“Tại sao lại như thế?” Ron dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Harry, “Hermione, không pahir bồ nói….”
Cậu còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Hermione lặng lẽ chỉ chỉ ngón tay ra phía sau, quay đầu lại liền hiểu. Đồng thời càng thêm bái phục trình độ của cô nàng, cũng rùng mình nhận ra con gái nếu kiên quyết vùng lên tuyệt đối sẽ vô cùng đáng sợ.
Từ lúc Harry kêu to, Hermione liền quét ra-đa một vòng bán kính 100 dặm gần đó, không uổng côn tia được Draco Malfoy đang đi đến. Nhưng là, Harry vé bỏng của chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, như cũ đắm chìm trong niềm vui sướng của bản thân, nói ra một câu mà sau này nghĩ lại hận không thể tự cắn lưỡi: “Thật tốt quá!! Mình có thể không cần yêu Malfoy! Ma kính sáng lên là vì Cedric! Không phải vì Malfoy! Như vậy mình sẽ yêu hai người, mình cũng có thể lựa chon không yêu cậu ta!!”
Thanh âm của Harry rất lớn, rất rõ ràng, thế nên một chữ cũng không thoát khỏi lỗ tai Draco. Với chỉ số IQ xấp xỉ An-be Anh-xtanh, anh ngay lập tức hiểu hết mọi việc.
Nếu như bình thường, anh hẳn là cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng hiện tại lòng anh lại vô cùng khó chịu, nhất là khi Harry không ngừng lặp lại hai chữ “KHÔNG YÊU”.
Chẳng lẽ yêu anh không tốt sao? Chẳng lẽ làm người yêu của anh khiến cậu cảm thấy chán ghét và nhục nhã? Tốt xấu gì anh cũng là Hoàng Tử Slytherin, lẽ nào vẫn không xúng với Cậu Bé Vàng Gryffindor? So với anh, cậu thà nguyện ý đi yêu cái tên Diggory kia?
Draco cau mày, vô cùng bất mãn với lời nói của Harry. Hơn nữa, sau vài ngày liên tục phiền lòng vì cậu, anh đã dần dần hiểu được tâm tình này là do đâu mà ra. Anh nghĩ anh cần phải cho Harry biết cái gì gọi là “vâng lời”.
“Harry, cậu như này là không nguyện ý yêu thương Malfoy?” Chú ý tới vẻ mặt của người kia, Hermione cười trộm hỏi.
“Thề có Merlin tài ba trên cao, nếu bây giờ cậu ta xuất hiện, mình chấp nhận yêu cậu ta vô điều kiện!” Harry không sợ chết trả lời, không hề nghĩ đến Merlin sớm đã vứt bỏ cậu.
Harry vừa xoay người lại liền thấy Draco Malfoy-người-thật chân chính đứng cách cậu không đến một mét. Vẻ tươi cười trên mặt ngay lập tức đông cứng, trong vòng 60 giây tuyệt đối không tìm được giọng nói của bản thân.
“Harry Potter.” Draco dùng đôi môi khêu gợi cùng thanh âm từ tính gọi đầy đủ tên họ Harry.
Harry rõ rang nghe được tiếng cười khả ố của Merlin vang vọng xung quanh, đời cậu coi như xong! Dù vậy, nội tâm vẫn không tiền đồ cảm thán: giọng Draco dễ nghe muốn chết!!!
Trời đất quỷ thần ơi,mau tỉnh lại đi Harry! Mày tại sao lại bị KNOCK OUT chỉ vì một câu nói của tên kia vậy hả??? Nhưng mà, ân, tren kia thực sự rất đẹp trai nha~~~ Harry ở trong lòng khẽ chen thêm một câu.
“Ma…Malfoy, cậu, cậu lại gần tôi làm gì?” Harry lắp bắp, nhanh chóng lùi về phía sau đồng thời oán giận Ron và Hermione tại dao không nhắc nhở cậu làm hại cậu nói một câu cũng không xong.
“Là chính cậu ngẩn người không phát hiện thôi.” Draco nhún vai, cố ý tìm góc độ bản thân đẹp trai nhất phóng điện về phía Harry, sau đó hài lòng nhìn khuôn mặt dại ra của cậu nhanh chóng ửng hồng.
“Có….có việc gì sao, MMa……Malfoy?” Hary lắp bắp lợi hại hơn.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu một lát.”
“Nói…..nói chuyện gì?” Đề phonhf nhìn Draco, Hary cảnh giác hỏi. “Muốn nói, thì nói ở đây đi.” Như vậy, cậu sẽ tương đối an toàn.
“Hình như cậu không hiểu thế nào là nói chuyện riêng thì phải, Potter.” Lần thứ hai bất mãn với lời nói của Harry, khoé mắt Draco liếc về phía Granger, ý nghĩa của hành động này không cần phải nói.
Đồng dạng, Harry cũng nhìn Hẻmione, hy vọng cô không cần đáp ứng. Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt không có vấn đề của cô, Harry khóc thét.
“Tốt lắm.” Draco vừa lòng nở nụ cười, lần đầu tiên anh cảm thấy Máu Bùn cũng không đáng ghét cho lắm.
Tốt? Tốt cái gì? “A! Cậu….cậu làm gì vậy??? Draco Malfoy, thả tôi ra!!!” Nhân lúc cậu còn đang chòm trong suy nghĩ của bản thân, Draco một phen ôm bổng Harry vào lòng.
Bị cánh tay mạnh mẽ hữu lực của Draco ôm lấy, Harry vô cùng xấu hổ. Thế này khác gì đối xử với cậu như với con gái chứ? Khuôn mặt cậu đỏ dến không thể đỏ hơn, thực hối hận tại sao không mang áo tàng hình bên người. Cho dù vô cùng xấu hổ, Harry cũng vô pháp phủ nhận loại cảm giác được ôm lấy này chết tiệt khiến cậu không muốn rời đi mới đau!
Trời ạ! Tiêu rồi… Harry rốt cục thừa nhận, cậu thực sự động tâm với Draco Malfoy.
Cậu còn chưa nói hết câu đã nhìn thấy Hermione lặng lẽ chỉ chỉ ngón tay ra phía sau, quay đầu lại liền hiểu. Đồng thời càng thêm bái phục trình độ của cô nàng, cũng rùng mình nhận ra con gái nếu kiên quyết vùng lên tuyệt đối sẽ vô cùng đáng sợ.
Từ lúc Harry kêu to, Hermione liền quét ra-đa một vòng bán kính 100 dặm gần đó, không uổng côn tia được Draco Malfoy đang đi đến. Nhưng là, Harry vé bỏng của chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, như cũ đắm chìm trong niềm vui sướng của bản thân, nói ra một câu mà sau này nghĩ lại hận không thể tự cắn lưỡi: “Thật tốt quá!! Mình có thể không cần yêu Malfoy! Ma kính sáng lên là vì Cedric! Không phải vì Malfoy! Như vậy mình sẽ yêu hai người, mình cũng có thể lựa chon không yêu cậu ta!!”
Thanh âm của Harry rất lớn, rất rõ ràng, thế nên một chữ cũng không thoát khỏi lỗ tai Draco. Với chỉ số IQ xấp xỉ An-be Anh-xtanh, anh ngay lập tức hiểu hết mọi việc.
Nếu như bình thường, anh hẳn là cảm thấy vô cùng may mắn, nhưng hiện tại lòng anh lại vô cùng khó chịu, nhất là khi Harry không ngừng lặp lại hai chữ “KHÔNG YÊU”.
Chẳng lẽ yêu anh không tốt sao? Chẳng lẽ làm người yêu của anh khiến cậu cảm thấy chán ghét và nhục nhã? Tốt xấu gì anh cũng là Hoàng Tử Slytherin, lẽ nào vẫn không xúng với Cậu Bé Vàng Gryffindor? So với anh, cậu thà nguyện ý đi yêu cái tên Diggory kia?
Draco cau mày, vô cùng bất mãn với lời nói của Harry. Hơn nữa, sau vài ngày liên tục phiền lòng vì cậu, anh đã dần dần hiểu được tâm tình này là do đâu mà ra. Anh nghĩ anh cần phải cho Harry biết cái gì gọi là “vâng lời”.
“Harry, cậu như này là không nguyện ý yêu thương Malfoy?” Chú ý tới vẻ mặt của người kia, Hermione cười trộm hỏi.
“Thề có Merlin tài ba trên cao, nếu bây giờ cậu ta xuất hiện, mình chấp nhận yêu cậu ta vô điều kiện!” Harry không sợ chết trả lời, không hề nghĩ đến Merlin sớm đã vứt bỏ cậu.
Harry vừa xoay người lại liền thấy Draco Malfoy-người-thật chân chính đứng cách cậu không đến một mét. Vẻ tươi cười trên mặt ngay lập tức đông cứng, trong vòng 60 giây tuyệt đối không tìm được giọng nói của bản thân.
“Harry Potter.” Draco dùng đôi môi khêu gợi cùng thanh âm từ tính gọi đầy đủ tên họ Harry.
Harry rõ rang nghe được tiếng cười khả ố của Merlin vang vọng xung quanh, đời cậu coi như xong! Dù vậy, nội tâm vẫn không tiền đồ cảm thán: giọng Draco dễ nghe muốn chết!!!
Trời đất quỷ thần ơi,mau tỉnh lại đi Harry! Mày tại sao lại bị KNOCK OUT chỉ vì một câu nói của tên kia vậy hả??? Nhưng mà, ân, tren kia thực sự rất đẹp trai nha~~~ Harry ở trong lòng khẽ chen thêm một câu.
“Ma…Malfoy, cậu, cậu lại gần tôi làm gì?” Harry lắp bắp, nhanh chóng lùi về phía sau đồng thời oán giận Ron và Hermione tại dao không nhắc nhở cậu làm hại cậu nói một câu cũng không xong.
“Là chính cậu ngẩn người không phát hiện thôi.” Draco nhún vai, cố ý tìm góc độ bản thân đẹp trai nhất phóng điện về phía Harry, sau đó hài lòng nhìn khuôn mặt dại ra của cậu nhanh chóng ửng hồng.
“Có….có việc gì sao, MMa……Malfoy?” Hary lắp bắp lợi hại hơn.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu một lát.”
“Nói…..nói chuyện gì?” Đề phonhf nhìn Draco, Hary cảnh giác hỏi. “Muốn nói, thì nói ở đây đi.” Như vậy, cậu sẽ tương đối an toàn.
“Hình như cậu không hiểu thế nào là nói chuyện riêng thì phải, Potter.” Lần thứ hai bất mãn với lời nói của Harry, khoé mắt Draco liếc về phía Granger, ý nghĩa của hành động này không cần phải nói.
Đồng dạng, Harry cũng nhìn Hẻmione, hy vọng cô không cần đáp ứng. Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt không có vấn đề của cô, Harry khóc thét.
“Tốt lắm.” Draco vừa lòng nở nụ cười, lần đầu tiên anh cảm thấy Máu Bùn cũng không đáng ghét cho lắm.
Tốt? Tốt cái gì? “A! Cậu….cậu làm gì vậy??? Draco Malfoy, thả tôi ra!!!” Nhân lúc cậu còn đang chòm trong suy nghĩ của bản thân, Draco một phen ôm bổng Harry vào lòng.
Bị cánh tay mạnh mẽ hữu lực của Draco ôm lấy, Harry vô cùng xấu hổ. Thế này khác gì đối xử với cậu như với con gái chứ? Khuôn mặt cậu đỏ dến không thể đỏ hơn, thực hối hận tại sao không mang áo tàng hình bên người. Cho dù vô cùng xấu hổ, Harry cũng vô pháp phủ nhận loại cảm giác được ôm lấy này chết tiệt khiến cậu không muốn rời đi mới đau!
Trời ạ! Tiêu rồi… Harry rốt cục thừa nhận, cậu thực sự động tâm với Draco Malfoy.