Nhờ sự giúp đỡ của Cha và các nữ tu, nhóm người Minh Hân nhanh chóng kết nối liên lạc được với Khánh Ân.
- Không cần phiền đến Cha và các sơ, tôi sẽ tự tìm đến các người thôi. – Khánh Ân tỏ ra thản nhiên khi người đầu dây là Minh Hân.
- Em không biết vì sao chị làm thế này nhưng trả thằng bé về với mẹ nó là việc làm tốt nhất lúc này. – Minh Hân nói.
Phía bên kia, Khánh Ân im lặng, một lúc lâu khiến Minh Hân phải gọi một tiếng rồi đưa mắt nhìn ba người xung quanh. Rồi Khánh Ân lại nói:
- Tôi sẽ không vào vấn đề cho đến khi người nghe máy là Vương Hạnh Du.
Minh Hân lại nhìn sang họ, bọn họ đều nghe thấy lời Khánh Ân. Hạnh Du bình tĩnh lên tiếng:
- Khánh Ân, là tôi – Vương Hạnh Du.
Khánh Ân nở một nụ cười, lên tiếng:
- Rusia, chào. – Quả nhiên Khánh Ân trực tiếp nói đến vấn đề. – Các người tới đây đi, tới đón thằng bé về, nhưng hãy nhớ là, bao nhiêu người tới thì bấy nhiêu người về.
Bốn người họ nhìn nhau, lần này, Khánh Ân trực tiếp nhắm tới Hạnh Du, ý của cô là Hạnh Du ở lại, và Nguyên Vũ con trai cô được an toàn trở về.
Theo địa chỉ mà Khánh Ân cung cấp, bọn họ tìm tới một ngôi nhà xây dựng dở dang nằm trong một khu dân cư thưa thớt. Ba tầng đã hoàn thành, hiện tại công trình đang ngưng lại ở tầng thứ tư. Nhóm người Minh Hân cho rằng, công trình bị ngưng khá lâu rồi, bởi những cột thép đã bị hoen gỉ, Huy Khang còn tinh ý thấy cả rêu mọc dưới chân tường.
Lên tới tầng thứ ba họ mới thấy Khánh Ân, chỉ có mình cô, không có người nào khác. Khánh Ân không quan tâm có bao nhiêu người đến, trong khi cô chỉ có một mình, bọn họ không biết cô đã có chuẩn bị như thế nào. Hạnh Du nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm và thấy Nguyên Vũ đang ở trong một chiếc thùng gỗ, cao ngang đầu nó, thằng bé đang khóc. Cô định chạy đến thì Khánh Ân nói:
- Nào nào nào! Vội gì thế?
Khánh Ân đi tới bế thằng bé ra ngoài, động tác của cô nhẹ nhàng, không có ý định làm đau nó. Rồi Khánh Ân chỉ vào Hạnh Du ra lệnh:
- Cô, đứng ra xa bọn họ! – Cô chỉ một vị trí. – Chỗ này!
Hạnh Du lòng như lửa đốt, Nguyên Vũ còn trên tay Khánh Ân, cô ấy muốn thế nào mà không được. Hạnh Du ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Khánh Ân.
Khánh Ân lại chỉ tay lần nữa, hướng tới Minh Hân:
- Cô, lại đây đón thằng bé!
Minh Hân nhìn Nguyên Hạo và Huy Khang rồi bắt đầu bước tới, Khánh Ân có biện pháp đề phòng, cô rút ra một khẩu súng, một tay vẫn bế Nguyên Vũ, một tay chĩa súng về phía Hạnh Du.
- Cô định làm gì? – Cả Nguyên Hạo và Huy Khang đều sửng sốt.
- Tôi chưa bảo hai người lên tiếng. – Khánh Ân lập tức quát họ.
Không có niềm tin vào Minh Hân, Khánh Ân đặt thằng bé đứng xuống, mặc kệ Minh Hân đón nó, cô di chuyển lại gần Hạnh Du. Khác với Hạnh Du hôm qua hoảng sợ tột cùng vì mất con, Hạnh Du hôm nay rất bình tĩnh, cô nói:
- Bọn họ có thể đi được chưa?
Khánh Ân cười nhạt trước câu nói của cô:
- Xem đức hy sinh cao cả của người mẹ kìa! Cô thế này chả trách đàn ông đều ngã quỵ dưới chân cô.
- Khánh Ân, tôi không biết rằng cô lại hận tôi đến thế, chuyện này tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ tới. Ngay lúc này, tôi cũng không nghĩ ra được một lý do nào.
- Cô không cần nghĩ nữa, tôi sẽ cho cô câu trả lời, bằng cách như vậy nhé!
Khánh Ân bỏ dở lời đề nghị với Hạnh Du, quay sang bảo ba người kia:
- Ở đây hết chuyện của các người, các người có thể đi.
Đáp lại lời của cô, Nguyên Hạo bảo:
- Cô ấy đã ngồi trên xe của tôi tới đây, nhất định tôi sẽ đưa cô ấy về. Chúng tôi là một gia đình.
- Tôi sẽ ở lại để tránh cô quên đường trở về, cô Hạnh Du. – Huy Khang nói như đùa.
Khánh Ân không quan tâm lắm tới việc đó, cô tiếp tục cuộc nói chuyện với Hạnh Du:
- Tôi sẽ đưa ra câu hỏi, cô chỉ việc trả lời. Trả lời đúng, cô sẽ được sống, còn sai, cô sẽ chết. Đây là cơ hội duy nhất tôi dành cho cô, bởi tôi vẫn ghi nhớ những chuyện cô đã từng giúp tôi.
Tất cả đều sửng sốt trước lời Khánh Ân nói, Minh Hân không ngại lên tiếng:
- Cho dù chuyện giữa hai người là gì thì cũng đâu đến mức như vậy.
- Trật tự đi! - Khánh Ân nối cáu và quát Minh Hân. Ngón tay cô đặt ngay vị trí kéo cò, chỉ sợ sự kích động cũng có thể khiến cô nổ súng.
Khánh Ân bắt đầu nói:
- Tôi phải thừa nhận là tôi đã choáng ngợp trước những gì cô có, Vương Hạnh Du. Một tiểu thư giàu sang, quyền lực, nhan sắc, cô có mọi thứ. Nhưng tôi không vì vậy mà đố kỵ hay ghen ghét với cô, bởi trên thế giới còn có rất nhiều người như vậy, nhiều người được đầy đủ hơn tôi. - Khánh Ân bắt đầu hỏi. – Câu hỏi đầu tiên, Rusia là ai?
Hạnh Du đưa ánh mắt thăm dò về phía Khánh Ân nhưng không có thu hoạch gì, cô đáp:
- Rusia là tên do thầy Daniel đặt cho tôi khi tôi học ở Anh.
- Sai. Tôi hỏi Rusia là ai? Rusia là vợ của tiến sĩ Daniel.
Hạnh Du sửng sốt, không phải vì cô trả lời sai, mà bởi vì cô chưa bao giờ nghe nói đến vợ của tiến sĩ Daniel.
- Vì sao thầy ấy gọi cô bằng cái tên đó?
Hạnh Du lắc nhẹ đầu, bây giờ cô mới nghĩ đến điều này.
- Tôi không biết.
Khánh Ân nở một nụ cười nửa miệng, câu trả lời này xem như sai, cô nói:
- Bởi vì tiến sĩ muốn cô trở thành Rusia – vợ thầy.
Hạnh Du lần nữa tròn mắt lên, rồi hơi cúi đầu, có thể Khánh Ân hiểu lầm quan hệ của bọn họ, cũng có thể là cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Khánh Ân cho biết thêm:
- Rusia đã chết trong một tai nạn máy bay trên đường tới Luân Đôn tổ chức lễ cưới. Và cô xuất hiện, cô đánh thức trái tim thầy ấy, làm cho thầy ấy lần nữa có được cảm giác hạnh phúc như với Rusia – người vợ quá cố. Nhưng cô chẳng bao giờ tìm hiểu về thầy, nên cô đâu biết chuyện đó. Cô về nước trong khi thầy ấy vẫn ngu ngốc chờ đợi cô hiểu ra, thầy ấy luôn hy vọng rằng cô sẽ quay lại.
- Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó với thầy Daniel.
Khánh Ân tiếp tục:
- Cô giới thiệu tôi với thầy ấy, và thầy ấy chủ động tìm tôi, nhưng chỉ để hỏi thăm về cô, một cách kín đáo nhất. Suốt khoảng thời gian ấy, cô có biết hàng ngày tôi nghe bao nhiêu lần cái tên của cô. Bất kể chuyện gì tôi làm, thầy ấy cũng giúp đỡ, nhưng chuyện khiến tôi chán ghét đó là thầy ấy luôn miệng: Nếu là Hạnh Du, cô ấy sẽ thế này, cô ấy sẽ thế kia. Hay lúc đưa tôi đi tham quan các con phố, thầy ấy cũng nói: Rusia cũng đã lạc ở đây, rồi cô ấy có thể tự tìm đường về. Cô thì có thể, còn tôi thì không.
Hạnh Du giữ thái độ trầm tĩnh nhất khi nghe những lời bộc bạch của Khánh Ân, rồi cô nói:
- Cô thích thầy Daniel?
- Phải. – Khánh Ân gật đầu thừa nhận. – Tôi nghĩ đó mới là người mà tôi có thể nói tiếng yêu thực sự, tin tưởng hết lòng.
- Nhưng thầy ấy không thích cô, đó là lỗi của tôi sao?
Khánh Ân không đáp lời ấy, cô nói:
- Câu hỏi thứ ba, câu hỏi cuối cùng: Thằng bé là con của ai?
Lần này thì Hạnh Du thở hắt ra một tiếng, cô đáp:
- Nó không phải con của thầy Daniel.
- Thầy ấy đã nói với tôi rằng thầy ấy cầu hôn cô. Cô rời Mỹ tới Luân Đôn, đây chính là cơ hội tốt nhất cho thầy ấy.
- Tôi đã từ chối. – Hạnh Du nói. - Khánh Ân, tôi đã trả lời cả ba câu hỏi của cô, và tôi có thể khẳng định rằng, cô đang hiểu lầm tất cả mọi chuyện. Cô cho rằng tôi là nguyên nhân khiến thầy ấy không để ý gì tới cô, chuyện này tôi sẽ không giải thích. Còn nếu cô nghĩ tôi và thầy ấy kết hôn, còn sinh ra thằng bé này thì cô đã sai rồi, nó không phải con của thầy ấy. Cô biết việc tôi tới Anh, vậy cô có nghĩ đến nguyên nhân là gì không? Trong khi tôi là con dâu của một tập đoàn lớn, vốn có cuộc sống đầy đủ ở Mỹ, tôi tới Anh để làm gì?
Hạnh Du xem phản ứng từ Khánh Ân, cô phát hiện Khánh Ân đang dao động, bèn tiến lại gần, một cách chậm rãi, cô tiếp:
- Khánh Ân, chuyện này vốn dĩ không có gì cả, nhưng bởi vì sự đố kỵ một cách quá lên cho nên nó mới biến thành tất cả những thù hận mà cô dành cho tôi. Khánh Ân, hiểu lầm có thể được giải quyết, chúng ta có thể từ từ nói về chuyện này. Cô, tôi, chuyện giữa hai chúng ta không cần làm quá lên như thế này, có thể kết thúc mà không cần dùng cách này.
Thấy tình thế có chút chuyển biến, Huy Khang khẽ đẩy Minh Hân lùi lại, cậu nhìn sang Nguyên Hạo và thấy anh cũng đang nhìn mình, họ thống nhất ý kiến thông qua ánh mắt. Ngay lập tức, hai người lao tới, Nguyên Hạo ôm lấy Hạnh Du cùng ngã xuống sàn, còn Huy Khang khống chế Khánh Ân, ném khẩu súng của cô ra xa.
Hạnh Du lập tức chạy tới đón lấy Nguyên Vũ từ tay Minh Hân, cô ôm nó thật chặt. Khánh Ân có biểu hiện kháng cự nên Huy Khang phải giữ chặt tay cô ta. Đây là lần thứ hai cậu chứng kiến sự trả thù của Khánh Ân trực tiếp thế này, cả hai lần, đều là vì sự hiểu lầm một cách thái quá khiến cho mối quan hệ của cô với Minh Hân và Hạnh Du đều trở nên tồi tệ thế này.
- Vừa mới đây, tôi đã nghĩ sẽ giết cô nếu bắt được. – Huy Khang nói với Khánh Ân. – Cú tông xe suýt chút nữa lấy mạng chúng tôi. Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Minh Hân, nhưng cô đã nhiều lần làm thế. Tưởng rằng chuyện đã qua từ hai năm trước, nhưng cô vẫn nhẫn tâm ra tay với cô ấy, người luôn yêu quý và suy nghĩ cho cô như đối với một người chị thực sự.
Huy Khang ngừng lời vài giây, rồi lại tiếp, nhưng không phải những lời trách móc nữa:
- Có thể cô không tin nhưng chúng tôi cũng từng coi cô là bạn, ấy là khi cô xuất hiện trong vai trò một người bạn tốt của Minh Hân. Chúng tôi đối đãi chân thành, thậm chí đã giúp cô. Chuyện đã xảy ra trong suy nghĩ của cô những năm nay đã thay đổi hành vi của cô, nhưng tôi tin con người cô không thay đổi. Tôi tin rằng những gì tôi biết về cô trước đây, tuy ít ỏi, nhưng đó là con người thật của cô. Tôi hy vọng cô sẽ không sống theo cách này nữa.
Cậu buông tay Khánh Ân ra, né sang một bên để Khánh Ân thấy Nguyên Hạo và Hạnh Du, rồi tiếp:
- Nhìn đi! Họ mới là một gia đình. Họ lựa chọn nhau, dù cho bao sóng gió. Cô cũng vậy, cô có thể lựa chọn cuộc sống của mình, đừng để sự ích kỷ của cô trở thành cái cớ để sa ngã, nó sẽ hủy hoại con người cô, cuộc sống của cô. – Cậu thêm một câu. – Nếu tôi là anh tiến sĩ mà cô nhắc tới, có lẽ khi biết chuyện này, tôi sẽ đổ lỗi cho bản thân về sai lầm của cô cũng như sự thiệt thòi của cô Hạnh Du. Hóa giải chính là công cụ gặt hái bình an.
Dứt lời, Huy Khang lùi một bước, miệng khẽ mỉm cười, cậu nói:
- Cám ơn cô vì đã lắng nghe.
Bọn họ quay người rời đi, trùng hợp, Minh Hân là người quay lại cuối cùng, vừa vặn để ánh sáng phản chiếu rọi vào mắt cô. Minh Hân quay người lại nhìn Khánh Ân thì thấy cô đang cầm một con dao trên tay và vung nó lên. Không thể chần chừ, Minh Hân lập tức lao tới, cô cho rằng Khánh Ân có ý nghĩ dại dột. Minh Hân kéo Khánh Ân ngã vật xuống sàn, con dao vô ý làm cô bị thương ở vai, nguy hiểm hơn là, họ ngã ra và tiến lại gần cánh cửa ra ban công chưa xây xong. Khánh Ân kích động hất Minh Hân ra, vô tình khiến Minh Hân lăn một vòng và rơi xuống bên dưới.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến những người khác không kịp trở tay. Huy Khang mở to đôi mắt, vội vàng chạy xuống. Nguyên Hạo cùng Hạnh Du chạy ra nhìn xuống và thấy Minh Hân đang nằm trên đất, họ cũng vội vàng xuống dưới.
May mắn lớn cho Minh Hân đó là bên dưới là một đống cát, cô ngã xuống đó rồi lăn ra nên không bị thương nặng, có điều, một số mảnh gạch vụn khiến mặt cô bị xước. Huy Khang nâng cô dậy, hốt hoảng gọi:
- Minh Hân! Trả lời anh!
Cô thều thào:
- Vâng.
Huy Khang mừng ra mặt, lập tức bế cô dậy đưa đi. Nhưng Minh Hân níu áo cậu lúc cậu đang vội bước, hóa ra là cô đã thấy Khánh Ân. Minh Hân cố nhìn và nói với cô:
- Chị, em mong chị sẽ được bình an, bình an từ tận đáy lòng. Chúa sẽ che chở cho chị, đúng không?
Huy Khang bước tiếp, Minh Hân cũng thu lại ánh nhìn với Khánh Ân, không thấy được nước mắt đã rơi trên má cô.
Hạnh Du nói với Khánh Ân:
- Khánh Ân, cô mau trở về đi! Chúng tôi không gọi cảnh sát, cũng không nói gì với những người trong nhà thờ. Tôi cũng giống Minh Hân, hy vọng cô được bình an.
Nguyên Hạo đón lấy Nguyên Vũ từ tay Hạnh Du, cô nhìn anh mỉm cười. Họ mới đi được một quãng thì thấy Văn Hoàng cùng vài tên đàn em đi tới. Dường như nắm được tình hình, anh ta nói:
- Mày thả tên bắt cóc đi, vậy tao có cần bắt lại để đổi lấy thông tin không?
Anh ta thực sự là một kẻ điên cuồng vì thù hận, Nguyên Hạo nghĩ.
- Không cần, vì tao sẽ nói cho mày biết. – Thấy vẻ mặt hài lòng của anh ta, anh tiếp: - Câu trả lời là không biết, tao đã lừa mày.
- Thằng khốn, mày dám…
Văn Hoàng đang định xông lên thì Nguyên Hạo tiếp ngay:
- Nhưng mày đâu có làm được như tao yêu cầu. Vậy nên chuyện này kết thúc ở đây.
Không chờ Văn Hoàng có phản ứng, anh lập tức khoác vai Hạnh Du rời đi. Nhìn theo họ đi khỏi, không hiểu sao Văn Hoàng cũng cho người rút lui, không theo họ nữa. Có thể anh ta cảm nhận được, đó là chỗ dựa vững chãi cho Hạnh Du và thằng bé.
Bọn họ chia tay nhau như vậy, không quên báo tin an toàn cho Nhật Thiên. Ở nhà, Minh Hân mang chiếc áo đã hư của mình bỏ vào sọt rác, trở lại phòng, cô thấy Huy Khang đang ở đó, cô lại gần cậu.
Minh Hân mặc chiếc áo sơ mi kiểu nữ nhưng khá rộng, Huy Khang đột nhiên chạm tay lên vai cô, gần chỗ bị thương, khẽ bảo:
- Anh xem nào!
Minh Hân hơi chau mày và cười, Huy Khang biết cô đang nhìn mình với ý nghĩ gì. Huy Khang cười khổ, cậu biết đó chỉ là một vết cứa nhẹ, không sâu nên chỉ hỏi:
- Em thoa thuốc chưa?
Minh Hân gật đầu.
- Vậy được rồi.
Cô ngồi lên giường, thu chân lại, nét mặt có vẻ suy tư, Huy Khang quan sát cô một lát rồi hỏi:
- Em đang nghĩ gì thế?
Cô nhìn cậu và đáp:
- Em đang nghĩ đến con trai của Hạnh Du, à, dĩ nhiên đó là con anh Nguyên Hạo nữa, em cảm thấy vẫn là Trần Nguyên Vũ đẹp hơn cả.
Huy Khang bật cười, cậu còn tưởng cô đang nghĩ ngợi chuyện gì đó khác, hóa ra là cô nghĩ đến mấy cái tên. Cậu tiện tay kéo chiếc mền che lên hai bàn chân cho cô đỡ lạnh, sau đó nói:
- Sau này, anh sẽ để em đặt tên cho những đứa nhỏ nhà mình. – Cậu mỉm cười khi thấy vẻ mặt có phần kinh ngạc của Minh Hân. – Theo họ của anh hay em không quan trọng, thấy thế nào?
Minh Hân vươn tay đấm mạnh vào vai cậu, cô hơi gắt, nhưng lại mang vẻ xấu hổ:
- Không đứng đắn.
- Này! – Huy Khang tiếp tục trêu cô với vẻ thích thú: - Dùng phòng riêng thế này đã là đứng đắn lắm rồi đấy!
- Nghe có lý nhỉ! – Cô làm vẻ nghiêm túc.
Huy Khang cũng thu chân lên giường, cậu ngồi đối diện với Minh Hân, tư thế giống cô, cũng chui chân vào trong chiếc mền bông cho ấm, Minh Hân không có ý kiến gì.
- Huy Khang, em cảm thấy anh Nguyên Hạo và Hạnh Du, hai người họ mới giống một gia đình, thực sự rất đẹp đôi. Hơn nữa, còn thằng bé Nguyên Vũ, giờ em nghĩ lại mới cảm thấy, nó thực sự có nét giống anh ấy. Từ giờ họ sẽ không phải xa nhau nữa, đúng không?
Huy Khang nhìn cô không rời, nghe xong câu hỏi lập tức gật đầu một cái chắc chắn, như thể chờ sẵn, nhưng cậu lại thêm một câu:
- Nếu em muốn, chúng ta cũng có thể có một gia đình như thế, anh, em, chúng ta cần thêm một nhóc con nữa!
Minh Hân nhìn cậu với vẻ mặt hết nói nổi, cô đạp nhẹ vào chân cậu:
- Về phòng đi!
Huy Khang ma mãnh nói:
- Hôm nay anh sẽ không về.
Dứt lời, Huy Khang nắm lấy hai vai cô, vô tình làm Minh Hân đau, cậu dừng lại, hơi cúi đầu và bảo:
- Anh xin lỗi, anh thực sự chỉ đùa thôi, quên mất việc em đang bị thương.
- Thực ra em cũng chỉ đùa thôi!
Huy Khang làm vẻ mặt hơi giận, nhưng môi thì cứ luôn mỉm cười. Minh Hân thông minh, luôn biết cách đáp lại cậu, không chịu thiệt thòi mấy khi. Cậu biết Minh Hân khắp người đều thương tích, cô nên nghỉ ngơi sớm nên đứng dậy ra về.
Phía Nguyên Hạo, anh ngồi trên sô pha, bồng Nguyên Vũ trên tay, anh thực sự không muốn rời xa hai mẹ con họ nên mới lán lại đây. Thím Nhã tinh ý nên ở trong phòng, nghỉ ngơi sớm, không làm phiền tới họ.
Hạnh Du vừa kết thúc một số việc vặt trong nhà, cô còn nói chuyện điện thoại với cô bạn của mình một hồi khá lâu, đến khi quay lại, cô vẫn thấy anh và thằng nhóc ở đó. Ngồi xuống cạnh anh, cô nói:
- Nguyên Hạo, con ngủ rồi!
Anh nhìn sang cô, ánh nhìn dịu dàng, không giống cách cư xử lạnh nhạt khi họ gặp lại, giây phút này, anh toàn tâm toàn ý với cô, cảm giác gia đình thực sự là như vậy, giống như lúc anh có ba mẹ và Minh Hân nhỏ bé, có điều, lúc này, anh là người sẽ che chở cho họ.
Nguyên Hạo đặt thằng bé nằm xuống giường, anh hôn nhẹ lên trán nó đầy yêu thương rồi trở lại chỗ Hạnh Du, cô vẫn ngồi đó. Hạnh Du nằm xuống ghế, gối đầu lên chân anh, Nguyên Hạo đưa tay vuốt ve gương mặt cô, Hạnh Du của anh vẫn rất đẹp, đôi mắt cô vẫn long lanh nhìn anh, tình yêu trong cô vẫn cháy bỏng như lúc trước. Cô nghe Nguyên Hạo nói:
- Lỡ một lần và để lỡ hai năm, nhưng chúng ta tuyệt đối không lỡ cả đời.
Hạnh Du mỉm cười hạnh phúc, chắc chắn sẽ không để lỡ cả đời.
- Anh thực sự không hẹn hò với bất kỳ cô gái nào khác sao?
Giọng cô như đùa, anh mới cười, Hạnh Du lại hỏi tiếp:
- Anh vẫn chờ em sao?
Lần này thì anh đáp:
- Không. – Lời anh dứt khoát khiến Hạnh Du thoáng buồn. – Anh không chờ bởi vì anh hy vọng em được yên ấm, hạnh phúc. Thời gian qua, anh chỉ nhớ em thôi, nhớ rất nhiều…
Hạnh Du năm lấy bàn tay anh đã dừng lại trên má cô, Nguyên Hạo cúi đầu nhìn cô bảo:
- Em có muốn nói về chuyện đó không?
Ban đầu Hạnh Du không hiểu chuyện đó là chuyện gì, nhưng khi thấy ánh mắt anh di chuyển qua chỗ Nguyên Vũ, cô mới hiểu. Và gương mặt cô trở nên buồn, lặng thinh. Hạnh Du vén áo lên, để lộ vùng bụng, việc mang thai sinh con không làm xấu đi vóc dáng, làn da của cô nhưng ở đó lại có một vết sẹo dài. Hạnh Du nghiêng mặt, chúi đầu vào anh, nói:
- Đó là một ca sinh khó, và em đã không vượt qua được.
Nguyên Hạo gần như phát khóc, tay anh run run di chuyển lại gần vết sẹo, anh chạm vào nó khiến Hạnh Du hơi giật mình run nhẹ. Anh vén áo xuống ngay ngắn cho cô, vuốt mặt một cái lấy lại bình tĩnh, chính là ngăn nỗi xúc động. Hạnh Du cười nhẹ để anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn, cô đứng dậy đi ra ngoài ban công, khoanh tay trước bụng, Nguyên Hạo cũng theo cô ngay, cô bắt đầu kể:
- Em không nói dối anh, em thực sự không biết chuyện em mang thai khi em cưới anh Kile. Khoảng một tuần sau đó, em mới biết chuyện, đó cũng là lúc anh ấy đòi hỏi ở em… Và em đã từ chối anh ấy… Em đã khóc khi phải làm thế. Em nói với anh ấy rằng em đang mang thai, đó là con của anh – Trần Nguyên Hạo. Em đã thừa nhận em sống với anh như vợ chồng trong suốt thời gian trước đó, em không ngừng xin lỗi, và em chỉ nhận lại được nét mặt thẫn thờ của anh ấy. Em biết rất rõ, với một người đàn ông, điều này thật tồi tệ, nó chạm đến giới hạn lòng tự tôn của anh ấy, không công bằng…
Nguyên Hạo ôm lấy cô từ phía sau, anh tựa cằm lên vai cô, anh đang dùng tất cả tâm trí lắng nghe lời cô nói.
- Một tuần liền anh ấy biến mất. Khi trở lại, anh ấy giống như một người khác, quan tâm đến em rất nhiều, anh ấy chăm sóc cho em, ân cần đến nỗi nó khiến em cảm thấy lo lắng. Rồi anh ấy nói em là vợ anh ấy, con của em chính là con anh ấy, anh ấy hứa sẽ làm một người cha tốt, quyết không nuốt lời.
- Đó là lý do em nói dối anh? – Nguyên Hạo nói rất nhẹ nhàng, không có ý trách móc gì cô cả.
- Một phần là vậy. Anh ấy đã bao dung với em như thế, em thực sự nợ anh ấy quá nhiều. – Hạnh Du hơi nghiêng đầu về phía anh. – Lúc anh đưa em vào bệnh viện, em đã suy nghĩ kỹ hơn về chuyện đó. Em xin lỗi, vì em đã không đứng về phía anh, không chịu tin tưởng hết mình vào anh.
Nguyên Hạo nhắm mắt lại, chuyện ấy hóa ra chỉ là chút đắn đo của Hạnh Du mà khiến hai năm qua họ sống trong đau khổ, nhớ nhung và dằn vặt. Nhưng anh cần hiểu cho nỗi lòng của cô, đích thực cô cảm thấy mắc nợ người đó.
- Không lâu sau khi em cùng anh ấy tới New York, anh Văn Hoàng đã xuất hiện. Việc em là vợ anh Kile giống như một cái phao cứu hộ cho anh ấy, anh ấy dựa dẫm vào mối quan hệ đó để có thể trốn tránh, âm thầm duy trì những người từng theo ba. Vì không có lệnh truy nã hay thứ gì đó tương tự nên anh Kile cũng đã giúp đỡ anh ấy, em thì hoàn toàn không đồng tình. Em đã khuyên anh ấy nên thừa nhận những sai trái, làm lại từ đầu, một cách đường hoàng. Anh ấy không dám mắng em trước mặt anh Kile, nhưng vẫn hằn học khi chỉ có hai người. Em cũng không hề biết chuyện ba qua đời, đó là do anh Kile ngăn chặn tin tức đến em, kể cả anh Văn Hoàng cũng không nói gì, nhưng em liên tục nghe đến trả thù, đó là những gì mà anh Văn Hoàng nói đến nhiều nhất.
Hạnh Du hơi ngả đầu ra phía sau, tìm kiếm bờ vai Nguyên Hạo, anh đứng thẳng người đón lấy cô. Hạnh Du tiếp tục kể:
- Sự thật là em không yêu anh Kile, dù em đã rất cố gắng, con thì không phải của anh ấy, thêm chuyện của anh Văn Hoàng, em cảm thấy mình cần kết thúc tất cả. Em làm khổ anh Kile quá nhiều, nhưng tiếp tục những chuyện đó thì anh ấy sẽ càng thêm khổ, lựa chọn ở bên anh ấy dường như là sai. Và chúng em chia tay nhau… Truyền thông không hề nhắc gì tới chuyện này, vì anh ấy đã bảo vệ em khỏi tất cả tin đồn, trong khi đó, cuộc chia tay của chúng em đã ảnh hưởng rất nhiều tới công ty của anh ấy, anh ấy lại phải vất vả hơn. Nhưng như vậy rồi tất cả kết thúc còn hơn những nỗi muộn phiền cứ dai dẳng ngày này qua ngày khác. Jelly - bạn em vốn định về nước từ rất lâu nhưng lại trì hoãn, cô ấy ở Anh, và em đến đó xin sự giúp đỡ, em nghĩ đó là người bạn mà em có thể trông cậy trong lúc khó khăn đó. Cô ấy rất tốt với em, chồng cô ấy cũng tạo điều kiện cho em, họ giúp em đưa thím Nhã – giờ là mẹ nuôi em sang đó. Em sẽ không gặp khó khăn về tài chính nếu em nhận số tiền từ anh Kile hoặc sử dụng tài khoản mà ba mở riêng cho em từ rất lâu trước đây. Em không ở Luân Đôn nhưng thầy Daniel đã từ Luân Đôn tới tìm em. Thầy ấy đã cầu hôn em như lời Khánh Ân nói. Anh biết không, nếu có người đàn ông nào đó nói rằng sẽ yêu thương con của em như con của chính người đó mà hoàn toàn là chân thật thì đó chính là thầy Daniel, nhưng em cũng đã khước từ thầy ấy.
- Tại sao không về tìm anh?
Hạnh Du không trả lời câu hỏi của anh, cô nuốt khan một tiếng, một lúc sau rồi nói tiếp:
- Em phải nghỉ ngơi một thời gian khá dài sau ca sinh mổ. Khi khỏe lại, em làm việc cho Jelly, cuộc sống của ba người đã khá hơn. – Cô nói bông đùa mà rất thật. – Lúc ấy em đã thầm cám ơn ba đã cho em ăn học đàng hoàng, em mới có đủ năng lực để làm việc và kiếm được thu nhập lớn như thế. Khi công ty chuyển về nước, em cũng quyết định trở về, bởi em vốn là người ở đây, hôn nhân với anh Kile tan vỡ, em không thể lang thang hết nơi này đến nơi khác được. Rồi em tới thăm ba em, thăm cả ba của anh nữa. Vô tình, em gặp Minh Hân. Em định lặng lẽ sống ở một nơi mà mọi người không biết, nhưng Jelly nói cô ấy cần em. Tuy bắt đầu không có em nhưng thời gian qua mọi chuyện hầu hết do em chèo chống, gần đây, cô ấy lại báo với em cô ấy mang thai, em không thể bỏ mặc cô ấy, nếu em làm thế, công ty mà cô ấy dốc sức dốc lòng sẽ bị chồng cô ấy dẹp bỏ, họ đã kết hôn bốn năm và giờ mới có con.
Hạnh Du quay người lại, nhìn Nguyên Hạo, cô lại nói:
- Họ đã cưu mang em lúc em khó khăn nhất, em ở lại đây dù biết sẽ phải gặp anh, gặp mọi người trong nhiều tình huống.
Bấy giờ, Nguyên Hạo mới nói, nãy giờ anh chỉ hỏi một câu rồi im lặng, anh không muốn ngắt lời cô, muốn nghe cô kể hết về hai năm qua, hai năm khó khăn nhất trong đời Hạnh Du.
- Thế là anh phải cám ơn họ. Cám ơn họ đã giúp đỡ em, và cám ơn họ vì đã thuyết phục em ở lại đây, cho nên cơ hội lần nữa mới đến với anh.
Giờ Hạnh Du mới trả lời câu hỏi của anh khi nãy:
- Khi bỏ đi, em đã đối xử tệ với anh như thế, là em tự lựa chọn con đường này, em đâu còn tư cách quay về tìm anh nữa.
Anh nhìn cô quả quyết nói:
- Không. Em có. Bất kể tư cách gì đối với anh, em đều có. – Anh ngưng mấy giây quan sát nét rạng rỡ kín đáo trên gương mặt cô rồi nói nhẹ nhàng: - Em biết không, anh cũng cảm thấy không công bằng, anh vốn chắng biết mình làm sai điều gì, anh cứ làm theo ý em, cuối cùng, anh lại trở thành nguyên nhân khiến cuộc đời em trở nên tồi tệ như thế! Hiện tại, anh cảm thấy rất đau, anh rất đau lòng khi nghe em nói về mọi chuyện. Hạnh Du, chúng ta hãy thôi nhận lỗi, thôi trách móc, chuyện ấy đã là vết thương trong lòng em, và cả anh, chúng ta sẽ dành cả đời để xoa dịu nó, bởi vì hơn tất cả, chúng ta đang ở bên nhau, gia đình mình đang ở bên nhau, ngay lúc này và mãi mãi, được không?
Hạnh Du xúc động ôm chầm lấy anh, thút thít khóc trong vòng tay anh. Cô vừa khóc vừa nói:
- Suốt cả đời, em chỉ yêu một người đàn ông, nhưng em đã làm khổ cả ba người đàn ông yêu em.
- Được rồi, được rồi. – Anh vỗ vỗ dỗ dành. – Chúng ta hạnh phúc, tất cả cũng sẽ hạnh phúc. Nhất định như vậy! Em hãy tin điều đó!
Hạnh Du gật đầu liền mấy cái, cô gắt gao ôm lấy anh, được kể ra hết mọi chuyện, cô cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, nhất là nói ra với anh, người cô luôn chờ đợi sẽ vỗ về cô như thế này, những đau khổ thời gian qua dường như tan biến hết. Anh nói đúng, cô hạnh phúc, những người khác cũng sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc của cô chính là anh.
Hôm nay Khánh Huy có một cuộc họp nhỏ, điều phối cuộc họp là Nguyên Hạo – chủ chốt của khách sạn thay thế Huy Khang từ lâu. Anh vẫn giữ nguyên tắc cũ, không ngồi vào ghế chính giữa, bởi chỉ có anh biết, chiếc ghế đó vẫn đang đợi chủ nhân thực sự quay về.
Cuộc họp với sự tham gia của những người quản lý các cấp, thảo luận các vấn đề liên quan đến công tác quản lý. Bắt đầu cuộc họp, người trình bày giới thiệu về tập đoàn Khánh Huy, đây là nội dung bắt buộc, nhắc nhở mọi người về tổ chức của họ, để họ luôn nhớ, mình cống hiến cho cái gì và mình có quyền tự hào vì Khánh Huy hùng mạnh, tốt đẹp.
Chỉ mới trả qua hai thế hệ lãnh đạo nên họ nói kha khá đến cố chủ tịch Hoàng Hải Đạt – ba Huy Khang, biết rõ sắp nói tới Huy Khang, Nguyên Hạo liền đứng dậy. Hành động của anh khiến anh nhân viên đang nói phải ngừng lời. Anh cười rất nhẹ để người kia phần nào yên tâm là không có vấn đề gì, anh nhìn màn chiếu đã chiếu lên ảnh Huy Khang, sau đó bắt đầu lên tiếng:
- Tôi chắc rằng ở đây có người chưa từng gặp chủ tịch Hoàng Huy Khang. – Anh biết điều đó vì ở đây có những quản lý cấp thấp chỉ vừa được tuyển dụng. Anh liếc nhìn bức hình Huy Khang trên màn chiếu và tiếp: - Nhưng bức hình này đã quá cũ rồi, chủ tịch ngoài đời thực đã có nhiều thay đổi.
Mọi người đều không hiểu ý anh, cắt ngang bài phát biểu của người kia chỉ để nói chuyện này thì quả thực có chú vô lý. Nắm được suy nghĩ của mọi người, anh hơi cười, vào ngay trọng tâm bằng cách nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn lúc ấy, cánh cửa mở ra, Huy Khang bước vào trước ánh nhìn ngạc nhiên đến cả kinh của mọi người, nhất là những người nội bộ biết chuyện cậu đã qua đời như thế nào.
Huy Khang định mặc bộ vest lịch thiệp, nhưng cậu lại thay đổi ý định, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, nó tạo cảm giác giản dị, trang nhã mà cũng rất lịch sự. Cậu chỉ lợi dụng cuộc họp này để trở về gặp mặt mọi người, lựa chọn trang phục như vậy không làm quá lên tính chất cuộc họp.
Huy Khang đi thẳng đến vị trí chính giữa, cậu quan sát một lượt những ánh mắt đổ dồn về mình, có người đã tháo kính, có người còn đứng hẳn dậy.
Cậu nở nụ cười và nói:
- Tự nhiên đi!
Dứt lời, Huy Khang ngồi xuống, mọi người thấy vậy cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, đều ngồi cả xuống và ổn định. Huy Khang đưa mắt nhìn những gương mặt mới, rồi dừng lại lâu hơn ở những người cũ, cuối cùng nhìn Nguyên Hạo ngồi ghế bên cạnh và nở nụ cười.
- Tôi sẽ không nói đến những chuyện tôi đã trải qua, tôi cũng hy vọng mọi người không thảo luận về chuyện đó. Điều tôi muốn nói là, tôi đã trở lại, tôi ở đây, cùng với mọi người tiếp tục nỗ lực vì Khánh Huy, vì tất cả những gì mọi người nhận được từ Khánh Huy.
Tiếng vỗ tay bắt đầu từ Nguyên Hạo, rồi cả phòng đều rộ lên. Họ nhận được rất nhiều từ Khánh Huy, không chỉ là những đồng lương từ cống hiến công sức, đó là lý do câu nói của Huy Khang được tán dương như vậy, những ai đã và vẫn đang được hưởng điều đó thì rất hiểu.
- Tôi yêu và trân trọng Khánh Huy, tôi hy vọng mọi người có thể xem Khánh Huy như một phần nào đó của mình, một lý do nào đó để dốc sức dốc lòng. Làm việc dưới mái nhà Khánh Huy, chúng ta là một gia đình, gia đình Khánh Huy.
Lần này, không chờ Nguyên Hạo hay ai đó vỗ tay trước, cả căn phòng lần nữa rầm rộ tiếng hoan hô. Một số người có tuổi thậm chí đã xúc động, những người trẻ tuổi hơn biết khá rõ về Huy Khang nên mạnh dạn giơ ngón tay cái hưởng về phía cậu, Huy Khang chỉ cười, cậu cũng thấy ở những gương mặt mới có sự rạng ngời, có lẽ họ đang nghĩ, họ chọn đúng nơi rồi.
Huy Khang nhanh chóng rời khỏi phòng họp, trả lại cuộc họp thực sự của họ, cậu rời đi thì gặp bác Âu, bác đã theo cậu rời khỏi phòng họp.
- Cậu về khi nào? Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?
Dường như Huy Khang không muốn trả lời, cậu nói:
- Cháu đã nói mình không muốn nhắc đến chuyện đó. Cháu biết bác đã rất buồn vì cháu, cháu xin lỗi về mọi chuyện đã qua. Nhưng bác đừng lo, hiện tại cháu rất ổn, cháu sẽ không để những chuyện tương tự lặp lại đâu.
- Cậu sống ở đâu? Tới đây cậu tính thế nào?
Huy Khang cười đáp:
- Cháu sống ở nhà cháu. Tới đây cháu tính đi hưởng tuần trăng mặt.
- Cái gì? Cậu kết hôn rồi sao? Cậu đừng đùa như thế, tôi đã già rồi, không theo kịp cậu được.
Huy Khang đưa tay chạm lên sợi dây chuyền trên cổ, đáp:
- Thực ra cháu đã kết hôn lâu lắm rồi.
- Với ai vậy? – Lần này, gương mặt bác có chút nghiêm nghị, bác thực sự tin lời cậu nói.
- Bác cũng biết cô ấy mà! Bác chứng kiến cô ấy lớn lên nên biết cô ấy tốt đến thế nào đúng không?
Cậu nói như đùa giỡn, nhưng bác Âu thì không thể đùa được, bác nói:
- Cậu hai, cậu biết chuyện này không thể đùa được mà! Quan hệ của cậu và cô Minh Hân sẽ không được chấp nhận. Chuyện này sẽ khiến danh tiếng của cậu, của Khánh Huy bị ảnh hưởng, ban lãnh đạo công ty, tuy không phải cổ đông nhưng họ vẫn có tiếng nói, chưa nói đến những mối quan hệ khác của Khánh Huy, nếu như họ biết cậu kết hôn với một người từng là con cháu trong nhà, chắc chắn chuyện này sẽ bị phản đối quyết liệt, người thiệt thòi sẽ là hai người.
Huy Khang bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu kiềm chế để trả lời bác bằng sự tôn trọng nhất:
- Cháu cần gì người ta chấp nhận. Có hai điều mà bác và mọi người đều chưa biết. Thứ nhất, chuyện này đã được ba cháu cho phép, đây là ý nguyện của ông trước lúc ra đi. Cho nên không ai có thể phản đối được. Thứ hai, đối với cháu, khi phải đưa ra quyết định trước những phương án lựa chọn khác nhau, nếu trong số đó có Minh Hân thì tất cả những thứ khác đều là phương án bị loại bỏ.
Thấy cậu quyết tâm như vậy, bác Âu chỉ còn cách thở dài, thấy thế, Huy Khang cười xòa nói:
- Rồi bác xem, chuyện này sẽ là chuyện tốt đẹp nhất của Khánh Huy. Cháu sẽ đeo nhẫn cho cô ấy trước mặt mọi người, sẽ đưa lời nhắn của ba cháu ra và cả hai tấm vé mà ba tặng chúng cháu nữa, rồi chúng cháu sẽ hạnh phúc.
Bác Âu hơi cúi đầu nói:
- Suy nghĩ của tôi có lẽ quá lỗi thời rồi! Tôi mong cậu hiểu là tôi cũng rất thương hai người. Tôi chỉ lo nghĩ cho hai người thôi.
Huy Khang cười và gật nhẹ đầu, cậu chào bác rồi đi ngay.
Hôm nay không có nắng, bầu trời không vì vậy mà âm u, có thể xem đây là một ngày đẹp trời. Nhà sách có khá nhiều người, Minh Hân loanh quanh qua các gian sách, cô đi vòng qua một kệ sách cao, tìm đúng vị trí và cất cuốn trên tay lên đó. Cô ngoảnh sang phía sau, quan sát từng ngăn sách, có vẻ đang cố tìm một cuốn nào đó. Cuối cùng, Minh Hân thấy nó ở ngăn sách gần trên cùng, đó là một cuốn truyện trinh thám nước ngoài. Nó khá cao so với cô, cánh tay vươn lên nhưng không đủ, giữa lúc ấy, một cánh tay khác vươn lên, Minh Hân chỉ cảm nhận được có ai đó đnag ở rất gần mình.
Cô ngoảnh sang thì khoảng cách giữa cô và Huy Khang rút lại còn rất rất ngắn. Cả hai mỉm cười, Minh Hân với tay giành lấy cuốn sách từ tay Huy Khang, cậu ôm lấy eo cô, rất dễ dàng, cũng rất nhanh, Minh Hân để cuốn sách lên mặt Huy Khang đẩy cậu ra rồi lừ mắt nhìn, sau đó quay đi.
- Em định làm mọt sách đấy à? – Huy Khang nói với theo khi Minh Hân cầm cuốn sách đi trước.
Cô quay đầu lại, chân bước lùi, đáp:
- Tích lũy kiến thức để xứng với một người tài.
Huy Khang cười tươi, cậu bỏ tay vào túi quần và đi theo cô. Hai người một trước một sau đi dần ra khu ngồi đọc sách, họ không biết phía sau mình còn có một đôi chân, bước ra từ dãy bên cạnh, đưa đôi mắt u buồn nhìn theo họ. Tuấn Lâm ăn mặc giản dị, đội chiếc mũ như cố ý tránh mặt. Cho đến khi trước mắt không còn hình ảnh hai người kia nữa, cậu vẫn đứng đó, mãi đến lúc có một người ngang qua dãy này, Tuấn Lâm mới thu lại ánh nhìn rồi quay lưng bỏ đi. Cậu rời đi rất nhanh, như thể vội vàng, thực tế cậu chỉ muốn tránh đi mà thôi, thấy nhiêu đó là đủ rồi.
Không sách khu đọc sách rất yên tĩnh, không ai lên tiếng gì, gần như là vậy, chỉ có vài tiếng trao đổi rất nhỏ, tiếng lật sách. Ai đó đứng dậy di chuyển cũng vô cùng nhẹ nhàng, nét văn hóa này quả thực rất đẹp.
- Nơi này nhiều sách hay như vậy, có vẻ làm người đọc càng khó lựa chọn, anh thấy có một số người cứ đổi sách qua lại. – Huy Khang nói nhỏ, vừa cho Minh Hân nghe.
Cô không nhìn cậu, chỉ gật đầu, cô kẹp tấm bìa đánh dấu trang đang đọc rôì gấp lại, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Huy Khang, miệng có ý cười, cô đáp:
- Bởi vì em đã lấy mất cuốn hay nhất rồi.
Huy Khang không hiểu, Minh Hân nở nụ cười, chỏ ngón tay vào ngực cậu bảo:
- Cuốn sách đó đây này!
Nghe thế, Huy Khang vui mừng ra mặt, cậu phải mím môi để không bật cười ra. Minh Hân đứng dậy, khẽ hất hàm ra hiệu cho Huy Khang.
Cô vẫn đi trước và Huy Khang theo sau, Minh Hân rẽ qua lối cũ cất cuốn sách. Lúc Huy Khang định đi vào lỗi đó theo cô thì chợt thấy ở phía đối diện, Ngọc Hà đang đi tới, cậu liền lui về sau, rẽ sang lối cạnh đó. Không phải cậu muốn tránh né Ngọc Hà, bởi cậu đã công khai chuyện mình trở lại, Huy Khang muốn tránh đi để xem tình hình.
Minh Hân thì không biết đến sự xuất hiện của Ngọc Hà, cô quay người thì họ chạm mặt nhau.
- Em mua sách ở đây à? – Minh Hân mở lời trước.
Ngọc Hà lấy một cuốn gần đó, cô không biết ngay sau giá sách đó, Huy Khang đang quay lưng lại với họ, dõi theo họ. Cô trả lời Minh Hân:
- Tôi cần vài cuốn sách liên quan chuyên ngành.
- Có cần chị tìm giúp không? – Minh Hân miệng giữ nụ cười.
- Không cần đâu, tôi lấy đủ rồi.
Cách nói chuyện của Ngọc Hà tuy xa cách nhưng đã thôi hách dịch như xưa, Minh Hân phần nào cảm thấy thoải mái.
Minh Hân đang định nói thêm vài lời thì Ngọc Hà đã tiếp:
- Từ trước tới giờ chị vẫn luôn lãng phí cuộc đời vào những thứ vô bổ. Nhưng có hai thứ ngoại lệ, một là đọc sách, hai là đợi cậu Huy Khang.
Cả Minh Hân và Huy Khang đều ngỡ ngàng trước câu nói của Ngọc Hà. Giống như Minh Hân, hai năm qua khiến cô trưởng thành không ít, nhất là sau những biến cố lớn xảy ra với những người thân của cô. Giờ thì Minh Hân đã hiểu rõ, thế nào là thời thiếu niên bồng bột, và thế nào là trưởng thành suy nghĩ sẽ khác đi.
- Tôi đi đây! – Ngọc Hà quay lưng bỏ đi. Với Minh Hân thì đây là cách nói chuyện dễ chịu nhất của Ngọc Hà từ trước tới giờ, cô ấy thậm chí đã chào mình lịch sự trước khi đi, Minh Hân nghĩ.
- Học tốt nhé! – Minh Hân vui mừng nói với theo. Cô càng ngỡ ngàng hơn nữa khi Ngọc Hà đáp lại:
- Cám ơn.
Ngọc Hà không quay đầu lại nhưng âm thanh đó đủ để cả Minh Hân và Huy Khang nghe được. Minh Hân thì rất mừng, nở nụ cười tươi rói, còn Huy Khang chỉ cười rất nhẹ nhàng, bình thản, những gì Minh Hân cảm nhận được cậu cũng cảm nhận được.
Ra khỏi đó, Ngọc Hà lên xe và để mấy cuốn sách sang ghế bên, cô nói với tài xế của mình phía trước.
- Mẹ tôi nhắn tin đã đón Quốc Hiếu, Quốc Hào, giờ về thẳng nhà!
Tay tài xế nhấn ga, chiếc xe bắt đầu chuyển động. Tuy nhiên, Ngọc Hà không để ý rằng, người bận vest đang lái xe không phải tài xế của cô mà chính là Văn Hoàng, qua chiếc gương, anh ta thấy Ngọc Hà phía sau đang xem gì đó trên điện thoại, liền nhếch miệng nở một nụ cười.
Chiều, Nhật Thiên cùng Nguyên Hạo và Hạnh Du có mặt tại nhà Huy Khang và Minh Hân, bọn họ chuẩn bị một buổi liên hoan nhỏ, có rất nhiều chuyện để chúc mừng nhưng vẫn chưa có dịp, và hôm nay chính là lúc làm việc này.
Nguyên Hạo bế Nguyên Vũ, Nhật Thiên có vẻ thích thú khi trêu chọc thằng bé. Mỗi khi nó vung tay lên đánh Nhật Thiên theo lời Nguyên Hạo, mọi người đều cười. Tình thân thực sự dễ dàng gắn kết họ, thằng bé thân với Nguyên Hạo rất nhanh.
Phía kia, ba người đang chuẩn bị cho bữa ăn. Nhật Thiên nhìn Huy Khang đeo chiếc tạp dề thì nổi hứng trêu:
- Tạp dề sinh ra là để dành cho cậu Huy Khang ạ! – Nói rồi, anh giơ ngón tay cái lên.
- Em vốn là nội trợ trong nhà mà!
- Anh ấy đang nói dối! – Minh Hân lên tiếng nhận định khiến mọi người đều cười.
Huy Khang nói với Nhật Thiên:
- Dù sao anh vẫn nên cám ơn Minh Hân, anh được hưởng an nhàn vì cô ấy cũng ăn bữa này. Nhưng em vẫn cảm thấy chuyện này thật bất công.
Huy Khang làm bộ ngẫm nghĩ, rồi cởi chiếc tạp dề ra, cậu đi đến chỗ hai người kia, không nói không rằng bế phốc Nguyên Vũ vào lòng. Cậu vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Nguyên Hạo. Giữ Nguyên Vũ bằng một tay, Huy Khang làm bộ ngạc nhiên kéo tay anh lên:
- Mới đây thôi anh đã chuẩn bị được như vậy rồi!? – Cậu nói với Nguyên Vũ: - Số phận của chú đây sao hả con? Sinh ra sau, kết hôn cũng sau. Từ nhỏ tới giờ, ba con đã bắt nạt chú đủ lắm rồi, vậy mà giờ vẫn phải chịu cảnh này sao?
Những câu nói đùa của cậu lại làm cho tiếng cười không ngớt. Chợt tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn không khí rộn ràng đó. Nhật Thiên nhìn màn hình rồi đứng dậy, sắc mặt anh hơi lặng đi. Anh đứng tựa người vào cửa nhà, chậm rãi đưa di động lên.
Đầu dây là một sự im lặng, nhưng anh biết đó là ai.
- Grace. – Anh khẽ cất tiếng gọi, phía kia, Grace nở nụ cười rạng rỡ.
- Em về rồi.
Nhật Thiên cũng cười, một nụ cười hạnh phúc đúng nghĩa, đây là kết quả của sự chờ đợi trong tình yêu. Nhớ nhau rất nhiều, nhưng khi được gặp lại, chỉ có thể nói như vậy. Họ im lặng cảm nhận niềm hạnh phúc.
- Thiên. – Một lúc sau, Grace lên tiếng gọi.
Nhật Thiên ừm một tiếng, miệng anh vẫn chưa ngưng nụ cười mím.
- Anh cưới em nha!
Lần này, anh bật cười ra, nhưng không phải vì thấy chuyện đó buồn cười, anh cười vì đã bao nhiêu năm rồi, anh mới được nghe lại câu nói ấy. Giờ, đó là lời cầu hôn của một cô bác sĩ, trưởng thành, chín chắc, không phải cô nhóc chưa được 20 tuổi, nhưng không có sự khác biệt gì, bởi tình yêu họ dành cho nhau vẫn hệt như vậy, nhiều hơn thì có, hoàn toàn không vơi đi, không thay đổi.
Nhật Thiên gật gật đầu, anh đang định cất tiếng thì nghe thấy một tiếng động lớn từ phía đầu dây. Ngay lúc ấy, tiếng Grace la lên, anh hình dung đó là một vụ tai nạn.
- Grace! – Anh đứng thẳng người gọi, sắc mặt lo lắng. – Em có chuyện gì vậy? Grace?
Không có tiếng trả lời, Nhật Thiên hoảng hốt gọi tiếp:
- Nghe thấy anh không? Vy? Vy? Trả lời anh đi!
Người nhìn ra điểm bất thường ở chỗ Nhật Thiên là Nguyên Hạo, ngay sau đó, tất cả đều tập trung vào anh.
Nhật Thiên vẫn giữ máy chờ đợi tiếng trả lời, và đáp lại anh là tiếng chào bằng ngoại ngữ mang ý đùa cợt và câu nói của Văn Hoàng, anh bỏ tay kia trong túi ra và nắm lại thành quyền.
- Vương Văn Hoàng, mày làm gì cô ấy rồi?
Cái tên Văn Hoàng được gọi ra, Nguyên Hạo và Huy Khang đang ngồi đều đứng dậy, Hạnh Du và Minh Hân căng thẳng nhìn nhau.
Chỉ có Văn Hoàng nói, còn Nhật Thiên im lặng lắng nghe, nói hết lời muốn nói, Văn Hoàng chủ động tắt máy, Nhật Thiên bấm số gọi lại nhưng không liên lạc được. Anh đấm mạnh vào tường, gọi tên Grace, nhìn anh như sắp khóc. Năm năm, rồi hai năm, cuối cùng ngày trở về, cô lại gặp phải chuyện này, là lỗi của anh, hoàn toàn là của anh, Nhật Thiên tự trách.
Huy Khang đưa Nguyên Vũ cho Hạnh Du, cậu đi tới chỗ Nhật Thiên, hỏi:
- Vương Văn Hoàng đã bắt cóc bác sĩ Grace sao?
Nhật Thiên không trả lời, câu hỏi của Huy Khang cũng chỉ muốn xác nhận lại, nghe những gì vừa rồi anh nói qua điện thoại, bọn họ đều biết chuyện đó.
- Là bởi vì em. – Huy Khang cúi đầu nhận lỗi. – Là em kéo hai người vào chuyện này. Vì em nên hai người mới gặp rắc rối.
- Không liên quan đến cậu! – Không hiểu sao Nhật Thiên đột nhiên cáu với Huy Khang.
- Sao lại không liên quan!? – Huy Khang cũng hơi gắt lên. – Chỉ vì em nên anh và bác sĩ Grace mới dính dáng đến hắn ta. Em sẽ chịu trách nhiệm về việc này.
- Đã nói là không phải vì cậu rồi mà! – Nhật Thiên phản bác. – Cậu thôi đi!
Huy Khang không nói nữa, nhưng trong lòng cậu thì không thôi được như anh yêu cầu. Cậu vẫn nghĩ Nhật Thiên nói thế để cậu không đổ lỗi cho mình. Một mặt, Huy Khang chưa hiểu rõ, Văn Hoàng biết đến bác sĩ Grace như thế nào.
Nguyên Hạo bước tới lên tiếng làm dịu đi không khí này, anh nói:
- Việc cần làm là cứu bác sĩ Grace, không phải nói xem ai có lỗi. – Anh quay sang Nhật Thiên hỏi: - Vương Văn Hoàng nói thế nào?
Nhật Thiên không đáp, dường như anh không muốn nói ra cho mọi người biết. Thấy thế, Nguyên Hạo hơi giận, anh đang định nói thêm thì Huy Khang ngăn lại.
- Anh ấy không muốn nói thì không cần phải nói. Người gấp hơn cả là anh ấy. – Cậu đưa ánh mắt qua chỗ Nhật Thiên, ý nói với anh: - Anh ấy không nói vì muốn chúng ta đứng ngoài chuyện này. Kệ đi!
Sau khi buông một tiếng lạnh nhạt, Huy Khang bỏ vào phòng. Nhật Thiên không xem điều đó ảnh hưởng đến mình, cũng bỏ ra ngoài.
Nguyên Hạo đưa Hạnh Du và con trai tới nhà Jelly – bạn Hạnh Du. Anh muốn hai người họ ở đây lánh tạm để đề phòng rắc rối từ phía Văn Hoàng. Trên đường đi, anh đã kể cho Hạnh Du nghe về Grace, cô có thể hiểu được mối quan hệ giữa họ.
- Không biết có giúp được gì không nhưng anh cần ở đó với họ. Nhật Thiên với bọn anh, em hiểu mà!
Hạnh Du gật đầu;
- Vâng. Mọi người nhớ cẩn thận.
Nguyên Hạo gật gật đầu, Hạnh Du nói thêm:
- Còn nữa, Nguyên Hạo, có một sự thật, đó là em hiểu anh Văn Hoàng hơn mọi người, em cho rằng kế hoạch lần này của anh ấy không chỉ có vậy đâu.
Nguyên Hạo cũng nghĩ đến điều đó, đây cũng là lý do mà anh muốn Hạnh Du hoàn toàn đứng ngoài chuyện này. Anh sẽ cùng mọi người tham gia vào kế hoạch của Văn Hoàng, bất kể đó là gì, bởi suy cho cùng, chuyện này bắt buộc phải có một kết thúc thực sự, kết thúc tuyệt đối.
Nguyên Hạo chào hai vợ chồng người bạn kia, gật đầu thêm một cái thay lời nhờ vả lần nữa, anh trở về.
Ngồi trong phòng, Huy Khang đang suy nghĩ mọi chuyện, thái độ lạnh nhạt vừa rồi của cậu không phải điều mà cậu muốn. Trong lòng cậu đã có suy đoán vê chuyện Văn Hoàng nói với Nhật Thiên, hắn đòi cậu, hoặc là Minh Hân, có lẽ vậy.
Trời tối, Nhật Thiên đang ở ngoài biển, gió lộng khiến anh hơi lạnh, nhưng nó làm dịu đi cảm giác nóng bức vì lo lắng cho tình hình của Grace lúc này. Anh nhớ lại lời Văn Hoàng đã nói:
- Bác sĩ rất đẹp! – Hắn ta khen Grace. – Nếu mày cần tao có thể trả cho mày! Dù sao chúng ta cũng quen biết lâu năm, xem như có chút giao tình. Nhưng mày cũng nên đổi cho tao thứ gì đó chứ! Không cần đẹp như bác sĩ này đâu, cỡ Hoàng Minh Hân là đủ rồi!
Anh nhặt một viên đá rồi ném ra xa, rồi thở dài. Hắn ta dùng cách cũ của Vương Đức Long, muốn cứu người thì hãy đưa người đến. Huy Khang đã đi, và cậu gần như không thể về.
Một viên đá bay từ phía sau tới, dường như chủ nhân của nó muốn nó đáp xuống ngay chân anh. Nhật Thiên nhìn lại và thấy Minh Hân đang tới.
Cô tới gần, đứng bên cạnh anh, đưa cho anh một quả táo. Vẻ mặt thuyết phục của cô khiến anh nhận nó và ăn. Cô chờ anh ăn rồi đưa cho chai nước. Cách quan tâm của cô rất bình dị, đúng như một người bạn thân.
- Tôi không hỏi anh câu hỏi như vừa rồi của anh Nguyên Hạo, cũng sẽ không gắt lên như Huy Khang.
Nhật Thiên nhìn cô rồi ừ nhẹ, anh cũng hướng ánh mắt ra xa. Họ không nhìn nhau nhưng đang lắng nghe.
- Kể từ lúc quen biết anh, lúc nào tôi khó khăn anh cũng giúp đỡ, ủng hộ hết mình. Anh là người bạn, người anh của chúng tôi – một người quan trọng. Nên hãy để chúng tôi giúp anh nếu có thể. Chúng ta đừng nói đến trách nhiệm, lỗi lầm mà hãy tương trợ với nhau như những người bạn, người thân thực sự.
- Tôi hiểu.
Minh Hân xoay người về phía anh, nắm bàn tay lại giơ lên, cô cười nói:
- Chúng ta vẫn luôn thắng họ, lần này cũng vậy.
Nhật Thiên cười khẽ, anh cũng đưa tay lên cụng tay với cô và gật đầu. Minh Hân vào nhà, Nhật Thiên cứ nhìn theo mãi với những suy nghĩ lộn xộn.
Văn Hoàng đã lên kế hoạch cho mọi chuyện, quả thực đúng như lời Hạnh Du phán đoán, anh ta chuẩn bị nhiều hơn việc bắt cóc hai người Ngọc Hà và Grace – hai người dường như không liên quan gì đến chuyện ân oán của anh ta. Anh ta tin rằng kế hoạch của mình sẽ thành công, không để thiếu một chi tiết nào.
Tuy không hiểu rõ về con người Nhật Thiên nhưng Văn Hoàng có thể đoán được anh sẽ không làm theo lời hắn nói. Thực ra đây mới là kết quả mà Văn Hoàng mong muốn, anh ta sẽ có cách để người anh ta cần tự tìm tới, giống như Huy Khang lúc trước, nhưng lần này không cần công phu dàn dựng như vậy.
Với tay lấy chiếc di động, dãy số lạ khiến Minh Hân hơi nghi ngờ, trực giác mách bảo có chuyện không bình thường, cô vẫn bắt máy, nói Alo bằng giọng nghi hoặc.
Văn Hoàng mở đầu bằng việc nói nhớ cô bằng ngoại ngữ, giọng điệu khiến Minh Hân nhận ra ngay anh ta. Cô chờ nghe nội dung chính.
- Cô biết cô gái này chứ! – Dù Minh Hân không nhìn thấy nhưng anh ta vẫn nắm lấy cằm Grace xoay về phía mình, cô đang bị trói tay và chân, trên trán có một vết thương chảy máu do tai nạn Văn Hoàng gây ra. – Bác sĩ Grace. Đây là bác sĩ xinh đẹp nhất tôi từng gặp. Nhưng cô ta lại rất hung dữ, cô ta dám dọa gọi cảnh sát lúc tôi tới bệnh viện hỏi thăm một bệnh nhân tên Hoàng Huy Khang. – Anh ta lắc đầu. – Bác sĩ mà dữ dằn thế thì không được rồi. Tôi sẽ cho cô ta một bài học, coi như làm một việc tốt cho ngành y và xã hội.
- Vương Văn Hoàng. – Minh Hân cắt ngang. – Nghe nói anh tự nhận mình không hèn mọn đến mức dùng một đứa trẻ để trả thù, lúc ấy tôi đã nghĩ về anh với một chút lòng tôn trọng. Nhưng hôm nay anh kéo cô bác sĩ vào việc này, anh thử nghĩ lại lời của chính mình đi! Cô ấy vốn không có liên quan gì.
- Tôi biết, tôi biết chứ! – Văn Hoàng nói vội, hàm ý cợt nhả. – Tôi đang hối hận đây. Vậy nên cô đến đón cô ta về đi! Tôi không làm gì người vô can đâu.
Minh Hân cúi đầu, cô đủ khả năng hiểu ý của hắn, hắn ta muốn cô tới, không phải Grace, cô ấy chỉ là cái cớ. Tiếng Văn Hoàng tiếp:
- À phải, cho tôi hỏi Âu Nhật Thiên có đang khóc không? Nếu có thì cô làm ơn lấy khăn giấy cho anh ta giúp tôi nhé! Cám ơn cô rất nhiều!
Minh Hân nắm chặt điện thoại, Văn Hoàng lại thêm:
- Vậy nhé! Chúc cô ngủ ngon!
Minh Hân mím môi, rất nhanh sau đó, cô tranh thủ lúc hắn chưa cúp máy, hoặc hắn cố ý chưa cúp máy, hỏi:
- Anh ở đâu?
Phía bên kia, Văn Hoàng đã dừng thái độ đùa cợt, khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng đầy nguy hiểm, anh ta nhếch miệng một cái. Bước đi đầu tiên đã thành công một nửa, nó là hoàn toàn khi Minh Hân xuất hiện trước mắt hắn.
- Không cần phiền đến Cha và các sơ, tôi sẽ tự tìm đến các người thôi. – Khánh Ân tỏ ra thản nhiên khi người đầu dây là Minh Hân.
- Em không biết vì sao chị làm thế này nhưng trả thằng bé về với mẹ nó là việc làm tốt nhất lúc này. – Minh Hân nói.
Phía bên kia, Khánh Ân im lặng, một lúc lâu khiến Minh Hân phải gọi một tiếng rồi đưa mắt nhìn ba người xung quanh. Rồi Khánh Ân lại nói:
- Tôi sẽ không vào vấn đề cho đến khi người nghe máy là Vương Hạnh Du.
Minh Hân lại nhìn sang họ, bọn họ đều nghe thấy lời Khánh Ân. Hạnh Du bình tĩnh lên tiếng:
- Khánh Ân, là tôi – Vương Hạnh Du.
Khánh Ân nở một nụ cười, lên tiếng:
- Rusia, chào. – Quả nhiên Khánh Ân trực tiếp nói đến vấn đề. – Các người tới đây đi, tới đón thằng bé về, nhưng hãy nhớ là, bao nhiêu người tới thì bấy nhiêu người về.
Bốn người họ nhìn nhau, lần này, Khánh Ân trực tiếp nhắm tới Hạnh Du, ý của cô là Hạnh Du ở lại, và Nguyên Vũ con trai cô được an toàn trở về.
Theo địa chỉ mà Khánh Ân cung cấp, bọn họ tìm tới một ngôi nhà xây dựng dở dang nằm trong một khu dân cư thưa thớt. Ba tầng đã hoàn thành, hiện tại công trình đang ngưng lại ở tầng thứ tư. Nhóm người Minh Hân cho rằng, công trình bị ngưng khá lâu rồi, bởi những cột thép đã bị hoen gỉ, Huy Khang còn tinh ý thấy cả rêu mọc dưới chân tường.
Lên tới tầng thứ ba họ mới thấy Khánh Ân, chỉ có mình cô, không có người nào khác. Khánh Ân không quan tâm có bao nhiêu người đến, trong khi cô chỉ có một mình, bọn họ không biết cô đã có chuẩn bị như thế nào. Hạnh Du nhanh chóng đưa mắt tìm kiếm và thấy Nguyên Vũ đang ở trong một chiếc thùng gỗ, cao ngang đầu nó, thằng bé đang khóc. Cô định chạy đến thì Khánh Ân nói:
- Nào nào nào! Vội gì thế?
Khánh Ân đi tới bế thằng bé ra ngoài, động tác của cô nhẹ nhàng, không có ý định làm đau nó. Rồi Khánh Ân chỉ vào Hạnh Du ra lệnh:
- Cô, đứng ra xa bọn họ! – Cô chỉ một vị trí. – Chỗ này!
Hạnh Du lòng như lửa đốt, Nguyên Vũ còn trên tay Khánh Ân, cô ấy muốn thế nào mà không được. Hạnh Du ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Khánh Ân.
Khánh Ân lại chỉ tay lần nữa, hướng tới Minh Hân:
- Cô, lại đây đón thằng bé!
Minh Hân nhìn Nguyên Hạo và Huy Khang rồi bắt đầu bước tới, Khánh Ân có biện pháp đề phòng, cô rút ra một khẩu súng, một tay vẫn bế Nguyên Vũ, một tay chĩa súng về phía Hạnh Du.
- Cô định làm gì? – Cả Nguyên Hạo và Huy Khang đều sửng sốt.
- Tôi chưa bảo hai người lên tiếng. – Khánh Ân lập tức quát họ.
Không có niềm tin vào Minh Hân, Khánh Ân đặt thằng bé đứng xuống, mặc kệ Minh Hân đón nó, cô di chuyển lại gần Hạnh Du. Khác với Hạnh Du hôm qua hoảng sợ tột cùng vì mất con, Hạnh Du hôm nay rất bình tĩnh, cô nói:
- Bọn họ có thể đi được chưa?
Khánh Ân cười nhạt trước câu nói của cô:
- Xem đức hy sinh cao cả của người mẹ kìa! Cô thế này chả trách đàn ông đều ngã quỵ dưới chân cô.
- Khánh Ân, tôi không biết rằng cô lại hận tôi đến thế, chuyện này tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ tới. Ngay lúc này, tôi cũng không nghĩ ra được một lý do nào.
- Cô không cần nghĩ nữa, tôi sẽ cho cô câu trả lời, bằng cách như vậy nhé!
Khánh Ân bỏ dở lời đề nghị với Hạnh Du, quay sang bảo ba người kia:
- Ở đây hết chuyện của các người, các người có thể đi.
Đáp lại lời của cô, Nguyên Hạo bảo:
- Cô ấy đã ngồi trên xe của tôi tới đây, nhất định tôi sẽ đưa cô ấy về. Chúng tôi là một gia đình.
- Tôi sẽ ở lại để tránh cô quên đường trở về, cô Hạnh Du. – Huy Khang nói như đùa.
Khánh Ân không quan tâm lắm tới việc đó, cô tiếp tục cuộc nói chuyện với Hạnh Du:
- Tôi sẽ đưa ra câu hỏi, cô chỉ việc trả lời. Trả lời đúng, cô sẽ được sống, còn sai, cô sẽ chết. Đây là cơ hội duy nhất tôi dành cho cô, bởi tôi vẫn ghi nhớ những chuyện cô đã từng giúp tôi.
Tất cả đều sửng sốt trước lời Khánh Ân nói, Minh Hân không ngại lên tiếng:
- Cho dù chuyện giữa hai người là gì thì cũng đâu đến mức như vậy.
- Trật tự đi! - Khánh Ân nối cáu và quát Minh Hân. Ngón tay cô đặt ngay vị trí kéo cò, chỉ sợ sự kích động cũng có thể khiến cô nổ súng.
Khánh Ân bắt đầu nói:
- Tôi phải thừa nhận là tôi đã choáng ngợp trước những gì cô có, Vương Hạnh Du. Một tiểu thư giàu sang, quyền lực, nhan sắc, cô có mọi thứ. Nhưng tôi không vì vậy mà đố kỵ hay ghen ghét với cô, bởi trên thế giới còn có rất nhiều người như vậy, nhiều người được đầy đủ hơn tôi. - Khánh Ân bắt đầu hỏi. – Câu hỏi đầu tiên, Rusia là ai?
Hạnh Du đưa ánh mắt thăm dò về phía Khánh Ân nhưng không có thu hoạch gì, cô đáp:
- Rusia là tên do thầy Daniel đặt cho tôi khi tôi học ở Anh.
- Sai. Tôi hỏi Rusia là ai? Rusia là vợ của tiến sĩ Daniel.
Hạnh Du sửng sốt, không phải vì cô trả lời sai, mà bởi vì cô chưa bao giờ nghe nói đến vợ của tiến sĩ Daniel.
- Vì sao thầy ấy gọi cô bằng cái tên đó?
Hạnh Du lắc nhẹ đầu, bây giờ cô mới nghĩ đến điều này.
- Tôi không biết.
Khánh Ân nở một nụ cười nửa miệng, câu trả lời này xem như sai, cô nói:
- Bởi vì tiến sĩ muốn cô trở thành Rusia – vợ thầy.
Hạnh Du lần nữa tròn mắt lên, rồi hơi cúi đầu, có thể Khánh Ân hiểu lầm quan hệ của bọn họ, cũng có thể là cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Khánh Ân cho biết thêm:
- Rusia đã chết trong một tai nạn máy bay trên đường tới Luân Đôn tổ chức lễ cưới. Và cô xuất hiện, cô đánh thức trái tim thầy ấy, làm cho thầy ấy lần nữa có được cảm giác hạnh phúc như với Rusia – người vợ quá cố. Nhưng cô chẳng bao giờ tìm hiểu về thầy, nên cô đâu biết chuyện đó. Cô về nước trong khi thầy ấy vẫn ngu ngốc chờ đợi cô hiểu ra, thầy ấy luôn hy vọng rằng cô sẽ quay lại.
- Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ đó với thầy Daniel.
Khánh Ân tiếp tục:
- Cô giới thiệu tôi với thầy ấy, và thầy ấy chủ động tìm tôi, nhưng chỉ để hỏi thăm về cô, một cách kín đáo nhất. Suốt khoảng thời gian ấy, cô có biết hàng ngày tôi nghe bao nhiêu lần cái tên của cô. Bất kể chuyện gì tôi làm, thầy ấy cũng giúp đỡ, nhưng chuyện khiến tôi chán ghét đó là thầy ấy luôn miệng: Nếu là Hạnh Du, cô ấy sẽ thế này, cô ấy sẽ thế kia. Hay lúc đưa tôi đi tham quan các con phố, thầy ấy cũng nói: Rusia cũng đã lạc ở đây, rồi cô ấy có thể tự tìm đường về. Cô thì có thể, còn tôi thì không.
Hạnh Du giữ thái độ trầm tĩnh nhất khi nghe những lời bộc bạch của Khánh Ân, rồi cô nói:
- Cô thích thầy Daniel?
- Phải. – Khánh Ân gật đầu thừa nhận. – Tôi nghĩ đó mới là người mà tôi có thể nói tiếng yêu thực sự, tin tưởng hết lòng.
- Nhưng thầy ấy không thích cô, đó là lỗi của tôi sao?
Khánh Ân không đáp lời ấy, cô nói:
- Câu hỏi thứ ba, câu hỏi cuối cùng: Thằng bé là con của ai?
Lần này thì Hạnh Du thở hắt ra một tiếng, cô đáp:
- Nó không phải con của thầy Daniel.
- Thầy ấy đã nói với tôi rằng thầy ấy cầu hôn cô. Cô rời Mỹ tới Luân Đôn, đây chính là cơ hội tốt nhất cho thầy ấy.
- Tôi đã từ chối. – Hạnh Du nói. - Khánh Ân, tôi đã trả lời cả ba câu hỏi của cô, và tôi có thể khẳng định rằng, cô đang hiểu lầm tất cả mọi chuyện. Cô cho rằng tôi là nguyên nhân khiến thầy ấy không để ý gì tới cô, chuyện này tôi sẽ không giải thích. Còn nếu cô nghĩ tôi và thầy ấy kết hôn, còn sinh ra thằng bé này thì cô đã sai rồi, nó không phải con của thầy ấy. Cô biết việc tôi tới Anh, vậy cô có nghĩ đến nguyên nhân là gì không? Trong khi tôi là con dâu của một tập đoàn lớn, vốn có cuộc sống đầy đủ ở Mỹ, tôi tới Anh để làm gì?
Hạnh Du xem phản ứng từ Khánh Ân, cô phát hiện Khánh Ân đang dao động, bèn tiến lại gần, một cách chậm rãi, cô tiếp:
- Khánh Ân, chuyện này vốn dĩ không có gì cả, nhưng bởi vì sự đố kỵ một cách quá lên cho nên nó mới biến thành tất cả những thù hận mà cô dành cho tôi. Khánh Ân, hiểu lầm có thể được giải quyết, chúng ta có thể từ từ nói về chuyện này. Cô, tôi, chuyện giữa hai chúng ta không cần làm quá lên như thế này, có thể kết thúc mà không cần dùng cách này.
Thấy tình thế có chút chuyển biến, Huy Khang khẽ đẩy Minh Hân lùi lại, cậu nhìn sang Nguyên Hạo và thấy anh cũng đang nhìn mình, họ thống nhất ý kiến thông qua ánh mắt. Ngay lập tức, hai người lao tới, Nguyên Hạo ôm lấy Hạnh Du cùng ngã xuống sàn, còn Huy Khang khống chế Khánh Ân, ném khẩu súng của cô ra xa.
Hạnh Du lập tức chạy tới đón lấy Nguyên Vũ từ tay Minh Hân, cô ôm nó thật chặt. Khánh Ân có biểu hiện kháng cự nên Huy Khang phải giữ chặt tay cô ta. Đây là lần thứ hai cậu chứng kiến sự trả thù của Khánh Ân trực tiếp thế này, cả hai lần, đều là vì sự hiểu lầm một cách thái quá khiến cho mối quan hệ của cô với Minh Hân và Hạnh Du đều trở nên tồi tệ thế này.
- Vừa mới đây, tôi đã nghĩ sẽ giết cô nếu bắt được. – Huy Khang nói với Khánh Ân. – Cú tông xe suýt chút nữa lấy mạng chúng tôi. Tôi không cho phép bất cứ ai làm tổn thương Minh Hân, nhưng cô đã nhiều lần làm thế. Tưởng rằng chuyện đã qua từ hai năm trước, nhưng cô vẫn nhẫn tâm ra tay với cô ấy, người luôn yêu quý và suy nghĩ cho cô như đối với một người chị thực sự.
Huy Khang ngừng lời vài giây, rồi lại tiếp, nhưng không phải những lời trách móc nữa:
- Có thể cô không tin nhưng chúng tôi cũng từng coi cô là bạn, ấy là khi cô xuất hiện trong vai trò một người bạn tốt của Minh Hân. Chúng tôi đối đãi chân thành, thậm chí đã giúp cô. Chuyện đã xảy ra trong suy nghĩ của cô những năm nay đã thay đổi hành vi của cô, nhưng tôi tin con người cô không thay đổi. Tôi tin rằng những gì tôi biết về cô trước đây, tuy ít ỏi, nhưng đó là con người thật của cô. Tôi hy vọng cô sẽ không sống theo cách này nữa.
Cậu buông tay Khánh Ân ra, né sang một bên để Khánh Ân thấy Nguyên Hạo và Hạnh Du, rồi tiếp:
- Nhìn đi! Họ mới là một gia đình. Họ lựa chọn nhau, dù cho bao sóng gió. Cô cũng vậy, cô có thể lựa chọn cuộc sống của mình, đừng để sự ích kỷ của cô trở thành cái cớ để sa ngã, nó sẽ hủy hoại con người cô, cuộc sống của cô. – Cậu thêm một câu. – Nếu tôi là anh tiến sĩ mà cô nhắc tới, có lẽ khi biết chuyện này, tôi sẽ đổ lỗi cho bản thân về sai lầm của cô cũng như sự thiệt thòi của cô Hạnh Du. Hóa giải chính là công cụ gặt hái bình an.
Dứt lời, Huy Khang lùi một bước, miệng khẽ mỉm cười, cậu nói:
- Cám ơn cô vì đã lắng nghe.
Bọn họ quay người rời đi, trùng hợp, Minh Hân là người quay lại cuối cùng, vừa vặn để ánh sáng phản chiếu rọi vào mắt cô. Minh Hân quay người lại nhìn Khánh Ân thì thấy cô đang cầm một con dao trên tay và vung nó lên. Không thể chần chừ, Minh Hân lập tức lao tới, cô cho rằng Khánh Ân có ý nghĩ dại dột. Minh Hân kéo Khánh Ân ngã vật xuống sàn, con dao vô ý làm cô bị thương ở vai, nguy hiểm hơn là, họ ngã ra và tiến lại gần cánh cửa ra ban công chưa xây xong. Khánh Ân kích động hất Minh Hân ra, vô tình khiến Minh Hân lăn một vòng và rơi xuống bên dưới.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến những người khác không kịp trở tay. Huy Khang mở to đôi mắt, vội vàng chạy xuống. Nguyên Hạo cùng Hạnh Du chạy ra nhìn xuống và thấy Minh Hân đang nằm trên đất, họ cũng vội vàng xuống dưới.
May mắn lớn cho Minh Hân đó là bên dưới là một đống cát, cô ngã xuống đó rồi lăn ra nên không bị thương nặng, có điều, một số mảnh gạch vụn khiến mặt cô bị xước. Huy Khang nâng cô dậy, hốt hoảng gọi:
- Minh Hân! Trả lời anh!
Cô thều thào:
- Vâng.
Huy Khang mừng ra mặt, lập tức bế cô dậy đưa đi. Nhưng Minh Hân níu áo cậu lúc cậu đang vội bước, hóa ra là cô đã thấy Khánh Ân. Minh Hân cố nhìn và nói với cô:
- Chị, em mong chị sẽ được bình an, bình an từ tận đáy lòng. Chúa sẽ che chở cho chị, đúng không?
Huy Khang bước tiếp, Minh Hân cũng thu lại ánh nhìn với Khánh Ân, không thấy được nước mắt đã rơi trên má cô.
Hạnh Du nói với Khánh Ân:
- Khánh Ân, cô mau trở về đi! Chúng tôi không gọi cảnh sát, cũng không nói gì với những người trong nhà thờ. Tôi cũng giống Minh Hân, hy vọng cô được bình an.
Nguyên Hạo đón lấy Nguyên Vũ từ tay Hạnh Du, cô nhìn anh mỉm cười. Họ mới đi được một quãng thì thấy Văn Hoàng cùng vài tên đàn em đi tới. Dường như nắm được tình hình, anh ta nói:
- Mày thả tên bắt cóc đi, vậy tao có cần bắt lại để đổi lấy thông tin không?
Anh ta thực sự là một kẻ điên cuồng vì thù hận, Nguyên Hạo nghĩ.
- Không cần, vì tao sẽ nói cho mày biết. – Thấy vẻ mặt hài lòng của anh ta, anh tiếp: - Câu trả lời là không biết, tao đã lừa mày.
- Thằng khốn, mày dám…
Văn Hoàng đang định xông lên thì Nguyên Hạo tiếp ngay:
- Nhưng mày đâu có làm được như tao yêu cầu. Vậy nên chuyện này kết thúc ở đây.
Không chờ Văn Hoàng có phản ứng, anh lập tức khoác vai Hạnh Du rời đi. Nhìn theo họ đi khỏi, không hiểu sao Văn Hoàng cũng cho người rút lui, không theo họ nữa. Có thể anh ta cảm nhận được, đó là chỗ dựa vững chãi cho Hạnh Du và thằng bé.
Bọn họ chia tay nhau như vậy, không quên báo tin an toàn cho Nhật Thiên. Ở nhà, Minh Hân mang chiếc áo đã hư của mình bỏ vào sọt rác, trở lại phòng, cô thấy Huy Khang đang ở đó, cô lại gần cậu.
Minh Hân mặc chiếc áo sơ mi kiểu nữ nhưng khá rộng, Huy Khang đột nhiên chạm tay lên vai cô, gần chỗ bị thương, khẽ bảo:
- Anh xem nào!
Minh Hân hơi chau mày và cười, Huy Khang biết cô đang nhìn mình với ý nghĩ gì. Huy Khang cười khổ, cậu biết đó chỉ là một vết cứa nhẹ, không sâu nên chỉ hỏi:
- Em thoa thuốc chưa?
Minh Hân gật đầu.
- Vậy được rồi.
Cô ngồi lên giường, thu chân lại, nét mặt có vẻ suy tư, Huy Khang quan sát cô một lát rồi hỏi:
- Em đang nghĩ gì thế?
Cô nhìn cậu và đáp:
- Em đang nghĩ đến con trai của Hạnh Du, à, dĩ nhiên đó là con anh Nguyên Hạo nữa, em cảm thấy vẫn là Trần Nguyên Vũ đẹp hơn cả.
Huy Khang bật cười, cậu còn tưởng cô đang nghĩ ngợi chuyện gì đó khác, hóa ra là cô nghĩ đến mấy cái tên. Cậu tiện tay kéo chiếc mền che lên hai bàn chân cho cô đỡ lạnh, sau đó nói:
- Sau này, anh sẽ để em đặt tên cho những đứa nhỏ nhà mình. – Cậu mỉm cười khi thấy vẻ mặt có phần kinh ngạc của Minh Hân. – Theo họ của anh hay em không quan trọng, thấy thế nào?
Minh Hân vươn tay đấm mạnh vào vai cậu, cô hơi gắt, nhưng lại mang vẻ xấu hổ:
- Không đứng đắn.
- Này! – Huy Khang tiếp tục trêu cô với vẻ thích thú: - Dùng phòng riêng thế này đã là đứng đắn lắm rồi đấy!
- Nghe có lý nhỉ! – Cô làm vẻ nghiêm túc.
Huy Khang cũng thu chân lên giường, cậu ngồi đối diện với Minh Hân, tư thế giống cô, cũng chui chân vào trong chiếc mền bông cho ấm, Minh Hân không có ý kiến gì.
- Huy Khang, em cảm thấy anh Nguyên Hạo và Hạnh Du, hai người họ mới giống một gia đình, thực sự rất đẹp đôi. Hơn nữa, còn thằng bé Nguyên Vũ, giờ em nghĩ lại mới cảm thấy, nó thực sự có nét giống anh ấy. Từ giờ họ sẽ không phải xa nhau nữa, đúng không?
Huy Khang nhìn cô không rời, nghe xong câu hỏi lập tức gật đầu một cái chắc chắn, như thể chờ sẵn, nhưng cậu lại thêm một câu:
- Nếu em muốn, chúng ta cũng có thể có một gia đình như thế, anh, em, chúng ta cần thêm một nhóc con nữa!
Minh Hân nhìn cậu với vẻ mặt hết nói nổi, cô đạp nhẹ vào chân cậu:
- Về phòng đi!
Huy Khang ma mãnh nói:
- Hôm nay anh sẽ không về.
Dứt lời, Huy Khang nắm lấy hai vai cô, vô tình làm Minh Hân đau, cậu dừng lại, hơi cúi đầu và bảo:
- Anh xin lỗi, anh thực sự chỉ đùa thôi, quên mất việc em đang bị thương.
- Thực ra em cũng chỉ đùa thôi!
Huy Khang làm vẻ mặt hơi giận, nhưng môi thì cứ luôn mỉm cười. Minh Hân thông minh, luôn biết cách đáp lại cậu, không chịu thiệt thòi mấy khi. Cậu biết Minh Hân khắp người đều thương tích, cô nên nghỉ ngơi sớm nên đứng dậy ra về.
Phía Nguyên Hạo, anh ngồi trên sô pha, bồng Nguyên Vũ trên tay, anh thực sự không muốn rời xa hai mẹ con họ nên mới lán lại đây. Thím Nhã tinh ý nên ở trong phòng, nghỉ ngơi sớm, không làm phiền tới họ.
Hạnh Du vừa kết thúc một số việc vặt trong nhà, cô còn nói chuyện điện thoại với cô bạn của mình một hồi khá lâu, đến khi quay lại, cô vẫn thấy anh và thằng nhóc ở đó. Ngồi xuống cạnh anh, cô nói:
- Nguyên Hạo, con ngủ rồi!
Anh nhìn sang cô, ánh nhìn dịu dàng, không giống cách cư xử lạnh nhạt khi họ gặp lại, giây phút này, anh toàn tâm toàn ý với cô, cảm giác gia đình thực sự là như vậy, giống như lúc anh có ba mẹ và Minh Hân nhỏ bé, có điều, lúc này, anh là người sẽ che chở cho họ.
Nguyên Hạo đặt thằng bé nằm xuống giường, anh hôn nhẹ lên trán nó đầy yêu thương rồi trở lại chỗ Hạnh Du, cô vẫn ngồi đó. Hạnh Du nằm xuống ghế, gối đầu lên chân anh, Nguyên Hạo đưa tay vuốt ve gương mặt cô, Hạnh Du của anh vẫn rất đẹp, đôi mắt cô vẫn long lanh nhìn anh, tình yêu trong cô vẫn cháy bỏng như lúc trước. Cô nghe Nguyên Hạo nói:
- Lỡ một lần và để lỡ hai năm, nhưng chúng ta tuyệt đối không lỡ cả đời.
Hạnh Du mỉm cười hạnh phúc, chắc chắn sẽ không để lỡ cả đời.
- Anh thực sự không hẹn hò với bất kỳ cô gái nào khác sao?
Giọng cô như đùa, anh mới cười, Hạnh Du lại hỏi tiếp:
- Anh vẫn chờ em sao?
Lần này thì anh đáp:
- Không. – Lời anh dứt khoát khiến Hạnh Du thoáng buồn. – Anh không chờ bởi vì anh hy vọng em được yên ấm, hạnh phúc. Thời gian qua, anh chỉ nhớ em thôi, nhớ rất nhiều…
Hạnh Du năm lấy bàn tay anh đã dừng lại trên má cô, Nguyên Hạo cúi đầu nhìn cô bảo:
- Em có muốn nói về chuyện đó không?
Ban đầu Hạnh Du không hiểu chuyện đó là chuyện gì, nhưng khi thấy ánh mắt anh di chuyển qua chỗ Nguyên Vũ, cô mới hiểu. Và gương mặt cô trở nên buồn, lặng thinh. Hạnh Du vén áo lên, để lộ vùng bụng, việc mang thai sinh con không làm xấu đi vóc dáng, làn da của cô nhưng ở đó lại có một vết sẹo dài. Hạnh Du nghiêng mặt, chúi đầu vào anh, nói:
- Đó là một ca sinh khó, và em đã không vượt qua được.
Nguyên Hạo gần như phát khóc, tay anh run run di chuyển lại gần vết sẹo, anh chạm vào nó khiến Hạnh Du hơi giật mình run nhẹ. Anh vén áo xuống ngay ngắn cho cô, vuốt mặt một cái lấy lại bình tĩnh, chính là ngăn nỗi xúc động. Hạnh Du cười nhẹ để anh cảm thấy nhẹ nhàng hơn, cô đứng dậy đi ra ngoài ban công, khoanh tay trước bụng, Nguyên Hạo cũng theo cô ngay, cô bắt đầu kể:
- Em không nói dối anh, em thực sự không biết chuyện em mang thai khi em cưới anh Kile. Khoảng một tuần sau đó, em mới biết chuyện, đó cũng là lúc anh ấy đòi hỏi ở em… Và em đã từ chối anh ấy… Em đã khóc khi phải làm thế. Em nói với anh ấy rằng em đang mang thai, đó là con của anh – Trần Nguyên Hạo. Em đã thừa nhận em sống với anh như vợ chồng trong suốt thời gian trước đó, em không ngừng xin lỗi, và em chỉ nhận lại được nét mặt thẫn thờ của anh ấy. Em biết rất rõ, với một người đàn ông, điều này thật tồi tệ, nó chạm đến giới hạn lòng tự tôn của anh ấy, không công bằng…
Nguyên Hạo ôm lấy cô từ phía sau, anh tựa cằm lên vai cô, anh đang dùng tất cả tâm trí lắng nghe lời cô nói.
- Một tuần liền anh ấy biến mất. Khi trở lại, anh ấy giống như một người khác, quan tâm đến em rất nhiều, anh ấy chăm sóc cho em, ân cần đến nỗi nó khiến em cảm thấy lo lắng. Rồi anh ấy nói em là vợ anh ấy, con của em chính là con anh ấy, anh ấy hứa sẽ làm một người cha tốt, quyết không nuốt lời.
- Đó là lý do em nói dối anh? – Nguyên Hạo nói rất nhẹ nhàng, không có ý trách móc gì cô cả.
- Một phần là vậy. Anh ấy đã bao dung với em như thế, em thực sự nợ anh ấy quá nhiều. – Hạnh Du hơi nghiêng đầu về phía anh. – Lúc anh đưa em vào bệnh viện, em đã suy nghĩ kỹ hơn về chuyện đó. Em xin lỗi, vì em đã không đứng về phía anh, không chịu tin tưởng hết mình vào anh.
Nguyên Hạo nhắm mắt lại, chuyện ấy hóa ra chỉ là chút đắn đo của Hạnh Du mà khiến hai năm qua họ sống trong đau khổ, nhớ nhung và dằn vặt. Nhưng anh cần hiểu cho nỗi lòng của cô, đích thực cô cảm thấy mắc nợ người đó.
- Không lâu sau khi em cùng anh ấy tới New York, anh Văn Hoàng đã xuất hiện. Việc em là vợ anh Kile giống như một cái phao cứu hộ cho anh ấy, anh ấy dựa dẫm vào mối quan hệ đó để có thể trốn tránh, âm thầm duy trì những người từng theo ba. Vì không có lệnh truy nã hay thứ gì đó tương tự nên anh Kile cũng đã giúp đỡ anh ấy, em thì hoàn toàn không đồng tình. Em đã khuyên anh ấy nên thừa nhận những sai trái, làm lại từ đầu, một cách đường hoàng. Anh ấy không dám mắng em trước mặt anh Kile, nhưng vẫn hằn học khi chỉ có hai người. Em cũng không hề biết chuyện ba qua đời, đó là do anh Kile ngăn chặn tin tức đến em, kể cả anh Văn Hoàng cũng không nói gì, nhưng em liên tục nghe đến trả thù, đó là những gì mà anh Văn Hoàng nói đến nhiều nhất.
Hạnh Du hơi ngả đầu ra phía sau, tìm kiếm bờ vai Nguyên Hạo, anh đứng thẳng người đón lấy cô. Hạnh Du tiếp tục kể:
- Sự thật là em không yêu anh Kile, dù em đã rất cố gắng, con thì không phải của anh ấy, thêm chuyện của anh Văn Hoàng, em cảm thấy mình cần kết thúc tất cả. Em làm khổ anh Kile quá nhiều, nhưng tiếp tục những chuyện đó thì anh ấy sẽ càng thêm khổ, lựa chọn ở bên anh ấy dường như là sai. Và chúng em chia tay nhau… Truyền thông không hề nhắc gì tới chuyện này, vì anh ấy đã bảo vệ em khỏi tất cả tin đồn, trong khi đó, cuộc chia tay của chúng em đã ảnh hưởng rất nhiều tới công ty của anh ấy, anh ấy lại phải vất vả hơn. Nhưng như vậy rồi tất cả kết thúc còn hơn những nỗi muộn phiền cứ dai dẳng ngày này qua ngày khác. Jelly - bạn em vốn định về nước từ rất lâu nhưng lại trì hoãn, cô ấy ở Anh, và em đến đó xin sự giúp đỡ, em nghĩ đó là người bạn mà em có thể trông cậy trong lúc khó khăn đó. Cô ấy rất tốt với em, chồng cô ấy cũng tạo điều kiện cho em, họ giúp em đưa thím Nhã – giờ là mẹ nuôi em sang đó. Em sẽ không gặp khó khăn về tài chính nếu em nhận số tiền từ anh Kile hoặc sử dụng tài khoản mà ba mở riêng cho em từ rất lâu trước đây. Em không ở Luân Đôn nhưng thầy Daniel đã từ Luân Đôn tới tìm em. Thầy ấy đã cầu hôn em như lời Khánh Ân nói. Anh biết không, nếu có người đàn ông nào đó nói rằng sẽ yêu thương con của em như con của chính người đó mà hoàn toàn là chân thật thì đó chính là thầy Daniel, nhưng em cũng đã khước từ thầy ấy.
- Tại sao không về tìm anh?
Hạnh Du không trả lời câu hỏi của anh, cô nuốt khan một tiếng, một lúc sau rồi nói tiếp:
- Em phải nghỉ ngơi một thời gian khá dài sau ca sinh mổ. Khi khỏe lại, em làm việc cho Jelly, cuộc sống của ba người đã khá hơn. – Cô nói bông đùa mà rất thật. – Lúc ấy em đã thầm cám ơn ba đã cho em ăn học đàng hoàng, em mới có đủ năng lực để làm việc và kiếm được thu nhập lớn như thế. Khi công ty chuyển về nước, em cũng quyết định trở về, bởi em vốn là người ở đây, hôn nhân với anh Kile tan vỡ, em không thể lang thang hết nơi này đến nơi khác được. Rồi em tới thăm ba em, thăm cả ba của anh nữa. Vô tình, em gặp Minh Hân. Em định lặng lẽ sống ở một nơi mà mọi người không biết, nhưng Jelly nói cô ấy cần em. Tuy bắt đầu không có em nhưng thời gian qua mọi chuyện hầu hết do em chèo chống, gần đây, cô ấy lại báo với em cô ấy mang thai, em không thể bỏ mặc cô ấy, nếu em làm thế, công ty mà cô ấy dốc sức dốc lòng sẽ bị chồng cô ấy dẹp bỏ, họ đã kết hôn bốn năm và giờ mới có con.
Hạnh Du quay người lại, nhìn Nguyên Hạo, cô lại nói:
- Họ đã cưu mang em lúc em khó khăn nhất, em ở lại đây dù biết sẽ phải gặp anh, gặp mọi người trong nhiều tình huống.
Bấy giờ, Nguyên Hạo mới nói, nãy giờ anh chỉ hỏi một câu rồi im lặng, anh không muốn ngắt lời cô, muốn nghe cô kể hết về hai năm qua, hai năm khó khăn nhất trong đời Hạnh Du.
- Thế là anh phải cám ơn họ. Cám ơn họ đã giúp đỡ em, và cám ơn họ vì đã thuyết phục em ở lại đây, cho nên cơ hội lần nữa mới đến với anh.
Giờ Hạnh Du mới trả lời câu hỏi của anh khi nãy:
- Khi bỏ đi, em đã đối xử tệ với anh như thế, là em tự lựa chọn con đường này, em đâu còn tư cách quay về tìm anh nữa.
Anh nhìn cô quả quyết nói:
- Không. Em có. Bất kể tư cách gì đối với anh, em đều có. – Anh ngưng mấy giây quan sát nét rạng rỡ kín đáo trên gương mặt cô rồi nói nhẹ nhàng: - Em biết không, anh cũng cảm thấy không công bằng, anh vốn chắng biết mình làm sai điều gì, anh cứ làm theo ý em, cuối cùng, anh lại trở thành nguyên nhân khiến cuộc đời em trở nên tồi tệ như thế! Hiện tại, anh cảm thấy rất đau, anh rất đau lòng khi nghe em nói về mọi chuyện. Hạnh Du, chúng ta hãy thôi nhận lỗi, thôi trách móc, chuyện ấy đã là vết thương trong lòng em, và cả anh, chúng ta sẽ dành cả đời để xoa dịu nó, bởi vì hơn tất cả, chúng ta đang ở bên nhau, gia đình mình đang ở bên nhau, ngay lúc này và mãi mãi, được không?
Hạnh Du xúc động ôm chầm lấy anh, thút thít khóc trong vòng tay anh. Cô vừa khóc vừa nói:
- Suốt cả đời, em chỉ yêu một người đàn ông, nhưng em đã làm khổ cả ba người đàn ông yêu em.
- Được rồi, được rồi. – Anh vỗ vỗ dỗ dành. – Chúng ta hạnh phúc, tất cả cũng sẽ hạnh phúc. Nhất định như vậy! Em hãy tin điều đó!
Hạnh Du gật đầu liền mấy cái, cô gắt gao ôm lấy anh, được kể ra hết mọi chuyện, cô cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, nhất là nói ra với anh, người cô luôn chờ đợi sẽ vỗ về cô như thế này, những đau khổ thời gian qua dường như tan biến hết. Anh nói đúng, cô hạnh phúc, những người khác cũng sẽ hạnh phúc. Hạnh phúc của cô chính là anh.
Hôm nay Khánh Huy có một cuộc họp nhỏ, điều phối cuộc họp là Nguyên Hạo – chủ chốt của khách sạn thay thế Huy Khang từ lâu. Anh vẫn giữ nguyên tắc cũ, không ngồi vào ghế chính giữa, bởi chỉ có anh biết, chiếc ghế đó vẫn đang đợi chủ nhân thực sự quay về.
Cuộc họp với sự tham gia của những người quản lý các cấp, thảo luận các vấn đề liên quan đến công tác quản lý. Bắt đầu cuộc họp, người trình bày giới thiệu về tập đoàn Khánh Huy, đây là nội dung bắt buộc, nhắc nhở mọi người về tổ chức của họ, để họ luôn nhớ, mình cống hiến cho cái gì và mình có quyền tự hào vì Khánh Huy hùng mạnh, tốt đẹp.
Chỉ mới trả qua hai thế hệ lãnh đạo nên họ nói kha khá đến cố chủ tịch Hoàng Hải Đạt – ba Huy Khang, biết rõ sắp nói tới Huy Khang, Nguyên Hạo liền đứng dậy. Hành động của anh khiến anh nhân viên đang nói phải ngừng lời. Anh cười rất nhẹ để người kia phần nào yên tâm là không có vấn đề gì, anh nhìn màn chiếu đã chiếu lên ảnh Huy Khang, sau đó bắt đầu lên tiếng:
- Tôi chắc rằng ở đây có người chưa từng gặp chủ tịch Hoàng Huy Khang. – Anh biết điều đó vì ở đây có những quản lý cấp thấp chỉ vừa được tuyển dụng. Anh liếc nhìn bức hình Huy Khang trên màn chiếu và tiếp: - Nhưng bức hình này đã quá cũ rồi, chủ tịch ngoài đời thực đã có nhiều thay đổi.
Mọi người đều không hiểu ý anh, cắt ngang bài phát biểu của người kia chỉ để nói chuyện này thì quả thực có chú vô lý. Nắm được suy nghĩ của mọi người, anh hơi cười, vào ngay trọng tâm bằng cách nhìn ra ngoài cửa, vừa vặn lúc ấy, cánh cửa mở ra, Huy Khang bước vào trước ánh nhìn ngạc nhiên đến cả kinh của mọi người, nhất là những người nội bộ biết chuyện cậu đã qua đời như thế nào.
Huy Khang định mặc bộ vest lịch thiệp, nhưng cậu lại thay đổi ý định, chỉ mặc chiếc sơ mi trắng, nó tạo cảm giác giản dị, trang nhã mà cũng rất lịch sự. Cậu chỉ lợi dụng cuộc họp này để trở về gặp mặt mọi người, lựa chọn trang phục như vậy không làm quá lên tính chất cuộc họp.
Huy Khang đi thẳng đến vị trí chính giữa, cậu quan sát một lượt những ánh mắt đổ dồn về mình, có người đã tháo kính, có người còn đứng hẳn dậy.
Cậu nở nụ cười và nói:
- Tự nhiên đi!
Dứt lời, Huy Khang ngồi xuống, mọi người thấy vậy cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn, đều ngồi cả xuống và ổn định. Huy Khang đưa mắt nhìn những gương mặt mới, rồi dừng lại lâu hơn ở những người cũ, cuối cùng nhìn Nguyên Hạo ngồi ghế bên cạnh và nở nụ cười.
- Tôi sẽ không nói đến những chuyện tôi đã trải qua, tôi cũng hy vọng mọi người không thảo luận về chuyện đó. Điều tôi muốn nói là, tôi đã trở lại, tôi ở đây, cùng với mọi người tiếp tục nỗ lực vì Khánh Huy, vì tất cả những gì mọi người nhận được từ Khánh Huy.
Tiếng vỗ tay bắt đầu từ Nguyên Hạo, rồi cả phòng đều rộ lên. Họ nhận được rất nhiều từ Khánh Huy, không chỉ là những đồng lương từ cống hiến công sức, đó là lý do câu nói của Huy Khang được tán dương như vậy, những ai đã và vẫn đang được hưởng điều đó thì rất hiểu.
- Tôi yêu và trân trọng Khánh Huy, tôi hy vọng mọi người có thể xem Khánh Huy như một phần nào đó của mình, một lý do nào đó để dốc sức dốc lòng. Làm việc dưới mái nhà Khánh Huy, chúng ta là một gia đình, gia đình Khánh Huy.
Lần này, không chờ Nguyên Hạo hay ai đó vỗ tay trước, cả căn phòng lần nữa rầm rộ tiếng hoan hô. Một số người có tuổi thậm chí đã xúc động, những người trẻ tuổi hơn biết khá rõ về Huy Khang nên mạnh dạn giơ ngón tay cái hưởng về phía cậu, Huy Khang chỉ cười, cậu cũng thấy ở những gương mặt mới có sự rạng ngời, có lẽ họ đang nghĩ, họ chọn đúng nơi rồi.
Huy Khang nhanh chóng rời khỏi phòng họp, trả lại cuộc họp thực sự của họ, cậu rời đi thì gặp bác Âu, bác đã theo cậu rời khỏi phòng họp.
- Cậu về khi nào? Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?
Dường như Huy Khang không muốn trả lời, cậu nói:
- Cháu đã nói mình không muốn nhắc đến chuyện đó. Cháu biết bác đã rất buồn vì cháu, cháu xin lỗi về mọi chuyện đã qua. Nhưng bác đừng lo, hiện tại cháu rất ổn, cháu sẽ không để những chuyện tương tự lặp lại đâu.
- Cậu sống ở đâu? Tới đây cậu tính thế nào?
Huy Khang cười đáp:
- Cháu sống ở nhà cháu. Tới đây cháu tính đi hưởng tuần trăng mặt.
- Cái gì? Cậu kết hôn rồi sao? Cậu đừng đùa như thế, tôi đã già rồi, không theo kịp cậu được.
Huy Khang đưa tay chạm lên sợi dây chuyền trên cổ, đáp:
- Thực ra cháu đã kết hôn lâu lắm rồi.
- Với ai vậy? – Lần này, gương mặt bác có chút nghiêm nghị, bác thực sự tin lời cậu nói.
- Bác cũng biết cô ấy mà! Bác chứng kiến cô ấy lớn lên nên biết cô ấy tốt đến thế nào đúng không?
Cậu nói như đùa giỡn, nhưng bác Âu thì không thể đùa được, bác nói:
- Cậu hai, cậu biết chuyện này không thể đùa được mà! Quan hệ của cậu và cô Minh Hân sẽ không được chấp nhận. Chuyện này sẽ khiến danh tiếng của cậu, của Khánh Huy bị ảnh hưởng, ban lãnh đạo công ty, tuy không phải cổ đông nhưng họ vẫn có tiếng nói, chưa nói đến những mối quan hệ khác của Khánh Huy, nếu như họ biết cậu kết hôn với một người từng là con cháu trong nhà, chắc chắn chuyện này sẽ bị phản đối quyết liệt, người thiệt thòi sẽ là hai người.
Huy Khang bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu kiềm chế để trả lời bác bằng sự tôn trọng nhất:
- Cháu cần gì người ta chấp nhận. Có hai điều mà bác và mọi người đều chưa biết. Thứ nhất, chuyện này đã được ba cháu cho phép, đây là ý nguyện của ông trước lúc ra đi. Cho nên không ai có thể phản đối được. Thứ hai, đối với cháu, khi phải đưa ra quyết định trước những phương án lựa chọn khác nhau, nếu trong số đó có Minh Hân thì tất cả những thứ khác đều là phương án bị loại bỏ.
Thấy cậu quyết tâm như vậy, bác Âu chỉ còn cách thở dài, thấy thế, Huy Khang cười xòa nói:
- Rồi bác xem, chuyện này sẽ là chuyện tốt đẹp nhất của Khánh Huy. Cháu sẽ đeo nhẫn cho cô ấy trước mặt mọi người, sẽ đưa lời nhắn của ba cháu ra và cả hai tấm vé mà ba tặng chúng cháu nữa, rồi chúng cháu sẽ hạnh phúc.
Bác Âu hơi cúi đầu nói:
- Suy nghĩ của tôi có lẽ quá lỗi thời rồi! Tôi mong cậu hiểu là tôi cũng rất thương hai người. Tôi chỉ lo nghĩ cho hai người thôi.
Huy Khang cười và gật nhẹ đầu, cậu chào bác rồi đi ngay.
Hôm nay không có nắng, bầu trời không vì vậy mà âm u, có thể xem đây là một ngày đẹp trời. Nhà sách có khá nhiều người, Minh Hân loanh quanh qua các gian sách, cô đi vòng qua một kệ sách cao, tìm đúng vị trí và cất cuốn trên tay lên đó. Cô ngoảnh sang phía sau, quan sát từng ngăn sách, có vẻ đang cố tìm một cuốn nào đó. Cuối cùng, Minh Hân thấy nó ở ngăn sách gần trên cùng, đó là một cuốn truyện trinh thám nước ngoài. Nó khá cao so với cô, cánh tay vươn lên nhưng không đủ, giữa lúc ấy, một cánh tay khác vươn lên, Minh Hân chỉ cảm nhận được có ai đó đnag ở rất gần mình.
Cô ngoảnh sang thì khoảng cách giữa cô và Huy Khang rút lại còn rất rất ngắn. Cả hai mỉm cười, Minh Hân với tay giành lấy cuốn sách từ tay Huy Khang, cậu ôm lấy eo cô, rất dễ dàng, cũng rất nhanh, Minh Hân để cuốn sách lên mặt Huy Khang đẩy cậu ra rồi lừ mắt nhìn, sau đó quay đi.
- Em định làm mọt sách đấy à? – Huy Khang nói với theo khi Minh Hân cầm cuốn sách đi trước.
Cô quay đầu lại, chân bước lùi, đáp:
- Tích lũy kiến thức để xứng với một người tài.
Huy Khang cười tươi, cậu bỏ tay vào túi quần và đi theo cô. Hai người một trước một sau đi dần ra khu ngồi đọc sách, họ không biết phía sau mình còn có một đôi chân, bước ra từ dãy bên cạnh, đưa đôi mắt u buồn nhìn theo họ. Tuấn Lâm ăn mặc giản dị, đội chiếc mũ như cố ý tránh mặt. Cho đến khi trước mắt không còn hình ảnh hai người kia nữa, cậu vẫn đứng đó, mãi đến lúc có một người ngang qua dãy này, Tuấn Lâm mới thu lại ánh nhìn rồi quay lưng bỏ đi. Cậu rời đi rất nhanh, như thể vội vàng, thực tế cậu chỉ muốn tránh đi mà thôi, thấy nhiêu đó là đủ rồi.
Không sách khu đọc sách rất yên tĩnh, không ai lên tiếng gì, gần như là vậy, chỉ có vài tiếng trao đổi rất nhỏ, tiếng lật sách. Ai đó đứng dậy di chuyển cũng vô cùng nhẹ nhàng, nét văn hóa này quả thực rất đẹp.
- Nơi này nhiều sách hay như vậy, có vẻ làm người đọc càng khó lựa chọn, anh thấy có một số người cứ đổi sách qua lại. – Huy Khang nói nhỏ, vừa cho Minh Hân nghe.
Cô không nhìn cậu, chỉ gật đầu, cô kẹp tấm bìa đánh dấu trang đang đọc rôì gấp lại, bấy giờ mới ngẩng đầu nhìn Huy Khang, miệng có ý cười, cô đáp:
- Bởi vì em đã lấy mất cuốn hay nhất rồi.
Huy Khang không hiểu, Minh Hân nở nụ cười, chỏ ngón tay vào ngực cậu bảo:
- Cuốn sách đó đây này!
Nghe thế, Huy Khang vui mừng ra mặt, cậu phải mím môi để không bật cười ra. Minh Hân đứng dậy, khẽ hất hàm ra hiệu cho Huy Khang.
Cô vẫn đi trước và Huy Khang theo sau, Minh Hân rẽ qua lối cũ cất cuốn sách. Lúc Huy Khang định đi vào lỗi đó theo cô thì chợt thấy ở phía đối diện, Ngọc Hà đang đi tới, cậu liền lui về sau, rẽ sang lối cạnh đó. Không phải cậu muốn tránh né Ngọc Hà, bởi cậu đã công khai chuyện mình trở lại, Huy Khang muốn tránh đi để xem tình hình.
Minh Hân thì không biết đến sự xuất hiện của Ngọc Hà, cô quay người thì họ chạm mặt nhau.
- Em mua sách ở đây à? – Minh Hân mở lời trước.
Ngọc Hà lấy một cuốn gần đó, cô không biết ngay sau giá sách đó, Huy Khang đang quay lưng lại với họ, dõi theo họ. Cô trả lời Minh Hân:
- Tôi cần vài cuốn sách liên quan chuyên ngành.
- Có cần chị tìm giúp không? – Minh Hân miệng giữ nụ cười.
- Không cần đâu, tôi lấy đủ rồi.
Cách nói chuyện của Ngọc Hà tuy xa cách nhưng đã thôi hách dịch như xưa, Minh Hân phần nào cảm thấy thoải mái.
Minh Hân đang định nói thêm vài lời thì Ngọc Hà đã tiếp:
- Từ trước tới giờ chị vẫn luôn lãng phí cuộc đời vào những thứ vô bổ. Nhưng có hai thứ ngoại lệ, một là đọc sách, hai là đợi cậu Huy Khang.
Cả Minh Hân và Huy Khang đều ngỡ ngàng trước câu nói của Ngọc Hà. Giống như Minh Hân, hai năm qua khiến cô trưởng thành không ít, nhất là sau những biến cố lớn xảy ra với những người thân của cô. Giờ thì Minh Hân đã hiểu rõ, thế nào là thời thiếu niên bồng bột, và thế nào là trưởng thành suy nghĩ sẽ khác đi.
- Tôi đi đây! – Ngọc Hà quay lưng bỏ đi. Với Minh Hân thì đây là cách nói chuyện dễ chịu nhất của Ngọc Hà từ trước tới giờ, cô ấy thậm chí đã chào mình lịch sự trước khi đi, Minh Hân nghĩ.
- Học tốt nhé! – Minh Hân vui mừng nói với theo. Cô càng ngỡ ngàng hơn nữa khi Ngọc Hà đáp lại:
- Cám ơn.
Ngọc Hà không quay đầu lại nhưng âm thanh đó đủ để cả Minh Hân và Huy Khang nghe được. Minh Hân thì rất mừng, nở nụ cười tươi rói, còn Huy Khang chỉ cười rất nhẹ nhàng, bình thản, những gì Minh Hân cảm nhận được cậu cũng cảm nhận được.
Ra khỏi đó, Ngọc Hà lên xe và để mấy cuốn sách sang ghế bên, cô nói với tài xế của mình phía trước.
- Mẹ tôi nhắn tin đã đón Quốc Hiếu, Quốc Hào, giờ về thẳng nhà!
Tay tài xế nhấn ga, chiếc xe bắt đầu chuyển động. Tuy nhiên, Ngọc Hà không để ý rằng, người bận vest đang lái xe không phải tài xế của cô mà chính là Văn Hoàng, qua chiếc gương, anh ta thấy Ngọc Hà phía sau đang xem gì đó trên điện thoại, liền nhếch miệng nở một nụ cười.
Chiều, Nhật Thiên cùng Nguyên Hạo và Hạnh Du có mặt tại nhà Huy Khang và Minh Hân, bọn họ chuẩn bị một buổi liên hoan nhỏ, có rất nhiều chuyện để chúc mừng nhưng vẫn chưa có dịp, và hôm nay chính là lúc làm việc này.
Nguyên Hạo bế Nguyên Vũ, Nhật Thiên có vẻ thích thú khi trêu chọc thằng bé. Mỗi khi nó vung tay lên đánh Nhật Thiên theo lời Nguyên Hạo, mọi người đều cười. Tình thân thực sự dễ dàng gắn kết họ, thằng bé thân với Nguyên Hạo rất nhanh.
Phía kia, ba người đang chuẩn bị cho bữa ăn. Nhật Thiên nhìn Huy Khang đeo chiếc tạp dề thì nổi hứng trêu:
- Tạp dề sinh ra là để dành cho cậu Huy Khang ạ! – Nói rồi, anh giơ ngón tay cái lên.
- Em vốn là nội trợ trong nhà mà!
- Anh ấy đang nói dối! – Minh Hân lên tiếng nhận định khiến mọi người đều cười.
Huy Khang nói với Nhật Thiên:
- Dù sao anh vẫn nên cám ơn Minh Hân, anh được hưởng an nhàn vì cô ấy cũng ăn bữa này. Nhưng em vẫn cảm thấy chuyện này thật bất công.
Huy Khang làm bộ ngẫm nghĩ, rồi cởi chiếc tạp dề ra, cậu đi đến chỗ hai người kia, không nói không rằng bế phốc Nguyên Vũ vào lòng. Cậu vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Nguyên Hạo. Giữ Nguyên Vũ bằng một tay, Huy Khang làm bộ ngạc nhiên kéo tay anh lên:
- Mới đây thôi anh đã chuẩn bị được như vậy rồi!? – Cậu nói với Nguyên Vũ: - Số phận của chú đây sao hả con? Sinh ra sau, kết hôn cũng sau. Từ nhỏ tới giờ, ba con đã bắt nạt chú đủ lắm rồi, vậy mà giờ vẫn phải chịu cảnh này sao?
Những câu nói đùa của cậu lại làm cho tiếng cười không ngớt. Chợt tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn không khí rộn ràng đó. Nhật Thiên nhìn màn hình rồi đứng dậy, sắc mặt anh hơi lặng đi. Anh đứng tựa người vào cửa nhà, chậm rãi đưa di động lên.
Đầu dây là một sự im lặng, nhưng anh biết đó là ai.
- Grace. – Anh khẽ cất tiếng gọi, phía kia, Grace nở nụ cười rạng rỡ.
- Em về rồi.
Nhật Thiên cũng cười, một nụ cười hạnh phúc đúng nghĩa, đây là kết quả của sự chờ đợi trong tình yêu. Nhớ nhau rất nhiều, nhưng khi được gặp lại, chỉ có thể nói như vậy. Họ im lặng cảm nhận niềm hạnh phúc.
- Thiên. – Một lúc sau, Grace lên tiếng gọi.
Nhật Thiên ừm một tiếng, miệng anh vẫn chưa ngưng nụ cười mím.
- Anh cưới em nha!
Lần này, anh bật cười ra, nhưng không phải vì thấy chuyện đó buồn cười, anh cười vì đã bao nhiêu năm rồi, anh mới được nghe lại câu nói ấy. Giờ, đó là lời cầu hôn của một cô bác sĩ, trưởng thành, chín chắc, không phải cô nhóc chưa được 20 tuổi, nhưng không có sự khác biệt gì, bởi tình yêu họ dành cho nhau vẫn hệt như vậy, nhiều hơn thì có, hoàn toàn không vơi đi, không thay đổi.
Nhật Thiên gật gật đầu, anh đang định cất tiếng thì nghe thấy một tiếng động lớn từ phía đầu dây. Ngay lúc ấy, tiếng Grace la lên, anh hình dung đó là một vụ tai nạn.
- Grace! – Anh đứng thẳng người gọi, sắc mặt lo lắng. – Em có chuyện gì vậy? Grace?
Không có tiếng trả lời, Nhật Thiên hoảng hốt gọi tiếp:
- Nghe thấy anh không? Vy? Vy? Trả lời anh đi!
Người nhìn ra điểm bất thường ở chỗ Nhật Thiên là Nguyên Hạo, ngay sau đó, tất cả đều tập trung vào anh.
Nhật Thiên vẫn giữ máy chờ đợi tiếng trả lời, và đáp lại anh là tiếng chào bằng ngoại ngữ mang ý đùa cợt và câu nói của Văn Hoàng, anh bỏ tay kia trong túi ra và nắm lại thành quyền.
- Vương Văn Hoàng, mày làm gì cô ấy rồi?
Cái tên Văn Hoàng được gọi ra, Nguyên Hạo và Huy Khang đang ngồi đều đứng dậy, Hạnh Du và Minh Hân căng thẳng nhìn nhau.
Chỉ có Văn Hoàng nói, còn Nhật Thiên im lặng lắng nghe, nói hết lời muốn nói, Văn Hoàng chủ động tắt máy, Nhật Thiên bấm số gọi lại nhưng không liên lạc được. Anh đấm mạnh vào tường, gọi tên Grace, nhìn anh như sắp khóc. Năm năm, rồi hai năm, cuối cùng ngày trở về, cô lại gặp phải chuyện này, là lỗi của anh, hoàn toàn là của anh, Nhật Thiên tự trách.
Huy Khang đưa Nguyên Vũ cho Hạnh Du, cậu đi tới chỗ Nhật Thiên, hỏi:
- Vương Văn Hoàng đã bắt cóc bác sĩ Grace sao?
Nhật Thiên không trả lời, câu hỏi của Huy Khang cũng chỉ muốn xác nhận lại, nghe những gì vừa rồi anh nói qua điện thoại, bọn họ đều biết chuyện đó.
- Là bởi vì em. – Huy Khang cúi đầu nhận lỗi. – Là em kéo hai người vào chuyện này. Vì em nên hai người mới gặp rắc rối.
- Không liên quan đến cậu! – Không hiểu sao Nhật Thiên đột nhiên cáu với Huy Khang.
- Sao lại không liên quan!? – Huy Khang cũng hơi gắt lên. – Chỉ vì em nên anh và bác sĩ Grace mới dính dáng đến hắn ta. Em sẽ chịu trách nhiệm về việc này.
- Đã nói là không phải vì cậu rồi mà! – Nhật Thiên phản bác. – Cậu thôi đi!
Huy Khang không nói nữa, nhưng trong lòng cậu thì không thôi được như anh yêu cầu. Cậu vẫn nghĩ Nhật Thiên nói thế để cậu không đổ lỗi cho mình. Một mặt, Huy Khang chưa hiểu rõ, Văn Hoàng biết đến bác sĩ Grace như thế nào.
Nguyên Hạo bước tới lên tiếng làm dịu đi không khí này, anh nói:
- Việc cần làm là cứu bác sĩ Grace, không phải nói xem ai có lỗi. – Anh quay sang Nhật Thiên hỏi: - Vương Văn Hoàng nói thế nào?
Nhật Thiên không đáp, dường như anh không muốn nói ra cho mọi người biết. Thấy thế, Nguyên Hạo hơi giận, anh đang định nói thêm thì Huy Khang ngăn lại.
- Anh ấy không muốn nói thì không cần phải nói. Người gấp hơn cả là anh ấy. – Cậu đưa ánh mắt qua chỗ Nhật Thiên, ý nói với anh: - Anh ấy không nói vì muốn chúng ta đứng ngoài chuyện này. Kệ đi!
Sau khi buông một tiếng lạnh nhạt, Huy Khang bỏ vào phòng. Nhật Thiên không xem điều đó ảnh hưởng đến mình, cũng bỏ ra ngoài.
Nguyên Hạo đưa Hạnh Du và con trai tới nhà Jelly – bạn Hạnh Du. Anh muốn hai người họ ở đây lánh tạm để đề phòng rắc rối từ phía Văn Hoàng. Trên đường đi, anh đã kể cho Hạnh Du nghe về Grace, cô có thể hiểu được mối quan hệ giữa họ.
- Không biết có giúp được gì không nhưng anh cần ở đó với họ. Nhật Thiên với bọn anh, em hiểu mà!
Hạnh Du gật đầu;
- Vâng. Mọi người nhớ cẩn thận.
Nguyên Hạo gật gật đầu, Hạnh Du nói thêm:
- Còn nữa, Nguyên Hạo, có một sự thật, đó là em hiểu anh Văn Hoàng hơn mọi người, em cho rằng kế hoạch lần này của anh ấy không chỉ có vậy đâu.
Nguyên Hạo cũng nghĩ đến điều đó, đây cũng là lý do mà anh muốn Hạnh Du hoàn toàn đứng ngoài chuyện này. Anh sẽ cùng mọi người tham gia vào kế hoạch của Văn Hoàng, bất kể đó là gì, bởi suy cho cùng, chuyện này bắt buộc phải có một kết thúc thực sự, kết thúc tuyệt đối.
Nguyên Hạo chào hai vợ chồng người bạn kia, gật đầu thêm một cái thay lời nhờ vả lần nữa, anh trở về.
Ngồi trong phòng, Huy Khang đang suy nghĩ mọi chuyện, thái độ lạnh nhạt vừa rồi của cậu không phải điều mà cậu muốn. Trong lòng cậu đã có suy đoán vê chuyện Văn Hoàng nói với Nhật Thiên, hắn đòi cậu, hoặc là Minh Hân, có lẽ vậy.
Trời tối, Nhật Thiên đang ở ngoài biển, gió lộng khiến anh hơi lạnh, nhưng nó làm dịu đi cảm giác nóng bức vì lo lắng cho tình hình của Grace lúc này. Anh nhớ lại lời Văn Hoàng đã nói:
- Bác sĩ rất đẹp! – Hắn ta khen Grace. – Nếu mày cần tao có thể trả cho mày! Dù sao chúng ta cũng quen biết lâu năm, xem như có chút giao tình. Nhưng mày cũng nên đổi cho tao thứ gì đó chứ! Không cần đẹp như bác sĩ này đâu, cỡ Hoàng Minh Hân là đủ rồi!
Anh nhặt một viên đá rồi ném ra xa, rồi thở dài. Hắn ta dùng cách cũ của Vương Đức Long, muốn cứu người thì hãy đưa người đến. Huy Khang đã đi, và cậu gần như không thể về.
Một viên đá bay từ phía sau tới, dường như chủ nhân của nó muốn nó đáp xuống ngay chân anh. Nhật Thiên nhìn lại và thấy Minh Hân đang tới.
Cô tới gần, đứng bên cạnh anh, đưa cho anh một quả táo. Vẻ mặt thuyết phục của cô khiến anh nhận nó và ăn. Cô chờ anh ăn rồi đưa cho chai nước. Cách quan tâm của cô rất bình dị, đúng như một người bạn thân.
- Tôi không hỏi anh câu hỏi như vừa rồi của anh Nguyên Hạo, cũng sẽ không gắt lên như Huy Khang.
Nhật Thiên nhìn cô rồi ừ nhẹ, anh cũng hướng ánh mắt ra xa. Họ không nhìn nhau nhưng đang lắng nghe.
- Kể từ lúc quen biết anh, lúc nào tôi khó khăn anh cũng giúp đỡ, ủng hộ hết mình. Anh là người bạn, người anh của chúng tôi – một người quan trọng. Nên hãy để chúng tôi giúp anh nếu có thể. Chúng ta đừng nói đến trách nhiệm, lỗi lầm mà hãy tương trợ với nhau như những người bạn, người thân thực sự.
- Tôi hiểu.
Minh Hân xoay người về phía anh, nắm bàn tay lại giơ lên, cô cười nói:
- Chúng ta vẫn luôn thắng họ, lần này cũng vậy.
Nhật Thiên cười khẽ, anh cũng đưa tay lên cụng tay với cô và gật đầu. Minh Hân vào nhà, Nhật Thiên cứ nhìn theo mãi với những suy nghĩ lộn xộn.
Văn Hoàng đã lên kế hoạch cho mọi chuyện, quả thực đúng như lời Hạnh Du phán đoán, anh ta chuẩn bị nhiều hơn việc bắt cóc hai người Ngọc Hà và Grace – hai người dường như không liên quan gì đến chuyện ân oán của anh ta. Anh ta tin rằng kế hoạch của mình sẽ thành công, không để thiếu một chi tiết nào.
Tuy không hiểu rõ về con người Nhật Thiên nhưng Văn Hoàng có thể đoán được anh sẽ không làm theo lời hắn nói. Thực ra đây mới là kết quả mà Văn Hoàng mong muốn, anh ta sẽ có cách để người anh ta cần tự tìm tới, giống như Huy Khang lúc trước, nhưng lần này không cần công phu dàn dựng như vậy.
Với tay lấy chiếc di động, dãy số lạ khiến Minh Hân hơi nghi ngờ, trực giác mách bảo có chuyện không bình thường, cô vẫn bắt máy, nói Alo bằng giọng nghi hoặc.
Văn Hoàng mở đầu bằng việc nói nhớ cô bằng ngoại ngữ, giọng điệu khiến Minh Hân nhận ra ngay anh ta. Cô chờ nghe nội dung chính.
- Cô biết cô gái này chứ! – Dù Minh Hân không nhìn thấy nhưng anh ta vẫn nắm lấy cằm Grace xoay về phía mình, cô đang bị trói tay và chân, trên trán có một vết thương chảy máu do tai nạn Văn Hoàng gây ra. – Bác sĩ Grace. Đây là bác sĩ xinh đẹp nhất tôi từng gặp. Nhưng cô ta lại rất hung dữ, cô ta dám dọa gọi cảnh sát lúc tôi tới bệnh viện hỏi thăm một bệnh nhân tên Hoàng Huy Khang. – Anh ta lắc đầu. – Bác sĩ mà dữ dằn thế thì không được rồi. Tôi sẽ cho cô ta một bài học, coi như làm một việc tốt cho ngành y và xã hội.
- Vương Văn Hoàng. – Minh Hân cắt ngang. – Nghe nói anh tự nhận mình không hèn mọn đến mức dùng một đứa trẻ để trả thù, lúc ấy tôi đã nghĩ về anh với một chút lòng tôn trọng. Nhưng hôm nay anh kéo cô bác sĩ vào việc này, anh thử nghĩ lại lời của chính mình đi! Cô ấy vốn không có liên quan gì.
- Tôi biết, tôi biết chứ! – Văn Hoàng nói vội, hàm ý cợt nhả. – Tôi đang hối hận đây. Vậy nên cô đến đón cô ta về đi! Tôi không làm gì người vô can đâu.
Minh Hân cúi đầu, cô đủ khả năng hiểu ý của hắn, hắn ta muốn cô tới, không phải Grace, cô ấy chỉ là cái cớ. Tiếng Văn Hoàng tiếp:
- À phải, cho tôi hỏi Âu Nhật Thiên có đang khóc không? Nếu có thì cô làm ơn lấy khăn giấy cho anh ta giúp tôi nhé! Cám ơn cô rất nhiều!
Minh Hân nắm chặt điện thoại, Văn Hoàng lại thêm:
- Vậy nhé! Chúc cô ngủ ngon!
Minh Hân mím môi, rất nhanh sau đó, cô tranh thủ lúc hắn chưa cúp máy, hoặc hắn cố ý chưa cúp máy, hỏi:
- Anh ở đâu?
Phía bên kia, Văn Hoàng đã dừng thái độ đùa cợt, khuôn mặt tỏ ra lạnh lùng đầy nguy hiểm, anh ta nhếch miệng một cái. Bước đi đầu tiên đã thành công một nửa, nó là hoàn toàn khi Minh Hân xuất hiện trước mắt hắn.