Min Hae Rin là một cô nàng chân dài, thân hình quyến rũ, cô thông minh, xinh đẹp nhưng tính cách cũng khá mạnh mẽ, theo như lời cô nói, thì khi ở nhà mọi người cũng đau đầu vì tính cách của cô, thế nên mới tống cô sang đây.
Tính tình Min Hae Rin cũng rất thoải mái và thoáng, cho nên tuy thời gian ở chung không lâu, thế nhưng cả hai đều cảm thấy không tệ, hơn nữa ngay cả ở nước ngoài mà cũng có thể gặp nhau, đây quả là một duyên phận, vì vậy cả hai nhanh chóng thân nhau.
Buổi tối, hai người kêu piza về nhà, phòng kí túc xá không có bếp mà chỉ có lò vi sóng cho nên muốn nấu nướng cũng không được, thức ăn nhanh trở thành một điều tất yếu. Điều này cũng khiến cho Hari băn khoăn về túi tiền của cô, tuy được miễn hoàn toàn học phí, thế nhưng nếu cứ ăn ở ngoài như vầy rồi thì cũng không phải là cách, cô không thể không nghĩ tới việc tìm việc làm thêm.
Vì vậy, hai cô gái ngồi trên cái bàn học ở giữa phòng, vừa cắn piza, vừa uống nước ngọt, vừa xem tin tuyển dụng trên mạng.
Min Hae Rin cũng muốn làm thêm, tuy rằng theo mức độ mua sắm điên cuồng từ hôm mới gặp đến giờ, hari cảm thấy Min Hae Rin không giống kẻ thiếu tiền.
Đối với suy nghĩ này của Hari, Min Hae Rin tặng cho cô một ánh mắt ghét bỏ, đúng lí hợp tình nói: “Càng mua đồ hiệu thì mới càng thiếu tiền, nếu không lo làm thêm, tháng sau làm sao tớ dám dạo trung tâm nữa đây.”
Hari:… Có làm thêm cỡ nào cũng không đủ tiền cho cậu mua đồ hiệu đâu.
Hari chẹp chẹp miệng, lại tiếp tục tìm kiếm tin tức tuyển dụng. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo lên, Hari cầm lên nhìn, là Kwon Ji Yong.
Từ khi cô qua Mỹ, Yang Huyn Suk cũng bắt đầu sắp xếp cho Big Bang qua Nhật Bản phát triển, đối với nghệ sĩ Hàn Quốc mà nói, Nhật Bản mà một thị trường không lồ mà không thể bỏ qua.
Tuy bận rộn, thế nhưng Kwon Ji Yong luôn dành thời gian để có thể gọi điện mỗi ngày cho Hari, hơn nữa lần này còn săn sóc hơn, chuyên chọn khoảng thời gian Hari rãnh rỗi như buổi tối để gọi, giống như buổi tối.
Min Hae Rin đang tính bóc một miếng piza, nghe tiếng chuông cũng ngẩng đầu lên, sau đó cười trêu chọc: “Lại là bạn trai sao? Anh chàng này cũng siêng thật đấy!”
Hari mỉm cười, sau đó cầm điện thoại ra ban công: “Alo.”
“Heo con, có nhớ anh không?” – Giọng nói đầy phấn khởi của Kwon Ji Yong vang lên ngay sau khi cô bắt máy. – hoasontra.net
Hari cười: “Hầu như ngày nào chúng ta cũng nói chuyện điện thoại, tin nhắn thì một ngày mấy chục tin, có muốn nhớ anh cũng khó!”
Giọng Kwon Ji Yong bên kia lập tức sa sút: “Vậy là không nhớ anh sao, anh thì lại rất nhớ em!”
“Haha. Anh đang làm gì vậy?”
“Anh á, anh đang trong phòng làm việc, giám đốc cho anh riêng một phòng làm việc, để tiện cho việc sáng tác.” – Kwon Ji Yong trả lời.
Hari nghe vậy, liền hỏi: “Vậy anh đang sáng tác bài hát sao?”
“Ừ, anh đang sáng tác bài hát, tụi anh lại sắp ra mini album, em chuẩn bị đổi nhạc chuông đi là vừa.”
Hari nghe đến đây thì lại cười, Kwon Ji Yong thì ra lại thù dai như vậy, lời nói châm chọc anh anh vẫn còn nhớ rất rõ, cũng nhớ rõ lời tuyên bố khiến cho điện thoại của cô chỉ còn nhạc của Big Bang.
Hai người câu được câu không trò chuyện, Hari lại hỏi thăm tình hình của Big Bang và mọi người, sau đó mạnh mẽ bắt Kwon Ji Yong phải tắt điện thoại. Cô luôn biết Kwon Ji Yong luôn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi của mình để gọi điện cho cô, mà mỗi lần gọi điện thì anh luôn nói chuyện rất lâu, thậm chí nói cho đến hết thời gian nghỉ ngơi mới chịu thôi.
Nếu không phải sau này Yang Huyn Suk nói cho cô biết chuyện đó, thì không biết anh ấy sẽ không quan tâm đến sức khỏe của mình như thế nào. Thế nhưng, qua chuyện này, cô cũng có chút cảm động.
Hari quay lại, lập tức đối mặt với ánh mắt trêu tức của Min Hae Rin: “Sao vậy, mới đó mà đã xong rồi sao!”
Hari ném cái gối vào mặt Min Hae Rin: “Lo ăn piza của cậu đi!”
“Ai da! Yêu nhau là nhu cầu của nhân loại mà, có gì phải ngại ngùng chứ, hơn nữa chúng ta đang ở Mỹ đó, thế giới của nữ thần tự do, phải giải phóng ra đi chứ.”
“Nữ thần tự do ở New York, còn đây là Massachusetts.”
Hari lại cầm lon nước ngọt của mình uống một ngụm, thấy không còn lạnh nữa liền lại tủ lạnh lấy đá: “Tớ lấy đá, có muốn một ly không?”
“Có.” – hoasontra.net
Min Hae Rin nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, sau đó nói: “Tớ thấy công việc này cũng được nè, một công ty tài chính nhỏ tuyển nhân viên tiếp tân với trợ lý phòng tài chính, tiếp tân thì tiếp đón khách, nghe điệnn thoại, trợ lí công việc chính là xử lí giấy tờ, photo lặt vặt thôi. Thấy thế nào?”
Hari cầm hai ly đá lại, liếc qua màn hình một cái: “Nghe cũng được! Nộp đơn đi!”
“Vậy tớ sẽ nộp ứng tuyển cả hai vị trí luôn, cơ mà chắc tiếp tân hơi khó, bên đây ưa dùng con gái Tây cơ.”
Hari giúp Min Hae Rin rót nước ngọt ra, nói: “Tụi mình cứ nộp nhiều đơn vào, chỗ nào gọi thì đi phỏng vấn, làm được thì làm!”
Min Hae Rin tiếp lấy ly nước: “Cậu nói cũng đúng. Nói thiệt, đây là lần đầu tiên tớ đi tìm việc làm, lần đầu tiên nộp đơn, cho nên thấy hơi căng thẳng.”
Hari mỉm cười: “Còn tớ thì có rất nhiều kinh nghiệm trong việc này rồi, nên cũng không lo mấy. Nghĩ thoáng vào, được thì làm, không được thì tìm việc khác. Có cái mác sinh viên trường Harvard, chúng ta không cần lo lắng.”
Min Hae Rin nghe đến đây cũng cười: “Nói cũng phải.”
Sau đó cả hai lại tiếp tục tiêu diệt hết cái bánh piza, mấy lon nước ngọt, tiếp tục cố gắng trên bước đầu tiên ở nước ngoài của họ. – hoasontra.net
Hai người cứ như vậy, buổi sáng thì đi lang thang khắp các ngõ hẻm của Massachusetts để quen thuộc, buổi tối thì tập trung bên vi tính, vừa ăn thức ăn nhanh, vừa tìm việc làm thêm, điều này cũng khiến cho Min Hae Rin cảm thán:
“Tối nào cũng ở nhà tìm việc, đã lâu rồi tớ chưa từng ngoan như vầy, mẹ tớ mà biết chắc mừng ghê lắm!”
Min Hae Rin là một cô nàng chân dài, thân hình quyến rũ, cô thông minh, xinh đẹp nhưng tính cách cũng khá mạnh mẽ, theo như lời cô nói, thì khi ở nhà mọi người cũng đau đầu vì tính cách của cô, thế nên mới tống cô sang đây.
Tính tình Min Hae Rin cũng rất thoải mái và thoáng, cho nên tuy thời gian ở chung không lâu, thế nhưng cả hai đều cảm thấy không tệ, hơn nữa ngay cả ở nước ngoài mà cũng có thể gặp nhau, đây quả là một duyên phận, vì vậy cả hai nhanh chóng thân nhau.
Buổi tối, hai người kêu piza về nhà, phòng kí túc xá không có bếp mà chỉ có lò vi sóng cho nên muốn nấu nướng cũng không được, thức ăn nhanh trở thành một điều tất yếu. Điều này cũng khiến cho Hari băn khoăn về túi tiền của cô, tuy được miễn hoàn toàn học phí, thế nhưng nếu cứ ăn ở ngoài như vầy rồi thì cũng không phải là cách, cô không thể không nghĩ tới việc tìm việc làm thêm.
Vì vậy, hai cô gái ngồi trên cái bàn học ở giữa phòng, vừa cắn piza, vừa uống nước ngọt, vừa xem tin tuyển dụng trên mạng.
Min Hae Rin cũng muốn làm thêm, tuy rằng theo mức độ mua sắm điên cuồng từ hôm mới gặp đến giờ, hari cảm thấy Min Hae Rin không giống kẻ thiếu tiền.
Đối với suy nghĩ này của Hari, Min Hae Rin tặng cho cô một ánh mắt ghét bỏ, đúng lí hợp tình nói: “Càng mua đồ hiệu thì mới càng thiếu tiền, nếu không lo làm thêm, tháng sau làm sao tớ dám dạo trung tâm nữa đây.”
Hari:… Có làm thêm cỡ nào cũng không đủ tiền cho cậu mua đồ hiệu đâu.
Hari chẹp chẹp miệng, lại tiếp tục tìm kiếm tin tức tuyển dụng. Đúng lúc này, điện thoại trên bàn reo lên, Hari cầm lên nhìn, là Kwon Ji Yong.
Từ khi cô qua Mỹ, Yang Huyn Suk cũng bắt đầu sắp xếp cho Big Bang qua Nhật Bản phát triển, đối với nghệ sĩ Hàn Quốc mà nói, Nhật Bản mà một thị trường không lồ mà không thể bỏ qua.
Tuy bận rộn, thế nhưng Kwon Ji Yong luôn dành thời gian để có thể gọi điện mỗi ngày cho Hari, hơn nữa lần này còn săn sóc hơn, chuyên chọn khoảng thời gian Hari rãnh rỗi như buổi tối để gọi, giống như buổi tối.
Min Hae Rin đang tính bóc một miếng piza, nghe tiếng chuông cũng ngẩng đầu lên, sau đó cười trêu chọc: “Lại là bạn trai sao? Anh chàng này cũng siêng thật đấy!”
Hari mỉm cười, sau đó cầm điện thoại ra ban công: “Alo.”
“Heo con, có nhớ anh không?” – Giọng nói đầy phấn khởi của Kwon Ji Yong vang lên ngay sau khi cô bắt máy. – hoasontra.net
Hari cười: “Hầu như ngày nào chúng ta cũng nói chuyện điện thoại, tin nhắn thì một ngày mấy chục tin, có muốn nhớ anh cũng khó!”
Giọng Kwon Ji Yong bên kia lập tức sa sút: “Vậy là không nhớ anh sao, anh thì lại rất nhớ em!”
“Haha. Anh đang làm gì vậy?”
“Anh á, anh đang trong phòng làm việc, giám đốc cho anh riêng một phòng làm việc, để tiện cho việc sáng tác.” – Kwon Ji Yong trả lời.
Hari nghe vậy, liền hỏi: “Vậy anh đang sáng tác bài hát sao?”
“Ừ, anh đang sáng tác bài hát, tụi anh lại sắp ra mini album, em chuẩn bị đổi nhạc chuông đi là vừa.”
Hari nghe đến đây thì lại cười, Kwon Ji Yong thì ra lại thù dai như vậy, lời nói châm chọc anh anh vẫn còn nhớ rất rõ, cũng nhớ rõ lời tuyên bố khiến cho điện thoại của cô chỉ còn nhạc của Big Bang.
Hai người câu được câu không trò chuyện, Hari lại hỏi thăm tình hình của Big Bang và mọi người, sau đó mạnh mẽ bắt Kwon Ji Yong phải tắt điện thoại. Cô luôn biết Kwon Ji Yong luôn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi của mình để gọi điện cho cô, mà mỗi lần gọi điện thì anh luôn nói chuyện rất lâu, thậm chí nói cho đến hết thời gian nghỉ ngơi mới chịu thôi.
Nếu không phải sau này Yang Huyn Suk nói cho cô biết chuyện đó, thì không biết anh ấy sẽ không quan tâm đến sức khỏe của mình như thế nào. Thế nhưng, qua chuyện này, cô cũng có chút cảm động.
Hari quay lại, lập tức đối mặt với ánh mắt trêu tức của Min Hae Rin: “Sao vậy, mới đó mà đã xong rồi sao!”
Hari ném cái gối vào mặt Min Hae Rin: “Lo ăn piza của cậu đi!”
“Ai da! Yêu nhau là nhu cầu của nhân loại mà, có gì phải ngại ngùng chứ, hơn nữa chúng ta đang ở Mỹ đó, thế giới của nữ thần tự do, phải giải phóng ra đi chứ.”
“Nữ thần tự do ở New York, còn đây là Massachusetts.”
Hari lại cầm lon nước ngọt của mình uống một ngụm, thấy không còn lạnh nữa liền lại tủ lạnh lấy đá: “Tớ lấy đá, có muốn một ly không?”
“Có.” – hoasontra.net
Min Hae Rin nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, sau đó nói: “Tớ thấy công việc này cũng được nè, một công ty tài chính nhỏ tuyển nhân viên tiếp tân với trợ lý phòng tài chính, tiếp tân thì tiếp đón khách, nghe điệnn thoại, trợ lí công việc chính là xử lí giấy tờ, photo lặt vặt thôi. Thấy thế nào?”
Hari cầm hai ly đá lại, liếc qua màn hình một cái: “Nghe cũng được! Nộp đơn đi!”
“Vậy tớ sẽ nộp ứng tuyển cả hai vị trí luôn, cơ mà chắc tiếp tân hơi khó, bên đây ưa dùng con gái Tây cơ.”
Hari giúp Min Hae Rin rót nước ngọt ra, nói: “Tụi mình cứ nộp nhiều đơn vào, chỗ nào gọi thì đi phỏng vấn, làm được thì làm!”
Min Hae Rin tiếp lấy ly nước: “Cậu nói cũng đúng. Nói thiệt, đây là lần đầu tiên tớ đi tìm việc làm, lần đầu tiên nộp đơn, cho nên thấy hơi căng thẳng.”
Hari mỉm cười: “Còn tớ thì có rất nhiều kinh nghiệm trong việc này rồi, nên cũng không lo mấy. Nghĩ thoáng vào, được thì làm, không được thì tìm việc khác. Có cái mác sinh viên trường Harvard, chúng ta không cần lo lắng.”
Min Hae Rin nghe đến đây cũng cười: “Nói cũng phải.”
Sau đó cả hai lại tiếp tục tiêu diệt hết cái bánh piza, mấy lon nước ngọt, tiếp tục cố gắng trên bước đầu tiên ở nước ngoài của họ. – hoasontra.net
Hai người cứ như vậy, buổi sáng thì đi lang thang khắp các ngõ hẻm của Massachusetts để quen thuộc, buổi tối thì tập trung bên vi tính, vừa ăn thức ăn nhanh, vừa tìm việc làm thêm, điều này cũng khiến cho Min Hae Rin cảm thán:
“Tối nào cũng ở nhà tìm việc, đã lâu rồi tớ chưa từng ngoan như vầy, mẹ tớ mà biết chắc mừng ghê lắm!”