Ánh Ảnh đi theo Hạo Tinh đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc, Ánh Ảnh đi vào trong ném mình lên ghế sofa, Hạo Tinh lạnh lùng hỏi: "Sao em hôm nay lại khác thường như vậy?"
"Không có, chỉ là có hơi mệt mỏi thôi!" Nghĩ đến chuyện mình đã hứa với Tàn Tâm, không thể làm gì khác hơn là nuốt cơn giận này xuống.
Hạo Tinh một chút cũng không tin lời Ánh Ảnh nói, bởi vì y hiểu rõ Ánh Ảnh, đứa em này vốn là đang nén cơn giận của mình, ngoại trừ anh em trong nhà ra, nó căn bản không có khả năng nhẫn nhịn. Hơn nữa lúc trước nghe nói Ánh Ảnh còn đắc tội với tổng giám đốc của tập đoàn nào đó, cho nên cái bộ dạng của nó bây giờ chính là đang nhẫn nhịn đấy! Làm cho Ánh Ảnh có cái loại nhẫn nhịn này, chỉ có Tâm Tâm, chắc chắn là Tâm Tâm đã nài nỉ nên Ánh Ảnh mới có thể như vậy! Xem ra phải xem xét thật kỹ! Nhưng mà, có thể từ trong miệng của thằng em cộc cằn này, để gạ hỏi ra một chút tin tức.
"Thật không? Em cãi nhau với người đàn ông kia... Thế nhưng có liên quan gì đến Tâm Tâm?"
Ánh Ảnh hiếm khi nhanh trí liền lắc đầu: "Hạo Tinh ~ sao anh đa nghi như vậy, cái tên kia chỉ là con chó điên, chạy vào công ty làm loạn mà thôi, việc này anh cũng đừng nghĩ lung tung nữa!"
Hạo Tinh thân là anh trai của Ánh Ảnh, sao có thể không phát hiện ra được, lời nói của Ánh Ảnh chỉ là viện cớ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tàn Tâm. Mình chắc chắn đoán không sai, cho nên người đàn ông đó khẳng định không có đơn giản như vậy, có thể ngay cả anh cả cũng đoán được.
"Hai đứa đang nói chuyện gì?" Phong Minh Nguyệt vừa rời khỏi phòng nghỉ, bởi vì em trai bảo bối vừa mới ngủ, y mới thừa dịp nhàn rỗi này đi ra giải quyết công việc. Thấy hai người em trai đều ở đây, không biết đang nói chuyện gì liền mở miệng hỏi.
"Ha ha... Lúc nãy ở dưới lầu gặp Ánh Ảnh đang cãi nhau với một người đàn ông đấy!"
Đối với loại chuyện này, Phong Minh Nguyệt mới không có hứng thú, chỉ hơi nhướng mày, y dự định xem lại văn kiện.
"Hạo Tinh ~ anh lắm miệng thật!"
"Em có thể cho là người đàn ông này có quan hệ với Tâm Tâm đó!"
Biểu tình của Phong Minh Nguyệt nhất thời ngưng động, sắc mặt lãnh đạm xoay người "Em nói cái gì?" Giọng điệu thật khủng bố làm hai người em đều run lên.
Anh cả thật là đáng sợ a a a ~~ sớm biết vậy đã không nói rồi ~ huuuuu ~~
"Dường như là có quan hệ với Tâm Tâm!"
"Hừ ~ quả nhiên cảm giác của anh không sai, cái tên kia đúng là đang nhắm vào Tâm Tâm!"
Người anh cả ném ra quả bom cuối cùng, làm hai người em trai chạy cuống quýt toán loạn.
Thấy anh trai lộ ra cái nụ cười ác ma, hai người bọn họ chỉ biết, cái tên dũng sĩ dám trêu chọc anh trai, chín mươi chín phầm trăm sẽ bị bầm dập.
Đương nhiên không chỉ có anh cả, ngoại trừ Hạo Tinh không biết rõ sự tình, Ánh Ảnh cũng rất muốn đánh cái tên Vương bát đản khốn kiếp đó nhừ tử! Để cho hắn không thể khi dễ Tàn Tâm nữa, vừa nghe hắn nói mấy lời hoang đường, cái gì mà bò lên giường, cái gì mà chia sẻ, thực sự là đáng đánh mà.
Tên khốn đáng chết! Cho dù là Tàn Tâm yêu thích, cũng không thể giao em trai cho hắn a a a! Khốn kiếp!
Hạo Tinh quan sát phản ứng hai người gần giống như nhau, rất nhanh đã có thể thấy rõ, người đàn ông kia quả nhiên có quan hệ với Tàn Tâm, hơn nữa tên này còn ức hiếp Tàn Tâm nhà mình. Mức độ yêu thương của ba anh em họ với em trai không giống nhau, chỉ là tùy theo trường hợp nặng nhẹ mà thôi, nghiêm trọng nhất chính là anh cả của mình! Sẽ bắt cái tên xấu số kia hai tay hứng một bụm nước mắt!
◇◆◇
Sau khi Lãnh Quân Kỳ bị đuổi ra ngoài, càng nghĩ càng giận, vẫn muốn đi tìm Tàn Tâm, dựa vào cái gì, chẳng lẽ cậu ta không có đàn ông thì không được sao! Lãnh Quân Kỳ nhịn không được có loại ý nghĩ đen tối này, nhưng hắn không biết phải dùng cách gì, mới có thể đoạt lại người con trai thuộc về hắn. Rõ ràng tầm thường như vậy, lại làm cho mình căn bản không có cách nào buông tay.
Hắn không biết bản thân rốt cuộc phát điên cái gì, tại sao đối với người con trai kia sinh ra ham muốn chiếm làm của riêng và không có cách nào dứt bỏ, chết tiệt! Lãnh Quân Kỳ nắm chặt hai nắm đấm, bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ đoạt lại Tàn Tâm về!
Cắn răng, hôm nay hắn thật ngu ngốc khi quá kích động, chỉ được cái lẹ miệng, nhưng mà lại đả thảo kinh xà, Lãnh Quân Kỳ cũng chỉ có thể quay trở lại khách sạn trước.
Gọi điện thoại, tìm cái tên được gọi là tình báo mạnh nhất, không nghĩ đến bình thường vẫn kết nối được điện thoại của y, nhưng bây giờ đường dây bên kia lại đang bận, chẳng lẽ tên khốn kia đã liệt hắn vào nhóm danh bạ từ chối qua lại sao! Vừa nghĩ đến, hắn càng căm giận nghiến răng, gần đây sao mọi việc đều không thuận lợi.
Thế nhưng, không quá năm phút đồng hồ, thì nhận được điện thoại gọi lại của người kia.
Thấy hiển thị số gọi đến, hắn tức giận mở miệng "Sao cậu dám liệt tôi vào danh sách từ chối qua lại hả?"
"Oan quá! Lúc nãy tôi đang bàn bạc chuyện làm ăn, thật đấy. Thế nhưng vừa nhìn thấy số gọi nhỡ đến liền điện lại cho anh!"
Nhưng đối phương một mặt ở đầu dây bên kia cười trộm, nhất định là gặp rắc rối to rồi, nghe nói mấy anh zai của cậu trai thanh tú kia đều là những tên yêu quý em trai thành cuồng, còn tên này là kiêu ngạo ngông cuồng, chỉ sợ đã nếm vị đắng, đương nhiên, cũng để cho mình xem trò hay nà!
"Bớt nói nhảm đi, tôi muốn cậu giúp tôi..." Lãnh Quân Kỳ nói ra yêu cầu của mình.
Đối phương nghe được hung hăng liếc mắt, thảo nào giai nhân thanh tú muốn rời khỏi hắn, cái tên thương nhân năng lực thấp kém lại ngu ngốc, như thế thì ai mà không đau lòng bỏ chạy chứ! Đúng là không có phẩm chất không có phong độ, chịu không thấu người này.
Nhưng như vậy trái lại khiến cho việc làm ăn đến tới cửa, cớ sao mà không làm?
Đương nhiên y nghiêm túc đón nhận nhiệm vụ, sau đó thì giống như một con ong nhỏ chăm chỉ, tìm đến nơi có mật bay đến.
Mà mục tiêu ở bên này, chính là Tàn Tâm đang lười biếng nằm trên giường, nói cậu "bò lên trên" giường của tổng giám đốc tập đoàn CK cũng không có sai, thậm chí Phong Minh Nguyệt rất vui lòng để cho cậu leo lên ~ cầu còn không được!
Vừa mới ngủ đã giấc, thì bụng hơi đói, nên cậu chuẩn bị đứng dậy đi tìm đồ ăn, chỉ là đột nhiên nghĩ đến. Chính là mình còn đang làm việc, đây coi như là đang trốn việc sao! Thôi rồi!
Cậu luôn luôn là một người làm việc rất chuyên nghiệp, lười biếng như thế này, thực sự không phù hợp với tính cách của mình.
Vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt, sửa sang lại dáng vẻ, rồi đi ra khỏi phòng nghỉ. Không quá ngạc nhiên khi thấy anh trai đang vùi đầu làm việc, nhưng mà không chỉ một người.
Ngay cả anh Ánh Ảnh thường ngày ham ăn biếng làm cũng ở đây, chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện lớn gì sao!
"Thật xin lỗi, em nghỉ ngơi hơi lâu!" Vẻ mặt hối lỗi nhìn ba anh trai.
"Chuyện này không sao, tiếp tục công việc!" Phong Minh Nguyệt không nói gì thêm, là y muốn em trai nghỉ ngơi thật tốt.
Tàn Tâm rất nhanh bị một đống văn kiện chiếm hết toàn bộ suy nghĩ.
Thấy em trai chăm chỉ làm việc, ba người đều cùng một chí hướng, là không muốn để cho những thứ vô nghĩa như lúc nãy xen vào quấy rối nó, có chuyện gì, đương nhiên để các anh giải quyết! Nhất là cái tên hỗn trướng không biết sống chết kia.
Ánh Ảnh đi theo Hạo Tinh đến văn phòng làm việc của tổng giám đốc, Ánh Ảnh đi vào trong ném mình lên ghế sofa, Hạo Tinh lạnh lùng hỏi: "Sao em hôm nay lại khác thường như vậy?"
"Không có, chỉ là có hơi mệt mỏi thôi!" Nghĩ đến chuyện mình đã hứa với Tàn Tâm, không thể làm gì khác hơn là nuốt cơn giận này xuống.
Hạo Tinh một chút cũng không tin lời Ánh Ảnh nói, bởi vì y hiểu rõ Ánh Ảnh, đứa em này vốn là đang nén cơn giận của mình, ngoại trừ anh em trong nhà ra, nó căn bản không có khả năng nhẫn nhịn. Hơn nữa lúc trước nghe nói Ánh Ảnh còn đắc tội với tổng giám đốc của tập đoàn nào đó, cho nên cái bộ dạng của nó bây giờ chính là đang nhẫn nhịn đấy! Làm cho Ánh Ảnh có cái loại nhẫn nhịn này, chỉ có Tâm Tâm, chắc chắn là Tâm Tâm đã nài nỉ nên Ánh Ảnh mới có thể như vậy! Xem ra phải xem xét thật kỹ! Nhưng mà, có thể từ trong miệng của thằng em cộc cằn này, để gạ hỏi ra một chút tin tức.
"Thật không? Em cãi nhau với người đàn ông kia... Thế nhưng có liên quan gì đến Tâm Tâm?"
Ánh Ảnh hiếm khi nhanh trí liền lắc đầu: "Hạo Tinh ~ sao anh đa nghi như vậy, cái tên kia chỉ là con chó điên, chạy vào công ty làm loạn mà thôi, việc này anh cũng đừng nghĩ lung tung nữa!"
Hạo Tinh thân là anh trai của Ánh Ảnh, sao có thể không phát hiện ra được, lời nói của Ánh Ảnh chỉ là viện cớ, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tàn Tâm. Mình chắc chắn đoán không sai, cho nên người đàn ông đó khẳng định không có đơn giản như vậy, có thể ngay cả anh cả cũng đoán được.
"Hai đứa đang nói chuyện gì?" Phong Minh Nguyệt vừa rời khỏi phòng nghỉ, bởi vì em trai bảo bối vừa mới ngủ, y mới thừa dịp nhàn rỗi này đi ra giải quyết công việc. Thấy hai người em trai đều ở đây, không biết đang nói chuyện gì liền mở miệng hỏi.
"Ha ha... Lúc nãy ở dưới lầu gặp Ánh Ảnh đang cãi nhau với một người đàn ông đấy!"
Đối với loại chuyện này, Phong Minh Nguyệt mới không có hứng thú, chỉ hơi nhướng mày, y dự định xem lại văn kiện.
"Hạo Tinh ~ anh lắm miệng thật!"
"Em có thể cho là người đàn ông này có quan hệ với Tâm Tâm đó!"
Biểu tình của Phong Minh Nguyệt nhất thời ngưng động, sắc mặt lãnh đạm xoay người "Em nói cái gì?" Giọng điệu thật khủng bố làm hai người em đều run lên.
Anh cả thật là đáng sợ a a a ~~ sớm biết vậy đã không nói rồi ~ huuuuu ~~
"Dường như là có quan hệ với Tâm Tâm!"
"Hừ ~ quả nhiên cảm giác của anh không sai, cái tên kia đúng là đang nhắm vào Tâm Tâm!"
Người anh cả ném ra quả bom cuối cùng, làm hai người em trai chạy cuống quýt toán loạn.
Thấy anh trai lộ ra cái nụ cười ác ma, hai người bọn họ chỉ biết, cái tên dũng sĩ dám trêu chọc anh trai, chín mươi chín phầm trăm sẽ bị bầm dập.
Đương nhiên không chỉ có anh cả, ngoại trừ Hạo Tinh không biết rõ sự tình, Ánh Ảnh cũng rất muốn đánh cái tên Vương bát đản khốn kiếp đó nhừ tử! Để cho hắn không thể khi dễ Tàn Tâm nữa, vừa nghe hắn nói mấy lời hoang đường, cái gì mà bò lên giường, cái gì mà chia sẻ, thực sự là đáng đánh mà.
Tên khốn đáng chết! Cho dù là Tàn Tâm yêu thích, cũng không thể giao em trai cho hắn a a a! Khốn kiếp!
Hạo Tinh quan sát phản ứng hai người gần giống như nhau, rất nhanh đã có thể thấy rõ, người đàn ông kia quả nhiên có quan hệ với Tàn Tâm, hơn nữa tên này còn ức hiếp Tàn Tâm nhà mình. Mức độ yêu thương của ba anh em họ với em trai không giống nhau, chỉ là tùy theo trường hợp nặng nhẹ mà thôi, nghiêm trọng nhất chính là anh cả của mình! Sẽ bắt cái tên xấu số kia hai tay hứng một bụm nước mắt!
◇◆◇
Sau khi Lãnh Quân Kỳ bị đuổi ra ngoài, càng nghĩ càng giận, vẫn muốn đi tìm Tàn Tâm, dựa vào cái gì, chẳng lẽ cậu ta không có đàn ông thì không được sao! Lãnh Quân Kỳ nhịn không được có loại ý nghĩ đen tối này, nhưng hắn không biết phải dùng cách gì, mới có thể đoạt lại người con trai thuộc về hắn. Rõ ràng tầm thường như vậy, lại làm cho mình căn bản không có cách nào buông tay.
Hắn không biết bản thân rốt cuộc phát điên cái gì, tại sao đối với người con trai kia sinh ra ham muốn chiếm làm của riêng và không có cách nào dứt bỏ, chết tiệt! Lãnh Quân Kỳ nắm chặt hai nắm đấm, bất luận như thế nào, hắn cũng sẽ đoạt lại Tàn Tâm về!
Cắn răng, hôm nay hắn thật ngu ngốc khi quá kích động, chỉ được cái lẹ miệng, nhưng mà lại đả thảo kinh xà, Lãnh Quân Kỳ cũng chỉ có thể quay trở lại khách sạn trước.
Gọi điện thoại, tìm cái tên được gọi là tình báo mạnh nhất, không nghĩ đến bình thường vẫn kết nối được điện thoại của y, nhưng bây giờ đường dây bên kia lại đang bận, chẳng lẽ tên khốn kia đã liệt hắn vào nhóm danh bạ từ chối qua lại sao! Vừa nghĩ đến, hắn càng căm giận nghiến răng, gần đây sao mọi việc đều không thuận lợi.
Thế nhưng, không quá năm phút đồng hồ, thì nhận được điện thoại gọi lại của người kia.
Thấy hiển thị số gọi đến, hắn tức giận mở miệng "Sao cậu dám liệt tôi vào danh sách từ chối qua lại hả?"
"Oan quá! Lúc nãy tôi đang bàn bạc chuyện làm ăn, thật đấy. Thế nhưng vừa nhìn thấy số gọi nhỡ đến liền điện lại cho anh!"
Nhưng đối phương một mặt ở đầu dây bên kia cười trộm, nhất định là gặp rắc rối to rồi, nghe nói mấy anh zai của cậu trai thanh tú kia đều là những tên yêu quý em trai thành cuồng, còn tên này là kiêu ngạo ngông cuồng, chỉ sợ đã nếm vị đắng, đương nhiên, cũng để cho mình xem trò hay nà!
"Bớt nói nhảm đi, tôi muốn cậu giúp tôi..." Lãnh Quân Kỳ nói ra yêu cầu của mình.
Đối phương nghe được hung hăng liếc mắt, thảo nào giai nhân thanh tú muốn rời khỏi hắn, cái tên thương nhân năng lực thấp kém lại ngu ngốc, như thế thì ai mà không đau lòng bỏ chạy chứ! Đúng là không có phẩm chất không có phong độ, chịu không thấu người này.
Nhưng như vậy trái lại khiến cho việc làm ăn đến tới cửa, cớ sao mà không làm?
Đương nhiên y nghiêm túc đón nhận nhiệm vụ, sau đó thì giống như một con ong nhỏ chăm chỉ, tìm đến nơi có mật bay đến.
Mà mục tiêu ở bên này, chính là Tàn Tâm đang lười biếng nằm trên giường, nói cậu "bò lên trên" giường của tổng giám đốc tập đoàn CK cũng không có sai, thậm chí Phong Minh Nguyệt rất vui lòng để cho cậu leo lên ~ cầu còn không được!
Vừa mới ngủ đã giấc, thì bụng hơi đói, nên cậu chuẩn bị đứng dậy đi tìm đồ ăn, chỉ là đột nhiên nghĩ đến. Chính là mình còn đang làm việc, đây coi như là đang trốn việc sao! Thôi rồi!
Cậu luôn luôn là một người làm việc rất chuyên nghiệp, lười biếng như thế này, thực sự không phù hợp với tính cách của mình.
Vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt, sửa sang lại dáng vẻ, rồi đi ra khỏi phòng nghỉ. Không quá ngạc nhiên khi thấy anh trai đang vùi đầu làm việc, nhưng mà không chỉ một người.
Ngay cả anh Ánh Ảnh thường ngày ham ăn biếng làm cũng ở đây, chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện lớn gì sao!
"Thật xin lỗi, em nghỉ ngơi hơi lâu!" Vẻ mặt hối lỗi nhìn ba anh trai.
"Chuyện này không sao, tiếp tục công việc!" Phong Minh Nguyệt không nói gì thêm, là y muốn em trai nghỉ ngơi thật tốt.
Tàn Tâm rất nhanh bị một đống văn kiện chiếm hết toàn bộ suy nghĩ.
Thấy em trai chăm chỉ làm việc, ba người đều cùng một chí hướng, là không muốn để cho những thứ vô nghĩa như lúc nãy xen vào quấy rối nó, có chuyện gì, đương nhiên để các anh giải quyết! Nhất là cái tên hỗn trướng không biết sống chết kia.