Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nhìn nhau, chẳng lẽ là Lý Văn Thiến?
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi ra ngoài xem thử. Người tới hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hai người.
“Trời ơi! Đúng là hai người thật rồi!”
“Sao anh biết chỗ này mà tới?”
Người đến là một thành viên trong hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc, đồng thời cũng là người phụ trách chi nhánh Thời Trang Viễn Cốc ở thủ đô.
“Hai người thật là! Tôi đến huyện Vân Sơn lấy hàng mới biết hai người đã tới thủ đô, sau đó lần mò tìm được khách sạn hai người từng ở hỏi thăm suốt mới tìm được đến chỗ này!” Chương Tử Hành chỉ mới hai mươi tuổi, tính tình nhanh nhẹn, được việc.
“Chúng tôi định sắp xếp ổn thỏa hết mới liên lạc với anh!” Triệu Thanh Cốc nói.
Con dấu vào phòng, thấy đồ ăn trên bàn, mắt sáng rỡ, hỏi ngay, “Tôi ăn được không?” Chương Tử Hành đã từng ăn cơm do Triệu Thanh Cốc nấu một lần, từ đó về sau mê luôn.
“Đây đều là đồ ăn còn dư lại, sao có thể dùng để đãi khách…”
“Không sao không sao! Tôi thích ăn vậy đó!” Chương Tử Hành không đợi Triệu Thanh Cốc nói xong, giành nói.
“À, ý tôi là sẽ làm mấy món khác đãi anh. Nhưng nếu anh không ngại thì thôi vậy.” Quan Viễn cười nói.
“A…” Chương Tử Hành xụ mặt rên, nhưng lập tức vui lại ngay, “Thôi, có đồ ăn là tốt rồi! Sao có thể bắt boss làm đồ ăn cho tôi chứ!” dứt lời cầm đũa lên ăn ngay. “A, ngon quá!”
Quan Viễn bật cười nhắc, “Đó là đũa anh tôi vừa mới ăn!”
Chương Tử Hành khựng tay lại mấy giây sau đó phất tay nói, “Không sao, không sao, ăn bẩn sống lâu!”
Sau khi càn quét hết tất cả các món trên bàn, Chương Tử Hành thỏa mãn ngồi phịch trên ghế vuốt bụng, giơ ngón cái với Triệu Thanh Cốc, “Chỉ cần boss chịu mở tiệm cơm bảo đảm người chờ ăn sẽ xếp hàng dài mấy con phố luôn!”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn biết tính Chương Tử Hành, nghe vậy đều cười.
Quan Viễn nói, “Nếu anh tôi mở tiệm cơm, e rằng giờ anh chẳng phải là người phụ trách chi nhánh Thời Trang Viễn Cốc ở thủ đô rồi.”
Chương Tử Hành vỗ bàn một cái, khoa trương nói, “Đúng ha! Vậy thì tôi cũng chẳng có tiền cưới vợ nữa!”
“Tiền của anh bây giờ cưới mười tám cô cũng đủ nữa là!” Triệu Thanh Cốc cười nói.
“Hì hì, nhờ phúc boss cả!”
Chương Tử Hành nhanh nhẹn giành rửa chén, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vui lòng để anh ta làm.
“Boss, lần này tới thủ đô là chuẩn bị ở đây phát triển luôn đúng không?” Chương Tử Hành dọn dẹp xong, sốt ruột hỏi thăm.
“Ừ. Chúng tôi chuẩn bị dời tổng công ty Viễn Cốc tới thủ đô.”
Chương Tử Hành nghe vậy, hưng phấn suýt chút nhảy cẩng lên. Chương Tử Hành là một trong số những người đầu tiên gia nhập hệ thống Viễn Cốc, biết rõ tiềm lực phát triển của nó, thầm nghĩ: tổng công ty ở thủ đô, tiền đồ của mình không thể nào tệ được!
“Tốt quá, tốt quá rồi! Tới thủ đô, nhất định Viễn Cốc sẽ càng phát triển hơn nữa. Boss, sau này có việc gì chỉ cần nói một tiếng, bảo đảm tôi sẽ hoàn thành tốt dẫu phải lên núi đao, xuống biến lửa!”
“Được rồi, nói cứ như cắt máu ăn thề vậy! Anh thế này làm sao tôi dám yên tâm giao Viễn Cốc cho anh chứ?” Triệu Thanh Cốc đùa, bình thường Chương Tử Hành trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lúc mấu chốt vẫn rất đáng tin.
“Boss phải có lòng tin với tôi! Tôi là người càng có áp lực càng phát triển!” Chương Tử Hành đặt tay lên ngực nói.
“Phốc…” Quan Viễn bật cười.
Chương Tử Hành nghe Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nói sẽ học cấp ba ở thủ đô, lập tức sốt sắng, “Chuyện này cứ giao cho tôi! Ở đây tôi quen không ít người, việc khác không dám chắc chứ hẳn là đủ xin cho hai người đi học.”
Hiện chỉ cách khai giảng khoảng mười ngày, Chương Tử Hành về nhà bắt tay vào lo thủ tục ngay. dnlkiễn.đàn/le;knqq"quý.đôkbn Một tuần sau, Chương Tử Hành hưng phấn chạy tới báo, “Đã xong! Là trường Tứ Trung, tầm khá ở thủ đô. Nếu không nhờ thành tích khủng của hai người, hẳn phải tốn hơi tốn sức một phen đấy! Có điều, họ nói hai người phải tham gia một kỳ thi thử, thông qua mới được vào.”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc thản nhiên gật đầu, cũng đoán trước là sẽ như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, hai người tập trung ở nhà ôn tập để có thể thuận lợi nhập học, thậm chí xem trước luôn kiến thức lớp mười, mười một.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ở nhà đóng cửa ‘tu luyện’, không hề biết nhà họ Lý đã náo động một phen.
Chủ tịch Lý nhờ thành tích xuất sắc, lại thêm hai người anh góp sức, sau khi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi không bao lâu, đã được lệnh chuyển công tác về thủ đô.
Thật ra chủ tịch Lý tới huyện Vân Sơn cũng chỉ là một bước để tích lũy thành tích, nay tích đủ, được thăng chức là chuyện ván đã đóng thuyền.
Con cái đều ở thủ đô, tất nhiên ông Lý cũng đi theo, cứ nghĩ về Bắc Kinh là gặp Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngay, ai ngờ lại nghe nói: hiện không biết tung tích.
“Cha đã dặn thế nào?! Bảo tụi bây chăm sóc, tụi bây chăm sóc vậy đó hả? Giờ không rõ tung tích biết đi đâu mà kiếm đây?” Ông Lý tức giận la.
Bốn đứa con của ông Lý bình thường ở ngoài đều khiến người khác phải cúi đầu, nay trước mặt ông Lý lại nghe dạy dỗ không dám ngẩng đầu.
Anh hai Lý Văn Đình và anh ba Lý Văn Mộc thầm nghĩ đúng là tai bay vạ gió, hôm đó họ bận việc giao cho em gái đi đón nào ngờ tới khi rảnh rỗi hỏi lại mới biết người đã đi đâu mất tiêu.
“Cha, chuyện này cha phải hỏi Mã Vũ…” Lý Văn Mộc vốn không thích Mã Vũ, chuyện này lại do Mã Vũ gây ra, tự nhiên phải lôi Mã Vũ ra gánh.
Lý Văn Hoa, cũng chính là chủ tịch Lý cười hỏi, “Cha việc này không liên quan gì tới con hết, con có thể ra ngoài trước được không?”
Ông Lý phất tay một cái, Lý Văn Hoa vội đi ngay.
Lý Văn Đình và Lý Văn Mộc đều nhìn Lý Văn Hoa với vẻ mặt hâm mộ, họ cũng muốn thoát khỏi nơi ‘nước sôi lửa bỏng’ này!
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi ra ngoài xem thử. Người tới hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hai người.
“Trời ơi! Đúng là hai người thật rồi!”
“Sao anh biết chỗ này mà tới?”
Người đến là một thành viên trong hệ thống Thịt Kho Viễn Cốc, đồng thời cũng là người phụ trách chi nhánh Thời Trang Viễn Cốc ở thủ đô.
“Hai người thật là! Tôi đến huyện Vân Sơn lấy hàng mới biết hai người đã tới thủ đô, sau đó lần mò tìm được khách sạn hai người từng ở hỏi thăm suốt mới tìm được đến chỗ này!” Chương Tử Hành chỉ mới hai mươi tuổi, tính tình nhanh nhẹn, được việc.
“Chúng tôi định sắp xếp ổn thỏa hết mới liên lạc với anh!” Triệu Thanh Cốc nói.
Con dấu vào phòng, thấy đồ ăn trên bàn, mắt sáng rỡ, hỏi ngay, “Tôi ăn được không?” Chương Tử Hành đã từng ăn cơm do Triệu Thanh Cốc nấu một lần, từ đó về sau mê luôn.
“Đây đều là đồ ăn còn dư lại, sao có thể dùng để đãi khách…”
“Không sao không sao! Tôi thích ăn vậy đó!” Chương Tử Hành không đợi Triệu Thanh Cốc nói xong, giành nói.
“À, ý tôi là sẽ làm mấy món khác đãi anh. Nhưng nếu anh không ngại thì thôi vậy.” Quan Viễn cười nói.
“A…” Chương Tử Hành xụ mặt rên, nhưng lập tức vui lại ngay, “Thôi, có đồ ăn là tốt rồi! Sao có thể bắt boss làm đồ ăn cho tôi chứ!” dứt lời cầm đũa lên ăn ngay. “A, ngon quá!”
Quan Viễn bật cười nhắc, “Đó là đũa anh tôi vừa mới ăn!”
Chương Tử Hành khựng tay lại mấy giây sau đó phất tay nói, “Không sao, không sao, ăn bẩn sống lâu!”
Sau khi càn quét hết tất cả các món trên bàn, Chương Tử Hành thỏa mãn ngồi phịch trên ghế vuốt bụng, giơ ngón cái với Triệu Thanh Cốc, “Chỉ cần boss chịu mở tiệm cơm bảo đảm người chờ ăn sẽ xếp hàng dài mấy con phố luôn!”
Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn biết tính Chương Tử Hành, nghe vậy đều cười.
Quan Viễn nói, “Nếu anh tôi mở tiệm cơm, e rằng giờ anh chẳng phải là người phụ trách chi nhánh Thời Trang Viễn Cốc ở thủ đô rồi.”
Chương Tử Hành vỗ bàn một cái, khoa trương nói, “Đúng ha! Vậy thì tôi cũng chẳng có tiền cưới vợ nữa!”
“Tiền của anh bây giờ cưới mười tám cô cũng đủ nữa là!” Triệu Thanh Cốc cười nói.
“Hì hì, nhờ phúc boss cả!”
Chương Tử Hành nhanh nhẹn giành rửa chén, Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn vui lòng để anh ta làm.
“Boss, lần này tới thủ đô là chuẩn bị ở đây phát triển luôn đúng không?” Chương Tử Hành dọn dẹp xong, sốt ruột hỏi thăm.
“Ừ. Chúng tôi chuẩn bị dời tổng công ty Viễn Cốc tới thủ đô.”
Chương Tử Hành nghe vậy, hưng phấn suýt chút nhảy cẩng lên. Chương Tử Hành là một trong số những người đầu tiên gia nhập hệ thống Viễn Cốc, biết rõ tiềm lực phát triển của nó, thầm nghĩ: tổng công ty ở thủ đô, tiền đồ của mình không thể nào tệ được!
“Tốt quá, tốt quá rồi! Tới thủ đô, nhất định Viễn Cốc sẽ càng phát triển hơn nữa. Boss, sau này có việc gì chỉ cần nói một tiếng, bảo đảm tôi sẽ hoàn thành tốt dẫu phải lên núi đao, xuống biến lửa!”
“Được rồi, nói cứ như cắt máu ăn thề vậy! Anh thế này làm sao tôi dám yên tâm giao Viễn Cốc cho anh chứ?” Triệu Thanh Cốc đùa, bình thường Chương Tử Hành trông có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lúc mấu chốt vẫn rất đáng tin.
“Boss phải có lòng tin với tôi! Tôi là người càng có áp lực càng phát triển!” Chương Tử Hành đặt tay lên ngực nói.
“Phốc…” Quan Viễn bật cười.
Chương Tử Hành nghe Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nói sẽ học cấp ba ở thủ đô, lập tức sốt sắng, “Chuyện này cứ giao cho tôi! Ở đây tôi quen không ít người, việc khác không dám chắc chứ hẳn là đủ xin cho hai người đi học.”
Hiện chỉ cách khai giảng khoảng mười ngày, Chương Tử Hành về nhà bắt tay vào lo thủ tục ngay. dnlkiễn.đàn/le;knqq"quý.đôkbn Một tuần sau, Chương Tử Hành hưng phấn chạy tới báo, “Đã xong! Là trường Tứ Trung, tầm khá ở thủ đô. Nếu không nhờ thành tích khủng của hai người, hẳn phải tốn hơi tốn sức một phen đấy! Có điều, họ nói hai người phải tham gia một kỳ thi thử, thông qua mới được vào.”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc thản nhiên gật đầu, cũng đoán trước là sẽ như vậy.
Mấy ngày tiếp theo, hai người tập trung ở nhà ôn tập để có thể thuận lợi nhập học, thậm chí xem trước luôn kiến thức lớp mười, mười một.
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ở nhà đóng cửa ‘tu luyện’, không hề biết nhà họ Lý đã náo động một phen.
Chủ tịch Lý nhờ thành tích xuất sắc, lại thêm hai người anh góp sức, sau khi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi không bao lâu, đã được lệnh chuyển công tác về thủ đô.
Thật ra chủ tịch Lý tới huyện Vân Sơn cũng chỉ là một bước để tích lũy thành tích, nay tích đủ, được thăng chức là chuyện ván đã đóng thuyền.
Con cái đều ở thủ đô, tất nhiên ông Lý cũng đi theo, cứ nghĩ về Bắc Kinh là gặp Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngay, ai ngờ lại nghe nói: hiện không biết tung tích.
“Cha đã dặn thế nào?! Bảo tụi bây chăm sóc, tụi bây chăm sóc vậy đó hả? Giờ không rõ tung tích biết đi đâu mà kiếm đây?” Ông Lý tức giận la.
Bốn đứa con của ông Lý bình thường ở ngoài đều khiến người khác phải cúi đầu, nay trước mặt ông Lý lại nghe dạy dỗ không dám ngẩng đầu.
Anh hai Lý Văn Đình và anh ba Lý Văn Mộc thầm nghĩ đúng là tai bay vạ gió, hôm đó họ bận việc giao cho em gái đi đón nào ngờ tới khi rảnh rỗi hỏi lại mới biết người đã đi đâu mất tiêu.
“Cha, chuyện này cha phải hỏi Mã Vũ…” Lý Văn Mộc vốn không thích Mã Vũ, chuyện này lại do Mã Vũ gây ra, tự nhiên phải lôi Mã Vũ ra gánh.
Lý Văn Hoa, cũng chính là chủ tịch Lý cười hỏi, “Cha việc này không liên quan gì tới con hết, con có thể ra ngoài trước được không?”
Ông Lý phất tay một cái, Lý Văn Hoa vội đi ngay.
Lý Văn Đình và Lý Văn Mộc đều nhìn Lý Văn Hoa với vẻ mặt hâm mộ, họ cũng muốn thoát khỏi nơi ‘nước sôi lửa bỏng’ này!