Lý Tân nghe ông nội và ông Triệu đều ở lại, vui mừng nhảy cẩng lên.
Bởi vì ăn cơm trưa sớm nên cơm tối đã được dọn lên khi mặt trời còn chưa lặn. Kể từ lần đầu tiên ăn lẩu ở nhà Quan Viễn, ông Lý vẫn luôn nhớ mãi không quên món này, cho nên hôm nay đề nghị ăn lẩu tiếp.
Quan Viễn cố ý bỏ thêm chút tiêu cay vào nồi lẩu, nước lẩu bay hơi lên khiến cả phòng như bị bao trùm bởi mùi vị tê tê cay cay.
Lý Tân hít hít mũi, nhìn chằm chằm nồi lẩu đang sôi trào và mớ rau dưa tươi xanh, thịt heo thịt bò non mềm trước mặt, hút hút nước miếng, liên tục hỏi đã ăn được chưa. Ông Triệu và ông Lý cũng đã cầm đũa chờ sẵn.
Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn ăn thịt nhiều ngán, cố ý nhúng rau cho cậu ăn trước. Ông Lý thấy vậy bèn chọc, “Thằng nhóc này, trong mắt con chỉ có một mình em trai thôi phải không?”
Triệu Thanh Cốc cười cười đáp, “Ông cũng ăn rau trước ha!”
Ông Lý vội đáp, “Thôi, ông chờ ăn thịt thôi!”
Quan Viễn cảm thấy ngọt ngào như được ăn mật, hạnh phúc ăn hết mớ rau trong chén.
Lý Tân nhìn mớ rau nuốt nước miếng, nhưng từ đầu ông Lý đã nói nếu ăn rau trước chút nữa sẽ chẳng còn bụng để ăn thịt, cho nên mặc dù rất thèm, vẫn ráng nhịn chờ ăn thịt.
Lúc này bỗng nhiên Tiểu Trương xuất hiện. Tiểu Trương vừa ngửi thấy mùi lẩu thơm, hai mắt lập tức sáng lên, “A, có đồ ngon!”
Ông Lý hỏi, “Cậu tới làm gì?”
Tiểu Trương cười hì hì đáp, “Dạ, chủ tịch thấy trời sắp tối mà ngài còn chưa về nên bảo con tới xem thử thế nào,” ngừng một chút nuốt nước miếng mới nói tiếp, “Không ngờ tới đúng giờ cơm.”
Quan Viễn thấy hai mắt Tiểu Trương như sắp dính luôn vào nổi lẩu, bèn kéo áo Triệu Thanh Cốc một cái. Triệu Thanh Cốc hiểu ý chạy vào bếp lấy thêm chén đũa mời Tiểu Trương ngồi ăn luôn.
Tiểu Trương gãi gãi đầu, do dự đáp, “Chắc… Chắc không được đâu. Chủ tịch vẫn đang chờ anh về báo cáo.”
“Sợ cái gì! Chẳng phải còn có ông Lý đây sao?!” Ông Triệu nói.
Tiểu Trương nghe vậy, nhìn ông Lý với cặp mắt vô cùng mong chờ. Ông Lý bèn đáp, “Ngồi xuống ăn đi rồi về. Nó không trách đâu.”
“Dạ, cám ơn ngài!” Tiểu Trương vui vẻ ngồi xuống ngay.
Quan Viễn sợ Lý Tân ăn cay không được, đặc biệt nấu riêng một nồi nước lẩu khác cho cậu. dìan.đnan.lêàq.quýdf]ik.đôn Không ngờ Lý Tân lại chê vị không đủ đậm đà đòi ăn chung với mọi người, mặc dù bị cay tới mức trào cả nước mắt, nhưng vẫn không ngừng vươn đũa vào trong nồi lẩu lớn.
Toàn bộ mớ nguyên liệu Triệu Thanh Cốc chuẩn bị đã được ăn sạch.
Tiểu Trương ngồi phịch trên ghế một lát mới đứng lên nổi, vỗ vỗ cái bụng phình ra của mình, nói với giọng vẫn chưa thỏa mãn lắm, “Anh phải đi về báo cáo cho chủ tịch đây.”
Trước khi Tiểu Trương đi Triệu Thanh Cốc còn đưa cho một gói khô bò nói là cho nhà ăn thử. Tiểu Trương vui vẻ nói, “Hôm nay nhất định anh sẽ được cha khen!”
Sau khi tiễn Tiểu Trương về, trời đã tối hẳn, Triệu Thanh Cốc bèn đốt đèn dầu lên cho sáng. Trong thị trấn đã có điện từ lâu, đây là lần đầu tiên Lý Tân thấy đèn dầu nên rất tò mò, mở to mắt quan sát.
Ông Lý và ông Triệu ngồi trên giường gạch tán gẫu. Triệu Thanh Cốc thì ôm Quan Viễn xoa bụng cho cậu.
Hai ông cụ nói khắp trên trời dưới đất, Triệu Thanh Cốc nghe mê mẩn, thỉnh thoảng cũng góp một vài câu. Quan Viễn thấy biểu hiện sinh động của Triệu Thanh Cốc lúc thì vui vẻ cười to, lúc lại cau mày suy tư, cảm giác rất thỏa mãn.
Quan Viễn được Triệu Thanh Cốc xoa hồi lâu, buồn ngủ ngáp một cái. Triệu Thanh Cốc lập tức biết ngay, dịu dàng hỏi, “Tiểu Viễn buồn ngủ hả?”
Quan Viễn lắc đầu, trong nhà còn ông Lý và ông Triệu, chắc chắn anh không thể bỏ đi ngủ với cậu trước, ngủ một mình cậu lại không ngủ được, thà cứ nằm đây với anh còn hơn. “Không ạ. Hai ông nói chuyện rất thú vị, em muốn nghe tiếp!”
Triệu Thanh Cốc dịch dịch Quan Viễn một tý, tiện tay kéo cái chăn bên cạnh đắp lên người cậu, “Buồn ngủ thì cứ ngủ ha.” Quan Viễn dạ một tiếng, cảm thấy ấm áp cả người, nằm nghe Triệu Thanh Cốc và hai ông cụ nói chuyện, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Quan Viễn vừa thức dậy, đập vào mắt là cái sóng mũi cao ngất của Triệu Thanh Cốc. Triệu Thanh Cốc nghe thấy tiếng động, mắt không mở nhưng tay vẫn kéo Quan Viễn vào lòng, mơ hồ nói, “Còn sớm lắm, ngủ với anh thêm một lát nữa đi.”
Tối qua Quan Viễn ngủ từ sớm, nhưng đoán hẳn là Triệu Thanh Cốc đã nói chuyện với hai ông cụ rất khuya. Cậu nằm trong lòng anh mơ mơ màng màng suy nghĩ một lát lại ngủ thiếp đi.
Quan Viễn bỗng cảm giác có một luồng khí nóng phun trên mặt, giật mình mở mắt ra, phát hiện thì ra là Lý Tân đang thổi khí lên mặt mình. Khuôn mặt nho nhỏ của Lý Tân đã sắp áp sát mặt Quan Viễn luôn.
Lý Tân thấy Quan Viễn mở mắt, làm mặt xấu, chọc, “Xấu hổ xấu hổ! Anh Viễn ngủ nướng!” Quan Viễn yêu thương sờ đầu Lý Tân nói, “Đâu có! Anh dậy từ lâu rồi!” Quan Viễn ngửi thấy mùi thơm phiêu tán trong không khí, đoán là Triệu Thanh Cốc đã nấu xong bữa sáng.
Triệu Thanh Cốc vào phòng, thấy Quan Viễn đã dậy bèn lấy quần áo để ở đầu giường gạch cho ấm tới, chuẩn bị mặc cho cậu. Quan Viễn thấy có mặt Lý Tân còn để Triệu Thanh Cốc mặc quần áo cho, cảm giác hơi xấu hổ, “Anh, để em tự mặc được rồi.”
Triệu Thanh Cốc nghe vậy, đưa quần áo cho Quan Viễn, nói, “Ừ, mặc nhanh đi, đừng lề mề coi chừng bị cảm.”
“Dạ, anh ra ngoài trước đi!” Quan Viễn nhanh chóng mặc quần áo vào rồi dắt Lý Tân đi ra.
Lúc này, ông Lý và ông Triệu đã có mặt ở bàn ăn. Buổi sáng Triệu Thanh Cốc thường thích ăn thứ gì đó có nước, sáng nay là mì thịt bò, rắc thêm một ít hành lá cắt nhỏ, mùi thơm nức mũi.
Triệu Thanh Cốc bưng mì lên bàn, hai ông cụ nhanh chóng động đũa, cả Lý Tân cũng không cần người đút, tự dùng muỗng múc ăn.
Mọi người vừa ăn bữa sáng xong, Tiểu Trương đã tới đón.
Ông Lý trừng mắt nói, “Bộ tôi không biết tự về hay sao?!”
Tiểu Trương cười khổ đáp, “Chủ tịch bảo con tới đón ngài về sớm, hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe định kỳ. Lúc con đi bác sĩ đã tới rồi ạ.”
Ông Lý đành phải về ngay, nhưng vẫn không cam lòng, càm ràm chủ tịch Lý vài câu.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vừa tiễn hai ông cụ đi không lâu, Quan Quốc và Quan Thạch Đầu đã tới. “May mà hai đứa đã về, không là mai đứt hàng rồi! Hôm qua chú thấy nhà con có khách nên không vào.”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không sao đâu chú, cũng chẳng phải ai xa lạ.”
Quan Quốc ngại ngùng cười đáp, “Chú cứ sợ không phải người quen lại phiền.”
Quan Thạch Đầu chào Quan Viễn một tiếng ‘đại ca’. Quan Viễn ngoắc Quan Thạch Đầu vào nhà, đưa cho Quan Thạch Đầu một chiếc xe hơi đồ chơi, “Cho cậu đó!”
Quan Viễn biểu diễn cách chơi cho Quan Thạch Đầu xem, vặn khóa dây cót bên hông chiếc xe mấy vòng, thả xuống đất cho nó tự chạy.
Đây là lần đầu tiên Quan Thạch Đầu thấy được món đồ chơi ‘hiện đại’ như vậy, vui vẻ kêu to, chạy tới chạy lui theo chiếc xe như uống thuốc kích thích.
Quan Viễn cũng có quà cho Quan Mộc Mộc. Cậu để ý thấy mỗi lần đài phát thanh của trường phát nhạc, Quan Mộc Mộc đều nghe rất nhập thần, bèn chọn một hộp nhạc trong không gian chuẩn bị tặng cho Quan Mộc Mộc. dàiễn.đàn/lêqsfdsfh/quydodn Thứ này tương lai có thể lên mạng internet tải bài hát, nhạc gì cũng có, nhưng hiện nay chưa có mạng, chỉ có thể lưu sẵn mấy bài.
Chỉ một lát sau, Quan Thạch Đầu đã dẫn Quan Mộc Mộc tới. Quan Viễn tặng hộp nhạc cho Quan Mộc Mộc. Quan Mộc Mộc nghe trong đó có nhạc, hưng phấn tới mức mặt đỏ rần, “Cám ơn Tiểu Viễn!”
Quan Thạch Đầu thấy hộp nhạc chơi cũng vui, vươn tay định giật lấy hộp nhạc từ tay Quan Mộc Mộc. Quan Thạch Đầu vừa đụng tay vào hộp nhạc, Quan Mộc Mộc đã lập tức đỏ mắt như muốn khóc tới nơi. Tay Quan Thạch Đầu lập tức cứng đờ, không động.
Quan Viễn để mặc Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc chơi, chạy ra sân sau coi thử. Lúc này Triệu Thanh Cốc đang pha gia vị ướp. Quan Quốc cẩn thận tránh sang một bên rửa thịt.
Quan Quốc thấy Triệu Thanh Cốc đã pha xong gia vị mới chạy lại nói, “Thanh Cốc, về sau trừ pha gia vị còn lại cứ giao cho chú hết đi! Chú có sức, ướp chút thịt này không nặng nhọc gì đâu!”
Quan Viễn thấy như vậy rất tốt, cậu và anh sẽ được rảnh tay giành thời gian làm chuyện khác.
Triệu Thanh Cốc cũng nghĩ giống Quan Viễn, gật đầu nói, “Dạ. Nếu vậy, chú lại nhiều việc hơn, nên con sẽ tăng thêm cho chú mỗi tháng năm tệ.”
Quan Quốc lập tức lắc đầu liên tục, “Không được! Con đã trả tiền công rất cao rồi! Còn thêm nữa chẳng khác gì xem chú như người xa lạ!”
Triệu Thanh Cốc thấy Quan Quốc kiên trì không nhận, nghĩ còn nhiều cách khác để bù cho, bèn nói, “Vậy thì tạm thời cứ như trước đi.”
Lúc này Quan Quốc mới yên tâm ướp thịt tiếp.
Quan Quốc tay chân nhanh nhẹn, cộng với chỉ đạo của Triệu Thanh Cốc, chẳng mấy chốc đã kho xong hai trăm cân thịt, sau đó tự vác lên xe ba bánh, đẩy đi.
Quan Viễn nói với Triệu Thanh Cốc, “Sau này cứ để chú Quan Quốc kho thịt ở cửa hàng luôn đi anh. Chỉ cần tới chỗ chúng ta lấy gia vị đã pha sẵn là được, như vậy thịt kho ngày nào bán ngày ấy sẽ tươi ngon hơn.”
Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Ừ. Tối anh sẽ qua nói với chú ấy.”
Hai người vẫn chưa làm xong mớ bài tập được giao trước kỳ nghỉ, bèn nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, rồi khiêng bàn ra sân ngồi làm. Đối với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, bài tập lớp một quả thật rất đơn giản, chẳng mấy chốc đã hoàn thành hết.
Ngày xuân, mặt trời ấm áp nhưng không quá nóng. Quan Viễn lười biếng nằm trong lòng Triệu Thanh Cốc phơi nắng.
“Anh, anh có muốn nhảy lớp không? Hiện giờ mấy thứ này là quá đơn giản đối với chúng ta.”
“Em thấy được là được.”
Quan Viễn cười nói, “Anh không sợ em quyết định sai lầm sao?”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không sao. Dù em có làm sai bất kỳ chuyện gì, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm cho em.”
Quan Viễn nghe vậy, đỏ mắt, vùi đầu vào ngực Triệu Thanh Cốc hô, “Anh…”
“Ừ.”
“Mặc kệ sau này phát sinh bất cứ chuyện gì, anh cũng phải ở bên cạnh em, nếu không…”
Quan Viễn không thể tưởng tượng nếu có một ngày Triệu Thanh Cốc không ở bên cạnh cậu sẽ thế nào. Có lẽ sẽ nổi điên, có lẽ sẽ mặt dày quấn lấy anh không bỏ, nhưng khả năng cao nhất là có lẽ sẽ kéo anh cùng nhau xuống địa ngục.
Triệu Thanh Cốc nhận thấy Quan Viễn đang run rẩy, vội vỗ lưng cậu trấn an, “Anh nhất định sẽ ở bên Tiểu Viễn mãi mãi! Anh còn lo lúc anh già rồi, em không muốn sống chung với anh nữa ấy chứ!”
Quan Viễn ôm Triệu Thanh Cốc thật chặt, “Không có đâu!” Sao em lại không muốn sống chung với anh chứ? Anh đã là máu thịt của em rồi, chỉ cần tách khỏi anh một phút em đã khó ngủ yên, nếu anh đi thật, chẳng khác gì là lấy mạng em!
Sau cuộc nói chuyện này, Quan Viễn cứ bồn chồn không yên, quấn Triệu Thanh Cốc suốt, cả khi Triệu Thanh Cốc đi nấu cơm cũng đu trên lưng anh không chịu xuống.
Triệu Thanh Cốc vô cùng vui vẻ ‘chịu đựng’ nỗi khổ ngọt ngào.
Buổi tối, lúc ngủ, hai người ôm nhau thật chặt như hai đứa trẻ sinh đôi nằm trong bụng mẹ.
Hôm sau, hai người dậy ăn sáng thật sớm để đi học.
Quan Mộc Mộc đang đứng chờ ngay cổng thôn, thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tới, lập tức cười tươi phất phất tay. Quan Thạch Đầu thì đứng bên cạnh tay đấm chân đá một ụ đất ở ven đường, miệng còn hừ ca.
Triệu Thanh Cốc bước lại véo tai Quan Thạch Đầu, “Đi.”
“A, anh Thanh Cốc, nhẹ chút, nhẹ chút! Em đi liền đây!” Quan Thạch Đầu sợ nhất Triệu Thanh Cốc nên mới ngoan ngoãn nghe lời, chứ người khác dám làm như vậy, cậu ta đã sớm nhảy dựng lên liều mạng rồi.
Triệu Thanh Cốc nghe vậy thả tay ra. Quan Thạch Đầu xoa xoa lỗ tai, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Quan Viễn, cười hì hì hỏi, “Đại ca có mang theo cái gì ăn không?”
Quan Viễn lườm Quan Thạch Đầu một cái, “Cậu chưa ăn sáng à?”
“Đồ mẹ em nấu là cho heo ăn chứ người làm gì ăn nổi!”
“Quan Thạch Đầu, cậu được lắm! Chiều nay đi học về tôi sẽ truyền nguyên văn lời của cậu cho thím nghe, xem cậu có được ăn một bữa ‘măng tre xào thịt’ đã đời luôn hay không!”
Quan Thạch Đầu kêu thảm, “Đừng mà, đại ca!”
Quan Mộc Mộc nghe vậy cười tủm tỉm. Ai ngờ bị Quan Thạch Đầu phát hiện, “Hừ! Quan Mộc Mộc, cậu dám cười nhạo tôi?! Tôi sẽ cho cậu biết tay!” dứt lời nhào qua véo má Quan Mộc Mộc.
Quan Viễn vội kéo Quan Thạch Đầu lại, “Cậu mà còn bắt nạt Mộc Mộc nữa thì đừng hòng tới nhà tôi ăn bất cứ thứ gì hết!”
Quan Thạch Đầu lập tức rụt tay về, “Đại ca, sao anh lại nói như vậy chứ? Em có bắt nạt Mộc Mộc hồi nào đâu?”
“Chính mắt tôi nhìn thấy.”
Có tên dở hơi Quan Thạch Đầu này đi cùng thì đừng mong được yên tĩnh tới trường.
Cô giáo dạy ngữ văn vừa vào lớp đã kiểm tra bài tập. Quan Viễn là ủy viên học tập phụ trách môn ngữ văn nên có nhiệm vụ đi thu vở bài tập của cả lớp. Lúc Quan Viễn thu tới chỗ Quan Thạch Đầu, cậu ta nắm thật chặt cuốn vở bài tập không chịu buông tay. Quan Viễn lập tức đoán được lý do, “Cậu lại không chịu làm bài tập? Đây là lần thứ mấy rồi?!”
Quan Thạch Đầu chột dạ nói, “Mấy ngày nay em mê chơi nên quên mất, đại ca giúp em giấu cô được không?”
“Cậu nghĩ là cô sẽ không phát hiện ra?” Quan Viễn đập nát mộng đẹp của Quan Thạch Đầu.
Quả nhiên ngay sau đó Quan Thạch Đầu đã bị cô giáo phạt đứng ngoài hành lang.
Giờ ra chơi, Quan Mộc Mộc không yên lòng, chạy ra xem Quan Thạch Đầu thử. Một lát sau, ngoài hành lang bỗng nhiên nhốn nháo cả lên, có người hô, “Quan Thạch Đầu đánh nhau!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vội chạy ra, thấy Quan Thạch Đầu đang bị ba cậu học sinh lớp trên vây đánh, còn Quan Mộc Mộc thì tuy mũi bị chảy máu ròng ròng nhưng vẫn cố hết sức kéo một cậu học sinh trong nhóm ba người kia lại.
Triệu Thanh Cốc vọt vào can, kéo ba cậu học sinh lớp trên ra.
Một cậu học sinh lớp trên hùng hổ quay đầu lại định ra uy, nhưng thấy Triệu Thanh Cốc còn cao hơn bọn họ nhiều, lập tức xìu ngay, “Mắc mớ gì tới cậu?”
“Ba người hùa nhau bắt nạt một đứa bé không thấy xấu hổ à? Có giỏi thì tìm người mạnh hơn đánh đi.”
“Cậu…” Ba cậu học sinh lớp trên nghe Triệu Thanh Cốc nói vậy, tức giận đỏ rần cả mặt.
“Làm cái gì đây? Tụ tập đánh nhau à?” Đúng lúc này, thầy giám thị đi tới, hỏi.
Quan Viễn thấy mũi Quan Mộc Mộc vẫn chảy máu, tranh thủ dẫn Quan Mộc Mộc tới chỗ vòi nước để rửa. dzsgiễn.đư.àn/lêq/úydonođo Lúc Quan Viễn và Quan Mộc Mộc quay lại, Quan Thạch Đầu đang cãi nhau với một cậu học sinh lớp trên.
“Mắc gì là lỗi của tôi? Mộc Mộc đang đứng ở đây, tự nhiên anh đá cậu ấy ngã xuống đất trước chứ bộ!”
Cậu học sinh lớp trên kia có vẻ là cầm đầu của nhóm ba người, kiêu ngạo nói, “Tao đạp đấy thì sao? Ai bảo nó đứng chàng ràng chắn đường người khác làm chi!”
“Bây giờ anh cũng đang đứng trong hành lang, nói vậy là tôi có thể đá anh ngã xuống đất cũng được đúng không?” Triệu Thanh Cốc lạnh mặt hỏi.
“Mày? Có giỏi thì cứ đá thử đi!” Trước mặt thầy giám thị, thái độ của cậu học sinh lớp trên kia còn phách lối hơn cả lúc nãy, nhưng thầy giám thị vẫn không nói một câu nào.
Quan Viễn nhận thấy tình huống khác thường, lặng lẽ kéo áo Triệu Thanh Cốc, lắc đầu ra hiệu với anh.
Triệu Thanh Cốc hiểu ý Quan Viễn, nhưng vẫn không đi.
“Ha ha ha! Không dám chứ gì! Đồ hèn! Một đám ngu dốt!” Cậu kia thấy Triệu Thanh Cốc không đá, đắc ý nói to.
Thầy giám thị thấy Triệu Thanh Cốc không đá, trong mắt thoáng có vẻ thất vọng.
“Thưa thầy, chắc thầy đã rõ đầu đuôi câu chuyện. Ba người này gây chuyện đá Mộc Mộc trước, Thạch Đầu muốn giúp Mộc Mộc mới xảy ra xung đột với họ. Hẳn là trường sẽ xử lý việc này một cách công bằng đúng không ạ?” dikễn.đnà/leq/quliydodnoodon Triệu Thanh Cốc không thèm để ý tới cậu học sinh kia, hỏi thẳng thầy giám thị.
Thầy giám thị nói, “Tất cả đến phòng làm việc của tôi hết!”
Sau khi vào phòng làm việc của thầy giám thị, cậu học sinh cầm đầu kia tự nhiên như vào nhà mình, ngồi phịch xuống ghế dựa bắt chéo chân. Hai cậu học sinh còn lại cũng lộ vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.
Thầy giám thị cứ như không thấy, không những không trách một tiếng nào còn quay sang mắng xối xả nhóm Triệu Thanh Cốc, “Các cậu còn nhỏ không lo học hành, bày đặt kéo bè kéo lũ đánh nhau! Cha mẹ các cậu cho các cậu tới trường là để đánh nhau à? Đến trường là để học tập tích lũy kiến thức chứ không phải để đánh nhau như bọn du côn ngoài đường ngoài xá, biết không hả?”
Sau khi dạy dỗ nhóm Triệu Thanh Cốc với vẻ mặt ‘vô cùng đau đớn’ xong, thầy giám thị thở dài nói, “Nể tình các em còn nhỏ, thầy sẽ không báo cáo lên ban giám hiệu nhà trường. Chỉ cần các em xin lỗi ba anh này, ba anh lớn chắc chắn sẽ không trách các em nữa.”
Cậu học sinh lớp trên kia nhún nhún chân nói, “Được, chỉ cần tụi nó nói xin lỗi thì tôi sẽ rộng lượng bỏ qua cho!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc giận quá hóa cười. Quan Mộc Mộc lộ vẻ mặt bi phẫn. Quan Thạch Đầu thì trực tiếp mắng, “Điên! Có phải lỗi của bọn tôi đâu mà phải xin! Thầy là thầy kiểu gì vậy?!”
Thầy giám thị thấy Quan Thạch Đầu dám mắng cả mình, tức giận hét lên, “Được lắm, dám vô lễ với thầy hả?! Tôi sẽ mời phụ huynh mấy cậu tới nói chuyện cho đàng hoàng! Những học sinh cá biệt như mấy cậu nhất định phải bị khai trừ khỏi trường ngay lập tức!”
Thầy giám thị thừa biết việc này hoàn toàn là lỗi của ba cậu học sinh lớp trên, nhưng tương lai của ông ta còn phải trông cậy vào cha mẹ cậu học sinh cầm đầu kia nên đã đổ hết tội cho nhóm Triệu Thanh Cốc, thầm nghĩ chỉ cần nhóm Triệu Thanh Cốc chịu xin lỗi sẽ thành chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nói mời phụ huynh gì đó chỉ là để hù dọa nhóm Triệu Thanh Cốc thôi.
“Được! Muốn mời thì mời đi! Kiểu trường học chẳng phân đúng sai thế này chúng tôi chẳng thèm!” Triệu Thanh Cốc tức giận nói.
Quan Viễn đương nhiên là ủng hộ Triệu Thanh Cốc, “Đúng! Rõ ràng là bọn họ sai lại bắt chúng ta phải xin lỗi! Chúng tôi đến trường là để học chứ không để chịu nhục!”
Mặt thầy giám thị đã xanh như tàu lá chuối, không hiểu tại sao mấy đứa học sinh nhà quê này lại khó trị dữ vậy, những đứa khác vừa nghe mời phụ huynh đã sợ mất mật, bọn này ngược lại còn dám hô hào mời.
Thầy giám thị gầm to, “Trường xử lý thế nào không đến phiên tụi bây lắm lời! Mau về lớp hết đi!” ý đồ muốn lấp liếm cho qua. Nhưng cậu học sinh kia vẫn không chịu thôi, “Này! Tụi nó còn chưa xin lỗi!”
Mặt thầy giám thị cứng đờ, thầm mắng mấy câu thô tục, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Đúng, các cậu mau xin lỗi đi!”
Triệu Thanh Cốc nói, “Bọn họ làm sai lại bắt bọn em xin lỗi?! Trước giờ bọn em chưa được dạy như vậy bao giờ! Thầy muốn mời phụ huynh thì cứ mời đi!”
Cậu học sinh kia nghe vậy hô lên, “Tao sẽ kêu mẹ tao tới! Xem mẹ tao có giết hết lũ bây không!”
Mặt thầy giám thị đã biến thành màu đen, “Rồi, về kêu cha mẹ các cậu ngày mai tới trường giải quyết! Còn bây giờ lập tức giải tán ngay!”
Tan học, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chia nhau đến nhà Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho cha mẹ hai nhà nghe.
Hiếm lắm mới có ngày mẹ Quan Mộc Mộc không đi đánh bài, vừa nghe con trai bị bắt nạt, lập tức nổi giận chửi ngay, “Cái trường học khốn kiếp kia, dám bắt nạt con bà…” Lần này Quan Thụ Lâm nghe Ngô Tú Lệ mắng người, không những không cản, thậm chí còn siết chặt nắm đấm.
Bên nhà Quan Thạch Đầu, Lý Anh nghe xong cũng giận không kiềm được. Quan Quốc đen mặt nói, “Dù chúng ta là nông dân cũng không có nghĩa bọn nhỏ ở trường mặc ai muốn làm gì thì làm!”
Đúng lúc Tiểu Trương tới nhà Triệu Thanh Cốc lấy khô bò cho ông Lý, sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện đã vô cùng bức xúc về kể lại cho ông Lý nghe. Ông Lý giận tới mức râu mép cũng muốn vểnh lên, tìm chủ tịch Lý nói, “Cậu làm chủ tịch huyện cái kiểu gì mà để trường học biến thành một đống hủ bại như vậy hả?!”
Chủ tịch Lý ‘ngơ ngác’ đáp, “Cha, con có biết gì đâu? Có thể nói rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì không?”
Ông Lý quay qua nói với Tiểu Trương, “Cậu mau kể lại cho nó nghe đi!”
Tiểu Trương nhanh chóng kể lại cho chủ tịch Lý nghe.
Chủ tịch Lý nghe xong, nói, “Đây chỉ là lời kể của một bên, thực hư thế nào còn chưa rõ ràng lắm.”
Ông Lý trợn mắt nói, “Hai đứa nhỏ kia tính tình thế nào tôi còn không biết sao, tụi nó mà thèm bịa chuyện à?! Để đó, mai tôi sẽ tự tới trường giải quyết!”
Chủ tịch Lý có ấn tượng tốt với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, cán cân trong lòng đã hơi nghiêng về một bên, nhưng việc gì cũng phải tìm hiểu rõ đầu đuôi mới đưa ra quyết định là tố chất cơ bản phải có của một chủ tịch huyện. “Vậy mai cha tới trường xem thử thế nào trước đi. Nếu thật sự hai đứa nhỏ không sai, nhất định con sẽ không để tụi nó phải chịu ấm ức đâu.”
Bởi vì ăn cơm trưa sớm nên cơm tối đã được dọn lên khi mặt trời còn chưa lặn. Kể từ lần đầu tiên ăn lẩu ở nhà Quan Viễn, ông Lý vẫn luôn nhớ mãi không quên món này, cho nên hôm nay đề nghị ăn lẩu tiếp.
Quan Viễn cố ý bỏ thêm chút tiêu cay vào nồi lẩu, nước lẩu bay hơi lên khiến cả phòng như bị bao trùm bởi mùi vị tê tê cay cay.
Lý Tân hít hít mũi, nhìn chằm chằm nồi lẩu đang sôi trào và mớ rau dưa tươi xanh, thịt heo thịt bò non mềm trước mặt, hút hút nước miếng, liên tục hỏi đã ăn được chưa. Ông Triệu và ông Lý cũng đã cầm đũa chờ sẵn.
Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn ăn thịt nhiều ngán, cố ý nhúng rau cho cậu ăn trước. Ông Lý thấy vậy bèn chọc, “Thằng nhóc này, trong mắt con chỉ có một mình em trai thôi phải không?”
Triệu Thanh Cốc cười cười đáp, “Ông cũng ăn rau trước ha!”
Ông Lý vội đáp, “Thôi, ông chờ ăn thịt thôi!”
Quan Viễn cảm thấy ngọt ngào như được ăn mật, hạnh phúc ăn hết mớ rau trong chén.
Lý Tân nhìn mớ rau nuốt nước miếng, nhưng từ đầu ông Lý đã nói nếu ăn rau trước chút nữa sẽ chẳng còn bụng để ăn thịt, cho nên mặc dù rất thèm, vẫn ráng nhịn chờ ăn thịt.
Lúc này bỗng nhiên Tiểu Trương xuất hiện. Tiểu Trương vừa ngửi thấy mùi lẩu thơm, hai mắt lập tức sáng lên, “A, có đồ ngon!”
Ông Lý hỏi, “Cậu tới làm gì?”
Tiểu Trương cười hì hì đáp, “Dạ, chủ tịch thấy trời sắp tối mà ngài còn chưa về nên bảo con tới xem thử thế nào,” ngừng một chút nuốt nước miếng mới nói tiếp, “Không ngờ tới đúng giờ cơm.”
Quan Viễn thấy hai mắt Tiểu Trương như sắp dính luôn vào nổi lẩu, bèn kéo áo Triệu Thanh Cốc một cái. Triệu Thanh Cốc hiểu ý chạy vào bếp lấy thêm chén đũa mời Tiểu Trương ngồi ăn luôn.
Tiểu Trương gãi gãi đầu, do dự đáp, “Chắc… Chắc không được đâu. Chủ tịch vẫn đang chờ anh về báo cáo.”
“Sợ cái gì! Chẳng phải còn có ông Lý đây sao?!” Ông Triệu nói.
Tiểu Trương nghe vậy, nhìn ông Lý với cặp mắt vô cùng mong chờ. Ông Lý bèn đáp, “Ngồi xuống ăn đi rồi về. Nó không trách đâu.”
“Dạ, cám ơn ngài!” Tiểu Trương vui vẻ ngồi xuống ngay.
Quan Viễn sợ Lý Tân ăn cay không được, đặc biệt nấu riêng một nồi nước lẩu khác cho cậu. dìan.đnan.lêàq.quýdf]ik.đôn Không ngờ Lý Tân lại chê vị không đủ đậm đà đòi ăn chung với mọi người, mặc dù bị cay tới mức trào cả nước mắt, nhưng vẫn không ngừng vươn đũa vào trong nồi lẩu lớn.
Toàn bộ mớ nguyên liệu Triệu Thanh Cốc chuẩn bị đã được ăn sạch.
Tiểu Trương ngồi phịch trên ghế một lát mới đứng lên nổi, vỗ vỗ cái bụng phình ra của mình, nói với giọng vẫn chưa thỏa mãn lắm, “Anh phải đi về báo cáo cho chủ tịch đây.”
Trước khi Tiểu Trương đi Triệu Thanh Cốc còn đưa cho một gói khô bò nói là cho nhà ăn thử. Tiểu Trương vui vẻ nói, “Hôm nay nhất định anh sẽ được cha khen!”
Sau khi tiễn Tiểu Trương về, trời đã tối hẳn, Triệu Thanh Cốc bèn đốt đèn dầu lên cho sáng. Trong thị trấn đã có điện từ lâu, đây là lần đầu tiên Lý Tân thấy đèn dầu nên rất tò mò, mở to mắt quan sát.
Ông Lý và ông Triệu ngồi trên giường gạch tán gẫu. Triệu Thanh Cốc thì ôm Quan Viễn xoa bụng cho cậu.
Hai ông cụ nói khắp trên trời dưới đất, Triệu Thanh Cốc nghe mê mẩn, thỉnh thoảng cũng góp một vài câu. Quan Viễn thấy biểu hiện sinh động của Triệu Thanh Cốc lúc thì vui vẻ cười to, lúc lại cau mày suy tư, cảm giác rất thỏa mãn.
Quan Viễn được Triệu Thanh Cốc xoa hồi lâu, buồn ngủ ngáp một cái. Triệu Thanh Cốc lập tức biết ngay, dịu dàng hỏi, “Tiểu Viễn buồn ngủ hả?”
Quan Viễn lắc đầu, trong nhà còn ông Lý và ông Triệu, chắc chắn anh không thể bỏ đi ngủ với cậu trước, ngủ một mình cậu lại không ngủ được, thà cứ nằm đây với anh còn hơn. “Không ạ. Hai ông nói chuyện rất thú vị, em muốn nghe tiếp!”
Triệu Thanh Cốc dịch dịch Quan Viễn một tý, tiện tay kéo cái chăn bên cạnh đắp lên người cậu, “Buồn ngủ thì cứ ngủ ha.” Quan Viễn dạ một tiếng, cảm thấy ấm áp cả người, nằm nghe Triệu Thanh Cốc và hai ông cụ nói chuyện, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Quan Viễn vừa thức dậy, đập vào mắt là cái sóng mũi cao ngất của Triệu Thanh Cốc. Triệu Thanh Cốc nghe thấy tiếng động, mắt không mở nhưng tay vẫn kéo Quan Viễn vào lòng, mơ hồ nói, “Còn sớm lắm, ngủ với anh thêm một lát nữa đi.”
Tối qua Quan Viễn ngủ từ sớm, nhưng đoán hẳn là Triệu Thanh Cốc đã nói chuyện với hai ông cụ rất khuya. Cậu nằm trong lòng anh mơ mơ màng màng suy nghĩ một lát lại ngủ thiếp đi.
Quan Viễn bỗng cảm giác có một luồng khí nóng phun trên mặt, giật mình mở mắt ra, phát hiện thì ra là Lý Tân đang thổi khí lên mặt mình. Khuôn mặt nho nhỏ của Lý Tân đã sắp áp sát mặt Quan Viễn luôn.
Lý Tân thấy Quan Viễn mở mắt, làm mặt xấu, chọc, “Xấu hổ xấu hổ! Anh Viễn ngủ nướng!” Quan Viễn yêu thương sờ đầu Lý Tân nói, “Đâu có! Anh dậy từ lâu rồi!” Quan Viễn ngửi thấy mùi thơm phiêu tán trong không khí, đoán là Triệu Thanh Cốc đã nấu xong bữa sáng.
Triệu Thanh Cốc vào phòng, thấy Quan Viễn đã dậy bèn lấy quần áo để ở đầu giường gạch cho ấm tới, chuẩn bị mặc cho cậu. Quan Viễn thấy có mặt Lý Tân còn để Triệu Thanh Cốc mặc quần áo cho, cảm giác hơi xấu hổ, “Anh, để em tự mặc được rồi.”
Triệu Thanh Cốc nghe vậy, đưa quần áo cho Quan Viễn, nói, “Ừ, mặc nhanh đi, đừng lề mề coi chừng bị cảm.”
“Dạ, anh ra ngoài trước đi!” Quan Viễn nhanh chóng mặc quần áo vào rồi dắt Lý Tân đi ra.
Lúc này, ông Lý và ông Triệu đã có mặt ở bàn ăn. Buổi sáng Triệu Thanh Cốc thường thích ăn thứ gì đó có nước, sáng nay là mì thịt bò, rắc thêm một ít hành lá cắt nhỏ, mùi thơm nức mũi.
Triệu Thanh Cốc bưng mì lên bàn, hai ông cụ nhanh chóng động đũa, cả Lý Tân cũng không cần người đút, tự dùng muỗng múc ăn.
Mọi người vừa ăn bữa sáng xong, Tiểu Trương đã tới đón.
Ông Lý trừng mắt nói, “Bộ tôi không biết tự về hay sao?!”
Tiểu Trương cười khổ đáp, “Chủ tịch bảo con tới đón ngài về sớm, hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe định kỳ. Lúc con đi bác sĩ đã tới rồi ạ.”
Ông Lý đành phải về ngay, nhưng vẫn không cam lòng, càm ràm chủ tịch Lý vài câu.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vừa tiễn hai ông cụ đi không lâu, Quan Quốc và Quan Thạch Đầu đã tới. “May mà hai đứa đã về, không là mai đứt hàng rồi! Hôm qua chú thấy nhà con có khách nên không vào.”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không sao đâu chú, cũng chẳng phải ai xa lạ.”
Quan Quốc ngại ngùng cười đáp, “Chú cứ sợ không phải người quen lại phiền.”
Quan Thạch Đầu chào Quan Viễn một tiếng ‘đại ca’. Quan Viễn ngoắc Quan Thạch Đầu vào nhà, đưa cho Quan Thạch Đầu một chiếc xe hơi đồ chơi, “Cho cậu đó!”
Quan Viễn biểu diễn cách chơi cho Quan Thạch Đầu xem, vặn khóa dây cót bên hông chiếc xe mấy vòng, thả xuống đất cho nó tự chạy.
Đây là lần đầu tiên Quan Thạch Đầu thấy được món đồ chơi ‘hiện đại’ như vậy, vui vẻ kêu to, chạy tới chạy lui theo chiếc xe như uống thuốc kích thích.
Quan Viễn cũng có quà cho Quan Mộc Mộc. Cậu để ý thấy mỗi lần đài phát thanh của trường phát nhạc, Quan Mộc Mộc đều nghe rất nhập thần, bèn chọn một hộp nhạc trong không gian chuẩn bị tặng cho Quan Mộc Mộc. dàiễn.đàn/lêqsfdsfh/quydodn Thứ này tương lai có thể lên mạng internet tải bài hát, nhạc gì cũng có, nhưng hiện nay chưa có mạng, chỉ có thể lưu sẵn mấy bài.
Chỉ một lát sau, Quan Thạch Đầu đã dẫn Quan Mộc Mộc tới. Quan Viễn tặng hộp nhạc cho Quan Mộc Mộc. Quan Mộc Mộc nghe trong đó có nhạc, hưng phấn tới mức mặt đỏ rần, “Cám ơn Tiểu Viễn!”
Quan Thạch Đầu thấy hộp nhạc chơi cũng vui, vươn tay định giật lấy hộp nhạc từ tay Quan Mộc Mộc. Quan Thạch Đầu vừa đụng tay vào hộp nhạc, Quan Mộc Mộc đã lập tức đỏ mắt như muốn khóc tới nơi. Tay Quan Thạch Đầu lập tức cứng đờ, không động.
Quan Viễn để mặc Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc chơi, chạy ra sân sau coi thử. Lúc này Triệu Thanh Cốc đang pha gia vị ướp. Quan Quốc cẩn thận tránh sang một bên rửa thịt.
Quan Quốc thấy Triệu Thanh Cốc đã pha xong gia vị mới chạy lại nói, “Thanh Cốc, về sau trừ pha gia vị còn lại cứ giao cho chú hết đi! Chú có sức, ướp chút thịt này không nặng nhọc gì đâu!”
Quan Viễn thấy như vậy rất tốt, cậu và anh sẽ được rảnh tay giành thời gian làm chuyện khác.
Triệu Thanh Cốc cũng nghĩ giống Quan Viễn, gật đầu nói, “Dạ. Nếu vậy, chú lại nhiều việc hơn, nên con sẽ tăng thêm cho chú mỗi tháng năm tệ.”
Quan Quốc lập tức lắc đầu liên tục, “Không được! Con đã trả tiền công rất cao rồi! Còn thêm nữa chẳng khác gì xem chú như người xa lạ!”
Triệu Thanh Cốc thấy Quan Quốc kiên trì không nhận, nghĩ còn nhiều cách khác để bù cho, bèn nói, “Vậy thì tạm thời cứ như trước đi.”
Lúc này Quan Quốc mới yên tâm ướp thịt tiếp.
Quan Quốc tay chân nhanh nhẹn, cộng với chỉ đạo của Triệu Thanh Cốc, chẳng mấy chốc đã kho xong hai trăm cân thịt, sau đó tự vác lên xe ba bánh, đẩy đi.
Quan Viễn nói với Triệu Thanh Cốc, “Sau này cứ để chú Quan Quốc kho thịt ở cửa hàng luôn đi anh. Chỉ cần tới chỗ chúng ta lấy gia vị đã pha sẵn là được, như vậy thịt kho ngày nào bán ngày ấy sẽ tươi ngon hơn.”
Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Ừ. Tối anh sẽ qua nói với chú ấy.”
Hai người vẫn chưa làm xong mớ bài tập được giao trước kỳ nghỉ, bèn nhanh chóng dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, rồi khiêng bàn ra sân ngồi làm. Đối với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, bài tập lớp một quả thật rất đơn giản, chẳng mấy chốc đã hoàn thành hết.
Ngày xuân, mặt trời ấm áp nhưng không quá nóng. Quan Viễn lười biếng nằm trong lòng Triệu Thanh Cốc phơi nắng.
“Anh, anh có muốn nhảy lớp không? Hiện giờ mấy thứ này là quá đơn giản đối với chúng ta.”
“Em thấy được là được.”
Quan Viễn cười nói, “Anh không sợ em quyết định sai lầm sao?”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Không sao. Dù em có làm sai bất kỳ chuyện gì, anh cũng sẽ chịu trách nhiệm cho em.”
Quan Viễn nghe vậy, đỏ mắt, vùi đầu vào ngực Triệu Thanh Cốc hô, “Anh…”
“Ừ.”
“Mặc kệ sau này phát sinh bất cứ chuyện gì, anh cũng phải ở bên cạnh em, nếu không…”
Quan Viễn không thể tưởng tượng nếu có một ngày Triệu Thanh Cốc không ở bên cạnh cậu sẽ thế nào. Có lẽ sẽ nổi điên, có lẽ sẽ mặt dày quấn lấy anh không bỏ, nhưng khả năng cao nhất là có lẽ sẽ kéo anh cùng nhau xuống địa ngục.
Triệu Thanh Cốc nhận thấy Quan Viễn đang run rẩy, vội vỗ lưng cậu trấn an, “Anh nhất định sẽ ở bên Tiểu Viễn mãi mãi! Anh còn lo lúc anh già rồi, em không muốn sống chung với anh nữa ấy chứ!”
Quan Viễn ôm Triệu Thanh Cốc thật chặt, “Không có đâu!” Sao em lại không muốn sống chung với anh chứ? Anh đã là máu thịt của em rồi, chỉ cần tách khỏi anh một phút em đã khó ngủ yên, nếu anh đi thật, chẳng khác gì là lấy mạng em!
Sau cuộc nói chuyện này, Quan Viễn cứ bồn chồn không yên, quấn Triệu Thanh Cốc suốt, cả khi Triệu Thanh Cốc đi nấu cơm cũng đu trên lưng anh không chịu xuống.
Triệu Thanh Cốc vô cùng vui vẻ ‘chịu đựng’ nỗi khổ ngọt ngào.
Buổi tối, lúc ngủ, hai người ôm nhau thật chặt như hai đứa trẻ sinh đôi nằm trong bụng mẹ.
Hôm sau, hai người dậy ăn sáng thật sớm để đi học.
Quan Mộc Mộc đang đứng chờ ngay cổng thôn, thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tới, lập tức cười tươi phất phất tay. Quan Thạch Đầu thì đứng bên cạnh tay đấm chân đá một ụ đất ở ven đường, miệng còn hừ ca.
Triệu Thanh Cốc bước lại véo tai Quan Thạch Đầu, “Đi.”
“A, anh Thanh Cốc, nhẹ chút, nhẹ chút! Em đi liền đây!” Quan Thạch Đầu sợ nhất Triệu Thanh Cốc nên mới ngoan ngoãn nghe lời, chứ người khác dám làm như vậy, cậu ta đã sớm nhảy dựng lên liều mạng rồi.
Triệu Thanh Cốc nghe vậy thả tay ra. Quan Thạch Đầu xoa xoa lỗ tai, nhanh chóng chạy tới bên cạnh Quan Viễn, cười hì hì hỏi, “Đại ca có mang theo cái gì ăn không?”
Quan Viễn lườm Quan Thạch Đầu một cái, “Cậu chưa ăn sáng à?”
“Đồ mẹ em nấu là cho heo ăn chứ người làm gì ăn nổi!”
“Quan Thạch Đầu, cậu được lắm! Chiều nay đi học về tôi sẽ truyền nguyên văn lời của cậu cho thím nghe, xem cậu có được ăn một bữa ‘măng tre xào thịt’ đã đời luôn hay không!”
Quan Thạch Đầu kêu thảm, “Đừng mà, đại ca!”
Quan Mộc Mộc nghe vậy cười tủm tỉm. Ai ngờ bị Quan Thạch Đầu phát hiện, “Hừ! Quan Mộc Mộc, cậu dám cười nhạo tôi?! Tôi sẽ cho cậu biết tay!” dứt lời nhào qua véo má Quan Mộc Mộc.
Quan Viễn vội kéo Quan Thạch Đầu lại, “Cậu mà còn bắt nạt Mộc Mộc nữa thì đừng hòng tới nhà tôi ăn bất cứ thứ gì hết!”
Quan Thạch Đầu lập tức rụt tay về, “Đại ca, sao anh lại nói như vậy chứ? Em có bắt nạt Mộc Mộc hồi nào đâu?”
“Chính mắt tôi nhìn thấy.”
Có tên dở hơi Quan Thạch Đầu này đi cùng thì đừng mong được yên tĩnh tới trường.
Cô giáo dạy ngữ văn vừa vào lớp đã kiểm tra bài tập. Quan Viễn là ủy viên học tập phụ trách môn ngữ văn nên có nhiệm vụ đi thu vở bài tập của cả lớp. Lúc Quan Viễn thu tới chỗ Quan Thạch Đầu, cậu ta nắm thật chặt cuốn vở bài tập không chịu buông tay. Quan Viễn lập tức đoán được lý do, “Cậu lại không chịu làm bài tập? Đây là lần thứ mấy rồi?!”
Quan Thạch Đầu chột dạ nói, “Mấy ngày nay em mê chơi nên quên mất, đại ca giúp em giấu cô được không?”
“Cậu nghĩ là cô sẽ không phát hiện ra?” Quan Viễn đập nát mộng đẹp của Quan Thạch Đầu.
Quả nhiên ngay sau đó Quan Thạch Đầu đã bị cô giáo phạt đứng ngoài hành lang.
Giờ ra chơi, Quan Mộc Mộc không yên lòng, chạy ra xem Quan Thạch Đầu thử. Một lát sau, ngoài hành lang bỗng nhiên nhốn nháo cả lên, có người hô, “Quan Thạch Đầu đánh nhau!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vội chạy ra, thấy Quan Thạch Đầu đang bị ba cậu học sinh lớp trên vây đánh, còn Quan Mộc Mộc thì tuy mũi bị chảy máu ròng ròng nhưng vẫn cố hết sức kéo một cậu học sinh trong nhóm ba người kia lại.
Triệu Thanh Cốc vọt vào can, kéo ba cậu học sinh lớp trên ra.
Một cậu học sinh lớp trên hùng hổ quay đầu lại định ra uy, nhưng thấy Triệu Thanh Cốc còn cao hơn bọn họ nhiều, lập tức xìu ngay, “Mắc mớ gì tới cậu?”
“Ba người hùa nhau bắt nạt một đứa bé không thấy xấu hổ à? Có giỏi thì tìm người mạnh hơn đánh đi.”
“Cậu…” Ba cậu học sinh lớp trên nghe Triệu Thanh Cốc nói vậy, tức giận đỏ rần cả mặt.
“Làm cái gì đây? Tụ tập đánh nhau à?” Đúng lúc này, thầy giám thị đi tới, hỏi.
Quan Viễn thấy mũi Quan Mộc Mộc vẫn chảy máu, tranh thủ dẫn Quan Mộc Mộc tới chỗ vòi nước để rửa. dzsgiễn.đư.àn/lêq/úydonođo Lúc Quan Viễn và Quan Mộc Mộc quay lại, Quan Thạch Đầu đang cãi nhau với một cậu học sinh lớp trên.
“Mắc gì là lỗi của tôi? Mộc Mộc đang đứng ở đây, tự nhiên anh đá cậu ấy ngã xuống đất trước chứ bộ!”
Cậu học sinh lớp trên kia có vẻ là cầm đầu của nhóm ba người, kiêu ngạo nói, “Tao đạp đấy thì sao? Ai bảo nó đứng chàng ràng chắn đường người khác làm chi!”
“Bây giờ anh cũng đang đứng trong hành lang, nói vậy là tôi có thể đá anh ngã xuống đất cũng được đúng không?” Triệu Thanh Cốc lạnh mặt hỏi.
“Mày? Có giỏi thì cứ đá thử đi!” Trước mặt thầy giám thị, thái độ của cậu học sinh lớp trên kia còn phách lối hơn cả lúc nãy, nhưng thầy giám thị vẫn không nói một câu nào.
Quan Viễn nhận thấy tình huống khác thường, lặng lẽ kéo áo Triệu Thanh Cốc, lắc đầu ra hiệu với anh.
Triệu Thanh Cốc hiểu ý Quan Viễn, nhưng vẫn không đi.
“Ha ha ha! Không dám chứ gì! Đồ hèn! Một đám ngu dốt!” Cậu kia thấy Triệu Thanh Cốc không đá, đắc ý nói to.
Thầy giám thị thấy Triệu Thanh Cốc không đá, trong mắt thoáng có vẻ thất vọng.
“Thưa thầy, chắc thầy đã rõ đầu đuôi câu chuyện. Ba người này gây chuyện đá Mộc Mộc trước, Thạch Đầu muốn giúp Mộc Mộc mới xảy ra xung đột với họ. Hẳn là trường sẽ xử lý việc này một cách công bằng đúng không ạ?” dikễn.đnà/leq/quliydodnoodon Triệu Thanh Cốc không thèm để ý tới cậu học sinh kia, hỏi thẳng thầy giám thị.
Thầy giám thị nói, “Tất cả đến phòng làm việc của tôi hết!”
Sau khi vào phòng làm việc của thầy giám thị, cậu học sinh cầm đầu kia tự nhiên như vào nhà mình, ngồi phịch xuống ghế dựa bắt chéo chân. Hai cậu học sinh còn lại cũng lộ vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm.
Thầy giám thị cứ như không thấy, không những không trách một tiếng nào còn quay sang mắng xối xả nhóm Triệu Thanh Cốc, “Các cậu còn nhỏ không lo học hành, bày đặt kéo bè kéo lũ đánh nhau! Cha mẹ các cậu cho các cậu tới trường là để đánh nhau à? Đến trường là để học tập tích lũy kiến thức chứ không phải để đánh nhau như bọn du côn ngoài đường ngoài xá, biết không hả?”
Sau khi dạy dỗ nhóm Triệu Thanh Cốc với vẻ mặt ‘vô cùng đau đớn’ xong, thầy giám thị thở dài nói, “Nể tình các em còn nhỏ, thầy sẽ không báo cáo lên ban giám hiệu nhà trường. Chỉ cần các em xin lỗi ba anh này, ba anh lớn chắc chắn sẽ không trách các em nữa.”
Cậu học sinh lớp trên kia nhún nhún chân nói, “Được, chỉ cần tụi nó nói xin lỗi thì tôi sẽ rộng lượng bỏ qua cho!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc giận quá hóa cười. Quan Mộc Mộc lộ vẻ mặt bi phẫn. Quan Thạch Đầu thì trực tiếp mắng, “Điên! Có phải lỗi của bọn tôi đâu mà phải xin! Thầy là thầy kiểu gì vậy?!”
Thầy giám thị thấy Quan Thạch Đầu dám mắng cả mình, tức giận hét lên, “Được lắm, dám vô lễ với thầy hả?! Tôi sẽ mời phụ huynh mấy cậu tới nói chuyện cho đàng hoàng! Những học sinh cá biệt như mấy cậu nhất định phải bị khai trừ khỏi trường ngay lập tức!”
Thầy giám thị thừa biết việc này hoàn toàn là lỗi của ba cậu học sinh lớp trên, nhưng tương lai của ông ta còn phải trông cậy vào cha mẹ cậu học sinh cầm đầu kia nên đã đổ hết tội cho nhóm Triệu Thanh Cốc, thầm nghĩ chỉ cần nhóm Triệu Thanh Cốc chịu xin lỗi sẽ thành chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nói mời phụ huynh gì đó chỉ là để hù dọa nhóm Triệu Thanh Cốc thôi.
“Được! Muốn mời thì mời đi! Kiểu trường học chẳng phân đúng sai thế này chúng tôi chẳng thèm!” Triệu Thanh Cốc tức giận nói.
Quan Viễn đương nhiên là ủng hộ Triệu Thanh Cốc, “Đúng! Rõ ràng là bọn họ sai lại bắt chúng ta phải xin lỗi! Chúng tôi đến trường là để học chứ không để chịu nhục!”
Mặt thầy giám thị đã xanh như tàu lá chuối, không hiểu tại sao mấy đứa học sinh nhà quê này lại khó trị dữ vậy, những đứa khác vừa nghe mời phụ huynh đã sợ mất mật, bọn này ngược lại còn dám hô hào mời.
Thầy giám thị gầm to, “Trường xử lý thế nào không đến phiên tụi bây lắm lời! Mau về lớp hết đi!” ý đồ muốn lấp liếm cho qua. Nhưng cậu học sinh kia vẫn không chịu thôi, “Này! Tụi nó còn chưa xin lỗi!”
Mặt thầy giám thị cứng đờ, thầm mắng mấy câu thô tục, nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Đúng, các cậu mau xin lỗi đi!”
Triệu Thanh Cốc nói, “Bọn họ làm sai lại bắt bọn em xin lỗi?! Trước giờ bọn em chưa được dạy như vậy bao giờ! Thầy muốn mời phụ huynh thì cứ mời đi!”
Cậu học sinh kia nghe vậy hô lên, “Tao sẽ kêu mẹ tao tới! Xem mẹ tao có giết hết lũ bây không!”
Mặt thầy giám thị đã biến thành màu đen, “Rồi, về kêu cha mẹ các cậu ngày mai tới trường giải quyết! Còn bây giờ lập tức giải tán ngay!”
Tan học, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chia nhau đến nhà Quan Mộc Mộc và Quan Thạch Đầu kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho cha mẹ hai nhà nghe.
Hiếm lắm mới có ngày mẹ Quan Mộc Mộc không đi đánh bài, vừa nghe con trai bị bắt nạt, lập tức nổi giận chửi ngay, “Cái trường học khốn kiếp kia, dám bắt nạt con bà…” Lần này Quan Thụ Lâm nghe Ngô Tú Lệ mắng người, không những không cản, thậm chí còn siết chặt nắm đấm.
Bên nhà Quan Thạch Đầu, Lý Anh nghe xong cũng giận không kiềm được. Quan Quốc đen mặt nói, “Dù chúng ta là nông dân cũng không có nghĩa bọn nhỏ ở trường mặc ai muốn làm gì thì làm!”
Đúng lúc Tiểu Trương tới nhà Triệu Thanh Cốc lấy khô bò cho ông Lý, sau khi biết đầu đuôi mọi chuyện đã vô cùng bức xúc về kể lại cho ông Lý nghe. Ông Lý giận tới mức râu mép cũng muốn vểnh lên, tìm chủ tịch Lý nói, “Cậu làm chủ tịch huyện cái kiểu gì mà để trường học biến thành một đống hủ bại như vậy hả?!”
Chủ tịch Lý ‘ngơ ngác’ đáp, “Cha, con có biết gì đâu? Có thể nói rõ ràng là đã xảy ra chuyện gì không?”
Ông Lý quay qua nói với Tiểu Trương, “Cậu mau kể lại cho nó nghe đi!”
Tiểu Trương nhanh chóng kể lại cho chủ tịch Lý nghe.
Chủ tịch Lý nghe xong, nói, “Đây chỉ là lời kể của một bên, thực hư thế nào còn chưa rõ ràng lắm.”
Ông Lý trợn mắt nói, “Hai đứa nhỏ kia tính tình thế nào tôi còn không biết sao, tụi nó mà thèm bịa chuyện à?! Để đó, mai tôi sẽ tự tới trường giải quyết!”
Chủ tịch Lý có ấn tượng tốt với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, cán cân trong lòng đã hơi nghiêng về một bên, nhưng việc gì cũng phải tìm hiểu rõ đầu đuôi mới đưa ra quyết định là tố chất cơ bản phải có của một chủ tịch huyện. “Vậy mai cha tới trường xem thử thế nào trước đi. Nếu thật sự hai đứa nhỏ không sai, nhất định con sẽ không để tụi nó phải chịu ấm ức đâu.”