Ngày 5, tháng 11, năm 1993, thành phố Cáp Nhĩ Tân, đại học Trường Viễn.
Quan Viễn đứng trước cửa thư viện, kéo vạt áo bông cho sát vào người, rụt cổ thở ra một hơi, hơi nước nhanh chóng ngưng kết thành sương trắng. Cậu nhớ tới danh sách phân phối của trường học, thầm vui trong lòng, xem như không uổng nỗ lực mấy năm nay cố gắng biểu hiện, rốt cuộc được phân một chân trong biên chế nhà nước.
Quan Viễn đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên bị vỗ vai một cái.
“Này, đang nghĩ gì đó? Tôi vừa thấy anh cậu ngoài cổng tường kìa, mau chạy ra xem thử đi!” Đây là anh hai trong phòng kí túc xá của Quan Viễn.
Quan Viễn lập tức nói cám ơn, rồi vội vã chạy về phía cổng trường. Từ xa, cậu đã thấy một bóng người với chiếc quần màu xanh lá cây quen thuộc.
“Anh!”
“A Viễn!” Triệu Thanh Cốc lập tức phất phất tay đáp.
Quan Viễn chạy tới bên cạnh Triệu Thanh Cốc, thấy cái áo khoác lủng lỗ và đôi giày vải bị ướt vì hơi ẩm của anh, đau lòng cau mày nói, “Sao anh lại ở đây? Trời lạnh thế này, chẳng phải em đã nói anh đừng tới sao?!”
Triệu Thanh Cốc tuy dáng người cao to, nhưng hàng năm lao động vất vả khiến khuôn mặt phủ đầy sương gió, nghe Quan Viễn oán trách, trên khuôn mặt trông có vẻ hung hãn lại lộ ra nụ cười cưng chiều, đáp, “Anh khỏe lắm! Vả lại, từ trong thôn tới đây đều ngồi xe, không lạnh tí nào hết!” Nói xong, Triệu Thanh Cốc cẩn thận quan sát Quan Viễn một lượt, thấy cậu không gầy đi so với lần trước, mới vừa lòng gật đầu một cái.
Sau đó, Triệu Thanh Cốc móc từ trong túi ra hai trăm nhân dân tệ, toàn mấy tờ một đồng hai đồng được gấp thật chỉnh tề, bọc kỹ trong mảnh vải bố, “Tiểu Viễn, em cầm mấy đồng này dùng đỡ đi! Nhớ mua thêm ít quần áo ấm, trời lạnh dữ rồi, người em vốn yếu, đừng để bị lạnh thêm. Còn nữa, nhớ không được để bụng đói, lúc nào nên ăn thì cứ ăn! Anh nuôi nổi!”
Quan Viễn nhìn bàn tay cầm bọc tiền đầy vết nứt nẻ do lạnh của Triệu Thanh Cốc, lòng đau như dao cắt. Số tiền này hẳn là Triệu Thanh Cốc phải tiết ăn kiệm uống dữ lắm mới dành dụm được.
Quan Viễn cố nén nước mắt, “Anh, em đã nói bây giờ em đang phụ giáo sư làm đề tài, sẽ có lương, không phải gởi tiền nữa rồi mà! Anh xem, anh gầy đến mức nào rồi kìa!”
Hốc mắt Triệu Thanh Cốc hõm sâu, xương gò má nhô cao, mặt tái xám, vừa nhìn đã biết là do mệt nhọc quá độ, lại không ăn uống đầy đủ.
“Anh vốn tạng người ăn hoài không mập mà! Mau cầm đi, anh còn phải chạy về làm việc gấp đây!” Triệu Thanh Cốc không chờ Quan Viễn từ chối, đã nhét bọc tiền vào trong túi áo bông của cậu.
Quan Viễn biết không cản được Triệu Thanh Cốc, đành nhận lấy, báo cho anh biết mình đã được nhà trường phân công ở lại thành phố.
Triệu Thanh Cốc nghe xong, quả nhiên lộ ra vẻ mặt mừng như điên, “Thật à?! Tiểu Viễn của anh giỏi quá! Chẳng mấy chốc là cậu cũng được ăn cơm thành phố rồi! Anh đã nói Tiểu Viễn nhà ta sẽ không thua kém bất kỳ ai mà!”
Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc vui mừng như vậy, bật cười theo.
Lúc đi, Triệu Thanh Cốc lưu luyến không rời, trong mắt tràn đầy tình cảm khiến Quan Viễn vừa sợ lại vừa mong. Cậu biết anh có tình cảm đặc biệt với mình, thật ra cậu cũng vậy. dịgễn.đàn/lblkê,quvjkljý.đôn Nhưng sau khi lên đại học, Quan Viễn được mở mang tầm mắt, biết loại tình cảm cấm kỵ này một khi bị người khác biết được, sẽ gây ra hậu quả hai người không thể gánh nổi. Cho nên mỗi ngày cậu đều sống trong tình cảnh vừa chờ mong gặp anh, lại sợ gặp.
Nếu Quan Viễn biết đây là lần gặp cuối cùng của mình và Triệu Thanh Cốc ở kiếp này, chắc chắn cậu sẽ thổ lộ lòng mình, hơn nữa, dù có chết cũng sẽ giữ Triệu Thanh Cốc lại.
Một tuần sau, trong lúc Quan Viễn đang chuẩn bị trình luận văn tốt nghiệp, đột nhiên nhận được tin dữ, Triệu Thanh Cốc qua đời.
Quan Viễn cảm thấy trời đất như quay cuồng, lập tức ngã lăn ra đất. Sau khi được bạn học kêu tỉnh, cậu lập tức chạy lảo đảo ra bến xe, cả áo khoác cũng không kịp mặc, vừa chạy vừa tự lừa mình rằng, biết đâu có nhầm lẫn gì trong việc truyền tin, hoặc giả chỉ là trò đùa dai của một ai đó thôi!
Đến khi Quan Viễn bước chân vào cổng nhà họ Quan, thấy thi thể của Triệu Thanh Cốc bị đặt chơ vơ trong sân, ảo vọng kia lập tức bị đập tan. Quan Viễn dường như không thấy bất kỳ ai khác ngoài Triệu Thanh Cốc, thậm chí những tiếng nhao nhao ầm ĩ của người nhà họ Quan cũng bị chắn ngoài tai.
Quan Viễn té nhào vào ‘người’ Triệu Thanh Cốc. “Hu hu…” Quan Viễn muốn gọi một tiếng ‘anh’, nhưng cổ họng chỉ phát ra được mấy tiếng khàn khàn vô nghĩa, thật lâu sau mới có một tiếng “Anh…” Là tiếng gào thét khi mất đi người yêu, cũng là tiếng kêu sợ hãi của thú con khi mất đi thú cha.
Quan Viễn canh giữ thi thể Triệu Thanh Cốc cả đêm, thái độ cực kỳ bình tĩnh, giống như chỉ là một người qua đường đứng xem, lo liệu cho Triệu Thanh Cốc đâu vào đấy.
Sau khi Quan Viễn biết nguyên nhân cái chết của Triệu Thanh Cốc, lửa giận trong lòng cậu rốt cuộc phun trào, đốt cả nhà họ Quan bằng một cây đuốc, sau đó, bị Quan Mãn may mắn chạy thoát ra đập vào đầu tạo ra một cái lỗ thật to, khiến máu tươi trào ào ào. Trước khi nhắm mắt, Quan Viễn nhìn cả nhà họ Quan chìm trong biển lửa, phát ra tiếng cười như điên…
Lại mở mắt ra, Quan Viễn phát hiện mình đã thành một du hồn, vô tình có được một không gian thăng cấp. Không gian cam kết, chỉ cần luyện tới cấp cao nhất, sẽ giúp Quan Viễn thực hiện một nguyện vọng bất kỳ khiến cậu mừng như điên. Vì vậy, hơn một trăm năm sau đó, Quan Viễn chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ thăng cấp, làm cho không gian dần biến thành một thế giới nhỏ khác gần như hoàn chỉnh.
Thỉnh thoảng Quan Viễn cũng đi ra ngoài xem sự biến hóa của thế gian, thấy các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm sau mưa, thấy các cặp đồng tính lần lượt được các quốc gia thừa nhận, đường đường chính chính nắm tay trước mặt mọi người. Càng nhìn nhiều, Quan Viễn càng thấy cô đơn. Cho đến lúc cậu cảm giác dường như mình sắp bị nhớ nhung cắn nuốt, rốt cuộc không gian thăng cấp xong.
Khi bên tai Quan Viễn vang lên tiếng chúc mừng không gian đã lên tới cấp tối đa, cũng là lúc linh hồn cậu bị cuốn vào một luồng lốc xoáy vô cùng mãnh liệt. Cuối cùng, cậu nghe thấy tiếng sột soạt, hình như có người đang vén chăn cho cậu. Đợi đã! Vén chăn?!
Chỉ chớp mắt, một ý niệm lướt qua trong đầu Quan Viễn: Chẳng lẽ nguyện vọng đã thành sự thật?!
Quan Viễn thận trọng mở mắt ra, rất sợ tất cả chỉ là một cơn mộng đẹp.
“Tiểu Viễn! Em tỉnh rồi à?!”
Quan Viễn thấy khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong, nước mắt bất giác chảy xuống không ngừng.
Triệu Thanh Cốc luống cuống vỗ tay Quan Viễn an ủi, “Tiểu Viễn, sao vậy? Có chỗ nào đau hả? Mau nói cho anh biết đi!”
Quan Viễn không kiềm nổi nữa, nhào vào lòng Triệu Thanh Cốc, khóc rung trời. Triệu Thanh Cốc đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Quan Viễn, hát bài ca dao Lý Nguyệt Hoa thường dùng để dỗ Quan Viễn, “Gió không thổi, cây không lay, chim không hót, bảo bảo bé nhỏ không khóc…” Triệu Thanh Cốc tự sửa lời một chút cho hợp với hoàn cảnh thực tế.
Quan Viễn từ từ bình tĩnh lại, lặng lẽ nhéo mình một cái, phát hiện không phải đang nằm mơ, nhỏ giọng kêu, “Anh?”
“Hả?”
“Em mấy tuổi?”
Triệu Thanh Cốc sờ trán Quan Viễn, thấy không sốt mới yên lòng đáp, “Qua tết là em tròn năm tuổi rồi.”
“Hì hì, hạnh phúc quá!” Thì ra bây giờ là lúc cậu bốn tuổi, tức năm 1978, Triệu Thanh Cốc mười một tuổi.
Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn nhìn mình ngây người, bật cười hỏi, “Tiểu Viễn, em không nhận ra anh à? Sao nhìn chằm chằm dữ vậy?”
Quan Viễn lại nhào vào lòng Triệu Thanh Cốc, ôm thật chặt cổ Triệu Thanh Cốc bằng hai cánh tay bé nhỏ của mình, lại kêu một tiếng ‘anh’ đầy vẻ ỷ lại. diễn/bljvkjđàn/lêq,quvkjkjý.đôn Cậu phát hiện, dù tuổi thật của mình là bao nhiêu đi nữa, trước mặt Triệu Thanh Cốc, cậu vẫn có thể làm nũng rất tự nhiên. Giờ khắc này, trái tim trống rỗng cả trăm năm rốt cuộc được lấp đầy.
Triệu Thanh Cốc cưng chiều đáp, “Ừ”, nhét Quan Viễn vào trong chăn lại, “Em ngủ tiếp một lát đi, giờ anh phải ra đồng.” sau đó ép chăn thật chặt cho Quan Viễn khỏi bung ra mới an tâm xoay người đi.
Triệu Thanh Cốc vừa bước được một bước, đã bị Quan Viễn nắm vạt áo kéo lại, “Anh, em mơ thấy ác mộng, anh ở nhà với em được không?”
Triệu Thanh Cốc bị Quan Viễn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to ướt sũng, hận không thể cho cậu hết tất cả những gì mình có, yêu cầu nhỏ nhoi này thì có đáng là gì, lập tức đáp, “Được, hôm nay anh không đi đâu hết, chỉ ở nhà chơi với Tiểu Viễn!”
Triệu Thanh Cốc cởi bớt quần áo ra, leo lên kháng, kéo Quan Viễn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Quan Viễn núp trong ngực Triệu Thanh Cốc, tham lam hít lấy hơi thở của anh. Đang lúc cậu hạnh phúc tới muốn bay lên, một giọng nói cay nghiệt vang lên ngoài phòng.
“Cái đồ làm biếng trời đánh thánh đâm! Mặt trời chiếu tới mông rồi còn chưa chịu dậy? Nhà họ Quan đã tạo nghiệt gì mà bị một đứa lười chảy thây bấu víu thế này?! Bà già như tao còn bị mày hút máu, hỏi sao mà sống nổi! Thằng quỷ kia, mày ăn của tao, uống của tao, nhà tao còn phải cung phụng mày như cung phụng ông bà hả?!”
Trong mắt Quan Viễn thoáng qua vẻ tàn khốc, vừa sống lại chỉ lo vui mừng, quên mất còn có mấy con rệp này.
Triệu Thanh Cốc nhận ra sự khác thường của Quan Viễn, vỗ vỗ lưng cậu trấn an, nhổm người ngồi dậy. Quan Viễn lập tức nói, “Em cũng dậy.”
Triệu Thanh Cốc ấn nhẹ lên cái mũi nhỏ của Quan Viễn, cười cười, không quan tâm tới tiếng mắng chửi bên ngoài, thong thả mặc quần áo đàng hoàng cho Quan Viễn, chờ xong xuôi hết, xác định Quan Viễn sẽ không bị lạnh, mới dắt cậu ra khỏi phòng.
Lý Tú Thúy, bà nội của Quan Viễn, điển hình dáng người trên to dưới nhỏ, thân mình thật to cộng với đôi chân quá nhỏ khiến cho cả người bà ta trông chẳng khác gì một cái búa, rất buồn cười. Lúc này Lý Tú Thúy đang đứng chống nạnh trong sân, mắng đến nước miếng tung bay.
Triệu Thanh Cốc dắt tay Quan Viễn bước ra khỏi phòng, lạnh nhạt hô một tiếng, “Bà nội.”
Nghe vậy, Lý Tú Thúy càng thêm tức giận, “Sao, cậu chủ chịu rời giường rồi hả? Đúng là chẳng khác con đỉa hút máu…”
Quan Viễn điên lên, cơn giận như núi lửa muốn phun trào, bỗng nghe Triệu Thanh Cốc nói, “Bà nội, con không hề ăn không uống không của nhà họ Quan. Tin rằng mọi người trong thôn đều biết điều đó. Không nói từ lúc sáu tuổi con đã bắt đầu ra đồng làm việc, chỉ riêng số tiền hai mươi ngàn nhân dân tệ mấy người nhận khi hứa hẹn trước mặt ông nội sẽ chăm sóc tốt cho con, là đã đủ cho con ăn uống đến lúc trưởng thành rồi. Nếu bà nội cảm thấy như vậy vẫn thiệt, thì chúng ta đi tìm trưởng thôn nhờ phân xử giùm ngay trước mặt tất cả bà con trong thôn đi!”
Lý Tú Thúy lập tức nghẹn họng, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng lẫn lộn, ngón tay run run chỉ vào mặt Triệu Thanh Cốc hồi lâu vẫn nói không ra lời, “Mày…”
Triệu Thanh Cốc không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn thẳng Lý Tú Thúy.
Rốt cuộc, Lý Tú Thúy không dám chửi bậy nữa, quay ngoắt người đi.
Quan Viễn đứng trước cửa thư viện, kéo vạt áo bông cho sát vào người, rụt cổ thở ra một hơi, hơi nước nhanh chóng ngưng kết thành sương trắng. Cậu nhớ tới danh sách phân phối của trường học, thầm vui trong lòng, xem như không uổng nỗ lực mấy năm nay cố gắng biểu hiện, rốt cuộc được phân một chân trong biên chế nhà nước.
Quan Viễn đang tập trung suy nghĩ, đột nhiên bị vỗ vai một cái.
“Này, đang nghĩ gì đó? Tôi vừa thấy anh cậu ngoài cổng tường kìa, mau chạy ra xem thử đi!” Đây là anh hai trong phòng kí túc xá của Quan Viễn.
Quan Viễn lập tức nói cám ơn, rồi vội vã chạy về phía cổng trường. Từ xa, cậu đã thấy một bóng người với chiếc quần màu xanh lá cây quen thuộc.
“Anh!”
“A Viễn!” Triệu Thanh Cốc lập tức phất phất tay đáp.
Quan Viễn chạy tới bên cạnh Triệu Thanh Cốc, thấy cái áo khoác lủng lỗ và đôi giày vải bị ướt vì hơi ẩm của anh, đau lòng cau mày nói, “Sao anh lại ở đây? Trời lạnh thế này, chẳng phải em đã nói anh đừng tới sao?!”
Triệu Thanh Cốc tuy dáng người cao to, nhưng hàng năm lao động vất vả khiến khuôn mặt phủ đầy sương gió, nghe Quan Viễn oán trách, trên khuôn mặt trông có vẻ hung hãn lại lộ ra nụ cười cưng chiều, đáp, “Anh khỏe lắm! Vả lại, từ trong thôn tới đây đều ngồi xe, không lạnh tí nào hết!” Nói xong, Triệu Thanh Cốc cẩn thận quan sát Quan Viễn một lượt, thấy cậu không gầy đi so với lần trước, mới vừa lòng gật đầu một cái.
Sau đó, Triệu Thanh Cốc móc từ trong túi ra hai trăm nhân dân tệ, toàn mấy tờ một đồng hai đồng được gấp thật chỉnh tề, bọc kỹ trong mảnh vải bố, “Tiểu Viễn, em cầm mấy đồng này dùng đỡ đi! Nhớ mua thêm ít quần áo ấm, trời lạnh dữ rồi, người em vốn yếu, đừng để bị lạnh thêm. Còn nữa, nhớ không được để bụng đói, lúc nào nên ăn thì cứ ăn! Anh nuôi nổi!”
Quan Viễn nhìn bàn tay cầm bọc tiền đầy vết nứt nẻ do lạnh của Triệu Thanh Cốc, lòng đau như dao cắt. Số tiền này hẳn là Triệu Thanh Cốc phải tiết ăn kiệm uống dữ lắm mới dành dụm được.
Quan Viễn cố nén nước mắt, “Anh, em đã nói bây giờ em đang phụ giáo sư làm đề tài, sẽ có lương, không phải gởi tiền nữa rồi mà! Anh xem, anh gầy đến mức nào rồi kìa!”
Hốc mắt Triệu Thanh Cốc hõm sâu, xương gò má nhô cao, mặt tái xám, vừa nhìn đã biết là do mệt nhọc quá độ, lại không ăn uống đầy đủ.
“Anh vốn tạng người ăn hoài không mập mà! Mau cầm đi, anh còn phải chạy về làm việc gấp đây!” Triệu Thanh Cốc không chờ Quan Viễn từ chối, đã nhét bọc tiền vào trong túi áo bông của cậu.
Quan Viễn biết không cản được Triệu Thanh Cốc, đành nhận lấy, báo cho anh biết mình đã được nhà trường phân công ở lại thành phố.
Triệu Thanh Cốc nghe xong, quả nhiên lộ ra vẻ mặt mừng như điên, “Thật à?! Tiểu Viễn của anh giỏi quá! Chẳng mấy chốc là cậu cũng được ăn cơm thành phố rồi! Anh đã nói Tiểu Viễn nhà ta sẽ không thua kém bất kỳ ai mà!”
Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc vui mừng như vậy, bật cười theo.
Lúc đi, Triệu Thanh Cốc lưu luyến không rời, trong mắt tràn đầy tình cảm khiến Quan Viễn vừa sợ lại vừa mong. Cậu biết anh có tình cảm đặc biệt với mình, thật ra cậu cũng vậy. dịgễn.đàn/lblkê,quvjkljý.đôn Nhưng sau khi lên đại học, Quan Viễn được mở mang tầm mắt, biết loại tình cảm cấm kỵ này một khi bị người khác biết được, sẽ gây ra hậu quả hai người không thể gánh nổi. Cho nên mỗi ngày cậu đều sống trong tình cảnh vừa chờ mong gặp anh, lại sợ gặp.
Nếu Quan Viễn biết đây là lần gặp cuối cùng của mình và Triệu Thanh Cốc ở kiếp này, chắc chắn cậu sẽ thổ lộ lòng mình, hơn nữa, dù có chết cũng sẽ giữ Triệu Thanh Cốc lại.
Một tuần sau, trong lúc Quan Viễn đang chuẩn bị trình luận văn tốt nghiệp, đột nhiên nhận được tin dữ, Triệu Thanh Cốc qua đời.
Quan Viễn cảm thấy trời đất như quay cuồng, lập tức ngã lăn ra đất. Sau khi được bạn học kêu tỉnh, cậu lập tức chạy lảo đảo ra bến xe, cả áo khoác cũng không kịp mặc, vừa chạy vừa tự lừa mình rằng, biết đâu có nhầm lẫn gì trong việc truyền tin, hoặc giả chỉ là trò đùa dai của một ai đó thôi!
Đến khi Quan Viễn bước chân vào cổng nhà họ Quan, thấy thi thể của Triệu Thanh Cốc bị đặt chơ vơ trong sân, ảo vọng kia lập tức bị đập tan. Quan Viễn dường như không thấy bất kỳ ai khác ngoài Triệu Thanh Cốc, thậm chí những tiếng nhao nhao ầm ĩ của người nhà họ Quan cũng bị chắn ngoài tai.
Quan Viễn té nhào vào ‘người’ Triệu Thanh Cốc. “Hu hu…” Quan Viễn muốn gọi một tiếng ‘anh’, nhưng cổ họng chỉ phát ra được mấy tiếng khàn khàn vô nghĩa, thật lâu sau mới có một tiếng “Anh…” Là tiếng gào thét khi mất đi người yêu, cũng là tiếng kêu sợ hãi của thú con khi mất đi thú cha.
Quan Viễn canh giữ thi thể Triệu Thanh Cốc cả đêm, thái độ cực kỳ bình tĩnh, giống như chỉ là một người qua đường đứng xem, lo liệu cho Triệu Thanh Cốc đâu vào đấy.
Sau khi Quan Viễn biết nguyên nhân cái chết của Triệu Thanh Cốc, lửa giận trong lòng cậu rốt cuộc phun trào, đốt cả nhà họ Quan bằng một cây đuốc, sau đó, bị Quan Mãn may mắn chạy thoát ra đập vào đầu tạo ra một cái lỗ thật to, khiến máu tươi trào ào ào. Trước khi nhắm mắt, Quan Viễn nhìn cả nhà họ Quan chìm trong biển lửa, phát ra tiếng cười như điên…
Lại mở mắt ra, Quan Viễn phát hiện mình đã thành một du hồn, vô tình có được một không gian thăng cấp. Không gian cam kết, chỉ cần luyện tới cấp cao nhất, sẽ giúp Quan Viễn thực hiện một nguyện vọng bất kỳ khiến cậu mừng như điên. Vì vậy, hơn một trăm năm sau đó, Quan Viễn chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ thăng cấp, làm cho không gian dần biến thành một thế giới nhỏ khác gần như hoàn chỉnh.
Thỉnh thoảng Quan Viễn cũng đi ra ngoài xem sự biến hóa của thế gian, thấy các tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm sau mưa, thấy các cặp đồng tính lần lượt được các quốc gia thừa nhận, đường đường chính chính nắm tay trước mặt mọi người. Càng nhìn nhiều, Quan Viễn càng thấy cô đơn. Cho đến lúc cậu cảm giác dường như mình sắp bị nhớ nhung cắn nuốt, rốt cuộc không gian thăng cấp xong.
Khi bên tai Quan Viễn vang lên tiếng chúc mừng không gian đã lên tới cấp tối đa, cũng là lúc linh hồn cậu bị cuốn vào một luồng lốc xoáy vô cùng mãnh liệt. Cuối cùng, cậu nghe thấy tiếng sột soạt, hình như có người đang vén chăn cho cậu. Đợi đã! Vén chăn?!
Chỉ chớp mắt, một ý niệm lướt qua trong đầu Quan Viễn: Chẳng lẽ nguyện vọng đã thành sự thật?!
Quan Viễn thận trọng mở mắt ra, rất sợ tất cả chỉ là một cơn mộng đẹp.
“Tiểu Viễn! Em tỉnh rồi à?!”
Quan Viễn thấy khuôn mặt mình ngày nhớ đêm mong, nước mắt bất giác chảy xuống không ngừng.
Triệu Thanh Cốc luống cuống vỗ tay Quan Viễn an ủi, “Tiểu Viễn, sao vậy? Có chỗ nào đau hả? Mau nói cho anh biết đi!”
Quan Viễn không kiềm nổi nữa, nhào vào lòng Triệu Thanh Cốc, khóc rung trời. Triệu Thanh Cốc đau lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Quan Viễn, hát bài ca dao Lý Nguyệt Hoa thường dùng để dỗ Quan Viễn, “Gió không thổi, cây không lay, chim không hót, bảo bảo bé nhỏ không khóc…” Triệu Thanh Cốc tự sửa lời một chút cho hợp với hoàn cảnh thực tế.
Quan Viễn từ từ bình tĩnh lại, lặng lẽ nhéo mình một cái, phát hiện không phải đang nằm mơ, nhỏ giọng kêu, “Anh?”
“Hả?”
“Em mấy tuổi?”
Triệu Thanh Cốc sờ trán Quan Viễn, thấy không sốt mới yên lòng đáp, “Qua tết là em tròn năm tuổi rồi.”
“Hì hì, hạnh phúc quá!” Thì ra bây giờ là lúc cậu bốn tuổi, tức năm 1978, Triệu Thanh Cốc mười một tuổi.
Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn nhìn mình ngây người, bật cười hỏi, “Tiểu Viễn, em không nhận ra anh à? Sao nhìn chằm chằm dữ vậy?”
Quan Viễn lại nhào vào lòng Triệu Thanh Cốc, ôm thật chặt cổ Triệu Thanh Cốc bằng hai cánh tay bé nhỏ của mình, lại kêu một tiếng ‘anh’ đầy vẻ ỷ lại. diễn/bljvkjđàn/lêq,quvkjkjý.đôn Cậu phát hiện, dù tuổi thật của mình là bao nhiêu đi nữa, trước mặt Triệu Thanh Cốc, cậu vẫn có thể làm nũng rất tự nhiên. Giờ khắc này, trái tim trống rỗng cả trăm năm rốt cuộc được lấp đầy.
Triệu Thanh Cốc cưng chiều đáp, “Ừ”, nhét Quan Viễn vào trong chăn lại, “Em ngủ tiếp một lát đi, giờ anh phải ra đồng.” sau đó ép chăn thật chặt cho Quan Viễn khỏi bung ra mới an tâm xoay người đi.
Triệu Thanh Cốc vừa bước được một bước, đã bị Quan Viễn nắm vạt áo kéo lại, “Anh, em mơ thấy ác mộng, anh ở nhà với em được không?”
Triệu Thanh Cốc bị Quan Viễn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to ướt sũng, hận không thể cho cậu hết tất cả những gì mình có, yêu cầu nhỏ nhoi này thì có đáng là gì, lập tức đáp, “Được, hôm nay anh không đi đâu hết, chỉ ở nhà chơi với Tiểu Viễn!”
Triệu Thanh Cốc cởi bớt quần áo ra, leo lên kháng, kéo Quan Viễn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu.
Quan Viễn núp trong ngực Triệu Thanh Cốc, tham lam hít lấy hơi thở của anh. Đang lúc cậu hạnh phúc tới muốn bay lên, một giọng nói cay nghiệt vang lên ngoài phòng.
“Cái đồ làm biếng trời đánh thánh đâm! Mặt trời chiếu tới mông rồi còn chưa chịu dậy? Nhà họ Quan đã tạo nghiệt gì mà bị một đứa lười chảy thây bấu víu thế này?! Bà già như tao còn bị mày hút máu, hỏi sao mà sống nổi! Thằng quỷ kia, mày ăn của tao, uống của tao, nhà tao còn phải cung phụng mày như cung phụng ông bà hả?!”
Trong mắt Quan Viễn thoáng qua vẻ tàn khốc, vừa sống lại chỉ lo vui mừng, quên mất còn có mấy con rệp này.
Triệu Thanh Cốc nhận ra sự khác thường của Quan Viễn, vỗ vỗ lưng cậu trấn an, nhổm người ngồi dậy. Quan Viễn lập tức nói, “Em cũng dậy.”
Triệu Thanh Cốc ấn nhẹ lên cái mũi nhỏ của Quan Viễn, cười cười, không quan tâm tới tiếng mắng chửi bên ngoài, thong thả mặc quần áo đàng hoàng cho Quan Viễn, chờ xong xuôi hết, xác định Quan Viễn sẽ không bị lạnh, mới dắt cậu ra khỏi phòng.
Lý Tú Thúy, bà nội của Quan Viễn, điển hình dáng người trên to dưới nhỏ, thân mình thật to cộng với đôi chân quá nhỏ khiến cho cả người bà ta trông chẳng khác gì một cái búa, rất buồn cười. Lúc này Lý Tú Thúy đang đứng chống nạnh trong sân, mắng đến nước miếng tung bay.
Triệu Thanh Cốc dắt tay Quan Viễn bước ra khỏi phòng, lạnh nhạt hô một tiếng, “Bà nội.”
Nghe vậy, Lý Tú Thúy càng thêm tức giận, “Sao, cậu chủ chịu rời giường rồi hả? Đúng là chẳng khác con đỉa hút máu…”
Quan Viễn điên lên, cơn giận như núi lửa muốn phun trào, bỗng nghe Triệu Thanh Cốc nói, “Bà nội, con không hề ăn không uống không của nhà họ Quan. Tin rằng mọi người trong thôn đều biết điều đó. Không nói từ lúc sáu tuổi con đã bắt đầu ra đồng làm việc, chỉ riêng số tiền hai mươi ngàn nhân dân tệ mấy người nhận khi hứa hẹn trước mặt ông nội sẽ chăm sóc tốt cho con, là đã đủ cho con ăn uống đến lúc trưởng thành rồi. Nếu bà nội cảm thấy như vậy vẫn thiệt, thì chúng ta đi tìm trưởng thôn nhờ phân xử giùm ngay trước mặt tất cả bà con trong thôn đi!”
Lý Tú Thúy lập tức nghẹn họng, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng lẫn lộn, ngón tay run run chỉ vào mặt Triệu Thanh Cốc hồi lâu vẫn nói không ra lời, “Mày…”
Triệu Thanh Cốc không hề sợ hãi, bình tĩnh nhìn thẳng Lý Tú Thúy.
Rốt cuộc, Lý Tú Thúy không dám chửi bậy nữa, quay ngoắt người đi.