nữ cũng bị dọa cho choáng váng. Mà đầu sỏ gây nên mọi chuyện – tiểu cẩu kia lại như kẻ vô tội mà ngoắc ngoắc đuôi, ngây ngốc nhìn mọi chuyện diễn ra.
Ấp Thần cuối cùng cũng đã gỡ được tóc Bích Dương ra khỏi hạng liên của mình, động tác vừa tự nhiên vừa ôn nhu như nước. Đợi đến khi y ý thức được bản thân mình biểu lộ nhu tình mới đột nhiên tỉnh lại từ cơn khiếp sợ.
(Như nước: nguyên văn: tích xuất thủy lai (滴出水来). Dịch sát nghĩa là giọt nước; theo ý hiểu của ta thì là ôn nhu như nước (nước có tiếng là mềm mại, dịu dàng).)
Y nhanh chóng đẩy Bích Dương ra, duy trì khoảng cách với nó. Nhưng cử chỉ vội vã muốn vạch rõ ranh giới này lại bộc lộ tâm ý. Y lo lắng nhìn về phía Bích Dương. Bích Dương không biết tâm tư trong lòng y, còn tưởng rằng Ấp Thần vô cùng chán ghét mình. Hốc mắt nó đỏ lên, toan chạy đi.
“Chờ một chút…” Ấp Thần vô ý thức mở miệng. Bích Dương chần chờ một chút, không cẩn thận vấp phải một viên sỏi nhỏ trên đường. Bịch! Một tiếng, ngã sấp xuống phía trước.
“A…”
“Bích Dương!”
“Vương phi!”
Mấy tiếng kêu đồng thời vang lên hỗn loạn, mọi người đều chạy lên đỡ lấy nó. Ấp Thần chạy nhanh lên phía trước. Bích Dương tủi thân cắn môi, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Cho tới bây giờ, nó chưa bao giờ là người thích khóc, nhưng thấy sự lạnh lùng của Ấp Thần, nó luôn không khống chế được mà lộ ra vẻ yếu đuối.
Nhìn thấy bộ dáng bị thương của nó, lục phủ ngũ tạng của Ấp Thần đau như bị nhéo, không kìm được mà muốn ôm chặt nó vào ngực mình. Nhưng, y không thể!
Y không nói lời nào, ôm Bích Dương vào tiểu đình bên cạnh, để nó ngồi lên ghế đá.
“Té đau chỗ nào?” Y tận lực làm cho khẩu khí của mình có vẻ lạnh nhạt.
Bích Dương lắc lắc đầu, cố gắng nuốt nước mắt vào. Tiểu bạch cẩu lại đi tới bên chân hai người. Ấp Thần cúi đầu nhìn nó, xách nó thả lên đùi Bích Dương. Bích Dương vuốt ve bộ lông tiểu cẩu, không dám ngẩng đầu đối mặt với y.
Ấp Thần ngồi xuống, đối diện nó; hai người trầm mặc không nói.
Một nhóm người từ đằng xa đi tới, đi đầu chính là hồ hậuTiêu Hạm. Từ xa xa, Tiêu Hạmđã thấy Bích Dươngvà trượng phu mình mặt đối mặt ngồi đó. Mặc dù bọn họ không có sự tiếp xúc thân mật nào nhưng nàng vẫn sầm mặt đi tới. Tiêu Hạm cố nén giận, khom người hành lễ.
“Đại vương.”
Ấp Thần không biểu hiện gì khác lạ, chỉ gật đầu một cái. Một lão phụ theo sau Tiêu Hạm bỗng thấy tiểu cẩu trên tay Bích Dương, không kìm được mà khẽ kêu lên. Mọi người quay đầu lại nhìn bà.
“Sao vậy?” Tiêu Hạm hỏi. Lão phụ kia là nhũ mẫu của nàng.
“Không… Không có gì…” Lão phụ miệng nói thế, kinh sợ mà dời mắt khỏi tiểu cẩu trên người Bích Dương.
Ấp Thần liếc mắt một cái đã nhận ra, hỏi, “Tiểu cẩu này là của ngươi?”
Lão phụ thấy không thể gạt được, đành phải gật đầu. “Vâng ạ. Hôm trước lão thân nhặt được nóở ngoài thành, chưa được nương nương cho phép đã mang nó vào đây, thỉnh Đại vương tha thứ…”
Tiêu Hạm biết được tiểu cẩu mà Bích Dương ôm là của nhũ mẫu nàng, lập tức nói, “Khôngsao, trong cung này nuôi cẩu nhi cũng không sao cả. Đại vương, nếu đây là cẩu nhi của nhũ mẫu ta thì có thể thình ngài trả lại nó hay không?”
Bích Dương nghe thấy bọn họ nói, chán nản bế tiểu cẩu đưa cho lão phụ trước mặt mình.
Lão phụ kia thấy Ấp Thần vẫn nhìn mình chằm chằm, vội vàng nói, “Cái đó… Không cần đâu… Nếu Vương phi thích, vậy cứ để ngài nuôi…”
Lời này lọt vào tai Tiêu Hạm lại thành thái độ ‘ăn cây táo rào cây sung’. Nàng ngầm tức giận, “Nhũ mẫu, đây là tiểu cẩu của ngươi, ngươi có thể đem về.”
(‘ăn cây táo rào cây sung’: nguyên văn: Cật lý bái ngoại (吃里扒外) có nghĩa là ăn bên trong lại leo ra ngoài, tương tự như câu ‘ăn cây táo rào cây sung’ hay ‘chân ngoài dài hơn chân trong’ – có ý chê người không biết suy xét, chịu ơn người này lại đi trả ơn người kia, ăn nơi này lại đi làm tốt nơi khác.)
Nhũ mẫu muốn đưa tay nhận, nhưng đối diện với ánh mắt đáng thương của Bích Dương, lại rụt tay về. Bích Dương đặt tiểu cẩu vào tay bà, tiểu cẩu lại vẫn dùng móng bám chặt vào nó.
Từ nãy giờ Ấp Thần vẫn chưa mở miệng lại lạnh lùng nói,“Xem ra cẩu này nhi cũng rất thích Vương phi, đã như vậy thì sao không đưa luôn cho vương phi đi?”
“Đúng vậy… Vương phi thích có thể giữ…” Nhũ mẫukhúm núm đáp.
Bích Dương nhẹ giọng hỏi, “Có thể thật sao?”
“Dĩ nhiên có thể.” Nhũ mẫu gật đầu như đảo tỏi.
Bích Dương vui sướng ôm tiểu cẩu, yêu thích không buông tay.
Tiêu Hạmnhìn thấy thì rất giận dữ. Tại sao người của nàng lại phải đi lấy lòng tên tiện nhân chế tiệt này?! Nàng rống giận trong lòng nhưng không có can đảm biểu lộ.
Bọn thị nữ của Bích Dươngđã nhìn thấu, thấp giọng nhắc nhở nó, nên rời đi. Bích Dương lúc này mới khom lưng từ biệtẤp Thần và những người kia, ôm tiểu cẩu rời đi.
Buổi tối, Khanh Kha tham gia buổi họp xong, lập tức trở lại trong cung. Hắn vừa vào phòng đã nhìn thấy Bích Dương nằm lỳ ở trên giường, trêu chọc một tiểu bạch cẩu lông xù.
“Từđâu tới?” Hắn cau mày.
Bích Dương trả lời, “Đại vương cho.”
“Đại vương?”Mi tâm Khanh Khacau chặt, trong lòng nổi lên ghen tức. Hắn chất vấn thị nữ bên cạnh, “Chuyện gì?”
Thị nữ báo lại chuyện xảy ra. Khanh Kha nghe xong, vô cùng tức giận, xoay người quát Bích Dương, “Ngươi dám nhận đồ của nam nhân khác?! Vứt ngay!”
Bích Dương đem tiểu cẩu ôm vào trong ngực, liều mạng lắc đầu. Thái độ của nó không thể nghi ngờ là đổ dầu vào lửa. Khanh Kha bị lửa ghen tuông thiêu sạch lý trí.
“Ta nói ngươi vứt thì vứt ngay!” Hắn nhào về phía Bích Dương. Bích Dương ôm tiểu cẩu nhảy xuống giường tránh. Khanh Kha kéo được nó, nắm lấy cổ tiểu cẩu, đoạt được tiểu cẩu từ tay nó.
“Khôngđược!” Bích Dương khóc kêu.Khanh Kha không để ý tới lời cầu khẩn của nó, dùng sức ném tiểu cẩu ra ngoài cửa sổ. Tiểu cẩu sủa vang trong trời đêm.
“A –” Bích Dương tránh khỏi tay hắn, chạy như điên ra ngoài cửa.
Nó cố tìm trog bụi cây, cuối cùng cũng tìm được tiểu cẩu. Nhưng khi đó tiểu cẩu đã đụng đầu vào đá, chảy máu. Bích Dương khóc lớn, ôm lấy nó.
Khanh Kha đi theo phía sau, quát lên, “Vứt nó đi! Tới đây cho ta!”
Bích Dương lau nước mắt, vừa phẫn hận vừa tủi thân mà lắc lắc đầu.
Khanh Kha sải bước lên trước, “Ta bảo ngươi tới đây!”
Bích Dương nức nở lui về phía sau một bước.Khanh Khalại tiến lên, muốn bắt nó. Nhưng đột nhiên nó xoay người, chạy ra ngoài.
“Bích Dương –”
Quang mang ảm đạm của dạ minh châu hắt lên gò má cương nghị. Trướcán, Ấp Thần đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương.
Tiêu Hạm nhịn hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng không thể nín nhịn được nữa. “Đại vương, ta có việc hỏi ngài…” Nàng ngồi sau Ấp Thần, mở miệng hỏi.
Ấp Thần để bút xuống, xoay người, nhàn hạ nhìn nàng. “Chuyện gì?”
Tiêu Hạm bị ánh mắt lạnh như băng của y nhìn đến không tự nhiên nổi,nhuệ khí chợt giảm. Nàng vân vân vê vê ngón tay, “Thần thiếp cảm thấy, việc Đại vương làm hôm nay có chút không ổn.”
Khóe miệng Ấp Thần mang ý cười lạnh, hỏi ngược lại, “Phải không? Chỗ nào không ổn?”
“Đại vương, Bích Dương công tử là Vương phicủa Hôi hồ, ngài không cảm thấy tặng quà cho Vương phi tộc khác thì… thì sẽ cho hạ nhân cái cớ sao?”
“Cớ gì?” Ấp Thầnkhông chút biểu tình hỏi ngược lại.
“Là…” Tiêu Hạm thấy y bất vi sở động, trong bụng càng thêm ảo não, lời nói cũng càng vi kích động, “Cái gọi là vô công bất hưởng lộc; ngài tùy tiện tặng lễ cho nó, người không biết sẽ nói thế nào a?”
“Hừ…” Ấp Thần cười lạnh lên tiếng,“Sẽ nói thế nào?”
“Bọn họ sẽ…sẽ nói quan hệ giữa ngài và Vương phi Hôi hồ khôngminh bạch…”
“Cái gì không minh bạch?” Ấp Thần vẫn luôn lấy câu hỏi để trả lời.
Tiêu Hạm bắt đầu cảm giác mình bị y nắm mũi dẫn đi. Nàng bực tức giậm chân, cao giọng nói, “Đại vương, ngài đừng dùa ta nữa! Ngài biết ý của ta!”
Ấp Thầnnheo nửa con mắt, trên khuôn mặt tuấn tú là một màn sương lạnh giá.
“Nàng có ý gì?” Lời nói lạnh như băng này củaẤp Thần bắn thẳng đến vào ngực Tiêu Hạm, lạnh đến làm nàng phát run cả người.
Nàng có ý gì? Câu này đầy thâm ý, có thể vạch trần những lời khuyên ngăn hợp lý của Tiêu Hạm khi nãy.
“Ta… Ta là…” Tiêu Hạm vô cùng hối hận khi mình lại đi đối địch với Ấp Thần. Uy nghiêm của y không cho phép bất cứ kẻ nào nghi ngờ.
Bỗng bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn. Ấp Thần như cảm nhận được gì đó, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, vội đứng lên. Tiêu Hạm nghẹn họng, trấn trối nhìn y nhanh chóng bước ra ngoài.
“Vương phi, ngài không thể đi vào…” Bọn thị vệ bối rối ngăn cản Bích Dương.
Bích Dương ôm tiểu cẩu, trên người dính máu, khóc đến không thở nổi. Mỹ nhân khóc làm người ta phải đau lòng thương tiếc.
Bọn thị vệ hoang mang, không biết phải làm sao.“Ngài… Ngài đừng khóc a… Chúng ta phải thông truyền với Đại vương mới có thể dể ngài vào…”
“Chuyện gì?” Ấp Thần đi tới.
Bích Dương thấy Ấp Thần, nước mắt rơi xuống càng nhiều, Nó chạy đến, ôm tiểu cẩu đến trước mặt y. Thấy tiểu cẩu đã chết, ngoại trừ chạy đến tìm Ấp Thần, nó cũng không thể nghĩ được gì khác nữa.
“Này…” Ấp Thầnthăm dò hơi thở của tiểu cẩu, thấy còn chút mạch đập yếu ớt. Y không hỏi lý do, lập tức dùng hai tay bao lấy thân thể tiểu cẩu, truyền chân khí cho nó.
Toàn thân tiểu cẩu bỗng phát ra quang mang, xương cốt đứt gãy được khí tức của y bao quanh nhanh chóng liền lại.
Bích Dương thấy vết thương của tiểu cẩu dần khép miệng, vẻ mặt lộ rõ sự mừng rỡ.
Tiểu cẩu vốn hô hấp yếu ớt dần dần vững vàng hơn, trong miệng nó phát ra tiếng rên ư ử. Ấp Thần thu tay lại. Tiểu cẩu bò dậy trên tay Bích Dương, khôi phục lại vẻ khỏe mạnh, vẫy vẫy đuôi với Bích Dương. Bích Dươngnín khóc mỉm cười, ôm thật chặt nó.
“Không sao nữa rồi.” Ấp Thầnthản nhiên cười nói.
Bích Dương kích động nhào vào ngực y, không có ý gì khác, chẳng qua chỉ là sự cảm kích. Khuôn mặt bất động như Thái Sơn của Ấp Thầngiờ lại thoáng vẻ ngượng ngùng. Y đặt tay lên vai Bích Dương, khẽ đẩy nó ra một chút.
Khanh Kha đứng phía sau Bích Dươngkhông xa, mà Tiêu Hạm cũng đã thấy cảnh vừa nãy giữa hai người Bích DươngvàẤp Thần sau lưng đích Tiêu Hạm. Bốn người, chỉ có thể dùng từ ‘quan hệ rối rắm phức tạp’ để hình dung.
Tiêu Hạm lãnh ngạo(lạnh lùng kiêu ngạo) quay đầu rời khỏi.
Khanh Khalại hùng hổ đi đến trước mặt hai người kia. “Vi thần tham kiến bệ hạ.” Hắn quỳ một chân trên đất, lời nói lạnh như băng, không chút cung kính.
“Bình thân.” Giọng nói của Ấp Thần cũng không chút tình cảm.
Bích Dương đối mặt với ánh mắt thô bạo tàn nhẫn của hắn thì lập tức ôm tiểu cẩu lùi sát vào Ấp Thần. Tiểu cẩu cũng sợ hãi rên ư ử, vùi đầu vào trước ngực Bích dương.
Ấp Thần lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng im lặng không lên tiếng, chờ Khanh Kha mở miệng.
Quả nhiên Khanh Kha đã không nhẫn nại được mà nói, “Đại vương, ta tới đón thê tử của ta về.” Vừa dứt lời liền đi đến chỗ Bích Dương. Bích Dương như muốn tìm kiếm sự che chở, vội nấp vào sau lưng Ấp Thần. Khanh Kha vươn tay tới, nhưng lại bị thân thể to lớn của Ấp Thần ngăn cản.
Khanh Kha lùi về, âm thầm cắn răng, thanh âm lạnh như băng hỏi, “Đại vương, ngài muốn nhúng tay sao?”
Ấp Thần còn cao hơn hắn nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống. “Là ngươi đả thương cẩu nhi?”
“Đúng thì sao?” Khanh Kha khiêu khích hỏi.
Ấp Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn “Không có ai dámphá hoại đồ ta đưa.”
Khanh Khahung dữ nhìn y chằm chằm, nhưng hắn biết đối phương là người mà mình không địch nổi, đành cố đè nén lửa giận, “Lần này là vi thần không đúng, ta chỉ muốn đưa thê tử về.”
Hắn kéo vaiBích Dương.Bích Dươngkhẽ hô, toàn thân dán vào lưng Ấp Thần, một tay dùng sức kéo y phục của y. Ấp Thần rung động một chút, không kịp suy nghĩ mà hất tay Khanh Kha ra.
Hành động như đang tuyên chiến, đáy lòng Khanh Kha dấy lên ngọn lửa rừng rực, gầm nhẹ “Đại vương, ngài có ý gì?”
Ấp Thần không nói.Khanh Kha đã sớm nghĩ sẽ có lúc y và mình tranh giành Bích Dương, càng thêm tức giận, “Đây là gia sự (chuyện nhà) của ta, ngài không có quyền quản!”
Bích Dươngnấp sau lưng Ấp Thần, len lén nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
“Nó không muốn theo ngươi.” Ấp Thần bình tĩnh nói.
“Vậy thì sao? Nó là người của ta!” Khanh Khacứng rắn.
Ấp Thần cũng không sợ hắn làm loạn, quang minh chính đại kéoBích Dươngra. “Khanh gia có phải đã nhầm lẫn gì không?”
“Cái gì?”
“Bích Dương chẳng qua chỉ là người ta ‘gửi lại’ chỗ các ngươi.”
Một câu nói hời hợt của y làm mặt Khanh Kha biến sắc. Bích Dương đúng là do Ấp Thần đưa tới Hôi hồ tộc, nhưng…
“Ngài đã đưa nó tới cửa chúng ta, chẳng lẽ giờ Đại vương lại muốn nuốt lời?” Hắn đề phòng hỏi.
Khóe miệng Ấp Thầnmang theo ý cười lạnh châm chọc, “Nếu như ta nhớ không lầm thì người mà ta muốn đưa Bích Dương cho là phụ vương của khanh -Mẫn Hiền đại nhân.”
Sắc mặt Khanh Kha nhất thời tái xanh, bị lời y chặn họng.
Ấp Thầnthu lại nụ cười, “Khanh gia, ngươi chưa được sự đồng ý của ta đã tự tiện chiếm lấy Bích dương. Chính ngươi là người đã phá vỡ cam kết ban đầu, bây giờ ta có quyền thu lại ‘đồ vật’ mà ta đã đưa.”
“Ngươi… Ngươi muốn mang Bích Dương đi?” Khanh Khahoảng hốt đến toàn thân run rẩy.
Ấp Thần cũng không muốn vì lần này mà đắc tội với hắn. Ánh mắt y dao động một chút, cuối cùng trầm giọng nói, “Ngươi để nó nửa đêm khóc chạy đến đây… Ta không thể để nó ở lại bên một người làm tổn thương đến nó.”
Khanh Kha nghe ra ý nhượng bộ trong lời y, vội vàng nói, “Ta biết vừa rồi ta đã quá kích động, ta đảm bảo sẽ không tái phạm, thỉnh ngài để Bích dương theo ta trở về đi.”
Ấp Thần đang muốn mở miệng;Bích Dương bỗng nhiên kéo lấy ống tay áo y, hốc mắt hồng hồng, liều mạng lắc đầu. Câu ‘được rồi’ lại bị cứng rắn nuốt lại.
Khanh Kha quát, “Bích Dương, cùng ta trở về!”
Bích Dươnghét “Không!”, lại dính vào ngườiẤp Thần, không chịu rời đi.
Ấp Thần đành phải nói, “Khanh gia, xem ra Vương phi của khanh vẫn không cách nào bình tĩnh lại được, tối nay chấm dứt ở đây được rồi.”
“Cái gì…?”
“Ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho nó, ngươi về trước đi.” Ấp Thần không cho phép cự tuyệt.
“Sao có thể…” Khanh Khangàn vạn lần không muốn. Để Bích Dươngbên cạnhẤp Thần khải không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Hắn không tin Ấp Thần có thể nhịn được mà không đụng đến nó. Nhưng Khanh Khađã quên, Ấp Thầnđã có Bích Dương từ lâu, nếu muốn đụng thì căn bản không đến phiên hắn quan tâm.
“Tại sao không thể?” Ấp Thần cho thị tòng dẫn Bích Dương đi xuống, cho Khanh Khatối hậu thư, “Trước khi nó tha thứ cho khanh, nó sẽ ở đây. Khanh gia, mời về đi.”
Ấp Thần xoay người rời đi, Khanh Kha đang muốn đuổi theo, nhưng thị vệ ngăn ở ngoài. Khanh Kha nhìn bóng lưng của y, nắm tay siết chặt, phải tốn rất nhiều sức lực mới ép bản thân nhấc chân rời đi.
Chú thích:
. Hỏa bàn: là đồ đựng để đốt lửa giữ ấm mùa đông ý mà.
Vd nhé
. Ghế thái sư: (hay ghế bành ngày nay) là đồ dùng duy nhất trong nhà dùng một chức quan để gọi, tượng trưng cho con người/ chức vị cao quý. Nó được sử dụng sớm nhất ở thời Tống; lúc đầu chỉ giống như ghế xếp để bày đồ đặc. Ghế thái y có những đặc điểm thể hiện con người gia chủnhưchỗ ngồi rộng (thể hiện con người rộng lượng), chân cao (tạo cảm giác hào phóng, đứng đắn), chỗ tựa lưng hình như cái vòng (nâng đỡ tay và vai), đến thời nhà Minh thì chỗ tựa lưng và tay vịn liền thành một khối, thành ba hay năm phần che; đa phần dùng hoa văn sư tử để trang trí.
Kiểu cổ Kiểu hiện đại hơn
. Quyển trục: nói đơn giản là tấu chương của thần tử dâng lên cho vua được cuộn lại. Ai xem nhiều phim cổ trang chắc biết.
Một vài hình ảnh minh họa cho người không bít:
Cái này giống tấu chương nè Cái này giống cái ghi thánh chỉ nè