Tàn Tâm và Ánh Ảnh cũng không có đi xa, chỉ đơn giản dùng cơm ở quán ăn gần công ty. Ánh Ảnh chọn một phần thịt rán là món chính ăn với cơm, và thêm một khay bánh ngọt, còn Tàn Tâm chỉ chọn đại một phần cơm thịt bò và nhấm nháp thức uống.
"Tâm Tâm, cái tên biến thái kia rõ ràng đã trừng mắt với anh lúc sáng! Thiệt khó ưa mà! Hắn ta thật bất lịch sự!" Ánh Ảnh chống đầu, vừa uống trà hoa quả vừa nghi ngờ hỏi chuyện, nhưng giọng điệu vẫn còn rất tức giận.
"Anh ta là cấp trên của em, nếu nói thẳng ra thì anh ta là "y thực phụ mẫu" của em!" Dĩ nhiên điều quan trọng nhất không nói ra, Lãnh Quân Kỳ có thể xem như là bạn trai của cậu nữa!
*Y thực phụ mẫu: ý muốn nói cuộc sống phụ thuộc vào người khác
"Cho dù là như vậy cũng không thể rình trộm lung tung chứ! Mau chóng rời khỏi cái công ty đó, trở về giúp anh cả đi!" Ánh Ảnh không vui nói.
"Anh ba, lúc nãy anh gọi điện cho em mà em không có nhận đó, vì em đang nói chuyện với anh Nguyệt!" Phong Tàn Tâm rất không khách sáo ném một quả bom lớn cho người nào đó.
"Khụ khụ... Cái gì!? Anh Nguyệt có kể chuyện gì không?" Đang uống trà hoa quả, Ánh Ảnh bất chợt bị sặc.
"Không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua muốn em nói với anh... Kêu anh mau trở về xin lỗi với tổng giám đốc Kelena... Ánh Ảnh, sao anh lại làm hỏng chuyện làm ăn của anh Nguyệt, anh biết rõ tập đoàn của gia đình mình quan trọng biết bao nhiêu đối với anh ấy..."
"Tâm Tâm, anh biết rồi! Để cho anh khuây khoả một chút được không, anh thật sự không muốn về sớm như vậy, anh nhất định sẽ trở về mà, có thể không?" Ánh Ảnh thấy cái dáng vẻ chuẩn bị lải nhải của Tàn Tâm, liền lập tức phủ lên mặt sự cam đoan cũng thuận tiện nói ra yêu cầu.
"Được, em không nói, anh Ánh Ảnh muốn nghỉ ngơi đến khi nào cũng được, em chỉ là muốn nói qua với anh một chút, vì anh Nguyệt rất lo lắng cho anh. Hơn nữa tổng giám đốc Kelena cũng không phải dễ ứng phó, anh Nguyệt lo lắng cho an nguy của anh, cho nên mới muốn anh nói lời xin lỗi với người ta, thì chuyện gì cũng không sao!"
"Sự việc mới không có đơn giản như vậy..." Tên đó... Đúng là một tên đại biến thái.
"Sao?" Tàn Tâm nghi ngờ nhìn Ánh Ảnh.
"Không, không có gì... Ăn cơm đi, anh đói quá!" Để làm yên lòng em trai, Ánh Ảnh lập tức bày ra vẻ mặt cùng với cái cớ mà trăm phần trăm đều thành công.
"Ừ!"
"Tâm Tâm, mấy năm nay có phải đã gặp được người làm cho em động tâm?"
Tàn Tâm im lặng, nhìn nét mặt của cậu cũng biết trong lòng cậu chắn chắn là có người nào rồi.
"Là ai?" Ánh Ảnh lại ném thêm một câu hỏi cho cậu.
"Anh ta là một người cực kỳ kiêu ngạo, một loại người nhàm chán, em không biết ở trong lòng của anh ta em chiếm được mấy phần vị trí, hay nói đúng hơn là trong lòng anh ta thực sự có em không?"
"Tâm Tâm, em có người mình thích nhưng không cho bọn anh biết, em thậm chí không biết địa vị của mình, hai năm qua em rốt cuộc sống ra sao?" Trong mắt Ánh Ảnh mang theo một chút tức giận.
"Anh ba?" Trong mắt Tàn Tâm có hơi kinh ngạc, từ khi cậu có ký ức đến nay, Ánh Ảnh chưa từng nói chuyện với cậu như vậy, thậm chí giọng nói cũng mang theo tức giận.
"Xin lỗi, anh quá kích động! Nếu như anh cả biết hai năm qua em trải qua cuộc sống thế này, sợ rằng có thể tức giận hơn anh. Anh vẫn nghĩ trong hai năm qua, em đã trải qua cuộc sống như em muốn, cho là em vẫn sống rất tốt nên không liên lạc với em, nào ngờ..."
"Anh ba, không có khoa trương như thế đâu! Em đã có được... Chỉ là có chút không thích ứng mà thôi!" Tàn Tâm phát hiện Ánh Ảnh có chút hiểu lầm, nhịn không được mở miệng giải thích.
"Còn dám biện bạch!? Thằng nhóc chết bầm này!" Ánh Ảnh nhéo một cái trên gò má của Tàn Tâm.
Gò má của Tàn Tâm nhất thời đỏ một bên mặt, đôi mắt phượng xinh đẹp nổi lên một tầng hơi nước.
"Aiyo ~ Tâm Tâm, chớ tự mình ủy khuất, không có chuyện gì không giải quyết được, nếu như em muốn biết tâm ý của người yêu thì dễ lắm mà. Làm một chuyện gì đó để cho anh ta tức giận, quan sát thái độ của anh ta, là biết được vị trí của em trong lòng người ta!" Ánh Ảnh nhìn như vô cảm, từ trong giọng nói của y cũng có thể cảm nhận được y tuyệt đối không phải nói thế thôi, rốt cuộc là vì chuyện gì, anh trai của mình lại đưa ra đề nghị như vậy, những điều này không giống như là Ánh Ảnh có thể nói ra. Giống như Ánh Ảnh đang nói vòng vo, là ám chỉ muốn cậu về nhà, hay là y đang kêu cậu vứt bỏ người yêu kia đi, tóm lại là sẽ không "bình thường" đưa ra đề nghị như thế.
"Vâng..." Tàn Tâm với tâm tư rối loạn, cậu không biết rốt cuộc làm sao để so sánh đây, giống như anh ba nói đi thử Lãnh Quân Kỳ sẽ tìm được vị trí của mình, hay là...
Tàn Tâm ném những tâm tư hỗn độn ra phía sau, cúi đầu ăn phần cơm của mình.
Sau khi ăn xong, từ đây đến giờ làm việc buổi chiều còn nửa giờ, Tàn Tâm chống đầu ngẩn người nhìn về phía trước.
"Tâm Tâm, em ở đây phát ngốc cái gì? Nghĩ đến chuyện gì mà nhập thần như vậy?" Tay của Ánh Ảnh huơ huơ ở trước mặt Tàn Tâm, thấy cậu hoàn toàn không có phản ứng, nhịn không được cười hỏi.
Tàn Tâm thình lình phục hồi tinh thần lại, lộ ra một nụ cười nhạt.
"Anh Ánh Ảnh, em còn phải về đi làm! Buổi tối em sẽ về nhà nấu cơm cho anh, anh muốn ăn cái gì?" Tàn Tâm mỉm cười yếu ớt hỏi.
"Ừ... Tâm Tâm cứ quyết định, anh đều ăn được, phải mau trở về nhà đó! Không thì anh ở nhà ôm chăn bông một mình rất khó chịu!" Ánh Ảnh vừa khôi phục lại nụ cười, nhất thời làm cho tâm tình nặng nề của Tàn Tâm biến mất không còn.
"Được, em nhất định sẽ trở về sớm, còn anh trở về đừng để lạc đường! Anh biết địa chỉ nhà em chứ?"
Ánh Ảnh nhất thời toát mồ hôi lạnh, y đã quên!
"Bây giờ em đã viết địa chỉ nhà em cho anh rồi! Đừng lạc đường! Đến nhà nhớ gọi điện lại cho em!" Tàn Tâm rất nhanh viết địa chỉ cho Ánh Ảnh.
"Anh ba, em phải đi! Không thì sẽ bị trễ giờ làm!" Tàn Tâm đặt mảnh giấy xuống, phất phất tay tính tiền rồi rời đi!
Khi không còn trông thấy cậu ở nơi này, Phong Ánh Ảnh với vẻ mặt vô cảm ăn thức ăn trên bàn.
Trong lòng tràn ngập bất mãn mãnh liệt, rốt cuộc đứa em trai mình thương yêu nhất đã xảy ra chuyện gì, rất khó bắt gặp vẻ mặt ưu buồn của nó, tuy rằng trước đây Tàn Tâm cũng là một bộ dáng ôn hòa, nhưng chí ít nó cũng không có khổ sở như thế. Vừa rồi Tàn Tâm tuy rằng đang ngẩn người, nhưng sống chung với nhau lâu như vậy, y biết rõ em trai của mình khổ sở là vì lời y nói, người yêu của nó chắc chắn tệ lắm! Không thì Tàn Tâm cũng không có để lộ cái bộ dáng này.
Tốt nhất đừng để cho y biết tên khốn đó bắt nạt Tàn Tâm, không thì nhất định sẽ phanh thay hắn ra. Ánh Ảnh tức giận nghĩ.
Hết chương 6
Tàn Tâm và Ánh Ảnh cũng không có đi xa, chỉ đơn giản dùng cơm ở quán ăn gần công ty. Ánh Ảnh chọn một phần thịt rán là món chính ăn với cơm, và thêm một khay bánh ngọt, còn Tàn Tâm chỉ chọn đại một phần cơm thịt bò và nhấm nháp thức uống.
"Tâm Tâm, cái tên biến thái kia rõ ràng đã trừng mắt với anh lúc sáng! Thiệt khó ưa mà! Hắn ta thật bất lịch sự!" Ánh Ảnh chống đầu, vừa uống trà hoa quả vừa nghi ngờ hỏi chuyện, nhưng giọng điệu vẫn còn rất tức giận.
"Anh ta là cấp trên của em, nếu nói thẳng ra thì anh ta là "y thực phụ mẫu" của em!" Dĩ nhiên điều quan trọng nhất không nói ra, Lãnh Quân Kỳ có thể xem như là bạn trai của cậu nữa!
Y thực phụ mẫu: ý muốn nói cuộc sống phụ thuộc vào người khác
"Cho dù là như vậy cũng không thể rình trộm lung tung chứ! Mau chóng rời khỏi cái công ty đó, trở về giúp anh cả đi!" Ánh Ảnh không vui nói.
"Anh ba, lúc nãy anh gọi điện cho em mà em không có nhận đó, vì em đang nói chuyện với anh Nguyệt!" Phong Tàn Tâm rất không khách sáo ném một quả bom lớn cho người nào đó.
"Khụ khụ... Cái gì!? Anh Nguyệt có kể chuyện gì không?" Đang uống trà hoa quả, Ánh Ảnh bất chợt bị sặc.
"Không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua muốn em nói với anh... Kêu anh mau trở về xin lỗi với tổng giám đốc Kelena... Ánh Ảnh, sao anh lại làm hỏng chuyện làm ăn của anh Nguyệt, anh biết rõ tập đoàn của gia đình mình quan trọng biết bao nhiêu đối với anh ấy..."
"Tâm Tâm, anh biết rồi! Để cho anh khuây khoả một chút được không, anh thật sự không muốn về sớm như vậy, anh nhất định sẽ trở về mà, có thể không?" Ánh Ảnh thấy cái dáng vẻ chuẩn bị lải nhải của Tàn Tâm, liền lập tức phủ lên mặt sự cam đoan cũng thuận tiện nói ra yêu cầu.
"Được, em không nói, anh Ánh Ảnh muốn nghỉ ngơi đến khi nào cũng được, em chỉ là muốn nói qua với anh một chút, vì anh Nguyệt rất lo lắng cho anh. Hơn nữa tổng giám đốc Kelena cũng không phải dễ ứng phó, anh Nguyệt lo lắng cho an nguy của anh, cho nên mới muốn anh nói lời xin lỗi với người ta, thì chuyện gì cũng không sao!"
"Sự việc mới không có đơn giản như vậy..." Tên đó... Đúng là một tên đại biến thái.
"Sao?" Tàn Tâm nghi ngờ nhìn Ánh Ảnh.
"Không, không có gì... Ăn cơm đi, anh đói quá!" Để làm yên lòng em trai, Ánh Ảnh lập tức bày ra vẻ mặt cùng với cái cớ mà trăm phần trăm đều thành công.
"Ừ!"
"Tâm Tâm, mấy năm nay có phải đã gặp được người làm cho em động tâm?"
Tàn Tâm im lặng, nhìn nét mặt của cậu cũng biết trong lòng cậu chắn chắn là có người nào rồi.
"Là ai?" Ánh Ảnh lại ném thêm một câu hỏi cho cậu.
"Anh ta là một người cực kỳ kiêu ngạo, một loại người nhàm chán, em không biết ở trong lòng của anh ta em chiếm được mấy phần vị trí, hay nói đúng hơn là trong lòng anh ta thực sự có em không?"
"Tâm Tâm, em có người mình thích nhưng không cho bọn anh biết, em thậm chí không biết địa vị của mình, hai năm qua em rốt cuộc sống ra sao?" Trong mắt Ánh Ảnh mang theo một chút tức giận.
"Anh ba?" Trong mắt Tàn Tâm có hơi kinh ngạc, từ khi cậu có ký ức đến nay, Ánh Ảnh chưa từng nói chuyện với cậu như vậy, thậm chí giọng nói cũng mang theo tức giận.
"Xin lỗi, anh quá kích động! Nếu như anh cả biết hai năm qua em trải qua cuộc sống thế này, sợ rằng có thể tức giận hơn anh. Anh vẫn nghĩ trong hai năm qua, em đã trải qua cuộc sống như em muốn, cho là em vẫn sống rất tốt nên không liên lạc với em, nào ngờ..."
"Anh ba, không có khoa trương như thế đâu! Em đã có được... Chỉ là có chút không thích ứng mà thôi!" Tàn Tâm phát hiện Ánh Ảnh có chút hiểu lầm, nhịn không được mở miệng giải thích.
"Còn dám biện bạch!? Thằng nhóc chết bầm này!" Ánh Ảnh nhéo một cái trên gò má của Tàn Tâm.
Gò má của Tàn Tâm nhất thời đỏ một bên mặt, đôi mắt phượng xinh đẹp nổi lên một tầng hơi nước.
"Aiyo ~ Tâm Tâm, chớ tự mình ủy khuất, không có chuyện gì không giải quyết được, nếu như em muốn biết tâm ý của người yêu thì dễ lắm mà. Làm một chuyện gì đó để cho anh ta tức giận, quan sát thái độ của anh ta, là biết được vị trí của em trong lòng người ta!" Ánh Ảnh nhìn như vô cảm, từ trong giọng nói của y cũng có thể cảm nhận được y tuyệt đối không phải nói thế thôi, rốt cuộc là vì chuyện gì, anh trai của mình lại đưa ra đề nghị như vậy, những điều này không giống như là Ánh Ảnh có thể nói ra. Giống như Ánh Ảnh đang nói vòng vo, là ám chỉ muốn cậu về nhà, hay là y đang kêu cậu vứt bỏ người yêu kia đi, tóm lại là sẽ không "bình thường" đưa ra đề nghị như thế.
"Vâng..." Tàn Tâm với tâm tư rối loạn, cậu không biết rốt cuộc làm sao để so sánh đây, giống như anh ba nói đi thử Lãnh Quân Kỳ sẽ tìm được vị trí của mình, hay là...
Tàn Tâm ném những tâm tư hỗn độn ra phía sau, cúi đầu ăn phần cơm của mình.
Sau khi ăn xong, từ đây đến giờ làm việc buổi chiều còn nửa giờ, Tàn Tâm chống đầu ngẩn người nhìn về phía trước.
"Tâm Tâm, em ở đây phát ngốc cái gì? Nghĩ đến chuyện gì mà nhập thần như vậy?" Tay của Ánh Ảnh huơ huơ ở trước mặt Tàn Tâm, thấy cậu hoàn toàn không có phản ứng, nhịn không được cười hỏi.
Tàn Tâm thình lình phục hồi tinh thần lại, lộ ra một nụ cười nhạt.
"Anh Ánh Ảnh, em còn phải về đi làm! Buổi tối em sẽ về nhà nấu cơm cho anh, anh muốn ăn cái gì?" Tàn Tâm mỉm cười yếu ớt hỏi.
"Ừ... Tâm Tâm cứ quyết định, anh đều ăn được, phải mau trở về nhà đó! Không thì anh ở nhà ôm chăn bông một mình rất khó chịu!" Ánh Ảnh vừa khôi phục lại nụ cười, nhất thời làm cho tâm tình nặng nề của Tàn Tâm biến mất không còn.
"Được, em nhất định sẽ trở về sớm, còn anh trở về đừng để lạc đường! Anh biết địa chỉ nhà em chứ?"
Ánh Ảnh nhất thời toát mồ hôi lạnh, y đã quên!
"Bây giờ em đã viết địa chỉ nhà em cho anh rồi! Đừng lạc đường! Đến nhà nhớ gọi điện lại cho em!" Tàn Tâm rất nhanh viết địa chỉ cho Ánh Ảnh.
"Anh ba, em phải đi! Không thì sẽ bị trễ giờ làm!" Tàn Tâm đặt mảnh giấy xuống, phất phất tay tính tiền rồi rời đi!
Khi không còn trông thấy cậu ở nơi này, Phong Ánh Ảnh với vẻ mặt vô cảm ăn thức ăn trên bàn.
Trong lòng tràn ngập bất mãn mãnh liệt, rốt cuộc đứa em trai mình thương yêu nhất đã xảy ra chuyện gì, rất khó bắt gặp vẻ mặt ưu buồn của nó, tuy rằng trước đây Tàn Tâm cũng là một bộ dáng ôn hòa, nhưng chí ít nó cũng không có khổ sở như thế. Vừa rồi Tàn Tâm tuy rằng đang ngẩn người, nhưng sống chung với nhau lâu như vậy, y biết rõ em trai của mình khổ sở là vì lời y nói, người yêu của nó chắc chắn tệ lắm! Không thì Tàn Tâm cũng không có để lộ cái bộ dáng này.
Tốt nhất đừng để cho y biết tên khốn đó bắt nạt Tàn Tâm, không thì nhất định sẽ phanh thay hắn ra. Ánh Ảnh tức giận nghĩ.
Hết chương