Thầy giáo Vương kéo tay của cô, vẫn kéo cô tới phòng dụng cụ, những người khác cao giọng trầm trồ khen ngợi, đe dọa Vũ Hàn một lần nữa: "Nếu như cô khiến Hứa Khắc Bình tự sát, cô cũng đừng hòng sống nổi.
Vũ Hàn quay đầu lại nhìn quanh, phát hiện Lâm Mạnh Hi và học trưởng Cao Dụ Tường đứng chung một chỗ, hai người đều không thể làm gì nhìn cô lắc đầu, bày tỏ bọn họ cũng cũng không có cách giải quyết chuyện này.
Vũ Hàn đã mất đi tất cả hi vọng, chỉ có thể bất lực bị đẩy tới cửa phòng dụng cụ, thầy giáo Vương dung dữ nhìn vào cô nói: "Cứ mỗi tiết tôi sẽ tới nhìn một chút, nếu như hai người còn không làm hòa, tôi sẽ tục đem giam chung các em một chỗ."
Vũ Hàn ngay cả một câu kháng cự cũng không nói được, liền bị đẩy vào bên trong cửa, ngay sau đó nghe được tiếng "Cạch!" một cái, cửa bị khóa lại .
Trong phòng dụng cụ là một màn tối, nhất thời Vũ Hàn không nhìn ra được tình hình bên trong, cô đặt tay ở trên ngực mình, cảm thấy nhịp tim đập nhanh dọa người.
"Học. . . . . . học trưởng? Anh ở chỗ nào?" Hứa Khắc Bình đang làm cái gì? Cũng không mở đèn, không nói không rằng, rõ ràng chính là khi dễ cô rất nhát gan!
Cồ lần mò ở trên vách tường tìm được chốt mở nguồn điện, khi trong phòng đột nhiên sáng lên thì cô mới nhìn thấy Hứa Khắc Bình cúi đầu ngồi ở một góc, hai tay vòng quanh trước ngực, thân thể không ngừng khẽ run.
Đây. . . . . . Đây là tiếng hít vào? Tiếng nghẹn ngào sao? Chẳng lẽ anh đang khóc?
Vũ Hàn ngây dại, cô thế nào cũng không nghĩ đến anh sẽ khóc được. Anh cũng giống như ác ma tàn nhẫn vô tình? Anh trêu cợt cô thành bộ dạng tiến thoái lưỡng nan, cũng dương dương đắc ý cười to ba tiếng, làm sao giống như trẻ con thân thể run rẩy khóc thút thít?.
"Học trưởng?" Vũ Hàn chần chờ gọi một tiếng, từ từ đến gần anh.
Hứa Khắc Bình chẳng qua lắc đầu một cái, vùi cả khuôn mặt vào trong hai tay, tiếng khóc lại rõ ràng hơn.
Đáy lòng Vũ Hàn có chút đau đớn, chẳng lẽ anh bởi vì cô nói vậy mà thương tâm sao? Chẳng lẽ Lâm Mạnh Hi nói là sự thật, Hứa Khắc Bình thật sự thích người bình thường ngốc nghếch như cô sao.
Vũ Hàn chưa bao giờ thấy con trai khóc, cô không biết nên làm sao bây giờ, cô đưa một cái khăn tay cho anh, lại dừng ở giữa không trung không biết nên thả vào chỗ nào, chỉ có thể do dự nói: "Anh. . . . . . Sao vậy? Lời của em nói rất quá đáng sao? Thật xin lỗi, em thật sự là bị chọc tức. . . . . . Không biết mình đang nói cái gì. . . . . ."
Ở trong lúc trầm trọng này, Hứa Khắc Bình đột nhiên kéo tay cô, cô còn chưa kịp sợ hãi kêu lên, đã bị một đôi tay có lực tay ôm chặt lấy!
Hứa Khắc Bình trầm giọng nở nụ cười, "Anh bắt được em rồi!"
Vũ Hàn sửng sốt, thấy trên mặt anh một giọt nước mắt cũng không có, chỉ có nụ cười tự đại tự mãn.
"Ghê tởm, buông em ra!" Cô lại có thể bị anh diễn trò lừa gạt, không, làm sao cô lại ngốc như vậy? Vũ Hàn thật muốn lên tiếng khóc lớn.
"Bị anh bắt được còn muốn chạy sao? Đừng ngốc thế." Hứa Khắc Bình chế trụ hai tay của cô, khiến cô không có cách nào nhúc nhích.
"Ghét, em ghét anh nhất!"
Cô thử xoay người muốn tránh thoát, nhưng một giây sau, cô liền phát hiện mình bị ôm lấy, bị giam cầm ở trong lồng ngực rộng rãi.
"Mấy ngày qua, hình như sự can đảm của em trở nên to lớn rồi, lại dám quát to với anh như vậy?"
"Đó. . . . . . Đó đều là vì anh thật quá đáng!" Vũ Hàn bắt đầu có rúm lại, nhưng cô tận lực lấy hết dũng khí. Không để cho mình nhận thua lúc này!
Hứa Khắc Bình hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống trên ghế dài, đặt Vũ Hàn ở trên đùi mình, như ôm lấy đứa bé." Em vừa mới nói là. . . . . . em ghét anh nhất phải không?"
"Vốn là!" Vũ Hàn nhớ tới liền nổi giận trong bụng, "Đều là anh làm hại, bây giờ Lão thầy giáo và bạn bè cũng hiểu lầm em, anh thật sự rất giỏi diễn kịch."
Hứa Khắc Bình cũng không chút để ý, cầm tay nhỏ bé của cô nói: "Tối hôm qua anh đã nói với em rồi, bây giờ mới biết, không hợp tác với anh là không tốt chứ?"
Người này thật sự khiến cô thấy quá vô lại! Vũ Hàn không nhịn được hô to: "Em hận anh! Em hận anh!"
"Đừng như vậy." Hứa Khắc Bình nâng cằm dưới cô lên, nhìn cô trợn to cặp mắt, khóe miệng mang theo mỉm cười nói: "Anh chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc em mà thôi."
"Tại sao?" Cô có một trăm nghi vấn, "Tại sao đối với em như vậy? Em không phải là món đồ chơi của anh."
"Cái này sao. . . . . . Đáp án sẽ do chính em đi tìm. Dù sao, anh vốn định dây dưa cùng em, em nênchấp nhận đi!"
Lời của anh nói giống như Lâm Mạnh Hi, đều muốn cô tự mình chấp nhận, nhưng bây giờ cô không muốn tiếp nhận loại số mạng này, "Em không muốn! Em muốn cuộc sống bình thường, tại sao anh không đi tìm người khác, em lại không có gì đặc biệt, anh bỏ qua cho em có được hay không?"
Hứa Khắc Bình giống như vuốt ve mèo nhỏ, ngón tay êm ái lướt qua gương mặt của cô, "Em muốn anh làm sao cũng được, chỉ có điểm này là anh không có cách nào đáp ứng được em."
Biết rõ không thể cầu cạnh anh mà, cô còn không nhịn được tiếp tục khóc tố, "Mỗi ngày người ta đều rất mệt mỏi, tâm tình không được buông lỏng, đây đều là anh ban tặng! Anh có biết hay không, em cũng sắp điên rồi."
Cô vừa nói vừa không nhịn được khóc, Hứa Khắc Bình nhận thấy nước mắt của cô, áp mặt cô vào trước ngực mình, nhẹ giọng dụ dỗ an ủi nói: "Em thật đúng là thích khóc! Bây giờ không có biện pháp ép em, được rồi, anh đáp ứng em, trong thời gian ngắn sẽ không khi dễ em, chẳng qua em phải nghe lời anh nói, ngoan ngoãn làm bạn gái của anh, biết không?"
"Không muốn, em không muốn nữa ——" Vũ Hàn nhẹ nhàng giãy dụa trong ngực anh.
"Không được, nhất định chuyện này phải nghe anh, những chuyện khác anh cũng có thể để yên cho em, chính là không cho phép em cự tuyệt làm bạn gái anh."
"Tại sao? Em không làm!" Vũ Hàn không tự chủ làm nũng .
"Haizz, làm sao em còn có thể không hiểu chứ?"
Hứa Khắc Bình chỉ thở dài một cái, đột nhiên cúi đầu chặn lại đôi môi của cô, cũng ngăn chặn cô nói. Nụ hôn nồng nàn giống như rượu rượu nguyên chất, khiến Vũ Hàn lập tức choáng váng hoa mắt, tứ chi cũng từ từ mất đi sức lực.
Trời ạ! Đây là chuyện gì xảy ra? Hứa Khắc Bình lại có thể hôn cô? Vũ Hàn kinh ngạc quên đi chống cự, hai mắt mở to cũng chầm chậm đóng lại. Có lẽ sâu trong nội tâm của cô cũng đang mong đợi chuyện này đi, cô thật không biết được, tóm lại, cô chính là bị dìm ngập rồi, bị nhiệt tình và triền miên của anh làm cho hoàn toàn che mất. . . . . .
Hứa Khắc Bình hôn một lần lại càn quét khắp đôi môi cô, phảng phất như vĩnh viễn cũng không chán nản. Sau đó anh lấy đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy mở đôi môi cô, xâm nhập tiếp xúc thân mật với môi cô. Anh giống như sợ dọa cô sợ, cho nên vẫn có chừng mức không dám quá mức lỗ mãng, cho đến khi trong cổ cô phát ra một tiếng rên rỉ thật nhỏ, mới cho anh dũng khí hôn càng thêm sâu.
Không biết qua bao lâu, Hứa Khắc Bình mới lưu luyến rời khỏi cánh môi cô. Vũ Hàn cảm giác gương mặt mình bỏng đến chết, nhịp tim cũng nhanh dọa người, ngập ngừng nói: "Anh thật quá đáng. . . . . . Đây là nụ hôn đầu của em!"
Hứa Khắc Bình trầm thấp cười một tiếng, "Nếu là nụ hôn đầu của em, vậy anh càng sẽ phụ trách đối với em."
"Anh. . . . . . Rốt cuộc anh đang nghĩ gì đấy? Làm sao anh có thể hôn em?"
Vũ Hàn hoàn toàn không thể hiểu nổi anh, chẳng lẽ anh có thể cứ như vậy đi hôn một cô gái sao? Vậy chẳng phải anh rất hoa tâm? Tất cả mọi người nói anh khó có thể đến gần, nhưng anh mới vừa tình cảm dịu dàng như vậy. . . . . . Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
"Đây chỉ là cho em một trừng phạt nho nhỏ, cảnh cáo em về sau không thể ghét anh, không thể rời đi khỏi anh, hiểu không? Nếu về sau lại có loại chuyện như vậy phát sinh, tốt nhất em nên cẩn thận trinh tiết của mình!"
"Cái gì, tại sao anh lại nói những lời này." Vũ Hàn trừng lớn mắt, không thể tin được mình nghe thấy cái gì.
"Anh nói thật." Hứa Khắc Bình bình tĩnh nói: "Vì giữ em ở bên cạnh, anh sẽ làm ra chuyện em không nghĩ tới, coi như là cường bạo em, anh cũng sẽ."
"Anh điên rồi!" Vũ Hàn hít vào thở ra một hơi, trong đầu cô cũng sắp hít thở không thông, "Tại sao muốn cưỡng ép em ở lại? Đây là có ý gì?"
Hứa Khắc Bình đột nhiên chuyển thành nói giỡn, "Bởi vì đùa với em rất vui, ít nhất anh sẽ không nhàm chán!"
"Anh có bệnh à? Em. . . . . . Em không muốn trở thành thú vui của anh, nhàm chán!"
"Một ngày nào đó, anh sẽ nói cho em biết nguyên nhân chân chính." Anh dịu dàng hôn một cái lên gương mặt cô, "Nhưng bây giờ còn không phải là lúc."
"Tại sao? Tại sao?" Vũ Hàn nhất định phải biết mới được.
Trong giọng Hứa Khắc Bình mang theo nụ cười, "Em thật là một đứa bé thích đặt câu hỏi, được rồi, nếu như em biểu hiện tốt mà nói..., anh sẽ sớm nói cho em biết."
"Cái gì gọi là biểu hiện tốt?"
"Chính là ngoan ngoãn làm bạn gái của anh!"
"Em không có đáp ứng anh mà!"
"Vậy sao? Vậy anh không thể làm gì khác hơn là dụng hình với em!"
"Ừ. . . . . . Không muốn. . . . . ."
Vũ Hàn nhất thời không trốn được, nhưng tránh không khỏi, một giây sau lại bị anh ôm chặt lấy, đôi môi cũng bị hôn lên.
Trong tiết học buổi sáng, khi từng thầy cô điểm danh đến Giang Vũ Hàn, cũng không nhịn được nhìn cô một cái, có rất nhiều người ồ" một tiếng, lại lộ ra vẻ kinh ngạc soi mói cô.
Xem ra chuyện vào buổi sáng đã truyền tới tai giáo viên, Hứa Khắc Bình có tiếng tăm lan xa, nên các thầy cô đều sẽ tìm hiểu tình hình của anh.
Vũ Hàn đỏ mặt cúi thấp đầu, cái gì cũng không dám nói, toàn thân giống như phát sốt, không có sức lực.
Mà thầy giáo quốc ngữ Lâm Bác Vinh của bọn họ, khi nhìn thấy cô thì nở nụ cười, nói: "Buổi sáng hôm qua là Hứa Khắc Bình đưa em đến phòng học, buổi sáng hôm nay lại là cậu ta đưa em tới trường học, cậu ta đúng là một học trưởng dịu dàng quan tâm ha!"
Phải biết rằng bình thường, bốn chữ "Dịu dàng quan tâm" căn bản không thể dính tới vẻ mặt lạnh lùng của Hứa Khắc Bình, nhưng mà thầy giáo Lâm Bác Vinh lại cố ý nói ám muội như vậy, chính là ám chỉ quan hệ giữa Hứa Khắc Bình và Vũ Hàn không bình thường, khiến những nữ sinh khác chĩa ánh mắt oán hận vào Vũ Hàn.
Lâm Mạnh Hi không nhịn được nữa đứng ra nói chuyện thay Vũ Hàn:"Thầy giáo, bởi vì học trưởng Hứa Khắc Bình đánh bóng vào Vũ Hàn, cho nên bạn ấy mới bị trẹo chân, đương nhiên Hứa Khắc Bình sẽ phải có trách nhiệm với bạn ấy!"
Lâm Bác Vinh híp mắt cười nói: "Đó là chắc chắn, Hứa Khắc Bình rất có tiếng tăm, cậu ta sẽ phụ trách đến cùng!"
Trời ạ! Cuối cùng lời thầy giáo Lâm là cứu vớt cô hay hãm hại cô vậy? Vũ Hàn chỉ cảm thấy ánh mắt bốn phía càng thêm mãnh liệt!
Thật vất vả học xong khóa học buổi sáng, cuối cùng giữa trưa có thể nghỉ ngơi một chút, Bời vì Vũ Hàn phải làm trực nhật, ăn xong cơm trưa sẽ đi đổ rác, Lâm Mạnh Hi lo lắng cô đi một mình, liền đề nghị muốn đi cùng cô.
"Nếu mình không đi cùng cậu, có thể cậu sẽ bị nữ sinh khác bao vây." Miệng Lâm Mạnh Hi nói như vậy, nhưng đột nhiên cảm thấy bụng hơi là lạ, "Hỏng bét, hình như mình ăn đồ hư, thật xin lỗi, mình phải đi toilet một chuyến."
"Không có việc gì, tự mình có thể đi được mà." Đổ rác chỉ là việc nhỏ, không cần cậu phải đi theo, Vũ Hàn nghĩ rằng bản thân không có vô dụng như vậy?
"Phải cẩn thận mọi thứ đó!"
"Cậu yên tâm." Tuy nói thế, nhưng khi cô một mình tới cổng sau, vẫn có thể nhận thấy rất nhiều ánh mắt nhìn cô chăm chằm, còn có tiếng xì xào bàn tán cười nhạo.
Ôi, chẳng qua cô chỉ là học sinh mới tới, vì sao lưu lạc trở thành mục tiêu của mọi người chứ?
Sau khi vứt rác vào lò đốt xong, cô xoay người muốn rời khỏi đó, lại phát hiện phía sau có mấy chục nữ sinh, hơn nữa đều không mang ánh mắt tốt, luôn trừng mắt nhìn cô.
Một nữ sinh tóc nhuộm highlight cà phê tới gần cô hỏi, "Cô chính là Giang Vũ Hàn?"
"Vâng... Mấy người có chuyện gì sao?" Vũ Hàn cố gắng không để bản thân run sợ.
Nữ sinh nhuộm tóc cười vài tiếng, nhìn cô với ánh mắt khinh thường nói: "Chẳng qua chỉ là một con nhóc thôi!"
"Tóc xõa ra như cái tổ chim, thật tức cười!"
"Bộ dạng không có sắc đẹp vẫn còn chưa tính, lại còn mang bộ dạng ngu ngốc, nhìn đã thấy chán ghét."
"Cảm thấy thật ấu trĩ! Thực hoài nghi cô ta có phải là người thiên cổ không nữa?"
Vậy... Mấy nữ sinh đó tụ tập với nhau, chỉ vì muốn đả kích lòng tự tin nhỏ bé của cô thôi sao? Nhìn qua thấy họ khá trưởng thành nhưng không phải như vậy, cũng không thể tùy tiện xúc phạm người khác! Vũ Hàn thật sự rất muốn lớn tiếng phản bác, nhưng lại không thể nói bọn họ nói sai...
Nữ sinh nhuộm tóc lại mở miệng, hơn nữa nói đúng vào chỗ ngứa, "Nói tóm lại, căn bản cô cũng chỉ là vịt con xấu xí!"
"Mấy người...Rốt cuộc... Muốn như thế nào?" Vịt con xấu xí thì không có quyền lợi sinh sống sao?
"Lấy điều kiện của cô như vậy, hoàn toàn không xứng với Khắc Bình, khuyên cô vẫn nên thức thời một chút, không nên quấn quít lấy Khắc Bình, cái hình ảnh này thật là khó coi, cô có biết không?"
"Cô cũng nên về soi gương đi, dựa vào bộ dạng cô thế này mà cũng muốn đứng bên cạnh anh ấy? Không khỏi hành hạ mắt chúng tôi!"
"Học trưởng Khắc Bình là của chúng tôi, cô đừng tưởng độc chiếm một mình!" Một nữ sinh năm hai nói.
Đến lúc này Vũ Hàn mới hiểu, những người này vì Hứa Khắc Bình mà đến. Ôi! Ba chữ Hứa Khắc Bình này, đã khiến đời cấp ba của cô như là ác mộng.
"Nhưng mà... Tôi... Tôi không có quấn quít lấy anh ấy..." Rõ ràng là anh ta ra lệnh cho cô, cho tới bây giờ cô cũng không muốn gặp phải sóng lớn như vậy.
"Cái gì?" Nữ sinh nhuộm tóc quát to: "Ý cô là nói Khắc Bình tự đến chỗ cô? Cô không trang điểm, cô cho mình là thứ gì nào?"
"Làm sao học trưởng Khắc Bình có thể không có ánh mắt như vậy?"
"Rõ ràng là cô mặt dày mày dạn quấn quít anh ấy, còn dám không thừa nhận!"
Nữ sinh nhuộm tóc hừ lạnh một tiếng: "Xem ra không cho cô một chút bài học là không được rồi."
"Oa, không cần..." Vũ Hàn thấy nữ sinh kia giơ tay lên cao, định đánh lên người mình, Vũ Hàn chỉ có thể đưa tay che mặt lại, hoảng loạn cúi đầu tránh né.
Nhưng ngay lúc sắp mất mạng, một bàn tay to ngăn lại, một giọng nói uy nghiêm truyền vào trong tai Vũ Hàn, "Dừng tay, Mấy cô đang làm gì vậy?"
Đây... Đây là tiếng của Hứa Khắc Bình! Cô được cứu rồi, nhưng mà... Cũng có khả năng tình huống này sẽ tệ hơn. Vũ Hàn ngẩng đầu nhìn, Hứa Khắc Bình đứng ở giữa cô và nữ sinh kia, nói vói đám người đó.
"Em không sao chứ?" Hứa Khắc Bình giữ vai Vũ Hàn, hình như nhìn qua rất lo lắng cho cô.
"Em..em không sao." Vũ Hàn thấy anh như vậy liền quên mất phải nói gì rồi.
"Mấy người thật to gan!" Hứa Khắc Bình chuyển sang mắng đám nữ sinh
kia: "Là ai cho phép mấy người đánh người trong trường học? Là ai xúi bẩy, nói mau!"
"Khắc Bình, chúng tôi... Chỉ là là muốn giúp anh đuổi thứ đáng ghét này thôi!" Nữ sinh nhuộm tóc nói, trong nháy mắt giọng nói trở nên nũng nịu.
"Đúng rồi, chúng tôi biết nhất định anh rất chán ghét cô ta, nhưng lại ngại ngùng không muốn xúc phạm cô ta, cho nên chúng tôi ra mặt giải quyết giúp anh!" Cái nữ sinh năm hai kia cũng phụ họa nói.
"Ai nói tôi chán ghét cô ấy hả?" Hứa Khắc Bình lạnh lùng hỏi.
"Này... Đây là tất nhiên! Bộ dạng cô ta bình thường vô vị như vậy, hơn nữa chỉ biết khiến anh gặp phiền phức, tuy rằng anh rất có trách nhiệm, nhưng nhất định là trong lòng anh cũng cảm thấy thật phiền phức!"
"Đứng chung với loại nữ sinh này, sẽ tổn hại đến hình tượng của anh!"
Lời nữ sinh đó nói càng lúc càng cay độc hơn, Vũ Hàn nghe được chỉ muốn té xỉu, chẳng lẽ không phải người đẹp, không đủ thông minh, thì nhất định phải chịu đối sử thế này sao? Cô cảm thấy bản thân thật oan ức.
Ai ngờ, phản ứng tiếp theo của Hứa Khắc Bình, là kéo bả vai Vũ Hàn, dùng hai tay vây cô trước ngực, nói với mọi người: "Mấy người nghe cho rõ ràng, là Hứa Khắc Bình tôi thích người con gái này, ai dám chạm vào một cọng tóc của cô ấy, tôi sẽ cho cả đội bóng rổ liều mạng với người đó! Nếu lại để cho tôi nghe thấy có người nói bậy về cô ấy, tôi sẽ đánh người kia rơi răng đầy đất!"
Lời này vừa nói ra, không chỉ khiến đám nữ sinh biến sắc, mà ngay cả Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi vội vàng đuổi tới, cũng đều ngây ngốc tại chỗ, không thể tin được hai mắt và lỗ tai mình, bỗng chốc bốn phía yên tĩnh như không bóng người.
Nhưng mà, người cảm thấy khiếp sợ nhất vẫn là bản thân Vũ Hàn, trước mặt cô là bộ ngực rắng chắc ấm áp của Hứa Khắc Bình, trong đầu là hưng lời tuyên bố của Hứa Khắc Bình, khiến cả người cô trở nên đần độn, không hiểu được nên phải cựa quậy thế nào, phản ứng như thế nào.
"Này... Điều này sao có thể chứ?" Nữ sinh nhuộm tóc gần như bị đả kích lớn, sắc mặt trắng bệch.
"Không! Sẽ không, em không tin!" Có nữ sinh đã rơi lệ ào ào.
Giọng điệu Hứa Khắc Bình tràn ngập uy hiếp, "Lần này xem như mấy người vi phạm lần đầu, tôi miễn cưỡng không không thèm so đo, nhưng nếu như có lần sau, không cần nói các cô có là nữ sinh, tôi cũng lấy mấy người ra làm bóng đánh! Bây giờ lập tức cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa."
"A, trời ạ..." Nghe đến đó, cuối cùng nữ sinh nhuộm tóc té xỉu, được đám bạn bên cạnh cùng nhau khiên đi.
Trong thoáng chốc sĩ khí của đám cận vệ sa sút, lại rơi xuống nước mắt hỉ mũi, được nhóm chị em nâng đỡ nhau về, yên lặng đau lòng rời đi.
Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi ở bên cứng ngắc nhìn sang đối phương, kinh ngạc và hoảng loạn trao đổi tin tức, "Học muội, hình như chúng ta không có nằm mơ mà?" Cao Dụ Tường lên tiếng hỏi.
Lâm Mạnh Hi nhéo nhéo gò má mình, "Hẳn là không phải, nếu không sao nhéo không đau, hai người làm bộ mộng du?"
Lúc này Hứa Khắc Bình mới buông Vũ Hàn ra, hai tay nắm bả vai cô, cúi đầu lo lắng hỏi: "Em là đồ ngốc, có sao không?"
"Em... em còn tốt lắm." Chỉ là cả khuôn mặt đều đã đỏ ửng!
Cô vẫn không thể tin, làm sao Hứa Khắc Bình có thể thích cô? Không, ông trời không nên đối xử với cô như thế.
"Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không thể không nói như vậy, nếu không về sau sẽ không đảm bảo an toàn cho em." Giọng nói Hứa Khắc Bình khô khan giải thích.
"Đó là... Lừa bọn họ sao?" Vũ Hàn nghe nói như thế, cũng không thể nói rõ là trong lòng cảm thấy giải thoát.
"Ừm." Hứa Khắc Bình gật đầu, lấy giọng điệu kiên quyết nói: "Về sau em cứ giả bộ làm bạn gái tôi, như vậy mới không có người bắt nạt em! Nếu không sẽ giống như chuyện lúc nãy, sẽ luôn gặp phải những chuyện như vậy."
Cô chỉ có thể sợ hãi hỏi: "Anh nhất định... Phải làm như vậy sao? Em, em không..." Cùng một người luôn mắng cô ngốc, vận mệnh của cô sẽ càng gập ghềnh sao đây?
"Không sai, trừ nó ra không có cách khác." Hứa Khắc Bình kiên quyết nói, giọng điệu nghiêm túc không tha cho Vũ Hàn.
"Làm ơn, tha cho tôi đi..." Vũ Hàn thật sự rất muốn khóc!
"Mà này, em có nghe tôi nói không đấy, đã quên buổi sáng tôi nói gì sao?"
Không, anh sẽ không nghiêm túc đâu? Làm sao anh có thể nhẫn tâm đánh mông
cô! Ôi, Vũ Hàn còn có thể thế làm gì? Chỉ suy yếu lên tiếng: "Nhớ ạ."
"Cứ quyết định như vậy, về sau em sẽ là bạn gái của tôi. Tôi sẽ bảo vệ em." Tiếp theo, ánh mắt Hứa Khắc Bình dời về phía Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi, "Mấy người đều nghe thấy rồi, phải giữ bí mật đó, còn phải giúp tôi chăm sóc em ấy biết không?"
Trời sinh Hứa Khắc Bình đã có khí chất sai khiến người khác, Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi ngoan ngoãn gật đầu.
"Được rồi, tôi đưa em về lớp học, về sau không được làm gì một mình, nghe rõ không?" Hứa Khắc Bình kéo Vũ Hàn, cô chỉ có thể để mặc hai chân, đi về cùng anh.
"Nghe rõ..."
"Lớn tiếng một chút! Chưa ăn cơm à?"
"Nghe rõ!"
Nhìn bóng lưng bọn họ đi xa, Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi yên lặng một lát, tiện đà liếc nhìn nhau, Cao Dụ Tường nói ra nghi vấn trong lòng, "Em cảm thấy... Cái này thật sự là đang diễn trò hay sao?"
Lâm Mạnh Hi lắc đầu, "Kịch giả tình thật, diễn giả thực làm, diễn như đời người, đời người như diễn!"
Cao Dụ Tường có chút đồng ý "Ừm" một tiếng, "Đại khái chỉ có Vũ Hàn sẽ bị lừa thôi?"
"Anh thấy... Cậu ta ăn hết Vũ Hàn rồi."
"Đây không phải là việc có thể diễn?"
"Chúng ta mỏi mắt mong chờ đi!"