Về chuyện thất tình của Kwon Ji Yong, khi vừa nói ra cho 4 người khác nghe, phản ứng đầu tiên là Seung Ri, cậu ấy đã vô cùng hứng khởi nói: “Cái gì, anh Ji Yong chia tay cô nàng kia rồi á, đúng là tin mừng mà, chúng ta phải ăn mừng mới đúng! Còn đem cả đồ ăn về, Hari thật tâm lí!”
Nguyên đám đều giành 3 giây mặc niệm cho cậu em út đáng thương, bởi gương mặt của ai đó bắt đầu trở nên biến dạng rồi.
Kwon Ji Yong đi tới gần, đưa tay quặp lấy cổ Seung Ri, âm lãnh hỏi: “Cậu vừa nói gì đấy maknae? Dạo này thiếu đánh đúng không? Anh thành toàn cậu!” – nói xong, lập tức nhào lên.
Seung Ri hoảng sợ, la lên: “Anh Ji Yong, anh bình tĩnh Aaaaa, em chỉ là thật thà quá thôi aaaaaaaaaaa, cứu em với!”
Kwon Ji Yong không khách khí, trừ mặt ra thì các bộ phận khác của Seung Ri nhà chúng ta đều bầm dập cả, gương mặt đầy vẻ mếu máo, ủy khuất nhìn cả nhà: “Vì sao mọi người không giúp em!”
Dae Sung tốt bụng, áy náy an ủi: “Anh Ji Yong rất tức giận, thôi vậy em cố chịu đi!”
Top nhìn maknae nhà mình, trong mắt không giấu nổi hả hê, lắc đầu nói: “ Ai bảo em không giữ miệng chứ!”
Ngay cả Tae Yang ấm áp cũng không nhịn được mà lắc đầu, Seung Ri liền ủy khuất nhìn Hari: “Hari à!”
Hari đang soạn đồ ăn ra bàn, nghe thấy tiếng gọi thì nhìn anh đầy ghét bỏ: “Ngu ngốc!” – sau đó không thèm để ý đến nữa.
Có lẽ là nhờ chuyện thất tình này, mà Kwon Ji Yong đã bắt đầu có linh cảm sáng tác, anh giấu mình trong phòng, gặm nhấm nỗi đau trong tim, đặt bút viết nên những cảm xúc hiện tại của bản thân, những lúc ngu dại, lúc vui sướng, lúc thất vọng, đau đớn, lúc bạn bè anh mắng anh là đồ ngốc, anh đều viết vào. –
Kwon Ji Yong nhìn bài hát mà mình vừa hoàn thành, viết lên tiêu đề của nó chữ [This Love], bài hát anh viết cho Kim Jin A, cũng là bài hát anh đặt dấu chấm hết cho tình yêu này.
—
Ngày 24/12, ngày chúa giáng sinh, công ty cho mọi người nghỉ ngơi vào 2 ngày là 24, 25. Có lẽ do vụ thất tình lần này của Kwon Ji Yong, mà ngày nghỉ này mọi người đều không về nhà mà ở lại kí túc xá.
Sáng 24, Hari bắt đầu cùng mọi người trang trí phòng ở bằng những phụ kiện đơn giản, cô mua đèn và những dải băng kim tuyến đủ màu, những thứ này dễ kiếm mà giá cũng vô cùng rẻ. 5 chàng trai trong phòng bắt đầu trở thành cu li, leo lên leo xuống treo đủ thứ đồ.
Có vẻ như việc trang trí này khá thú vị, cho nên Kwon Ji Yong là người ra sức nhiều nhất, anh thậm chí còn làm một bảng thiết kế cho căn phòng, sau đó lớn tiếng chỉ huy mọi người.
Dây kim tuyến treo trên cửa sổ, cửa ra vào, thùng các tông thì lấy kéo cắt thành mấy hình ngôi sao, cây thông sau đó sơn màu lại và dán lên tường, rồi lại lấy dây kim tuyến viền xung quanh. Thứ phụ kiện xa xỉ nhất hẳn là cái đèn disco cỡ vừa mà mọi người cắn răng mua để tạo không khí. Hari nấu một nồi mì thật to, cho thêm kim chi và mấy lát thịt heo vào làm bữa trưa cho mọi người. Việc trang trí kéo dài đến 5 giờ chiều mới kết thúc, mọi người ai nấy đều mệt mỏi, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên họ tự mình trang trí và đón Noel cùng nhau, nên mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy mong chờ và hưng phấn.
Noel mà ở nhà thì chẳng có gì vui, cho nên sau khi cả đám tắm rửa sạch sẽ xong thì rủ nhau đi dạo phố, mà tất cả bọn họ bao gồm Hari đều là đạo thiên chúa, vì vậy tối nay họ sẽ đón Noel ở nhà thờ.
Nếu nói nơi tụ và tập nhiều người nhất, có nhiều đồ ăn vặt nhất, không thể không nói đến Myeondong, vừa đến nơi, Hari và Top đã ngay lập tức ùa vào những quán hàng ăn vặt, mua và ăn đến quên trời đất.
Nhìn Hari vừa ăn xong Tokbokki lại ăn 2 xiên chả cá, sau đó lại gọi thêm 3 cây khoai tây xoắn, ai nhìn cũng chóng mặt, riêng Top vô cùng hớn hở vì có vẻ như đã tìm được một người bạn cùng sở thích.
Dea Sung nhìn Hari đang cắn khoai tây chiên, nhưng lại chuẩn bị hướng đến quầy twigim gần đó, liền không nhịn được mà nói: “Hari, em còn có thể ăn nữa sao?” – Top hyung thì không nói, thế nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một cô gái có thể ăn đến như thế này, bình thường con gái không phải là luôn ăn uống dè dặt, hơn nữa rất sợ mập hay sao. Tuy Hari bình thường khi ăn cơm với họ cũng không thấy cô ngại ngùng gì, nhưng ăn như vầy thì hơi quá.
Hari ăn xong xiên khoai tây, tiện tay vứt cây xiên vào trong thùng rác, không sao cả trả lời: “ Hôm nay là đi chơi mà, công ty cũng ứng cho chúng ta một ít, mấy món này lại rẻ nữa, nhân lúc này phải ăn cho thỏa thích mới đúng.” – Nói xong, không để ý đến ánh mắt kì lạ của những người khác, nhanh chân chạy đến quầy twigim. –
Top thì gật đầu liên tục phụ họa: “Hari nói đúng lắm, những lúc này phải ăn cho thỏa thích chứ, bình thường chúng ta đâu có được ăn như thế này. Hari à! Mua luôn cho anh một cây nữa.”
Seung Ri khóe mắt giật giật, khó coi nhìn hai người lại đang ăn vô cùng vui vẻ ở đằng kia: “ Rõ ràng là ra đi chơi mà, sao hai người họ lại thành đọ ăn rồi. Hơn nữa, hình như tình hình thực tế là anh Top muốn ăn nhiều mà Hari chỉ là do ham rẻ thôi!”
Kwon Ji Yong, Tae Yang và Dea Sung không thể không gật đầu.
Ăn xong twigim, lại ăn thêm một cái bánh ngọt Hottok, Hari mới chịu dừng lại cuộc chiến, mang cái bụng phình to ra mà trở lại, may là do trời lạnh, ai cũng khoác một lớp dày nên không nhìn ra, hình tượng mĩ nữ của Hari vẫn còn.
Kwon Ji Yong nhìn người nào đó không hình tượng ngồi xoa bụng bên cạnh, không nhịn được mà búng trán Hari một cái, ghét bỏ nói: “ Anh không ngờ tiềm tàng trong em là một con heo, sau này không nên gọi em là Hari, nên gọi em là heo con mới đúng!”
Hari vì quá no, nên cũng không thèm để ý đến anh, chỉ lo ngồi đó thở. Tae Yang buồn cười nhìn cô, không nhịn được nói: “Nãy giờ em cũng ăn quá nhiều rồi, có cần mua thuốc tiêu hóa không?”
Hari khoát khoát tay: “Không cần đâu, sẽ tiêu ngay ấy mà, từ giờ đến nửa đêm còn dài lắm, em sẽ còn tái chiến!”
Câu trả lời lại một lần nữa thành công khiến 4 chàng trai mặt đầy vạch đen. Kwon Ji Yong không dấu vết thở dài, nhìn mọi người nói: “Tớ đi mua nước, có ai muốn uống gì không?” – anh định thuận tiện mua luôn cho con heo con này một lon coca, để em ấy uống vào cho tiêu bớt.
“Cho tớ một chai nước khoáng thôi!” – Tae Yang không bao giờ ăn hay uống những món có những hóa chất không tốt.
“Em thì cái gì cũng được!” – Dae Sung đáp.
Top nghe vậy cũng buông cái bánh trên miệng ra: “Cho anh một chai trà xanh nhé!”
Seung Ri hí hửng hỏi: “Em uống bia được không anh?”
Kwon Ji Yong ghét bỏ đá Seung Ri một cái: “Nằm mơ đi nhóc, anh sẽ mua cho chú một chai trà xanh!”
“Không bia thì fanta cũng được, em muốn uống nước có gas!” – Seung Ri giãy mãy.
“Không.”
“Vì sao chứ, em tự đi mua!”
“Anh đây đang mất hứng, cho nên không cho uống, cũng không cho đi mua!”
Nói xong, không thèm để ý vẻ mặt ủy khuất của người nào đó, nghênh ngang đi rồi. Hari ngôi yên lặng nãy giờ mới lên tiếng: “Anh ấy sao không hỏi em?” – Cô muốn uống coca. –
Tae Yang nhìn Hari, cười ấm áp: “Em đừng lo, cậu ấy vốn là muốn đi mua nước cho em đấy!”
Về chuyện thất tình của Kwon Ji Yong, khi vừa nói ra cho người khác nghe, phản ứng đầu tiên là Seung Ri, cậu ấy đã vô cùng hứng khởi nói: “Cái gì, anh Ji Yong chia tay cô nàng kia rồi á, đúng là tin mừng mà, chúng ta phải ăn mừng mới đúng! Còn đem cả đồ ăn về, Hari thật tâm lí!”
Nguyên đám đều giành giây mặc niệm cho cậu em út đáng thương, bởi gương mặt của ai đó bắt đầu trở nên biến dạng rồi.
Kwon Ji Yong đi tới gần, đưa tay quặp lấy cổ Seung Ri, âm lãnh hỏi: “Cậu vừa nói gì đấy maknae? Dạo này thiếu đánh đúng không? Anh thành toàn cậu!” – nói xong, lập tức nhào lên.
Seung Ri hoảng sợ, la lên: “Anh Ji Yong, anh bình tĩnh Aaaaa, em chỉ là thật thà quá thôi aaaaaaaaaaa, cứu em với!”
Kwon Ji Yong không khách khí, trừ mặt ra thì các bộ phận khác của Seung Ri nhà chúng ta đều bầm dập cả, gương mặt đầy vẻ mếu máo, ủy khuất nhìn cả nhà: “Vì sao mọi người không giúp em!”
Dae Sung tốt bụng, áy náy an ủi: “Anh Ji Yong rất tức giận, thôi vậy em cố chịu đi!”
Top nhìn maknae nhà mình, trong mắt không giấu nổi hả hê, lắc đầu nói: “ Ai bảo em không giữ miệng chứ!”
Ngay cả Tae Yang ấm áp cũng không nhịn được mà lắc đầu, Seung Ri liền ủy khuất nhìn Hari: “Hari à!”
Hari đang soạn đồ ăn ra bàn, nghe thấy tiếng gọi thì nhìn anh đầy ghét bỏ: “Ngu ngốc!” – sau đó không thèm để ý đến nữa.
Có lẽ là nhờ chuyện thất tình này, mà Kwon Ji Yong đã bắt đầu có linh cảm sáng tác, anh giấu mình trong phòng, gặm nhấm nỗi đau trong tim, đặt bút viết nên những cảm xúc hiện tại của bản thân, những lúc ngu dại, lúc vui sướng, lúc thất vọng, đau đớn, lúc bạn bè anh mắng anh là đồ ngốc, anh đều viết vào. –
Kwon Ji Yong nhìn bài hát mà mình vừa hoàn thành, viết lên tiêu đề của nó chữ [This Love], bài hát anh viết cho Kim Jin A, cũng là bài hát anh đặt dấu chấm hết cho tình yêu này.
—
Ngày /, ngày chúa giáng sinh, công ty cho mọi người nghỉ ngơi vào ngày là , . Có lẽ do vụ thất tình lần này của Kwon Ji Yong, mà ngày nghỉ này mọi người đều không về nhà mà ở lại kí túc xá.
Sáng , Hari bắt đầu cùng mọi người trang trí phòng ở bằng những phụ kiện đơn giản, cô mua đèn và những dải băng kim tuyến đủ màu, những thứ này dễ kiếm mà giá cũng vô cùng rẻ. chàng trai trong phòng bắt đầu trở thành cu li, leo lên leo xuống treo đủ thứ đồ.
Có vẻ như việc trang trí này khá thú vị, cho nên Kwon Ji Yong là người ra sức nhiều nhất, anh thậm chí còn làm một bảng thiết kế cho căn phòng, sau đó lớn tiếng chỉ huy mọi người.
Dây kim tuyến treo trên cửa sổ, cửa ra vào, thùng các tông thì lấy kéo cắt thành mấy hình ngôi sao, cây thông sau đó sơn màu lại và dán lên tường, rồi lại lấy dây kim tuyến viền xung quanh. Thứ phụ kiện xa xỉ nhất hẳn là cái đèn disco cỡ vừa mà mọi người cắn răng mua để tạo không khí. Hari nấu một nồi mì thật to, cho thêm kim chi và mấy lát thịt heo vào làm bữa trưa cho mọi người. Việc trang trí kéo dài đến giờ chiều mới kết thúc, mọi người ai nấy đều mệt mỏi, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên họ tự mình trang trí và đón Noel cùng nhau, nên mọi người ai nấy cũng đều cảm thấy mong chờ và hưng phấn.
Noel mà ở nhà thì chẳng có gì vui, cho nên sau khi cả đám tắm rửa sạch sẽ xong thì rủ nhau đi dạo phố, mà tất cả bọn họ bao gồm Hari đều là đạo thiên chúa, vì vậy tối nay họ sẽ đón Noel ở nhà thờ.
Nếu nói nơi tụ và tập nhiều người nhất, có nhiều đồ ăn vặt nhất, không thể không nói đến Myeondong, vừa đến nơi, Hari và Top đã ngay lập tức ùa vào những quán hàng ăn vặt, mua và ăn đến quên trời đất.
Nhìn Hari vừa ăn xong Tokbokki lại ăn xiên chả cá, sau đó lại gọi thêm cây khoai tây xoắn, ai nhìn cũng chóng mặt, riêng Top vô cùng hớn hở vì có vẻ như đã tìm được một người bạn cùng sở thích.
Dea Sung nhìn Hari đang cắn khoai tây chiên, nhưng lại chuẩn bị hướng đến quầy twigim gần đó, liền không nhịn được mà nói: “Hari, em còn có thể ăn nữa sao?” – Top hyung thì không nói, thế nhưng đây là lần đầu tiên họ chứng kiến một cô gái có thể ăn đến như thế này, bình thường con gái không phải là luôn ăn uống dè dặt, hơn nữa rất sợ mập hay sao. Tuy Hari bình thường khi ăn cơm với họ cũng không thấy cô ngại ngùng gì, nhưng ăn như vầy thì hơi quá.
Hari ăn xong xiên khoai tây, tiện tay vứt cây xiên vào trong thùng rác, không sao cả trả lời: “ Hôm nay là đi chơi mà, công ty cũng ứng cho chúng ta một ít, mấy món này lại rẻ nữa, nhân lúc này phải ăn cho thỏa thích mới đúng.” – Nói xong, không để ý đến ánh mắt kì lạ của những người khác, nhanh chân chạy đến quầy twigim. –
Top thì gật đầu liên tục phụ họa: “Hari nói đúng lắm, những lúc này phải ăn cho thỏa thích chứ, bình thường chúng ta đâu có được ăn như thế này. Hari à! Mua luôn cho anh một cây nữa.”
Seung Ri khóe mắt giật giật, khó coi nhìn hai người lại đang ăn vô cùng vui vẻ ở đằng kia: “ Rõ ràng là ra đi chơi mà, sao hai người họ lại thành đọ ăn rồi. Hơn nữa, hình như tình hình thực tế là anh Top muốn ăn nhiều mà Hari chỉ là do ham rẻ thôi!”
Kwon Ji Yong, Tae Yang và Dea Sung không thể không gật đầu.
Ăn xong twigim, lại ăn thêm một cái bánh ngọt Hottok, Hari mới chịu dừng lại cuộc chiến, mang cái bụng phình to ra mà trở lại, may là do trời lạnh, ai cũng khoác một lớp dày nên không nhìn ra, hình tượng mĩ nữ của Hari vẫn còn.
Kwon Ji Yong nhìn người nào đó không hình tượng ngồi xoa bụng bên cạnh, không nhịn được mà búng trán Hari một cái, ghét bỏ nói: “ Anh không ngờ tiềm tàng trong em là một con heo, sau này không nên gọi em là Hari, nên gọi em là heo con mới đúng!”
Hari vì quá no, nên cũng không thèm để ý đến anh, chỉ lo ngồi đó thở. Tae Yang buồn cười nhìn cô, không nhịn được nói: “Nãy giờ em cũng ăn quá nhiều rồi, có cần mua thuốc tiêu hóa không?”
Hari khoát khoát tay: “Không cần đâu, sẽ tiêu ngay ấy mà, từ giờ đến nửa đêm còn dài lắm, em sẽ còn tái chiến!”
Câu trả lời lại một lần nữa thành công khiến chàng trai mặt đầy vạch đen. Kwon Ji Yong không dấu vết thở dài, nhìn mọi người nói: “Tớ đi mua nước, có ai muốn uống gì không?” – anh định thuận tiện mua luôn cho con heo con này một lon coca, để em ấy uống vào cho tiêu bớt.
“Cho tớ một chai nước khoáng thôi!” – Tae Yang không bao giờ ăn hay uống những món có những hóa chất không tốt.
“Em thì cái gì cũng được!” – Dae Sung đáp.
Top nghe vậy cũng buông cái bánh trên miệng ra: “Cho anh một chai trà xanh nhé!”
Seung Ri hí hửng hỏi: “Em uống bia được không anh?”
Kwon Ji Yong ghét bỏ đá Seung Ri một cái: “Nằm mơ đi nhóc, anh sẽ mua cho chú một chai trà xanh!”
“Không bia thì fanta cũng được, em muốn uống nước có gas!” – Seung Ri giãy mãy.
“Không.”
“Vì sao chứ, em tự đi mua!”
“Anh đây đang mất hứng, cho nên không cho uống, cũng không cho đi mua!”
Nói xong, không thèm để ý vẻ mặt ủy khuất của người nào đó, nghênh ngang đi rồi. Hari ngôi yên lặng nãy giờ mới lên tiếng: “Anh ấy sao không hỏi em?” – Cô muốn uống coca. –
Tae Yang nhìn Hari, cười ấm áp: “Em đừng lo, cậu ấy vốn là muốn đi mua nước cho em đấy!”