Ánh sáng ngày càng lớn ,chiếu vào mặt tôi ngày một nóng hơn .Ừm .Hình như không phải nóng ,có người nhìn chằm chằm vào mặt tôi thấy nóng thì có. Sau một vài giây để cố dần quen ánh sáng ấy ,tôi mở mắt.
Tôi vẫn chú ý cánh tay da màu đồng, rắn chắc đang kéo nắp quan tài xuống dưới.
"Sao em có thể chiếm chỗ cụ cố nằm .Mọi người đang tìm kiếm em khắp nơi .Hóa ra em nằm ở đây."
Người đàn ông mở miệng vàng ra nói một hồi với cái giọng sấm xịt chứ không phải vang to như sấm mà các cụ hay tả đàn ông. Đôi môi mỏng ,khá bóng môi chắc dưỡng môi tốt . Nhưng cái tôi chú ý miệng vàng của người đàn ông đó là bộ răng vàng ố có cái sắp rụng .Chỉ sợ nó rơi trúng mặt tôi. Mặt vuông ,mũi tẹt,mắt to tròn giống búp bê bù cho các bộ phận còn lại. Chẳng có đàn ông nào mắt to ,tròn như con gái một cách bất thường.
"Nhìn đủ chưa mà nhắm là gì? muốn theo cụ cố hả?"
Không muốn trả lời mà tôi bị bụi bởi nước mưa của anh ta thì có. Phải nhắm mắt chứ không lại được nhỏ vài giọt thuốc chữa làm mù mắt mất.
Tay vịn hai thành quan tài và nhìn xung quanh. Mọi người nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu ,có ánh nhìn khinh thường ,có người muốn ra đánh tôi. Có người còn bẻ ngón tay "răng rắc" nghe mà rợn cả người. Lúc này tôi mới nhận thức xung quan mình đang ở một căn phòng màu trắng, rộng. Nhiều hàng ghế xếp thành chữ U đối mặt với tôi. .Vị trí quan tài nằm ngay chính giữa căn phòng treo đầy hoa tang. Cảm giác có gió lạnh không biết từ đâu sộc thẳng vào mũi tôi. Thự sự tôi thấy rất ngột ngạt và khớ chịu nữa.
Phíc bên trái cách tôi năm bước chân là một bác gái rất hiền lành đang mỉn cười nhìn tôi một cách triều miến. Cảm giác thất thân quan nhưng tôi không biết người này mà sao tôi nhớ bà nội đã mất lúc nhỏ. Phía sau vác gái là một người đàn ông đang cầm khăn mùa xoa đang chấm nước mắt trên mặt. Nhìn cảnh tượng này tôi khó nuốt trôi được . Kẻ khóc to nhất là ông chú sau bác gái rất hiền lành đang bẻ tay "răng rắc". Trông ông chú khóc như cô dâu mới về nhà chồng. Nhìn mắc cười.
"Bốp"
Một cánh tay bất ngờ đánh úp vào mặt tôi .Có cần đánh trước mặt bao nhiêu người vậy không.
"Con giỏi lắm!"
"Dám nằm ngủ trong quan tài. Muốn chết hả? Muốn chết ta giúp con chết cùng cố ngoại luôn '" Người phụ nữ đó giờ trở thành người xấu xí nhất trong lòng tôi (bà già này đang tự kỷ)
"Thím ba! Đưa tôi bình dung dịch diệt trừ sâu để tôi tiễn bước con nhỏ chết tiệt này"
Cái tát làm tôi thức tỉnh những ký ức của bản thân lúc này ùa về .Không,là ký ức của cơ thể này.
Tôi nhận ta người phụ nữ trước mắt là người tôi phải gọi là mẹ .Bỗng theo phản xạ, tôi cố rặn ra nụ cười sáng chói và dễ thương nhất giống mấy em Hàn cười dụ dỗ anh trai trong phim AV
" Mẹ đại nhân .Con không biết đấy là chỗ cụ nằm. Con xin lỗi."
"Mày còn biết gọi mẹ hả?"
"Chị tha cho con bé đi! Nó còn nhỏ, mới 4 tuổi làm sao nhận biết hết được việc nên làm mà hay không nên làm. Chắc bọn trẻ chơi trốn tìm nên nó không biết nấp ở đâu đấy mà."
Tôi phụ họa lời đồng tình của của người phụ nữ kia mà gật đầu lia lịa. Trẻ con vô tội ,chúng nó là mần mống tươi tốt nên mẹ đại nhân cần chăm sóc nha! tôi nghĩ thầm
Người phụ nữ kia dáng người gầy ,thấp hơn mẹ đại nhân một cái đầu đang cố kéo cánh tay mẹ tôi lại. Chỉ sợ bà lại dơ tay đánh thêm một phát nữa e là tiễn tôi đi cùng cụ cố . Cái tát đau lắm chứ. Nó khiến tôi mất thăng bằng .Chân đứng tại chỗ không vững , khó thở do ở trong quan tài lâu như vật. Hẳn cô bé 4 tuổi này trốn kĩ quá đã không nhịn nooti mà nắm tay cụ cố đi xa rồi
"Nam mô a di đà phật " Tôi lẩm nhẩm trong đầu.
Tôi vẫn chú ý cánh tay da màu đồng, rắn chắc đang kéo nắp quan tài xuống dưới.
"Sao em có thể chiếm chỗ cụ cố nằm .Mọi người đang tìm kiếm em khắp nơi .Hóa ra em nằm ở đây."
Người đàn ông mở miệng vàng ra nói một hồi với cái giọng sấm xịt chứ không phải vang to như sấm mà các cụ hay tả đàn ông. Đôi môi mỏng ,khá bóng môi chắc dưỡng môi tốt . Nhưng cái tôi chú ý miệng vàng của người đàn ông đó là bộ răng vàng ố có cái sắp rụng .Chỉ sợ nó rơi trúng mặt tôi. Mặt vuông ,mũi tẹt,mắt to tròn giống búp bê bù cho các bộ phận còn lại. Chẳng có đàn ông nào mắt to ,tròn như con gái một cách bất thường.
"Nhìn đủ chưa mà nhắm là gì? muốn theo cụ cố hả?"
Không muốn trả lời mà tôi bị bụi bởi nước mưa của anh ta thì có. Phải nhắm mắt chứ không lại được nhỏ vài giọt thuốc chữa làm mù mắt mất.
Tay vịn hai thành quan tài và nhìn xung quanh. Mọi người nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu ,có ánh nhìn khinh thường ,có người muốn ra đánh tôi. Có người còn bẻ ngón tay "răng rắc" nghe mà rợn cả người. Lúc này tôi mới nhận thức xung quan mình đang ở một căn phòng màu trắng, rộng. Nhiều hàng ghế xếp thành chữ U đối mặt với tôi. .Vị trí quan tài nằm ngay chính giữa căn phòng treo đầy hoa tang. Cảm giác có gió lạnh không biết từ đâu sộc thẳng vào mũi tôi. Thự sự tôi thấy rất ngột ngạt và khớ chịu nữa.
Phíc bên trái cách tôi năm bước chân là một bác gái rất hiền lành đang mỉn cười nhìn tôi một cách triều miến. Cảm giác thất thân quan nhưng tôi không biết người này mà sao tôi nhớ bà nội đã mất lúc nhỏ. Phía sau vác gái là một người đàn ông đang cầm khăn mùa xoa đang chấm nước mắt trên mặt. Nhìn cảnh tượng này tôi khó nuốt trôi được . Kẻ khóc to nhất là ông chú sau bác gái rất hiền lành đang bẻ tay "răng rắc". Trông ông chú khóc như cô dâu mới về nhà chồng. Nhìn mắc cười.
"Bốp"
Một cánh tay bất ngờ đánh úp vào mặt tôi .Có cần đánh trước mặt bao nhiêu người vậy không.
"Con giỏi lắm!"
"Dám nằm ngủ trong quan tài. Muốn chết hả? Muốn chết ta giúp con chết cùng cố ngoại luôn '" Người phụ nữ đó giờ trở thành người xấu xí nhất trong lòng tôi (bà già này đang tự kỷ)
"Thím ba! Đưa tôi bình dung dịch diệt trừ sâu để tôi tiễn bước con nhỏ chết tiệt này"
Cái tát làm tôi thức tỉnh những ký ức của bản thân lúc này ùa về .Không,là ký ức của cơ thể này.
Tôi nhận ta người phụ nữ trước mắt là người tôi phải gọi là mẹ .Bỗng theo phản xạ, tôi cố rặn ra nụ cười sáng chói và dễ thương nhất giống mấy em Hàn cười dụ dỗ anh trai trong phim AV
" Mẹ đại nhân .Con không biết đấy là chỗ cụ nằm. Con xin lỗi."
"Mày còn biết gọi mẹ hả?"
"Chị tha cho con bé đi! Nó còn nhỏ, mới 4 tuổi làm sao nhận biết hết được việc nên làm mà hay không nên làm. Chắc bọn trẻ chơi trốn tìm nên nó không biết nấp ở đâu đấy mà."
Tôi phụ họa lời đồng tình của của người phụ nữ kia mà gật đầu lia lịa. Trẻ con vô tội ,chúng nó là mần mống tươi tốt nên mẹ đại nhân cần chăm sóc nha! tôi nghĩ thầm
Người phụ nữ kia dáng người gầy ,thấp hơn mẹ đại nhân một cái đầu đang cố kéo cánh tay mẹ tôi lại. Chỉ sợ bà lại dơ tay đánh thêm một phát nữa e là tiễn tôi đi cùng cụ cố . Cái tát đau lắm chứ. Nó khiến tôi mất thăng bằng .Chân đứng tại chỗ không vững , khó thở do ở trong quan tài lâu như vật. Hẳn cô bé 4 tuổi này trốn kĩ quá đã không nhịn nooti mà nắm tay cụ cố đi xa rồi
"Nam mô a di đà phật " Tôi lẩm nhẩm trong đầu.