Sau khi xuống xe Triệu Thanh Cốc mới phát hiện đây là một khu biệt thự cao cấp. Lý Văn Thiến dẫn hai anh em tới tòa nhà ở giữa, giới thiệu, “Đây là nhà cô. Từ nay về sau hai đứa cứ xem như nhà của mình ha!”
Triệu Thanh Cốc thầm nghĩ hai người chỉ ở đây nhiều nhất là mấy đêm thôi, nhưng không vội nói cho Lý Văn Thiến biết.
Trong phòng khách có một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đang ngồi trên sofa đọc báo, bên cạnh là hai thiếu niên chừng mười mấy tuổi nhao nhao giành ti vi.
Lý Văn Thiến tiến lên giới thiệu, “Thanh Cốc, đây là chồng cô, Mã Vũ, hai đứa cứ gọi chú Mã là được. Anh, đây là hai bé cha đã nói với mình đó!”
Mã Vũ nghe Lý Văn Thiến nói chỉ ngước đầu lên gật một cái thật nhẹ với Triệu Thanh Cốc xem như chào hỏi, thấy Triệu Thanh Cốc ẵm Quan Viễn, bất mãn cau mày. diễblkn.dàn/leq/q/"mudyd:,ôn Mặc dù rất nhanh, nhưng vẫn bị Triệu Thanh Cốc thấy được.
Triệu Thanh Cốc cũng chỉ gật đầu với Mã Vũ, lạnh nhạt hô một tiếng chú Mã. Hừ, bảo bối Tiểu Viễn của anh không tới phiên người khác thấy phiền!
Lý Văn Thiến nhận ra chồng mình không vừa lòng, vội cười nói với Triệu Thanh Cốc, “Thanh Cốc, theo cô lên phòng nào!”
Sau khi vào phòng, Triệu Thanh Cốc đặt Quan Viễn lên giường. Quan Viễn lập tức mở mắt ra.
“Không ngủ nữa à?” Triệu Thanh Cốc sờ trán Quan Viễn thấy không có mồ hôi mới yên tâm.
“Em đã dậy từ lúc vào phòng khách rồi.” Quan Viễn cười hì hì đáp.
“Vậy còn giả bộ ngủ?! Nghịch ngợm.” Triệu Thanh Cốc vừa véo nhẹ mũi Quan Viễn vừa nói.
“Ông Mã Vũ kia không thích chúng ta. Em thấy ông ta cau mày.”
“Ừ, mình cũng không cần chú ta thích. Mai tranh thủ đi tìm chỗ ở, tìm được dọn đi ngay.”
“Dạ.”
Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn không vui, ôm Quan Viễn giơ lên cao. “A!” Quan Viễn bị bất ngờ, hoảng sợ kêu to.
“Ha ha ha…” Triệu Thanh Cốc cười nói, “Đi tắm đi. Anh mở nước nóng rồi.”
Quan Viễn nện một đấm lên vai Triệu Thanh Cốc, chọc Triệu Thanh Cốc cười to thêm.
Quan Viễn đảo mắt, nảy ra ý xấu, “Anh, mình tắm chung đi cho khỏi lãng phí nước!”
Triệu Thanh Cốc cứng người, bất đắc dĩ cười nói, “Chỉ chọc anh là giỏi! Một mình em tắm trước đi.”
Quan Viễn cười ha hả nhảy xuống đất, vọt vào phòng tắm.
Triệu Thanh Cốc cố gắng bình phục xao động thở dài một hơi.
Hôm sau, trời vừa sáng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã tỉnh, đang ở nhà người khác, hai người đều không ngủ sâu.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cứ nghĩ mình đã dạy rất sớm, không ngờ xuống lầu mới biết Lý Văn Thiến và Mã Vũ còn dậy sớm hơn, đã có mặt trên bàn cơm rồi.
Lý Văn Thiến cười nói, “Sao dậy sớm vậy? Không có chuyện gì gấp thì cứ ngủ thêm cho đã giấc!”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Dạ, tụi con quen rồi ạ.”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đồng thanh kêu ‘Chú Mã’. Nhưng Mã Vũ tựa như không nghe thấy, vẫn chăm chú đọc báo.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chẳng để bụng, dù sao không lại lâu, chẳng cần phải làm thân.
Ngược lại Lý Văn Thiến hơi lúng túng, cười nói, “Chú Mã mới dậy nên chưa tỉnh hẳn đâu! Mau ngồi xuống ăn sáng đi! Ăn xong hai đứa ở nhà chơi, chờ cô chú tan làm về sẽ dẫn tụi con đi dạo thủ đô cho biết.”
“Cám ơn cô, nhưng chắc để tụi con tự đi ạ, tiện thể kiếm phòng luôn.” Triệu Thanh Cốc nói.
“Kiếm phòng? Tại sao?” Lý Văn Thiến ngạc nhiên hỏi.
“Cứ làm phiền cô chú mãi cũng không tiện, tụi con định tìm được phòng sẽ dọn đi ngay ạ.” Triệu Thanh Cốc đáp.
“Tụi con ở đây không quen à? Hai đứa mới tới thủ đô, biết phòng ốc gì mà tìm?” Lý Văn Thiến cảm thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn còn quá bồng bột.
Mã Vũ hừ lạnh một tiếng, xen vào, “Tụi bây cho là thủ đô cũng nhỏ như cái xó của tụi bây hay sao mà đòi đi tìm phòng? Mua nổi nhà ở đây hả?!” diễn.đầnlknl/qe/uáyơmdodoưn/n Bởi vì ông Lý đã đặc biệt dặn phải chăm sóc hai người Mã Vũ mới ráng nhịn tới giờ, mặc dù trong lòng lại vô cùng bất mãn.
“Anh!” Lý Văn Thiến hô lên.
Lý Văn Thiến đã tiếp xúc với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, biết hai đứa nhỏ này không dạng tầm thường, thái độ của Mã Vũ khiến Lý Văn Thiến cảm thấy rất ngại ngùng.
“Việc này không nhọc chú Mã phải quan tâm đâu ạ. Tụi con sẽ nhanh chóng dọn đi ngay thôi.” Nếu Mã Vũ đã tỏ thái độ rõ ràng thế này, Triệu Thanh Cốc chẳng cần phải khách sáo nữa.
“Không nhọc tao quan tâm?” Mã Vũ cười nhạo nói, “Không nhọc quan tâm còn nhờ kiếm trường giùm cho?! Tụi mày cho rằng chuyện này rất dễ? Đây là thủ đô chớ không phải cái xó xỉn của tụi bây đâu mà muốn làm gì thì làm!”
“Anh!” Lý Văn Thiến tức giận đứng bật dậy, “Sao anh lại nói như vậy? Anh quên lời dặn của cha rồi à?”
Mã Vũ nghe nhắc ông Lý, thái độ lập tức dịu xuống, lầm bầm, “Không biết cha đã bị hai đứa này cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi!”
Mặt Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lập tức lạnh hẳn, Mã Vũ đối xử với hai người thế nào không quan trọng, nhưng hai người thật sự xem ông Lý ông bà trong nhà, giờ nghe Mã Vũ nói vậy, hai người làm sao sống nổi ở đây nữa.
Triệu Thanh Cốc nói thẳng với Lý Văn Thiến, “Cô, cảm ơn cô rất nhiều vì đã tiếp đón bọn con. Chuyện đi học cứ để tụi con tự lo ạ.”
Nói xong hai người lên lầu xách giỏ đi ngay. Hai người chỉ đem theo vài bộ đồ để tắm rửa và một ít giấy tờ cần thiết nên chẳng cần thu dọn gì lâu.
“A, Thanh Cốc, Tiểu Viễn, tính chú ấy là vậy đó, hay nghĩ một đằng nói một nẻo. Thật ra chú ấy rất hoan nghênh hai đứa ở đây!”
Lý Văn Thiến đuổi theo giải thích.
Triệu Thanh Cốc quay đầu lại nói, “Cô vào nhà đi, tụi con đi đây.” dứt lời, dắt Quan Viễn đi thẳng một mạch ra cổng.
Lý Văn Thiến thở phì phì quay vào nhà, “Anh thế này là sao?! Sao lại ăn nói cay nghiệt với hai đứa nhỏ dữ vậy? Giờ tụi nó đi rồi, để em xem anh làm sao ăn nói với cha.”
Mã Vũ nghe nhắc ông Lý, vô thức rùng mình một cái, nhưng vẫn mạnh miệng, “Có phải anh đuổi đi dâu! Bọn nó có chân tự đi đấy chứ! Chẳng lẽ anh trói lại không cho đi được?”
Triệu Thanh Cốc thầm nghĩ hai người chỉ ở đây nhiều nhất là mấy đêm thôi, nhưng không vội nói cho Lý Văn Thiến biết.
Trong phòng khách có một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đang ngồi trên sofa đọc báo, bên cạnh là hai thiếu niên chừng mười mấy tuổi nhao nhao giành ti vi.
Lý Văn Thiến tiến lên giới thiệu, “Thanh Cốc, đây là chồng cô, Mã Vũ, hai đứa cứ gọi chú Mã là được. Anh, đây là hai bé cha đã nói với mình đó!”
Mã Vũ nghe Lý Văn Thiến nói chỉ ngước đầu lên gật một cái thật nhẹ với Triệu Thanh Cốc xem như chào hỏi, thấy Triệu Thanh Cốc ẵm Quan Viễn, bất mãn cau mày. diễblkn.dàn/leq/q/"mudyd:,ôn Mặc dù rất nhanh, nhưng vẫn bị Triệu Thanh Cốc thấy được.
Triệu Thanh Cốc cũng chỉ gật đầu với Mã Vũ, lạnh nhạt hô một tiếng chú Mã. Hừ, bảo bối Tiểu Viễn của anh không tới phiên người khác thấy phiền!
Lý Văn Thiến nhận ra chồng mình không vừa lòng, vội cười nói với Triệu Thanh Cốc, “Thanh Cốc, theo cô lên phòng nào!”
Sau khi vào phòng, Triệu Thanh Cốc đặt Quan Viễn lên giường. Quan Viễn lập tức mở mắt ra.
“Không ngủ nữa à?” Triệu Thanh Cốc sờ trán Quan Viễn thấy không có mồ hôi mới yên tâm.
“Em đã dậy từ lúc vào phòng khách rồi.” Quan Viễn cười hì hì đáp.
“Vậy còn giả bộ ngủ?! Nghịch ngợm.” Triệu Thanh Cốc vừa véo nhẹ mũi Quan Viễn vừa nói.
“Ông Mã Vũ kia không thích chúng ta. Em thấy ông ta cau mày.”
“Ừ, mình cũng không cần chú ta thích. Mai tranh thủ đi tìm chỗ ở, tìm được dọn đi ngay.”
“Dạ.”
Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn không vui, ôm Quan Viễn giơ lên cao. “A!” Quan Viễn bị bất ngờ, hoảng sợ kêu to.
“Ha ha ha…” Triệu Thanh Cốc cười nói, “Đi tắm đi. Anh mở nước nóng rồi.”
Quan Viễn nện một đấm lên vai Triệu Thanh Cốc, chọc Triệu Thanh Cốc cười to thêm.
Quan Viễn đảo mắt, nảy ra ý xấu, “Anh, mình tắm chung đi cho khỏi lãng phí nước!”
Triệu Thanh Cốc cứng người, bất đắc dĩ cười nói, “Chỉ chọc anh là giỏi! Một mình em tắm trước đi.”
Quan Viễn cười ha hả nhảy xuống đất, vọt vào phòng tắm.
Triệu Thanh Cốc cố gắng bình phục xao động thở dài một hơi.
Hôm sau, trời vừa sáng Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đã tỉnh, đang ở nhà người khác, hai người đều không ngủ sâu.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cứ nghĩ mình đã dạy rất sớm, không ngờ xuống lầu mới biết Lý Văn Thiến và Mã Vũ còn dậy sớm hơn, đã có mặt trên bàn cơm rồi.
Lý Văn Thiến cười nói, “Sao dậy sớm vậy? Không có chuyện gì gấp thì cứ ngủ thêm cho đã giấc!”
Triệu Thanh Cốc cười nói, “Dạ, tụi con quen rồi ạ.”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đồng thanh kêu ‘Chú Mã’. Nhưng Mã Vũ tựa như không nghe thấy, vẫn chăm chú đọc báo.
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chẳng để bụng, dù sao không lại lâu, chẳng cần phải làm thân.
Ngược lại Lý Văn Thiến hơi lúng túng, cười nói, “Chú Mã mới dậy nên chưa tỉnh hẳn đâu! Mau ngồi xuống ăn sáng đi! Ăn xong hai đứa ở nhà chơi, chờ cô chú tan làm về sẽ dẫn tụi con đi dạo thủ đô cho biết.”
“Cám ơn cô, nhưng chắc để tụi con tự đi ạ, tiện thể kiếm phòng luôn.” Triệu Thanh Cốc nói.
“Kiếm phòng? Tại sao?” Lý Văn Thiến ngạc nhiên hỏi.
“Cứ làm phiền cô chú mãi cũng không tiện, tụi con định tìm được phòng sẽ dọn đi ngay ạ.” Triệu Thanh Cốc đáp.
“Tụi con ở đây không quen à? Hai đứa mới tới thủ đô, biết phòng ốc gì mà tìm?” Lý Văn Thiến cảm thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn còn quá bồng bột.
Mã Vũ hừ lạnh một tiếng, xen vào, “Tụi bây cho là thủ đô cũng nhỏ như cái xó của tụi bây hay sao mà đòi đi tìm phòng? Mua nổi nhà ở đây hả?!” diễn.đầnlknl/qe/uáyơmdodoưn/n Bởi vì ông Lý đã đặc biệt dặn phải chăm sóc hai người Mã Vũ mới ráng nhịn tới giờ, mặc dù trong lòng lại vô cùng bất mãn.
“Anh!” Lý Văn Thiến hô lên.
Lý Văn Thiến đã tiếp xúc với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, biết hai đứa nhỏ này không dạng tầm thường, thái độ của Mã Vũ khiến Lý Văn Thiến cảm thấy rất ngại ngùng.
“Việc này không nhọc chú Mã phải quan tâm đâu ạ. Tụi con sẽ nhanh chóng dọn đi ngay thôi.” Nếu Mã Vũ đã tỏ thái độ rõ ràng thế này, Triệu Thanh Cốc chẳng cần phải khách sáo nữa.
“Không nhọc tao quan tâm?” Mã Vũ cười nhạo nói, “Không nhọc quan tâm còn nhờ kiếm trường giùm cho?! Tụi mày cho rằng chuyện này rất dễ? Đây là thủ đô chớ không phải cái xó xỉn của tụi bây đâu mà muốn làm gì thì làm!”
“Anh!” Lý Văn Thiến tức giận đứng bật dậy, “Sao anh lại nói như vậy? Anh quên lời dặn của cha rồi à?”
Mã Vũ nghe nhắc ông Lý, thái độ lập tức dịu xuống, lầm bầm, “Không biết cha đã bị hai đứa này cho ăn bùa mê thuốc lú gì rồi!”
Mặt Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn lập tức lạnh hẳn, Mã Vũ đối xử với hai người thế nào không quan trọng, nhưng hai người thật sự xem ông Lý ông bà trong nhà, giờ nghe Mã Vũ nói vậy, hai người làm sao sống nổi ở đây nữa.
Triệu Thanh Cốc nói thẳng với Lý Văn Thiến, “Cô, cảm ơn cô rất nhiều vì đã tiếp đón bọn con. Chuyện đi học cứ để tụi con tự lo ạ.”
Nói xong hai người lên lầu xách giỏ đi ngay. Hai người chỉ đem theo vài bộ đồ để tắm rửa và một ít giấy tờ cần thiết nên chẳng cần thu dọn gì lâu.
“A, Thanh Cốc, Tiểu Viễn, tính chú ấy là vậy đó, hay nghĩ một đằng nói một nẻo. Thật ra chú ấy rất hoan nghênh hai đứa ở đây!”
Lý Văn Thiến đuổi theo giải thích.
Triệu Thanh Cốc quay đầu lại nói, “Cô vào nhà đi, tụi con đi đây.” dứt lời, dắt Quan Viễn đi thẳng một mạch ra cổng.
Lý Văn Thiến thở phì phì quay vào nhà, “Anh thế này là sao?! Sao lại ăn nói cay nghiệt với hai đứa nhỏ dữ vậy? Giờ tụi nó đi rồi, để em xem anh làm sao ăn nói với cha.”
Mã Vũ nghe nhắc ông Lý, vô thức rùng mình một cái, nhưng vẫn mạnh miệng, “Có phải anh đuổi đi dâu! Bọn nó có chân tự đi đấy chứ! Chẳng lẽ anh trói lại không cho đi được?”