Trời tối, từng cơn gió thổi qua những chiếc lá úa vàng rơi trên sân, trong khung cảnh xơ xác tiêu điều ấy, Kwon Ji Yong chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, ngồi co ro dưới gốc cây dẻ quạt. Do bóng cây to lớn nên cả thân hình gầy gò ấy hoàn toàn chìm vào bóng đêm, khiến cho Hari suýt nữa thì đã không phát hiện được.
“Sao anh lại ở đây?” – Hari tiến đến gần hỏi.
Dường như là nghe thấy tiếng Hari, Kwon Ji Yong từ từ ngẩng đầu lên, bóng đêm khiến cho Hari không thể nào nhìn thấy được biểu tình của anh, cô nghe thấy giọng anh thâm trầm nói:
“Em về rồi à?”
Hari cảm thấy dường như hôm nay trông anh hơi là lạ, cô không tự giác lùi ra sau một bước, ngập ngừng nói: “Bây giờ cũng trễ rồi, sao anh lại ở đây?”
“Anh đợi em.”
Câu trả lời của Kwon Ji Yong khiến Hari cảm thấy khó hiểu, đứng đây đợi cô. Trông dáng vẻ thì có vẻ như anh đã ngồi ở đây rất lâu, thế nhưng hôm nay rõ ràng là anh không đến bữa tiệc ở Mr Kim mà lại chạy đến đây đợi cô, chuyện này thế nào cũng không hợp lí, chẳng lẽ anh vốn không biết việc này, nghĩ thế nên Hari mở miệng:
“Hôm nay mọi người cùng nhau tổ chức một buổi tiệc chia tay cho em ở nhà hàng Mr Kim, ngay cả bọn anh TOP cũng tới.”
“Anh biết.”
Giọng nói mang theo chút giọng mũi, bình thường thì giống như giọng trẻ con, thế nhưng hôm nay lại trở nên lạnh lùng một cách kì lạ, trong lúc Hari đang suy nghĩ về câu “anh biết” của anh, thì Kwon Ji Yong lại nói:
“Anh còn chưa chúc mừng em, chúc mừng em đã được nhận vào Harvard.”
“A, cám ơn.”
Sau đó, hai người cũng không nói gì cả, chỉ đứng đó và nhìn nhau, khiến không khí trở nên kì quái. Cuối cùng Hari nhịn không được mở miệng:
“Có muốn vào nhà uống một ly trà không?”
Sau đó không đợi đối phương gật đầu, cô đã dẫn đầu mở cửa, bước vào. Ngoài trời đang lạnh như vậy. Cô cũng không muốn ở ngoài đây nói chuyện đêm khuya với anh.
Hari vừa mở cửa bước vào, Kwon Ji Yong cũng yên lặng đi theo, cô đang thay chiếc dép, chuẩn bị thoát áo khoác ra thì bỗng nhiên bị người phía sau ôm chặt vào lòng, anh ôm rất vội cũng rất dùng sức, khiến cho phần lưng của cô đập vào ngực anh một cái, đầu có hơi choáng váng.
“Kwon Ji Yong, anh đang làm gì vậy?”
Hari đang muốn thoát ra, thì Kwon Ji Yong lại càng dùng sức ôm chặt lấy cô, bình thường trông anh nhỏ con, thế nhưng cũng không thể phủ định việc anh là một người đàn ông, anh dùng sức mạnh khiến cho cô không thể vùng vẫy được.
Kêu vài tiếng nhưng cũng không thấy anh có một chút phản ứng nào, Hari đang định tức giận hét to lên thì Kwon Ji Yong đột nhiên lên tiếng:
“Hari, anh yêu em!”
Câu nói vang lên bên tai khiến Hari không thể nào ngờ được, khi anh nói, nhiệt khí phả vào tai cô khiến Hari có một cảm giác nổi cả da gà, thế như trái tim thì bỗng nhưng đập mạnh một cách khó hiểu. Kwon Ji Yong không để ý đến phản ứng của Hari, anh nói tiếp:
“Anh không biết đã từ khi nào mình bắt đầu yêu em, cảm giác ở bên em rất dễ chịu, những lúc anh không vui, bất lực, chỉ cần có em bên cạnh thì anh đều thấy mọi chuyện cũng chẳng sao cả, thế nhưng nó lại khác với cảm giác hồi hộp, mong chờ, tim đập nhanh khi anh thích Kim Jin Ah, vì vậy mà anh chưa từng nghĩ rằng đó là tình yêu.
Khi nhìn thấy mấy thằng khác vây quanh em, trong lòng anh tức tối, rất muốn ra tay đập chết bọn chúng, cảm giác ghen tuông rõ ràng như vậy mà anh lại nghĩ rằng đó chỉ là sự lo lắng của một oppa dành cho em gái. Chỉ đến khi em nói rằng em sắp đi du học, nghĩ đến việc em sắp phải rời khỏi cuộc sống của anh, nghĩ đến việc không còn có thể gặp em mỗi ngày, anh mới biết mình yêu em, anh thật là một thằng ngốc.”
Nghe những lời thâm tình của Kwon Ji Yong, trái tim của Hari càng đập dồn dập hơn, cô không còn vùng vẫy nữa mà để yên cho anh ôm lấy, thế nhưng nghĩ đến thái độ mấy ngày nay của anh đối với mình, cô hỏi:
“Vậy tại sao mấy ngày nay anh lại trốn tránh em?”
Kwon Ji Yong cười khẽ một cái, anh buông cô ra, để cô đối diện với mình, dùng ánh mắt chứa đầy thứ tình cảm phức tạp nhìn cô, anh nói:
“ Em không nói không rằng, bỗng dưng lại muốn bước ra khỏi cuộc sống của anh, điều đó khiến anh không thể chấp nhận được. Khoảng thời gian anh trốn tránh em, anh nhớ em đến phát điên lên được, có lẽ anh cũng giống mấy thằng khốn khác, mất đi rồi mới biết quý trọng, đã bao lần anh muốn đến xé lấy đơn thông báo của em, để em không thể đi du học được, em có biết không?”
Nói đến đây, Kwon Ji Yong cười tự giễu, mấy đêm rồi anh không thể ngủ được, thường nằm đến sáng, trong đầu không lúc nào là không nhớ đến cô, thế nhưng cô lại không một chút ảnh hưởng, chuyện gì nên làm thì làm, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, ngay cả tin nhắn cũng chỉ nhắn cho anh vài lần rồi thôi. Đến đây, anh cũng phần nào biết vị trí của mình trong lòng cô, điều này khiến cho anh cảm thấy chua xót, thế nhưng anh cũng vì điều này mà quyết tâm đến đây ép cô, anh không muốn hối hận.
Trời tối, từng cơn gió thổi qua những chiếc lá úa vàng rơi trên sân, trong khung cảnh xơ xác tiêu điều ấy, Kwon Ji Yong chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, ngồi co ro dưới gốc cây dẻ quạt. Do bóng cây to lớn nên cả thân hình gầy gò ấy hoàn toàn chìm vào bóng đêm, khiến cho Hari suýt nữa thì đã không phát hiện được.
“Sao anh lại ở đây?” – Hari tiến đến gần hỏi.
Dường như là nghe thấy tiếng Hari, Kwon Ji Yong từ từ ngẩng đầu lên, bóng đêm khiến cho Hari không thể nào nhìn thấy được biểu tình của anh, cô nghe thấy giọng anh thâm trầm nói:
“Em về rồi à?”
Hari cảm thấy dường như hôm nay trông anh hơi là lạ, cô không tự giác lùi ra sau một bước, ngập ngừng nói: “Bây giờ cũng trễ rồi, sao anh lại ở đây?”
“Anh đợi em.”
Câu trả lời của Kwon Ji Yong khiến Hari cảm thấy khó hiểu, đứng đây đợi cô. Trông dáng vẻ thì có vẻ như anh đã ngồi ở đây rất lâu, thế nhưng hôm nay rõ ràng là anh không đến bữa tiệc ở Mr Kim mà lại chạy đến đây đợi cô, chuyện này thế nào cũng không hợp lí, chẳng lẽ anh vốn không biết việc này, nghĩ thế nên Hari mở miệng:
“Hôm nay mọi người cùng nhau tổ chức một buổi tiệc chia tay cho em ở nhà hàng Mr Kim, ngay cả bọn anh TOP cũng tới.”
“Anh biết.”
Giọng nói mang theo chút giọng mũi, bình thường thì giống như giọng trẻ con, thế nhưng hôm nay lại trở nên lạnh lùng một cách kì lạ, trong lúc Hari đang suy nghĩ về câu “anh biết” của anh, thì Kwon Ji Yong lại nói:
“Anh còn chưa chúc mừng em, chúc mừng em đã được nhận vào Harvard.”
“A, cám ơn.”
Sau đó, hai người cũng không nói gì cả, chỉ đứng đó và nhìn nhau, khiến không khí trở nên kì quái. Cuối cùng Hari nhịn không được mở miệng:
“Có muốn vào nhà uống một ly trà không?”
Sau đó không đợi đối phương gật đầu, cô đã dẫn đầu mở cửa, bước vào. Ngoài trời đang lạnh như vậy. Cô cũng không muốn ở ngoài đây nói chuyện đêm khuya với anh.
Hari vừa mở cửa bước vào, Kwon Ji Yong cũng yên lặng đi theo, cô đang thay chiếc dép, chuẩn bị thoát áo khoác ra thì bỗng nhiên bị người phía sau ôm chặt vào lòng, anh ôm rất vội cũng rất dùng sức, khiến cho phần lưng của cô đập vào ngực anh một cái, đầu có hơi choáng váng.
“Kwon Ji Yong, anh đang làm gì vậy?”
Hari đang muốn thoát ra, thì Kwon Ji Yong lại càng dùng sức ôm chặt lấy cô, bình thường trông anh nhỏ con, thế nhưng cũng không thể phủ định việc anh là một người đàn ông, anh dùng sức mạnh khiến cho cô không thể vùng vẫy được.
Kêu vài tiếng nhưng cũng không thấy anh có một chút phản ứng nào, Hari đang định tức giận hét to lên thì Kwon Ji Yong đột nhiên lên tiếng:
“Hari, anh yêu em!”
Câu nói vang lên bên tai khiến Hari không thể nào ngờ được, khi anh nói, nhiệt khí phả vào tai cô khiến Hari có một cảm giác nổi cả da gà, thế như trái tim thì bỗng nhưng đập mạnh một cách khó hiểu. Kwon Ji Yong không để ý đến phản ứng của Hari, anh nói tiếp:
“Anh không biết đã từ khi nào mình bắt đầu yêu em, cảm giác ở bên em rất dễ chịu, những lúc anh không vui, bất lực, chỉ cần có em bên cạnh thì anh đều thấy mọi chuyện cũng chẳng sao cả, thế nhưng nó lại khác với cảm giác hồi hộp, mong chờ, tim đập nhanh khi anh thích Kim Jin Ah, vì vậy mà anh chưa từng nghĩ rằng đó là tình yêu.
Khi nhìn thấy mấy thằng khác vây quanh em, trong lòng anh tức tối, rất muốn ra tay đập chết bọn chúng, cảm giác ghen tuông rõ ràng như vậy mà anh lại nghĩ rằng đó chỉ là sự lo lắng của một oppa dành cho em gái. Chỉ đến khi em nói rằng em sắp đi du học, nghĩ đến việc em sắp phải rời khỏi cuộc sống của anh, nghĩ đến việc không còn có thể gặp em mỗi ngày, anh mới biết mình yêu em, anh thật là một thằng ngốc.”
Nghe những lời thâm tình của Kwon Ji Yong, trái tim của Hari càng đập dồn dập hơn, cô không còn vùng vẫy nữa mà để yên cho anh ôm lấy, thế nhưng nghĩ đến thái độ mấy ngày nay của anh đối với mình, cô hỏi:
“Vậy tại sao mấy ngày nay anh lại trốn tránh em?”
Kwon Ji Yong cười khẽ một cái, anh buông cô ra, để cô đối diện với mình, dùng ánh mắt chứa đầy thứ tình cảm phức tạp nhìn cô, anh nói:
“ Em không nói không rằng, bỗng dưng lại muốn bước ra khỏi cuộc sống của anh, điều đó khiến anh không thể chấp nhận được. Khoảng thời gian anh trốn tránh em, anh nhớ em đến phát điên lên được, có lẽ anh cũng giống mấy thằng khốn khác, mất đi rồi mới biết quý trọng, đã bao lần anh muốn đến xé lấy đơn thông báo của em, để em không thể đi du học được, em có biết không?”
Nói đến đây, Kwon Ji Yong cười tự giễu, mấy đêm rồi anh không thể ngủ được, thường nằm đến sáng, trong đầu không lúc nào là không nhớ đến cô, thế nhưng cô lại không một chút ảnh hưởng, chuyện gì nên làm thì làm, cuộc sống vẫn diễn ra bình thường, ngay cả tin nhắn cũng chỉ nhắn cho anh vài lần rồi thôi. Đến đây, anh cũng phần nào biết vị trí của mình trong lòng cô, điều này khiến cho anh cảm thấy chua xót, thế nhưng anh cũng vì điều này mà quyết tâm đến đây ép cô, anh không muốn hối hận.