Mặc dù Thịt Kho Viễn Cốc và Thời Trang Viễn Cốc đã vận hành ổn định, nhưng mới dời tổng bộ đến thủ đô, Triệu Thanh Cốc phải theo dõi sát một khoảng thời gian. Cho nên lúc này Triệu Thanh Cốc và Chương Tử Hành không mệt không được. Đặc biệt, khi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi học, Chương Tử Hành phải tự chống đỡ một mình. May mắn Chương Tử Hành là người lanh lẹ, Triệu Thanh Cốc vầ Quan Viễn chỉ cần nói rõ mục tiêu là có thể tự triển khai được hết.
Bận rộn một học kỳ, cơ sở hạ tầng tạm coi như xong. Tiếp đến là tuyển người, lập chế độ quản lý, đưa máy móc vào hoạt động. Cũng may mấy thứ này Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã làm quen.
Đến kì nghỉ đông của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, tổng bộ Viễn Cốc coi như đã đi vào quỹ đạo.
Hiện tại chính phủ đang tích cực khuyến khích phát triển kinh tế tư nhân, số vốn đầu tư của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã đủ khiến chính quyền thủ đô xem hai người như ‘khách quý’.
Qua nửa năm tiếp xúc, cả nhà họ Lý mới biết hai người đang nắm trong tay bao nhiêu tài sản.
Lúc này, trong phòng nhà họ Lý cực kỳ yên tĩnh, Lý Văn Đình đặt xấp tài liệu trong tay xuống trước mặt ông Lý, im lặng chờ. Ông Lý đọc lướt qua nội dung bên trong, kinh ngạc lộ rõ trên mặt. Đó là xấp hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần công ty, trên đó viết Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chuyển mười phần trăm cổ phần Viễn Cốc cho ông Lý.
Ông Lý suy nghĩ một lát, nói, “Nhận đi. Tấm lòng của hai đứa nhỏ.”
Mấy anh em Lý Văn Đình thầm thở phào một hơi. Họ biết mười phần trăm Viễn Cốc trị giá bao nhiêu, hơn nữa Viễn Cốc vẫn đang phát triển không ngừng. Cái gọi là ‘nghiệp quan cấu kết’, lời tuy không dễ nghe, nhưng rất có lý. Căn cơ nhà họ Lý không sâu, có được như bây giờ đều do bọn họ liều mạng xây dựng. Hiện mấy anh em Lý Văn Đình nhận thấy rất rõ sự biến hóa của giới chính trị, muốn đi xa hơn nữa ắt không thể thiếu tiền. Đổi lại, càng lên cao bọn họ cũng càng có khả năng ‘che chở’ Viễn Cốc hơn.
Cổ phần trên danh nghĩa cho ông Lý, thực tế là cho cả nhà họ Lý. Mười phần trăm cổ phần, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nói tặng là tặng khiến mấy anh em Lý Văn Đình không thể không khâm phục sự rộng rãi của hai người.
Trong tứ hợp viện.
“Anh, số cố phần đó có đạt được hiệu quả như mong muốn không?” Quan Viễn nằm dài trên ghế cho Triệu Thanh Cốc gội đầu, hỏi.
Triệu Thanh Cốc nhúng tay thử độ ấm của nước, thấy vừa phải mới múc xối nhẹ lên đầu Quan Viễn. “Sản nghiệp của chúng ta càng ngày càng lớn, chắc chắn phải tìm núi dựa, nay có ông Lý xem mình như con cháu trong nhà, lại thêm sự nghiệp của các cô chú chắc chắn sẽ đi xa nữa chứ không chỉ dừng ở hiện tại, coi như đầu tư cho tương lai đi.” Hai người đã tính từ trước rồi, mục tiêu không chỉ dừng ở ăn mặc, với những hiều biết của Quan Viễn về tương lai, lĩnh vực hai người muốn phát triển nhất là khoa học kỹ thuật, công nghệ cao.
Đời trước, cho tới lúc chết Quan Viễn vẫn chỉ là một tên nhà quê, có niềm khao khát mãnh liệt với công nghệ cao, nên khi trở thành du hồn đã đặc biệt sưu tầm rất nhiều tài liệu về khoa học công nghệ và hàng mẫu theo từng năm cất trong không gian. diênkln/ândld"m;Q/eqy.đ"ôn Hai người chỉ cần đi trước thời đại một bước, không sợ không kiếm được tiền.
“Dạ. Anh, trong đó ghi chuyển nhượng cổ phần của Viễn Cốc, như vậy từ nay về sau tất cả tài sản của chúng ta đều phải chia mười phần trăm cho họ sao?” Quan Viễn bỗng nghĩ ra, hỏi.
“Ngốc. Các công ty sau này chúng ta cứ lấy tên khác là được thôi.” Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa chú ý không để bọt chảy vào mắt Quan Viễn.
“Anh định đặt tên gì?” Quan Viễn hỏi.
“Gọi là ‘Cốc Viễn’ đi.”
“Cốc Viễn? Không tồi! Anh, để em gội đầu cho anh! Bảo đảm không bị cay mắt đâu!”
“Thật không?” Triệu Thanh Cốc nửa tin nửa ngờ.
“Tất nhiên!” Quan Viễn tự tin đáp.
Mười lăm phút sau, “Tiểu Viễn, mau đưa khăn cho anh, cay mắt quá!”
Quan Viễn cười hì hì nói, “Em đã cẩn thận lắm rồi, chẳng biết sao nó vẫn vào mắt được!”
Triệu Thanh Cốc bất đắc dĩ nói, “Sau này còn một hai đòi gội đầu cho anh nữa không?!”
Hôm nay có mặt trời lên, hai người gội đầu xong, ngồi trong sân phơi nắng, tán gẫu.
“Học kỳ sau anh muốn nhảy thẳng lên lớp mười hai luôn, một mình em học tiếp được không?” Triệu Thanh Cốc vừa dùng khăn lông lau tóc cho Quan Viễn vừa hỏi.
Chuyện này hai người từng bàn rồi, Triệu Thanh Cốc lo lắng nên hỏi lại thôi.
Triệu Thanh Cốc vừa phải đi học, vừa phải lo chuyện của công ty, thật sự không đủ thời gian, học kỳ sau nhảy lên lớp mười hai, sang năm vào đại học sẽ có nhiều thời gian tự do hơn.
Mặc dù Quan Viễn không hề muốn đi học một mình, nhưng biết đây là chuyện đã định, không còn cách nào khác tốt hơn. “Anh yên tâm đi! Em còn già hơn anh nhiều đó!”
Triệu Thanh Cốc véo mũi Quan Viễn, cười nói, “Trong mắt anh, em vĩnh viễn luôn nhỏ hơn anh!”
“Anh, hay là em cũng nhảy lớp với anh luôn!”
“Không được! Em mới bây lớn đã học lớp mười rồi, còn nhảy lớp nữa sẽ dọa chết người đó! Thôi, cứ học như bình thường đi.”
“Dạ.” Quan Viễn ủ rũ đáp.
Hai ngày sau có kết quả thi cuối học kỳ một. Triệu Thanh Cốc điểm tối đa. Quan Viễn làm văn bị trừ một điểm, còn những môn khác đều tối đa. Hai người lần lượt đứng nhất nhì khối lớp mười. Có thành tích thế này Triệu Thanh Cốc cũng dễ xin nhảy lớp hơn.
Sáng hôm sau, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới công ty dạo một vòng.
Tòa nhà văn phòng của Viễn Cốc có bốn tầng, từ xa đã thấy hai chữ ‘Viễn Cốc’ thật to gắn ở trên.
Nhờ Quan Viễn, khu ký túc xá của công nhân được xử lý vấn đề xanh hóa rất tốt, hoàn cảnh thoải mái.
Phía sau khu ký túc xá là xưởng sản xuất. Bởi vì làm đồ ăn, vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm là quan trọng nhất, nên xưởng thịt kho cách xưởng may rất xa, hoàn toàn riêng biệt.
Tạm thời là như vậy, chờ sau này phát triển hơn chắn phải xây dựng quy hoạch lại một lần nữa.
Triệu Thanh Cốc vừa xuất hiện trong sảnh lớn của công ty, cô tiếp tân đã nhanh nhẹn chào hỏi với hai mắt tỏa sáng, tròng mắt như dính luôn trên người Triệu Thanh Cốc.
Quan Viễn mất hứng nói, “Chỉ giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Triệu Thanh Cốc dở khóc dở cười, “Anh trêu hoa ghẹo nguyệt hồi nào?”
Quan Viễn liếc Triệu Thanh Cốc đáp, “Nếu có anh còn được phép nhảy lớp một mình sao? Em nói cho mà biết, một mình anh lên đại học, dám làm chuyện có lỗi với em xem em có…” Nói tới đây Quan Viễn phối hợp giơ tay lên thực hiện động tác cắt cổ. dikm;ên.đfna/l/q/e"mquyd,dôn Triệu Thanh Cốc với vẻ ngoài cao to tuấn tú, cộng thêm phong thái chín chắn, có sức hấp dẫn trí mạng với con gái. Tuy Quan Viễn tin tưởng Triệu Thanh Cốc nhưng rất sợ ngộ nhỡ có cô nào đó giở thủ đoạn bỉ ổi, không thể không phòng chuyện chưa xảy ra.
Triệu Thanh Cốc đang muốn biểu lộ ‘tấm lòng son’ thì Chương Tử Hành đột nhiên xuất hiện, sém chút vui quá mà khóc. “Ơn trời, rốt cuộc hai người cũng xuất hiện! Có biết một tháng qua tôi đã ăn ngủ luôn ở đây không?! Tóc tôi bạc trắng hết rồi này!”
“Được rồi đừng than nữa! Hôm nay cho anh về sớm nghỉ một ngày.” Trong khoảng thời gian này quả thật Chương Tử Hành đã rất cực khổ.
Chương Tử Hành lập tức nhảy lên hoan hô, nắm tay Triệu Thanh Cốc nói, “Cám ơn boss! Cậu đúng là cha mẹ tái sinh của tôi!”
Bận rộn một học kỳ, cơ sở hạ tầng tạm coi như xong. Tiếp đến là tuyển người, lập chế độ quản lý, đưa máy móc vào hoạt động. Cũng may mấy thứ này Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã làm quen.
Đến kì nghỉ đông của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, tổng bộ Viễn Cốc coi như đã đi vào quỹ đạo.
Hiện tại chính phủ đang tích cực khuyến khích phát triển kinh tế tư nhân, số vốn đầu tư của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã đủ khiến chính quyền thủ đô xem hai người như ‘khách quý’.
Qua nửa năm tiếp xúc, cả nhà họ Lý mới biết hai người đang nắm trong tay bao nhiêu tài sản.
Lúc này, trong phòng nhà họ Lý cực kỳ yên tĩnh, Lý Văn Đình đặt xấp tài liệu trong tay xuống trước mặt ông Lý, im lặng chờ. Ông Lý đọc lướt qua nội dung bên trong, kinh ngạc lộ rõ trên mặt. Đó là xấp hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần công ty, trên đó viết Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn chuyển mười phần trăm cổ phần Viễn Cốc cho ông Lý.
Ông Lý suy nghĩ một lát, nói, “Nhận đi. Tấm lòng của hai đứa nhỏ.”
Mấy anh em Lý Văn Đình thầm thở phào một hơi. Họ biết mười phần trăm Viễn Cốc trị giá bao nhiêu, hơn nữa Viễn Cốc vẫn đang phát triển không ngừng. Cái gọi là ‘nghiệp quan cấu kết’, lời tuy không dễ nghe, nhưng rất có lý. Căn cơ nhà họ Lý không sâu, có được như bây giờ đều do bọn họ liều mạng xây dựng. Hiện mấy anh em Lý Văn Đình nhận thấy rất rõ sự biến hóa của giới chính trị, muốn đi xa hơn nữa ắt không thể thiếu tiền. Đổi lại, càng lên cao bọn họ cũng càng có khả năng ‘che chở’ Viễn Cốc hơn.
Cổ phần trên danh nghĩa cho ông Lý, thực tế là cho cả nhà họ Lý. Mười phần trăm cổ phần, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nói tặng là tặng khiến mấy anh em Lý Văn Đình không thể không khâm phục sự rộng rãi của hai người.
Trong tứ hợp viện.
“Anh, số cố phần đó có đạt được hiệu quả như mong muốn không?” Quan Viễn nằm dài trên ghế cho Triệu Thanh Cốc gội đầu, hỏi.
Triệu Thanh Cốc nhúng tay thử độ ấm của nước, thấy vừa phải mới múc xối nhẹ lên đầu Quan Viễn. “Sản nghiệp của chúng ta càng ngày càng lớn, chắc chắn phải tìm núi dựa, nay có ông Lý xem mình như con cháu trong nhà, lại thêm sự nghiệp của các cô chú chắc chắn sẽ đi xa nữa chứ không chỉ dừng ở hiện tại, coi như đầu tư cho tương lai đi.” Hai người đã tính từ trước rồi, mục tiêu không chỉ dừng ở ăn mặc, với những hiều biết của Quan Viễn về tương lai, lĩnh vực hai người muốn phát triển nhất là khoa học kỹ thuật, công nghệ cao.
Đời trước, cho tới lúc chết Quan Viễn vẫn chỉ là một tên nhà quê, có niềm khao khát mãnh liệt với công nghệ cao, nên khi trở thành du hồn đã đặc biệt sưu tầm rất nhiều tài liệu về khoa học công nghệ và hàng mẫu theo từng năm cất trong không gian. diênkln/ândld"m;Q/eqy.đ"ôn Hai người chỉ cần đi trước thời đại một bước, không sợ không kiếm được tiền.
“Dạ. Anh, trong đó ghi chuyển nhượng cổ phần của Viễn Cốc, như vậy từ nay về sau tất cả tài sản của chúng ta đều phải chia mười phần trăm cho họ sao?” Quan Viễn bỗng nghĩ ra, hỏi.
“Ngốc. Các công ty sau này chúng ta cứ lấy tên khác là được thôi.” Triệu Thanh Cốc vừa nói vừa chú ý không để bọt chảy vào mắt Quan Viễn.
“Anh định đặt tên gì?” Quan Viễn hỏi.
“Gọi là ‘Cốc Viễn’ đi.”
“Cốc Viễn? Không tồi! Anh, để em gội đầu cho anh! Bảo đảm không bị cay mắt đâu!”
“Thật không?” Triệu Thanh Cốc nửa tin nửa ngờ.
“Tất nhiên!” Quan Viễn tự tin đáp.
Mười lăm phút sau, “Tiểu Viễn, mau đưa khăn cho anh, cay mắt quá!”
Quan Viễn cười hì hì nói, “Em đã cẩn thận lắm rồi, chẳng biết sao nó vẫn vào mắt được!”
Triệu Thanh Cốc bất đắc dĩ nói, “Sau này còn một hai đòi gội đầu cho anh nữa không?!”
Hôm nay có mặt trời lên, hai người gội đầu xong, ngồi trong sân phơi nắng, tán gẫu.
“Học kỳ sau anh muốn nhảy thẳng lên lớp mười hai luôn, một mình em học tiếp được không?” Triệu Thanh Cốc vừa dùng khăn lông lau tóc cho Quan Viễn vừa hỏi.
Chuyện này hai người từng bàn rồi, Triệu Thanh Cốc lo lắng nên hỏi lại thôi.
Triệu Thanh Cốc vừa phải đi học, vừa phải lo chuyện của công ty, thật sự không đủ thời gian, học kỳ sau nhảy lên lớp mười hai, sang năm vào đại học sẽ có nhiều thời gian tự do hơn.
Mặc dù Quan Viễn không hề muốn đi học một mình, nhưng biết đây là chuyện đã định, không còn cách nào khác tốt hơn. “Anh yên tâm đi! Em còn già hơn anh nhiều đó!”
Triệu Thanh Cốc véo mũi Quan Viễn, cười nói, “Trong mắt anh, em vĩnh viễn luôn nhỏ hơn anh!”
“Anh, hay là em cũng nhảy lớp với anh luôn!”
“Không được! Em mới bây lớn đã học lớp mười rồi, còn nhảy lớp nữa sẽ dọa chết người đó! Thôi, cứ học như bình thường đi.”
“Dạ.” Quan Viễn ủ rũ đáp.
Hai ngày sau có kết quả thi cuối học kỳ một. Triệu Thanh Cốc điểm tối đa. Quan Viễn làm văn bị trừ một điểm, còn những môn khác đều tối đa. Hai người lần lượt đứng nhất nhì khối lớp mười. Có thành tích thế này Triệu Thanh Cốc cũng dễ xin nhảy lớp hơn.
Sáng hôm sau, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới công ty dạo một vòng.
Tòa nhà văn phòng của Viễn Cốc có bốn tầng, từ xa đã thấy hai chữ ‘Viễn Cốc’ thật to gắn ở trên.
Nhờ Quan Viễn, khu ký túc xá của công nhân được xử lý vấn đề xanh hóa rất tốt, hoàn cảnh thoải mái.
Phía sau khu ký túc xá là xưởng sản xuất. Bởi vì làm đồ ăn, vấn đề vệ sinh an toàn thực phẩm là quan trọng nhất, nên xưởng thịt kho cách xưởng may rất xa, hoàn toàn riêng biệt.
Tạm thời là như vậy, chờ sau này phát triển hơn chắn phải xây dựng quy hoạch lại một lần nữa.
Triệu Thanh Cốc vừa xuất hiện trong sảnh lớn của công ty, cô tiếp tân đã nhanh nhẹn chào hỏi với hai mắt tỏa sáng, tròng mắt như dính luôn trên người Triệu Thanh Cốc.
Quan Viễn mất hứng nói, “Chỉ giỏi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Triệu Thanh Cốc dở khóc dở cười, “Anh trêu hoa ghẹo nguyệt hồi nào?”
Quan Viễn liếc Triệu Thanh Cốc đáp, “Nếu có anh còn được phép nhảy lớp một mình sao? Em nói cho mà biết, một mình anh lên đại học, dám làm chuyện có lỗi với em xem em có…” Nói tới đây Quan Viễn phối hợp giơ tay lên thực hiện động tác cắt cổ. dikm;ên.đfna/l/q/e"mquyd,dôn Triệu Thanh Cốc với vẻ ngoài cao to tuấn tú, cộng thêm phong thái chín chắn, có sức hấp dẫn trí mạng với con gái. Tuy Quan Viễn tin tưởng Triệu Thanh Cốc nhưng rất sợ ngộ nhỡ có cô nào đó giở thủ đoạn bỉ ổi, không thể không phòng chuyện chưa xảy ra.
Triệu Thanh Cốc đang muốn biểu lộ ‘tấm lòng son’ thì Chương Tử Hành đột nhiên xuất hiện, sém chút vui quá mà khóc. “Ơn trời, rốt cuộc hai người cũng xuất hiện! Có biết một tháng qua tôi đã ăn ngủ luôn ở đây không?! Tóc tôi bạc trắng hết rồi này!”
“Được rồi đừng than nữa! Hôm nay cho anh về sớm nghỉ một ngày.” Trong khoảng thời gian này quả thật Chương Tử Hành đã rất cực khổ.
Chương Tử Hành lập tức nhảy lên hoan hô, nắm tay Triệu Thanh Cốc nói, “Cám ơn boss! Cậu đúng là cha mẹ tái sinh của tôi!”