Ánh đèn chói lóa đột ngột chiếu đến, hấp dẫn tầm nhìn của mọi người, người được chúc mừng sinh nhật đứng trên bậc cầu thang trong nháy mắt mất đi sự chú ý, lúng túng, sững sờ ngay tại chỗ.
Là ai to gan đến vậy, dám ở trong tiệc sinh nhật của Mai Lãng Khôn chiếm spotlight!
Đây chẳng phải là muốn khiến người ta khó chịu sao? Mà nào chỉ là khó chịu, còn là đánh thẳng vào mặt nhà họ Mai ấy chứ.
Tuy nhiên, mấy chục giây sau, sự xuất hiện của chiếc Lincoln phiên bản giới hạn đã lập tức khiến mọi người phải há hốc mồm!
Là xe của Lưu Nguyên Hào!
Nhưng điều mọi người thắc mắc là tại sao Lưu Nguyên Hào lại làm vậy?
Đừng nói là người khác, ngay cả Diêu Lan Hạ cũng không biết anh định làm gì.
Trong ánh mắt nghi ngờ cùng kinh ngạc của mọi người, chiếc xe Lincoln màu đen lái thẳng vào khu dinh thự, thân xe to lớn, sang trọng tượng trưng cho địa vị và quyền lực của chủ nhân, thu hút sự bàn tán và ngưỡng mộ của mọi người.
Quý Đông Minh dừng xe lại, đỗ đúng ngay dưới ánh đèn, ánh đèn neon chiếu lên sự xa hoa, sang trọng của chiếc xe, khiến người ta không thể rời mắt đi được.
Mai Lãng Khôn cùng gia đình ba người trố mắt nhìn nhau, Vũ Trúc Ngọc bất an nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Lưu Đình, lại quay ra nhìn Lưu Nguyên Hào đang ngạo nghễ đứng giữa đám đông.
Tối nay anh định làm gì vậy?
Trước khi mọi người kịp hoàn hồn, cốp sau của chiếc xe Lincoln đã được mở ra bằng điều khiển từ xa, tấm cửa đen được nâng lên, ánh sáng rực rỡ chiếu lên những bông hoa hồng và hoa dành dành.
Các vị khách nữ che miệng thốt lên! Chiếc xe sang trọng đầy hoa tươi chính là cảnh tưởng trong mơ hoàn hảo nhất trong mắt phụ nữ!
Nhưng... tối nay là tiệc sinh nhật của Mai Lãng Khôn cơ mà.
Diêu Lan Hạ nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Lưu Nguyên Hào, ánh mắt anh sâu thẳm không chút gợn sóng, không ai đoán được anh đang nghĩ gì trừ khi anh muốn biểu lộ ra ngoài.
Cố Diên Sâm nghiêng người dựa vào bức tượng điêu khắc bằng ngọc bích màu trắng, một tay lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, tay kia rất tự nhiên đặt lên vai người đẹp bên cạnh, môi mỏng nhếch lên đầy tà tứ, cong môi nhấp một chất lỏng màu đỏ.
Toàn trường im lặng khoảng ba mươi giây, Mai Lãng Khôn cười giảng hòa: "Lưu Nguyên Hào, chú không hiểu lắm."
Thân hình thon dài của Lưu Nguyên Hào đứng dưới chùm sáng, tỏa ra ánh hào quang thuộc về riêng anh, hai người cách nhau mười thước, ánh mắt giao nhau giữa không trung, không một tiếng động.
Lưu Nguyên Hào cau mày, dường như cảm thấy có gì đó không đúng: "Chú Mai, cấp dưới làm việc không tốt, xem ra đã quét sạch sự quan tâm của mọi người với tiệc sinh nhật của chú rồi."
Tầm mắt của hơn trăm người đều đổ dồn về phía Lưu Nguyên Hào, câu nói nghe có vẻ rất lễ phép, nhưng không hề thấy dấu hiệu sự nhượng bộ, cũng không nhìn ra tia áy náy nào.
Mai Khánh Vân khẽ mở đôi môi hồng, nhỏ nhẹ nói: "Anh Hào, anh chuẩn bị quà cho ba em, rất đặc biệt, em thay mặt ba cảm ơn anh."
Diêu Lan Hạ ở bên cạnh không nói một lời, ánh mắt đột nhiên lạnh đi, Lưu Nguyên Hào đến dự sinh nhật của Mai Lãng Khôn mà lại mang tới hàng nghìn đóa hồng, nhìn thế nào cũng thấy không phải dành cho ông ta. Lời Mai Khánh Vân vừa nói đã lấy giọng khách át giọng chủ, giống như dẫn dắt mọi người liên tưởng.
Lưu Nguyên Hào và Mai Khánh Vân có mối quan hệ mập mờ, tiệc sinh nhật của Mai Lãng Khôn chính là cơ hội tốt để lấy lòng, tất nhiên cũng là để phô trương thanh thế.
Diêu Lan Hạ nghĩ tới đây thì ngửa đầu uống cạn ly rượu, chất cồn cay cay xộc vào khoang miệng khiến cô bị sặc, suýt nữa rơi nước mắt.Diêu Lan Hạ lặng lẽ xoay người, rầu rĩ rời khỏi đám đông.
Lục Thu Trà nắm chặt tay cô: "Hạ Hạ, tên Lưu Nguyên Hào này chẳng phải kẻ tốt lành gì! Đừng quá đau lòng, dù sao anh ta cũng sắp thành chồng cũ của cậu rồi!"
Mai Khánh Vân vừa nói xong thì những người bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán, tối nay Lưu Nguyên Hào đối với Mai Khánh Vân định làm gì vậy? Cách thức điên rồ như vậy, quả thật rất hợp với phong cách của Lưu Nguyên Hào!
Không phải sao? Lúc đầu anh còn trải đầy hoa hồng trong bệnh viện.
Lưu Nguyên Huyên cười nhẹ, anh trai anh ta sẽ không làm ra loại chuyện không có đầu óc như vậy, Mai Khánh Vân và chị dâu đáng yêu khác nhau một trời một vực.
Chỉ số IQ của anh trai là bao nhiêu cơ chứ? Haizz, mọi người cứ chờ mà xem.
Chờ tiếng bàn luận dần dần nhỏ đi, Lưu Nguyên Hào mới chậm rãi nói: "Những bông hoa này không phải để tặng ba của cô."
Chẳng lẽ thực sự là tặng cho Mai Khánh Vân!
Mai Khánh Vân mấp máy môi hồng, mềm mại đáng yêu nói: "Anh Hào..."
Diêu Lan Hạ nhắm mắt lại, trong lòng quặn đau! Gọi cô tới đây là để cô xem vở kịch này sao!
Lưu Nguyên Hào, anh đúng là kẻ độc ác!
Lưu Nguyên Hào đi về phía đám đông, từng bước tiến về phía trước, mọi người chủ động rẽ sang hai bên nhường đường cho anh, kinh ngạc nhìn dáng người nghiêm nghị của người đàn ông.
Cuối cùng, anh đi tới phía đuôi xe, đứng dưới ánh đèn, cả người được bao phủ bởi một thứ ánh sáng màu bạc, sáng lấp lánh, như câu mất hồn người ta.
"Đêm nay cũng là một đêm đặc biệt với cháu, chú Mai, chú không phiền để cháu mượn sân nhà một chút chứ?" Đôi mắt sâu thẳm khó lường của Lưu Nguyên Hào khiến người khác không thể biết được tâm trạng hiện tại của anh.
Mai Lãng Khôn mỉm cười, gật đầu: "Được, dĩ nhiên là được!"
Phó Văn Phương vỗ vai con gái: "Vân Vân, mẹ đã nói gì nào? Lưu Nguyên Hào không phải kẻ ngốc, cậu ta cũng có mắt, Diêu Lan Hạ chỉ là một đứa ti tiện, nhà thì phá sản, làm sao có thể so sánh được với con?"
Mai Khánh Vân đứng thẳng lưng, hai tay ôm lấy bụng dưới, chờ đợi cảnh tượng lãng mạn sắp diễn ra.
Lưu Nguyên Hào đứng dưới ánh đèn, đôi mắt như chim ưng tìm kiếm một thân ảnh, cô đang lẩn trốn trong đám đông, giống như lính đào ngũ vậy.
Đôi lông mày nhíu lại, đồ ngốc này, khí thế lúc nãy bay đi đâu mất rồi?
"Em có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, cũng là vào mùa hè."
Anh đang nói chuyện với ai?
Mùa hè?
Mai Khánh Vân cười càng đắc ý, không sai, lúc cô ta cứu Lưu Nguyên Hào đúng là vào mùa hè.
Lục Thu Trà ôm cánh tay Diêu Lan Hạ: "Có phải đang nói cậu không? Có... phải không?"
Giọng nói trầm thấp dễ chịu của Lưu Nguyên Hào giống như hơi rượu mới ủ, mang theo thứ ánh sáng lấp lánh như thủy tinh, dễ dàng chiếm được trái tim của bất kỳ ai.
"Ngày đó, em đã hỏi, sao tim anh lại đập nhanh như vậy, không phải do anh có tật giật mình mà chính là anh đã rung động trước một người con gái."
Cái gì?!
Mai Khánh Vân không hiểu! Nhưng Diêu Lan Hạ đã ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lưu Nguyên Hào, đôi môi đỏ mọng không thể khép lại hồi lâu.
Khóe miệng Lưu Nguyên Hào hiện lên một nụ cười: "Đúng vậy, năm đó lần đầu tiên thấy em, anh đã rung động, vì em mà rung động."
Cái... cái gì?!
Hôm đó là ngày đầu tiên cô về nước, sau khi xuống máy bay thì bắt taxi về nhà, trên đường đi thì gặp tai nạn xe, xe của Lưu Nguyên Hào bị tông vào đuôi, cô xuống xe nửa đường để tìm cứu viện.
Anh cũng không bị thương, nhưng khi cô ghé tai vào nghe nhịp tim thì thấy tim anh đập rất nhanh.
Nhưng cô không dám nghĩ, sau gần bốn năm, anh lại nói cho cô biết sự thật!
Lưu Nguyên Hào lấy từ phía sau xe một nhành hoa dành dành xinh đẹp, trước ánh mắt của mọi người, có cảm giác như xung quanh không có ai, anh đi về phía dòng người, sải bước đến gần cô...
Diêu Lan Hạ hất tay Lục Thu Trà ra, ra sức lắc đầu, không! Lưu Nguyên Hào, không thể, anh làm như vậy, sẽ biến cô thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, nhà họ Mai sẽ không bỏ qua cho cô, người nhà họ Lưu cũng sẽ không bỏ qua cho cô!
Cô sẽ bị chặn đứng không còn đường lui!
Lưu Nguyên Hào trong lòng biết rõ, nếu không cự tuyệt nhà họ Mai bằng cách này, cả đời sau của anh sẽ luôn bị kìm hãm, sẽ không bao giờ bình yên được.
Lưu Đình và Vũ Trúc Ngọc, hai người này anh hiểu rõ như lòng bàn tay. Người nhà họ Lưu tàn nhẫn vô tình, anh cũng quá rõ.
Anh đã từng là một người trong số đó, tuyệt tình, sống theo chủ nghĩa cá nhân, bây giờ, anh muốn vì một người mà chiến đấu chống lại tất cả.
Nghĩ lại, kể từ năm đó anh cãi lại cả nhả, kết hôn với Diêu Lan Hạ, thì trận chiến đã bắt đầu rồi.
"Lan Hạ, anh xin lỗi ba năm qua vì anh mà em phải chịu nhiều ủy khuất, sau này sẽ không như vậy nữa."
Anh nắm lấy vai cô, không cho cô cơ hội chạy trốn nửa đường.
Diêu Lan Hạ ngẩng đầu lên, đôi mắt ướt át, mờ mịt nhìn anh: "Lưu Nguyên Hào, anh là đang ép em đến đường chết."
Ngón tay anh bẻ cong nhành hoa, rồi cắm một nhành hoa dành dành mới chớm nở lên búi tóc cô, màu hoa trắng càng tôn lên gò má trắng muốt của cô, dưới ánh đèn nhàn nhạt càng trở nên sáng rực rỡ.
Sự uy nghiêm bất khả xâm phạm của người đàn ông khiến toàn bộ những lời chỉ trích tại hiện trường đều nghẹn xuống cổ họng, chỉ còn lại hô hấp của anh và nhịp tim của cô.
"Mợ Lưu, em trốn không thoát. Cho dù là đường chết, em cũng phải cùng anh đi vào."
Anh ôm bờ vai cô, ghé sát tai cô mà nói: "Lan Hạ, anh yêu em."
Diêu Lan Hạ thụ động đón nhận cái ôm của anh, cằm để trên vai anh, những giọt nước mắt nóng bỏng như axit, ăn mòn hai mắt.
Nhưng là, rất xin lỗi, Lưu Nguyên Hào, rất rất xin lỗi anh.
Nhiều phóng viên tại hiện trường điên cuồng chụp hình, ánh đèn flash như những bông tuyết bay về phía đôi vợ chồng đang tình tứ!
Nhà tài phiệt hàng đầu Lưu Nguyên Hào ở ngay trong tiệc sinh nhật của Mai Lãng Khôn cả gan bày tỏ tình cảm với vợ, phá tan tin đồn bất hòa, hoàn toàn không cho Mai Khánh Vân cơ hội phản biện.
Mà Lưu Đình và Vũ Trúc Ngọc đều đang có mặt tại đây!
Lưu Nguyên Hào buông bả vai cô ra, cầm lấy tay cô, thành thật thâm tình như sóng biển trào dâng muốn nuốt chửng cô vậy: "Bây giờ, cùng anh đối mặt với đường chết nhé."
Người đàn ông ôm chặt người con gái vào lồng ngực, hồn nhiên không biết nãy giờ mình vừa gây ra họa. Anh đi lên sân khấu, lãnh đạm nhìn về phía một nhà ba người nhà họ Mai sớm đã tức hộc máu: "Cảm ơn chú Mai đã cho phép, như chú đã thấy, đây chính là quyết định của cháu."
Anh cứ thế hùng hồn nói với Mai Khánh Vân, sau này không cần dây dưa nữa, về đứa bé, cô ta muốn xử lý thế nào thì xử lý. Bảo anh cưới cô ta chỉ là vọng tưởng.
Hai mắt Mai Khánh Vân đỏ lên, vừa bực vừa hận: "Anh Hào, anh ngay cả con mình anh cũng không cần, không sợ người ngoài mắng anh là kẻ vong ân bội nghĩa sao?"
Diêu Lan Hạ thống khổ nhắm mắt lại, Lưu Nguyên Hào làm chuyện quá cực đoan, hoàn toàn không nghĩ đến hậu quả!
Để chặn miệng cô ta, Lưu Nguyên Hào công khai đối đầu với hai nhà Lưu Mai ngay tại một bữa tiệc trọng đại giữa thủ đô, anh đúng là muốn quay lưng với cả thế giới mà!
"Khánh Vân, cô biết bản thân sai ở chỗ nào không? Người ta chỉ cần một ngày, mà cô dùng cả năm năm cũng không nghĩ ra."
Mai Khánh Vân không chú ý đến hình tượng, bước xuống bậc cầu thang, hai tay ôm chặt lấy Lưu Nguyên Hào: "Không! Em không muốn, em yêu anh, anh Hào, em yêu anh, em không thể sống thiếu anh! Trong bụng em là con của chúng ta, anh không thể không cần đứa bé."
Lưu Nguyên Hào nhíu chặt mày, giọng nói lạnh lùng, mất kiên nhẫn: "Buông tay, trước khi tôi ra tay thì mau buông ra."
"Em không buông! Em không muốn! Em yêu anh! Em yêu anh đã năm năm, cô ta dựa vào cái gì mà có thể kết hôn với anh, năm đó cô ta chính là dựa vào thủ đoạn để bò lên giường anh! Cô ta dựa vào cái gì!"
Mai Khánh Vân đã đạp phải ranh giới cuối cùng của Lưu Nguyên Hào.
Bàn tay hung hăng giật mạnh một cái! Mai Khánh Vân bị quăng ra xa nửa mét, nếu không phải Mai Lãng Khôn kịp thời chạy đến thì Mai Khánh Vân đã ngã xuống đất.
Mai Khánh Vân than vãn khóc lớn, bẽ mặt, tru lên: "Anh Hào, anh không thể đối xử với em như thế! Kẻ ti tiện như Diêu Lan Hạ, cô ta không xứng! Không xứng!"
Vừa khóc vừa gào, Mai Khánh Vân đưa hai tay lên như muốn xé nát mặt Diêu Lan Hạ.
Mà Diêu Lan Hạ lúc này đang an tĩnh đứng bên cạnh Lưu Nguyên Hào, nhành hoa dành dành trên tóc khoe ra màu trắng đầy quyến rũ.
Phó Văn Phương nghiến răng nghiến lợi: "Lưu Nguyên Hào, cậu có biết hành động hôm nay của mình có ý nghĩa gì không! Hai nhà Mai Lưu từ nay sẽ đối nghịch!"
Vũ Trúc Ngọc đau lòng nhắm chặt hai mắt, trượt chân một cái, lập tức đụng trúng cây cột phía sau lưng.
Con trai bà ta tự đào một cái hố không đáy, rồi tự chôn mình xuống dưới đó.
Lưu Nguyên Hào nắm chặt tay Diêu Lan Hạ, không phản ứng lại với sự tức giận của Vũ Trúc Ngọc, cũng không để tâm tới thái độ công kích của Mai Lãng Khôn lúc này.
Anh chỉ quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Diêu Lan Hạ, nở một nụ cười quyến rũ trên môi, mang trái tim đầy thương tích nhưng toàn vẹn của mình hướng về phía cô, hỏi: "Lan Hạ, nếu không thể cùng nhau hưởng thụ vinh quang, thì cùng anh đối mặt với loạn thế nhé. Em có đồng ý không?"