Từ sau lần trước cũng đã một tháng trôi qua, mọi người cũng dần dần quen với nếp sống của nhau, trong quá trình, cũng xảy ra một vài việc vì không hợp lối sống mà va chạm, ví dụ như Hari thường xuyên đem đồ của tất cả bọn họ giặt chung, thế nhưng tới đồ lót rồi thì ai cũng la làng, muốn tự mình giặt lấy, hoặc như khi lau dọn, thấy nhạc phổ rơi trên đất, cho dù nó có nát đến cỡ nào thì không được vứt bỏ, mà phải cất kĩ càng.
Những chuyện này đều được Hari nhất nhất ghi bổ sung vào sổ tay làm việc của cô. Hari luôn phối hợp với họ trong mọi thứ, dù sao thì hiện tại cô là trợ lý của người ta, cho nên Hari không đòi hỏi hay giở tính tình ra. Đối với Hari, đã không làm thì thôi, khi làm rồi thì phải làm tốt nhất, nên bây giờ cô phải trở thành trợ lý tốt nhất.
Hari ngồi trên xe buýt, trên tai đeo phone, cô đang chăm chú lắng nghe đoạn anh văn, cô luôn tranh thủ mọi lúc mọi nơi để học, cô có mục tiêu và cô không có thời gian để lãng phí.
Công việc làm trợ lý của cô cũng như việc luyện tập của nhóm Big Bang là từ thứ 2 đến thứ 7, chủ nhật được nghỉ, Hari thường hay đi đến những nhà hàng, khách sạn nơi mà có người nước ngoài nhiều để luyện tập khả năng ngoại ngữ của mình, còn những người khác cũng làm việc của mình, có bạn gái như Kwon Ji-yong và Seung Ri thì đi hẹn hò, còn như TOP, Deasung và Tea Yang thì thường rủ nhau đi chơi.
Hôm nay là thứ 7, vốn cô nên ở nhà để làm việc nhà, nấu cơm cho bọn họ và tranh thủ học anh văn, thế nhưng vừa nãy Kwon Ji-yongxi có gọi điện cho cô và bảo quên tập viết bài hát ở nhà, nhờ cô đem đến, vì vậy nên giờ cô đang trên đường đến YG.
Đứng trước cổng lớn, Hari liền gọi điện cho Kwon Ji-yong, sau đó đứng đợi. Trong lúc đó cũng có mấy người đi ngang nhìn chằm chằm vào Hari, ngay cả bảo vệ cũng từng tới hỏi cô có phải là người mới được chiêu mộ hay không, vì dùn sao với gương mặt của Hari, bị nhầm thành như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Kwon Ji-yong cuối cùng cũng bước ra, nhận lấy quyển sổ trong tay Hari, ngượng ngùng nói: “Thật cám ơn em, hôm nay anh phải nộp cho giám đốc một bài hát vậy mà lại quên nó ở nhà.”
“Đây là việc phải làm thôi!”
Kwon Ji-yong nhìn cô gái trước mắt, mỉm cười: “Có muốn vào xem một chút không, nếu Seung Ri nhìn thấy em sẽ rất vui.” – Tuy đã cùng nhau sinh hoạt hơn một tháng, thế nhưng cô gái này có vẻ là một người nghiêm túc, luôn làm tốt việc của mình, nhưng cũng không thường bắt chuyện với bọn họ, nên quan hệ giữa bọn họ cũng không gần gũi mấy.
Đây là yêu cầu? Hari nghĩ, sau đó gật đầu, khi họ luyện tập cũng cần người đưa nước, đưa khăn chứ, mà việc này lại là công việc của cô.
Kwon Ji – yong dẫn cô vào, đi đến phòng tập nhảy thì đã có rất nhiều người tụ tập ở đó, lúc này Seung Ri đang níu áo một luyện tập sinh, bọn họ còn nghe thấy tiếng la của Seung Ri và tiếng khuyên nhủ của Tae Yang.
Kwon Ji-yong cảm thấy không ổn, liền chạy lại, kéo Seung Ri ra, nghiêm mặt hỏi: “Có chuyện gì?”
Seung Ri nhìn thấy người tới là đội trưởng của mình, liền không nhào lên nữa, nhưng gương mặt lại đầy vẻ tức giận, nói: “Anh, bọn họ thật quá đáng, coi thường chúng ta. Bình thường không chào hỏi thì thôi, thế nhưng hôm nay, khi anh Top đang uống nước, tên này cố tình đụng trúng anh ấy, vậy mà còn chẳng có lời xin lỗi.”
Người kia nhìn Seung Ri, khinh khỉnh nói: “Tôi đã nói là không cố ý mà, thái độ của cậu như vậy là sao?”
Dea Sung đứng kế bên nãy giờ cũng tức giận nói: “ Cậu thân là hậu bối, lại không biết tôn trọng tiền bối, như vậy là không đúng!”
“Tiền bối?” - Min Hee Kyung xem thường nhìn bọn họ, nói: “Tôi ở đâu không tôn trọng tiền bối, mà tiền bối này lại vì bị đổ nước mà chấp nhặt với tôi như vậy, có xứng không.”
Min Hee Kyung tuy chưa xuất đạo, thế nhưng nhờ diện mạo và vũ đạo tốt, hiện nay cũng rất được giám đốc coi trọng, đang tính một thời gian nữa sẽ cho cậu debut, vì vậy đối với một nhóm nhạc trông có vẻ không có tương lai này, đương nhiên sẽ không có nhiều kiêng dè.
Seung Ri nghe thấy giọng điệu này của cậu, càng nóng nãy, muốn lao lên, nhưng bị Kwon Ji-yong và Tae Yang cản lại. Dù lí do là gì, nếu như họ đánh nhau ở đây thì sẽ không tốt.
Kwon Ji-yong lúc này vốn đang im lặng, đột nhiên nói: “Thế nhưng cậu đụng vào tôi, làm đổ nước, cậu đã xin lỗi chưa?” – Trong thời gian này bọn họ bị xem thường không phải là ít, chỉ là hành động lần này hơi trực tiếp mà thôi, cũng chẳng có gì to tát.
Nếu như người bị coi thường là anh, anh cũng sẽ giống như anh Top, chẳng muốn làm lớn chuyện, gây ảnh hưởng không tốt cho nhóm, thế nhưng người bị coi thường ở đây lại là đồng đội của anh, người anh cả trong nhóm, khiến anh cũng không chịu được.
Min Hee Kyung nhìn nhìn 5 người: “Được rồi, các người người đông thế mạnh, xin lỗi vậy.”
Thái độ không muốn hối lỗi của Min Hee Kyung khiến ngay cả người dễ tính như Tae Yang cũng nhíu mày, nhưng anh cũng không muốn làm gì, mà chỉ kéo kéo tay Seung Ri, nhắc cậu kiềm chế chút.
Thế nhưng ngay khi bọn họ muốn ra khỏi phòng tập, thì Min Hee Kyung đột nhiên hừ một cái, nói với người bên cạnh: “Bọn bất tài!”
Đúng lúc này, Kwon Ji-yong đột nhiên quay người lại, nhào vào người Min Hee Kyung đánh tới tấp, khiến cho mấy người bọn họ đầy bất ngờ. Seung Ri thấy vậy, lập tức nhào tới, miệng còn hét to:
“Anh em bị coi thường mà còn nhịn thì tao không phải là Lee Seung Hyun!”
Mọi người liền nhào nhào tụ tập lại, kéo bọn họ ra, phòng tập trở nên đầy hỗn loạn, có người lập tức chạy đi kêu người.
Quản lý nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy tình cảnh lộn xộn này, lập tức hét lớn: “Còn không chịu dừng tay!”
Thế nhưng cả bọn như bị uống máu gà, tuy bị kéo ra nhưng vẫn không buông tha, cái chân vẫn cứ đá đá. Quản lý thấy vậy,càng tức giận: “Các người đủ chưa hả?”
Cuối cùng lần này mọi người cũng chú ý tới, thôi giãy giụa, thế nhưng mặt của Min Hee Kyung đã bị đánh chảy đầy máu, con mắt bầm tím, trông thảm vô cùng. Đương nhiên bên này cũng không khá hơn, bởi vì giữa chừng bạn của tên này cũng tham gia vào nên mọi người ai cũng lãnh ít nhất một vết bầm, còn nứt môi.
Quản lý liếc bọn họ, một cái, sau đó trầm giọng nói: “Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Min Hee Kyung được bạn bè đỡ lên vô cùng chật vật, lập tức nói: “Là bọn họ, bọn họ kiếm chuyện với em, rõ ràng bọn họ ngứa mắt chuyện em sắp ra mắt, nên mới làm như thế. Bây giờ mặt em như vậy, chuyện ra mắt nhất định là bị lùi lại rồi.”
Bạn của Min Hee Kyung đứng bên cạnh cũng phụ họa theo. Quản lý nheo mắt nhìn nhìn xung quanh, hỏi lại: “Có đúng như vậy không?”
Những thực tập sinh xung quanh nhìn nhau, sau đó im lặng. Min Hee Kyung bây giờ là bảo bối của công ty, bọn họ không dám kiếm chuyện.
Seung Ri thấy vậy, vô cùng tức giận nói: “Rõ ràng là cậu ta vô lễ với tiền bối trước, sau đó còn mắng bọn em là bất tài, nghe vậy thì ai mà nhịn được.”
Kwon Ji-yong im lặng không nói gì, anh rất rõ, quản lí cuối cùng sẽ đứng về phía Min Hee Kyung thôi, so với một kẻ tương lai sáng lạng như cậu ta, đương nhiên nhóm nhạc thất bại như bọn họ chẳng đáng phải đồng tình. Có lẽ 3 người kia cũng biết, nên cũng im lặng.
Quả nhiên, quản lý nghe vậy, nheo mắt nói: “Vậy nghĩa là các cậu là người ra tay trước phải không?”
“Đúng, nhưng mà…”
“Tôi hiểu rồi, việc này là các cậu sai hoàn toàn, ra tay đánh người là không đúng, các cậu nên xin lỗi Hee Kyung.”
Đây rõ ràng là thiên vị, Seung Ri không đồng ý, muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị Dea Sung kéo lại: “Thôi Seung Ri!”
Seung Ri nhìn vẻ mặt ảm đạm của các anh, lại nhìn vẻ đắc chí của tên kia, cảm thấy không cam lòng, thế nhưng cậu cũng không nói gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nghẹn tức.
Ngay khi mọi người tưởng mị chuyện sẽ dừng lại ở đây, thì một giọng nói trong trẻo, bình tĩnh vang lên: “ Khoan đã!”
Từ sau lần trước cũng đã một tháng trôi qua, mọi người cũng dần dần quen với nếp sống của nhau, trong quá trình, cũng xảy ra một vài việc vì không hợp lối sống mà va chạm, ví dụ như Hari thường xuyên đem đồ của tất cả bọn họ giặt chung, thế nhưng tới đồ lót rồi thì ai cũng la làng, muốn tự mình giặt lấy, hoặc như khi lau dọn, thấy nhạc phổ rơi trên đất, cho dù nó có nát đến cỡ nào thì không được vứt bỏ, mà phải cất kĩ càng.
Những chuyện này đều được Hari nhất nhất ghi bổ sung vào sổ tay làm việc của cô. Hari luôn phối hợp với họ trong mọi thứ, dù sao thì hiện tại cô là trợ lý của người ta, cho nên Hari không đòi hỏi hay giở tính tình ra. Đối với Hari, đã không làm thì thôi, khi làm rồi thì phải làm tốt nhất, nên bây giờ cô phải trở thành trợ lý tốt nhất.
Hari ngồi trên xe buýt, trên tai đeo phone, cô đang chăm chú lắng nghe đoạn anh văn, cô luôn tranh thủ mọi lúc mọi nơi để học, cô có mục tiêu và cô không có thời gian để lãng phí.
Công việc làm trợ lý của cô cũng như việc luyện tập của nhóm Big Bang là từ thứ đến thứ , chủ nhật được nghỉ, Hari thường hay đi đến những nhà hàng, khách sạn nơi mà có người nước ngoài nhiều để luyện tập khả năng ngoại ngữ của mình, còn những người khác cũng làm việc của mình, có bạn gái như Kwon Ji-yong và Seung Ri thì đi hẹn hò, còn như TOP, Deasung và Tea Yang thì thường rủ nhau đi chơi.
Hôm nay là thứ , vốn cô nên ở nhà để làm việc nhà, nấu cơm cho bọn họ và tranh thủ học anh văn, thế nhưng vừa nãy Kwon Ji-yongxi có gọi điện cho cô và bảo quên tập viết bài hát ở nhà, nhờ cô đem đến, vì vậy nên giờ cô đang trên đường đến YG.
Đứng trước cổng lớn, Hari liền gọi điện cho Kwon Ji-yong, sau đó đứng đợi. Trong lúc đó cũng có mấy người đi ngang nhìn chằm chằm vào Hari, ngay cả bảo vệ cũng từng tới hỏi cô có phải là người mới được chiêu mộ hay không, vì dùn sao với gương mặt của Hari, bị nhầm thành như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Kwon Ji-yong cuối cùng cũng bước ra, nhận lấy quyển sổ trong tay Hari, ngượng ngùng nói: “Thật cám ơn em, hôm nay anh phải nộp cho giám đốc một bài hát vậy mà lại quên nó ở nhà.”
“Đây là việc phải làm thôi!”
Kwon Ji-yong nhìn cô gái trước mắt, mỉm cười: “Có muốn vào xem một chút không, nếu Seung Ri nhìn thấy em sẽ rất vui.” – Tuy đã cùng nhau sinh hoạt hơn một tháng, thế nhưng cô gái này có vẻ là một người nghiêm túc, luôn làm tốt việc của mình, nhưng cũng không thường bắt chuyện với bọn họ, nên quan hệ giữa bọn họ cũng không gần gũi mấy.
Đây là yêu cầu? Hari nghĩ, sau đó gật đầu, khi họ luyện tập cũng cần người đưa nước, đưa khăn chứ, mà việc này lại là công việc của cô.
Kwon Ji – yong dẫn cô vào, đi đến phòng tập nhảy thì đã có rất nhiều người tụ tập ở đó, lúc này Seung Ri đang níu áo một luyện tập sinh, bọn họ còn nghe thấy tiếng la của Seung Ri và tiếng khuyên nhủ của Tae Yang.
Kwon Ji-yong cảm thấy không ổn, liền chạy lại, kéo Seung Ri ra, nghiêm mặt hỏi: “Có chuyện gì?”
Seung Ri nhìn thấy người tới là đội trưởng của mình, liền không nhào lên nữa, nhưng gương mặt lại đầy vẻ tức giận, nói: “Anh, bọn họ thật quá đáng, coi thường chúng ta. Bình thường không chào hỏi thì thôi, thế nhưng hôm nay, khi anh Top đang uống nước, tên này cố tình đụng trúng anh ấy, vậy mà còn chẳng có lời xin lỗi.”
Người kia nhìn Seung Ri, khinh khỉnh nói: “Tôi đã nói là không cố ý mà, thái độ của cậu như vậy là sao?”
Dea Sung đứng kế bên nãy giờ cũng tức giận nói: “ Cậu thân là hậu bối, lại không biết tôn trọng tiền bối, như vậy là không đúng!”
“Tiền bối?” - Min Hee Kyung xem thường nhìn bọn họ, nói: “Tôi ở đâu không tôn trọng tiền bối, mà tiền bối này lại vì bị đổ nước mà chấp nhặt với tôi như vậy, có xứng không.”
Min Hee Kyung tuy chưa xuất đạo, thế nhưng nhờ diện mạo và vũ đạo tốt, hiện nay cũng rất được giám đốc coi trọng, đang tính một thời gian nữa sẽ cho cậu debut, vì vậy đối với một nhóm nhạc trông có vẻ không có tương lai này, đương nhiên sẽ không có nhiều kiêng dè.
Seung Ri nghe thấy giọng điệu này của cậu, càng nóng nãy, muốn lao lên, nhưng bị Kwon Ji-yong và Tae Yang cản lại. Dù lí do là gì, nếu như họ đánh nhau ở đây thì sẽ không tốt.
Kwon Ji-yong lúc này vốn đang im lặng, đột nhiên nói: “Thế nhưng cậu đụng vào tôi, làm đổ nước, cậu đã xin lỗi chưa?” – Trong thời gian này bọn họ bị xem thường không phải là ít, chỉ là hành động lần này hơi trực tiếp mà thôi, cũng chẳng có gì to tát.
Nếu như người bị coi thường là anh, anh cũng sẽ giống như anh Top, chẳng muốn làm lớn chuyện, gây ảnh hưởng không tốt cho nhóm, thế nhưng người bị coi thường ở đây lại là đồng đội của anh, người anh cả trong nhóm, khiến anh cũng không chịu được.
Min Hee Kyung nhìn nhìn người: “Được rồi, các người người đông thế mạnh, xin lỗi vậy.”
Thái độ không muốn hối lỗi của Min Hee Kyung khiến ngay cả người dễ tính như Tae Yang cũng nhíu mày, nhưng anh cũng không muốn làm gì, mà chỉ kéo kéo tay Seung Ri, nhắc cậu kiềm chế chút.
Thế nhưng ngay khi bọn họ muốn ra khỏi phòng tập, thì Min Hee Kyung đột nhiên hừ một cái, nói với người bên cạnh: “Bọn bất tài!”
Đúng lúc này, Kwon Ji-yong đột nhiên quay người lại, nhào vào người Min Hee Kyung đánh tới tấp, khiến cho mấy người bọn họ đầy bất ngờ. Seung Ri thấy vậy, lập tức nhào tới, miệng còn hét to:
“Anh em bị coi thường mà còn nhịn thì tao không phải là Lee Seung Hyun!”
Mọi người liền nhào nhào tụ tập lại, kéo bọn họ ra, phòng tập trở nên đầy hỗn loạn, có người lập tức chạy đi kêu người.
Quản lý nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy tình cảnh lộn xộn này, lập tức hét lớn: “Còn không chịu dừng tay!”
Thế nhưng cả bọn như bị uống máu gà, tuy bị kéo ra nhưng vẫn không buông tha, cái chân vẫn cứ đá đá. Quản lý thấy vậy,càng tức giận: “Các người đủ chưa hả?”
Cuối cùng lần này mọi người cũng chú ý tới, thôi giãy giụa, thế nhưng mặt của Min Hee Kyung đã bị đánh chảy đầy máu, con mắt bầm tím, trông thảm vô cùng. Đương nhiên bên này cũng không khá hơn, bởi vì giữa chừng bạn của tên này cũng tham gia vào nên mọi người ai cũng lãnh ít nhất một vết bầm, còn nứt môi.
Quản lý liếc bọn họ, một cái, sau đó trầm giọng nói: “Ai có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Min Hee Kyung được bạn bè đỡ lên vô cùng chật vật, lập tức nói: “Là bọn họ, bọn họ kiếm chuyện với em, rõ ràng bọn họ ngứa mắt chuyện em sắp ra mắt, nên mới làm như thế. Bây giờ mặt em như vậy, chuyện ra mắt nhất định là bị lùi lại rồi.”
Bạn của Min Hee Kyung đứng bên cạnh cũng phụ họa theo. Quản lý nheo mắt nhìn nhìn xung quanh, hỏi lại: “Có đúng như vậy không?”
Những thực tập sinh xung quanh nhìn nhau, sau đó im lặng. Min Hee Kyung bây giờ là bảo bối của công ty, bọn họ không dám kiếm chuyện.
Seung Ri thấy vậy, vô cùng tức giận nói: “Rõ ràng là cậu ta vô lễ với tiền bối trước, sau đó còn mắng bọn em là bất tài, nghe vậy thì ai mà nhịn được.”
Kwon Ji-yong im lặng không nói gì, anh rất rõ, quản lí cuối cùng sẽ đứng về phía Min Hee Kyung thôi, so với một kẻ tương lai sáng lạng như cậu ta, đương nhiên nhóm nhạc thất bại như bọn họ chẳng đáng phải đồng tình. Có lẽ người kia cũng biết, nên cũng im lặng.
Quả nhiên, quản lý nghe vậy, nheo mắt nói: “Vậy nghĩa là các cậu là người ra tay trước phải không?”
“Đúng, nhưng mà…”
“Tôi hiểu rồi, việc này là các cậu sai hoàn toàn, ra tay đánh người là không đúng, các cậu nên xin lỗi Hee Kyung.”
Đây rõ ràng là thiên vị, Seung Ri không đồng ý, muốn nói thêm gì nữa nhưng lại bị Dea Sung kéo lại: “Thôi Seung Ri!”
Seung Ri nhìn vẻ mặt ảm đạm của các anh, lại nhìn vẻ đắc chí của tên kia, cảm thấy không cam lòng, thế nhưng cậu cũng không nói gì nữa, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng nghẹn tức.
Ngay khi mọi người tưởng mị chuyện sẽ dừng lại ở đây, thì một giọng nói trong trẻo, bình tĩnh vang lên: “ Khoan đã!”