Đầu dây bên kia, Kwon Ji Yong cảm thấy Hari thật lâu cũng không nói gì, liền cảm thấy lạ, nhìn lại màn hình, vẫn còn kết nối, anh liền hỏi lại lần nữa: “Hari à, là em sao? Alo?”
Trong đầu Hari không khỏi nhớ đến hình ảnh lúc chiều cô gặp anh, anh hầu như đều cười rất vui vẻ, khiến cho nếu như không phải cô cảm thấy thời gian này anh đi thăm cô rất là kì quái, thì cô đã không nghi ngờ gì.
Lại nhớ đến lúc cô còn ở YG, anh luôn chăm chỉ làm việc, nghiêm túc, nhưng cũng kiêu ngạo, anh chưa từng chịu thua, cũng sẽ không bao giờ chịu thua. –
Việc này, anh đã muốn giấu nghĩa là không muốn cho cô biết. Hari lại nhớ đến Min Hae Rin từng nói với cô “đàn ông có thể cho người anh yêu nhìn thấy sự ốm yếu của mình, nhưng quyết không muốn cho cô ấy nhìn thấy sự thất bại của mình. Cậu nghĩ mà xem, mất mặt biết bao”
Vì vậy, câu hỏi giơ đến bên miệng lại nuốt lại, thấy đầu dây bên kia anh chuẩn bị tắt máy, Hari liền gọi:
“Kwon Ji Yong.”
“Ừ, anh đây, có chuyện gì vậy?”
“Em yêu anh.”
Bên kia im lặng một chút, sau đó cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ: “Heo con à, anh cũng yêu em, rất yêu em!”
Tắt điện thoại, bên môi anh vẫn còn ý cười, nhìn thấy tin nhắn mà giám đốc gửi đến [Đã ổn rồi.]
Thật ra anh đến Mỹ vào hôm qua, anh đã cùng giám đốc tìm gặp Flo Rida, người mà anh “được cho” là đã đạo nhạc, anh cho Flo Rida nghe Heart Breaker, cũng thuyết minh cho Flo Rida tình huống của anh hiện tại.
Hôm nay giám đốc đã bàn với Flo Rida về chuyện hai người sẽ biểu diễn chung bài Heart Breaker xem như khẳng định anh không đạo nhạc.
Nhớ đến cuộc điện thoại khi nãy của Hari, anh cũng đoán là cô đã biết được phần nào, thế nhưng cuối cùng cô cũng không vạch trần. Nghĩ đến việc cô nói yêu anh lúc nãy, Kwon Ji Yong mỉm cười.
Hari à, anh sẽ không sao đâu, cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, anh sẽ chẳng bao giờ gục ngã đâu, bởi vì, anh có em
Ngày hôm sau, khi Hari vừa xuống lầu thì đã được bảo vệ cổng gửi cho một gói đồ, ông nói là của một cậu trai trẻ người Hàn Quốc gửi, cô nghe liền biết ngay là Kwon Ji Yong. Đó là một hộp trang sức nhỏ, bên trong là một cái đồng hồ nữ đầy cá tính kèm theo một tờ giấy.
[ Hôm nay anh đi sớm, nên chắc không gặp em để gửi cái này được. Cái này là của anh, thế nhưng anh đã sửa nó một chút cho hợp với em. Đeo nó và nhớ đến anh thường xuyên nhé! Yêu em, heo con!]
Hari mỉm cười, lấy cái đồng hồ đeo trên tay, lại bắt đầu một ngày bận rộn. Kwon Ji Yong, hãy cố lên.
--
2 năm sau. Tại một khu chung cư cao cấp.
Hari vừa từ phố Wall về, liền bắt gặp trong nhà lại thêm một đống hàng hiệu đặt lung tung, cô biết ngay là kiệt tác của người nào, cố gắng không đạp vào những đống đồ trên sàn, bước vào nhà, Hari gặp ngay Min Hae Rin đang hì hục gói đồ.
Min Hae Rin vừa nhìn thấy là Hari về nhà, liền hưng phấn nói: “Về rồi à, giúp tớ đóng gói hàng với, tớ phải ra chuyển phát gửi hết cả đống này trong hôm nay đấy.”
Hai người đều đã sang năm thứ 4, thế nhưng các môn học cũng đều đã hoàn thành gần hết, họ chỉ còn việc làm luận án và báo cáo thực tập nữa là lấy được bằng tốt nghiệp.
Min Hae Rin đã dần dần hoàn thiện mục tiêu của mình, cô mở một trang wen bán hàng trên mạng và bắt đầu lấy những hàng thời trang, mĩ phẩm và trang sức về bán. Hiện quy mô đang ngày càng mở rộng sang các nước khác, thế nhưng công nhân viên trong công ty của cô cũng chỉ có 2 người, trong đó còn có nhân viên không công là Hari.
Nghe Min Hae Rin nói, cô sắp mở một văn phòng quản lý, rồi đăng kí tên công ty tại New York, cả hai đều đang ở Mỹ, không lí nào lại bỏ qua thị trường khổng lồ này.
Hari đã không còn là nhân viên cho công ty chứng khoán cũ nữa. Từ một năm trước cô đã không còn làm cho công ty nào hết, mà chỉ nhận phân tích tài chính theo hợp đồng, có khi cô hợp đồng với mấy công ty, bản thân cô cũng đầu tư không ít, vì vậy có thể nói, bây giờ cô không còn như xưa nữa, mà đã là người có tiền.
Ngoài công việc phân tích và đầu tư, Hari còn kiêm luôn cố vấn tài chính cho cô bạn thân Min Hae Rin, việc kinh doanh của cả hai cũng diễn ra suôn sẽ.
Hai người nhanh chóng mua được cho mình một căn hộ rộng lớn và tiện nghi tại trung tâm thành phố, cũng sắm cho bản thân một chiếc xe để tiện đi lại, thế nhưng sau khoảng thời gian sống riêng đầy tẻ nhạt, cả hai lại dọn về sống chung cho náo nhiệt.
Đầu dây bên kia, Kwon Ji Yong cảm thấy Hari thật lâu cũng không nói gì, liền cảm thấy lạ, nhìn lại màn hình, vẫn còn kết nối, anh liền hỏi lại lần nữa: “Hari à, là em sao? Alo?”
Trong đầu Hari không khỏi nhớ đến hình ảnh lúc chiều cô gặp anh, anh hầu như đều cười rất vui vẻ, khiến cho nếu như không phải cô cảm thấy thời gian này anh đi thăm cô rất là kì quái, thì cô đã không nghi ngờ gì.
Lại nhớ đến lúc cô còn ở YG, anh luôn chăm chỉ làm việc, nghiêm túc, nhưng cũng kiêu ngạo, anh chưa từng chịu thua, cũng sẽ không bao giờ chịu thua. –
Việc này, anh đã muốn giấu nghĩa là không muốn cho cô biết. Hari lại nhớ đến Min Hae Rin từng nói với cô “đàn ông có thể cho người anh yêu nhìn thấy sự ốm yếu của mình, nhưng quyết không muốn cho cô ấy nhìn thấy sự thất bại của mình. Cậu nghĩ mà xem, mất mặt biết bao”
Vì vậy, câu hỏi giơ đến bên miệng lại nuốt lại, thấy đầu dây bên kia anh chuẩn bị tắt máy, Hari liền gọi:
“Kwon Ji Yong.”
“Ừ, anh đây, có chuyện gì vậy?”
“Em yêu anh.”
Bên kia im lặng một chút, sau đó cô nghe thấy tiếng anh cười khẽ: “Heo con à, anh cũng yêu em, rất yêu em!”
Tắt điện thoại, bên môi anh vẫn còn ý cười, nhìn thấy tin nhắn mà giám đốc gửi đến [Đã ổn rồi.]
Thật ra anh đến Mỹ vào hôm qua, anh đã cùng giám đốc tìm gặp Flo Rida, người mà anh “được cho” là đã đạo nhạc, anh cho Flo Rida nghe Heart Breaker, cũng thuyết minh cho Flo Rida tình huống của anh hiện tại.
Hôm nay giám đốc đã bàn với Flo Rida về chuyện hai người sẽ biểu diễn chung bài Heart Breaker xem như khẳng định anh không đạo nhạc.
Nhớ đến cuộc điện thoại khi nãy của Hari, anh cũng đoán là cô đã biết được phần nào, thế nhưng cuối cùng cô cũng không vạch trần. Nghĩ đến việc cô nói yêu anh lúc nãy, Kwon Ji Yong mỉm cười.
Hari à, anh sẽ không sao đâu, cho dù có bao nhiêu chuyện xảy ra, anh sẽ chẳng bao giờ gục ngã đâu, bởi vì, anh có em
Ngày hôm sau, khi Hari vừa xuống lầu thì đã được bảo vệ cổng gửi cho một gói đồ, ông nói là của một cậu trai trẻ người Hàn Quốc gửi, cô nghe liền biết ngay là Kwon Ji Yong. Đó là một hộp trang sức nhỏ, bên trong là một cái đồng hồ nữ đầy cá tính kèm theo một tờ giấy.
[ Hôm nay anh đi sớm, nên chắc không gặp em để gửi cái này được. Cái này là của anh, thế nhưng anh đã sửa nó một chút cho hợp với em. Đeo nó và nhớ đến anh thường xuyên nhé! Yêu em, heo con!]
Hari mỉm cười, lấy cái đồng hồ đeo trên tay, lại bắt đầu một ngày bận rộn. Kwon Ji Yong, hãy cố lên.
--
năm sau. Tại một khu chung cư cao cấp.
Hari vừa từ phố Wall về, liền bắt gặp trong nhà lại thêm một đống hàng hiệu đặt lung tung, cô biết ngay là kiệt tác của người nào, cố gắng không đạp vào những đống đồ trên sàn, bước vào nhà, Hari gặp ngay Min Hae Rin đang hì hục gói đồ.
Min Hae Rin vừa nhìn thấy là Hari về nhà, liền hưng phấn nói: “Về rồi à, giúp tớ đóng gói hàng với, tớ phải ra chuyển phát gửi hết cả đống này trong hôm nay đấy.”
Hai người đều đã sang năm thứ , thế nhưng các môn học cũng đều đã hoàn thành gần hết, họ chỉ còn việc làm luận án và báo cáo thực tập nữa là lấy được bằng tốt nghiệp.
Min Hae Rin đã dần dần hoàn thiện mục tiêu của mình, cô mở một trang wen bán hàng trên mạng và bắt đầu lấy những hàng thời trang, mĩ phẩm và trang sức về bán. Hiện quy mô đang ngày càng mở rộng sang các nước khác, thế nhưng công nhân viên trong công ty của cô cũng chỉ có người, trong đó còn có nhân viên không công là Hari.
Nghe Min Hae Rin nói, cô sắp mở một văn phòng quản lý, rồi đăng kí tên công ty tại New York, cả hai đều đang ở Mỹ, không lí nào lại bỏ qua thị trường khổng lồ này.
Hari đã không còn là nhân viên cho công ty chứng khoán cũ nữa. Từ một năm trước cô đã không còn làm cho công ty nào hết, mà chỉ nhận phân tích tài chính theo hợp đồng, có khi cô hợp đồng với mấy công ty, bản thân cô cũng đầu tư không ít, vì vậy có thể nói, bây giờ cô không còn như xưa nữa, mà đã là người có tiền.
Ngoài công việc phân tích và đầu tư, Hari còn kiêm luôn cố vấn tài chính cho cô bạn thân Min Hae Rin, việc kinh doanh của cả hai cũng diễn ra suôn sẽ.
Hai người nhanh chóng mua được cho mình một căn hộ rộng lớn và tiện nghi tại trung tâm thành phố, cũng sắm cho bản thân một chiếc xe để tiện đi lại, thế nhưng sau khoảng thời gian sống riêng đầy tẻ nhạt, cả hai lại dọn về sống chung cho náo nhiệt.