Quan Viễn buồn cười nhìn Tham Tham ngủ còn thổi ra bong bóng. Vật nhỏ, dám đấu với cha! Không ngẫm lại là ai sinh ai?!
Chớp mắt Tham Tham đã đầy tháng. Quan Viễn phát hiện Tham Tham càng lớn càng tham ăn. Hơn nữa, ngoại trừ cực kỳ chấp nhất với cái ăn, còn rất thích nói nhảm, chỉ cần vừa mở mắt ra là ‘nói’ không ngừng.
“Nha… A…” Tham Tham nằm trong lòng Quan Viễn, không chỉ này chỉ kia nói suốt. “Ừ… Đó là cửa sổ… Ừ, cha biết rồi!” Chỉ một mình nói không chịu, còn bắt phải có người đáp lại, bằng không sẽ khóc. Quan Viễn hết cách đành thỉnh thoáng ứng phó vài câu, tiếp tục đọc sách. May mắn hiện giờ bé con vẫn chưa hiểu gì, không biết cha mình không tập trung nghe, chỉ đáp cho có lệ, thấy có người dáp lại là vui rồi.
Đến giờ uống sữa, Tham Tham dừng tán gẫu, chờ ba ba. Nhưng Quan Viễn đang mải mê đọc sách, Tham Tham chờ một lát thấy ba ba vẫn không có động tĩnh, lại bắt đầu hừ hừ.
Quan Viễn nghe tiếng là hiểu ngay, “Được rồi được rồi! Có sữa ngay đây!” dứt lời nhờ bảo mẫu lấy bình sữa đã pha sẵn tới.
Quan Viễn vừa đưa bình sữa tới miệng Tham Tham. Bé con đã vội vã vươn tay ôm lấy bình sữa, bắt đầu mút liên hồi.
Quan Viễn vừa vịn bình sữa cho Tham Tham bú vừa nói, “Từ từ thôi, không ai dành với con đâu. Đừng uống nhanh coi chừng sặc. Vì con mà cha không tới trường, ở nhà làm ‘bà mẹ bỉm sữa’, sau này lớn lên dám không hiếu thảo với cha xem cha có đánh nát mông không!” Dứt lời, Quan Viễn bị chính ý tưởng của mình chọc cười, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tham Tham.
Tham Tham không hiểu ba ba đang nói gì, vui vẻ vì được uống sữa, no nê xong mãn nguyện híp mắt lại, ngủ. Sữa này Quan Viễn dùng nước suối thiêng trong không gian pha, đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn cũng rất thích.
Quan Viễn nhìn đồng hồ thấy sắp bốn giờ, đoán hẳn là Triệu Thanh Cốc sắp về. Một tháng này anh đều tan làm sớm.
Nhưng Quan Viễn đợi tới năm giờ hơn vẫn chưa thấy bóng dáng Triệu Thanh Cốc đâu.
Hôm nay đúng là gần bốn giờ rưỡi Triệu Thanh Cốc đã dọn dẹp đi về, uống hết ly cà phê, cầm theo tài liệu ra thang máy, bấm nút xuống thẳng hầm để xe.
Trong thang máy, Triệu Thanh Cốc cảm thấy hơi choáng váng, chỉ nghĩ do di thang máy, lắc lắc đầu vài cái cho tỉnh. Nào ngờ càng ngày càng thấy nặng nề, bước chân cũng lảo đảo. diếvdn.đn".afleq"q:uy.st"đôn Triệu Thanh Cốc lập tức biết có việc bất thường, móc di động trong túi ra.
Đúng lúc này, Ngô Nhuận Đạc xuất hiện, “Thanh cốc, trùng hợp quá!”
Triệu Thanh Cốc chẳng còn hơi sức dài dòng với Ngô Nhuận Đạc, tiếp tục bấm điện thoại.
Ngô Nhuận Đạc nhanh chóng vọt tới đè ngón tay đang bấm điện thoại của Triệu Thanh Cốc lại, ân cẩn hỏi, “Anh sao vậy? Thấy chỗ nào khó chịu à?”
“Anh muốn làm gì?” Triệu Thanh Cốc cảm giác càng ngày càng muốn ngủ, cắn răng quát một cậu. Vừa xảy ra chuyện, Ngô Nhuận Đạc đã lập tức xuất hiện đúng lúc, không liên quan mới là lạ.
Ngô Nhuận Đạc nghe vậy, biết đã bị lộ, không những không sợ, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn hơn, si mê nhìn Triệu Thanh Cốc, nói, “Không hổ là Triệu Thanh Cốc, biết ngay tôi làm! Vậy anh nói thử xem, tôi muốn làm gì?” Nói xong vươn tay vuốt ve hai má Triệu Thanh Cốc. “Triệu Thanh Cốc, anh biết không, tôi thích anh biết bao nhiêu, nhưng anh vẫn không chịu nhìn tôi dù chỉ một lần, trong mắt anh chỉ có thằng nhóc ti tiện cái gì cũng không có kia. Có điều chẳng bao lâu nữa, anh sẽ thành của tôi thôi!”
Trước khi ngủ mê, Triệu Thanh Cốc dựa vào chút ý thức còn sót lại mở khóa điện thoại di động.
Quan Viễn ở nhà chờ Triệu Thanh Cốc, cảm giác vô cùng bồn chồn. Đúng lúc này, di động của Quan Viễn reo lên. Quan Viễn vội vàng bấm nghe, nhưng đầu kia không hề nói tiếng nào. “Anh…” Cậu chưa kịp nói hết câu đầu kia đã cúp máy.
Triệu Thanh Cốc đã bất tỉnh, lúc bị Ngô Nhuận Đạc đỡ lên xe, di động trong túi quần cọ trúng nút tắt nên tắt mất.
Quan Viễn nghe tiếng tít tít trong điện thoại, tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Cậu biết nếu không có chuyện gì anh nhất định sẽ không cúp điện thoại của cậu.
Quan Viễn đột nhiên có cảm giác chẳng lành, ôm chặt Tham Tham. Tham Tham bì bõm một tiếng, vươn tay nhỏ bé sờ bàn tay đang phát run của Quan Viễn. Cảm giác mềm mại từ tay Tham Tham khiến Quan Viễn phục hồi tinh thần. Anh và con đang cần cậu, cậu buộc phải tỉnh táo.
Quan Viễn chợt nhớ ra, vội bật di dộng. Gần đây Viễn Cốc tập trung nghiên cứu hệ thống truy tung trên di động, đã ra thành phẩm, mấy ngày trước Triệu Thanh Cốc vừa trang bị vào di động của hai người. Hệ thống này hiện vẫn chưa xuất hiện trên thị trường, chỉ có hai người và một số nhân viên nghiên cứu của Viễn Cốc là biết về sự tồn tại của nó.
Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn xảy ra bất trắc mới trang bị, không ngờ Quan Viễn lại dùng nó để cứu anh trước.
Quan Viễn bật hệ thống truy tung, chỉ sợ điện thoại Triệu Thanh Cốc bị ném hoặc bị hủy sẽ không dò được. Nhưng khi hệ thống hoạt động, điểm đỏ trên màn hình vẫn đang di động với tốc độ cao. Quan Viễn thở phào một hơi, may mắn, ít nhất cũng biết người đang ở đâu.
Quan Viễn lập tức tập hợp nhóm vệ sĩ của Viễn Cốc và báo cảnh sát. Cậu không biết đối phương là ai, có bao nhiêu người, e rằng chỉ riêng nhóm vệ sĩ sẽ không đối phó nổi. diễn//đnà;mtQlưu.sddfg:/,no.nưind[ơn Viên cảnh sát nhận điện thoại vừa nghe người đứng đầu tập đoàn Viễn Cốc xảy ra chuyện, run rẩy cả người, thầm nghĩ: mẹ ơi, nếu người đứng đầu tập đoàn Viễn Cốc mà có mệnh hệ gì, cấp trên không ăn mình mới là lạ! Vì thế không dám khinh thường, tức tốc báo lên trên. Cứ thế tin Triệu Thanh Cốc gặp nạn đã nhanh chóng tới tai tầng cao nhất.
Triệu Thanh Cốc là ai, không người không biết, nhưng dân chúng chỉ biết Triệu Thanh Cốc rất giỏi, hoặc vô cùng giỏi còn Triệu Thanh Cốc thật sự đại biểu cho cái gì thì chỉ có chính phủ mới biết. Nhất quyết không thể để cho Triệu Thanh Cốc xảy ra chuyện! Thậm chí tầng cao nhất đã nghĩ tới các loại giả thuyết cỡ như âm mưu ám sát của nước ngoài này nọ.
Phía trên lập tức hành động, ra lệnh phong tỏa cả thành phố, quyết không để cho phần tử phản động chạy khỏi Bắc Kinh. Cả thành phố ‘sôi trào’ trong im lặng, đặc biệt mấy chỗ hải quan kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Quan Viễn giao Tham Tham cho quản gia trông, tự mình dẫn người đi tìm Triệu Thanh Cốc. Dường như Tham Tham cũng biết giờ không phải là lúc khóc nháo, ngoan ngoãn cho quản gia ẵm.
Quan Viễn chỉ dẫn theo một nửa vệ sĩ, số còn lại ở nhà bảo vệ Tham Tham. Triệu Thanh Cốc hiện đang không rõ sống chết, không thể để Tham Tham lại xảy ra chuyện.
Trên đường đi, Quan Viễn luôn giữ liên lạc với cảnh sát. Bên đó vừa nghe Quan Viễn biết hướng đi của Triệu Thanh Cốc cũng thở phào một hơi, ít nhất không đến mức phải tìm kiếm vòng vòng.
Ngô Nhuận Đạc chở Quan Viễn đến vùng ngoại ô Bắc Kinh, tới một kho hàng bỏ hoang.
Trước kho hàng có một chiếc trực thăng đậu sẵn. Bên cạnh là năm người đàn ông nước ngoài cao to vạm vỡ đều đeo súng máy.
Tên cầm đầu thấy Ngô Nhuận Đạc tới lập tức cười to, nói, “Ngô, tôi biết chắc cậu sẽ không để chúng tôi thất vọng! Lần này cậu đã lập công lớn, phía trên nhất định sẽ có thưởng xứng đáng!”
Một người trong bọn đi ra đỡ Triệu Thanh Cốc vào.
Ngô Nhuận Đạc thản nhiên đáp, “Quan trọng nhất là mấy người đừng quên chuyện đã đáp ứng tôi! Không được làm bị thương Triệu Thanh Cốc.”
Tên cầm đầu cười đáp, “Dĩ nhiên! Thứ chúng tôi cần là bộ não của Triệu Thanh Cốc, tất nhiên sẽ không làm bị thương cậu ta. Chuyện cậu và Triệu Thanh Cốc phía trên cũng sẽ ủng hộ.”
Nghe vậy, Ngô Nhuận Đạc mới mỉm cười, bước tới gần Triệu Thanh Cốc, sờ mặt anh, nói “Thanh Cốc, cậu vui không? Chúng ta sắp được ở bên nhau rồi? Sẽ không còn kẻ đáng ghét nào chia cắt chúng ta được nữa!”
Mấy kẻ kia cũng nghe hiểu tiếng Trung, nếu không tuyệt đối sẽ không được phân nhiệm vụ quan trọng thế này. Nghe Ngô Nhuận Đạc nói vậy, một tên trong đó bĩu môi, lộ vẻ mặt khinh thường.
“Được rồi, đi mau thôi! Tránh đêm dài lắm mộng!” Tên cầm đầu vừa nói xong, mặt lập tức biến sắc. Bởi vì, Quan Viễn đã dẫn người bao vây hết chỗ này. Hơn nữa không chỉ ở dưới đất, cả trên trời cũng có trực thăng. Mười mặt đều là địch!
Bọn bắt cóc nhìn nhau, hoảng sợ hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Sao bọn chúng có thể tới nhanh như vậy?! Mẹ kiếp, tại sao bọn chúng biết chúng ta ở đây?!”
“Những người bên trong nghe đây, mau thả con tin ra, các người sẽ được an toàn rời đi! Nếu không các người đừng hòng bước ra khỏi lãnh thổ Trung Quốc một bước!”
Tên cầm đầu lập tức đặt súng ngay thái dương Triệu Thanh Cốc, hô, “Mau thả bọn tao đi! Nếu không tao không ngại kéo tên này chết chung đâu!”
Quan Viễn nhìn chằm chằm khẩu súng đặt trên đầu Triệu Thanh Cốc, mặt tái đi, hận không thể một phát bắn chết Ngô Nhuận Đạc luôn! Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước đã lặng lẹ xử lý rồi!
Hai bên lâm vào thế giằng co.
Bên Quan Viễn không dám cử động sợ bọn bắt cóc liều mạng giết con tin. Còn bên bọn bắt cóc cũng biết hiện Triệu Thanh Cốc là tấm bùa bảo vệ mạng, một khi Triệu Thanh Cốc xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ bị bên kia bắn nát như tương.
Cứ vậy giằng co, đàm phán hơn hai giờ.
Quan Viễn luôn nhìn chằm chằm Triệu Thanh Cốc, nên lập tức phát hiện mí mắt Triệu Thanh Cốc giật giật rất nhẹ, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Cậu biết anh đã tỉnh.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Triệu Thanh Cốc lặng lẽ ra dấu với Quan Viễn. Cậu hiểu ngay anh muốn cậu ra tay từ cửa bên này.
Quan Viễn nhanh chóng ra hiệu với mấy vệ sĩ bên cạnh, nhắm kỹ mục tiêu. Nhóm vệ sĩ này là do chính Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc huấn luyện, còn đáng tin hơn mấy vị cảnh sát mặc đồng phục kia nhiều.
Quan Viễn thừa dịp hai bên đang cò kè thương lượng không ai chú ý, quả quyết hạ lệnh nổ súng.
“Anh!” Tiếng hô của Quan Viễn gần như đồng thời với tiếng súng nổ. Triệu Thanh Cốc lập tức nằm sấp xuống đất.
Khi nhóm cảnh sát phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy bọn bắt cóc đã ngã rạp hết, chỉ có Ngô Nhuận Đạc là run rẩy ngồi xổm ôm đầu.
Chớp mắt Tham Tham đã đầy tháng. Quan Viễn phát hiện Tham Tham càng lớn càng tham ăn. Hơn nữa, ngoại trừ cực kỳ chấp nhất với cái ăn, còn rất thích nói nhảm, chỉ cần vừa mở mắt ra là ‘nói’ không ngừng.
“Nha… A…” Tham Tham nằm trong lòng Quan Viễn, không chỉ này chỉ kia nói suốt. “Ừ… Đó là cửa sổ… Ừ, cha biết rồi!” Chỉ một mình nói không chịu, còn bắt phải có người đáp lại, bằng không sẽ khóc. Quan Viễn hết cách đành thỉnh thoáng ứng phó vài câu, tiếp tục đọc sách. May mắn hiện giờ bé con vẫn chưa hiểu gì, không biết cha mình không tập trung nghe, chỉ đáp cho có lệ, thấy có người dáp lại là vui rồi.
Đến giờ uống sữa, Tham Tham dừng tán gẫu, chờ ba ba. Nhưng Quan Viễn đang mải mê đọc sách, Tham Tham chờ một lát thấy ba ba vẫn không có động tĩnh, lại bắt đầu hừ hừ.
Quan Viễn nghe tiếng là hiểu ngay, “Được rồi được rồi! Có sữa ngay đây!” dứt lời nhờ bảo mẫu lấy bình sữa đã pha sẵn tới.
Quan Viễn vừa đưa bình sữa tới miệng Tham Tham. Bé con đã vội vã vươn tay ôm lấy bình sữa, bắt đầu mút liên hồi.
Quan Viễn vừa vịn bình sữa cho Tham Tham bú vừa nói, “Từ từ thôi, không ai dành với con đâu. Đừng uống nhanh coi chừng sặc. Vì con mà cha không tới trường, ở nhà làm ‘bà mẹ bỉm sữa’, sau này lớn lên dám không hiếu thảo với cha xem cha có đánh nát mông không!” Dứt lời, Quan Viễn bị chính ý tưởng của mình chọc cười, yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tham Tham.
Tham Tham không hiểu ba ba đang nói gì, vui vẻ vì được uống sữa, no nê xong mãn nguyện híp mắt lại, ngủ. Sữa này Quan Viễn dùng nước suối thiêng trong không gian pha, đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn cũng rất thích.
Quan Viễn nhìn đồng hồ thấy sắp bốn giờ, đoán hẳn là Triệu Thanh Cốc sắp về. Một tháng này anh đều tan làm sớm.
Nhưng Quan Viễn đợi tới năm giờ hơn vẫn chưa thấy bóng dáng Triệu Thanh Cốc đâu.
Hôm nay đúng là gần bốn giờ rưỡi Triệu Thanh Cốc đã dọn dẹp đi về, uống hết ly cà phê, cầm theo tài liệu ra thang máy, bấm nút xuống thẳng hầm để xe.
Trong thang máy, Triệu Thanh Cốc cảm thấy hơi choáng váng, chỉ nghĩ do di thang máy, lắc lắc đầu vài cái cho tỉnh. Nào ngờ càng ngày càng thấy nặng nề, bước chân cũng lảo đảo. diếvdn.đn".afleq"q:uy.st"đôn Triệu Thanh Cốc lập tức biết có việc bất thường, móc di động trong túi ra.
Đúng lúc này, Ngô Nhuận Đạc xuất hiện, “Thanh cốc, trùng hợp quá!”
Triệu Thanh Cốc chẳng còn hơi sức dài dòng với Ngô Nhuận Đạc, tiếp tục bấm điện thoại.
Ngô Nhuận Đạc nhanh chóng vọt tới đè ngón tay đang bấm điện thoại của Triệu Thanh Cốc lại, ân cẩn hỏi, “Anh sao vậy? Thấy chỗ nào khó chịu à?”
“Anh muốn làm gì?” Triệu Thanh Cốc cảm giác càng ngày càng muốn ngủ, cắn răng quát một cậu. Vừa xảy ra chuyện, Ngô Nhuận Đạc đã lập tức xuất hiện đúng lúc, không liên quan mới là lạ.
Ngô Nhuận Đạc nghe vậy, biết đã bị lộ, không những không sợ, ngược lại còn cảm thấy hưng phấn hơn, si mê nhìn Triệu Thanh Cốc, nói, “Không hổ là Triệu Thanh Cốc, biết ngay tôi làm! Vậy anh nói thử xem, tôi muốn làm gì?” Nói xong vươn tay vuốt ve hai má Triệu Thanh Cốc. “Triệu Thanh Cốc, anh biết không, tôi thích anh biết bao nhiêu, nhưng anh vẫn không chịu nhìn tôi dù chỉ một lần, trong mắt anh chỉ có thằng nhóc ti tiện cái gì cũng không có kia. Có điều chẳng bao lâu nữa, anh sẽ thành của tôi thôi!”
Trước khi ngủ mê, Triệu Thanh Cốc dựa vào chút ý thức còn sót lại mở khóa điện thoại di động.
Quan Viễn ở nhà chờ Triệu Thanh Cốc, cảm giác vô cùng bồn chồn. Đúng lúc này, di động của Quan Viễn reo lên. Quan Viễn vội vàng bấm nghe, nhưng đầu kia không hề nói tiếng nào. “Anh…” Cậu chưa kịp nói hết câu đầu kia đã cúp máy.
Triệu Thanh Cốc đã bất tỉnh, lúc bị Ngô Nhuận Đạc đỡ lên xe, di động trong túi quần cọ trúng nút tắt nên tắt mất.
Quan Viễn nghe tiếng tít tít trong điện thoại, tim như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Cậu biết nếu không có chuyện gì anh nhất định sẽ không cúp điện thoại của cậu.
Quan Viễn đột nhiên có cảm giác chẳng lành, ôm chặt Tham Tham. Tham Tham bì bõm một tiếng, vươn tay nhỏ bé sờ bàn tay đang phát run của Quan Viễn. Cảm giác mềm mại từ tay Tham Tham khiến Quan Viễn phục hồi tinh thần. Anh và con đang cần cậu, cậu buộc phải tỉnh táo.
Quan Viễn chợt nhớ ra, vội bật di dộng. Gần đây Viễn Cốc tập trung nghiên cứu hệ thống truy tung trên di động, đã ra thành phẩm, mấy ngày trước Triệu Thanh Cốc vừa trang bị vào di động của hai người. Hệ thống này hiện vẫn chưa xuất hiện trên thị trường, chỉ có hai người và một số nhân viên nghiên cứu của Viễn Cốc là biết về sự tồn tại của nó.
Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn xảy ra bất trắc mới trang bị, không ngờ Quan Viễn lại dùng nó để cứu anh trước.
Quan Viễn bật hệ thống truy tung, chỉ sợ điện thoại Triệu Thanh Cốc bị ném hoặc bị hủy sẽ không dò được. Nhưng khi hệ thống hoạt động, điểm đỏ trên màn hình vẫn đang di động với tốc độ cao. Quan Viễn thở phào một hơi, may mắn, ít nhất cũng biết người đang ở đâu.
Quan Viễn lập tức tập hợp nhóm vệ sĩ của Viễn Cốc và báo cảnh sát. Cậu không biết đối phương là ai, có bao nhiêu người, e rằng chỉ riêng nhóm vệ sĩ sẽ không đối phó nổi. diễn//đnà;mtQlưu.sddfg:/,no.nưind[ơn Viên cảnh sát nhận điện thoại vừa nghe người đứng đầu tập đoàn Viễn Cốc xảy ra chuyện, run rẩy cả người, thầm nghĩ: mẹ ơi, nếu người đứng đầu tập đoàn Viễn Cốc mà có mệnh hệ gì, cấp trên không ăn mình mới là lạ! Vì thế không dám khinh thường, tức tốc báo lên trên. Cứ thế tin Triệu Thanh Cốc gặp nạn đã nhanh chóng tới tai tầng cao nhất.
Triệu Thanh Cốc là ai, không người không biết, nhưng dân chúng chỉ biết Triệu Thanh Cốc rất giỏi, hoặc vô cùng giỏi còn Triệu Thanh Cốc thật sự đại biểu cho cái gì thì chỉ có chính phủ mới biết. Nhất quyết không thể để cho Triệu Thanh Cốc xảy ra chuyện! Thậm chí tầng cao nhất đã nghĩ tới các loại giả thuyết cỡ như âm mưu ám sát của nước ngoài này nọ.
Phía trên lập tức hành động, ra lệnh phong tỏa cả thành phố, quyết không để cho phần tử phản động chạy khỏi Bắc Kinh. Cả thành phố ‘sôi trào’ trong im lặng, đặc biệt mấy chỗ hải quan kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.
Quan Viễn giao Tham Tham cho quản gia trông, tự mình dẫn người đi tìm Triệu Thanh Cốc. Dường như Tham Tham cũng biết giờ không phải là lúc khóc nháo, ngoan ngoãn cho quản gia ẵm.
Quan Viễn chỉ dẫn theo một nửa vệ sĩ, số còn lại ở nhà bảo vệ Tham Tham. Triệu Thanh Cốc hiện đang không rõ sống chết, không thể để Tham Tham lại xảy ra chuyện.
Trên đường đi, Quan Viễn luôn giữ liên lạc với cảnh sát. Bên đó vừa nghe Quan Viễn biết hướng đi của Triệu Thanh Cốc cũng thở phào một hơi, ít nhất không đến mức phải tìm kiếm vòng vòng.
Ngô Nhuận Đạc chở Quan Viễn đến vùng ngoại ô Bắc Kinh, tới một kho hàng bỏ hoang.
Trước kho hàng có một chiếc trực thăng đậu sẵn. Bên cạnh là năm người đàn ông nước ngoài cao to vạm vỡ đều đeo súng máy.
Tên cầm đầu thấy Ngô Nhuận Đạc tới lập tức cười to, nói, “Ngô, tôi biết chắc cậu sẽ không để chúng tôi thất vọng! Lần này cậu đã lập công lớn, phía trên nhất định sẽ có thưởng xứng đáng!”
Một người trong bọn đi ra đỡ Triệu Thanh Cốc vào.
Ngô Nhuận Đạc thản nhiên đáp, “Quan trọng nhất là mấy người đừng quên chuyện đã đáp ứng tôi! Không được làm bị thương Triệu Thanh Cốc.”
Tên cầm đầu cười đáp, “Dĩ nhiên! Thứ chúng tôi cần là bộ não của Triệu Thanh Cốc, tất nhiên sẽ không làm bị thương cậu ta. Chuyện cậu và Triệu Thanh Cốc phía trên cũng sẽ ủng hộ.”
Nghe vậy, Ngô Nhuận Đạc mới mỉm cười, bước tới gần Triệu Thanh Cốc, sờ mặt anh, nói “Thanh Cốc, cậu vui không? Chúng ta sắp được ở bên nhau rồi? Sẽ không còn kẻ đáng ghét nào chia cắt chúng ta được nữa!”
Mấy kẻ kia cũng nghe hiểu tiếng Trung, nếu không tuyệt đối sẽ không được phân nhiệm vụ quan trọng thế này. Nghe Ngô Nhuận Đạc nói vậy, một tên trong đó bĩu môi, lộ vẻ mặt khinh thường.
“Được rồi, đi mau thôi! Tránh đêm dài lắm mộng!” Tên cầm đầu vừa nói xong, mặt lập tức biến sắc. Bởi vì, Quan Viễn đã dẫn người bao vây hết chỗ này. Hơn nữa không chỉ ở dưới đất, cả trên trời cũng có trực thăng. Mười mặt đều là địch!
Bọn bắt cóc nhìn nhau, hoảng sợ hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Sao bọn chúng có thể tới nhanh như vậy?! Mẹ kiếp, tại sao bọn chúng biết chúng ta ở đây?!”
“Những người bên trong nghe đây, mau thả con tin ra, các người sẽ được an toàn rời đi! Nếu không các người đừng hòng bước ra khỏi lãnh thổ Trung Quốc một bước!”
Tên cầm đầu lập tức đặt súng ngay thái dương Triệu Thanh Cốc, hô, “Mau thả bọn tao đi! Nếu không tao không ngại kéo tên này chết chung đâu!”
Quan Viễn nhìn chằm chằm khẩu súng đặt trên đầu Triệu Thanh Cốc, mặt tái đi, hận không thể một phát bắn chết Ngô Nhuận Đạc luôn! Sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì lúc trước đã lặng lẹ xử lý rồi!
Hai bên lâm vào thế giằng co.
Bên Quan Viễn không dám cử động sợ bọn bắt cóc liều mạng giết con tin. Còn bên bọn bắt cóc cũng biết hiện Triệu Thanh Cốc là tấm bùa bảo vệ mạng, một khi Triệu Thanh Cốc xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ bị bên kia bắn nát như tương.
Cứ vậy giằng co, đàm phán hơn hai giờ.
Quan Viễn luôn nhìn chằm chằm Triệu Thanh Cốc, nên lập tức phát hiện mí mắt Triệu Thanh Cốc giật giật rất nhẹ, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Cậu biết anh đã tỉnh.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau Triệu Thanh Cốc lặng lẽ ra dấu với Quan Viễn. Cậu hiểu ngay anh muốn cậu ra tay từ cửa bên này.
Quan Viễn nhanh chóng ra hiệu với mấy vệ sĩ bên cạnh, nhắm kỹ mục tiêu. Nhóm vệ sĩ này là do chính Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc huấn luyện, còn đáng tin hơn mấy vị cảnh sát mặc đồng phục kia nhiều.
Quan Viễn thừa dịp hai bên đang cò kè thương lượng không ai chú ý, quả quyết hạ lệnh nổ súng.
“Anh!” Tiếng hô của Quan Viễn gần như đồng thời với tiếng súng nổ. Triệu Thanh Cốc lập tức nằm sấp xuống đất.
Khi nhóm cảnh sát phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy bọn bắt cóc đã ngã rạp hết, chỉ có Ngô Nhuận Đạc là run rẩy ngồi xổm ôm đầu.