“Em chuẩn bị quà xong chưa?” Triệu Thanh Cốc hỏi. Hôm nay là sinh nhật của ông Lý. Ông không định làm lớn, chỉ mời một ít bạn tốt tới ăn cơm, tất nhiên có mời cả hai người.
Quan Viễn gật đầu, “Dạ rồi ạ.”
Mặc dù nói không làm lớn, nhưng với địa vị như ông Lý hiển nhiên không ít người tới chúc thọ.
Lý Văn Hoa và Lý Văn Thiến đứng ở cửa đón khách, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới, nhiệt tình tiến lên đón.
Vốn mấy anh em Lý Văn Đình đã có ấn tượng không tồi với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, số tiền lời ông Lý nhận được từ mười phần trăm cổ phần trong nửa năm qua càng khiến họ nhiệt tình với hai người hơn.
“Thanh Cốc, Tiểu Viễn mau vào đi!” Lý Văn Hoa dẫn hai người vào chỗ ngồi mới đi ra đón khách tiếp. dnlkiễn.đnà/lênl"nlqwuys,.đôn Nhiều người thấy được cảnh này, đều thầm suy đoán gốc gác của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.
Hôm nay ông Lý là nhân vật chính, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đỏ thẫm, tươi cười tiếp nhận lời chúc của mọi người, Lý Văn Đình và Lý Văn Mộc đứng ở hai bên.
Ông Lý thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, mắt sáng lên, vừa ngoắc tay vừa hô, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc mau tới đây với ông!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe lời đi tới.
Ông Lý kéo tay hai người trách, “Hai thằng nhóc này, lâu vậy cũng không biết đường tới thăm ông!”
Quan Viễn cười hì hì đáp, “Ông, con và anh đều bận đi học chứ bộ! Hơn nữa anh sắp thi tốt nghiệp rồi, dạo này đang rất căng thẳng. Sau này có thời gian tụi con nhất định sẽ tới thăm ông thường hơn, đến lúc đó chỉ sợ ông lại ngại phiền!”
Ông Lý cười ha ha nói, “Chỉ cần hai đứa chịu nấu cơm cho ông ăn, bảo đảm không bao giờ chê phiền!”
Khách khứa thấy bọn họ nói cười vui vẻ lại bắt đầu suy đoán, ông Lý nổi tiếng là nóng tính, nay lại hòa ái với hai thiếu niên này như vậy, chẳng lẽ là thân thích?
Tiệc tùng xã giao luôn rất nhàm chán, Quan Viễn ngồi một lát đã ngáp liền mấy cái.
“Em mệt à?” Triệu Thanh Cốc kéo ghế Quan Viễn lại gần hơn cho cậu dễ dựa vào người anh.
“Không ạ, chỉ thấy chán thôi. Không biết lúc nào mới xong đây!” Quan Viễn thuận thế dựa vào người Triệu Thanh Cốc đáp.
“Cũng cũng sắp rồi. Nếu em mệt quá, mình cứ nói một tiếng xin về trước là được.”
“Thôi, vậy không lễ phép đâu…”
Đột nhiên có một giọng nói đầy vẻ vui mừng vang lên, “Triệu Thanh Cốc?!”
Triệu Thanh Cốc nghiêng đầu nhìn về phía người nói, phát hiện hơi quen quen, cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra là bạn học trong lớp, nhưng không biết tên. Triệu Thanh Cốc lịch sự gật đầu, nói, “Chào bạn.”
Hàn Lỵ vui sướng hiện rõ trên mặt.
Vốn Hàn Lỵ không muốn tới bữa tiệc nhàm chán thế này, nhưng bị cha kéo tới, nói đi cho mở mang tầm mắt. diên.xdnal;nldf/qq/sylđ"mon Hàn Lỵ thầm khinh thường trong lòng: mở mang tầm mắt cái gì, chẳng qua muốn mình tiếp xúc với những nhà có bối cảnh không đơn giản sớm, sau này dễ tìm chồng thôi.
Hàn Lỵ không ngờ có thể gặp Triệu Thanh Cốc ở đây, cảm thấy thật may vì mình đã tới.
Quan Viễn vừa thấy cách Hàn Lỵ nhìn Triệu Thanh Cốc là hiểu ngay. Ánh mắt trắng trợn kia khiến cậu vô cùng khó chịu.
Hàn Lỵ thấy Triệu Thanh Cốc chỉ chào một tiếng rồi im luôn, cố lấy dũng khí nói, “Thanh Cốc, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng được không?”
Triệu Thanh Cốc nhìn Hàn Lỵ với vẻ khó hiểu, hai người không quen thì có chuyện gì cần phải nói riêng?!
“Xin lỗi, em trai tôi mệt rồi, có gì cứ nói ở đây luôn đi.” Triệu Thanh Cốc bình thản đáp.
Hàn Lỵ cắn môi nói, “Chỉ mấy phút cũng không được à?”
Con gái người ta đã nói đến vậy, Triệu Thanh Cốc khônng tiện từ chối nữa, đành đồng ý.
Quan Viễn vội hô lên, “Em cũng muốn đi!”
Hàn Lỵ thích Triệu Thanh Cốc, biết Triệu Thanh Cốc đặc biệt thương yêu đứa em trai này, bèn dịu dàng nói, “Chị và anh em có chuyện riêng cần nói, chỉ đi một lát là về ngay. Em ở đây ăn chút gì, chờ một lát được không?”
“Không. Nếu không thể nói trước mặt em tôi thì thôi không cần nói nữa.” Quan Viễn chưa kịp lên tiếng, Triệu Thanh Cốc đã cự tuyệt.
Quan Viễn nghe vậy, lửa giận vừa mới bùng lên lập tức tiêu ngay, lười biếng tựa vào người Triệu Thanh Cốc như động vật không xương.
Hàn Lỵ giật mình nhìn Triệu Thanh Cốc, không ngờ mình lại bị đối xử như vậy.
“Vậy cũng được.” Hàn Lỵ biết Triệu Thanh Cốc sẽ không thay đổi quyết định, đành chấp nhận.
Hàn Lỵ đi phía trước, Triệu Thanh Cốc dắt Quan Viễn theo sau.
Vào vườn hoa, Hàn Lỵ nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai mới nói, “Tôi…” sau đó cứ ‘tôi’ cả buổi vẫn không ra được hết câu.
Đến lúc này mà Triệu Thanh Cốc vẫn không biết Hàn Lỵ muốn nói gì đúng là hết thuốc chữa, nhưng không định ngăn, thầm nghĩ: nói ra càng tốt, để từ chối thẳng luôn tránh làm chậm trễ con gái người ta.
“Triệu Thanh Cốc, cậu cảm thấy tôi thế nào?” Hàn Lỵ gom hết dũng khí, quyết định nói về mình trước.
“Tuy không thân với cậu, nhưng nhìn vẻ ngoài cũng biết cậu là một cô gái tốt.”
“Vậy… Vậy cậu có thích tôi không?” Nghe vậy Hàn Lỵ hỏi thẳng luôn, dứt lời tim đập bình bịch như muốn nhảy cả ra ngoài.
“Xin lỗi, tôi đã có người tôi thích rồi, sẽ không thích người khác nữa.” Triệu Thanh Cốc trả lời vô cùng dứt khoát, nói xong, dắt Quan Viễn đi ngay.
Chỉ còn Hàn Lỵ đứng nguyên tại chỗ, thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần. Đã, đã có người thích? Sao có thể chứ?!
Quan Viễn gật đầu, “Dạ rồi ạ.”
Mặc dù nói không làm lớn, nhưng với địa vị như ông Lý hiển nhiên không ít người tới chúc thọ.
Lý Văn Hoa và Lý Văn Thiến đứng ở cửa đón khách, thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới, nhiệt tình tiến lên đón.
Vốn mấy anh em Lý Văn Đình đã có ấn tượng không tồi với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, số tiền lời ông Lý nhận được từ mười phần trăm cổ phần trong nửa năm qua càng khiến họ nhiệt tình với hai người hơn.
“Thanh Cốc, Tiểu Viễn mau vào đi!” Lý Văn Hoa dẫn hai người vào chỗ ngồi mới đi ra đón khách tiếp. dnlkiễn.đnà/lênl"nlqwuys,.đôn Nhiều người thấy được cảnh này, đều thầm suy đoán gốc gác của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.
Hôm nay ông Lý là nhân vật chính, mặc một bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn màu đỏ thẫm, tươi cười tiếp nhận lời chúc của mọi người, Lý Văn Đình và Lý Văn Mộc đứng ở hai bên.
Ông Lý thấy Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, mắt sáng lên, vừa ngoắc tay vừa hô, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc mau tới đây với ông!”
Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nghe lời đi tới.
Ông Lý kéo tay hai người trách, “Hai thằng nhóc này, lâu vậy cũng không biết đường tới thăm ông!”
Quan Viễn cười hì hì đáp, “Ông, con và anh đều bận đi học chứ bộ! Hơn nữa anh sắp thi tốt nghiệp rồi, dạo này đang rất căng thẳng. Sau này có thời gian tụi con nhất định sẽ tới thăm ông thường hơn, đến lúc đó chỉ sợ ông lại ngại phiền!”
Ông Lý cười ha ha nói, “Chỉ cần hai đứa chịu nấu cơm cho ông ăn, bảo đảm không bao giờ chê phiền!”
Khách khứa thấy bọn họ nói cười vui vẻ lại bắt đầu suy đoán, ông Lý nổi tiếng là nóng tính, nay lại hòa ái với hai thiếu niên này như vậy, chẳng lẽ là thân thích?
Tiệc tùng xã giao luôn rất nhàm chán, Quan Viễn ngồi một lát đã ngáp liền mấy cái.
“Em mệt à?” Triệu Thanh Cốc kéo ghế Quan Viễn lại gần hơn cho cậu dễ dựa vào người anh.
“Không ạ, chỉ thấy chán thôi. Không biết lúc nào mới xong đây!” Quan Viễn thuận thế dựa vào người Triệu Thanh Cốc đáp.
“Cũng cũng sắp rồi. Nếu em mệt quá, mình cứ nói một tiếng xin về trước là được.”
“Thôi, vậy không lễ phép đâu…”
Đột nhiên có một giọng nói đầy vẻ vui mừng vang lên, “Triệu Thanh Cốc?!”
Triệu Thanh Cốc nghiêng đầu nhìn về phía người nói, phát hiện hơi quen quen, cẩn thận ngẫm lại mới nhớ ra là bạn học trong lớp, nhưng không biết tên. Triệu Thanh Cốc lịch sự gật đầu, nói, “Chào bạn.”
Hàn Lỵ vui sướng hiện rõ trên mặt.
Vốn Hàn Lỵ không muốn tới bữa tiệc nhàm chán thế này, nhưng bị cha kéo tới, nói đi cho mở mang tầm mắt. diên.xdnal;nldf/qq/sylđ"mon Hàn Lỵ thầm khinh thường trong lòng: mở mang tầm mắt cái gì, chẳng qua muốn mình tiếp xúc với những nhà có bối cảnh không đơn giản sớm, sau này dễ tìm chồng thôi.
Hàn Lỵ không ngờ có thể gặp Triệu Thanh Cốc ở đây, cảm thấy thật may vì mình đã tới.
Quan Viễn vừa thấy cách Hàn Lỵ nhìn Triệu Thanh Cốc là hiểu ngay. Ánh mắt trắng trợn kia khiến cậu vô cùng khó chịu.
Hàn Lỵ thấy Triệu Thanh Cốc chỉ chào một tiếng rồi im luôn, cố lấy dũng khí nói, “Thanh Cốc, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện riêng được không?”
Triệu Thanh Cốc nhìn Hàn Lỵ với vẻ khó hiểu, hai người không quen thì có chuyện gì cần phải nói riêng?!
“Xin lỗi, em trai tôi mệt rồi, có gì cứ nói ở đây luôn đi.” Triệu Thanh Cốc bình thản đáp.
Hàn Lỵ cắn môi nói, “Chỉ mấy phút cũng không được à?”
Con gái người ta đã nói đến vậy, Triệu Thanh Cốc khônng tiện từ chối nữa, đành đồng ý.
Quan Viễn vội hô lên, “Em cũng muốn đi!”
Hàn Lỵ thích Triệu Thanh Cốc, biết Triệu Thanh Cốc đặc biệt thương yêu đứa em trai này, bèn dịu dàng nói, “Chị và anh em có chuyện riêng cần nói, chỉ đi một lát là về ngay. Em ở đây ăn chút gì, chờ một lát được không?”
“Không. Nếu không thể nói trước mặt em tôi thì thôi không cần nói nữa.” Quan Viễn chưa kịp lên tiếng, Triệu Thanh Cốc đã cự tuyệt.
Quan Viễn nghe vậy, lửa giận vừa mới bùng lên lập tức tiêu ngay, lười biếng tựa vào người Triệu Thanh Cốc như động vật không xương.
Hàn Lỵ giật mình nhìn Triệu Thanh Cốc, không ngờ mình lại bị đối xử như vậy.
“Vậy cũng được.” Hàn Lỵ biết Triệu Thanh Cốc sẽ không thay đổi quyết định, đành chấp nhận.
Hàn Lỵ đi phía trước, Triệu Thanh Cốc dắt Quan Viễn theo sau.
Vào vườn hoa, Hàn Lỵ nhìn xung quanh một vòng, xác định không có ai mới nói, “Tôi…” sau đó cứ ‘tôi’ cả buổi vẫn không ra được hết câu.
Đến lúc này mà Triệu Thanh Cốc vẫn không biết Hàn Lỵ muốn nói gì đúng là hết thuốc chữa, nhưng không định ngăn, thầm nghĩ: nói ra càng tốt, để từ chối thẳng luôn tránh làm chậm trễ con gái người ta.
“Triệu Thanh Cốc, cậu cảm thấy tôi thế nào?” Hàn Lỵ gom hết dũng khí, quyết định nói về mình trước.
“Tuy không thân với cậu, nhưng nhìn vẻ ngoài cũng biết cậu là một cô gái tốt.”
“Vậy… Vậy cậu có thích tôi không?” Nghe vậy Hàn Lỵ hỏi thẳng luôn, dứt lời tim đập bình bịch như muốn nhảy cả ra ngoài.
“Xin lỗi, tôi đã có người tôi thích rồi, sẽ không thích người khác nữa.” Triệu Thanh Cốc trả lời vô cùng dứt khoát, nói xong, dắt Quan Viễn đi ngay.
Chỉ còn Hàn Lỵ đứng nguyên tại chỗ, thật lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần. Đã, đã có người thích? Sao có thể chứ?!