Dương Tú Thúy và Quan Mãn Nguyệt chỉ biết trơ mắt nhìn Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đi về phía phòng bếp.
Quan Mãn Nguyệt tức giận kêu lên, “Mẹ, sao mẹ không đòi lại công bằng cho con? Mẹ nhẫn tâm nhìn người ngoài bắt nạt con gái mình sao?!”
Dương Tú Thúy tức giận đập Quan Mãn Nguyệt một cái, “Con nhỏ ngốc này, muốn chọc mẹ tức chết phải không? Kêu thằng nhóc lớn thế kia vào phòng, nếu truyền ra ngoài thì còn gì là thanh danh con gái?! Đã vậy còn bắt nó bưng nước nóng cho, bị người ta biết, sẽ chê là một đứa lười, lúc đó xem ai chịu lấy nữa? Có muốn lập gia đình hay không đây?!”
Quan Mãn Nguyệt lầm bầm, “Mắc gì đâu! Con không lấy mấy tên nhà quê ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu! Chẳng phải chị đã nói sẽ tìm một anh thành phố cho con rồi sao?”
Dương Tú Thúy thở dài, nói, “Tìm chồng thành phố thì không cần thanh danh tốt à?”
Quan Mãn Nguyệt nghe phiền, bất mãn đáp, “Rồi, rồi! Mẹ cứ nói con hoài! Thằng nhóc ăn nhờ ở đậu kia bắt nạt con đó, mẹ mau đuổi nó đi đi!”
Dương Tú Thúy nhìn quanh một vòng, xác định không có ai khác mới nói, “Con cho rằng mẹ không muốn vậy sao?! Nhưng lúc đó ông già Triệu chết bầm kia đã cho chúng ta hơn mười ngàn nhân dân tệ ngay trước mặt cả thôn, lúc ấy cha con cũng đã hứa sẽ chăm sóc thằng quỷ nhỏ kia như cháu ruột, không biết bao nhiêu người trong thôn ghen tỵ vì nhà chúng ta đã chiếm được món hời này, nếu giờ đuổi nó đi, nhất định bọn họ sẽ nói này nói nọ cho mà xem! Nhà chúng ta không bị chết đuối bởi mớ nước bọt của bọn họ mới là lạ! Hơn nữa thằng quỷ kia càng lớn càng không dễ chọc, ngộ nhỡ làm quá, nó điên lên đòi tiền lại thì chúng ta chỉ có thiệt thôi! Đến lúc đó đừng nói quần áo mới cho con, cả đồ cũ cũng không có để mặc đâu!”
Nghe xong, Quan Mãn Nguyệt mới chịu thôi, hậm hực theo Dương Tú Thúy vào phòng.
Trong phòng bếp, Triệu Thanh Cốc nấu nước nóng xong, múc ra chậu, dùng tay thử thử, xác định sẽ không làm Quan Viễn bị bỏng, mới thận trọng lấy khăn nhúng nước rửa mặt cho cậu.
Quan Viễn ngửa đầu, lẳng lặng cảm nhận sự chăm sóc tỉ mỉ của Triệu Thanh Cốc.
“Nóng không?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
Quan Viễn lắc đầu, khuôn mặt bị nóng trở nên hồng hồng, “Dạ không! Rất thoải mái!”
Triệu Thanh Cốc bị Quan Viễn chọc cười, “Ngốc, rửa mặt thôi, có gì mà rất thoải mái?”
“Do anh rửa mặt cho em chứ sao!” Quan Viễn đáp với vẻ mặt đương nhiên. Triệu Thanh Cốc vui vẻ cười to hơn.
Dương Tú Thúy và Quan Mãn Nguyệt không ra đồng, cũng không nấu cơm làm việc nhà gì hết, cho tới gần trưa, thím ba của Quan Viễn là Triệu Tú Liên mới vội vã chạy về nấu cơm.
Khi cả nhà họ Quan có mặt đông đủ, cũng là lúc cơm vừa nấu xong bưng lên bàn. Mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi giống hệt mèo nhỏ ngửi được mùi cá, đều chạy về rất đúng giờ.
Bữa trưa của nhà họ Quan chỉ có một thau cơm độn to và hai món ăn, cải trắng cay và canh củ cải, đặt ngay trước mặt Dương Tú Thúy. Ngoài ra mỗi người được phân một cái bánh bột bắp, làm từ cám trộn với bột bắp, ăn vào cảm giác như vướng tại cổ họng.
Phần cơm của mỗi người đều do Dương Tú Thúy chia, lúc này, trông bà ta tựa như một nữ vương đầy quyền lực với quyền trượng trong tay, chính là cái vá bới cơm thô kệch.
Đầu tiên, Dương Tú Thúy bới cho Quan Hà một chén to thật đầy, tiếp theo là cho mình và Quan Mãn Nguyệt với lượng tương tự, rồi tới ba đứa con trai, con đầu Quan Mãn Thương, cha của Quan Viễn, anh thứ hai Quan Mãn Khố, làm người chấm công trong hợp tác xã, và con út, Quan Mãn Ốc. Ba người con trai cũng được ba chén to, trong đó, chén của Quan Mãn Khố có hơi nhỉnh hơn một chút.
Quan Viễn nhìn Dương Tú Thúy bới cơm, thầm cảm thán: Mỗi lần đều có thể múc chính xác đến từng hạt như vậy quả là không phải chuyện dễ!
Sau đó, Dương Tú Thúy bới cơm cho các cháu trai.
Quan Mãn Thương trừ Quan Viễn còn có Quan Dư, cũng là con trai, năm nay hai tuổi.
Quan Mãn Khố có ba đứa con, hai con trai Quan Thái Minh và Quan Thái Tinh, lần lượt mười hai tuổi và tám tuổi, cuối cùng là con gái Quan Thái Cúc, năm tuổi.
Quan Mãn Ốc có đứa đầu là con gái, tên Quan Thái Mai, năm nay bảy tuổi, và đứa nhỏ là con trai Quan Thái Niên, năm nay cũng bốn tuổi, chỉ nhỏ hơn Quan Viễn một tháng.
Đến phiên Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, Dương Tú Thúy làm như không thấy, lướt qua bới cơm cho ba con dâu, lần lượt là con dâu đầu Dương Phi Phương, con dâu thứ hai Lý Nguyệt Chi và con dâu thứ ba Triệu Tú Liên, cuối cùng là hai đứa cháu gái.
Dương Phi Phương thấy Dương Tú Thúy không múc cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, khóe miệng hơi nhếch lên, thầm vui trong lòng. Còn những người khác xem như không thấy, ai nấy đều lo và cơm, giành đồ ăn.
Rốt cuộc Quan Hà lên tiếng, “Sao không múc cho bé Hai và bé Tư?”
Dương Tú Thúy đang chờ câu này để có cớ phát tiết, nghe Quan Hà hỏi xong, lập tức lớn tiếng kể khổ. Quan Thái Mai ngồi bên cạnh Quan Mãn Nguyệt nhanh tay dời thau cơm cách xa Dương Tú Thúy một chút, sợ bị nước miếng văng vào.
“Thằng quỷ ăn nhờ ở đậu này, ăn nhà mình uống nhà mình, vậy mà cả nhà đều ra đồng rồi, nó còn nằm thẳng cẳng trên giường không chịu dậy, tự xem mình như cậu chủ! Đáng tiếc nhà họ Quan chúng ta chỉ là miếu nhỏ, không cung phụng nổi rồi!”
Triệu Thanh Cốc không đợi Dương Tú Thúy nói tiếp, đã đập đũa xuống bàn, phản bác, “Ông Quan, lúc ông con giao con cho nhà họ Quan, có kèm theo hơn mười ngàn nhân dân tệ, số tiền kia đừng nói là nuôi một mình con, dù nuôi năm đứa như con cũng dư sức! Giờ nhà họ Quan cầm tiền rồi muốn quẳng gánh giữa đường? Cứ mở miệng ra là nói ăn chực ăn chùa này nọ, chẳng lẽ cho rằng số tiền kia thật sự là của mấy người?”
Dương Tú Thúy vừa nghe, lập tức bù lu bù loa lên, “Trời ơi, tôi không muốn sống nữa! Không ngờ một bà già như tôi lại bị thằng nhóc miệng còn hôi sữa chỉ thẳng vào mặt mắng…”
Trán Quan Hà bắt đầu nổi gân xanh, rống với Dương Tú Thúy, “Câm miệng!”
Tiếng gào chưa kịp thốt ra bị kẹt trong cổ họng, kèm thêm khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem, trông Dương Tú Thúy gớm vô cùng.
Quan Viễn đổ thêm dầu vào lửa, “Ông nội, sao bà nội cứ nói anh là ăn chùa vậy? Con nghe người ta nói, lúc trước ông Triệu đã cho nhà mình tiền đủ để anh không làm gì cũng đủ ăn đủ uống cả đời đó!” Đương nhiên ‘nghe người ta nói’ chỉ là do Quan Viễn bịa ra. Cậu rất không ưa cái kiểu đã chiếm lợi còn tỏ vẻ đức hạnh của mấy người nhà này.
Lý Nguyệt Chi cười nói, “Bé Tư ngốc, chút tiền đó không đủ dùng cả đời đâu!”
Quan Viễn đáp, “Không đủ ạ? Một ngày anh ăn mấy thứ này chẳng tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa anh đã bắt đầu ra đồng từ lúc bảy tuổi rồi mà?! Vả lại, anh Thái Minh lớn vậy còn ở nhà chơi, chẳng phải ông nội đã hứa sẽ chăm sóc anh như chăm sóc cháu ruột, sao giờ lại đối xử không giống như với anh Thái Minh ạ?” diễnkn.đàn/lê;q,.quý.đôn Quan Viễn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Quan Hà.
Quan Hà lúng túng, thẹn quá thành giận quát, “Con nít con nôi biết gì mà nói, câm miệng đi!”
Lý Nguyệt Chi không muốn dẫn lửa tới người con mình, vội nói, “Anh Thái Minh sức khỏe rất kém nên mới không ra đồng nổi!”
Sức khỏe kém?! Mớ thịt trên người Quan Thái Minh nhiều hơn Triệu Thanh Cốc không biết bao nhiêu kìa!
Triệu Thanh Cốc nói tiếp, “Nếu mọi người đều cảm thấy con đang ăn chùa uống chùa chiếm lợi nhà họ Quan thì con sẽ đi tìm trưởng thôn ngay bây giờ để nhờ trưởng thôn phân xử giùm.” Dứt lời, Triệu Thanh Cốc lập tức đứng dậy. dinlkễn.đna/fle/qqunlkys.đôn Quan Viễn nhanh chóng nhảy lên lưng Triệu Thanh Cốc, dùng hành động thể hiện sự ủng hộ rõ ràng.
Quan Hà và Quan Mãn Thương thấy Triệu Thanh Cốc xoay người đi thật mới biết sợ, cả Dương Tú Thúy cũng sốt ruột không kém.
Quan Hà nhanh chóng tiến lên kéo Triệu Thanh Cốc lại, “Thiệt là, sao nóng tính dữ vậy? Bà nội chỉ hay gào vớ vẩn vậy thôi, không có ý gì đâu, mau trở lại ăn cơm đi!”
Quan Viễn ló đầu ra khỏi lưng Triệu Thanh Cốc nói, “Bà nội và cô nói anh là đồ ăn chùa!”
“Không phải, không phải! Thanh Cốc không hề ăn chùa! Hơn nữa, dù không đưa tiền, ông nội Thanh Cốc từng có ơn cứu mạng với ông nên việc chăm sóc là chuyện đương nhiên thôi!”
“Vậy ý bà nội…” Quan Viễn không chịu bỏ qua một cách dễ dàng.
Quan Hà thầm hận không thể cho Quan Viễn một cái bạt tai, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ hiền lành, “Để ông nội kêu bà nội xin lỗi Thanh Cốc.” dứt lời, nhìn Dương Tú Thúy quát, “Còn không mau xin lỗi!”
Dương Tú Thúy đành không cam lòng nói, “Bà nội nói sai rồi, Thanh Cốc đừng để bụng.”
“Còn cô nữa!” Quan Viễn nhắc nhở. Quan Mãn Nguyệt thấy Quan Viễn dám nói mình, lập tức mắng, “Thằng mất dạy này…”
Quan Hà rống lên, “Khốn kiếp! Không mau xin lỗi Thanh Cốc đi!”
Quan Mãn Nguyệt tức đến rơm rớm nước mắt, nhưng không dám không nghe lời Quan Hà, đành nhỏ giọng nói, “Cô nói sai rồi, Thanh Cốc không phải là đồ ăn chùa.”
Lúc này Triệu Thanh Cốc mới chịu cõng Quan Viễn về lại bàn cơm. Dương Tú Thúy không dám làm bộ làm tịch nữa, bới hai chén cơm đầy cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc.
Triệu Thanh Cốc không vội ăn cơm, trầm giọng nói, “Ông Quan, con biết trong số tiền ông nội đưa có một phần nhỏ là để dành cho con lập nghiệp sau này. Con hứa sẽ không lấy số tiền đó.”
Nghe vậy, cả nhà họ Quan đều rất vui mừng, đặc biệt là Dương Tú Thúy. Bỗng nhiên được thêm một ngàn nhân dân tệ! Mặc dù một ngàn này vốn đang nằm trong tay nhà họ Quan, cũng không hề có ý định sẽ đưa cho Triệu Thanh Cốc, nhưng Triệu Thanh Cốc không phải đứa dễ bắt nạt, thế này sẽ bớt được khỏi phải giằng co một hồi.
“Tiền đó xem như tiền cơm nước con đóng cho Tiểu Viễn. Về sau, tất cả tiền do chính con kiếm được sẽ do con tự giữ.”
Dương Tú Thúy lập tức xụ mặt xuống, “Không được…”
“Tại sao? Con không nợ nhà họ Quan một đồng nào hết! Không nói việc ông nội con đã từng cứu ông Quan một mạng, chỉ riêng một ngàn nhân dân tệ kia cũng đủ cho Tiểu Viễn và con ăn dư sức rồi, cho nên từ nay về sau tiền con kiếm được sẽ do con giữ. Nếu không, phải tính rõ ra mấy năm nay con kiếm được nhiều ít, trả lại cho con hết.”
“Cái gì?” Dương Tú Thúy lập tức hét lên, như vậy có khác gì cắt thịt trên người mình chứ!
Quan Hà hầm hầm nói, “Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa! Ông đồng ý với ý kiến của con.”
Triệu Thanh Cốc gật đầu nói, “Vậy thì tốt. Từ nay về sau con sẽ nuôi Tiểu Viễn, đồng nghĩa từ nay về sau mọi người không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến Tiểu Viễn, tất cả sẽ do con quyết định.”
Quan Hà mặc dù thấy bức bối nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.
Mắt Quan Viễn lại nhòe đi, biết rõ Triệu Thanh Cốc vì mình mới phải ở lại nhà họ Quan chịu khổ.
Quan Mãn Nguyệt tức giận kêu lên, “Mẹ, sao mẹ không đòi lại công bằng cho con? Mẹ nhẫn tâm nhìn người ngoài bắt nạt con gái mình sao?!”
Dương Tú Thúy tức giận đập Quan Mãn Nguyệt một cái, “Con nhỏ ngốc này, muốn chọc mẹ tức chết phải không? Kêu thằng nhóc lớn thế kia vào phòng, nếu truyền ra ngoài thì còn gì là thanh danh con gái?! Đã vậy còn bắt nó bưng nước nóng cho, bị người ta biết, sẽ chê là một đứa lười, lúc đó xem ai chịu lấy nữa? Có muốn lập gia đình hay không đây?!”
Quan Mãn Nguyệt lầm bầm, “Mắc gì đâu! Con không lấy mấy tên nhà quê ở cái nơi khỉ ho cò gáy này đâu! Chẳng phải chị đã nói sẽ tìm một anh thành phố cho con rồi sao?”
Dương Tú Thúy thở dài, nói, “Tìm chồng thành phố thì không cần thanh danh tốt à?”
Quan Mãn Nguyệt nghe phiền, bất mãn đáp, “Rồi, rồi! Mẹ cứ nói con hoài! Thằng nhóc ăn nhờ ở đậu kia bắt nạt con đó, mẹ mau đuổi nó đi đi!”
Dương Tú Thúy nhìn quanh một vòng, xác định không có ai khác mới nói, “Con cho rằng mẹ không muốn vậy sao?! Nhưng lúc đó ông già Triệu chết bầm kia đã cho chúng ta hơn mười ngàn nhân dân tệ ngay trước mặt cả thôn, lúc ấy cha con cũng đã hứa sẽ chăm sóc thằng quỷ nhỏ kia như cháu ruột, không biết bao nhiêu người trong thôn ghen tỵ vì nhà chúng ta đã chiếm được món hời này, nếu giờ đuổi nó đi, nhất định bọn họ sẽ nói này nói nọ cho mà xem! Nhà chúng ta không bị chết đuối bởi mớ nước bọt của bọn họ mới là lạ! Hơn nữa thằng quỷ kia càng lớn càng không dễ chọc, ngộ nhỡ làm quá, nó điên lên đòi tiền lại thì chúng ta chỉ có thiệt thôi! Đến lúc đó đừng nói quần áo mới cho con, cả đồ cũ cũng không có để mặc đâu!”
Nghe xong, Quan Mãn Nguyệt mới chịu thôi, hậm hực theo Dương Tú Thúy vào phòng.
Trong phòng bếp, Triệu Thanh Cốc nấu nước nóng xong, múc ra chậu, dùng tay thử thử, xác định sẽ không làm Quan Viễn bị bỏng, mới thận trọng lấy khăn nhúng nước rửa mặt cho cậu.
Quan Viễn ngửa đầu, lẳng lặng cảm nhận sự chăm sóc tỉ mỉ của Triệu Thanh Cốc.
“Nóng không?” Triệu Thanh Cốc hỏi.
Quan Viễn lắc đầu, khuôn mặt bị nóng trở nên hồng hồng, “Dạ không! Rất thoải mái!”
Triệu Thanh Cốc bị Quan Viễn chọc cười, “Ngốc, rửa mặt thôi, có gì mà rất thoải mái?”
“Do anh rửa mặt cho em chứ sao!” Quan Viễn đáp với vẻ mặt đương nhiên. Triệu Thanh Cốc vui vẻ cười to hơn.
Dương Tú Thúy và Quan Mãn Nguyệt không ra đồng, cũng không nấu cơm làm việc nhà gì hết, cho tới gần trưa, thím ba của Quan Viễn là Triệu Tú Liên mới vội vã chạy về nấu cơm.
Khi cả nhà họ Quan có mặt đông đủ, cũng là lúc cơm vừa nấu xong bưng lên bàn. Mấy đứa nhỏ chạy ra ngoài chơi giống hệt mèo nhỏ ngửi được mùi cá, đều chạy về rất đúng giờ.
Bữa trưa của nhà họ Quan chỉ có một thau cơm độn to và hai món ăn, cải trắng cay và canh củ cải, đặt ngay trước mặt Dương Tú Thúy. Ngoài ra mỗi người được phân một cái bánh bột bắp, làm từ cám trộn với bột bắp, ăn vào cảm giác như vướng tại cổ họng.
Phần cơm của mỗi người đều do Dương Tú Thúy chia, lúc này, trông bà ta tựa như một nữ vương đầy quyền lực với quyền trượng trong tay, chính là cái vá bới cơm thô kệch.
Đầu tiên, Dương Tú Thúy bới cho Quan Hà một chén to thật đầy, tiếp theo là cho mình và Quan Mãn Nguyệt với lượng tương tự, rồi tới ba đứa con trai, con đầu Quan Mãn Thương, cha của Quan Viễn, anh thứ hai Quan Mãn Khố, làm người chấm công trong hợp tác xã, và con út, Quan Mãn Ốc. Ba người con trai cũng được ba chén to, trong đó, chén của Quan Mãn Khố có hơi nhỉnh hơn một chút.
Quan Viễn nhìn Dương Tú Thúy bới cơm, thầm cảm thán: Mỗi lần đều có thể múc chính xác đến từng hạt như vậy quả là không phải chuyện dễ!
Sau đó, Dương Tú Thúy bới cơm cho các cháu trai.
Quan Mãn Thương trừ Quan Viễn còn có Quan Dư, cũng là con trai, năm nay hai tuổi.
Quan Mãn Khố có ba đứa con, hai con trai Quan Thái Minh và Quan Thái Tinh, lần lượt mười hai tuổi và tám tuổi, cuối cùng là con gái Quan Thái Cúc, năm tuổi.
Quan Mãn Ốc có đứa đầu là con gái, tên Quan Thái Mai, năm nay bảy tuổi, và đứa nhỏ là con trai Quan Thái Niên, năm nay cũng bốn tuổi, chỉ nhỏ hơn Quan Viễn một tháng.
Đến phiên Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, Dương Tú Thúy làm như không thấy, lướt qua bới cơm cho ba con dâu, lần lượt là con dâu đầu Dương Phi Phương, con dâu thứ hai Lý Nguyệt Chi và con dâu thứ ba Triệu Tú Liên, cuối cùng là hai đứa cháu gái.
Dương Phi Phương thấy Dương Tú Thúy không múc cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, khóe miệng hơi nhếch lên, thầm vui trong lòng. Còn những người khác xem như không thấy, ai nấy đều lo và cơm, giành đồ ăn.
Rốt cuộc Quan Hà lên tiếng, “Sao không múc cho bé Hai và bé Tư?”
Dương Tú Thúy đang chờ câu này để có cớ phát tiết, nghe Quan Hà hỏi xong, lập tức lớn tiếng kể khổ. Quan Thái Mai ngồi bên cạnh Quan Mãn Nguyệt nhanh tay dời thau cơm cách xa Dương Tú Thúy một chút, sợ bị nước miếng văng vào.
“Thằng quỷ ăn nhờ ở đậu này, ăn nhà mình uống nhà mình, vậy mà cả nhà đều ra đồng rồi, nó còn nằm thẳng cẳng trên giường không chịu dậy, tự xem mình như cậu chủ! Đáng tiếc nhà họ Quan chúng ta chỉ là miếu nhỏ, không cung phụng nổi rồi!”
Triệu Thanh Cốc không đợi Dương Tú Thúy nói tiếp, đã đập đũa xuống bàn, phản bác, “Ông Quan, lúc ông con giao con cho nhà họ Quan, có kèm theo hơn mười ngàn nhân dân tệ, số tiền kia đừng nói là nuôi một mình con, dù nuôi năm đứa như con cũng dư sức! Giờ nhà họ Quan cầm tiền rồi muốn quẳng gánh giữa đường? Cứ mở miệng ra là nói ăn chực ăn chùa này nọ, chẳng lẽ cho rằng số tiền kia thật sự là của mấy người?”
Dương Tú Thúy vừa nghe, lập tức bù lu bù loa lên, “Trời ơi, tôi không muốn sống nữa! Không ngờ một bà già như tôi lại bị thằng nhóc miệng còn hôi sữa chỉ thẳng vào mặt mắng…”
Trán Quan Hà bắt đầu nổi gân xanh, rống với Dương Tú Thúy, “Câm miệng!”
Tiếng gào chưa kịp thốt ra bị kẹt trong cổ họng, kèm thêm khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem, trông Dương Tú Thúy gớm vô cùng.
Quan Viễn đổ thêm dầu vào lửa, “Ông nội, sao bà nội cứ nói anh là ăn chùa vậy? Con nghe người ta nói, lúc trước ông Triệu đã cho nhà mình tiền đủ để anh không làm gì cũng đủ ăn đủ uống cả đời đó!” Đương nhiên ‘nghe người ta nói’ chỉ là do Quan Viễn bịa ra. Cậu rất không ưa cái kiểu đã chiếm lợi còn tỏ vẻ đức hạnh của mấy người nhà này.
Lý Nguyệt Chi cười nói, “Bé Tư ngốc, chút tiền đó không đủ dùng cả đời đâu!”
Quan Viễn đáp, “Không đủ ạ? Một ngày anh ăn mấy thứ này chẳng tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa anh đã bắt đầu ra đồng từ lúc bảy tuổi rồi mà?! Vả lại, anh Thái Minh lớn vậy còn ở nhà chơi, chẳng phải ông nội đã hứa sẽ chăm sóc anh như chăm sóc cháu ruột, sao giờ lại đối xử không giống như với anh Thái Minh ạ?” diễnkn.đàn/lê;q,.quý.đôn Quan Viễn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Quan Hà.
Quan Hà lúng túng, thẹn quá thành giận quát, “Con nít con nôi biết gì mà nói, câm miệng đi!”
Lý Nguyệt Chi không muốn dẫn lửa tới người con mình, vội nói, “Anh Thái Minh sức khỏe rất kém nên mới không ra đồng nổi!”
Sức khỏe kém?! Mớ thịt trên người Quan Thái Minh nhiều hơn Triệu Thanh Cốc không biết bao nhiêu kìa!
Triệu Thanh Cốc nói tiếp, “Nếu mọi người đều cảm thấy con đang ăn chùa uống chùa chiếm lợi nhà họ Quan thì con sẽ đi tìm trưởng thôn ngay bây giờ để nhờ trưởng thôn phân xử giùm.” Dứt lời, Triệu Thanh Cốc lập tức đứng dậy. dinlkễn.đna/fle/qqunlkys.đôn Quan Viễn nhanh chóng nhảy lên lưng Triệu Thanh Cốc, dùng hành động thể hiện sự ủng hộ rõ ràng.
Quan Hà và Quan Mãn Thương thấy Triệu Thanh Cốc xoay người đi thật mới biết sợ, cả Dương Tú Thúy cũng sốt ruột không kém.
Quan Hà nhanh chóng tiến lên kéo Triệu Thanh Cốc lại, “Thiệt là, sao nóng tính dữ vậy? Bà nội chỉ hay gào vớ vẩn vậy thôi, không có ý gì đâu, mau trở lại ăn cơm đi!”
Quan Viễn ló đầu ra khỏi lưng Triệu Thanh Cốc nói, “Bà nội và cô nói anh là đồ ăn chùa!”
“Không phải, không phải! Thanh Cốc không hề ăn chùa! Hơn nữa, dù không đưa tiền, ông nội Thanh Cốc từng có ơn cứu mạng với ông nên việc chăm sóc là chuyện đương nhiên thôi!”
“Vậy ý bà nội…” Quan Viễn không chịu bỏ qua một cách dễ dàng.
Quan Hà thầm hận không thể cho Quan Viễn một cái bạt tai, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ hiền lành, “Để ông nội kêu bà nội xin lỗi Thanh Cốc.” dứt lời, nhìn Dương Tú Thúy quát, “Còn không mau xin lỗi!”
Dương Tú Thúy đành không cam lòng nói, “Bà nội nói sai rồi, Thanh Cốc đừng để bụng.”
“Còn cô nữa!” Quan Viễn nhắc nhở. Quan Mãn Nguyệt thấy Quan Viễn dám nói mình, lập tức mắng, “Thằng mất dạy này…”
Quan Hà rống lên, “Khốn kiếp! Không mau xin lỗi Thanh Cốc đi!”
Quan Mãn Nguyệt tức đến rơm rớm nước mắt, nhưng không dám không nghe lời Quan Hà, đành nhỏ giọng nói, “Cô nói sai rồi, Thanh Cốc không phải là đồ ăn chùa.”
Lúc này Triệu Thanh Cốc mới chịu cõng Quan Viễn về lại bàn cơm. Dương Tú Thúy không dám làm bộ làm tịch nữa, bới hai chén cơm đầy cho Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc.
Triệu Thanh Cốc không vội ăn cơm, trầm giọng nói, “Ông Quan, con biết trong số tiền ông nội đưa có một phần nhỏ là để dành cho con lập nghiệp sau này. Con hứa sẽ không lấy số tiền đó.”
Nghe vậy, cả nhà họ Quan đều rất vui mừng, đặc biệt là Dương Tú Thúy. Bỗng nhiên được thêm một ngàn nhân dân tệ! Mặc dù một ngàn này vốn đang nằm trong tay nhà họ Quan, cũng không hề có ý định sẽ đưa cho Triệu Thanh Cốc, nhưng Triệu Thanh Cốc không phải đứa dễ bắt nạt, thế này sẽ bớt được khỏi phải giằng co một hồi.
“Tiền đó xem như tiền cơm nước con đóng cho Tiểu Viễn. Về sau, tất cả tiền do chính con kiếm được sẽ do con tự giữ.”
Dương Tú Thúy lập tức xụ mặt xuống, “Không được…”
“Tại sao? Con không nợ nhà họ Quan một đồng nào hết! Không nói việc ông nội con đã từng cứu ông Quan một mạng, chỉ riêng một ngàn nhân dân tệ kia cũng đủ cho Tiểu Viễn và con ăn dư sức rồi, cho nên từ nay về sau tiền con kiếm được sẽ do con giữ. Nếu không, phải tính rõ ra mấy năm nay con kiếm được nhiều ít, trả lại cho con hết.”
“Cái gì?” Dương Tú Thúy lập tức hét lên, như vậy có khác gì cắt thịt trên người mình chứ!
Quan Hà hầm hầm nói, “Được rồi, đừng làm ầm ĩ nữa! Ông đồng ý với ý kiến của con.”
Triệu Thanh Cốc gật đầu nói, “Vậy thì tốt. Từ nay về sau con sẽ nuôi Tiểu Viễn, đồng nghĩa từ nay về sau mọi người không được can thiệp vào bất kỳ chuyện gì liên quan đến Tiểu Viễn, tất cả sẽ do con quyết định.”
Quan Hà mặc dù thấy bức bối nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.
Mắt Quan Viễn lại nhòe đi, biết rõ Triệu Thanh Cốc vì mình mới phải ở lại nhà họ Quan chịu khổ.