Hoa quế đầy trời, lạc anh (anh đào rơi) bay rực rỡ, cánh hoa sắc vàng như phấn điểm xuyến trên mặt cỏ xanh, tản mát ra hương thơm say lòng người.
Lệ nhân bạch y(người đẹp áo trắng) đứng trong mưa hoa, tựa như tinh linh do hoa biến thành, khí thế của người dung hợp với mùi hoa thành khí tứ thuần khiết.
Nó đưa lòng bàn tay hồng nộn ra, tiếp được một cánh hoa mà ngắm nghía, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi ngửi thử hương thơm, cẩn thận quan sát màu sắc của cánh hoa, tựa như hài đồng không hiểu thế sự.
Cước bộ Ấp Thần ngưng lại cách đó không xa. Y mải mê nhìn người kia, không đành lòng phá vỡ vẻ chuyên tâm khó thấy trên mặt người kia. Nhưng sự tồn tại mạnh mẽ của y đã thu hút sự chú ý của Bích Dương. Bích Dương phát hiện ra y, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi lập tức vứt hoa xuống, vui vẻ chạy về phía y.
Ấp Thần mở hai tayra, ôm nó vào ngực, Bích Dương nấp trong ngực y, như làm nũng mà ôm lấy hông y, Ấp Thần cưng chiều ôm lấy nó, phủi đi cánh hoa trên đầu nó. Bích Dương ngẩng đầu lên, nhìn y gợi tình, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hé mở như mời gọi. Trong mắt Ấp Thần hiện lên nhu tình, ôm hông nó cao hơn một chút, cúi đầu hôn lên cánh môi phấn sắc kia.
Bích Dươngthở khẽ như thẹn thùng, nhiệt tình đáp lại. Hai người hấp duyện lẫn nhay, đầu lưỡi vướng vít khó lìa, dường như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian.
Ấp Thần một tay nâng gáy nó lên, dấn sâu nụ hôn. Tình dục Bích Dương như bị thiêu đốt. Nó giãy dụa thân thể, dùng sức đem thân thể mềm mại của mình áp sát vào ***g ngực Ấp Thần. Ấp Thần cảm giác được sự khát cầu của nó, kinh hoảng rời khỏi môi nó. Bích Dương vẫn không thôi truy đuổi, say mê mút mút môi y.
“Bích Dương…” Ấp Thần vừa xấu hổ vừa luống cuống ngăn nó lại. Ánh mắt Bích Dương mê ly, sắc mặt ửng hồng, toàn thân tràn ngập phong tình. Nó thở nhẹ, bắt đầu cọ cọ đùi mình vào người Ấp Thần. Phần kiên đĩnh nào đó của đối phương cũng đã nóng lên; Bích Dương vui vẻ cười cười, đưa hai tay ra, cách một tầng vải khố mà cầm lấy vật kia.
“Đừng…” Ấp Thần vội vàng đè lại thân thể không an phận của nó.
“A?” Vẻ mặt Bích Dươngkhó hiểu. Trong đầu nó không hề có quan niệm xấu hổ, không biết rằng tại đình viện giữa ban ngày ban mặt mà ve vãn là hành động không thích hợp.
Ấp Thần cầm hai tay nó, cằm tựa lên cái trán trắng nõn, thấp giọng nói, “Buổi tối làm tiếp… Được không?”
“Buổi tối có thể?” Bích Dương mong đợi hỏi. Ấp Thần bị thái độ lộ liễu của nó làm cho đỏ bừng cả mặt. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa dám minh trương mục đảm mà bày tỏ sự khát cầu của bản thân đối với chuyện giường chiếu.
(minh trương mục đảm: minh mục: mở to mắt, trương đảm: tỏ ra can đảm. Lúc đầu mang ý nghĩa là lòng can đảm, dám nghĩ dám làm; sau này dùng với nghĩa công khai làm chuyện xấu. Đương nhiên nghĩa ở đây dùng với ý sau này.)
Ấp Thầnhôn hôn lên trán nó, nhẹ giọng trả lời, “Ân, những chuyện này phải tới buổi tối làm mới được …”
“Ách?”
“Phải là buổi tối, ở trên giường mới có thể làm, ngươi hiểu chưa?” Ấp Thần cố gắng thay đổi quan niệm của nó.
“Hiểu rồi, ngủ ở trên giường sao…” Bích Dương vui vẻ hôn trả lại hắn.
Ấp Thần kêu khổ cả ngày, dục hỏa thật vất vả mới đè nén được lại bị nó đốt lên lần nữa, nhưng y lại không nỡ đẩy nó ra, đành phải cực khổ nhẫn nại. May mắn sao phó nhân đúng lúc đó đi tới báo cho y, có quan viên tới, Ấp Thần mới buông Bích Dương ra.
“Ta phải ra ngoài một chút, ngươi ngoan ngoãn ở đây, khôngđượcchạy loạn nga.” Ấp Thầntrước khi rời đi còn cố dặn nó.
“Ân.” Bích Dương nghe lời, gật đầu.
“Nếu thấy buồn chán, ngươi có thể đến đến hoa viên gần đây chơi cũng được, nhưng nhất định phải có thị vệ và cung nữ đi cùng.”
“Được.”
Ấp Thần sờ sờ đầu nó, yên lòng rời đi. Sau khi y rời đi, Bích Dương chơi dưới tán cây quế một lát, dần cảm thấy chán. Nó nhớ Ấp Thần nói, nó có thể ra ngoài chơi, liền quay đầu, nói với thị nữ phía sau, “Ta có thể đi ra ngoài sao?”
Thị nữtên Yên nhi vội vàng trả lời, “Dĩ nhiên có thể, công tử muốn đi hoa viên sao? Để nô tỳ thỉnh thị vệ tới đây, ngài chờ chút.”
“Nga…” Bích Dương nhu thuận đứng ở đó chờ, cho đến Yên nhi dẫn hai gã thị vệ tới đây mới cùng nhau đi ra ngoài. Nhưng nó cũng không có can đảm đi xa, cũng chỉ là ở hoa viên ngắm hoa, chơi đùa với phấn điệp (bướm trắng) giữa bụi hoa mà thôi.
Bỗng trên trời xuất hiện một bóng đen. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một con diều giấy hình chim én sặc sỡ; con diều kia như đã bị đứt dây nên mới theo gió bay đến đây.
Bích Dương lộ ranụ cười kinh hỉ(ngạc nhiên mừng rỡ), cứ nhìn theo con diều đang đáp xuống chỗ mình.
Con diều rơi vào giữa bụi hoa rực sắc. Bích Dương chạy đến, nhạt lên. Nó cầm con diều, yêu thích không muốn buông tay, đặc biệt hứng thú với hai con mắt đang nhìn mình chăm chăm kia. (mắt của chim én trên con diều)
Yên nhi lanh lợi vộihỏi, “Công tử, ngài muốn chơi diều sao? Nô tỳ đi lấy cho ngài sợi dây, đượckhông?”
“Dây?” Bích Dương không hiểu ý nàng.
“Công tử chưa chơi bao giờ sao? Con diều được cột vào sợi dây, sau đó…” Yên nhi đang muốn giải thích cho nó, bỗng xa xa truyền đến tiếng xôn xao, dường như có một đám người đang tới đây. Là tiếng của cung nữ xen lẫn tiếng cười của ấu đồng (đứa bé).
“Điện hạ, ngài đừng chạy nhanh như vậy a…”
“Đi đi…”
“Điện hạ a, chờ chúng thần một chút…”
“Đi đi đi…”
Tiếng bước chân ngày càng gần, một tiểu nam hài đội mũ đầu hổ 1, mặc áo bông vàng nho nhỏ hiện ra cuối con đường. Tiểu gia hỏa kia có gương mặt hồng hồng, một đôi mắt đen vừa sáng vừa tròn, thân chỉ cao đến đầu gối Bích Dương, chỉ mới chập chững đi được.
“A?” Bé con thấy một đám người lạ mặt trước mắt, tự động dừng bước.
Mấy thị nữ tóc đen phía sau cuối cùng cũng bắt kịp bé; tất cả đều mặc y phục phấn tử sắc(tím nhạt), tóc trên đầu được búi gọn hai bên, lấy dây lụa tím cột lại. Từ trang phục các nàng mặc, có thể nhìn ra đây không phải là thị nữ trong vương cung; hơn nữa có thể khẳng định, các nàng là tộc nhân của Hắc hồ.
Nhưng Bích Dương lại phát hiện, mái tóc dưới mũ của tiểu nam hài kia lại có màu bạc.
Bọn thị nữ thấy Bích Dương, lại thấy con diều trên tay nó, đều lộ vẻ kinh ngạc. Tiểu nam hài chạy đến bên chân một thị nữ, kéo kéo nàng, chỉ vào Bích Dương, dùng giọng non nớt mà nói, “Bay bay, chim én bay bay…”
Bích Dương cũng có tâm tính của tiểu hài tử, chợt hiểu bé nói đến con diều trên tay mình. Bọn thị nữ lộ vẻ khó xử nhìn nó; Bích Dương chỉ cười cười, “Là của các ngươi?”
Thị nữ đứng đầu gật gật đầu. Bích Dương chủ động đi tới, hai tay cầm con diều, cúi người xuống nói với tiểu nam hài, “Trả lại cho bé này.”
Tiểu nam hài vui vẻ, đưa tay muốn nhận, bỗng một tiếng quát khẽ, ẩn chứa lo lắng vang lên phía sau, “Đừng đụng vào!”
Tất cả sửng sốt, không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hạm dẫn một đám cung nữ vội vã đi tới. Bên cạnh nàng có một mĩ thiếu phụ tóc bạch kim cùng với mấy thị nữ tóc đen vận xiêm y phấn tử sắc.
Người vừa la ‘đừng đụng vào’ là Tiêu Hạm. Nàng lấy bộ mặt như vừa gặp phải quỷ vọt tới bên người nam hài, kéo nó xa khỏi Bích Dương, như trên người Bích Dương bẩn thỉu lắm.
Bích Dương không hiểu hành động khinh ghét của nàng, chỉ ngơ ngác nhìn đám người bỗng đâu xuất hiện. Thị nữ và hộ vệ của Bích Dương nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới bên nó.
Nam hài tránh khỏi tay Tiêu Hạm, chạy về phía thiếu phụ tóc bạch kim kia, hô lên, “Mụ mụ, chim én bay bay…”
Mẫu thân bé ôm bé lên, tò mò nhìn Bích Dương. Nam hài kéo lấy y phục mẫu thân, chỉ tay vào Bích Dương, miệng hô, “Chim én bay bay”, tạ hồ rất gấp gáp.
Bích Dươngđi tới trước một bước, đưa con diều ra. Tiêu Hạm không thèm để ý đến nó, đi đến bên cạnh thiếu phụ, an ủi nam hài kia, “Hắc Chước ngoan nha, tỷ tỷ sẽ đưa ngươi ra ngoài lấy chim én khác đượckhông?”
“Ta muốn chim én!” Tiểu Hắc Chước cố chấp chỉ vào con diều trên tay Bích Dương.
Bích Dương biết bé muốn lấy lại, nên lại tiến lên mấy bước, hai tay giơ con diều ra, “Cho bé…”
Tiêu Hạm khinh thường liếc nó một cái, không nhận cũng không lên tiếng. Lệ Hoa bên cạnh nàng biết rõ tính tình của chủ tử, nàng ta cố ý thương tiếc Bích Dương mà nói, “Xin lỗi, Bích Dương công tử, món đồ bẩn thỉu này chúng ta không thể nhận lại được nửa rồi.”
“Bẩn?” Bích Dương cẩn thận nhìn con diều trong tay, không phát hiện nó bẩn chỗ nào.
Lệ Hoa ác độc cười nói, “Đồ ngài đã chạm qua, còn có thể không bẩn sao?”
Tiêu Hạm lạnh lùng cười, Bích Dương vẫn không hiểu gì cả; nhưng những người hầu phía sau đều đã biến sắc, Yên nhi không đành lòng thấy nó chịu ủy khuất mới thấp giọng nói, “Ngươi đừng quá phận!”
Tiêu Hạmnhư bắt được thời cơ, hét lớn, “Thật là to gan! Cẩu nô tài như ngươi dám nói bổn cung như vậy?!”
“Ta…” Yên nhi không biết mình đắc tội nàng lúc nào, nghẹn họng nhìn trân trối mà lùi về phía sau một bước, “Nương nương, nô tỳ không có…”
“Còn dám nói không có?” Dục gia chi tội hà hoạn vô từ, Tiêu Hạmchỉ muốn mượn cớ để ra oai phủ đầu Bích Dương; nàng phân phó thị nữ bên cạnh, “Đem tiện tỳ không biết tốt xấu đó đến đây.”
(Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: 欲加之罪何患无词: Dục: yếu; hoạn: ưu sầu, lo lắng; từ: ngôn từ, chỉ mượn cớ. Nghĩa cả câu: Nếu muốn vu tội cho người khác thì không lo không tìm được tội danh, chỉ cần tùy ý vu cáo hãm hại người khác là được.)
Hai tiểu cung nữ lập tức đi đến chố Yên nhi. Thị vệ của Bích Dương muốn ngăn cản, nhưng lại ngại Tiêu Hạm nên không dám động thủ. Bích Dương còn chưa kịp phản ứng thì Yên nhi đã bị bắt đến trước mặt Tiêu Hạm.
“Vâng.” Lệ Hoa cười lạnh, móng tay biến thành hung khí bén nhọn, một móng vút qua gương mặt phấn nộn của Yên nhi. Yên nhi kêu thảm, lại bị hai thị nữ kìm giữ, không thể động đậy.
Lệ Hoa đang muốn vung tay đánh tiến, Bích Dương đột nhiên chạy tới trước mặt nàng ta, một chưởng đẩy nàng ta ra. Lệ Hoaloạng choạng lui về sau mấy bước, đặt mông té ngồi trên mặt đất.
“Ngươi…” Tiêu Hạm không ngờ nó lại dám phản kháng, hung hãn nhìn nó chằm chằm. Bích Dương đẩy thị nữ đang giữ Yên nhi ra, đỡ nàng đứng lên.
Tiêu Hạm giận đến mặt mày xanh mét, ác nhân cáo trạng trước chỉ vào Bích Dương rống giận, “Là ngươi động thủ trước! Đừng trách ta không khách sáo! Người đâu!…”
(Ác nhân tiên cáo trạng (恶人先告状) = Ác nhân cáo trạng trước: chỉ những người xấu/không nói lý hoặc đuối lý giành nói trước hoặc bẻ cong, bóp méo sự thật)
Nàng đang muốn gọi người, bội kiếm trên tay thị vệ bảo vệ hai bên Bích Dương đã khẽ ra khỏi vỏ. Tiêu Hạm lập tức ngậm miệng, không dám hung hăng càn quấy nữa.
Người hai phe ngầm giằng co, bầu không khí vô cùng nặng nề. Tiểu Hắc Chước vừa hô ‘chinm én bay bay’ cũng như cảm nhận đượcáp lực này, không dám lên tiếng.
Mẫu thân bé muốn dẹp yên chuyện này mà mở miệng, “Nương nương, chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện này coi như chấm dứt đi.”
Tiêu Hạm dù sao cũng có thân phận là vương hậu, nàng cũng biết vừa rồi mình thất thố, cố kéo khóe miệng mà miễn cưỡng cười cười, “Thẩm thẩm(vợ của anh/em trai) quá lo lắng rồi, sao ta lại để ý chứ…”
Lệ Hoađược người dìu tới, Tiêu Hạm lập tức ôm lấy nàng hỏi, “Lệ Hoa, ngươi không sao chứ? Té có đau không?”
Lệ Hoa không cam lòng len lén nhìn chằm chằm Bích Dương, khoa trương nói, “Nương nương, tiểu nhân té không đau, nhưng ngực là lạ…”
Nàng rõ ràngám chỉ bản thân mình bị Bích Dương đả thương. Tiêu Hạm lập tức phối hợp, “Cái này phiền rồi a, có khi nào bị thương đến nội tạng rồi không?”
“Nương nương, ta nghĩ có lẽ là bị vật bẩn thỉu gì đó chạy vào người rồi… Ngực ta là lạ, thật là khó chiu…” Lệ Hoađược một tấc lại muốn tiến một thước.
“Ai, ngươi đừng sợ, thứ dơ bẩn sao? Dùng dữu tử thủy2 rửa là được rồi.”
“Có được không?”
“Được chứ. Cái loại không biết liêm sỉ này, cũng không biết được ngủ với bao nhiêu người rồi, ngủ với hết người này đến người khác, dơ bẩn muốn chết.”
“Nương nương nói đúng, loại bẩn thỉu không biết liên sỉ này, người người không thể đụng vào, đúng là làm người ta buồn nôn.”
Các nàng ngươi một lời ta một ngữ, càng nói càng quá đà; ngay cả thiếu phụ tóc bạch kim cũng không nghe nổi nữa, liên tiếplắc đầu. Bích Dươnglúc đầu còn không hiểu, cho đến khi bọn họ nói đến ‘ngủ’ thì nó mới cảm nhận được chút ít.
Yên nhi khổ sở thay nó, hai mắt hồng hồng, thấp giọng nói, “Công tử, chúng ta nên trở về thôi…”
Sau khi nó đi khỏi, Tiêu Hạm mới ngừng miệng. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon dài tinh tế, trong lòng vừa đố kị vừa oán hận.
******************************
“Còn đau không?” Bích Dương hỏi.
Yên nhi lắc đầu, “Công tử đừng lo lắng, chút thương nhỏ thế này sẽ nhanh hồi phục thôi.”
Bích Dương ngồi trên mép giường, cúi đầu trầm tư. Yên nhi biết nó vẫn buồn vì chuyện vừa nãy, luôn miệng an ủi, “Công tử, người đừng để ý đến mấy lời điên khùng của bọn họ.” Yên nhi hiển nhiên rất căm ghét vị vương hậu Tiêu Hạm này.
“Yên nhi, vì sao bọn họ lại nói ta bẩn?” Bích Dương để ý hỏi.
“Bọn họ nói lung tung thôi, công tử không bẩn chút nào mà…” Yên nhi cũng không biết nên an ủi nó thế nào.
“Không biết liêm sỉ là có ý gì?”
“Chính là… Chính là không biết xấu hổ, không thẹn thùng…” Yên nhi khó xử giải thích, “Công tử, ngài không cần để ý đến lời nói sảng của các nàng.”
“Các nàng nói ‘ngủ với hết người này đến người khác’ là có ý gì?”
“Cái này…” Yên nhi vẫn là hoàng hoa khuê nữ(aka gái chưa chồng), không giải thích được vấn đề này.
“Ngủ với nhiều người là không biết xấu hổ sao?” Bích Dương lại truy hỏi.
“Công tử…” Yên nhi nói lảng, “Ngài đừng hỏi… Các nàng chẳng qua là ghen tỵ với ngài, ngài không làm gì sai a…”
Bích Dương không cách nào chấp nhận được đáp án của nàng, chỉ yên lặng nhìn Yên nhi, bỗng nhiên hỏi, “Yên nhi, ngươi đã ngủ với bao nhiêu người?”
“Ta…” Yên nhi mắc cỡ, đỉnh đầu muốn bốc khói,“Ta… Ta còn không…”
“Các nàng thì sao? Vương hậu đã ngủ với bao nhiêu người?” Bích Dương nghiêm túc hỏi, không cảm thấy đó là chuyện khó nói.
“Này… Nô tỳ không biết…”
“Tại sao?” Bích Dương buồn rầu nói, “Tại sao các ngươi không ngủ với nhiều người?”
“Công tử…” Yên nhi không nhịn được, mắc cỡ đỏ mặt nói, “Thông thường mà nói… Chính là… Chúng ta là nữ nhân, đặc biệt là Đạo Huyền yêu hồ, chỉ có thể ngủ cùng với người mình thích nhất…”
“Nga… Nam nhân thì sao?”
“Nam nhân… Nô tỳ không biết rõ, nên… Phần lớn đều cùng rất nhiều người khác ngủ…” Yên nhi vất vả lắm mới xong những lời xấu hổ này.
“Vậy Ấp Thần cũng ngủ với rất nhiều người khác?” Bích Dương nghĩ đến đây, không biết sao lại cảm thấy vô cùng chán ghét. Nó không thích Ấp Thần thân thiết với những người khác, nhưng chính bản thân nó đã từng thân thiết với rất nhiều người trước đây a… Tại sao khi đó nó lại không cho rằng việc đó không đúng a?
“Đại vương… Dường như chỉ có một mình công tử ngài nga…” Yên nhi ngượng ngùng, thấp giọng nói.
Bích Dương không hiểu cái này có gì mà phải ngượng ngùng, lại tiếp tục hỏi, “Vậy… Ta không phải là Đạo Huyền yêu hồ, lại là nam nhân, cũng không thể ngủ được với nhiều người sao?”
Yên nhikhông nói gì, chỉ lo cúi đầu vân vê ngón tay. Bích Dương vẫn kiên nhẫn truy hỏi đến cùng, “Ta như vậy là rất dơ bẩn sao? Không biết xấu hổ sao?”
Yên nhi bị nó hỏi đến không cách nào trả lời nổi, đành phải lấy chút kinh nghiệm bản thân mà trả lời nó, “Công tử.. Nô tỳ không biết nhiều lắm, nhưng Bích Động yêu hồ như công tử… chính là… nhu cầu cũng rất mạnh, thông thường cũng không chỉ có một đối tượng… Đây là trời sinh, không có cách nào khác… Bất quá, đối tượng của công tử… có hơi nhiều…”
Nàng ngần ngừ nói xong, Bích Dương suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được.“Ta… Không nên ngủ với nhiều người, phải không?”
Yên nhi gật đầu.
“Như vậy… Rất dơ bẩn? Là không biết xấu hổ… Có phải không?” Thanh âmBích Dươngkhàn khàn. Yên nhi không dám lên tiếng. Trong miệng Bích Dương bỗng dâng lên mùi vị khổ sở. Nó cảm thấy ***g ngực mình như bị đè ép một tảng đá lớn, rất cực khổ… Rất khó chịu…
“Ấp Thần cũng cảm thấy ta rất dơ… Phải không?”
***********************
“Đại vương, đây là bản đồ biên giới mớiđược vẽ, thỉnh ngài xem qua.” Nam tử tóc đen cười dài, đem bản đồ da dê trình lên.
“Đại vương xem qua, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì vi thần sẽ cho người phục chế thêm vài phần nữa, phát cho các tộc trưởng khác.”
“Ân…”
Ấp Thầnvừa xem xét kĩ bản đồ trên tay, vừa không dấu vết quan sát nam tử trước mắt. Gã tên Mặc Nhiên, là nam nhân rất nguy hiểm. Trên khuôn mặt tuấn dật bất phàm vĩnh viễn mang theo nụ cười vô hại, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh máu đỏ rực. Nụ cười của gã nhìn như hiền hòa, thực tế lại lạnh đến tận xương.
Mặc Nhiên có danh xưng là ‘tiếu diện la sát’, so với người mặt lạnh như băng sương như Ấp Thần thì gã càng sâu không lường được.
“Không có vấn đề.” Ấp Thần đem bản đồ giao cho thị tòng bên cạnh.
“Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi, Vương thúc, nghe nói thân thể tộc trưởng đại nhân mấy ngày gần đây khôngđược khỏe, không biết có gì nghiêm trọng không.” Ấp Thần hỏi tình trạng gần đây của tộc trưởng Hắc hồ tộc.
“Đa tạ Đại vương quan tâm, vương huynh ta đã đến nhân gian du ngoạn cách đây không lâu, không cẩn thận gặp phải mấy mâu sơn đạo sĩ, ác chiến một hồi, sau khi trở về liền ngã bệnh, nhưng tình hình cũng không nghiêm trọng, tin chắc có thể hồi phục lại như cũ nhanh thôi.”
Ấp Thần mất hứng híp mắt, Hắc hồtộc có rất nhiều Bích Động yêu hồ, hiện nay bọn họ cũng không yên ổn, luôn tìm cơ hội xâm chiếm nhân gian, muốn hút lấy tinh khí từ loài người. Quan hệ căng thẳng giữa loài người và yêu hồ, đều là do những Bích Động yêu hồ này tạo thành.
“Vương thúc, Nhân Gian Giới và yêu hồchúng ta không can thiệp chuyện của nhau, chúng ta có thế giới của chúng ta, không cần gây xích mích với bọn họ.” Ấp Thần nói thế là muốn nhắc nhở Bích Động yêu hồ Mặc Nhiên này, phải hảo hảo quản chế tộc nhân của mình, đừng gây phiền toái không đáng có cho Phù U giới. Loài người tuy nhỏ yếu nhưng bọn họ có trí tuệ vô cùng vô tận, chọn cách đối địch với họ chỉ là ngu ngốc.
“Vi thần hiểu.” Mặc Nhiên vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
Mỗi lần thấy gã, Ấp Thần cũng cảm thấy bất khả tư nghị(không thể tưởng tượng nổi). Đối phương thật sự là Bích Động yêu hồ sao? Ấp Thần biết, Bích Động yêu hồphần lớn là xinh đẹp vô cùng, cũng đòi hỏi dục vọng vô đọ, trên người luôn tnar ra hơi thở hấp dẫn.
Cá tính của Bích Động yêu hồ là nói năng tùy tiện, hay thay đổi, đây là thiên tính của bọn họ. Mà Mặc Nhiênlại hoàn toàn bất đồng. Gã chững chạc, khắc chế, thâm trầm đến đáng sợ, tựa hồ khinh thường ***.
Gã là Bích Động yêu hồ đặc biệt nhất mà Ấp Thần được biết – Không, trừ gã ra còn có một người…
Bích Dương…
Nhớ tới nó, ánh mắtẤp Thần nhu hòa đi. Mặc dù Bích Dương có đòi hỏi rất mãnh liệt với dục vọng, nhưng ánh mắt trong veo của nó, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên cơ thể nó, làm người ta không thể nào tin nổi nó lại là Bích Động yêu hồ.
Tại sao… Tại sao nó rõ ràng từng trải như vậy mà còn có thể giữ được ánh mắt trong suốt như thế? Linh hồn nó như không chút nhiễm bẩn, ngược lại còn tinh khiết như hài nhi mới sinh.
Y muốn vĩnh viễn bảo vệ nó, không để ánh mắt thuần khiết kia bị lây nhiễm bụi trần thế tục.
“Đại vương, Vương hậu nương nương cầu kiến…” Thanh âm của thị tòng cắt đứt suy nghĩ của y.
Ấp Thần lập tức lấy lại tinh thần, “Cho nàng vào.”
“Vâng.”
Tiêu Hạmvàthiếu phụ tóc bạch kim cùng tiến vào. Tiểu Hắc Chước trong ngực thiếu phụ vừa nhìn thấy Ấp Thần liền nở nụ cười trên khuôn mặt khả ái.
“A nhạ –”
Hắc Chướcvươn đôi tay mập mạp ra muốn được ôm. Ấp Thần nhìn thấy ngoại sanh nhi(cháu ngoại trai), vẻ mặt lạnh như băng cũng hòa hoãn hơn, đưa tay qua bế bé.
“Hắc Chước vẫn thích Đại vươngnhư vậy a…” Thiếu phụ tóc bạch kim kia tên Sân Tuyết, là tỷ tỷ của Ấp Thần, ba mươi năm trước đã lấy danh nghĩa hòa thân mà gả đến Hắc Hồ tộc, mà trượng phu của nàng chính là Mặc Nhiên.
Phu thê hai người họ ở đây, quan hệ rất phức tạp, Ấp ThầnvàSân Tuyết là tỷ đệ, mà Tiêu HạmvàMặc Nhiên cũng là thúc chất. Bất quá đối với thúc chất hai người thuộc Hắc hồ tộc mà nói, hiển nhiên mình và hai người ngân phát (tóc trắng, ý chỉ chị và cháu trai) kia không cách nào hòa hợp.
Ấp Thần ôm tiểu ngoại sanh trêu chọc, Sân Tuyếtđứng một bên, dường như bọn họ mới là người một nhà. Mặc Nhiên thân là phụ thân, cũng không nói lời nào mà đứng nhìn họ, đôi môi hồng diễm mỏng manh treo lên nụ cười châm biếm, từ đó có thể nhìn ra quan hệ giữa gã và thê nhi cũng không thân mật. Mà Tiêu Hạm bị gạt bỏ bên ngoài cũng không cách nào chen vào được.
Để tránh không khí cứng ngắc, Sân Tuyết tích cực tìm đề tài.“Mọi người đều nói ngoại sanh giống cữu cữu, quả nhiên không sai…Hắc Chướcvà Đại vương ngày càng giống nhau a.”
“Phải không…?” Ấp Thần không để ýlắm.
Tiêu Hạm cố gắng hòa nhập, gật đầu phụ họa nói, “Thật đó, lớn lên rất giống.”
Sân Tuyết che miệng cười nói, “Bất quá a, nhi tử của Đại vương tương lai lớn lên còn giống đại vương hơn.”
Tiêu Hạm biết nàng đang giúp mình, ngượng ngùng cúi đầu cười.
Sân Tuyết tiếp tục ám chỉ, “Đại vương, Hắc Chước bình thường chỉ có tự chơi, khó tránh tịch mịch. Nếu có tiểu đệ đệ làm bạn với nó sẽ tốt hơn…”
Ấp Thần biết dụng ý của nàng, cười nhạt, “Vương tỷ, nếu như vậy thì chỉ cần tỷ lại sinh nữa là được rồi.”
“Ngươi thật là, biết rất rõ ràng ý của ta…” Sân Tuyết gắt giọng.
Ấp Thần không thèm nhìn đến vẻ mặt mong đợi củaTiêu Hạm, đem Hắc Chước trả lại cho mẫu thân bé.“Các vị, thời gian không còn sớm, ta xin được cáo lui trước, xin lỗi không tiếp được.”
“Đại vương đi thong thả.” Mọi người khom người cung tiễn.
Sau khi y rời khỏi, Tiêu Hạm mắt đỏ hồng, kéo kéo ống tay áo Sân Tuyết, “Thẩm thẩm, người nói có phải Đại vương rất ghét ta không?”
“Nha đầu ngốc, không có chuyện đó đâu…” Sân Tuyết tận lực trấn an.
“Nhưng y…”
“Đại vương chẳng qua là tương đối lạnh lùng chậm lụt mà thôi, ngày sau nhất định sẽ hiểu.”
“Có thật không…”
Mặc Nhiên ngồi một bên, tùy ý lật giở bản đồ biên giới trong tay, ngón tay gã rà dọc theo biên cảnh Ngân hồ tộc, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
***********************
Hắc Chước trở lại viện tử ở chung với Bích Dương; vừa vào cửa liền thấy thị nữ bận rộn nấu nước, đưa nước.
“Xảy ra chuyện gì?”
Yên nhi đang bưng nước nóng, rụt rètrả lời, “Đại vương… Công tử đang tắm…”
Hắc Chướcngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ trong nước bay ra, hỏi, “Đây là nước gì?”
“Dữu tử thủy…”
“Dữu tử thủy?”
“Công tử nhất định muốn dùng dữu tử thủy để tắm, đã tắm đến một canh giờ ( ~ 2g) rồi… Đại vương, ngài đi xem một chút đi…” Yên nhi lo lắng hồi báo.
Tắm một canh giờ? Ấp Thần không nói hai lời, lập tức đi về phía dục thất–
***************************
1. Mũ đầu hổ (Đầu hổ mạo): 虎头帽: Lấy hình ảnh của hổ làm hình tượng cho mũ đầu hổ, là phục sức dân gian của trẻ em, có thể coi như một loại mũ tiểu biểu của trẻ emTrung Quốc. Mũ đầu hổ, hài đầu hổ, yếm đầu hổ và cả loại bỉm đầu hổ đã trở thành trang phục đặc trưng cho trẻ em, tượng trưng cho sức mạnh, lòng dũng cảm, gan dạ.
Mũ đầu hổ nè Bé đội mũ đầu hổ nhá (cute chưa)
2. Dữu tử thủy: 柚子水: hình như là nước bưởi. Ta không tìm được tài liệu nào nói về công dụng tẩy rửa của nước bưởi cả. Chỉ tìm thấy một bài về acid citric là có dây mơ rễ má với nước bưởi thui à, đại loại là trong bưởi có acid citric, có thể có tác dụng trong tẩy rửa chi chi đó. Ai thích nữa thì vô đây tìm hiểu nhé
PS thêm: vỏ bưởi cũng được các bà các cô ngày xưa dùng để gội đầu, vừa sạch vừa dưỡng tóc, thường được dùng chung với bồ kết.Cách làm thì cứ về hỏi bà hỏi mẹ, không thì lên hỏi bác GG biết tuốt nhé ^^
Hắc Chước: nhân vật chính trong Dục thần chi quả. Ai thích thì vào
Ấp Thần an bài cho Bích Dương ở tiểu viện bên cạnh tẩm cung. Nơi này vốn là chỗ ở của quan nhân. Bích Dương vào ở không tới hai ngày, Khanh Khađã tìm nó vô số lần, nhưng lần nào cũng bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
Lời đồn đãi từ hậu cung truyền ra, mọi người đều nói Ấp Thần coi trọng Bích Dương, muốn chiếm nó làm của riêng. Khanh Kha lại càng tin rằng Ấp Thần muốn chia rẽ bọn họ, trong lòng ngày càng phiền loạn, tâm trạng gần như không thể khống chế được.
Bích Dươngtrốn trong thế giới giản đơn của mình, không biết chút gì về lưu ngôn phỉ ngữ(lời đồn, chuyện bịa đặt)kia. Từ trước đến giờ, bản thân nó chưa từng khát cầu cái gì, mà cũng chẳng cần biết nam nhân nào đang bên mình; trừ mẫu thân nó ra, nó chưa từng lưu luyến những người đã chết vì nó.
Nhưng hôm nay, nó vô cùng ao ước mình có thể vĩnh viễn ở lại đây, ở chỗ thật gần với Ấp Thần như thế này.
Bầu trời mịt mờ u tối, bốn phía xung quanh lại rất ấm áp, như muốn báo hiệu mùa xuân đã tới. Thị nữ đổ đầy nước ấm vào đại mộc bàn(thùng gỗ lớn, thường dùng để rửa tay) đặt trên cỏ; Bích Dương đem tiểu cẩu ham chơi cả người bẩn thỉu bỏ vào trong nước.
Tiểu cẩu ở trong nước không ngừng giãy giụa, ẳng ẳng kêu lớn như muốn cầu cứu.
“Ngoan ngoãn nga…” Bích Dương một tay giữ chặt lấy thân thể tiểu cẩu, một tay nhẹ nhàng rửa sạch vết bẩn trên người nó. Tiểu cẩu được nó trấn an, dần bình tĩnh lại.
Trên mặt Bích Dương tràn đầy nét cười, tẩy sạch cho nó. Tiểu cẩu giương mắt nhìn nó, thè lưỡi ra thở.
Khi Ấp Thần bước vào tiểu viện liền bị cảnh tượng ấm áp này mê hoặc. Thị nữ phía sau Bích Dương phát hiện y tới, đang muốn hành lễ thì bị Ấp Thần khoát ta ngăn lại, ý bảo nàng mau lui ra. Sau khi thị nữ rời đi, Ấp Thần nhẹ chân bước đến chỗ Bích Dương, còn người kia thì đang chăm chú tắm cho tiểu cẩu, hoàn toàn không phát hiện có người đến gần mình.
Bích Dươngđặt tiểu cẩu đã khôi phục màu trắng như ban đầu lên tấm khăn sạch. Tiểu cẩu lắc mình rũ nước, bỗng phát hiện có người phía sau, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
“A…” Bích Dương cầm lấy khăn lông đuổi theo; tiểu cẩunhanh như chớp chạy đến bên chân Ấp Thần. Bởi Ấp Thần đã cứu nó, tiểu đông tây thiện lương này đăc biệt nhiệt tình với người có ơn. Bích Dương lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Ấp Thần. Ấp Thần ôm lấy tiểu cẩu, tiểu cẩu lập tức liếm mặt y, làm mặt y dính đầy nước miếng, thuận tiện đem bộ lông còn dính nước ướt nhẹp cọ luôn vào người y.
Bích Dương luống cuống, vội dùng khăn bao lấy tiểu cẩu lại, kéo nó ra khỏi người Ấp Thần. Ấp Thần vẩy vẩy bọt nước trên tay. Bích Dương vội vàng nhận tội thay sủng vật của mình. Nó đặt tiểu cẩu lên mặt đất, lấy khăn ra, lau cho Ấp Thần. Trước chỉ là lau vết nước dính trên tay áo, tiếp theo đó là cổ áo, cổ, cằm… Khi khăn đi tới đôi môi Ấp Thần, Bích Dương bỗng dừng lại. Trên mặt nó nóng lên, ngẩng đầu, thấy ánh mắt Ấp Thần cũng nóng rực như nó.
Bích Dương lúc này mới phát hiện thái độ mình đã thân thiết quá đà. Nó bối rối thu tay lại, không ngờ lại bị đối phương bắt lại. Hai người dựa gần nhau như thế, con ngươi của người này có thể soi rõ hình ảnh của người kia.
Ấp Thần vô ý thức cúi đầu, ngậm khẽ đôi môi nó.
Tiếp xúc rất nhẹ, rất rất nhẹ, rất mềm, không chút ý chiếm đoạt, tựa như cánh hoa. Bích Dương chưa bao giờ được hôn như vậy. Trước khi nó kịp đáp lại, sự mềm mại ấm áp trên môi đã dời đi.
Nó kinh ngạc nhìn đối phương, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc và không hiểu. Ấp Thần không dám đối mặt với ánh mắt của nó. Y cố ý nhìn chằm chằm mặt đất, nói, “Ngươi đã quyết định tha thứ cho Khanh Khachưa?”
“Ách?”
“Ngươi muốn cùngKhanh Kha trở về chưa?” Ấp Thần lại hỏi một lần.
Bích Dương bối rối, luống cuống nhìn y. Ấp Thần thấy nó không trả lời được, thở dài một hơi, thành thật nói, “Nếu ngươi đã không còn tức giận nữa thì nên cùng hắn trở về đi, dù sao ngươi cũng là thê tử của hắn…”
“Ân…” Bích Dương nghe cũng hiểu lời y nói. Ấp Thần muốn mình rời đi, trở về bên cạnh Khanh Kha, phải không? Y nhất định cảm thấy mình rất vướng víu! Chính mình căn bản không có tư cách ở bên y…
Thấy nó cúi đầu, Ấp Thần không khỏi len lén nhìn nó. Bích Dương vặn vặn tay, hạ mắt xuống, biểu tình đau thương. Ấp Thần đau lòng, khẽ vuốt tóc nó, khàn giọng nói, “Xin lỗi, ta không có cách nào để ngươi hạnh phúc…”
Bích Dương ngạc nhiên ngẩng đầu. Vẻ mặt Ấp Thần phức tạp, ngưng mắt nhìn nó, cuối cùng hôn một cái lên trán nó, xoay người rời đi. Bích Dương cô độc đứng trong đình viện nở đầy hoa; làm bạn với nó, chỉ còn mỗi tiểu cẩu nhi đang đứng ngơ ngác ngây ngốc ở đó.
Trên đại thụ bên ngoài đình viện, một đôi mắt xám khóa chặt vào bóng lưng nó, đáy mắt toát ra lửa giận hừng hực…
Ấp Thầnrời đi như chạy trốn khỏi đình viện của Bích Dương, trên đường trở về thư phòng lại đụng phải Tiêu Hạm chờ đã lâu, bên cạnh nàng là một tiểu nha hoàn có ánh mắt thâm trầm. Vẻ mặt của đối phương bày ra vẻ như đã tìm ra, y không muốn dây dưa với nàng, trực tiếp nói, “Có chuyện gì thì nói đi.”
Đối phương cũng hiểu rõ, lúc này Tiêu Hạm cũng không phải khách sáo gì nữa, thẳng thắn hỏi, “Đại vương, ngài muốn thú nó sao?”
Ấp Thầnnhíu mày, trả lời một câu, “Ta không muốn trả lời.” rồi lướt qua nàng rời đi.
Ấp Thần cho tới bây giờ chưa bao giờ trốn tránh sự chất vấn của người khác. Tuy y chỉ trả lời nước đôi như vậy nhưng nghe vào tai Tiêu Hạm thì câu trả lời đó chẳng khác nào y trực tiếp trả lời ‘Đúng vậy’. Lửa giận bộc phát, nàng giận đến cả người phát run.
Nha hoàn kia thấy Ấp Thần đi xa, đến gần bên tai Tiêu Hạm thì thầm, “Công chúa, tình cảm của Đại vương đối với yêu nam kiakhông đồng nhất a…” Tiểu nha đầu này gọi Lệ Hoa, là thiếp thân nha hoàn bồi giá theoTiêu Hạm. Đừng xem tuổi nàng còn nhỏ, lớn lên nhu thuận thanh tú; nha đầu này tâm nhãn đặc biệt nhiều, thái độ làm người khôn khéo, rất biết làm đẹp lòng Tiêu Hạm. Tiêu Hạm đối với nàng ta có thể nói là nói gì nghe nấy.
“Ta phải làm sao?” Tiêu Hạm không cam lòng hỏi ngược lại.
“Nếu để cho nó lưu lại, nhất định sẽ ảnh hưởng đến địa vị của công chúa.”
“Chỉ bằng nó?” Tiêu Hạmngạo mạn nói, “Ta đường đường là công chúa của Hắc hồ tộc, sao có thể không đấu lại tiện nhân kia?”
“Công chúa, ngài đã quên sao? Hôi hồ vương phi kia đã gả đi gả lại đến bốn lần, mỗi vị vương thú nó đều bị nó mê hoặc đến thần hồn điên đảo; người người đều nói nó là họa quốc tai tinh(người mang đến vận xấu cho quốc gia)…”
“Đúng rồi.” Tiêu Hạm linh cơ vừa động,“Ta phải đi nói với Đại vương, Bích Dươngkia đúng là bất tường chi tử(người không may mắn aka mầm họa), Đại vương vì giang sơn, nhất định sẽ đem nó đuổi đi!”
“Công chúa, Đại vương không phải hôn quân chỉ nghe những lời đồn nhảm.” Lệ Hoachỉ ra,“Người ngạn vạn lần đừng nói, nếukhông sẽ gánh lấy tội danh khích bác ly gián.”
“Vậy ngươi nói ta nên làm cái gì bây giờ?!” Tiêu Hạm giậm mạnh chân.
Lệ Hoađảo mắt, hiến kế “Công chúa, nô tỳ nghe nói tộc trưởng Hôi hồ tộc hao hết tâm tư muốn mang thê tử đi, nếu đại vương chia rẽ phu thê họ, sao chúng ta không làm chuyện tốt, giúp họ được đoàn viên?”
Phương pháp kia lập tức được Tiêu Hạm tán thưởng, “Không sai! Chúng ta phải nghĩ cách giúp vương Hôi hồ tộc mang tiện nhân kia về. Đó vốn là vương phi của hắn, Đại vương cũng không có quyền truy cứu…”
“Ân, vừa có thể tống cái tên chướng mắt kia đi, lại không sợ rước họa vào thân, đây chính là biện pháp vẹn cả đôi đường.” Lệ Hoa phụ họa.
Tiêu Hạm cao hứng ôm nàng ta.“Lệ Hoa! Ngươi quả nhiên là phúc tinh của ta! Có ngươi ở đây, vấn đề gì cũng có thể giải quyết!”
“Công chúa, ngài quá khách khí rồi, vì ngài phân ưu là chức trách của nô tỳ.” Lệ Hoa cũng cười, ôm Tiêu Hạm.
Vào đêm, sương lạnh đầu xuân rơi xuống cửa sổ, ánh trăng thuần khiết như ẩn như hiện trong mây.
Xối một vốc nước ấm lên cánh tay trơn bóng, Bích Dương dựa người vào dục dũng, ngẩng đầu nhìn bóng cây ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn đến thất thần.
Phía ngoài dục thất, tiểu thị nữ thu dọn y phục thay cho nó; tiểu cẩu sủa vang ngoài cửa gỗ dục thất.
“Tiểu cẩu nhi, Vương phi đang tắm, đợi lát nữa ngài sẽ ra chơi với ngươi.” Thị nữ vừa gấp y phục vừa dụ dỗ. Tiểu cẩu như nghe hiểu lời thị nữ nói, liền rời khỏi cửa, chạy đến bên chân thị nữ, chạy quanh chân nàng.
“Ta đang làm việc, ngươi đừng đi theo ta a…” Thị nữ cẩn thận nhấc chân, chỉ sợ sẽ giẫm phải nó.
Tiểu cẩuxoay quanh, đôi tai nhỏ động động, tựa hồ nghe được âm thanh không bình thường, chợt sủa loạn về phía cửa.
“Sao vậy?” Thị nữ nhìn, chợt thấy một bóng người đứng ở ngoài cửa, trong lòng nàng cả kinh, khẽ gọi, “Ai a…”
Hai cánh cửa bị một lực mạnh đá văng ra, hàn quang bên ngoài chớp nhoáng, bổ vào gáy người thị nữ kia…
“A –!!”
…
Bích Dương mới vừa lau khô thân thể, liền nghe được tiếng thét chói tai từ bên ngoài; tiểu cẩu cũng bắt đầu sủa vang. Nó vội phủ thêm y bào, đẩy cửa dục thất ra; trong tích tắc, tiếng sủa của tiểu cẩu đã dừng lại.
Đập vào mắt nó chỉ có một màu đỏ thẫm… Trên tấm thảm, thi thể thị nữ đang nằm trên đó. BíchDương che miệng, ngã ngồi xuống cạnh cửa.
Một bóng đen chặn lại, trên người bóng đen kia tỏa ra quang mang. Bích Dương run rẩy ngẩng đầu, thấy trên tay đối phương là thân thể nát bét của tiểu cẩu… Tiểu cẩu mới rồi còn hoạt bát náo loạn, giờ đã biến thành đống thịt vụn…
“Ô…” Nó khóc nấc.
Người hành hung thở hào hển, trên mặt dính vài giọt máu tươi, không biết là do máu người nào lưu lại. Vẻ mặt hung ác như vậy, khi hắn ném tiểu cẩu ra ngoài cửa sổ, Bích Dương đã thấy qua, và đó cũng là vẻ mặt hung tàn khi hắn giết phụ thân của mình.
Khanh Khaném thi thể tiểu cẩu xuống, một tay nắm chặt lấy cằm Bích Dương, hung hăng cắn môi nó. Bích Dương đau đến phải kêu lên. Bị hắn cắn phá môi dưới, nó đã nếm được vị máu tươi trong miệng; chán ghét đẩy hắn ra, nhưng chút lực cũng không có. Khanh Kha nhanh chóng hất nó ra. Bích Dương vội túm vạt áo trước của mình mà chạy ra ngoài. Khanh Kha thô bạo nắm tóc nó kéo lại.
Hắn điên cuồng đích xé rách y phục Bích Dương, mắng, “Ngươi đã cùng y làm rồi? Đúng không?! Ngươi là đồ tiện nhân! Ta đối với ngươi tốt như vậy, tại sao lại muốn phản bội ta!”
Bích Dương liều mạng giãy giụa, bị hắn tát một cái. Miệng Khanh Khakhông ngừng mắng chửi nó là tiện nhân, cúi đầu cắn lên cần cổ mềm mại nó; hàm răng bén nhọn không chút thương tiếc mà cắn xé cả mảng thịt lớn. Bích Dương đau đến thét chói tai.
Cơn đau đã kích thích bản năng sống của nó, yêu lực trong cơ thể nó tập trung xuống hai tay. Bích Dương cảm giác mõng tay mình dài ra, trở nên cô cùng sắc bén. Nó nhắm mắt lại, hai tay dùng sức bấm vào lưng Khanh Kha.
“A –” Khanh Kha tru lên một tiếng, buông nó ra. Hắn căn bản không ngờ nó sẽ phản kích.
Bích Dương bò dậy vọt ra ngoài. Sau lưng,Khanh Kha đã đứng lên, một chưởng đánh về phía nó.
Rắc! một tiếng, Bích Dương cảm giác bả vai mình đã vỡ vụn. Nó mở lớn miệng, hai mắt thất thần, như tượng gỗ bị đánh bay ra ngoài. Đầu nó đập mạnh xuông mặt sàn cứng rắn, cơ hồ đã bất tỉnh.
Trước mắt mơ hồ, nó thấy vẻ mặt vặn vẹo của Khanh Kha đi đến phía sau mình, lát sau lại cảm giác tóc mình bị kéo lên, Khanh Kha một chưởng xuyên qua g ngực nó.
Nó không phát ra được âm thanh nào, cơn đau cực lớn bao vây lấy nó, làm nó hoàn toàn hôn mê. Trước khi mất đi ý thức, nó như nghe được âm thanh hỗn loạn vang lên bốn phía…
“Đại vương! Chính là bên kia! Ta thấy hắn tiến vào…”
“A…”
“Bích Dương!”
Nó bị bóng tối cắn nuốt, cuối cùng không nghe, không thấy được gì nữa…
…
Thất thải hà quang (ánh sáng bảy sắc) tựa như sa quần(cái váy của tiên nữ hay thấy trên phim ý)của thiên nữ, từng ngôi sao như bảo thạch trang trí thêm cho bầu trời đêm, ngọn lửa không bao giờ tắt nhảy múa trên hoàng kim hỏa bảo (bó đuốc bằng vàng), con đường quanh co uốn khúc lót thảm trải đỏ rực, kéo dài đến tế đàn bạch ngọc.
Đây là đâu? Sao lại vừa xa lạ, vừa như vô cùng quen thuộc thế này?
Nó cảm giác như mình bước lên thảm, đi tới tế đàn. Bốn phía tựa hồ đứng đầy người, cổ nhạc mạnh mẽ từ trong đám mây mơ hồ truyền tới.
Nó đi đến tế đàn, một nam tử khổng lồ đứng trước vạc đồng, nghênh đón nó. Nó không thấy rõ mặt đối phương, nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người kia, dường như có thể xuyên qua bộ y phục kia mà nhìn thấy rõ thân thể nó.
Trong lòng dâng lên sự lo âu và chán ghét mãnh liệt. Hai tay nócầm thần trượng, chậm rãi quỳ xuống trước nam nhân trước mặt. Đối phương nhận lấy thần trượng, nó như ngẩng đầu lên, trong nháy mắt khi tiếp xúc với ánh mắt kia của nam nhân, nó cảm thấy như mình bị cuốn vào giữa xoáy nước sâu hun hút.
Tựa như mộng mà không phải mộng. Linh hồn như đã thoát khỏi thân thể, cái gì cũng không cảm giác được nữa…
…
“Bích Dương…Bích Dương…” Một giọng nói kêu tên nó; trước mắt chỉ toàn một màu đen, tiếp theo lại có vài tia sáng, những màu sắc hỗn loạn giao nhau, tạo thành cảnh tượng hoàn chỉnh.
Nó khôi phục lại chút cảm giác, thấy mông lung mờ mịt, trên mặt cũng cảm nhận được sự ấm áp. Trên môi thấy mềm mềm, nó cảm giác được hơi thở mang theo sinh mệnh truyền vào người qua đôi môi.
Bích Dương thấy mặt Ấp Thần nhưng dường như cách một tầng sa mỏng. Cặp mắt kim sắc xinh đẹp của Ấp Thần tựa như đã đổi sắc, biến thành một màu đen như hắc bảo thạch.
“Bích Dương, ngươi mau hút đi a…” Trong miệng Ấp Thần đang ngậm một viên ngọc thạch kim sắc, nói năng không rõ.
Bích Dương vô ý thức giương môi, Ấp Thần đem tinh khí của chính mình xuyên qua bảo thạch đưa vào cơ thể nó. Một tay y nâng đầu Bích Dương lên, một tay ấn xuống phần ngực đã được băng bó kĩ càng kia của nó, truyền yêu lực vào.
Thử một lúc lâu, hiệu quả cũng khôngđược bao nhiêu, Bích Dương vẫn hấp hối như cũ, cơ hồ lại muốn hôn mê. Thương thế của nó quá nặng, chút tinh khí này cũng mang lại hiệu quả nào. Ấp Thần không còn cách nào, chỉ đành đem ngọc thạch trong miệng nuốt xuống, mắt y lập tức lại biến lại thành kim hoàng sắc.
“Bích Dương, ngươi mau vận khí, đem tinh khí tập trung vào vết thương, nhanh lên một chút a…” Ấp Thần gấp đến độ đầu đầy mồ hôi; cho tới bây giờ Bích Dươngcũng chưa từng nhìn thấy bộ dáng lo lắng cuống cuồng như thế của y. Nó mấp máy môi, Ấp Thần lập tức ngậm lấy môi nó, Bích Dương cố gắng nhúc nhich đôi môi mà hấp thụ tinh khí của y.
Bích Dương bắt đầu nặng nề thở dốc, vết thương dần dần nóng lên, lại bắt đầu nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực Ấp Thần, hai tay vô lực, run rẩy khoác lên cổ y. Ấp Thần cảm giác thân thể nó có phản ứng, để miệng mình lên môi nó, thấp giọng hỏi, “Bích Dương… Ngươi muốn cái gì…?”
Bích Dương hừ nhẹ một tiếng, chịu đựng đau đớn, nửa người dưới dùng sức cọ cọ vào y. Ấp Thần đưa tay bao phủ hạ thân nó, thấy nó đã cứng rắn rồi…
Yêu hồ bị trọng thương phải kịp thời lấy tinh khí mới có thể phục hồi như cũ, đạo huyền yêu hồ có thể hút lấy tinh lực từ thực vật, mà Bích Động yêu hồ chỉ có thể thông qua giao hoan mới có thể hút được; mặc dù trong quá trình đó sẽ làm đối phương rất đau đớn.
Ấp Thần cởi trường bào trên ngườiBích Dương ra, đưa tay thăm dò giữa hai chân nó. Hai mắt Bích Dương nhắm nghiền, ý loạn tình xoay xoay vòng eo nhỏ bé.
“Bích Dương… Có thể sẽ rất đau …” Ấp Thần đau lòng hôn trán nó, thử cho một ngón tay vào.
“Ân…” Bích Dươngđau đớn.Ấp Thần lập tức dừng lại.
Cơn đau củaBích Dươngvốn là từ vết thương trước ngực và sau lưng. Có lẽ vì muốn nhanh chóng phục hồi như cũ, mà cũng có thể xuất phát từ mong muốn có được thân thể của Ấp Thần, nó chịu đựng cơn đau, kéo tay y, để y xuyên vào càng sâu hơn.
Ấp Thầntheo nó, đâm vào ngón tay thứ hai. Y vừa động vừa hỏi, “Còn đau không? Cảm thấy đau nhất định phải nói cho ta biết…”
Cho tới bây giờ chưa có ai từng ôn nhu như thế với nó; những người khác đều không nói đến lời thứ hai đã vội vã chiếm đoạt nó, căn bản không thèm để ý đến chuyện nó có đau hay không. Cho tới giờ khắc này, Bích Dương mới cảm nhận được sự khác nhau giữa Ấp Thần và những người khác. Trong lòng nó vừa chua xót vừa ấm áp, lệ không kìm được mà chảy xuống.
“Rất đau sao?” Ấp Thần cho là mình lại làm đau nó, vội vàng dừng tay.Bích Dương lắc lắc đầu, ôm chặt lấy y.
Cả người Bích Dương nóng rực, thở hào hển, tay nắm chặt lấy sàng đan, thân thể đung đưa theo động tác phía sau. Bàn tay rắn chắc bao quanh eo nó, cái mông nhỏ nhắn trắng nõn mượt mà nhận từng cơn từng cơn sóng đánh vào, tính khí thô to không ngừng ra vào trong tiểu huyệt sít chặt, vang lên những tiếng dính dấp.
Bích Dương vùi đầu vào trong chăn, hạ thân cong về trước.Ấp Thần quỳ gối phía sau nó, thắt lưng mạnh mẽ luật động. Nội bích Bích Dương bắt đầu co rút, dùng sức thít chặt ngoại vật. Ấp Thần chỉ cảm thấy một trận tê dại từ hạ phúc truyền đến, bao phủ lấy toàn thân. Y bất chấp Bích Dương sẽ phải chịu đau đớn, bóp chặt lấy eo nhỏ của nó, cố sức trừu tống. Y càng động càng nhanh, đồng thời cũng xuyên càng lúc càng sâu.
“A…” Bích Dương nhắm mắt lại, phát ra tiếng rên rỉmất hồn. Nó chỉ cảm thấy bên trong cơ thể nóng đến muốn tan chảy, tính khí thô to của đối phương bắn ra mầm mống nóng rực. Bích Dương cố gắng co rút cái miệng nhỏ phía dưới, hấp thu tinh lộ của đối phương.
Nam căn của Ấp Thầnvẫn còn trong cơ thể nó, còn y không còn chút sức nào nằm thở trên lưng Bích Dương. Bích Dương rên rỉ trong g ngực y, thân thể nó bỗng tỏa bạch quang; xem ra là đã phục hồi như cũ.
Sau khi tia sáng biến mất, Ấp Thần đang muốn kiểm tra miệng vết thương của nó, ai ngờ bỗng Bích Dương đứng dậy.
“Bích Dương?” Ấp Thần tựa vào bên tai nó.Bích Dương nghiêng đầu hôn y, khát khao hút lấy mạt dịch trong miệng y. Ấp Thần nắm cằm nó, cùng nó môi lưỡi giao triền. Lưng Bích dương dán vào ngực y, tính khí Ấp Thần mềm đi, rớt ra ngoài; Bích Dươnglại cầm lấy nó mà bộ lộng.
“Nga…” Ấp Thần khó nhịn thở gấp. Phân thân vừa phát tiết trong bàn tay phấn nộn của Bích Dương lại ngẩng đầu lần nữa. Bích Dươngđỡ lấy nó, nhét vào nhục huyệt tham lam của mình. Ấp Thần cũng phối hợp với nó, dùng sức đâm lên.
Phốc! một tiếng, ngạnh bổng tím đen xâm nhập vào cơ thể nó. Ấp Thần nằm ngửa xuống, Bích Dương đưa lưng khóa ngồi trên đùi y, mở bắp đùi tuyết trắng ra, dùng sức lay động.
“Hảo… Hảo chặt…” Ấp Thần thoải mái đến không khống chế nổi mà la lên. Bích Dương thuần thục lắc lắc mông, tiểu huyệt mở mở khép khép, lúc chặt lúc lỏng, trăm cách loạn, khiến Ấp Thần khôngđược bao lâu lại tiết một lần.
Kinh nghiệm của Bích Dươngvề chuyện này đúng là rất phong phú, là cao thủ chốn phòng the, mà Ấp Thần vốn tính tình lạnh lùng, không chịu được người khác đến gần mình, Bích Dương là người đầu tiên khai trai cho y. Ôm thân thể mềm nhũn của Bích Dương, y mới biết được trên thế gian này hóa ra còn có chuyện mất hồn thế này. Phân thân mình dính liền với người mình thích nhất, tiến thật sâu vào cơ thể người đó, là loại cảm giác tuyệt vời mà không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Mà Bích Dương cũng đã cấm dục nhiều ngày nay, một hai lần hoan ái không cách nào thỏa mãn nó. Bích Dương xoay người, đối mặt với y, bắp đùi kẹp chặt hông y. Ấp Thần vặn vẹo, bắt đầu giao hoan lần thứ ba.
Tiếng kêu yêu kiều và âm thanh va chạm vang lên cả đêm, cho đến khi trời sáng lên, Ấp Thần mới kiệt sức ôm Bích Dương trầm trầm ngủ. Bích Dương dựa vào ngực y, lòng tràn đầy ngọt ngào. Nó vươn tay, cách lớp vải đè lên vết thương của mình. Cơn đau đã biến mất, da thịt dưới lớp băng vải đã phục hồi như cũ, phần xương vỡ vụn trên vai cũng đã khỏi hẳn.
Cơn bạo ngược của Khanh Kha khi trước chẳng khác nào một cơn ác mộng. Chẳng qua là… Bích Dương nhớ tới thi thể của người thị nữ kia, và cả thân xác đã nát vụn của tiểu cẩu… chán ghét và đau thương hỗn loạn xông vào đầu nó.
Đây không phải là mộng, đó là thực tế, bọn họ cũng sẽ không sống lại.
Mẫu thân, Thước Lanvương hậu, Thu Khi, Kim Lân, Tiêu Kỳ, Mẫn Hiền, dưỡng mẫu… Còn vô số người không biết tên, tất cả đều vì nó mà mất đi tính mạng.
Nó chịu đủ rồi! Nó không muốn nhìn thấy xác chết nữa! Nó cũng không cần người khác chết vì nó nữa! Nhưng, nó có cách gì có thể ngăn cản sao? Nó không có khả năng đó!
Bích Dươngvẫn rúc trong ngực Ấp Thần, ngẩng đầu, đôi môi không phát ra tiếng động nói, “Ngươi không được chết… Ngươi ngàn vạn không đượcchết…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hoa quế đầy trời, lạc anh (anh đào rơi) bay rực rỡ, cánh hoa sắc vàng như phấn điểm xuyến trên mặt cỏ xanh, tản mát ra hương thơm say lòng người.
Lệ nhân bạch y(người đẹp áo trắng) đứng trong mưa hoa, tựa như tinh linh do hoa biến thành, khí thế của người dung hợp với mùi hoa thành khí tứ thuần khiết.
Nó đưa lòng bàn tay hồng nộn ra, tiếp được một cánh hoa mà ngắm nghía, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi ngửi thử hương thơm, cẩn thận quan sát màu sắc của cánh hoa, tựa như hài đồng không hiểu thế sự.
Cước bộ Ấp Thần ngưng lại cách đó không xa. Y mải mê nhìn người kia, không đành lòng phá vỡ vẻ chuyên tâm khó thấy trên mặt người kia. Nhưng sự tồn tại mạnh mẽ của y đã thu hút sự chú ý của Bích Dương. Bích Dương phát hiện ra y, đầu tiên là ngạc nhiên, rồi lập tức vứt hoa xuống, vui vẻ chạy về phía y.
Ấp Thần mở hai tayra, ôm nó vào ngực, Bích Dương nấp trong ngực y, như làm nũng mà ôm lấy hông y, Ấp Thần cưng chiều ôm lấy nó, phủi đi cánh hoa trên đầu nó. Bích Dương ngẩng đầu lên, nhìn y gợi tình, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hé mở như mời gọi. Trong mắt Ấp Thần hiện lên nhu tình, ôm hông nó cao hơn một chút, cúi đầu hôn lên cánh môi phấn sắc kia.
Bích Dươngthở khẽ như thẹn thùng, nhiệt tình đáp lại. Hai người hấp duyện lẫn nhay, đầu lưỡi vướng vít khó lìa, dường như đang thưởng thức mĩ vị nhân gian.
Ấp Thần một tay nâng gáy nó lên, dấn sâu nụ hôn. Tình dục Bích Dương như bị thiêu đốt. Nó giãy dụa thân thể, dùng sức đem thân thể mềm mại của mình áp sát vào ***g ngực Ấp Thần. Ấp Thần cảm giác được sự khát cầu của nó, kinh hoảng rời khỏi môi nó. Bích Dương vẫn không thôi truy đuổi, say mê mút mút môi y.
“Bích Dương…” Ấp Thần vừa xấu hổ vừa luống cuống ngăn nó lại. Ánh mắt Bích Dương mê ly, sắc mặt ửng hồng, toàn thân tràn ngập phong tình. Nó thở nhẹ, bắt đầu cọ cọ đùi mình vào người Ấp Thần. Phần kiên đĩnh nào đó của đối phương cũng đã nóng lên; Bích Dương vui vẻ cười cười, đưa hai tay ra, cách một tầng vải khố mà cầm lấy vật kia.
“Đừng…” Ấp Thần vội vàng đè lại thân thể không an phận của nó.
“A?” Vẻ mặt Bích Dươngkhó hiểu. Trong đầu nó không hề có quan niệm xấu hổ, không biết rằng tại đình viện giữa ban ngày ban mặt mà ve vãn là hành động không thích hợp.
Ấp Thần cầm hai tay nó, cằm tựa lên cái trán trắng nõn, thấp giọng nói, “Buổi tối làm tiếp… Được không?”
“Buổi tối có thể?” Bích Dương mong đợi hỏi. Ấp Thần bị thái độ lộ liễu của nó làm cho đỏ bừng cả mặt. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa dám minh trương mục đảm mà bày tỏ sự khát cầu của bản thân đối với chuyện giường chiếu.
(minh trương mục đảm: minh mục: mở to mắt, trương đảm: tỏ ra can đảm. Lúc đầu mang ý nghĩa là lòng can đảm, dám nghĩ dám làm; sau này dùng với nghĩa công khai làm chuyện xấu. Đương nhiên nghĩa ở đây dùng với ý sau này.)
Ấp Thầnhôn hôn lên trán nó, nhẹ giọng trả lời, “Ân, những chuyện này phải tới buổi tối làm mới được …”
“Ách?”
“Phải là buổi tối, ở trên giường mới có thể làm, ngươi hiểu chưa?” Ấp Thần cố gắng thay đổi quan niệm của nó.
“Hiểu rồi, ngủ ở trên giường sao…” Bích Dương vui vẻ hôn trả lại hắn.
Ấp Thần kêu khổ cả ngày, dục hỏa thật vất vả mới đè nén được lại bị nó đốt lên lần nữa, nhưng y lại không nỡ đẩy nó ra, đành phải cực khổ nhẫn nại. May mắn sao phó nhân đúng lúc đó đi tới báo cho y, có quan viên tới, Ấp Thần mới buông Bích Dương ra.
“Ta phải ra ngoài một chút, ngươi ngoan ngoãn ở đây, khôngđượcchạy loạn nga.” Ấp Thầntrước khi rời đi còn cố dặn nó.
“Ân.” Bích Dương nghe lời, gật đầu.
“Nếu thấy buồn chán, ngươi có thể đến đến hoa viên gần đây chơi cũng được, nhưng nhất định phải có thị vệ và cung nữ đi cùng.”
“Được.”
Ấp Thần sờ sờ đầu nó, yên lòng rời đi. Sau khi y rời đi, Bích Dương chơi dưới tán cây quế một lát, dần cảm thấy chán. Nó nhớ Ấp Thần nói, nó có thể ra ngoài chơi, liền quay đầu, nói với thị nữ phía sau, “Ta có thể đi ra ngoài sao?”
Thị nữtên Yên nhi vội vàng trả lời, “Dĩ nhiên có thể, công tử muốn đi hoa viên sao? Để nô tỳ thỉnh thị vệ tới đây, ngài chờ chút.”
“Nga…” Bích Dương nhu thuận đứng ở đó chờ, cho đến Yên nhi dẫn hai gã thị vệ tới đây mới cùng nhau đi ra ngoài. Nhưng nó cũng không có can đảm đi xa, cũng chỉ là ở hoa viên ngắm hoa, chơi đùa với phấn điệp (bướm trắng) giữa bụi hoa mà thôi.
Bỗng trên trời xuất hiện một bóng đen. Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một con diều giấy hình chim én sặc sỡ; con diều kia như đã bị đứt dây nên mới theo gió bay đến đây.
Bích Dương lộ ranụ cười kinh hỉ(ngạc nhiên mừng rỡ), cứ nhìn theo con diều đang đáp xuống chỗ mình.
Con diều rơi vào giữa bụi hoa rực sắc. Bích Dương chạy đến, nhạt lên. Nó cầm con diều, yêu thích không muốn buông tay, đặc biệt hứng thú với hai con mắt đang nhìn mình chăm chăm kia. (mắt của chim én trên con diều)
Yên nhi lanh lợi vộihỏi, “Công tử, ngài muốn chơi diều sao? Nô tỳ đi lấy cho ngài sợi dây, đượckhông?”
“Dây?” Bích Dương không hiểu ý nàng.
“Công tử chưa chơi bao giờ sao? Con diều được cột vào sợi dây, sau đó…” Yên nhi đang muốn giải thích cho nó, bỗng xa xa truyền đến tiếng xôn xao, dường như có một đám người đang tới đây. Là tiếng của cung nữ xen lẫn tiếng cười của ấu đồng (đứa bé).
“Điện hạ, ngài đừng chạy nhanh như vậy a…”
“Đi đi…”
“Điện hạ a, chờ chúng thần một chút…”
“Đi đi đi…”
Tiếng bước chân ngày càng gần, một tiểu nam hài đội mũ đầu hổ 1, mặc áo bông vàng nho nhỏ hiện ra cuối con đường. Tiểu gia hỏa kia có gương mặt hồng hồng, một đôi mắt đen vừa sáng vừa tròn, thân chỉ cao đến đầu gối Bích Dương, chỉ mới chập chững đi được.
“A?” Bé con thấy một đám người lạ mặt trước mắt, tự động dừng bước.
Mấy thị nữ tóc đen phía sau cuối cùng cũng bắt kịp bé; tất cả đều mặc y phục phấn tử sắc(tím nhạt), tóc trên đầu được búi gọn hai bên, lấy dây lụa tím cột lại. Từ trang phục các nàng mặc, có thể nhìn ra đây không phải là thị nữ trong vương cung; hơn nữa có thể khẳng định, các nàng là tộc nhân của Hắc hồ.
Nhưng Bích Dương lại phát hiện, mái tóc dưới mũ của tiểu nam hài kia lại có màu bạc.
Bọn thị nữ thấy Bích Dương, lại thấy con diều trên tay nó, đều lộ vẻ kinh ngạc. Tiểu nam hài chạy đến bên chân một thị nữ, kéo kéo nàng, chỉ vào Bích Dương, dùng giọng non nớt mà nói, “Bay bay, chim én bay bay…”
Bích Dương cũng có tâm tính của tiểu hài tử, chợt hiểu bé nói đến con diều trên tay mình. Bọn thị nữ lộ vẻ khó xử nhìn nó; Bích Dương chỉ cười cười, “Là của các ngươi?”
Thị nữ đứng đầu gật gật đầu. Bích Dương chủ động đi tới, hai tay cầm con diều, cúi người xuống nói với tiểu nam hài, “Trả lại cho bé này.”
Tiểu nam hài vui vẻ, đưa tay muốn nhận, bỗng một tiếng quát khẽ, ẩn chứa lo lắng vang lên phía sau, “Đừng đụng vào!”
Tất cả sửng sốt, không hẹn mà cùng quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hạm dẫn một đám cung nữ vội vã đi tới. Bên cạnh nàng có một mĩ thiếu phụ tóc bạch kim cùng với mấy thị nữ tóc đen vận xiêm y phấn tử sắc.
Người vừa la ‘đừng đụng vào’ là Tiêu Hạm. Nàng lấy bộ mặt như vừa gặp phải quỷ vọt tới bên người nam hài, kéo nó xa khỏi Bích Dương, như trên người Bích Dương bẩn thỉu lắm.
Bích Dương không hiểu hành động khinh ghét của nàng, chỉ ngơ ngác nhìn đám người bỗng đâu xuất hiện. Thị nữ và hộ vệ của Bích Dương nhìn thấy tình hình không ổn, lập tức chạy tới bên nó.
Nam hài tránh khỏi tay Tiêu Hạm, chạy về phía thiếu phụ tóc bạch kim kia, hô lên, “Mụ mụ, chim én bay bay…”
Mẫu thân bé ôm bé lên, tò mò nhìn Bích Dương. Nam hài kéo lấy y phục mẫu thân, chỉ tay vào Bích Dương, miệng hô, “Chim én bay bay”, tạ hồ rất gấp gáp.
Bích Dươngđi tới trước một bước, đưa con diều ra. Tiêu Hạm không thèm để ý đến nó, đi đến bên cạnh thiếu phụ, an ủi nam hài kia, “Hắc Chước ngoan nha, tỷ tỷ sẽ đưa ngươi ra ngoài lấy chim én khác đượckhông?”
“Ta muốn chim én!” Tiểu Hắc Chước cố chấp chỉ vào con diều trên tay Bích Dương.
Bích Dương biết bé muốn lấy lại, nên lại tiến lên mấy bước, hai tay giơ con diều ra, “Cho bé…”
Tiêu Hạm khinh thường liếc nó một cái, không nhận cũng không lên tiếng. Lệ Hoa bên cạnh nàng biết rõ tính tình của chủ tử, nàng ta cố ý thương tiếc Bích Dương mà nói, “Xin lỗi, Bích Dương công tử, món đồ bẩn thỉu này chúng ta không thể nhận lại được nửa rồi.”
“Bẩn?” Bích Dương cẩn thận nhìn con diều trong tay, không phát hiện nó bẩn chỗ nào.
Lệ Hoa ác độc cười nói, “Đồ ngài đã chạm qua, còn có thể không bẩn sao?”
Tiêu Hạm lạnh lùng cười, Bích Dương vẫn không hiểu gì cả; nhưng những người hầu phía sau đều đã biến sắc, Yên nhi không đành lòng thấy nó chịu ủy khuất mới thấp giọng nói, “Ngươi đừng quá phận!”
Tiêu Hạmnhư bắt được thời cơ, hét lớn, “Thật là to gan! Cẩu nô tài như ngươi dám nói bổn cung như vậy?!”
“Ta…” Yên nhi không biết mình đắc tội nàng lúc nào, nghẹn họng nhìn trân trối mà lùi về phía sau một bước, “Nương nương, nô tỳ không có…”
“Còn dám nói không có?” Dục gia chi tội hà hoạn vô từ, Tiêu Hạmchỉ muốn mượn cớ để ra oai phủ đầu Bích Dương; nàng phân phó thị nữ bên cạnh, “Đem tiện tỳ không biết tốt xấu đó đến đây.”
(Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: 欲加之罪何患无词: Dục: yếu; hoạn: ưu sầu, lo lắng; từ: ngôn từ, chỉ mượn cớ. Nghĩa cả câu: Nếu muốn vu tội cho người khác thì không lo không tìm được tội danh, chỉ cần tùy ý vu cáo hãm hại người khác là được.)
Hai tiểu cung nữ lập tức đi đến chố Yên nhi. Thị vệ của Bích Dương muốn ngăn cản, nhưng lại ngại Tiêu Hạm nên không dám động thủ. Bích Dương còn chưa kịp phản ứng thì Yên nhi đã bị bắt đến trước mặt Tiêu Hạm.
“Vâng.” Lệ Hoa cười lạnh, móng tay biến thành hung khí bén nhọn, một móng vút qua gương mặt phấn nộn của Yên nhi. Yên nhi kêu thảm, lại bị hai thị nữ kìm giữ, không thể động đậy.
Lệ Hoa đang muốn vung tay đánh tiến, Bích Dương đột nhiên chạy tới trước mặt nàng ta, một chưởng đẩy nàng ta ra. Lệ Hoaloạng choạng lui về sau mấy bước, đặt mông té ngồi trên mặt đất.
“Ngươi…” Tiêu Hạm không ngờ nó lại dám phản kháng, hung hãn nhìn nó chằm chằm. Bích Dương đẩy thị nữ đang giữ Yên nhi ra, đỡ nàng đứng lên.
Tiêu Hạm giận đến mặt mày xanh mét, ác nhân cáo trạng trước chỉ vào Bích Dương rống giận, “Là ngươi động thủ trước! Đừng trách ta không khách sáo! Người đâu!…”
(Ác nhân tiên cáo trạng (恶人先告状) = Ác nhân cáo trạng trước: chỉ những người xấu/không nói lý hoặc đuối lý giành nói trước hoặc bẻ cong, bóp méo sự thật)
Nàng đang muốn gọi người, bội kiếm trên tay thị vệ bảo vệ hai bên Bích Dương đã khẽ ra khỏi vỏ. Tiêu Hạm lập tức ngậm miệng, không dám hung hăng càn quấy nữa.
Người hai phe ngầm giằng co, bầu không khí vô cùng nặng nề. Tiểu Hắc Chước vừa hô ‘chinm én bay bay’ cũng như cảm nhận đượcáp lực này, không dám lên tiếng.
Mẫu thân bé muốn dẹp yên chuyện này mà mở miệng, “Nương nương, chỉ là hiểu lầm thôi, chuyện này coi như chấm dứt đi.”
Tiêu Hạm dù sao cũng có thân phận là vương hậu, nàng cũng biết vừa rồi mình thất thố, cố kéo khóe miệng mà miễn cưỡng cười cười, “Thẩm thẩm(vợ của anh/em trai) quá lo lắng rồi, sao ta lại để ý chứ…”
Lệ Hoađược người dìu tới, Tiêu Hạm lập tức ôm lấy nàng hỏi, “Lệ Hoa, ngươi không sao chứ? Té có đau không?”
Lệ Hoa không cam lòng len lén nhìn chằm chằm Bích Dương, khoa trương nói, “Nương nương, tiểu nhân té không đau, nhưng ngực là lạ…”
Nàng rõ ràngám chỉ bản thân mình bị Bích Dương đả thương. Tiêu Hạm lập tức phối hợp, “Cái này phiền rồi a, có khi nào bị thương đến nội tạng rồi không?”
“Nương nương, ta nghĩ có lẽ là bị vật bẩn thỉu gì đó chạy vào người rồi… Ngực ta là lạ, thật là khó chiu…” Lệ Hoađược một tấc lại muốn tiến một thước.
“Ai, ngươi đừng sợ, thứ dơ bẩn sao? Dùng dữu tử thủy2 rửa là được rồi.”
“Có được không?”
“Được chứ. Cái loại không biết liêm sỉ này, cũng không biết được ngủ với bao nhiêu người rồi, ngủ với hết người này đến người khác, dơ bẩn muốn chết.”
“Nương nương nói đúng, loại bẩn thỉu không biết liên sỉ này, người người không thể đụng vào, đúng là làm người ta buồn nôn.”
Các nàng ngươi một lời ta một ngữ, càng nói càng quá đà; ngay cả thiếu phụ tóc bạch kim cũng không nghe nổi nữa, liên tiếplắc đầu. Bích Dươnglúc đầu còn không hiểu, cho đến khi bọn họ nói đến ‘ngủ’ thì nó mới cảm nhận được chút ít.
Yên nhi khổ sở thay nó, hai mắt hồng hồng, thấp giọng nói, “Công tử, chúng ta nên trở về thôi…”
Sau khi nó đi khỏi, Tiêu Hạm mới ngừng miệng. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng thon dài tinh tế, trong lòng vừa đố kị vừa oán hận.
******************************
“Còn đau không?” Bích Dương hỏi.
Yên nhi lắc đầu, “Công tử đừng lo lắng, chút thương nhỏ thế này sẽ nhanh hồi phục thôi.”
Bích Dương ngồi trên mép giường, cúi đầu trầm tư. Yên nhi biết nó vẫn buồn vì chuyện vừa nãy, luôn miệng an ủi, “Công tử, người đừng để ý đến mấy lời điên khùng của bọn họ.” Yên nhi hiển nhiên rất căm ghét vị vương hậu Tiêu Hạm này.
“Yên nhi, vì sao bọn họ lại nói ta bẩn?” Bích Dương để ý hỏi.
“Bọn họ nói lung tung thôi, công tử không bẩn chút nào mà…” Yên nhi cũng không biết nên an ủi nó thế nào.
“Không biết liêm sỉ là có ý gì?”
“Chính là… Chính là không biết xấu hổ, không thẹn thùng…” Yên nhi khó xử giải thích, “Công tử, ngài không cần để ý đến lời nói sảng của các nàng.”
“Các nàng nói ‘ngủ với hết người này đến người khác’ là có ý gì?”
“Cái này…” Yên nhi vẫn là hoàng hoa khuê nữ(aka gái chưa chồng), không giải thích được vấn đề này.
“Ngủ với nhiều người là không biết xấu hổ sao?” Bích Dương lại truy hỏi.
“Công tử…” Yên nhi nói lảng, “Ngài đừng hỏi… Các nàng chẳng qua là ghen tỵ với ngài, ngài không làm gì sai a…”
Bích Dương không cách nào chấp nhận được đáp án của nàng, chỉ yên lặng nhìn Yên nhi, bỗng nhiên hỏi, “Yên nhi, ngươi đã ngủ với bao nhiêu người?”
“Ta…” Yên nhi mắc cỡ, đỉnh đầu muốn bốc khói,“Ta… Ta còn không…”
“Các nàng thì sao? Vương hậu đã ngủ với bao nhiêu người?” Bích Dương nghiêm túc hỏi, không cảm thấy đó là chuyện khó nói.
“Này… Nô tỳ không biết…”
“Tại sao?” Bích Dương buồn rầu nói, “Tại sao các ngươi không ngủ với nhiều người?”
“Công tử…” Yên nhi không nhịn được, mắc cỡ đỏ mặt nói, “Thông thường mà nói… Chính là… Chúng ta là nữ nhân, đặc biệt là Đạo Huyền yêu hồ, chỉ có thể ngủ cùng với người mình thích nhất…”
“Nga… Nam nhân thì sao?”
“Nam nhân… Nô tỳ không biết rõ, nên… Phần lớn đều cùng rất nhiều người khác ngủ…” Yên nhi vất vả lắm mới xong những lời xấu hổ này.
“Vậy Ấp Thần cũng ngủ với rất nhiều người khác?” Bích Dương nghĩ đến đây, không biết sao lại cảm thấy vô cùng chán ghét. Nó không thích Ấp Thần thân thiết với những người khác, nhưng chính bản thân nó đã từng thân thiết với rất nhiều người trước đây a… Tại sao khi đó nó lại không cho rằng việc đó không đúng a?
“Đại vương… Dường như chỉ có một mình công tử ngài nga…” Yên nhi ngượng ngùng, thấp giọng nói.
Bích Dương không hiểu cái này có gì mà phải ngượng ngùng, lại tiếp tục hỏi, “Vậy… Ta không phải là Đạo Huyền yêu hồ, lại là nam nhân, cũng không thể ngủ được với nhiều người sao?”
Yên nhikhông nói gì, chỉ lo cúi đầu vân vê ngón tay. Bích Dương vẫn kiên nhẫn truy hỏi đến cùng, “Ta như vậy là rất dơ bẩn sao? Không biết xấu hổ sao?”
Yên nhi bị nó hỏi đến không cách nào trả lời nổi, đành phải lấy chút kinh nghiệm bản thân mà trả lời nó, “Công tử.. Nô tỳ không biết nhiều lắm, nhưng Bích Động yêu hồ như công tử… chính là… nhu cầu cũng rất mạnh, thông thường cũng không chỉ có một đối tượng… Đây là trời sinh, không có cách nào khác… Bất quá, đối tượng của công tử… có hơi nhiều…”
Nàng ngần ngừ nói xong, Bích Dương suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được.“Ta… Không nên ngủ với nhiều người, phải không?”
Yên nhi gật đầu.
“Như vậy… Rất dơ bẩn? Là không biết xấu hổ… Có phải không?” Thanh âmBích Dươngkhàn khàn. Yên nhi không dám lên tiếng. Trong miệng Bích Dương bỗng dâng lên mùi vị khổ sở. Nó cảm thấy ***g ngực mình như bị đè ép một tảng đá lớn, rất cực khổ… Rất khó chịu…
“Ấp Thần cũng cảm thấy ta rất dơ… Phải không?”
***********************
“Đại vương, đây là bản đồ biên giới mớiđược vẽ, thỉnh ngài xem qua.” Nam tử tóc đen cười dài, đem bản đồ da dê trình lên.
“Đại vương xem qua, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì vi thần sẽ cho người phục chế thêm vài phần nữa, phát cho các tộc trưởng khác.”
“Ân…”
Ấp Thầnvừa xem xét kĩ bản đồ trên tay, vừa không dấu vết quan sát nam tử trước mắt. Gã tên Mặc Nhiên, là nam nhân rất nguy hiểm. Trên khuôn mặt tuấn dật bất phàm vĩnh viễn mang theo nụ cười vô hại, đôi mắt hẹp dài lóe lên ánh máu đỏ rực. Nụ cười của gã nhìn như hiền hòa, thực tế lại lạnh đến tận xương.
Mặc Nhiên có danh xưng là ‘tiếu diện la sát’, so với người mặt lạnh như băng sương như Ấp Thần thì gã càng sâu không lường được.
“Không có vấn đề.” Ấp Thần đem bản đồ giao cho thị tòng bên cạnh.
“Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi, Vương thúc, nghe nói thân thể tộc trưởng đại nhân mấy ngày gần đây khôngđược khỏe, không biết có gì nghiêm trọng không.” Ấp Thần hỏi tình trạng gần đây của tộc trưởng Hắc hồ tộc.
“Đa tạ Đại vương quan tâm, vương huynh ta đã đến nhân gian du ngoạn cách đây không lâu, không cẩn thận gặp phải mấy mâu sơn đạo sĩ, ác chiến một hồi, sau khi trở về liền ngã bệnh, nhưng tình hình cũng không nghiêm trọng, tin chắc có thể hồi phục lại như cũ nhanh thôi.”
Ấp Thần mất hứng híp mắt, Hắc hồtộc có rất nhiều Bích Động yêu hồ, hiện nay bọn họ cũng không yên ổn, luôn tìm cơ hội xâm chiếm nhân gian, muốn hút lấy tinh khí từ loài người. Quan hệ căng thẳng giữa loài người và yêu hồ, đều là do những Bích Động yêu hồ này tạo thành.
“Vương thúc, Nhân Gian Giới và yêu hồchúng ta không can thiệp chuyện của nhau, chúng ta có thế giới của chúng ta, không cần gây xích mích với bọn họ.” Ấp Thần nói thế là muốn nhắc nhở Bích Động yêu hồ Mặc Nhiên này, phải hảo hảo quản chế tộc nhân của mình, đừng gây phiền toái không đáng có cho Phù U giới. Loài người tuy nhỏ yếu nhưng bọn họ có trí tuệ vô cùng vô tận, chọn cách đối địch với họ chỉ là ngu ngốc.
“Vi thần hiểu.” Mặc Nhiên vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.
Mỗi lần thấy gã, Ấp Thần cũng cảm thấy bất khả tư nghị(không thể tưởng tượng nổi). Đối phương thật sự là Bích Động yêu hồ sao? Ấp Thần biết, Bích Động yêu hồphần lớn là xinh đẹp vô cùng, cũng đòi hỏi dục vọng vô đọ, trên người luôn tnar ra hơi thở hấp dẫn.
Cá tính của Bích Động yêu hồ là nói năng tùy tiện, hay thay đổi, đây là thiên tính của bọn họ. Mà Mặc Nhiênlại hoàn toàn bất đồng. Gã chững chạc, khắc chế, thâm trầm đến đáng sợ, tựa hồ khinh thường ***.
Gã là Bích Động yêu hồ đặc biệt nhất mà Ấp Thần được biết – Không, trừ gã ra còn có một người…
Bích Dương…
Nhớ tới nó, ánh mắtẤp Thần nhu hòa đi. Mặc dù Bích Dương có đòi hỏi rất mãnh liệt với dục vọng, nhưng ánh mắt trong veo của nó, mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên cơ thể nó, làm người ta không thể nào tin nổi nó lại là Bích Động yêu hồ.
Tại sao… Tại sao nó rõ ràng từng trải như vậy mà còn có thể giữ được ánh mắt trong suốt như thế? Linh hồn nó như không chút nhiễm bẩn, ngược lại còn tinh khiết như hài nhi mới sinh.
Y muốn vĩnh viễn bảo vệ nó, không để ánh mắt thuần khiết kia bị lây nhiễm bụi trần thế tục.
“Đại vương, Vương hậu nương nương cầu kiến…” Thanh âm của thị tòng cắt đứt suy nghĩ của y.
Ấp Thần lập tức lấy lại tinh thần, “Cho nàng vào.”
“Vâng.”
Tiêu Hạmvàthiếu phụ tóc bạch kim cùng tiến vào. Tiểu Hắc Chước trong ngực thiếu phụ vừa nhìn thấy Ấp Thần liền nở nụ cười trên khuôn mặt khả ái.
“A nhạ –”
Hắc Chướcvươn đôi tay mập mạp ra muốn được ôm. Ấp Thần nhìn thấy ngoại sanh nhi(cháu ngoại trai), vẻ mặt lạnh như băng cũng hòa hoãn hơn, đưa tay qua bế bé.
“Hắc Chước vẫn thích Đại vươngnhư vậy a…” Thiếu phụ tóc bạch kim kia tên Sân Tuyết, là tỷ tỷ của Ấp Thần, ba mươi năm trước đã lấy danh nghĩa hòa thân mà gả đến Hắc Hồ tộc, mà trượng phu của nàng chính là Mặc Nhiên.
Phu thê hai người họ ở đây, quan hệ rất phức tạp, Ấp ThầnvàSân Tuyết là tỷ đệ, mà Tiêu HạmvàMặc Nhiên cũng là thúc chất. Bất quá đối với thúc chất hai người thuộc Hắc hồ tộc mà nói, hiển nhiên mình và hai người ngân phát (tóc trắng, ý chỉ chị và cháu trai) kia không cách nào hòa hợp.
Ấp Thần ôm tiểu ngoại sanh trêu chọc, Sân Tuyếtđứng một bên, dường như bọn họ mới là người một nhà. Mặc Nhiên thân là phụ thân, cũng không nói lời nào mà đứng nhìn họ, đôi môi hồng diễm mỏng manh treo lên nụ cười châm biếm, từ đó có thể nhìn ra quan hệ giữa gã và thê nhi cũng không thân mật. Mà Tiêu Hạm bị gạt bỏ bên ngoài cũng không cách nào chen vào được.
Để tránh không khí cứng ngắc, Sân Tuyết tích cực tìm đề tài.“Mọi người đều nói ngoại sanh giống cữu cữu, quả nhiên không sai…Hắc Chướcvà Đại vương ngày càng giống nhau a.”
“Phải không…?” Ấp Thần không để ýlắm.
Tiêu Hạm cố gắng hòa nhập, gật đầu phụ họa nói, “Thật đó, lớn lên rất giống.”
Sân Tuyết che miệng cười nói, “Bất quá a, nhi tử của Đại vương tương lai lớn lên còn giống đại vương hơn.”
Tiêu Hạm biết nàng đang giúp mình, ngượng ngùng cúi đầu cười.
Sân Tuyết tiếp tục ám chỉ, “Đại vương, Hắc Chước bình thường chỉ có tự chơi, khó tránh tịch mịch. Nếu có tiểu đệ đệ làm bạn với nó sẽ tốt hơn…”
Ấp Thần biết dụng ý của nàng, cười nhạt, “Vương tỷ, nếu như vậy thì chỉ cần tỷ lại sinh nữa là được rồi.”
“Ngươi thật là, biết rất rõ ràng ý của ta…” Sân Tuyết gắt giọng.
Ấp Thần không thèm nhìn đến vẻ mặt mong đợi củaTiêu Hạm, đem Hắc Chước trả lại cho mẫu thân bé.“Các vị, thời gian không còn sớm, ta xin được cáo lui trước, xin lỗi không tiếp được.”
“Đại vương đi thong thả.” Mọi người khom người cung tiễn.
Sau khi y rời khỏi, Tiêu Hạm mắt đỏ hồng, kéo kéo ống tay áo Sân Tuyết, “Thẩm thẩm, người nói có phải Đại vương rất ghét ta không?”
“Nha đầu ngốc, không có chuyện đó đâu…” Sân Tuyết tận lực trấn an.
“Nhưng y…”
“Đại vương chẳng qua là tương đối lạnh lùng chậm lụt mà thôi, ngày sau nhất định sẽ hiểu.”
“Có thật không…”
Mặc Nhiên ngồi một bên, tùy ý lật giở bản đồ biên giới trong tay, ngón tay gã rà dọc theo biên cảnh Ngân hồ tộc, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
***********************
Hắc Chước trở lại viện tử ở chung với Bích Dương; vừa vào cửa liền thấy thị nữ bận rộn nấu nước, đưa nước.
“Xảy ra chuyện gì?”
Yên nhi đang bưng nước nóng, rụt rètrả lời, “Đại vương… Công tử đang tắm…”
Hắc Chướcngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt từ trong nước bay ra, hỏi, “Đây là nước gì?”
“Dữu tử thủy…”
“Dữu tử thủy?”
“Công tử nhất định muốn dùng dữu tử thủy để tắm, đã tắm đến một canh giờ ( ~ 2g) rồi… Đại vương, ngài đi xem một chút đi…” Yên nhi lo lắng hồi báo.
Tắm một canh giờ? Ấp Thần không nói hai lời, lập tức đi về phía dục thất–
***************************
1. Mũ đầu hổ (Đầu hổ mạo): 虎头帽: Lấy hình ảnh của hổ làm hình tượng cho mũ đầu hổ, là phục sức dân gian của trẻ em, có thể coi như một loại mũ tiểu biểu của trẻ emTrung Quốc. Mũ đầu hổ, hài đầu hổ, yếm đầu hổ và cả loại bỉm đầu hổ đã trở thành trang phục đặc trưng cho trẻ em, tượng trưng cho sức mạnh, lòng dũng cảm, gan dạ.
Mũ đầu hổ nè Bé đội mũ đầu hổ nhá (cute chưa)
2. Dữu tử thủy: 柚子水: hình như là nước bưởi. Ta không tìm được tài liệu nào nói về công dụng tẩy rửa của nước bưởi cả. Chỉ tìm thấy một bài về acid citric là có dây mơ rễ má với nước bưởi thui à, đại loại là trong bưởi có acid citric, có thể có tác dụng trong tẩy rửa chi chi đó. Ai thích nữa thì vô đây tìm hiểu nhé
PS thêm: vỏ bưởi cũng được các bà các cô ngày xưa dùng để gội đầu, vừa sạch vừa dưỡng tóc, thường được dùng chung với bồ kết.Cách làm thì cứ về hỏi bà hỏi mẹ, không thì lên hỏi bác GG biết tuốt nhé ^^
Hắc Chước: nhân vật chính trong Dục thần chi quả. Ai thích thì vào