Xét cho cùng thì cuộc đời cũng chỉ là cuốn truyện trinh thám, là cuộc điều tra ta tiến hành mỗi ngày trên bản thân mình để làm sáng tỏ những vùng khuất của chính mình.
Jean-Christophe GRANGÉ 1
Cái tên đó chính là tên anh.
Những cuốn sách, những chiếc đĩa này cũng đã từng là của anh.
Ngay cả khẩu súng anh đang cầm trên tay cũng vậy - khẩu Colt 1911 có báng súng khảm xà cừ - chính anh đã thắng nó trong một ván poker năm anh mười chín tuổi! Anh vẫn còn nhớ như in: ván ấy anh thắng Sean Denaro, một gã vô lại trong giới người Mỹ gốc Ý ở Boston. Vì anh không thích vũ khí nên tìm cách vứt đi, nhưng Jimmy đã giữ nó lại.
Ethan lục lọi khám phá phần còn lại trong ba lô: một gói bánh quy Oreo chỉ còn vài mẩu vụn, túi đồ trang điểm bằng nhựa, cái ví Hello Kitty. Anh mở ví ra: ví rỗng không, chỉ có một tấm ảnh nhòe nhoẹt. Bức ảnh gia đình đã cũ sờn có hình một cô bé tóc vàng cùng bố mẹ. Vận đồ kín mít đến tận tai, Jessie - lúc đó khoảng bốn, năm tuổi gì đó, đứng tươi cười ôm eo người tuyết còn cao hơn cả cô bé. Cạnh cô là một người phụ nữ còn trẻ, gốc La tinh, nhìn ống kính như thể muốn thách thức, còn người đàn ông rắn rỏi nhìn cô che chở.
Jessie, Marisa và Jimmy...
Cái cô bé đến xin anh giúp đỡ trước khi tự sát chính là con gái của Marisa và Jimmy!
Mắt dán chặt vào bức ảnh, Ethan cảm nhận được tay mình run. Mười lăm năm trước, anh đã bỏ Marisa khi sắp lấy cô. Chắc cô tìm sự an ủi ở Jimmy, người bạn trung thành đã chứng tỏ sự tận tụy của mình đến mức cưới cả cô dâu bị bỏ rơi và làm cho cô sinh con!
Xét cho cùng thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên mấy.
Vả chăng những năm gần đây, anh cũng từng nhiều lần nghĩ đến khả năng này. Dù sao thì điều đó cũng giải thích sự hiện diện của Jimmy ở New York và việc anh ta xuất hiện trên cuốn băng của máy camera theo dõi.
Chắc hẳn Jimmy phải lùng sục khắp Manhattan để tìm con gái. Rõ ràng Jessie đã trốn nhà đi. Một trường đoạn buồn bã tầm thường trong đời một cô bé bất đồng với bố mẹ.
Nhưng tại sao Jessie lại đến tìm anh? Tại sao cô lại nghe những đĩa hát của anh, đọc những cuốn sách gối đầu giường của anh, cắt những bài báo nói về anh? Vai trò của bố mẹ cô trong tất cả chuyện này là thế nào?
o O o
Anh để lại đống đồ vào trong ba lô và đứng lên khỏi ghế. Chỉ có cách duy nhất để làm sáng tỏ chuyện này, đó là đi Boston gặp Marisa. Anh ra khỏi bệnh viện sau khi để lại địa chỉ và số điện thoại ở bàn đón tiếp và mấy chữ viết cho bác sĩ Miitsuki nhờ báo cho anh biết tiến triển cuộc phẫu thuật. Vì văn phòng của anh chỉ cách đó vài dãy nhà, anh đi lấy cái xe Maserati ở bãi để xe ngầm trong tòa nhà nơi anh làm việc.
Vẫn còn rất bối rối, anh để bức ảnh lên kệ, khởi động xe và tăng số leo lên con dốc trải bê tông dẫn ra phố. Anh mải nhìn bức ảnh hơn là nhìn tường. Trên nền bức ảnh, có thể thấy khung một cái xích đu gần cái cây uốn cong. Ethan nghĩ mình nhận ra nơi này: khu vườn trong ngôi nhà của bố mẹ Jimmy ở ngoại ô phía Nam Boston nơi anh từng sống thời thơ ấu. Chính ở nơi đó...
- Áiiiiii!
Anh đạp phanh hết cỡ khi ra đến phố Nam. Quá muộn: xe anh vừa đâm vào bánh sau xe đạp của một nhân viên chuyển văn thư.
Khỉ thật!
Anh tháo thắt lưng an toàn và vọt ra khỏi xe để đến giúp nạn nhân, một chàng thiếu niên nhanh nhẹn đứng dậy trên vỉa hè.
- Cháu có sao không?
- Không sao đâu, không hề gì ạ! Cháu đâu có chân yếu tay mềm!
Thế đấy, anh vừa suýt gây tai nạn! Chỉ một chút lơ đễnh là đủ để giết người rồi. Mọi thứ trong thành phố này đều diễn ra quá nhanh. Mọi người ai nấy đều luôn luôn vận động: người đi bộ, taxi, xe buýt, xe đạp. Đây là thành phố không biết thương xót, chỉ dành cho những chiến binh, sống ở đây phải luôn luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
- Cháu có chắc là ổn không? Ethan gặng hỏi.
- Ổn ạ, cháu đã nói rồi mà. Gì mà chú cứ cuống cả lên thế!
Cậu nhân viên chuyển văn thư kiểm tra lại chiếc xe đạp. Ethan chìa cho cậu tờ một trăm đô la.
- Nghe này, bánh xe của cháu có lẽ bị cong vành rồi. Cháu cầm lấy đi. Còn đây là danh thiếp của chú, phòng khi có chuyện rắc rối.
Cậu thiếu niên nhét tiền vào túi và bỗng reo lên:
- Ơ, chú là người trên truyền hình, bác sĩ tâm lý, đúng không ạ?
Ethan gật đầu.
- Chị cháu mê những việc chú làm lắm đấy.
Mẹ tôi đã đọc tất cả những cuốn sách của anh/ Con gái tôi thấy những buổi nói chuyện của anh thật tuyệt vời/ Cô thư ký của tôi sưu tập các đĩa DVD của anh/ Vợ tôi đêm nào cũng đi ngủ cùng anh, tức là đọc sách của anh trước khi ngủ ấy mà. Đó là điều những người đàn ông từng nói với Ethan. Cứ như thể anh chỉ viết cho phụ nữ đọc vậy...
- Buồn cười thật, cậu nhân viên chuyển văn thư nói tiếp, cháu đang trên đường lên văn phòng của chú! Cháu mang thư cho chú.
Cậu ta lục trong túi rồi chìa cho Ethan một phong bì bằng giấy da, màu hạnh đào, có buộc ruy băng.
Thiếp mời đám cưới của Céline...
- Chú có cuốn sách nào ở đây không ạ? cậu thiếu niên hỏi. Liệu chú có thể viết lời đề tặng...
- Cho chị cháu phải không?
- Vâng, chị ấy tên là Trisha ạ.
Trong cốp xe Maserati, Ethan tìm thấy một bản cuốn sách mới nhất của anh, cùng với tập hồ sơ báo chí mà Lyzee chuẩn bị hôm qua để anh tham dự chương trình truyền hình.
- Cái thư này, anh vừa hỏi vừa chỉ tấm thiếp mời, cậu mang từ đâu tới?
- Người gác cổng khách sạn Pháp đưa cho cháu. Khách sạn ở trên phố 44, giữa phố 5 và...
- Khách sạn Sofitel phải không?
- Đúng thế ạ.
Ethan ký tặng cuốn sách và chào cậu nhân viên chuyển văn thư.
Còn lại một mình, anh đỗ xe ngang hàng với một chiếc xe khác và bật đèn báo có sự cố lên. Anh cần có thời gian suy nghĩ. Trước mặt anh là bức ảnh của Jessie và tấm thiệp cưới của Céline. Anh nhìn đồng hồ đeo tay: sắp trưa rồi. Nếu anh đi Boston ngay bây giờ thì không thể quay về Manhattan trước 21 giờ được. Anh phải lựa chọn: gặp lại Céline hoặc Marisa. Nếu quả thực anh chỉ còn một ngày để sống, anh muốn dành nó cho ai? Tất nhiên là cho Céline rồi. Anh quyết định tạm thời quên đi cái linh cảm khủng khiếp mà "hôm trước" anh từng có về mối nguy hiểm anh mang lại cho cô. Anh sẽ nghĩ về điều đó sau. Lúc này, anh chỉ muốn duy nhất một điều: gặp lại cô. Chỉ cần chưa đến mười lăm phút là có thể đến khách sạn cô đang ở. Và lần này, anh cảm thấy có đủ sức lực và sự nồng nhiệt để khiến mình lại được yêu.
Biết bao năm tháng xa cách cô. Suốt cả quãng thời gian phí hoài vào những cuộc chiến mà anh biết là hão huyền. Anh đã bỏ qua mất điều cốt yếu, nhưng lúc này điều cốt yếu đang ở trong tầm tay và anh quyết định không bỏ phí nó nữa.
Anh khởi động lại xe và đi về hướng Manhattan.
Khi đời cho ta cơ hội thứ hai, chỉ có điên mới bỏ qua nó.
o O o
Tuy nhiên vấn đề là tấm ảnh này. Mái tóc vàng của cô bé và đôi mắt sáng màu không giống cả Marisa lẫn Jimmy. Vấn đề là sự chán sống của cô bé và vẻ mong manh yếu ớt của cô. Vấn đề là tuổi cô bé: khoảng từ mười bốn đến mười lăm...
Ethan kéo cửa kính xe lên. Bỗng dưng anh thấy lạnh. Nhất là anh nhận ra nước mắt đang chảy dài trên má.
Anh bèn bật thiết bị định vị GPS lên và hướng ra cầu Triboro để đi Boston.
Cho đến lúc đó, anh vẫn cố không muốn nhận ra sự thật. Ngày hôm trước, anh còn chưa biết có Jessie trên đời. Nhưng tận sâu trong lòng, chẳng phải anh đã đoán ra hết ngay từ lần gặp đầu tiên, khi anh nhìn thấy cô bé đó sao.
Bởi bây giờ, mọi thứ với anh trở nên rõ ràng hiển nhiên.
Jessie không phải là con gái của Jimmy.
Cô bé là con gái anh.
Chú thích
1. Jean-Christophe GRANGÉ sinh năm 1961 tại Paris. Ông là nhà báo, phóng viên quốc tế, nhà văn, người viết kịch bản, viết truyện trinh thám nổi danh ở Mỹ.
Xét cho cùng thì cuộc đời cũng chỉ là cuốn truyện trinh thám, là cuộc điều tra ta tiến hành mỗi ngày trên bản thân mình để làm sáng tỏ những vùng khuất của chính mình.
Jean-Christophe GRANGÉ 1
Cái tên đó chính là tên anh.
Những cuốn sách, những chiếc đĩa này cũng đã từng là của anh.
Ngay cả khẩu súng anh đang cầm trên tay cũng vậy - khẩu Colt 1911 có báng súng khảm xà cừ - chính anh đã thắng nó trong một ván poker năm anh mười chín tuổi! Anh vẫn còn nhớ như in: ván ấy anh thắng Sean Denaro, một gã vô lại trong giới người Mỹ gốc Ý ở Boston. Vì anh không thích vũ khí nên tìm cách vứt đi, nhưng Jimmy đã giữ nó lại.
Ethan lục lọi khám phá phần còn lại trong ba lô: một gói bánh quy Oreo chỉ còn vài mẩu vụn, túi đồ trang điểm bằng nhựa, cái ví Hello Kitty. Anh mở ví ra: ví rỗng không, chỉ có một tấm ảnh nhòe nhoẹt. Bức ảnh gia đình đã cũ sờn có hình một cô bé tóc vàng cùng bố mẹ. Vận đồ kín mít đến tận tai, Jessie - lúc đó khoảng bốn, năm tuổi gì đó, đứng tươi cười ôm eo người tuyết còn cao hơn cả cô bé. Cạnh cô là một người phụ nữ còn trẻ, gốc La tinh, nhìn ống kính như thể muốn thách thức, còn người đàn ông rắn rỏi nhìn cô che chở.
Jessie, Marisa và Jimmy...
Cái cô bé đến xin anh giúp đỡ trước khi tự sát chính là con gái của Marisa và Jimmy!
Mắt dán chặt vào bức ảnh, Ethan cảm nhận được tay mình run. Mười lăm năm trước, anh đã bỏ Marisa khi sắp lấy cô. Chắc cô tìm sự an ủi ở Jimmy, người bạn trung thành đã chứng tỏ sự tận tụy của mình đến mức cưới cả cô dâu bị bỏ rơi và làm cho cô sinh con!
Xét cho cùng thì cũng chẳng đáng ngạc nhiên mấy.
Vả chăng những năm gần đây, anh cũng từng nhiều lần nghĩ đến khả năng này. Dù sao thì điều đó cũng giải thích sự hiện diện của Jimmy ở New York và việc anh ta xuất hiện trên cuốn băng của máy camera theo dõi.
Chắc hẳn Jimmy phải lùng sục khắp Manhattan để tìm con gái. Rõ ràng Jessie đã trốn nhà đi. Một trường đoạn buồn bã tầm thường trong đời một cô bé bất đồng với bố mẹ.
Nhưng tại sao Jessie lại đến tìm anh? Tại sao cô lại nghe những đĩa hát của anh, đọc những cuốn sách gối đầu giường của anh, cắt những bài báo nói về anh? Vai trò của bố mẹ cô trong tất cả chuyện này là thế nào?
o O o
Anh để lại đống đồ vào trong ba lô và đứng lên khỏi ghế. Chỉ có cách duy nhất để làm sáng tỏ chuyện này, đó là đi Boston gặp Marisa. Anh ra khỏi bệnh viện sau khi để lại địa chỉ và số điện thoại ở bàn đón tiếp và mấy chữ viết cho bác sĩ Miitsuki nhờ báo cho anh biết tiến triển cuộc phẫu thuật. Vì văn phòng của anh chỉ cách đó vài dãy nhà, anh đi lấy cái xe Maserati ở bãi để xe ngầm trong tòa nhà nơi anh làm việc.
Vẫn còn rất bối rối, anh để bức ảnh lên kệ, khởi động xe và tăng số leo lên con dốc trải bê tông dẫn ra phố. Anh mải nhìn bức ảnh hơn là nhìn tường. Trên nền bức ảnh, có thể thấy khung một cái xích đu gần cái cây uốn cong. Ethan nghĩ mình nhận ra nơi này: khu vườn trong ngôi nhà của bố mẹ Jimmy ở ngoại ô phía Nam Boston nơi anh từng sống thời thơ ấu. Chính ở nơi đó...
- Áiiiiii!
Anh đạp phanh hết cỡ khi ra đến phố Nam. Quá muộn: xe anh vừa đâm vào bánh sau xe đạp của một nhân viên chuyển văn thư.
Khỉ thật!
Anh tháo thắt lưng an toàn và vọt ra khỏi xe để đến giúp nạn nhân, một chàng thiếu niên nhanh nhẹn đứng dậy trên vỉa hè.
- Cháu có sao không?
- Không sao đâu, không hề gì ạ! Cháu đâu có chân yếu tay mềm!
Thế đấy, anh vừa suýt gây tai nạn! Chỉ một chút lơ đễnh là đủ để giết người rồi. Mọi thứ trong thành phố này đều diễn ra quá nhanh. Mọi người ai nấy đều luôn luôn vận động: người đi bộ, taxi, xe buýt, xe đạp. Đây là thành phố không biết thương xót, chỉ dành cho những chiến binh, sống ở đây phải luôn luôn cảnh giác mọi lúc mọi nơi.
- Cháu có chắc là ổn không? Ethan gặng hỏi.
- Ổn ạ, cháu đã nói rồi mà. Gì mà chú cứ cuống cả lên thế!
Cậu nhân viên chuyển văn thư kiểm tra lại chiếc xe đạp. Ethan chìa cho cậu tờ một trăm đô la.
- Nghe này, bánh xe của cháu có lẽ bị cong vành rồi. Cháu cầm lấy đi. Còn đây là danh thiếp của chú, phòng khi có chuyện rắc rối.
Cậu thiếu niên nhét tiền vào túi và bỗng reo lên:
- Ơ, chú là người trên truyền hình, bác sĩ tâm lý, đúng không ạ?
Ethan gật đầu.
- Chị cháu mê những việc chú làm lắm đấy.
Mẹ tôi đã đọc tất cả những cuốn sách của anh/ Con gái tôi thấy những buổi nói chuyện của anh thật tuyệt vời/ Cô thư ký của tôi sưu tập các đĩa DVD của anh/ Vợ tôi đêm nào cũng đi ngủ cùng anh, tức là đọc sách của anh trước khi ngủ ấy mà. Đó là điều những người đàn ông từng nói với Ethan. Cứ như thể anh chỉ viết cho phụ nữ đọc vậy...
- Buồn cười thật, cậu nhân viên chuyển văn thư nói tiếp, cháu đang trên đường lên văn phòng của chú! Cháu mang thư cho chú.
Cậu ta lục trong túi rồi chìa cho Ethan một phong bì bằng giấy da, màu hạnh đào, có buộc ruy băng.
Thiếp mời đám cưới của Céline...
- Chú có cuốn sách nào ở đây không ạ? cậu thiếu niên hỏi. Liệu chú có thể viết lời đề tặng...
- Cho chị cháu phải không?
- Vâng, chị ấy tên là Trisha ạ.
Trong cốp xe Maserati, Ethan tìm thấy một bản cuốn sách mới nhất của anh, cùng với tập hồ sơ báo chí mà Lyzee chuẩn bị hôm qua để anh tham dự chương trình truyền hình.
- Cái thư này, anh vừa hỏi vừa chỉ tấm thiếp mời, cậu mang từ đâu tới?
- Người gác cổng khách sạn Pháp đưa cho cháu. Khách sạn ở trên phố 44, giữa phố 5 và...
- Khách sạn Sofitel phải không?
- Đúng thế ạ.
Ethan ký tặng cuốn sách và chào cậu nhân viên chuyển văn thư.
Còn lại một mình, anh đỗ xe ngang hàng với một chiếc xe khác và bật đèn báo có sự cố lên. Anh cần có thời gian suy nghĩ. Trước mặt anh là bức ảnh của Jessie và tấm thiệp cưới của Céline. Anh nhìn đồng hồ đeo tay: sắp trưa rồi. Nếu anh đi Boston ngay bây giờ thì không thể quay về Manhattan trước 21 giờ được. Anh phải lựa chọn: gặp lại Céline hoặc Marisa. Nếu quả thực anh chỉ còn một ngày để sống, anh muốn dành nó cho ai? Tất nhiên là cho Céline rồi. Anh quyết định tạm thời quên đi cái linh cảm khủng khiếp mà "hôm trước" anh từng có về mối nguy hiểm anh mang lại cho cô. Anh sẽ nghĩ về điều đó sau. Lúc này, anh chỉ muốn duy nhất một điều: gặp lại cô. Chỉ cần chưa đến mười lăm phút là có thể đến khách sạn cô đang ở. Và lần này, anh cảm thấy có đủ sức lực và sự nồng nhiệt để khiến mình lại được yêu.
Biết bao năm tháng xa cách cô. Suốt cả quãng thời gian phí hoài vào những cuộc chiến mà anh biết là hão huyền. Anh đã bỏ qua mất điều cốt yếu, nhưng lúc này điều cốt yếu đang ở trong tầm tay và anh quyết định không bỏ phí nó nữa.
Anh khởi động lại xe và đi về hướng Manhattan.
Khi đời cho ta cơ hội thứ hai, chỉ có điên mới bỏ qua nó.
o O o
Tuy nhiên vấn đề là tấm ảnh này. Mái tóc vàng của cô bé và đôi mắt sáng màu không giống cả Marisa lẫn Jimmy. Vấn đề là sự chán sống của cô bé và vẻ mong manh yếu ớt của cô. Vấn đề là tuổi cô bé: khoảng từ mười bốn đến mười lăm...
Ethan kéo cửa kính xe lên. Bỗng dưng anh thấy lạnh. Nhất là anh nhận ra nước mắt đang chảy dài trên má.
Anh bèn bật thiết bị định vị GPS lên và hướng ra cầu Triboro để đi Boston.
Cho đến lúc đó, anh vẫn cố không muốn nhận ra sự thật. Ngày hôm trước, anh còn chưa biết có Jessie trên đời. Nhưng tận sâu trong lòng, chẳng phải anh đã đoán ra hết ngay từ lần gặp đầu tiên, khi anh nhìn thấy cô bé đó sao.
Bởi bây giờ, mọi thứ với anh trở nên rõ ràng hiển nhiên.
Jessie không phải là con gái của Jimmy.
Cô bé là con gái anh.
Chú thích
1. Jean-Christophe GRANGÉ sinh năm 1961 tại Paris. Ông là nhà báo, phóng viên quốc tế, nhà văn, người viết kịch bản, viết truyện trinh thám nổi danh ở Mỹ.