Đầu tháng 12, trời rất lạnh, mấy cái cây ven đường nay đã rụng hết lá, chì còn đọng lại trên đó những khối tuyết trắng tinh khôi.
Hari đội mũ trùm của cái áo khoác vào, cái cổ nhỏ nhắn co lại trong chiếc khoăn choàng to tướng, che đi luôn cả khuôn mặt, đôi chân nhanh nhẹn bước vào phòng, đóng cửa lại, để đồ ăn vừa mới mua từ siêu thị qua một bên, cởi áo khoác ra, thở phò một hơi.
Kwon Ji-yong nghe thấy tiếng động, bước ra, chủ động chạy lại cầm giúp Hari mấy túi đồ vào bếp, hỏi: “Hôm nay em về sớm vậy?”
Hari cũng theo vào bếp: “Hôm nay em được nghỉ hai tiết cuối, cho nên về sớm, còn anh, sao giờ này đã về rồi?” – Hồi nãy vào cửa cô đã nhìn đồng hồ, mới 4 giờ chiều, bình thường bọn họ sẽ ở lại phòng tập mãi đến 7 giờ tối mới chịu về nhà, Hari không thể không cảm thán, bọn họ thật là kiên trì.
Kwon ji-yong để đồ ăn trên bàn, nói: “Ngày mai anh là thời hạn anh phải giao cho chủ tịch một bài hát tự sáng tác, nên anh về sớm chút, đang cố gắng viết nốt nó đây.”
Sau đó nhìn Hari đang loay hoay xử lí đống đồ ăn, anh không nhịn được nói: “Có cần anh giúp gì không?”
Cô gái này còn nhỏ, thế nhưng đã phải vất vả kiếm sống như vậy, khiến anh không khỏi cảm thấy thương xót trong lòng. Theo anh biết, con gái cỡ tuổi Hari bây giờ chỉ toàn tâm chú ý học tập, đi chơi, lo lắng về ngoại hình hoặc đám con trai, mà Hari ngoài đi học ra thì cũng chỉ lo về nhà để làm việc nhà, chẳng thấy em ấy muốn đi chơi hay gì cả.
Hari nghe Kwon Ji-yong nói vậy thì nhướn mày nhìn anh, có vẻ không tin tưởng hỏi: “Anh biết nấu ăn?”
Cô còn nhớ, người này hình như ngoại trừ mì gói ra thì chẳng biết làm gì cả, hôm trước còn vì muốn ăn trứng luộc, mà làm cả cái lò vi sóng nổ tanh bành, có thể nói là sát thủ phòng bếp.
Nhìn vẻ mặt của cô, Kwon Ji-yong có hơi đỏ mặt, nhớ đến chuyện hôm trước anh bỏ cái trứng vào lò vi sóng, khiến nó nổ, làm cả cái lò dơ không thể tưởng, Hari vì vậy mà phải dọn dẹp rất cực, cô ấy còn vì vậy mà dán lên mấy cái đồ dụng cụ nhà bếp tờ ghi chú “Nghiêm cấm Kwon Ji-yong”, khiến anh bị 4 người kia chê cười.
Vì vậy bây giờ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, anh lúng túng đáp: “Lần này anh không đụng vào đồ điện, anh chỉ giúp em sơ chế đồ ăn thôi.”
Hari thấy anh muốn giúp như vậy, cũng không từ chối, đồ ăn hôm nay cũng rất nhiều, có người phụ, cô cũng không muốn khách sáo làm gì, hơn nữa không dụng vào mấy đồ điện, cũng không cho anh nấu nướng, chắc không sao, vì vậy cô chỉ vào bao đựng rau xanh, nói:
“Vậy anh xử lý trước mấy cái kia giùm em.” – Nói xong, bản thân lôi miếng thịt bỏ tảng ra, bắt đầu xử lý.
Kwon Ji-yong lấy rau từ trong bao ra, lại nhìn những thứ đồ cô mua, ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay mua nhiều đồ vậy?” – Phải nói, từ cái hôm ăn thịt nướng đến giờ, Hari tiết kiệm đến cùng cực, cái nhiều nhất trong nhà chính là cơm, trứng và rau xanh, nước ngọt, nước có ga uống hết rồi là không có nữa, những thức ăn vặt hầu như biến mất khỏi nhà họ, cũng không còn phát tiền ăn hàng ngày cho họ nữa mà tự tay làm cơm hộp cho bọn họ mang theo, nước thì ngoài nước lọc có sẵn trong công ty một chai trà chanh có pha đường tự làm, khiến 5 người bọn họ thật sự là kêu thán không thôi.
Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy vì để làm cơm hợp mà Hari phải dậy sớm hơn mọi ngày, hì hục nấu nướng, tuy tiết kiệm nhưng vẫn kiên trì để cả 5 mỗi ngày 2 chai sữa, với lý do là “bọn họ đang trong giai đoạn phát triển”, cùng với mỗi lần đi tập đều sẽ pha cho bọn họ một chai trà chanh đường dùng để bổ sung thể lực.
Nhìn thấy cô gái còn nhỏ hơn cả bọn họ vì bọn họ mà bận ngược xuôi, cả 5 người đều vô cùng cảm động. Bọn họ đều biết, thật ra cô không cần phải làm như vậy, giống như trợ lý trước của bọn họ, mỗi tháng chỉ đưa tiền cho bọn họ tự xoay sở, trong nhà chỉ cần mua đầy đủ đồ dùng là được, nếu bọn họ có dùng vượt chỉ tiêu thì cũng không phải trách nhiệm của trợ lý.
So với những người đó, Hari thật sự là làm quá tốt. Bất giác, bọn họ đã không còn coi Hari như một trợ lý bình thường nữa, mà cô đã trở thành một phần của bọn họ, một phần của 6 mảnh ghép.
Hari không để ý nói: “Tuần trước em có tham gia cuộc thi toán, anh, hóa, lý, cấp tỉnh (không biết Hàn Quốc có mấy cuộc thi này không, coi như có đi ha), hôm nay chủ nhiệm vừa bảo là em đạt giải, sẵn tiện phát tiền thưởng, mấy hôm trước cũng ăn rau đủ rồi, nên hôm nay em tính nấu lẩu, cho mọi người ăn no một bữa.”
Thật ra ăn tiết kiệm liên tục 2 tuần, cô cũng ngán lắm rồi, tối hôm qua còn mơ thấy được ăn một bữa toàn thịt đã đời, sẵn tiện được phát tiền thưởng, mua về nấu ăn cho đỡ thèm.
Kwon Ji-yong không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, kinh ngạc hỏi: “Cấp tỉnh? Giải mấy?”
“Giải nhất.” – Hari đương nhiên nói, cô đã thi, đương nhiên phải lấy giải nhất rồi. Đương nhiên lí do quan trọng nhất là, giải nhất tiền thưởng nhiều nhất.
Tuy Hari không cảm thấy làm sao cả, nhưng Kwon Ji-yong đã không kìm được mà kinh hô: “Giải nhất? Tất cả sao?” – Hồi nãy anhh nghe cô nhắc tới, cô tham gia không chỉ một môn.
Nhận được cái gật đầu của Hari, Kwon Ji-yong chỉ cảm thấy mình như vừa bị bom tạc, lượng tin tức hôm nay thật là kinh người, anh đã không biết, trợ lý nhỏ của mình thì ra tải giỏi như vậy.
“Em, giỏi thật đấy! Chúc mừng em!” – Anh cũng không biết nói gì hơn, ngay cả người bạn gái mà anh luôn ngưỡng mộ Kim Jin A, cũng không có khả năng như thế, trước đây tuy cô cũng tham gia những cuộc thi như thế này, nhưng lại chỉ thi một môn, tuy kết quả là nằm trong top5, thế nhưng toàn giải nhất như thế này, thật sự là quá giỏi.
“Như vậy thật sự là phải ăn mừng, anh sẽ gọi điện cho bọn Yongbae về sớm, còn phải mua thêm đồ nữa chứ, tiệc ăn mừng Hari, không thể qua loa được, em đừng lo vụ chi phí, tụi anh sẽ kêu giám đốc ứng trước tiền lương, không đúng, đáng lẽ không nên để em bỏ tiền mua đồ như thế….”
Thấy Kwon Ji-yong càng nói càng lung tung, Hari nhìn anh ấy một cái, chợt nói: “Cám ơn!”
Lời cám ơn này của Hari là thật lòng, từ trước tới giờ, cô cũng đã tham gia rất nhiều cuộc thi học thuật, thực tế là chỉ cần có tiền thưởng và không trùng lịch, Hari sẽ cố tham gia hết. Thế nhưng khi nhận được tiền thưởng, ngoài việc vui mừng vì bản thân hôm đó sẽ được ăn ngon ra, cảm giác cầm lấy tiền thưởng chẳng khác gì lãnh lương và cô chưa từng được ai nhiệt tình chúc mừng như thế này.
Nhất là một người luôn nghiêm khắc với việc luyện tập của nhóm và bản thân như Kwon Ji-yong, lại có ý định kêu tất cả mọi người về, bỏ ngang buổi tập để chúc mừng cô. Điều này khiến Hari lần đầu tiên có cảm giác, thì ra đạt giải nhất cũng là một việc vui, đáng để kỉ niệm và chia sẻ niềm vui này với mọi người.
Kwon Ji-yong vừa bấm điện thoại vừa gọi, nghe thấy tiếng cám ơn của Hari thì nhìn qua, lại thấy cô đang chăm chú nhìn mình, liền nở nụ cười một cái, khoe hám răng trắng tinh, bàn tay to nâng lên, xoa đầu cô:
“Cám ơn cái gì, đạt giải thưởng thì chúc mừng là chuyện đương nhiên mà.”
Sau khi gọi cho bọn kia xong, Kwon Ji-yong bắt đầu hí hửng phụ bếp, anh lấy con dao, lột vỏ tỏi theo lời Hari, sau đó để xuống thớt, lấy dao chuẩn bị đập giập, thế nhưng anh vừa đập dao xuống, củ tỏi véo một cái, bay đi.
Hari đang đứng kế bên xắt thịt, thì một củ tỏi lập tức đập vào trán, khiến cô dừng động tác.
Kwon Ji-yong:…
Anh dè dặt nhặt lại củ tỏi, chuẩn bị đập lần thứ hai, lần này củ tỏi có vẻ có mắt hơn, nó véo một cái, đập ngay vào mặt anh.
Kwon Ji-yong, Hari:…
Cuối cùng, việc đập tỏi giao cho Hari. Anh quay qua ngoan ngoãn rửa rau, sau đó dùng dao xắt thành từng khúc, thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện.
Hari chỉ thấy anh hô nhỏ một tiếng, vừa quay đầu lại thì thấy ngón tay anh chảy đầy máu, cô nhanh chóng đi qua, cầm lấy ngón tay đang chảy máu của anh bỏ vào miệng. Hành động này của cô khiến Kwon Ji-yong vô cùng sửng sốt, gương mặt bất giác nổi lên hai rặng mây đỏ.
Hút máu xong rồi, Hari nhanh chóng lấy miếng băng cá nhân dán lại, nhìn Kwon Ji-yong, nói: “Em thấy anh không phải vô dụng dạng vừa đâu, thôi anh ra kia ngồi chờ ăn luôn đi!”
Cảm giác khác thường của Kwon Ji-yong nhanh chóng bị câu nói của Hari làm cho bay đi hết, anh tức giận nói: “Anh đâu đến nỗi thế, chỉ là không giỏi nấu ăn thôi!”
Thế nhưng Hari đã không thèm để ý đến anh, lo loay hoay tự làm việc, Kwon Ji-yong chỉ có thể buồn bực nhìn cô đi qua đi lại nấu ăn, đến khi 4 người kia về cùng với thêm nhiều đồ ăn nữa, gương mặt của Kwon leader cũng không khá hơn.
Đầu tháng , trời rất lạnh, mấy cái cây ven đường nay đã rụng hết lá, chì còn đọng lại trên đó những khối tuyết trắng tinh khôi.
Hari đội mũ trùm của cái áo khoác vào, cái cổ nhỏ nhắn co lại trong chiếc khoăn choàng to tướng, che đi luôn cả khuôn mặt, đôi chân nhanh nhẹn bước vào phòng, đóng cửa lại, để đồ ăn vừa mới mua từ siêu thị qua một bên, cởi áo khoác ra, thở phò một hơi.
Kwon Ji-yong nghe thấy tiếng động, bước ra, chủ động chạy lại cầm giúp Hari mấy túi đồ vào bếp, hỏi: “Hôm nay em về sớm vậy?”
Hari cũng theo vào bếp: “Hôm nay em được nghỉ hai tiết cuối, cho nên về sớm, còn anh, sao giờ này đã về rồi?” – Hồi nãy vào cửa cô đã nhìn đồng hồ, mới giờ chiều, bình thường bọn họ sẽ ở lại phòng tập mãi đến giờ tối mới chịu về nhà, Hari không thể không cảm thán, bọn họ thật là kiên trì.
Kwon ji-yong để đồ ăn trên bàn, nói: “Ngày mai anh là thời hạn anh phải giao cho chủ tịch một bài hát tự sáng tác, nên anh về sớm chút, đang cố gắng viết nốt nó đây.”
Sau đó nhìn Hari đang loay hoay xử lí đống đồ ăn, anh không nhịn được nói: “Có cần anh giúp gì không?”
Cô gái này còn nhỏ, thế nhưng đã phải vất vả kiếm sống như vậy, khiến anh không khỏi cảm thấy thương xót trong lòng. Theo anh biết, con gái cỡ tuổi Hari bây giờ chỉ toàn tâm chú ý học tập, đi chơi, lo lắng về ngoại hình hoặc đám con trai, mà Hari ngoài đi học ra thì cũng chỉ lo về nhà để làm việc nhà, chẳng thấy em ấy muốn đi chơi hay gì cả.
Hari nghe Kwon Ji-yong nói vậy thì nhướn mày nhìn anh, có vẻ không tin tưởng hỏi: “Anh biết nấu ăn?”
Cô còn nhớ, người này hình như ngoại trừ mì gói ra thì chẳng biết làm gì cả, hôm trước còn vì muốn ăn trứng luộc, mà làm cả cái lò vi sóng nổ tanh bành, có thể nói là sát thủ phòng bếp.
Nhìn vẻ mặt của cô, Kwon Ji-yong có hơi đỏ mặt, nhớ đến chuyện hôm trước anh bỏ cái trứng vào lò vi sóng, khiến nó nổ, làm cả cái lò dơ không thể tưởng, Hari vì vậy mà phải dọn dẹp rất cực, cô ấy còn vì vậy mà dán lên mấy cái đồ dụng cụ nhà bếp tờ ghi chú “Nghiêm cấm Kwon Ji-yong”, khiến anh bị người kia chê cười.
Vì vậy bây giờ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, anh lúng túng đáp: “Lần này anh không đụng vào đồ điện, anh chỉ giúp em sơ chế đồ ăn thôi.”
Hari thấy anh muốn giúp như vậy, cũng không từ chối, đồ ăn hôm nay cũng rất nhiều, có người phụ, cô cũng không muốn khách sáo làm gì, hơn nữa không dụng vào mấy đồ điện, cũng không cho anh nấu nướng, chắc không sao, vì vậy cô chỉ vào bao đựng rau xanh, nói:
“Vậy anh xử lý trước mấy cái kia giùm em.” – Nói xong, bản thân lôi miếng thịt bỏ tảng ra, bắt đầu xử lý.
Kwon Ji-yong lấy rau từ trong bao ra, lại nhìn những thứ đồ cô mua, ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay mua nhiều đồ vậy?” – Phải nói, từ cái hôm ăn thịt nướng đến giờ, Hari tiết kiệm đến cùng cực, cái nhiều nhất trong nhà chính là cơm, trứng và rau xanh, nước ngọt, nước có ga uống hết rồi là không có nữa, những thức ăn vặt hầu như biến mất khỏi nhà họ, cũng không còn phát tiền ăn hàng ngày cho họ nữa mà tự tay làm cơm hộp cho bọn họ mang theo, nước thì ngoài nước lọc có sẵn trong công ty một chai trà chanh có pha đường tự làm, khiến người bọn họ thật sự là kêu thán không thôi.
Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy vì để làm cơm hợp mà Hari phải dậy sớm hơn mọi ngày, hì hục nấu nướng, tuy tiết kiệm nhưng vẫn kiên trì để cả mỗi ngày chai sữa, với lý do là “bọn họ đang trong giai đoạn phát triển”, cùng với mỗi lần đi tập đều sẽ pha cho bọn họ một chai trà chanh đường dùng để bổ sung thể lực.
Nhìn thấy cô gái còn nhỏ hơn cả bọn họ vì bọn họ mà bận ngược xuôi, cả người đều vô cùng cảm động. Bọn họ đều biết, thật ra cô không cần phải làm như vậy, giống như trợ lý trước của bọn họ, mỗi tháng chỉ đưa tiền cho bọn họ tự xoay sở, trong nhà chỉ cần mua đầy đủ đồ dùng là được, nếu bọn họ có dùng vượt chỉ tiêu thì cũng không phải trách nhiệm của trợ lý.
So với những người đó, Hari thật sự là làm quá tốt. Bất giác, bọn họ đã không còn coi Hari như một trợ lý bình thường nữa, mà cô đã trở thành một phần của bọn họ, một phần của mảnh ghép.
Hari không để ý nói: “Tuần trước em có tham gia cuộc thi toán, anh, hóa, lý, cấp tỉnh (không biết Hàn Quốc có mấy cuộc thi này không, coi như có đi ha), hôm nay chủ nhiệm vừa bảo là em đạt giải, sẵn tiện phát tiền thưởng, mấy hôm trước cũng ăn rau đủ rồi, nên hôm nay em tính nấu lẩu, cho mọi người ăn no một bữa.”
Thật ra ăn tiết kiệm liên tục tuần, cô cũng ngán lắm rồi, tối hôm qua còn mơ thấy được ăn một bữa toàn thịt đã đời, sẵn tiện được phát tiền thưởng, mua về nấu ăn cho đỡ thèm.
Kwon Ji-yong không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, kinh ngạc hỏi: “Cấp tỉnh? Giải mấy?”
“Giải nhất.” – Hari đương nhiên nói, cô đã thi, đương nhiên phải lấy giải nhất rồi. Đương nhiên lí do quan trọng nhất là, giải nhất tiền thưởng nhiều nhất.
Tuy Hari không cảm thấy làm sao cả, nhưng Kwon Ji-yong đã không kìm được mà kinh hô: “Giải nhất? Tất cả sao?” – Hồi nãy anhh nghe cô nhắc tới, cô tham gia không chỉ một môn.
Nhận được cái gật đầu của Hari, Kwon Ji-yong chỉ cảm thấy mình như vừa bị bom tạc, lượng tin tức hôm nay thật là kinh người, anh đã không biết, trợ lý nhỏ của mình thì ra tải giỏi như vậy.
“Em, giỏi thật đấy! Chúc mừng em!” – Anh cũng không biết nói gì hơn, ngay cả người bạn gái mà anh luôn ngưỡng mộ Kim Jin A, cũng không có khả năng như thế, trước đây tuy cô cũng tham gia những cuộc thi như thế này, nhưng lại chỉ thi một môn, tuy kết quả là nằm trong top, thế nhưng toàn giải nhất như thế này, thật sự là quá giỏi.
“Như vậy thật sự là phải ăn mừng, anh sẽ gọi điện cho bọn Yongbae về sớm, còn phải mua thêm đồ nữa chứ, tiệc ăn mừng Hari, không thể qua loa được, em đừng lo vụ chi phí, tụi anh sẽ kêu giám đốc ứng trước tiền lương, không đúng, đáng lẽ không nên để em bỏ tiền mua đồ như thế….”
Thấy Kwon Ji-yong càng nói càng lung tung, Hari nhìn anh ấy một cái, chợt nói: “Cám ơn!”
Lời cám ơn này của Hari là thật lòng, từ trước tới giờ, cô cũng đã tham gia rất nhiều cuộc thi học thuật, thực tế là chỉ cần có tiền thưởng và không trùng lịch, Hari sẽ cố tham gia hết. Thế nhưng khi nhận được tiền thưởng, ngoài việc vui mừng vì bản thân hôm đó sẽ được ăn ngon ra, cảm giác cầm lấy tiền thưởng chẳng khác gì lãnh lương và cô chưa từng được ai nhiệt tình chúc mừng như thế này.
Nhất là một người luôn nghiêm khắc với việc luyện tập của nhóm và bản thân như Kwon Ji-yong, lại có ý định kêu tất cả mọi người về, bỏ ngang buổi tập để chúc mừng cô. Điều này khiến Hari lần đầu tiên có cảm giác, thì ra đạt giải nhất cũng là một việc vui, đáng để kỉ niệm và chia sẻ niềm vui này với mọi người.
Kwon Ji-yong vừa bấm điện thoại vừa gọi, nghe thấy tiếng cám ơn của Hari thì nhìn qua, lại thấy cô đang chăm chú nhìn mình, liền nở nụ cười một cái, khoe hám răng trắng tinh, bàn tay to nâng lên, xoa đầu cô:
“Cám ơn cái gì, đạt giải thưởng thì chúc mừng là chuyện đương nhiên mà.”
Sau khi gọi cho bọn kia xong, Kwon Ji-yong bắt đầu hí hửng phụ bếp, anh lấy con dao, lột vỏ tỏi theo lời Hari, sau đó để xuống thớt, lấy dao chuẩn bị đập giập, thế nhưng anh vừa đập dao xuống, củ tỏi véo một cái, bay đi.
Hari đang đứng kế bên xắt thịt, thì một củ tỏi lập tức đập vào trán, khiến cô dừng động tác.
Kwon Ji-yong:…
Anh dè dặt nhặt lại củ tỏi, chuẩn bị đập lần thứ hai, lần này củ tỏi có vẻ có mắt hơn, nó véo một cái, đập ngay vào mặt anh.
Kwon Ji-yong, Hari:…
Cuối cùng, việc đập tỏi giao cho Hari. Anh quay qua ngoan ngoãn rửa rau, sau đó dùng dao xắt thành từng khúc, thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện.
Hari chỉ thấy anh hô nhỏ một tiếng, vừa quay đầu lại thì thấy ngón tay anh chảy đầy máu, cô nhanh chóng đi qua, cầm lấy ngón tay đang chảy máu của anh bỏ vào miệng. Hành động này của cô khiến Kwon Ji-yong vô cùng sửng sốt, gương mặt bất giác nổi lên hai rặng mây đỏ.
Hút máu xong rồi, Hari nhanh chóng lấy miếng băng cá nhân dán lại, nhìn Kwon Ji-yong, nói: “Em thấy anh không phải vô dụng dạng vừa đâu, thôi anh ra kia ngồi chờ ăn luôn đi!”
Cảm giác khác thường của Kwon Ji-yong nhanh chóng bị câu nói của Hari làm cho bay đi hết, anh tức giận nói: “Anh đâu đến nỗi thế, chỉ là không giỏi nấu ăn thôi!”
Thế nhưng Hari đã không thèm để ý đến anh, lo loay hoay tự làm việc, Kwon Ji-yong chỉ có thể buồn bực nhìn cô đi qua đi lại nấu ăn, đến khi người kia về cùng với thêm nhiều đồ ăn nữa, gương mặt của Kwon leader cũng không khá hơn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đầu tháng 12, trời rất lạnh, mấy cái cây ven đường nay đã rụng hết lá, chì còn đọng lại trên đó những khối tuyết trắng tinh khôi.
Hari đội mũ trùm của cái áo khoác vào, cái cổ nhỏ nhắn co lại trong chiếc khoăn choàng to tướng, che đi luôn cả khuôn mặt, đôi chân nhanh nhẹn bước vào phòng, đóng cửa lại, để đồ ăn vừa mới mua từ siêu thị qua một bên, cởi áo khoác ra, thở phò một hơi.
Kwon Ji-yong nghe thấy tiếng động, bước ra, chủ động chạy lại cầm giúp Hari mấy túi đồ vào bếp, hỏi: “Hôm nay em về sớm vậy?”
Hari cũng theo vào bếp: “Hôm nay em được nghỉ hai tiết cuối, cho nên về sớm, còn anh, sao giờ này đã về rồi?” – Hồi nãy vào cửa cô đã nhìn đồng hồ, mới 4 giờ chiều, bình thường bọn họ sẽ ở lại phòng tập mãi đến 7 giờ tối mới chịu về nhà, Hari không thể không cảm thán, bọn họ thật là kiên trì.
Kwon ji-yong để đồ ăn trên bàn, nói: “Ngày mai anh là thời hạn anh phải giao cho chủ tịch một bài hát tự sáng tác, nên anh về sớm chút, đang cố gắng viết nốt nó đây.”
Sau đó nhìn Hari đang loay hoay xử lí đống đồ ăn, anh không nhịn được nói: “Có cần anh giúp gì không?”
Cô gái này còn nhỏ, thế nhưng đã phải vất vả kiếm sống như vậy, khiến anh không khỏi cảm thấy thương xót trong lòng. Theo anh biết, con gái cỡ tuổi Hari bây giờ chỉ toàn tâm chú ý học tập, đi chơi, lo lắng về ngoại hình hoặc đám con trai, mà Hari ngoài đi học ra thì cũng chỉ lo về nhà để làm việc nhà, chẳng thấy em ấy muốn đi chơi hay gì cả.
Hari nghe Kwon Ji-yong nói vậy thì nhướn mày nhìn anh, có vẻ không tin tưởng hỏi: “Anh biết nấu ăn?”
Cô còn nhớ, người này hình như ngoại trừ mì gói ra thì chẳng biết làm gì cả, hôm trước còn vì muốn ăn trứng luộc, mà làm cả cái lò vi sóng nổ tanh bành, có thể nói là sát thủ phòng bếp.
Nhìn vẻ mặt của cô, Kwon Ji-yong có hơi đỏ mặt, nhớ đến chuyện hôm trước anh bỏ cái trứng vào lò vi sóng, khiến nó nổ, làm cả cái lò dơ không thể tưởng, Hari vì vậy mà phải dọn dẹp rất cực, cô ấy còn vì vậy mà dán lên mấy cái đồ dụng cụ nhà bếp tờ ghi chú “Nghiêm cấm Kwon Ji-yong”, khiến anh bị 4 người kia chê cười.
Vì vậy bây giờ nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của cô, anh lúng túng đáp: “Lần này anh không đụng vào đồ điện, anh chỉ giúp em sơ chế đồ ăn thôi.”
Hari thấy anh muốn giúp như vậy, cũng không từ chối, đồ ăn hôm nay cũng rất nhiều, có người phụ, cô cũng không muốn khách sáo làm gì, hơn nữa không dụng vào mấy đồ điện, cũng không cho anh nấu nướng, chắc không sao, vì vậy cô chỉ vào bao đựng rau xanh, nói:
“Vậy anh xử lý trước mấy cái kia giùm em.” – Nói xong, bản thân lôi miếng thịt bỏ tảng ra, bắt đầu xử lý.
Kwon Ji-yong lấy rau từ trong bao ra, lại nhìn những thứ đồ cô mua, ngạc nhiên nói: “Sao hôm nay mua nhiều đồ vậy?” – Phải nói, từ cái hôm ăn thịt nướng đến giờ, Hari tiết kiệm đến cùng cực, cái nhiều nhất trong nhà chính là cơm, trứng và rau xanh, nước ngọt, nước có ga uống hết rồi là không có nữa, những thức ăn vặt hầu như biến mất khỏi nhà họ, cũng không còn phát tiền ăn hàng ngày cho họ nữa mà tự tay làm cơm hộp cho bọn họ mang theo, nước thì ngoài nước lọc có sẵn trong công ty một chai trà chanh có pha đường tự làm, khiến 5 người bọn họ thật sự là kêu thán không thôi.
Thế nhưng mỗi khi nhìn thấy vì để làm cơm hợp mà Hari phải dậy sớm hơn mọi ngày, hì hục nấu nướng, tuy tiết kiệm nhưng vẫn kiên trì để cả 5 mỗi ngày 2 chai sữa, với lý do là “bọn họ đang trong giai đoạn phát triển”, cùng với mỗi lần đi tập đều sẽ pha cho bọn họ một chai trà chanh đường dùng để bổ sung thể lực.
Nhìn thấy cô gái còn nhỏ hơn cả bọn họ vì bọn họ mà bận ngược xuôi, cả 5 người đều vô cùng cảm động. Bọn họ đều biết, thật ra cô không cần phải làm như vậy, giống như trợ lý trước của bọn họ, mỗi tháng chỉ đưa tiền cho bọn họ tự xoay sở, trong nhà chỉ cần mua đầy đủ đồ dùng là được, nếu bọn họ có dùng vượt chỉ tiêu thì cũng không phải trách nhiệm của trợ lý.
So với những người đó, Hari thật sự là làm quá tốt. Bất giác, bọn họ đã không còn coi Hari như một trợ lý bình thường nữa, mà cô đã trở thành một phần của bọn họ, một phần của 6 mảnh ghép.
Hari không để ý nói: “Tuần trước em có tham gia cuộc thi toán, anh, hóa, lý, cấp tỉnh (không biết Hàn Quốc có mấy cuộc thi này không, coi như có đi ha), hôm nay chủ nhiệm vừa bảo là em đạt giải, sẵn tiện phát tiền thưởng, mấy hôm trước cũng ăn rau đủ rồi, nên hôm nay em tính nấu lẩu, cho mọi người ăn no một bữa.”
Thật ra ăn tiết kiệm liên tục 2 tuần, cô cũng ngán lắm rồi, tối hôm qua còn mơ thấy được ăn một bữa toàn thịt đã đời, sẵn tiện được phát tiền thưởng, mua về nấu ăn cho đỡ thèm.
Kwon Ji-yong không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy, kinh ngạc hỏi: “Cấp tỉnh? Giải mấy?”
“Giải nhất.” – Hari đương nhiên nói, cô đã thi, đương nhiên phải lấy giải nhất rồi. Đương nhiên lí do quan trọng nhất là, giải nhất tiền thưởng nhiều nhất.
Tuy Hari không cảm thấy làm sao cả, nhưng Kwon Ji-yong đã không kìm được mà kinh hô: “Giải nhất? Tất cả sao?” – Hồi nãy anhh nghe cô nhắc tới, cô tham gia không chỉ một môn.
Nhận được cái gật đầu của Hari, Kwon Ji-yong chỉ cảm thấy mình như vừa bị bom tạc, lượng tin tức hôm nay thật là kinh người, anh đã không biết, trợ lý nhỏ của mình thì ra tải giỏi như vậy.
“Em, giỏi thật đấy! Chúc mừng em!” – Anh cũng không biết nói gì hơn, ngay cả người bạn gái mà anh luôn ngưỡng mộ Kim Jin A, cũng không có khả năng như thế, trước đây tuy cô cũng tham gia những cuộc thi như thế này, nhưng lại chỉ thi một môn, tuy kết quả là nằm trong top5, thế nhưng toàn giải nhất như thế này, thật sự là quá giỏi.
“Như vậy thật sự là phải ăn mừng, anh sẽ gọi điện cho bọn Yongbae về sớm, còn phải mua thêm đồ nữa chứ, tiệc ăn mừng Hari, không thể qua loa được, em đừng lo vụ chi phí, tụi anh sẽ kêu giám đốc ứng trước tiền lương, không đúng, đáng lẽ không nên để em bỏ tiền mua đồ như thế….”
Thấy Kwon Ji-yong càng nói càng lung tung, Hari nhìn anh ấy một cái, chợt nói: “Cám ơn!”
Lời cám ơn này của Hari là thật lòng, từ trước tới giờ, cô cũng đã tham gia rất nhiều cuộc thi học thuật, thực tế là chỉ cần có tiền thưởng và không trùng lịch, Hari sẽ cố tham gia hết. Thế nhưng khi nhận được tiền thưởng, ngoài việc vui mừng vì bản thân hôm đó sẽ được ăn ngon ra, cảm giác cầm lấy tiền thưởng chẳng khác gì lãnh lương và cô chưa từng được ai nhiệt tình chúc mừng như thế này.
Nhất là một người luôn nghiêm khắc với việc luyện tập của nhóm và bản thân như Kwon Ji-yong, lại có ý định kêu tất cả mọi người về, bỏ ngang buổi tập để chúc mừng cô. Điều này khiến Hari lần đầu tiên có cảm giác, thì ra đạt giải nhất cũng là một việc vui, đáng để kỉ niệm và chia sẻ niềm vui này với mọi người.
Kwon Ji-yong vừa bấm điện thoại vừa gọi, nghe thấy tiếng cám ơn của Hari thì nhìn qua, lại thấy cô đang chăm chú nhìn mình, liền nở nụ cười một cái, khoe hám răng trắng tinh, bàn tay to nâng lên, xoa đầu cô:
“Cám ơn cái gì, đạt giải thưởng thì chúc mừng là chuyện đương nhiên mà.”
Sau khi gọi cho bọn kia xong, Kwon Ji-yong bắt đầu hí hửng phụ bếp, anh lấy con dao, lột vỏ tỏi theo lời Hari, sau đó để xuống thớt, lấy dao chuẩn bị đập giập, thế nhưng anh vừa đập dao xuống, củ tỏi véo một cái, bay đi.
Hari đang đứng kế bên xắt thịt, thì một củ tỏi lập tức đập vào trán, khiến cô dừng động tác.
Kwon Ji-yong:…
Anh dè dặt nhặt lại củ tỏi, chuẩn bị đập lần thứ hai, lần này củ tỏi có vẻ có mắt hơn, nó véo một cái, đập ngay vào mặt anh.
Kwon Ji-yong, Hari:…
Cuối cùng, việc đập tỏi giao cho Hari. Anh quay qua ngoan ngoãn rửa rau, sau đó dùng dao xắt thành từng khúc, thế nhưng lần này lại xảy ra chuyện.
Hari chỉ thấy anh hô nhỏ một tiếng, vừa quay đầu lại thì thấy ngón tay anh chảy đầy máu, cô nhanh chóng đi qua, cầm lấy ngón tay đang chảy máu của anh bỏ vào miệng. Hành động này của cô khiến Kwon Ji-yong vô cùng sửng sốt, gương mặt bất giác nổi lên hai rặng mây đỏ.
Hút máu xong rồi, Hari nhanh chóng lấy miếng băng cá nhân dán lại, nhìn Kwon Ji-yong, nói: “Em thấy anh không phải vô dụng dạng vừa đâu, thôi anh ra kia ngồi chờ ăn luôn đi!”
Cảm giác khác thường của Kwon Ji-yong nhanh chóng bị câu nói của Hari làm cho bay đi hết, anh tức giận nói: “Anh đâu đến nỗi thế, chỉ là không giỏi nấu ăn thôi!”
Thế nhưng Hari đã không thèm để ý đến anh, lo loay hoay tự làm việc, Kwon Ji-yong chỉ có thể buồn bực nhìn cô đi qua đi lại nấu ăn, đến khi 4 người kia về cùng với thêm nhiều đồ ăn nữa, gương mặt của Kwon leader cũng không khá hơn.