Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, người của bọn họ đi đến đón, khách sạn cũng sắp xếp xong xuôi, bọn họ liên tục tìm vài vị trí, cuối cùng chọn Phố Đông tân khu và ngã ba quận Hoàng Phố. Việc này xem xét đến sự gia tăng dân số của quận mới, mà quận cũ lại là trung tâm thành phố, quận cũ cũng có một ít nền móng dân số, còn có nhiều yếu tố khác nữa, nên chỉ định flagship store ở nơi này.
– Phố Đông của Thượng Hải là khu vực mới khai phá thuộc bờ đông sông Hoàng Phố, có quận mới Phố Đông (Tên Hán tự: 浦东新区- Phố Đông tân khu), từ năm 1992 trở về trước vẫn còn là huyện Xuyên Sa.
– Hoàng Phố là một trong chín quận của khu vực Phố Tây. Phố Tây là khu vực Thượng Hải lâu đời, nằm phía bờ tây sông Hoàng Phố. Chín quận này được gọi chung là Thượng Hải thị khu (上海市区) hay trung tâm thành phố (市中心), cho nên tác giả mới gọi là quận cũ (Theo Wikipedia)
Lần này bọn họ đầu tư nhân lực và vốn liếng quả thực không nhỏ, mặc dù khảo sát hiện trạng trước, nhưng mà trên cơ bản, chuyện này nếu đã trải qua nghị quyết đồng thời của ba ông anh, đó cũng chính là xu thế nhất định phải làm! Cho dù có bất kỳ trắc trở nào, vẫn phải vượt qua! Đặc biệt là sự khác nhau giữa các nền văn hóa.
Tàn Tâm cảm thấy mình gần đây có hơi thất thần, thế nhưng ở trong thời điểm này, lại có thể thất thần, vậy cậu cũng rất lợi hại.
Hạo Tinh nhìn ở trong mắt bộ dạng thất thần của Tàn Tâm, nhịn không được thầm thở dài một hơi. Mặc dù em trai hay suy nghĩ vẩn vơ, nhưng công việc đều vẫn sẽ làm tốt, thậm chí là làm rất hoàn mỹ, cho nên y cũng không tiện nhiều lời gì thêm.
"Kế tiếp chúng ta đi đâu?" Nhưng mà, để cho em trai thất thần hoài cũng không hay lắm, cho nên y mở miệng lên tiếng.
"Là phải đến công ty thiết kế nội thất thảo luận hợp đồng!" Tuy rằng người đang thất thần, nhưng mà Hạo Tinh vừa hỏi, vẫn lập tức theo phản xạ phản ứng kịp thời, cũng đưa ra câu trả lời chính xác, việc này đã sắp trở thành bản năng của cậu.
"Nếu như đi đến trà quán Hồng Kông (1) trước, còn kịp chứ?"
"Đương nhiên, giờ hẹn với công ty thiết kế nội thất còn cách đúng một tiếng, nghe nói gần đây có một trà quán Hồng Kông món ăn ở đó rất ngon!"
Khóe môi của Hạo Tinh kéo lên thành một nụ cười mê hoặc lòng người, hầu như không muốn ai phát giác liền thu hồi ngay lập tức, nhưng Tàn Tâm vẫn cảm giác được, tâm tình của anh trai dường như rất tốt.
Cuối cùng, bọn họ vẫn là đi đến trà quán Hồng Kông uống trà, ăn điểm tâm.
Gọi một bàn thức ăn ngon, Hạo Tinh rất tự nhiên gắp điểm tâm cho Tàn Tâm, mấy nhân viên cấp dưới sớm biết quan hệ của họ, cũng không có ai nói thêm một lời.
Lơ đãng, giống như ngắm cảnh trí ngoài cửa sổ, lại thấy được người quen, người đó giống y như trong trí nhớ, ba năm trôi qua, cái gì cũng không thay đổi, Lãnh Quân Kỳ ──
Chỉ là, tại sao người đàn ông đó lại xuất hiện ở nơi này.
Đây rốt cuộc chỉ là trùng hợp, hay là... Không, chỉ là trùng hợp mà thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Thu lại ánh mắt, cho anh trai một nụ cười ôn nhu, giống như nắng ấm rực rỡ của mùa thu.
Bọn họ dùng điểm tâm, nhưng mà, cho dù điểm tâm(2) được gọi là món ngon, nhưng vì ở nước ngoài đã lâu, ngược lại cảm thấy mấy món này ăn không quen.
Tàn Tâm không để việc mình thấy ai đó vào trong lòng, rất nhanh đã ném mọi thứ ra khỏi đầu.
Đợi thảo luận hợp đồng xong, lại gặp ai đó ở đại sảnh khách sạn, Tàn Tâm mới có chút nhận thức muộn màng. Bất quá, anh trai đại nhân thân mến không cảm giác được, người nào đó xuất hiện ở nơi này thật có cái gì không đúng, bởi vì Hạo Tinh chỉ gặp qua Lãnh Quân Kỳ một lần, căn bản không có ấn tượng sâu sắc, chớ nói chi lại trôi qua ba năm.
"Phong Tàn Tâm, em cũng ở đây?" Âm điệu hơi cao, làm cho Tàn Tâm xác định, chuyện này cũng không phải là do đối phương cố ý, ngày hôm nay chỉ là hoàn toàn trùng hợp, nhưng mà hắn cũng đến công tác ở bên này?
Nhìn áo sơ mi giản dị trên người của Lãnh Quân Kỳ, trong lòng liền đánh lên một dấu xx lớn, người này không phải là đến đây công tác, chắc là đến du lịch rồi!
"Lãnh tiên sinh, thật là trùng hợp, đã lâu không gặp!" Phong Tàn Tâm vừa nghĩ vậy, nhịn không được ở trong lòng âm thầm thở dài nói "thế giới này thật nhỏ". Bọn họ rõ ràng đã nhiều năm không gặp nhau, rõ ràng cũng không có hẹn ước, nhưng bởi vì nguyên nhân khác nhau, mà lại gặp nhau ở cái nơi này, lẽ nào, đây là muốn ám chỉ cậu điều gì sao?
"Tâm Tâm, đây là?" Hạo Tinh hơi nhướng mày, lãnh đạm mở miệng hỏi.
Làm cho anh trai đại nhân không hiểu rõ tình huống lên tiếng, Tàn Tâm lúng túng mỉm cười một tiếng, chuyện này thật đúng là một vấn đề phiền toái. Nhưng mà, muốn giấu nhẹm chuyện này với anh trai, dường như cũng ít có khả năng.
"Đây là Lãnh Quân Kỳ tiên sinh, là bạn cũ lúc em làm việc ở Đài Loan trước đây!"
Tàn Tâm phủ lên một gương mặt tươi cười giả tạo, rất lịch thiệp giới thiệu "Lãnh tiên sinh, đây là anh hai của tôi!"
Cậu phát hiện, cái gì đau lòng, cái gì khó chịu, đây dường như đã là chuyện rất lâu trước đây.
Cậu bây giờ thậm chí có thể vui vẻ giới thiệu người này là anh trai, may mà hôm nay tới chính là anh Hạo Tinh. Anh ấy ít gặp Lãnh Quân Kỳ nhất, hơn nữa Hạo Tinh có bệnh mau quên, miễn là anh ấy cho rằng không quan trọng, cũng không sao ghi nhớ, may quá! May ơi là may!
"Khó có thể gặp em, có thể mời em uống một ly cà phê được không?" Lãnh Quân Kỳ mở miệng hỏi.
Ba năm trôi qua, hắn thực sự thay đổi rất nhiều, trước đây hắn đều dùng giọng điệu ra lệnh với người khác, mà bây giờ đột nhiên lại hỏi ý kiến của cậu, Tàn Tâm nhịn không được liếc mắt nhìn Hạo Tinh.
Thấy Phong Hạo Tinh gật đầu, sau khi được cho phép, cậu mới đồng ý.
Nhìn thấy anh trai đi về phòng khách sạn nghỉ ngơi trước, hai người đi đến quán cà phê của khách sạn, Tàn Tâm gọi một ly cappuccino, còn Lãnh Quân Kỳ gọi một ly Lam Sơn(3). Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, dường như ai mở miệng trước cũng có chút kỳ lạ.
"Đã lâu không gặp, gần đây em khỏe không?" Hai người ngồi ở bàn tròn, ngồi trên sofa bằng da mềm mại rất thoải mái, Lãnh Quân Kỳ mở miệng trước.
"Cũng khỏe..."
Mặc dù mở đầu là cũ rích, nhưng chí ít có một sự khởi đầu, dù sao vẫn đỡ hơn không có cách nào trao đổi thêm.
Phong Tàn Tâm cầm ly cà phê lên, cái miệng nhỏ nhâm nhi từng hớp từng hớp.
Cách xa ba năm, theo thời gian qua đi, rất nhiều thứ cũng theo thời gian lắng đọng. Lãnh Quân Kỳ và Phong Tàn Tâm dây dưa với nhau hai năm, rồi cũng xa cách hơn ba năm, bất kể là tốt hay xấu, là ai vui vẻ hay ai đau lòng, đều cũng theo làn gió thổi đi. Chỉ là, cho dù trái tim đã bình phục theo thời gian, vào giờ phút này, giống như bị thôi thúc lần nữa, trái tim đập liên hồi.
Lãnh Quân Kỳ lại lên tiếng: "Trước là lỗi của tôi, không nên ăn giấm chua lung tung, cũng không nên không tôn trọng em, thực sự xin lỗi!" Ba năm trôi qua, chôn giấu tận đáy lòng vô số lời nói, có thể nói không bao giờ hết, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành mấy câu nói ngắn ngủi này. (⊙o⊙ yo ~ Kỳ ca nhà ta nói tiếng người rồi kìa)
Phong Tàn Tâm mở to mắt, rất kinh ngạc nhìn đối phương, cậu chưa từng có hy vọng Lãnh Quân Kỳ sẽ xin lỗi với mình, nhất là khi xa cách lâu như vậy. Nhưng mà, làm thế nào rốt cuộc hắn lại mang cái dáng vẻ này để nói mấy câu đó với cậu, còn nhớ rõ ba năm trước đây, hắn bá đạo như thế nào, làm những chuyện tàn nhẫn như vậy với cậu, lại thật không ngờ, hiện tại có thể nói xin lỗi với cậu.
Thời gian thực sự có thể làm thay đổi nhiều thứ, cho dù đối phương làm rất nhiều chuyện quá đáng với cậu, cậu vẫn bỏ qua những chuyện đó, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
"Em có thể, tha thứ cho tôi không?" Tuy rằng lời này không giống như Lãnh Quân Kỳ sẽ nói, thế nhưng hắn vẫn nói ra khỏi miệng. Bởi vì, ba năm nay, hắn chưa từng buông xuống, hoàn toàn không muốn buông ra người này. Hắn cải biến tính tình rất nhiều, mà người thanh niên trước mắt, thì cũng giống như ba năm trước đây, hầu như không có gì thay đổi. Cho dù đổi một góc độ khác nhìn người con trai trước mắt, thân hình thanh mảnh thon gọn, cũng giống như ba năm trước. Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng để ý Tàn Tâm, nhưng cũng không có cách nào tiếp cận, chỉ có thể nhân cơ hội này, gặp lại cậu.
Phong Tàn Tâm rũ mí mắt xuống, im lặng một hồi "Không có cái gì tha thứ hay không tha thứ, anh không có thiếu nợ tôi, tôi cũng không có thiếu nợ anh!"
"Từ nét mặt của em không nhìn ra đấy là lời thật lòng của em..."
Không phải lời thật lòng vậy thì như thế nào? Chẳng qua cậu bây giờ đã không hề gì, vì vậy đối với việc làm của người đàn ông này, cậu từ lâu đã không còn hận.
Khẽ híp mắt "Anh muốn tôi nói thế nào, cũng đã qua lâu rồi, còn muốn tôi vẫn để oán hận và tức giận ở trong lòng sao? Chuyện này rốt cuộc chỉ là tự tôi chuốc lấy, không có cần thiết đâu!"
"Anh vẫn chưa quên em!" Đổi xưng hô từ đây nhé ( ^▽^)
"Nhìn ra được, không thì chúng ta cũng sẽ không ngồi đây uống cà phê!" Hiếm thấy, giọng của Tàn Tâm có hơi mỉa mai.
"Em không hiểu ý của anh, anh nói là, trong lòng anh vẫn còn có em!"
Tàn Tâm nghe nói như thế, khóe mắt nhất thời đỏ hoe, lời này tại sao lúc trước không nói. Để bây giờ, khi hắn đã làm những chuyện kia với mình trước đây, mà còn để các anh biết hết tất cả, cho dù trải qua ba năm, cũng không biết mấy anh còn nhớ rõ hay không.
Tại sao sau khi trái tim của cậu đã ngủ yên, lại đến quấy nhiễu nó chứ?
Cậu cũng không biết phải nói gì bây giờ, cậu chỉ cảm thấy trái tim đau quá, làm cho cậu khó có thể khắc chế.
Muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành trầm mặc.
Hết chương 23
_________________________
✧ Chú Thích:
1. Trà quán Hồng Kông cũng là một kiểu thưởng thức trà như "trà chiều của người Anh", là một bữa ăn sáng cùng với nước trà và những món điểm tâm không thể thiếu, một loại ẩm thực phong tục dân gian Trung Quốc. Ở Hồng Kông và Quảng Đông, người dân nơi này có tập quán uống trà sáng, vì thế mới cho ra đời các loại trà quán theo phong cách của người Hồng Kông. (Cre: Bai du)
2. Điểm tâm: Theo cách phát âm của người Hoa gọi là dim sum, tiếng Việt thường gọi là điểm tâm; chữ Hán: 點心 (Phồn Thể) – 点心 ( Giản thể), nghĩa là lót dạ, là một loại hình ẩm thực Trung Hoa bao gồm rất nhiều món ăn nhẹ hợp lại và thường phục vụ cho bữa ăn sáng.
Đây là những món ăn truyền thống lâu đời của người Trung Quốc, nhất là tại vùng Quảng Đông và Hồng Kông, có tổng cộng trên dưới 100 món khác nhau được chế biến chủ yếu từ nguyên liệu bột gạo, bột mì... và các loại nhân thịt, nhân hải sản được hấp bằng những rổ tre.
Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, người của bọn họ đi đến đón, khách sạn cũng sắp xếp xong xuôi, bọn họ liên tục tìm vài vị trí, cuối cùng chọn Phố Đông tân khu và ngã ba quận Hoàng Phố. Việc này xem xét đến sự gia tăng dân số của quận mới, mà quận cũ lại là trung tâm thành phố, quận cũ cũng có một ít nền móng dân số, còn có nhiều yếu tố khác nữa, nên chỉ định flagship store ở nơi này.
– Phố Đông của Thượng Hải là khu vực mới khai phá thuộc bờ đông sông Hoàng Phố, có quận mới Phố Đông (Tên Hán tự: 浦东新区- Phố Đông tân khu), từ năm trở về trước vẫn còn là huyện Xuyên Sa.
– Hoàng Phố là một trong chín quận của khu vực Phố Tây. Phố Tây là khu vực Thượng Hải lâu đời, nằm phía bờ tây sông Hoàng Phố. Chín quận này được gọi chung là Thượng Hải thị khu (上海市区) hay trung tâm thành phố (市中心), cho nên tác giả mới gọi là quận cũ (Theo Wikipedia)
Lần này bọn họ đầu tư nhân lực và vốn liếng quả thực không nhỏ, mặc dù khảo sát hiện trạng trước, nhưng mà trên cơ bản, chuyện này nếu đã trải qua nghị quyết đồng thời của ba ông anh, đó cũng chính là xu thế nhất định phải làm! Cho dù có bất kỳ trắc trở nào, vẫn phải vượt qua! Đặc biệt là sự khác nhau giữa các nền văn hóa.
Tàn Tâm cảm thấy mình gần đây có hơi thất thần, thế nhưng ở trong thời điểm này, lại có thể thất thần, vậy cậu cũng rất lợi hại.
Hạo Tinh nhìn ở trong mắt bộ dạng thất thần của Tàn Tâm, nhịn không được thầm thở dài một hơi. Mặc dù em trai hay suy nghĩ vẩn vơ, nhưng công việc đều vẫn sẽ làm tốt, thậm chí là làm rất hoàn mỹ, cho nên y cũng không tiện nhiều lời gì thêm.
"Kế tiếp chúng ta đi đâu?" Nhưng mà, để cho em trai thất thần hoài cũng không hay lắm, cho nên y mở miệng lên tiếng.
"Là phải đến công ty thiết kế nội thất thảo luận hợp đồng!" Tuy rằng người đang thất thần, nhưng mà Hạo Tinh vừa hỏi, vẫn lập tức theo phản xạ phản ứng kịp thời, cũng đưa ra câu trả lời chính xác, việc này đã sắp trở thành bản năng của cậu.
"Nếu như đi đến trà quán Hồng Kông () trước, còn kịp chứ?"
"Đương nhiên, giờ hẹn với công ty thiết kế nội thất còn cách đúng một tiếng, nghe nói gần đây có một trà quán Hồng Kông món ăn ở đó rất ngon!"
Khóe môi của Hạo Tinh kéo lên thành một nụ cười mê hoặc lòng người, hầu như không muốn ai phát giác liền thu hồi ngay lập tức, nhưng Tàn Tâm vẫn cảm giác được, tâm tình của anh trai dường như rất tốt.
Cuối cùng, bọn họ vẫn là đi đến trà quán Hồng Kông uống trà, ăn điểm tâm.
Gọi một bàn thức ăn ngon, Hạo Tinh rất tự nhiên gắp điểm tâm cho Tàn Tâm, mấy nhân viên cấp dưới sớm biết quan hệ của họ, cũng không có ai nói thêm một lời.
Lơ đãng, giống như ngắm cảnh trí ngoài cửa sổ, lại thấy được người quen, người đó giống y như trong trí nhớ, ba năm trôi qua, cái gì cũng không thay đổi, Lãnh Quân Kỳ ──
Chỉ là, tại sao người đàn ông đó lại xuất hiện ở nơi này.
Đây rốt cuộc chỉ là trùng hợp, hay là... Không, chỉ là trùng hợp mà thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.
Thu lại ánh mắt, cho anh trai một nụ cười ôn nhu, giống như nắng ấm rực rỡ của mùa thu.
Bọn họ dùng điểm tâm, nhưng mà, cho dù điểm tâm() được gọi là món ngon, nhưng vì ở nước ngoài đã lâu, ngược lại cảm thấy mấy món này ăn không quen.
Tàn Tâm không để việc mình thấy ai đó vào trong lòng, rất nhanh đã ném mọi thứ ra khỏi đầu.
Đợi thảo luận hợp đồng xong, lại gặp ai đó ở đại sảnh khách sạn, Tàn Tâm mới có chút nhận thức muộn màng. Bất quá, anh trai đại nhân thân mến không cảm giác được, người nào đó xuất hiện ở nơi này thật có cái gì không đúng, bởi vì Hạo Tinh chỉ gặp qua Lãnh Quân Kỳ một lần, căn bản không có ấn tượng sâu sắc, chớ nói chi lại trôi qua ba năm.
"Phong Tàn Tâm, em cũng ở đây?" Âm điệu hơi cao, làm cho Tàn Tâm xác định, chuyện này cũng không phải là do đối phương cố ý, ngày hôm nay chỉ là hoàn toàn trùng hợp, nhưng mà hắn cũng đến công tác ở bên này?
Nhìn áo sơ mi giản dị trên người của Lãnh Quân Kỳ, trong lòng liền đánh lên một dấu xx lớn, người này không phải là đến đây công tác, chắc là đến du lịch rồi!
"Lãnh tiên sinh, thật là trùng hợp, đã lâu không gặp!" Phong Tàn Tâm vừa nghĩ vậy, nhịn không được ở trong lòng âm thầm thở dài nói "thế giới này thật nhỏ". Bọn họ rõ ràng đã nhiều năm không gặp nhau, rõ ràng cũng không có hẹn ước, nhưng bởi vì nguyên nhân khác nhau, mà lại gặp nhau ở cái nơi này, lẽ nào, đây là muốn ám chỉ cậu điều gì sao?
"Tâm Tâm, đây là?" Hạo Tinh hơi nhướng mày, lãnh đạm mở miệng hỏi.
Làm cho anh trai đại nhân không hiểu rõ tình huống lên tiếng, Tàn Tâm lúng túng mỉm cười một tiếng, chuyện này thật đúng là một vấn đề phiền toái. Nhưng mà, muốn giấu nhẹm chuyện này với anh trai, dường như cũng ít có khả năng.
"Đây là Lãnh Quân Kỳ tiên sinh, là bạn cũ lúc em làm việc ở Đài Loan trước đây!"
Tàn Tâm phủ lên một gương mặt tươi cười giả tạo, rất lịch thiệp giới thiệu "Lãnh tiên sinh, đây là anh hai của tôi!"
Cậu phát hiện, cái gì đau lòng, cái gì khó chịu, đây dường như đã là chuyện rất lâu trước đây.
Cậu bây giờ thậm chí có thể vui vẻ giới thiệu người này là anh trai, may mà hôm nay tới chính là anh Hạo Tinh. Anh ấy ít gặp Lãnh Quân Kỳ nhất, hơn nữa Hạo Tinh có bệnh mau quên, miễn là anh ấy cho rằng không quan trọng, cũng không sao ghi nhớ, may quá! May ơi là may!
"Khó có thể gặp em, có thể mời em uống một ly cà phê được không?" Lãnh Quân Kỳ mở miệng hỏi.
Ba năm trôi qua, hắn thực sự thay đổi rất nhiều, trước đây hắn đều dùng giọng điệu ra lệnh với người khác, mà bây giờ đột nhiên lại hỏi ý kiến của cậu, Tàn Tâm nhịn không được liếc mắt nhìn Hạo Tinh.
Thấy Phong Hạo Tinh gật đầu, sau khi được cho phép, cậu mới đồng ý.
Nhìn thấy anh trai đi về phòng khách sạn nghỉ ngơi trước, hai người đi đến quán cà phê của khách sạn, Tàn Tâm gọi một ly cappuccino, còn Lãnh Quân Kỳ gọi một ly Lam Sơn(). Bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ, dường như ai mở miệng trước cũng có chút kỳ lạ.
"Đã lâu không gặp, gần đây em khỏe không?" Hai người ngồi ở bàn tròn, ngồi trên sofa bằng da mềm mại rất thoải mái, Lãnh Quân Kỳ mở miệng trước.
"Cũng khỏe..."
Mặc dù mở đầu là cũ rích, nhưng chí ít có một sự khởi đầu, dù sao vẫn đỡ hơn không có cách nào trao đổi thêm.
Phong Tàn Tâm cầm ly cà phê lên, cái miệng nhỏ nhâm nhi từng hớp từng hớp.
Cách xa ba năm, theo thời gian qua đi, rất nhiều thứ cũng theo thời gian lắng đọng. Lãnh Quân Kỳ và Phong Tàn Tâm dây dưa với nhau hai năm, rồi cũng xa cách hơn ba năm, bất kể là tốt hay xấu, là ai vui vẻ hay ai đau lòng, đều cũng theo làn gió thổi đi. Chỉ là, cho dù trái tim đã bình phục theo thời gian, vào giờ phút này, giống như bị thôi thúc lần nữa, trái tim đập liên hồi.
Lãnh Quân Kỳ lại lên tiếng: "Trước là lỗi của tôi, không nên ăn giấm chua lung tung, cũng không nên không tôn trọng em, thực sự xin lỗi!" Ba năm trôi qua, chôn giấu tận đáy lòng vô số lời nói, có thể nói không bao giờ hết, nhưng cuối cùng chỉ có thể hóa thành mấy câu nói ngắn ngủi này. (⊙o⊙ yo ~ Kỳ ca nhà ta nói tiếng người rồi kìa)
Phong Tàn Tâm mở to mắt, rất kinh ngạc nhìn đối phương, cậu chưa từng có hy vọng Lãnh Quân Kỳ sẽ xin lỗi với mình, nhất là khi xa cách lâu như vậy. Nhưng mà, làm thế nào rốt cuộc hắn lại mang cái dáng vẻ này để nói mấy câu đó với cậu, còn nhớ rõ ba năm trước đây, hắn bá đạo như thế nào, làm những chuyện tàn nhẫn như vậy với cậu, lại thật không ngờ, hiện tại có thể nói xin lỗi với cậu.
Thời gian thực sự có thể làm thay đổi nhiều thứ, cho dù đối phương làm rất nhiều chuyện quá đáng với cậu, cậu vẫn bỏ qua những chuyện đó, rốt cuộc là không đúng chỗ nào?
"Em có thể, tha thứ cho tôi không?" Tuy rằng lời này không giống như Lãnh Quân Kỳ sẽ nói, thế nhưng hắn vẫn nói ra khỏi miệng. Bởi vì, ba năm nay, hắn chưa từng buông xuống, hoàn toàn không muốn buông ra người này. Hắn cải biến tính tình rất nhiều, mà người thanh niên trước mắt, thì cũng giống như ba năm trước đây, hầu như không có gì thay đổi. Cho dù đổi một góc độ khác nhìn người con trai trước mắt, thân hình thanh mảnh thon gọn, cũng giống như ba năm trước. Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng để ý Tàn Tâm, nhưng cũng không có cách nào tiếp cận, chỉ có thể nhân cơ hội này, gặp lại cậu.
Phong Tàn Tâm rũ mí mắt xuống, im lặng một hồi "Không có cái gì tha thứ hay không tha thứ, anh không có thiếu nợ tôi, tôi cũng không có thiếu nợ anh!"
"Từ nét mặt của em không nhìn ra đấy là lời thật lòng của em..."
Không phải lời thật lòng vậy thì như thế nào? Chẳng qua cậu bây giờ đã không hề gì, vì vậy đối với việc làm của người đàn ông này, cậu từ lâu đã không còn hận.
Khẽ híp mắt "Anh muốn tôi nói thế nào, cũng đã qua lâu rồi, còn muốn tôi vẫn để oán hận và tức giận ở trong lòng sao? Chuyện này rốt cuộc chỉ là tự tôi chuốc lấy, không có cần thiết đâu!"
"Anh vẫn chưa quên em!" Đổi xưng hô từ đây nhé ( ^▽^)
"Nhìn ra được, không thì chúng ta cũng sẽ không ngồi đây uống cà phê!" Hiếm thấy, giọng của Tàn Tâm có hơi mỉa mai.
"Em không hiểu ý của anh, anh nói là, trong lòng anh vẫn còn có em!"
Tàn Tâm nghe nói như thế, khóe mắt nhất thời đỏ hoe, lời này tại sao lúc trước không nói. Để bây giờ, khi hắn đã làm những chuyện kia với mình trước đây, mà còn để các anh biết hết tất cả, cho dù trải qua ba năm, cũng không biết mấy anh còn nhớ rõ hay không.
Tại sao sau khi trái tim của cậu đã ngủ yên, lại đến quấy nhiễu nó chứ?
Cậu cũng không biết phải nói gì bây giờ, cậu chỉ cảm thấy trái tim đau quá, làm cho cậu khó có thể khắc chế.
Muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại chỉ có thể hóa thành trầm mặc.
Hết chương
_________________________
✧ Chú Thích:
. Trà quán Hồng Kông cũng là một kiểu thưởng thức trà như "trà chiều của người Anh", là một bữa ăn sáng cùng với nước trà và những món điểm tâm không thể thiếu, một loại ẩm thực phong tục dân gian Trung Quốc. Ở Hồng Kông và Quảng Đông, người dân nơi này có tập quán uống trà sáng, vì thế mới cho ra đời các loại trà quán theo phong cách của người Hồng Kông. (Cre: Bai du)
. Điểm tâm: Theo cách phát âm của người Hoa gọi là dim sum, tiếng Việt thường gọi là điểm tâm; chữ Hán: 點心 (Phồn Thể) – 点心 ( Giản thể), nghĩa là lót dạ, là một loại hình ẩm thực Trung Hoa bao gồm rất nhiều món ăn nhẹ hợp lại và thường phục vụ cho bữa ăn sáng.
Đây là những món ăn truyền thống lâu đời của người Trung Quốc, nhất là tại vùng Quảng Đông và Hồng Kông, có tổng cộng trên dưới món khác nhau được chế biến chủ yếu từ nguyên liệu bột gạo, bột mì... và các loại nhân thịt, nhân hải sản được hấp bằng những rổ tre.