Anh gọi tên Diêu Lan Hạ, cho dù đã biến thành bộ dạng như thế này, trong lòng anh vẫn chôn sâu bóng hình người phụ nữ kia!
A!!
Mai Khánh Vân không cam tâm! Cô không cam tâm mình không chiếm được một góc nào trong trái tim Nguyên Hào!
Ngoài không cam tâm, cảm xúc nhiều hơn cả đó là bất an, nếu trong lòng Nguyên Hào chỉ có Diêu Lan Hạ thì cô phải làm sao? Cho dù Diêu Lan Hạ đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu nhưng cô vẫn không chiếm được vị trí nào trong trái tim Nguyên Hào.
Liếc nhìn với ánh mắt thâm sâu.
Mai Khánh Vân không chỉ muốn đuổi Diêu Lan Hạ đi mà còn muốn Nguyên Hào hoàn toàn hận cô ta để ba chữ “Diêu Lan Hạ” trở thành cấm kỵ trong lòng anh, khiến anh không muốn nhắc đến tên cô ta nữa.
Nghĩ đến đây, Mai Khánh Vân siết chặt đầu ngón tay, sau khi xác định trong phòng chưa có ai tỉnh, cô ta cầm điện thoại đi đến ban công rồi gọi cho Cao Dĩnh Nhi.
Cao Dĩnh Nhi vừa đến bệnh viện, đang dùng điện thoại xem tin tức Nguyên Hào bị đưa vào viện thì số điện thoại của Mai Khánh Vân đột nhiên nhấp nháy.
“Chị họ, chị đang ở đâu thế?”
Cao Dĩnh Nhi đi lên bậc thang của tòa nhà cấp cứu: “Chị vừa đến bệnh viện, chị đã xem tin tức rồi, tình hình hiện giờ của Nguyên Hào như thế nào? Đã tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa tỉnh lại, chị họ, em có chuyện muốn nói với chị, chị phải phối hợp với em.” Mai Khánh Vân đè thấp giọng, dùng bàn tay bịt loa lại, cẩn thận dựa vào lan can, không được để người khác nghe thấy bất cứ câu nói nào của cô ta.
“Chuyện gì, em nói đi.” Cao Dĩnh Nhi không đi đến thang máy, trực giác mách bảo cô ta chuyện Mai Khánh Vân chuẩn bị nói rất nghiêm trọng.
Mai Khánh Vân nhìn quanh phòng: “Chị họ, hiện giờ trong lòng Nguyên Hào chỉ có Diêu Lan Hạ, em nghĩ cho dù Diêu Lan Hạ có chết thì anh ấy cũng không chấp nhận người khác nên trước khi loại Diêu Lan Hạ ra khỏi trái tim anh ấy, em muốn cô ta phải hoàn toàn bẽ mặt, khiến cô ta không còn bất cứ chỗ dựa nào trước mặt nhà họ Lưu và Nguyên Hào nữa.”
Cao Dĩnh Nhi giẫm từng bước trên cầu thang đi lên tầng bốn, đôi môi tô son đỏ tươi hơi cong lên, cô ta nở nụ cười vừa tùy ý lại vừa thâm trầm: “Em có kế hoạch gì.”
Mai Khánh Vân nghiến răng nghiến lợi, nói từng từ một: “Đứa, bé.”
Cao Dĩnh Nhi hơi nheo mắt lại, đôi lông mày lá liễu khẽ giật giật: “Ý của em là em muốn lợi dụng đứa bé để khiến cô ta hoàn toàn mất đi chỗ dựa?”
Mai Khánh Vân gật đầu: “Đúng vậy, giấy không gói được lửa, em không thể che giấu mãi được chi bằng để đứa bé này phát huy giá trị lớn nhất của nó. Chị họ, chị nói cho em biết làm thế nào vừa bảo vệ được mình mà lại có thể khiến đứa bé biến mất.”
Cao Dĩnh Nhi đặt những ngón tay thanh mảnh của mình lên trán: “Em đã nghĩ kỹ chưa? Loại chuyện này rất có hại cho sức khỏe.”
“Uống rượu độc giải khát em còn không sợ nữa là, chị cứ nói đi!” Mai Khánh Vân gằn từng chữ, lần này cô nhất định phải thành công. Mỗi một lần chiến đấu với Diêu Lan Hạ, cô đều thua vô cùng thảm hại, lần này cô nhất định phải thắng!“Được, em đợi tin của chị!”
Cúp điện thoại, Mai Khánh Vân lại gọi cho một số khác: “Chị Bảo, gần đây có tin tức gì của Diêu Lan Hạ thì đừng quan tâm đến những người khác, để phóng viên khui ra, đến lúc đó em sẽ bảo vệ họ. Anh Nguyên Hào hôn mê chưa tỉnh nên không thể quan tâm đến những chuyện này được, cứ yên tâm làm đi!”
“Đúng vậy, viết tùy ý! Truyền thông nhất định đã có trong tay không ít tư liệu về con tiện nhân Diêu Lan Hạ đó, chỉ là bị Nguyên Hào ém xuống mà thôi, tranh thủ lúc này tung ra.”
Cúp máy, Mai Khánh Vân thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay người muốn đi vào phòng khách, nhưng vừa quay đầu lại thì đột nhiên nhìn thấy Vũ Trúc Ngọc đang đứng ở đó!
Cả người Mai Khánh Vân run rẩy mãnh liệt giống như bị sét đánh, điện thoại nắm trong tay rơi “bộp” xuống đất, khóe miệng khẽ giật mấy cái, khó khăn lắm mới nặn ra hàng chữ.
“Bác gái, bác… bác tỉnh dậy lúc nào thế?”
Vũ Trúc Ngọc khẽ xoa đầu lông mày: “Vừa mới tỉnh, cháu gọi điện thoại cho ai thế, ban công nóng như vậy sao không gọi ở bên trong?”
Giọng điệu vô cùng bình tĩnh, dường như hoàn toàn không nghe thấy nội dung cuộc điện thoại của Mai Khánh Vân. Mai Khánh Vân nhếch miệng nở nụ cười vô cùng miễn cưỡng: “Cháu, cháu sợ quấy rầy bác và anh Nguyên Hào nghỉ ngơi, chỉ là một cuộc điện thoại không quan trọng, cháu đã nói rõ ràng rồi.”
Nói xong cô ta cúi người xuống nhặt điện thoại lên, màn hình điện thoại nứt hẳn một vết có thể thấy lực ban nãy của cô ta rất lớn.
Vũ Trúc Ngọc không hỏi đến cùng, bà ta lo lắng cho con trai mình nên chợp mắt một lát đã tỉnh. Vũ Trúc Ngọc ngồi trên ghế sofa nhìn Lưu Nguyên Hào, đau lòng nắm tay anh, lẩm bẩm: “Sao còn chưa tỉnh? Nguyên Hào, con muốn mẹ phải lo lắng đến chết ư.”
Mai Khánh Vân không dám nói lung tung, chỉ im lặng đứng bên cạnh.
“Diêu Lan Hạ không đến sao?” Vũ Trúc Ngọc lạnh lùng nói ra tên Diêu Lan Hạ, giọng điệu không rõ là chán ghét hay gì khác, cũng không giống ghét bỏ lắm.
Sắc mặt Mai Khánh Vân từ từ thả lỏng: “Không đến ạ, bên ngoài có người canh chừng không để cô ta vào. Cô ta đến chỉ ảnh hưởng tới anh Nguyên Hào nghỉ ngơi mà thôi, loại người như vậy tốt nhất không nên đến gần anh Nguyên Hào.”
Bên ngoài phòng bệnh.
“Mợ chủ, bà chủ đã dặn không cho phép bất cứ ai vào thăm cậu chủ, cô vẫn nên về đi thì hơn.”
Người canh chừng bên ngoài mặc âu phục màu đen, sắc mặt tỏ vẻ khó xử nhưng giọng nói lại khó chịu, không giống người nhà họ Lưu mà giống người nhà họ Mai hơn.
Lúc này, Quý Đông Minh vội vàng bước nhanh như bay, tay xách cặp công văn, biểu cảm vô cùng gấp gáp, trên mặt còn đổ vài giọt mồ hôi.
“Mợ chủ, sao cô lại đứng bên ngoài?”
Diêu Lan Hạ không trả lời: “Xảy ra chuyện gì thế? Sao anh lại gấp gáp như vậy?”
Quý Đông Minh khẽ lau mồ hồi trên trán: “Không… không có gì, là chuyện công ty thôi, mợ chủ, cô không vào sao?”
Người áo đen thấy vậy cũng không tiện hống hách ngăn cản nữa, Diêu Lan Hạ đi theo Quý Đông Minh vào trong phòng bệnh. Nghĩ thật là đau lòng, cô muốn gặp Nguyên Hào mà lại phải nhờ vào trợ lý của anh.
Sau khi vào phòng bệnh, cô nhìn thấy ngay Vũ Trúc Ngọc và Mai Khánh Vân, hai người họ đang canh chừng trước cửa sổ Nguyên Hào, vừa thân thiết vừa đau khổ.
Quý Đông Minh đã hỏi qua bác sỹ, sếp nhà mình muốn tỉnh lại thì phải cần thời gian, nhưng có một số việc trước mắt đã không kịp đợi nữa rồi.
“Bà chủ, chỗ tôi có một vài tài liệu do Tổng Giám đốc phụ trách, bây giờ cần chữ ký của anh ấy nên là…”
Vũ Trúc Ngọc trừng mắt nhìn anh ta: “Quý Đông Minh, tôi thấy cậu chán sống rồi phải không! Bộ dạng hiện giờ của Nguyên Hào làm sao mà ký? Cho dù là chuyện gì thì cứ đợi Nguyên Hào tỉnh lại rồi nói tiếp. Công ty nhiều người như vậy mà lại chỉ đợi một mình Nguyên Hào? Nếu thật sự không được thì bảo Chủ tịch ký, Chủ tịch còn không lớn hơn Nguyên Hào ư?”
Quý Đông Minh đã đến tìm Lưu Đình nhưng ông ta không bằng lòng ký, đây là dự án của Lưu Nguyên Hào nên Nguyên Hào phải chịu trách nhiệm xử lý. Hơn nữa, chiến lược kinh doanh của Lưu Nguyên Hào và Lưu Đình là khác nhau.
“Bà chủ, tài liệu này bắt buộc phải để Tổng Giám đốc ký, tôi cũng không còn cách nào khác.”
Diêu Lan Hạ nói: “Tài liệu gì? Đưa tôi xem thử.”
Vẻ mặt Quý Đông Minh trở nên khó xử: “Mợ chủ, cái này…”
“Sao thế? Tôi là vợ anh ấy mà ngay đến cả quyền này cũng không có ư. Bây giờ anh ấy đang hôn mê, tôi là vợ anh ấy, tôi có quyền thực hiện thay anh ấy.”
Mai Khánh Vân cười lạnh: “Diêu Lan Hạ, lá gan của cô cũng lớn thật đấy. Anh Nguyên Hào mới chỉ hôn mê thôi mà cô đã gấp rút muốn cướp luôn vị trí của anh ấy rồi! Đúng là người phụ nữ lòng dạ nham hiểm mà!”
Diêu Lan Hạ nhận lấy tài liệu, hỏi ngược lại cô ta: “Nếu không, cô làm đi? Cô ký tên, cô chịu trách nhiệm, xảy ra bất cứ vấn đề gì thì cô hoàn toàn chịu trách nhiệm?”
“Cô…”
Vũ Trúc Ngọc cắt ngang lời Mai Khánh Vân, ký tên thì bắt buộc phải chịu trách nhiệm, huống hồ Mai Khánh Vân cũng không có tư cách ký tên: “Để cô ta xem.”
Diêu Lan Hạ mở tài liệu ra, cô hoàn toàn xem không hiểu, bên trong đều là số liệu và biểu đồ các loại bảng báo cáo, một loạt từ ngữ chuyên ngành trung anh đan xen, quả thật trông rất rối mắt.
Diêu Lan Hạ cầm giấy bút lên: “Trợ lý Quý, tôi có thể tin anh không?”
Quý Đông Minh kiên định gật đầu: “Mợ chủ yên tâm, tôi đã xem qua những tài liệu này rồi, nhưng cần phải ký tên nếu không sẽ không thể thực hiện được, cô có thể yên tâm ký tên.”Nếu đã như vậy, cô sẽ yên tâm ký. “Tôi ký tên, sau này nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, mọi trách nhiệm có thể đổ hết lên đầu tôi.”
Nói xong, Diêu Lan Hạ đưa bút xẹt một đường ký tên mình lên trên.
Quý Đông Minh giơ hai tay cung kính nhận lại tài liệu, anh ta đột nhiên cảm thấy tài liệu trong tay mình vô cùng có giá trị. Những lời ban nãy mợ chủ nói ra khiến một người đàn ông như anh ta cũng suýt nữa cảm động rơi nước mắt.
Quý Đông Minh cúi người, nói cảm ơn: “Mợ chủ, cảm ơn cô cnhiều lắm.”
“Phía bên công ty có việc thì anh mau đi xử lý đi, bên này có người canh chừng rồi, anh cũng vất vả nhiều ở đó rồi.” Diêu Lan Hạ thành thạo, khéo léo dặn dò, không hề lộn xộn, phong thái vô cùng quý phái, không có bất kỳ sự nhỏ mọn nào cả.
Vũ Trúc Ngọc liếc mắt đánh giá Diêu Lan Hạ, trong mắt đột nhiên xẹt qua tia kỳ lạ.
Rồi lại nhìn sang Mai Khánh Vân đang nghiến răng trợn mắt, thật ra mức độ cao thấp cũng không cần thiết phải đánh giá nữa.
Quý Đông Minh gật đầu trả lời, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Khi đi ra cửa thì nhìn thấy Lưu Nguyên Huyên xách đồ ăn đi vào, cả hai vội vàng chạm mặt nhau.
“Mẹ, chị dâu, chị Khánh Vân, người làm chuẩn bị đồ ăn, mọi người cùng ăn đi. Anh trai tạm thời vẫn chưa thể tỉnh lại, mọi người vẫn nên bảo đảm sức khỏe của mình trước thì hơn.”
Hai hộp cơm trong tay Lưu Nguyên Huyên đều cao ba tầng, sau khi mở ra thì thấy sáu món ăn một món canh, chuẩn bị rất thịnh soạn, bát đĩa xếp hết trên bàn ăn nhưng ba người lại không có bộ dạng muốn đến dùng bữa.
Vũ Trúc Ngọc kéo tay Mai Khánh Vân: “Cháu đang mang thai nhất định phải chú ý ăn uống, ăn chút gì đó đi.”
Cô ta giả bộ không muốn nhưng Vũ Trúc Ngọc nói hai ba câu là lại nghe theo.
Lưu Nguyên Huyên cười nói: “Mẹ, chị dâu, hai người cũng ăn đi, con ở đây canh chừng anh, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Vũ Trúc Ngọc đi đến trước bàn ăn, bà ta cầm thìa canh lên, lạnh lùng nhìn Diêu Lan Hạ: “Còn đứng ngây ra đó làm gì!”
Mẹ kiếp!
Phản ứng của Lưu Nguyên Huyên và Diêu Lan Hạ giống hệt nhau!
Đúng lúc này, điện thoại của Mai Khánh Vân đột nhiên vang lên một tiếng, là âm báo có tin tức mới.
Nhìn thấy tin tức, khóe miệng Mai Khánh Vân càng nhếch cao hơn.
Điện thoại của Lưu Nguyên Huyên cũng vang lên một tiếng, trượt mở điện thoại, sắc mặt Lưu Nguyên Huyên lập tức thay đổi!
Cả người cứng đờ!
Một đám phóng viên đáng chết, đây rõ ràng là đang muốn tìm đường chết mà!
Mai Khánh Vân liếc nhìn Diêu Lan Hạ, sau đó trưng ra vẻ mặt rụt rè, khó xử đưa điện thoại cho Vũ Trúc Ngọc: “Bác gái, bác xem tin này…”
Mẹ kiếp! Lưu Nguyên Huyên thật sự muốn bóp chết Mai Khánh Vân mà!
Trên màn hình điện thoại lúc này, Diêu Lan Hạ mặc quần áo của đàn ông đang bị chặn ở thang máy bệnh viện, quần áo bên trong vô cùng xộc xệch, cô dùng một tay nắm chặt lấy áo khoác người đàn ông, vẻ mặt vô cùng hoảng loạn.
Dòng chữ đi kèm còn quá quắt hơn: “Lưu Nguyên Hào xảy ra tai nạn xe trong đêm sống chết còn chưa rõ, cô vợ Diêu Lan Hạ lại mặc quần áo đàn ông, bước ra ngoài với bộ dạng xộc xệch.”
Mà tấm ảnh thứ hai, hình ảnh bên trên càng kích thích, càng khiến trí tưởng tượng của người ta bay xa hơn!
Diêu Lan Hạ dựa vào lòng một người đàn ông xa lạ, người đàn ông mặc áo phẫu thuật, không nhìn rõ mặt nhưng quần áo phẫu thuật, dáng người cao dáo, không nói họ tên càng khiến người ta dễ dàng suy đoán hơn so với nói hẳn ra!
“Lộ diện người tình bí mật của Diêu Lan Hạ, là bác sỹ khoa ngoại nào đó của bệnh viện.”
Một tin tức, hai tấm ảnh khiến Diêu Lan Hạ bị gán chặt tội danh “ngoại tình”.
Vũ Trúc Ngọc ném điện thoại lên bàn, bát đĩa rung chuyển mãnh liệt, phát ra tiếng kêu nặng nề.
“Hèn hạ! Tôi đã sớm biết cô không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì rồi!”
Tiện tay cầm lấy một đĩa thức ăn, Vũ Trúc Ngọc chậm chạp đứng lên, từng bước đi đến trước mặt Diêu Lan Hạ rồi nâng cổ tay lên.
“Mẹ!!”
“Soạt!”
Một đĩa thịt xào bông cải rơi thẳng lên mặt Diêu Lan Hạ!
Diêu Lan Hạ sững sờ đứng ngây người tại chỗ, hai mắt theo quán tính nhắm lại, sau đó là một bát canh nóng giội thẳng vào mặt!
Nước canh thấm ướt tóc và gương mặt trắng đến nỗi không có tia máu của cô, dầu muối tương giấm chảy từ trên mặt cô xuống bên dưới.
Bông cải mắc ở cổ áo rồi rơi mạnh xuống mu bàn chân…
“Đã vụng trộm lại còn đến tận bệnh viện! Diêu Lan Hạ, bản chất của cô đê tiện như vậy sao?!”