Trong tiết học buổi sáng, khi từng thầy cô điểm danh đến Giang Vũ Hàn, cũng không nhịn được nhìn cô một cái, có rất nhiều người ồ" một tiếng, lại lộ ra vẻ kinh ngạc soi mói cô.
Xem ra chuyện vào buổi sáng đã truyền tới tai giáo viên, Hứa Khắc Bình có tiếng tăm lan xa, nên các thầy cô đều sẽ tìm hiểu tình hình của anh.
Vũ Hàn đỏ mặt cúi thấp đầu, cái gì cũng không dám nói, toàn thân giống như phát sốt, không có sức lực.
Mà thầy giáo quốc ngữ Lâm Bác Vinh của bọn họ, khi nhìn thấy cô thì nở nụ cười, nói: "Buổi sáng hôm qua là Hứa Khắc Bình đưa em đến phòng học, buổi sáng hôm nay lại là cậu ta đưa em tới trường học, cậu ta đúng là một học trưởng dịu dàng quan tâm ha!"
Phải biết rằng bình thường, bốn chữ "Dịu dàng quan tâm" căn bản không thể dính tới vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Khắc Bình, nhưng mà thầy giáo Lâm Bác Vinh lại cố ý nói ám muội như vậy, chính là ám chỉ quan hệ giữa Hứa Khắc Bình và Vũ Hàn không bình thường, khiến những nữ sinh khác chĩa ánh mắt oán hận vào Vũ Hàn.
Lâm Mạnh Hi không nhịn được nữa đứng ra nói chuyện thay Vũ Hàn:"Thầy giáo, bởi vì học trưởng Hứa Khắc Bình đánh bóng vào Vũ Hàn, cho nên bạn ấy mới bị trẹo chân, đương nhiên Hứa Khắc Bình sẽ phải có trách nhiệm với bạn ấy!"
Lâm Bác Vinh híp mắt cười nói: "Đó là chắc chắn, Hứa Khắc Bình rất có tiếng tăm, cậu ta sẽ phụ trách đến cùng!"
Trời ạ! Cuối cùng lời thầy giáo Lâm là cứu vớt cô hay hãm hại cô vậy? Vũ Hàn chỉ cảm thấy ánh mắt bốn phía càng thêm mãnh liệt!
Thật vất vả học xong khóa học buổi sáng, cuối cùng giữa trưa có thể nghỉ ngơi một chút, Bời vì Vũ Hàn phải làm trực nhật, ăn xong cơm trưa sẽ đi đổ rác, Lâm Mạnh Hi lo lắng cô đi một mình, liền đề nghị muốn đi cùng cô.
"Nếu mình không đi cùng cậu, có thể cậu sẽ bị nữ sinh khác bao vây." Miệng Lâm Mạnh Hi nói như vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy bụng hơi là lạ, "Hỏng bét, hình như mình ăn đồ hư, thật xin lỗi, mình phải đi toilet một chuyến."
"Không có việc gì, tự mình có thể đi được mà." Đổ rác chỉ là việc nhỏ, không cần cậu phải đi theo, Vũ Hàn nghĩ rằng bản thân không có vô dụng như vậy?
"Phải cẩn thận mọi thứ đó!"
"Cậu yên tâm." Tuy nói thế, nhưng khi cô một mình tới cổng sau, vẫn có thể nhận thấy rất nhiều ánh mắt nhìn cô chăm chằm, còn có tiếng xì xào bàn tán cười nhạo.
Ôi, chẳng qua cô chỉ là học sinh mới tới, vì sao lưu lạc trở thành mục tiêu của mọi người chứ?
Sau khi vứt rác vào lò đốt xong, cô xoay người muốn rời khỏi đó, lại phát hiện phía sau có mấy chục nữ sinh, hơn nữa đều không mang ánh mắt tốt, luôn trừng mắt nhìn cô.
Một nữ sinh tóc nhuộm highlight cà phê tới gần cô hỏi, "Cô chính là Giang Vũ Hàn?"
"Vâng... Mấy người có chuyện gì sao?" Vũ Hàn cố gắng không để bản thân run sợ.
Nữ sinh nhuộm tóc cười vài tiếng, nhìn cô với ánh mắt khinh thường nói: "Chẳng qua chỉ là một con nhóc thôi!"
"Tóc xõa ra như cái tổ chim, thật tức cười!"
"Bộ dạng không có sắc đẹp vẫn còn chưa tính, lại còn mang bộ dạng ngu ngốc, nhìn đã thấy chán ghét."
"Cảm thấy thật ấu trĩ! Thực hoài nghi cô ta có phải là người thiên cổ không nữa?"
Vậy... Mấy nữ sinh đó tụ tập với nhau, chỉ vì muốn đả kích lòng tự tin nhỏ bé của cô thôi sao? Nhìn qua thấy họ khá trưởng thành nhưng không phải như vậy, cũng không thể tùy tiện xúc phạm người khác! Vũ Hàn thật sự rất muốn lớn tiếng phản bác, nhưng lại không thể nói bọn họ nói sai...
Nữ sinh nhuộm tóc lại mở miệng, hơn nữa nói đúng vào chỗ ngứa, "Nói tóm lại, căn bản cô cũng chỉ là vịt con xấu xí!"
"Mấy người...Rốt cuộc... Muốn như thế nào?" Vịt con xấu xí thì không có quyền lợi sinh sống sao?
"Lấy điều kiện của cô như vậy, hoàn toàn không xứng với Khắc Bình, khuyên cô vẫn nên thức thời một chút, không nên quấn quít lấy Khắc Bình, cái hình ảnh này thật là khó coi, cô có biết không?"
"Cô cũng nên về soi gương đi, dựa vào bộ dạng cô thế này mà cũng muốn đứng bên cạnh anh ấy? Không khỏi hành hạ mắt chúng tôi!"
"Học trưởng Khắc Bình là của chúng tôi, cô đừng tưởng độc chiếm một mình!" Một nữ sinh năm hai nói.
Đến lúc này Vũ Hàn mới hiểu, những người này vì Hứa Khắc Bình mà đến. Ôi! Ba chữ Hứa Khắc Bình này, đã khiến đời cấp ba của cô như là ác mộng.
"Nhưng mà... Tôi... Tôi không có quấn quít lấy anh ấy..." Rõ ràng là anh ta ra lệnh cho cô, cho tới bây giờ cô cũng không muốn gặp phải sóng lớn như vậy.
"Cái gì?" Nữ sinh nhuộm tóc quát to: "Ý cô là nói Khắc Bình tự đến chỗ cô? Cô không trang điểm, cô cho mình là thứ gì nào?"
"Làm sao học trưởng Khắc Bình có thể không có ánh mắt như vậy?"
"Rõ ràng là cô mặt dày mày dạn quấn quít anh ấy, còn dám không thừa nhận!"
Nữ sinh nhuộm tóc hừ lạnh một tiếng: "Xem ra không cho cô một chút bài học là không được rồi."
"Oa, không cần..." Vũ Hàn thấy nữ sinh kia giơ tay lên cao, định đánh lên người mình, Vũ Hàn chỉ có thể đưa tay che mặt lại, hoảng loạn cúi đầu tránh né.
Nhưng ngay lúc sắp mất mạng, một bàn tay to ngăn lại, một giọng nói uy nghiêm truyền vào trong tai Vũ Hàn, "Dừng tay, Mấy cô đang làm gì vậy?"
Đây... Đây là tiếng của Hứa Khắc Bình! Cô được cứu rồi, nhưng mà... Cũng có khả năng tình huống này sẽ tệ hơn. Vũ Hàn ngẩng đầu nhìn, Hứa Khắc Bình đứng ở giữa cô và nữ sinh kia, nói vói đám người đó.
"Em không sao chứ?" Hứa Khắc Bình giữ vai Vũ Hàn, hình như nhìn qua rất lo lắng cho cô.
"Em..em không sao." Vũ Hàn thấy anh như vậy liền quên mất phải nói gì rồi.
"Mấy người thật to gan!" Hứa Khắc Bình chuyển sang mắng đám nữ sinh
kia: "Là ai cho phép mấy người đánh người trong trường học? Là ai xúi bẩy, nói mau!"
"Khắc Bình, chúng tôi... Chỉ là là muốn giúp anh đuổi thứ đáng ghét này thôi!" Nữ sinh nhuộm tóc nói, trong nháy mắt giọng nói trở nên nũng nịu.
"Đúng rồi, chúng tôi biết nhất định anh rất chán ghét cô ta, nhưng lại ngại ngùng không muốn xúc phạm cô ta, cho nên chúng tôi ra mặt giải quyết giúp anh!" Cái nữ sinh năm hai kia cũng phụ họa nói.
"Ai nói tôi chán ghét cô ấy hả?" Hứa Khắc Bình lạnh lùng hỏi.
"Này... Đây là tất nhiên! Bộ dạng cô ta bình thường vô vị như vậy, hơn nữa chỉ biết khiến anh gặp phiền phức, tuy rằng anh rất có trách nhiệm, nhưng nhất định là trong lòng anh cũng cảm thấy thật phiền phức!"
"Đứng chung với loại nữ sinh này, sẽ tổn hại đến hình tượng của anh!"
Lời nữ sinh đó nói càng lúc càng cay độc hơn, Vũ Hàn nghe được chỉ muốn té xỉu, chẳng lẽ không phải người đẹp, không đủ thông minh, thì nhất định phải chịu đối sử thế này sao? Cô cảm thấy bản thân thật oan ức.
Ai ngờ, phản ứng tiếp theo của Hứa Khắc Bình, là kéo bả vai Vũ Hàn, dùng hai tay vây cô trước ngực, nói với mọi người: "Mấy người nghe cho rõ ràng, là Hứa Khắc Bình tôi thích người con gái này, ai dám chạm vào một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ cho cả đội bóng rổ liều mạng với người đó! Nếu lại để cho tôi nghe thấy có người nói bậy về cô ấy, tôi sẽ đánh người kia rơi răng đầy đất!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến đám nữ sinh biến sắc, mà ngay cả Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi vội vàng đuổi tới, cũng đều ngây ngốc tại chỗ, không thể tin được hai mắt và lỗ tai mình, bỗng chốc bốn phía yên tĩnh như không bóng người.
Nhưng mà, người cảm thấy khiếp sợ nhất vẫn là bản thân Vũ Hàn, trước mặt cô là bộ ngực rắng chắc ấm áp của Hứa Khắc Bình, trong đầu là hưng lời tuyên bố của Hứa Khắc Bình, khiến cả người cô trở nên đần độn, không hiểu được nên phải cựa quậy thế nào, phản ứng như thế nào.
"Này... Điều này sao có thể chứ?" Nữ sinh nhuộm tóc gần như bị đả kích lớn, sắc mặt trắng bệch.
"Không! Sẽ không, em không tin!" Có nữ sinh đã rơi lệ ào ào.
Giọng điệu Hứa Khắc Bình tràn ngập uy hiếp, "Lần này xem như mấy người vi phạm lần đầu, tôi miễn cưỡng không không thèm so đo, nhưng nếu như có lần sau, không cần nói các cô có là nữ sinh, tôi cũng lấy mấy người ra làm bóng đánh! Bây giờ lập tức cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa."
"A, trời ạ..." Nghe đến đó, cuối cùng nữ sinh nhuộm tóc té xỉu, được đám bạn bên cạnh cùng nhau khiên đi.
Trong thoáng chốc sĩ khí của đám cận vệ sa sút, lại rơi xuống nước mắt hỉ mũi, được nhóm chị em nâng đỡ nhau về, yên lặng đau lòng rời đi.
Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi ở bên cứng ngắc nhìn sang đối phương, kinh ngạc và hoảng loạn trao đổi tin tức, "Học muội, hình như chúng ta không có nằm mơ mà?" Cao Dụ Tường lên tiếng hỏi.
Lâm Mạnh Hi nhéo nhéo gò má mình, "Hẳn là không phải, nếu không sao nhéo không đau, hai người làm bộ mộng du?"
Lúc này Hứa Khắc Bình mới buông Vũ Hàn ra, hai tay nắm bả vai cô, cúi đầu lo lắng hỏi: "Em là đồ ngốc, có sao không?"
"Em... em còn tốt lắm." Chỉ là cả khuôn mặt đều đã đỏ ửng!
Cô vẫn không thể tin, làm sao Hứa Khắc Bình có thể thích cô? Không, ông trời không nên đối xử với cô như thế.
"Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không thể không nói như vậy, nếu không về sau sẽ không đảm bảo an toàn cho em." Giọng nói Hứa Khắc Bình khô khan giải thích.
"Đó là... Lừa bọn họ sao?" Vũ Hàn nghe nói như thế, cũng không thể nói rõ là trong lòng cảm thấy giải thoát.
"Ừm." Hứa Khắc Bình gật đầu, lấy giọng điệu kiên quyết nói: "Về sau em cứ giả bộ làm bạn gái tôi, như vậy mới không có người bắt nạt em! Nếu không sẽ giống như chuyện lúc nãy, sẽ luôn gặp phải những chuyện như vậy."
Cô chỉ có thể sợ hãi hỏi: "Anh nhất định... Phải làm như vậy sao? Em, em không..." Cùng một người luôn mắng cô ngốc, vận mệnh của cô sẽ càng gập ghềnh sao đây?
"Không sai, trừ nó ra không có cách khác." Hứa Khắc Bình kiên quyết nói, giọng điệu nghiêm túc không tha cho Vũ Hàn.
"Làm ơn, tha cho tôi đi..." Vũ Hàn thật sự rất muốn khóc!
"Mà này, em có nghe tôi nói không đấy, đã quên buổi sáng tôi nói gì sao?"
Không, anh sẽ không nghiêm túc đâu? Làm sao anh có thể nhẫn tâm đánh mông
cô! Ôi, Vũ Hàn còn có thể thế làm gì? Chỉ suy yếu lên tiếng: "Nhớ ạ."
"Cứ quyết định như vậy, về sau em sẽ là bạn gái của tôi. Tôi sẽ bảo vệ em." Tiếp theo, ánh mắt Hứa Khắc Bình dời về phía Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi, "Mấy người đều nghe thấy rồi, phải giữ bí mật đó, còn phải giúp tôi chăm sóc em ấy biết không?"
Trời sinh Hứa Khắc Bình đã có khí chất sai khiến người khác, Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi ngoan ngoãn gật đầu.
"Được rồi, tôi đưa em về lớp học, về sau không được làm gì một mình, nghe rõ không?" Hứa Khắc Bình kéo Vũ Hàn, cô chỉ có thể để mặc hai chân, đi về cùng anh.
"Nghe rõ..."
"Lớn tiếng một chút! Chưa ăn cơm à?"
"Nghe rõ!"
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi yên lặng một lát, tiện đà liếc nhìn nhau, Cao Dụ Tường nói ra nghi vấn trong lòng, "Em cảm thấy... Cái này thật sự là đang diễn trò hay sao?"
Lâm Mạnh Hi lắc đầu, "Kịch giả tình thật, diễn giả thực làm, diễn như đời người, đời người như diễn!"
Cao Dụ Tường có chút đồng ý "Ừm" một tiếng, "Đại khái chỉ có Vũ Hàn sẽ bị lừa thôi?"
"Anh thấy... Cậu ta ăn hết Vũ Hàn rồi."
"Đây không phải là việc có thể diễn?"
"Chúng ta mỏi mắt mong chờ đi!"
Eva nói,
Nơi vui chơi của ta cái gì cũng có
Chỉ thiếu duy nhất một Adam
Mà nhảy điệu Tăng-gô cần hai người
Nên lựa chọn ta đi
__________
Thời gian nghỉ trưa vừa đến, Lâm Mạnh Hi lôi kéo Vũ Hàn chạy về phía sân thể dục, Chạy nhanh một chút, nếu không sẽ không có chỗ ngồi."
"Chỗ ngồi gì?" Vũ Hàn cảm thấy kỳ lạ, cũng không phải đi xem biểu diễn.
Vừa đến sân thể dục, cô mới biết được ý của Lâm Mạnh Hi, thì ra từ cửa vào đã đầy ắp người, hơn nữa phần lớn đều là nữ sinh, vừa thét chói tai vừa ầm ĩ, hỗn loạn giống như chợ bán thức ăn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chuyện gì xảy ra sao? Tớ xin cậu, tớ thấy chỉ có đứa ngốc như cậu mới không biết." Lâm Mạnh Hi lôi kéo tay cô, chen đông chen tây, cuối cùng cũng lên được phía trước .
"Đây là. . . . . . Đội bóng rỗ?" Vũ Hàn nhìn thấy trước mắt có chục nam sinh cao lớn, đang luyện tập động tác ném rổ.
"Đương nhiên rồi, nếu không cậu cho rằng cái gì?" Lâm Mạnh Hi nhanh tay lẹ mắt, tìm được hai chỗ ngồi trên khán đài, liền lôi kéo cô ngồi xuống.
“Các cô ấy tới đây làm gì vậy?" Cô không hiểu nguyên nhân gì khiến nhiều nữ sinh vây xem như vậy.
"Cậu không thấy sao? Đó là bởi vì Hứa Khắc Bình và Cao Dụ Tường!" Lâm Mạnh Hi chỉ cho cô thấy.
Lúc này Vũ Hàn mới phát hiện bóng dáng hai người bọn họ, bọn họ đều mặc bộ đồ thể thao màu xanh và trắng, một thổi còi, một chỉ huy cầu thủ, cũng có vẻ oai phong tỏa sáng, khí thế hơn người.
"Tớ thấy rồi, nhưng thế thì sao?" Vũ Hàn vẫn không hiểu.
Vẻ mặt Lâm Mạnh Hi muốn té xỉu, "Cậu vẫn còn không hiểu sao?"
"Tớ. . . . . . Tớ cần hiểu gì cơ?" Vũ Hàn băn khoăn hỏi.
"Ôi, tớ nói cho cậu biết! Trường trung học Thanh Truyền không có gì giỏ, chỉ có đội bóng rổ vô địch quốc gia hai năm, danh tiếng rất lớn đó! Tất cả nam sinh bởi vì muốn tham gia đội bóng mà mới tiến vào trường học này! Hứa Khắc Bình là đội trưởng của đội bóng rổ, Cao Dụ Tường là phó đội trưởng, bọn họ là hai nam sinh đẹp trai nhất của Trường trung học Thanh Truyền, tất cả nữ sinh bởi vì hai người họ mà đến, tớ cũng không ngoại lệ, nếu không có bọn họ kêu gọi, tớ sẽ không tình nguyện tới đây đâu!"
"Oh!" Lúc này Vũ Hàn mới chợt hiểu, thì ra còn có chuyện như vậy!
"Như thế nào? Đã hiểu chút rồi chứ?"
"Hả, đã hiểu chút!" Hai nam sinh này đúng là hạc đứng giữa bầy gà, khó trách khỏi có nhiều người theo đuổi ái mộ như vậy."
"Tớ thấy tớ nên giúp cậu vào hiểu thêm, giới thiệu một chút cho cậu! Đội trưởng Hứa Khắc Bình luôn trầm mặc ít nói, có mấy phần uy phong, là biểu tượng tinh thần của đội, nhưng anh ấy chưa bao giờ liếc mắt với nữ sinh nào, hơn nữa sau khi tốt nghiệp ba mẹ anh ấy muốn đưa anh ấy đến Mĩ học, cho nên anh ấy thuộc loại đứng nhìn từ xa. Phó đội trưởng Cao Dụ Tường lại khác, anh ta đúng chuẩn Play Boy, từ năm nhất đã bắt đầu có bạn gái, không biết đã làm cho bao nhiêu cô gái đau khổ, nhưng người thích anh ta xếp thành một xe tải, nên anh ta điển hình của một tình nhân nguy hiểm ."
"Ồh. . . . . . Cám ơn cậu đã giải thích." Vũ Hàn còn chưa hiểu phân tích lý luận như thế nào!
"Mục tiêu của tớ, vốn định tiến hành cùng lúc, bắt cá hai tay, nhưng hôm nay nhìn thấy Hứa Khắc Bình, tớ liền biết tớ không có hy vọng, vẫn tập trung lực chú ý trên người Cao dụ Tường thì tốt hơn."
"Tại sao?" Vũ Hàn ngơ ngác hỏi.
Lâm Mạnh Hi yếu ớt thở dài nói: "Ôi, đây còn không phải vì cậu. . . . . ."
"Tớ? Tớ làm sao?" Vũ Hàn ngây ngốc hỏi.
"Chờ chút nữa tờ sẽ nới cho cậu, mà học trưởng Cao Dụ Tường vẫy tay về phía chúng ta kìa!" Lâm Mạnh Hi vội vàng đứng lên vẫy tay lại, cười đến mức giống như mùa Xuân nở rộ.
Vũ Hàn cũng nhìn thấy Cao Dụ Tường nhiệt tình vẫy tay về phía các cô, nhưng những cô gái khác phát hiện chuyện này lập tức quăng cho các cô ánh mắt tràn dầy địch ý.
"Mạnh Hi, các cô ấy trừng chúng ta kia. . . . . ." Vũ Hàn cảm giác lạnh toát sống lưng.
Lâm Mạnh Hi hừ một tiếng, cười nói: "Để cho bọn họ ghen tỵ chết đi, tớ mặc kệ đấy! Với lại cậu không sớm thì muộn cũng phải tập thành thói quen với loại chuyện như vậy, tin tưởng tớ là đúng không sai đâu."
"Tập thành thói quen sao?" Vũ Hàn hoang mang suy nghĩ, tại sao cô phải tập thành thói quen với loại chuyện như vậy? Lời của Lâm Mạnh Hi thật là khó hiểu.
Cao Dụ Tường vẫy tay ra hiệu với các cô, muốn các cô đi tới, Lâm Mạnh Hi còn cầu cũng không được, lôi kéo Vũ Hàn chạy tới.
Nhưng Vũ Hàn còn đang ngẩn người đi được hai bước, đã bị một quả bóng ném vào đầu, quả bóng kia bay đến rất nhanh, sức ném rất lớn, đụng mạnh vào đầu cô, đau muốn chết!
"Trời ạ. . . . . ."
Vũ Hàn thấy trước mắt tối đen, lập tức đứng không vững, ai ngờ quả bónh kia lại rơi xuống chân cô, khiến một giây sau cô đạp phải quả bóng, trật mắt cá chân phải, cả người ngã nhào trên đất, mà toàn thân tứ chi cô như rải rác mỗi nơi!
Trong lúc hoảng hốt, dường như Vũ Hàn nghe thấy tiếng Lâm Mạnh Hi thét lên, còn có rất nhiều tiếng bước chân chạy về phía cô.
Sau đó, một đôi tay mạnh mẽ nâng cô dậy, bế toàn bộ người cô lên, cái ôm ấm áp, rất giống cảm giác trong ngực Hứa Khắc Bình buổi sáng, tiếng tim đập trầm ổn và mùi vị đàn ông, đây chính là cảm giác cuối cùng Vũ Hàn thấy được trước khi ngất xỉu..."
Sau một giấc mơ hỗn loạn, cuối cùng Vũ Hàn tỉnh lại, cô phát hiện mình nằm trên giường ở phòng y tế. Mà cô y tá đang ngồi trước bàn làm việc bên cạnh.
"À, em đã tỉnh!" Cô y tá đứng lên nói: "Cảm thấy thế nào rồi?"
"Em. . . . . . Em sao vậy?" Cô muốn ngồi dậy, nhưng lập tức phát hiện đầu giống như bị búa bổ, hơn nữa mắt cá chân cũng đau muốn chết.
"Em bị bóng đập vào đầu, ngủ mê man một buổi chiều, mắt cá chân cũng bị trật, cho nên cô giúp em băng bó lại ."
"Oh, cám ơn. . . . . ." Ngày đầu tiên học trung học của cô, thật đúng là nhiều màu sắc!
Lúc này tiếng chuông tan học vừa mới vang lên, Lâm Mạnh Hi vội vã chạy vào, "Vũ Hàn, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu hù tớ suýt chết." Lớp năm nhất được xây ở gần đây, cho nên Lâm Mạnh Hi chỉ mất năm giây là đã chạy tới.
"Ừ, thật xin lỗi, đã để mọi người lo lắng."
Lâm Mạnh Hi ngồi bên cạnh cô, đột nhiên nhìn mặt cô nở nụ cười.
Vũ Hàn nghi hoặc, "Sao vậy, trên mặt tớ có gì sao?"
"Không phải tớ đang cười cậu, tớ chỉ nhớ đến chuyện lúc trưa"
"Chuyện gì vậy?"
"Cậu biết ai đưa cậu tới phòng y tế không? Là Hứa Khắc Bình đó! Bởi vì anh ấy đánh bóng đụng vào đầu cậu, anh ấy nói tất cả đều là trách nhiệm của mình, liền ôm lấy cả người cậu, chạy đến phòng y tế, thật sự là rất đẹp trai! Khi đó ở sân thể dục, tất cả nữ sinh đều thét chói tai, vừa hận lại ghen tỵ, cậu đó! Trong nháy mắt đã biến thành tiêu điểm của sự ghen ghét."
"Tớ sao?" Cô ôm hai gò má của mình, nghĩ đến tình huống lúc đó, mặt cũng đỏ lên. Khó trách lúc ấy khi cô ngất xỉu lại có ảo giác như vậy, thì ra là. . . . . . Thì ra là Hứa Khắc Bình đã ôm cô thật! Trời ạ, cô sợ anh như vậy, vì sao lại đụng vào anh lần nữa?"
"Cho nên tớ vừa nhìn thấy cậu, mới không nhịn được cười đó! Bây giờ cậu phải bắt đầu cẩn thận nhiều một chút, nếu không những nữ sinh ghen tỵ kia sẽ lóc xương lóc thịt cậu!"
Thấy bộ dáng Vũ Hàn hoảng sợ, Lâm Mạnh Hi không thể nhịn được muốn hù dọa cô nhiều hơn.
Quả nhiên, sắc mặt Vũ Hàn tái nhợt: "Thật vậy sao? Không thể nào?"
Cô chẳng qua là một cô gái hết sức bình thường, làm sao ông trời nhẫn tâm đối với cô như vậy?
Lúc này, cửa phòng y tế bị đẩy vào, người đi vào chính là Hứa Khắc Bình và Cao Dụ Tường.
"Này, em tỉnh rồi sao học muội?" Cao dụ Tường cười hì hì hỏi.
"Dạ. . . . . . Học trưởng." Vũ Hàn có chút co rúm lui về phía sau, cô theo bản năng sợ hãi ánh mắt của Hứa Khắc Bình.
"Buổi trưa hôm nay chơi đúng là khá, cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua một người bị bóng đập phải, lại còn đúng lúc bị bóng làm làm cho trật chân té, thật là không đơn giản!"
Cao Dụ Tường vừa nói vừa không nhịn được cười phá lên.
Vũ Hàn cảm thấy mặt mình lại đỏ, "Thật xin lỗi. . . . . ."
Vẻ mặt Hứa Khắc Bình lạnh lẽo, lại bắt đầu mắng chửi người: "Cậu còn cười! Nếu như không phải cậu gọi họ tới sân luyện tập, thì sao xảy ra chuyện ngoài ý muốn này? Cậu thân là phó đội trưởng, lại không biết duy trì trật tự trong sân, còn để cho người không phải đội viên đi vào, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cậu nên chịu hoàn toàn trách nhiệm!"
Giọng nói Hứa Khắc Bình có chút nghiêm khắc, mọi người ngây người một cái, ngay cả Cao Dụ Tường đang cười ha hả, lúc này cũng không dám thuận miệng đáp.
Vũ Hàn thấy thế, đành phải lấy hết dũng khí nói: "Thật xin lỗi. . . . . . Thật ra thì đều là em không có chú ý, bởi vì em mải cắm đầu đi. . . . . . Cũng không có nhìn đường, mới có thể bị bóng đập tới, mọi ngươi đừng trách học trưởng Cao Dụ Tường được không? Đây là em. . . . . . Lỗi là của em, mọi người đừng có cãi nhau. . . . . ." Cô sợ nhất là người khác cãi nhau, bởi vì cha mẹ cô ngày ngày cãi nhau, nên lúc cô mười tuổi họ đã ly hôn .
"Vũ Hàn. . . . . ." Lâm Mạnh Hi vỗ vỗ bả vai cô.
"Học muội. . . . . ." Cao Dụ Tường cũng có chút cảm động, không nghĩ tới học muội này sẽ nói đỡ cho anh.
Nhưng sắc mặt Hứa Khắc Bình vẫn âm trầm, yên lặng nhìn Vũ Hàn, hại cô cho là anh muốn lên cơn, nhưng không nghĩ tới lời anh lại nói tiếp: "Nếu là anh đánh bóng vào em, anh sẽ phụ trách tới cùng. Sau khi tan học thì chờ anh ở phòng học, anh tới đón em về nhà!" Cái giọng điệu kia đúng là ra lệnh, căn bản không chừa đường sống để người khác còn cự tuyệt.
Vũ Hàn kinh ngạc nhìn anh, không biết được nên phản ứng thế nào.
Lâm Mạnh Hi và Cao Dụ Tường cũng vậy, mở to mắt nhìn Hứa Khắc Bình, muốn nói gì đó, lại không thể mở miệng, giống như cổ họng bị vật cản trở.
"Nghe thấy không?" Hứa Khắc Bình cao giọng hỏi, giống như thầy giáo đang mắng học sinh.
Vũ Hàn lvội vàng gật đầu nói: "Nghe. . . . . . Nghe."
"Rất tốt." Sau khi anh nói xong liền xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại lần nào nữa.
Cao Dụ Tường cũng quên phải rời đi cùng Hứa Khắc Bình, anh vẫn còn ngơ ngác đứng đó nói: "Oa, lần đầu tiên anh thấy bộ dáng cậu ấy như vậy."
"Nhìn thật dọa người!" Lâm Mạnh Hi vỗ vỗ lồng ngực mình nói.
Trong đầu Vũ Hàn vẫn còn trống rỗng, bỗng nhiên muốn khóc thật to: "Làm sao bây giờ? Anh ấy thật sự. . . . . . Muốn đưa tớ về nhà sao? Tớ. . . . . . Có thể . . . . . . Len lén chạy mất không? Tớ không muốn một chút nào . . . . ." Bây giờ cô không cách nào tưởng tượng tình huống Hứa Khắc Bình đưa mình về nhà, thật là khủng khiếp!
Lúc này Lâm Mạnh Hi mới phục hồi chút tinh thần, vẻ mặt buồn cười nói: "Làm ơn, toàn bộ nữ sinh Trường trung học Thanh Truyền ước được như cậu đấy! Cái người may mắn như cậu, chiếm được tiện nghi mà còn khoe mẽ, để những nữ sinh kia nghe được thì thấy ghen tỵ lập tức ngất xỉu ."
"Tớ không muốn mà. . . . . . Tớ thật sự sợ anh ta." Vũ Hàn cũng bắt đầu mất bình tĩnh.
"Không biết Hứa Khắc Bình đang nghĩ gì nữa, " Cao Dụ Tường xoa gáy, chẳng lẽ cậu ta động tâm với cô gái này? Sẽ không có khả năng chứ! Anh ta nhìn Vũ Hàn một cái, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào khác.
Lâm Mạnh Hi lại nở nụ cười ngọt ngào nói: "Học trưởng, trên thế giới này cũng không có cái gì là không thể xảy ra được!"
Cao Dụ Tường nhìn khuôn mặt tươi cười của Lâm Mạnh Hi, đột nhiên cảm thấy cô học muội này không phải là một nhân vật đơn giản!