Hoàng hôn khép lại một ngày dài, đưa tất cả vào màn đêm đen đặc. Đêm tối vốn là thời gian nghỉ ngơi nhưng đối với một số người, đó lại là khoảng thời gian mệt mỏi, bộ não phải bận rộn vì những suy nghĩ.
Không chỉ Minh Hân nhận được cuộc gọi từ Văn Hoàng, Huy Khang cũng vậy, cậu đóng sập chiếc laptop khi nghe thấy tiếng Văn Hoàng qua điện thoại.
Huy Khang xuống khỏi giường, đi ra phía cửa sổ, cậu nói chuyện với anh ta bằng tâm thế rất bình tĩnh, đường hoàng. Huy Khang là một đối thủ am hiểu Văn Hoàng, cậu biết cách chiến đấu với anh ta, nên bây giờ có nổi giận hay đe dọa cũng không giải quyết được gì.
- Tao vẫn chưa nói lời chúc mừng với mày. – Văn Hoàng nói. – Chúc mừng, vì mày đã bình an quay về.
- Cám ơn. – Huy Khang tỏ ra rất phối hợp với cách nói chuyện của anh ta, nhưng cậu nói thêm. – Vậy tao gửi lời chia buồn với mày cũng vì chuyện này.
- Nên nói mạng của mày quá dày hay mày có nhiều cái mạng đây nhỉ? Mày nhớ không, lúc ấy mày đã hy sinh cho Vương Tuấn Lâm – kẻ không có chút lòng tin nào vào mày. Chuyện đó xảy ra là lỗi của Vương Tuấn Lâm, là do thằng đó. Cho nên…
Văn Hoàng bỏ lửng câu nói, điều này không tạo cho Huy Khang sự hụt hẫng hay nóng lòng, cậu biết mấy lời đó không phải điều mà Văn Hoàng muốn nói nên để mặc hắn diễn trò, cậu chờ nghe nội dung chính.
- Cho nên tao sẽ giúp mày, giúp mày trả thù Vương Tuấn Lâm. Mày biết lúc ấy luật tao đặt ra cho thằng đó là gì không? Tao nói nó hãy mang mày đến để đổi lấy mẹ nó. Còn bây giờ, tao sẽ cho mày cơ hội giống như thế, mang Vương Tuấn Lâm đến rồi mang cháu gái mày về.
- Cháu gái? – Huy Khang đặt ra câu hỏi cho Văn Hoàng cũng như cho chính mình.
Văn Hoàng cười nhạt rồi tắt máy, ngay sau đó, anh ta gửi cho Huy Khang một tấm hình để chứng thực lời hắn nói và cũng để giải đáp nghi vấn của Huy Khang. Huy Khang nhìn bộ đồ và đoán Ngọc Hà gặp nạn ở chính cái ngày mà cô tới nhà sách chỗ Minh Hân.
Gọi điện thoại là việc quan trọng trong buổi tối hôm nay của Văn Hoàng, anh ta cần gọi cho một người nữa.
Tuấn Lâm bắt máy nhưng không nói gì, chỉ áp lên tai và nghe. Dường như biết trước cách ứng xử này của cậu nên Văn Hoàng cũng lên tiếng ngay:
- Lâu rồi không gặp? Sức khỏe tốt không?
- Chú tôi qua đời nên cuộc sống trở nên tốt đẹp. Tôi rất khỏe.
- Thằng khốn! – Văn Hoàng thay đổi một trăm tám mươi độ so với phong cách nói chuyện ở câu trước. – Mày sẽ phải trả giá vì chuyện đó, tao thề đấy! Và tao sẽ cho mày một cơ hội nhận lỗi. Tối mai, 9h, tới bãi phế liệu, qua đó một quãng có một khu nhà cũ của công nhân, gặp tao ở đó.
- Quên chuyện vô lý ấy đi! Mày không có quyền ra lệnh.
Văn Hoàng cười nhạt đáp:
- Người không có quyền ra lệnh là mày. Mày còn nhớ không, hai năm trước, tao bảo mày dẫn Hoàng Huy Khang tới gặp tao nhưng mày đã không làm, thế rồi thằng đó cũng tự đến, vì sao? Vì mày. Và kết quả thế nào? Nó đã hy sinh cho hai mẹ con mày. Ngày mai nếu mày không đến, mày là kẻ bất nghĩa, bởi vì Hoàng Huy Khang và cháu gái hắn – con gái Hoàng Hải Kiều sẽ chết.
Tuấn Lâm nuốt khan, gương mặt cậu vẫn lạnh lùng không cảm xúc, nhưng thực tế lời Văn Hoàng nói đã vào trong suy nghĩ của cậu. Cậu không nói thêm câu gì, cứ thế tắt máy, dường như nội dung cần nói trong cuộc gọi này đã nói xong nên Văn Hoàng đã mỉm cười đắc ý.
Tuấn Lâm nhẹ nhàng mở cửa, gần như không phát ra một tiếng động nào. Bên trong, mẹ cậu đã ngủ, Tuấn Lâm lặng lẽ đứng nhìn mẹ cậu. Dường như trong khung cảnh này cậu mới có thể suy nghĩ được chuyện mà Văn Hoàng vừa đề nghị. Cậu nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm đó, kết thúc bằng hình ảnh Huy Khang ngã xuống, người đầy máu tươi. Rồi cậu nhớ đến những lúc âm thầm theo dõi Minh Hân, nhớ đến những lúc cô một mình giữa cuộc sống không có Huy Khang, những lúc họ ở bên nhau khi Huy Khang quay về, họ dạo bộ trên bờ cát, họ cười với nhau, Huy Khang đã cõng Minh Hân từ đó về nhà.
Huy Khang đã bỏ lại tất cả, chỉ vì cậu và mẹ cậu, Văn Hoàng nói đúng, nếu Tuấn Lâm không tới, cậu là kẻ bất nghĩa. Hơn nữa, cho dù có tới đó, cậu chưa chắc đã thua và chết trong tay Văn Hoàng. Không còn gì do dự nữa, Tuấn Lâm quyết định đến chỗ hẹn theo lời Văn Hoàng.
Cậu nhìn ra bên ngoài qua ô cửa kính, một màu đen, giống như kết quả của cuộc gặp ngày mai vậy, tối tăm không có chút ánh sáng.
Sáng hôm sau, mọi người trong nhà vẫn sinh hoạt như bình thường. Minh Hân nói muốn tới nhà sách, cô cảm thấy lý do này không hợp lý chút nào, bởi trong khi ai nấy đều lo lắng cho Grace thì tâm trạng nào khiến cô muốn đến nhà sách? Nhưng Huy Khang lại tán thành với cô, cậu nói:
- Em nên đứng ngoài chuyện này.
Minh Hân không hề có ý định đó, nhưng đây là cách để bọn họ không nghi ngờ gì cô, cô liếc nhìn Nhật Thiên, anh gật nhẹ đầu đồng ý với Huy Khang. Nhật Thiên đang tỏ ra rất bình tĩnh, dường như bọn họ đều đã quen với việc chiến đấu với Văn Hoàng nên hiểu rõ, khi chưa đạt được mục đích thật sự, Grace vẫn an toàn.
Huy Khang không đề nghị đưa Minh Hân đi, đây vốn là điều lạ nhưng khi mỗi người theo đuổi một kế hoạch khác nhau thì chẳng ai quan tâm đến chuyện đó. Minh Hân rời khỏi nhà và đến nhà sách như lời cô nói, trước đó, cô ghé qua cửa hàng điện thoại một lát.
Huy Khang và Nguyên Hạo đều lấy lý do là có nhiều công việc cần giải quyết nên đi cùng nhau. Nhật Thiên vẫn đến bệnh viện. Không ai nói lời nào nhưng kỳ thực tình huống này quá khó hiểu, điều gì khiến họ sinh hoạt làm việc như không có chuyện gì như vậy? Bình thường đến mức Minh Hân còn nhờ vả Nhật Thiên:
- Chiều nay tôi cần đi giao sách, ở một chỗ khá xa, anh qua chở tôi đi được không?
- Được.
Chưa bao giờ bọn họ che giấu suy nghĩ của mình kỹ càng đến vậy, kể cả Nhật Thiên, anh không chờ đợi ai đó giúp mình, anh biết mình cần làm gì.
Minh Hân đã đi khỏi trước giờ hẹn với Nhật Thiên, cô tới chỗ hẹn với Văn Hoàng. Trời chiều nắng đỏ, hắt lên gương mặt cô, Minh Hân nhìn quanh để chắc chắn mình đã tìm đúng địa điểm. Phía trước chính là vị trí mà Văn Hoàng nhắc tới, nó hoang vắng, đây là khu biệt lập của thành phố, nó giống như một khu bãi hoang, có điều, Minh Hân nhìn quanh mà không thấy nơi nào có thể giam giữ người.
Không vội lại gần chỗ đó, Minh Hân lấy điện thoại gọi cho anh ta.
- Cô tới rồi sao?
- Tôi đang ở gần đó. – Minh Hân đáp.
- Vậy mau tới đi!
- Làm sao tôi biết anh không lừa tôi?
- Lừa cô? – Văn Hoàng hơi bất ngờ.
Minh Hân ừ một tiếng rồi nói:
- Nếu tôi tới đó, anh không những không thả bác sĩ Grace ra mà giữ tôi luôn thì sao?
Văn Hoàng bật cười và gật gật đầu như tán dương Minh Hân, anh ta bảo:
- Vậy cô muốn thế nào?
- Tôi muốn nhìn thấy anh và bác sĩ.
Văn Hoàng gọi lại cho cô, một cuộc gọi video. Minh Hân nhìn thấy Grace đang bị trói ngồi trên ghế, tóc cô rối, Minh Hân thấy vết thương trên mặt Grace do vụ va chạm xe Văn Hoàng gây ra. Rồi cô thấy Văn Hoàng và hai tên đàn em.
- Để cô ấy đi! – Minh Hân yêu cầu.
- Làm sao tôi biết cô không lừa tôi? – Văn Hoàng nghi ngờ lại Minh Hân, thông qua màn hình, hắn cũng biết vị trí của cô so với hắn. – Nếu tôi thả cô ta ra, rồi cô cũng chạy mấy thì sao?
- Tôi không giống anh.
- Ai biết được.
- Vậy anh muốn thế nào?
Văn Hoàng bắt đầu nói:
- Đầu tiên, cô hãy tiến tới vị trí mà tôi yêu cầu.
Minh Hân nghe theo lời hắn, cô đi bộ thêm một quãng khá dài thì tới đúng vị trí hắn muốn, hắn ta tiếp:
- Cô nhìn thấy bức tường có hàng rào gai chưa? – Minh Hân đáp “Rồi” một tiếng, anh ta lại bảo: - Vượt qua nó!
- Tôi vẫn không thể tin anh.
Văn Hoàng tiếp tục cười một tiếng, nói:
- Vượt qua bức tường đó, cô sẽ thấy một ngôi nhà, tôi đang ở đó. Tôi sẽ cởi trói cho cô bác sĩ này và để cô ta tự về. Tôi sẽ gặp cô sau bức tường, ở vị trí chính giữa của ngôi nhà so với bức tường.
- Tốt nhất là như lời anh nói.
Văn Hoàng còn thêm một câu:
- Tôi hứa sẽ không động tới cô ta nữa.
Tiếp đó, Văn Hoàng chỉ cho Minh Hân cách vượt qua bức tưởng.
- Phía trái cô có một cái thang.
Minh Hân theo lời hắn lấy thang và vượt qua được bức tường cao có hàng rào dây thép gai bên trên, cô biết làm thế này thì những người theo cô sẽ không theo được nữa. Minh Hân hất đổ chiếc thang theo lời Văn Hoàng. Cô cũng theo dõi hành động từ phía anh ta, anh ta quả thực đã cởi trói cho Grace và giữ lại một người canh chừng cô, anh ta đảm bảo thêm lần nữa là sẽ không động đến Grace.
Minh Hân yêu cầu được nhìn thấy lối thoát để tránh anh ta giở trò ngăn cản Grace đi khỏi, quả thực không có vấn đề gì.
Vượt qua bức tường, Minh Hân và Văn Hoàng thấy nhau từ xa, hắn ta cất giọng cợt nhả:
- Lại gần tôi hơn một chút nào!
Minh Hân tắt máy và tiến lại chỗ anh ta, trước đó, cô nói:
- Kêu người của anh rời khỏi chỗ bác sĩ.
Văn Hoàng gọi cho người đó, dặn dò theo đúng lời Minh Hân, chỉ một lát, người đó xuất hiện bên cạnh Văn Hoàng. Minh Hân nhìn lên tầng lầu và thấy Grace đang đi xuống, cô an tâm hẳn, không nén được tiếng thở phào.
Phía Nhật Thiên, anh tới tìm Minh Hân như lời hẹn, nhưng không có cô ở đó, chỉ có một lời nhắn:
- Minh Hân nhờ anh mang túi xách về giùm.
Lấy làm lạ nhưng anh vẫn nhận lấy chiếc ba lô nhỏ của cô, anh thấy Minh Hân kẹp một mảnh giấy ở trong túi, vừa đủ để anh thấy. Lấy nó ra, anh đọc: Tới đón bác sĩ Grace về nhé! Bên dưới là một dòng địa chỉ.
Nhật Thiên hốt hoảng chạy ra xe, đồng thời gọi cho Nguyên Hạo:
- Nguyên Hạo, cô ấy đi rồi.
- Tôi biết rồi.
Anh đáp nhẹ nhàng như thể đã biết trước đó, không phải trả lời thông báo của Nhật Thiên, anh đang chạy mô tô trên đường. Kết thúc cuộc gọi, anh tăng tốc.
Về phần Huy Khang, cậu đã tới khách sạn nhưng không giải quyết bất cứ công việc gì, chỉ lặng yên trong phòng. Buổi trưa có gọi điện cho Minh Hân một lần trước lúc ăn trưa, và giờ, cậu cũng đã chuẩn bị xong cho việc mà mình đã suy tính.
Cậu thay một bộ đồ khác, mặc chiếc áo khoác ra ngoài chiếc sơ mi, nếu không biết chuyện, có lẽ không ai biết cậu định đi gặp Văn Hoàng. Đang lúc chuẩn bị đi thì đột nhiên Hải Kiều xông vào, không gõ cửa, không gọi trước, vẻ mặt lo lắng, hoảng hốt.
- Huy Khang. – Hải Kiều nhảy bổ vào túm lấy cậu. – Cậu cứu Ngọc Hà với! Cậu làm ơn hãy cứu con bé! Tôi xin cậu!
Huy Khang biết nhưng vẫn hỏi cô có chuyện gì, Hải Kiều bảo:
- Vương Văn Hoàng nói chỉ có cậu mới cứu được con bé. Cậu cứu nó đi! Tôi van cậu! Con bé không có tội tình gì, cậu cứu nó đi, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý hết, cậu bảo gì tôi cũng làm hết!
Vậy là Văn Hoàng lo sợ Huy Khang không tới cho nên đã gây áp lực với Hải Kiều, để ép Huy Khang tới. Hắn ta quá xem thường cậu rồi.
Huy Khang hất văng Hải Kiều ra, nói:
- Đó không phải việc của tôi!
Huy Khang tỏ ra lạnh lùng khiến Hải Kiều càng thêm hoảng sợ, cô tiếp tục bám lấy cậu nói:
- Đừng! Đừng Huy Khang! Con bé còn nhỏ lắm, dù sao nó cũng là cháu của cậu mà! Nó là ruột thịt của cậu mà!
Huy Khang cười đau khổ, cậu nói:
- Ruột thịt? Cô cũng biết ruột thịt là thế nào à? Ruột thịt là hại chết mẹ tôi, là hại chết anh hai, làm ba giận mà qua đời, là năm lần bảy lượt đưa em trai cô vào chỗ chết. Chỉ có con do cô sinh ra mới là ruột thịt, còn tôi không phải ruột thịt của cô à? Cô từng có chút tình thương nào cho tôi như bây giờ không?
Hải Kiều lúc này đầu óc trống rỗng, cô chi biết phải làm tất cả để cứu Ngọc Hà, cô quỳ rạp xuống cầu xin Huy Khang:
- Tôi quỳ xuống đây xin cậu. Trước đây tôi làm nhiều chuyện có lỗi với cậu, tôi xin cậu trút hết lên người tôi này, hãy cứu Ngọc Hà đi!
Huy Khang bật khóc, hoàn cảnh này quá ngang trái, éo le. Cậu đã nhận bao nhiêu tổn thương mất mát từ người phụ nữ này, nhưng khi người mà cô thật sự xem là người thân gặp nguy hiểm, cô sẵn sàng làm hết để cứu vãn, vậy là cô vốn chưa bao giờ xem cậu là người thân, chưa bao giờ đau xót cho cậu chỉ bằng một chút so với Ngọc Hà. Đến bây giờ, Huy Khang tự hỏi liệu cô hiểu được bao nhiêu phần cảm giác của cậu.
- Nếu tôi cứu Ngọc Hà, có thể tôi sẽ chết, cô biết không?
Hải Kiều im lặng nhìn cậu, vậy là cô biết, Huy Khang càng cảm thấy trớ trêu. Cậu đẩy Hải Kiều ra và nói:
- Làm phiền tránh ra, tôi có việc rồi.
Huy Khang bỏ đi, Hải Kiều lại khóc toáng lên. Quả thực như lời Văn Hoàng nói với cô, với những gì cô đã gây ra cho Huy Khang, cô không thể thuyết phục cậu cứu giúp được. Huy Khang tuyệt tình nhưng tuyệt tình có lý do, cậu sẽ không vì sự van xin của kẻ thù mà lần nữa hy sinh thân mình. Đây là lần đầu Hải Kiều cảm thấy sự trả giá đang tới gần mình.
…
Minh Hân và Văn Hoàng vẫn chưa nói được câu nào với nhau thì một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, căn nhà bốc cháy dữ dội, Grace vẫn chưa ra ngoài. Minh Hân sửng sốt nhìn đám cháy, cô định chạy tới thì Văn Hoàng ngăn lại. Cũng đúng vào lúc đó, Nguyên Hạo lái mô tô chạy tới, anh cũng giật mình trước đám cháy đột ngột đó.
- Tên khốn! Anh vẫn lừa tôi. Bác sĩ Grace vẫn chưa an toàn ra ngoài.
Cô khóc. Nguyên Hạo đứng giữa hai sự lựa chọn, Minh Hân hoặc bác sĩ Grace. Không có thời gian cho sự do dự, anh chạy tới chỗ Minh Hân, đó là người còn sống ngay trước mắt, không phải vì tình riêng.
- Tìm bác sĩ đi! – Tiếng Minh Hân chặn lại bước chân anh. – Anh mau tìm cô ấy đi! Hãy cứu cô ấy, vì em.
Minh Hân bị lôi đi, bọn họ lên xe ngay khi đi được một đoạn. Nguyên Hạo cố gắng tiếp cận đám cháy để tìm kiếm Grace. Nhật Thiên cũng đã tới, anh yêu cầu Nguyên Hạo đuổi theo Văn Hoàng.
- Không kịp đâu, họ đã đi xa rồi.
Hai người cùng tìm và Nguyên Hạo đã phát hiện ra Grace, cô nằm ngất ở trên đất cách đám cháy không xa. Khi nãy, cô đã thấy ngọn lửa và nhanh chóng nhảy ra cửa sổ vừa kịp lúc tòa nhà phát nổ và cháy lớn, nhưng không tránh khỏi bị thương nghiêm trọng.
Vết thương trên trán giờ là một trong số những vết thương nhẹ nhất trên người Grace, cô bị bỏng, chảy máu từ đầu, tay có lẽ bị gãy, Nhật Thiên đoán thế. Hai người đưa Grace trở về.
Bọn họ đã có kế hoạch ứng phó với Văn Hoàng khi biết chuyện. Nhật Thiên sẽ đưa Minh Hân tới theo yêu cầu của anh ta, họ nghĩ rằng họ có thể làm tốt hơn so với việc một mình ai đó đi chiến đấu. Thiếu sót ở chỗ, Minh Hân không hề biết, cô đã hành động theo ý mình, theo điều mà cô cho là đúng, bởi Văn Hoàng tỏ rõ quan điểm cần cô tới để trao đổi Grace. Bọn họ đều có lý, chỉ sai ở chỗ lần này họ không phối hợp với nhau.
Thật may mắn vì ít nhất Grace còn sống, nhưng cô có qua khỏi hay không thì cả hai người đều không dám chắc. Nhật Thiên cũng tham gia cấp cứu, một số người quen biết họ đã ngăn cản, một bác sĩ lớn tuổi nói:
- Tinh thần không ổn định ảnh hưởng tới kỹ thuật, cậu hãy tin chúng tôi!
- Không. – Nhật Thiên phản đối chuyện họ không cho anh tham gia. – Cháu sẽ cứu sống cô ấy, rồi chúng cháu sẽ cưới nhau.
Hai y tá nam đẩy anh ra ngoài khi họ chắc rằng anh không sẵn sàng cho ca cấp cứu. Cánh cửa đóng lại, Nhật Thiên chống tay lên cửa, anh gần như khóc to.
- Là lỗi do anh, Grace. Tha thứ cho anh!
Nguyên Hạo không lên tiếng, anh biết vài lời an ủi đơn giản không giúp gì được cho Nhật Thiên lúc này. Họ đánh đổi bảy năm để lấy hạnh phúc, để lấy cả đời còn lại ở bên nhau, nhưng kết quả họ lại đổi lại được thảm kịch này. Vòng ân oán cứ luẩn quẩn không chịu chấm dứt cứ ngày một lôi kéo nhiều người, nếu không chấm dứt hoàn toàn chuyện này, nỗ lực của họ sẽ chẳng còn ý nghĩa, đau thương vẫn cứ nối liền đau thương.
…
Minh Hân bị đưa tới một nơi khác, đây cũng là nơi giam giữ Ngọc Hà, nhưng cô được ở trong một căn phòng khá tốt so với Ngọc Hà, chứng tỏ dù cô có là kẻ thù của Văn Hoàng nhưng anh ta vẫn xem trọng cô hơn tiểu thư nhà Tịnh Thế. Có lẽ anh ta xem trọng giá trị của cô, và anh ta tin rằng, trận chiến này bây giờ mới bắt đầu.
Văn Hoàng lấy mất điện thoại của Minh Hân, cô tiếp tục mắng anh ta về chuyện vừa nãy:
- Anh là tên khốn không ai bằng, lời hứa của anh chẳng có chút giá trị nào! Đồ bỉ ổi!
Văn Hoàng thô bạo túm tóc Minh Hân, trừng mắt quát:
- Tôi bỉ ổi thế nào? Tôi hứa không động đến cô ta, tôi làm đúng như vậy còn gì. Có trách thì trách cô ta quá chậm chạp. Phụ nữ đúng là đồ bỏ đi!
- Anh được sinh ra bởi một người phụ nữ đấy!
Văn Hoàng siết mạnh tay, Minh Hân đau quá phải đưa tay lên giữ tóc.
- Tôi cấm cô nói đến bà ấy.
Minh Hân im lặng, cô không muốn đôi co theo kiểu này, chứ cô không hề sợ anh ta, người bắt đầu là anh ta kia mà. Văn Hoàng hất Minh Hân ngã xuoóng giường, hắn chỉ tay nói:
- Ngoan ngoãn ở đây đi, nếu nghe lời có thể tôi sẽ cho cô được gặp vài người thân trước khi chết. Bây giờ tôi phải đi xem khách của tôi mang gì tới cho tôi. – Thấy ánh mắt cô không rời khỏi minh, anh ta tiếp: - Đừng tỏ ra lo lắng thế!
Văn Hoàng bỏ ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối, hắn ta xem đồng hồ và biết vẫn chưa đến giờ hẹn. Khách mà hắn nói hôm nay có khá nhiều người, không chỉ Tuấn Lâm và Huy Khang.
Minh Hân nhìn xung quanh căn phòng, một cửa sổ, một chiếc giường, một chiếc bàn, cô cảm thấy đây giống một phòng ngủ bình thường, anh ta định giữ cô ở đây lâu cho nên mới sắp xếp như thế. Minh Hân không thấy bất cứ máy quay nào, hắn ta theo dõi rất sát, có lẽ không cần dùng đến nó. Điện thoại di động bị Văn Hoàng tháo rời ra, lấy mất chiếc sim rồi vứt vào sọt rác. Minh Hân liền nhặt lấy nó, rồi lấy ra một chiếc sim khác, lắp vào. Cô gọi ngay cho Huy Khang. Thật may cậu vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Nguyên Hạo và nắm được tình hình, về cô, về Grace. Chỉ có chuyện về Ngọc Hà là chỉ có mình cậu biết.
Huy Khang nghe tiếng Minh Hân gọi mình, cậu lập tức nói:
- Anh sẽ tìm được em.
Minh Hân không định cầu cứu, cô không muốn liên lụy tới bất kỳ ai, cô chỉ muốn nói chuyện với Huy Khang, không ngờ cậu đã biết chuyện.
- Qua bãi phế liệu có một ngôi nhà.
Huy Khang hơi giật mình, vậy là cô ở cùng chỗ với Ngọc Hà, nếu Văn Hoàng không lừa mình.
Văn Hoàng nhớ ra chiếc di động vứt ở chỗ Minh Hân, dường như anh ta rất cảnh giác với tất cả mánh khóe mà Minh Hân có thể nghĩ ra, vậy là hắn trở lại, và biết cô đã sử dụng nó.
Minh Hân bị tát một cái, lần nữa ngã xuống giường, tuy rất đau nhưng cô không kêu lên, cô không muốn Huy Khang biết, nhưng cậu cũng biết khi nghe âm thanh chát đó vang lên.
Văn Hoàng đưa điện thoại lên nghe, Huy Khang biết là hắn nên nói:
- Cái tay mày, vừa phạm luật đấy!
- Tao còn muốn phạm nhiều hơn thế cơ. – Văn Hoàng đáp đầy thách thức.
Huy Khang tắt máy, cậu đi thật nhanh tới chỗ đó.
Tuấn Lâm đã tới được một lúc khá lâu, cậu leo lên chiếc máy cẩu khá cao ở bãi phế liệu, dùng ống nhòm quan sát ngôi nhà từ xa. Cậu thấy Ngọc Hà và hai tên canh cửa, chỗ Minh Hân không rơi vào tầm nhìn nên Tuấn Lâm không biết có cả cô ở đây.
Tuấn Lâm đi xuống, cậu đi thẳng tới vị trí Ngọc Hà, hai tên canh gác ngoài cửa không làm khó cậu, tuy nhiên cậu cũng phải mất vài phút mới hạ được chúng. Tuấn Lâm lấy được chìa khóa trên người một tên, cậu thử đến chiếc thứ ba mới đúng với ổ khóa.
Mở cánh cửa ra, Tuấn Lâm lập tức nhìn thấy Ngọc Hà, nhưng cô lắc lắc đầu với cậu, Tuấn Lâm chưa kịp hiểu ý thì bên cạnh đã có tiếng vỗ tay vang lên, Văn Hoàng đứng thẳng người từ tư thế dựa lưng nãy giờ như chờ đợi cậu. Hai người không nói lời nào, trực tiếp lao vào đánh nhau. Văn Hoàng vẫn giữ thế mạnh trước Tuấn Lâm, nhưng Tuấn Lâm không tỏ ra quá yếu, cậu vẫn có những đòn chính xác về phía Văn Hoàng. Khi cả hai đều ngã về phía sau, Văn Hoàng liền rút súng ra, anh ta muốn kết thúc cuộc đọ sức này.
Giữa lúc ấy, Huy Khang xông tới, nhanh như cắt nhảy lên đá vào tay súng của Văn Hoàng, thừa cơ xoay người đá một cú vào anh ta. Văn Hoàng bị bất ngờ nên hoàn toàn bị động, kết quả bị ngã xuống. Rất nhanh, anh ta lấy lại tinh thần, bật dậy đánh với cả Huy Khang và Tuấn Lâm. Sự hợp tác của hai người nhanh chóng hạ gục Văn Hoàng, Tuấn Lâm lấy ngay khẩu súng chĩa vào anh ta.
- Đừng nổ súng! – Huy Khang vội vàng ngăn lại, cậu biết Tuấn Lâm hoàn toàn có thể giết chết Văn Hoàng.
Văn Hoàng vẫn ung dung nở một nụ cười nhạt, Huy Khang hỏi:
- Minh Hân đâu?
Nghe thấy thế, Tuấn Lâm liền nhìn Huy Khang, rồi di chuyển ánh mắt qua chỗ Văn Hoàng. Minh Hân đang ở rất gần họ, ngay phòng kế bên, tiếc là bức tường này cách âm, cô không thể biết cuộc ẩu đả giữa họ.
- Mày nổ súng, nghĩa là giết chết cô ta luôn đấy! – Văn Hoàng đáp đầy ngông cuồng.
- Thôi. – Huy Khang có vẻ thay đổi ý định, hoặc chỉ để dọa Văn Hoàng. – Giết mày rồi, tao vẫn có thể tìm thấy cô ấy, cô ấy chắc chắn ở ngay đây!
Văn Hoàng bật cười thích thú, anh ta chỉ tay vào Huy Khang:
- Chính xác. Thông minh lắm!
Không cần suy đoán Huy Khang cũng biết, vì cậu vừa trò chuyện với cô và Văn Hoàng trong cuộc gọi khi nãy. Văn Hoàng chỉ tay vào một cánh cửa kiểu song sắt dọc, phía sau còn có một cửa kín nữa, anh ta nói:
- Đó là chỗ Hoàng Minh Hân, nhưng người của tao đang ở đó. Nơi này đã được tao bố trí lại, bên đó không nghe thấy đâu, nếu tao không quay lại, hắn sẽ giết Hoàng Minh Hân.
- Có thể hắn đang nói dối! – Tuấn Lâm đưa ra nghi ngờ.
- Không. – Huy Khang phủ định. – Cô ấy thực sự ở đây.
Huy Khang tin hắn là đủ, nhưng dường như hắn muốn chứng minh cho Tuấn Lâm thấy, hoặc để chọc tức Huy Khang. Hắn lấy ra sợi dây chuyền của Minh Hân và nói:
- Cái này tao phải cởi áo Hoàng Minh Hân mới lấy được đấy!
Cả hai nghe vậy đều rất tức giận, Tuấn Lâm gần như định nổ súng, Huy Khang giữ bình tĩnh can ngăn, chính cậu cũng đang rất căm phẫn, cậu đáp trả bằng cách nở một nụ cười nửa miệng, tự tin nói:
- Áo của Minh Hân không phải ai cũng cởi được đâu.
Huy Khang khiến cả Tuấn Lâm bên cạnh phải choáng váng, phát biểu của cậu quá bá đạo và thật sự tự tin, bọn họ đều hiểu ý tứ của cậu là gì. Huy Khang không quan tâm lắm đến cách mà bọn họ nhìn mình, cậu cứ thế giật sợi dây từ tay Văn Hoàng cất đi, rồi đi tới cởi trói cho Ngọc Hà.
Huy Khang và Tuấn Lâm theo Văn Hoàng tới chỗ Minh Hân như lời anh ta nói. Họ chỉ vừa khuất bóng khỏi đoạn rẽ, Ngọc Hà chưa chạy được bao xa đã bị người của Văn Hoàng bắt lại, hắn ta không cần ra lệnh, đàn em của hắn rất biết cách hành động.
Văn Hoàng đưa hai người họ tới một căn phòng khá rộng nhưng xung quanh không có đồ đạc gì. Lấy làm nghi ngờ, Tuấn Lâm chĩa súng vào anh ta uy hiếp, Văn Hoàng cười nhạt đi tới gần bức tường, chỗ đó có một cánh cửa. Văn Hoàng tra chìa khóa và mở cửa. Những tưởng sẽ thấy Minh Hân, không ngờ phía sau đó lại là một cánh cửa khác, không, là hai cái. Đây đúng là sự chuẩn bị của anh ta, cho sự giam giữ, tiếp đón bọn họ. Một cánh cửa song sắt ở giữa bức tường, sau nó là một cửa kín, có lẽ mở hai cửa này ra mới nhìn thấy Minh Hân.
Đúng là như vậy, tiếp theo, Văn Hoàng mở cánh cửa phía sau ra. Cánh cửa từ từ mở ra cũng là lúc Minh Hân từ từ ngoảnh lại nhìn nơi phát ra tiếng động. Huy Khang và Minh Hân đều chạy tới, họ nắm tay nhau qua song cửa. Tuấn Lâm thấy vậy dường như tâm trạng hơi trầm xuống, tay cầm súng hơi thả lỏng. Và không còn cơ hội nào khác cho Văn Hoàng, anh ta tấn công Tuấn Lâm, giành được súng từ tay cậu, ngay lập tức nổ súng. Trong tích tắc, Huy Khang phải nhắc Minh Hân tránh qua một bên đồng thời tránh viên đạn bay tới, lúc ấy, Tuấn Lâm đang đứng khá gần Huy Khang.
Văn Hoàng ra ngoài và chốt cửa lại trong khi hai người họ chưa kịp trở tay. Huy Khang bực bội đập mạnh vào cánh cửa đó. Ít nhất, cậu và Minh Hân đã được gặp nhau.
Huy Khang ra chỗ song cửa, ngồi xuống đó với Minh Hân, cậu đưa tay qua song cửa, nắm lấy tay cô, rồi áp tay lên má, vuốt ve nhè nhẹ, cậu nói:
- Vất vả cho em rồi.
Minh Hân cười trừ, bên má bị Văn Hoàng đánh vẫn đang tê tê, bàn tay lạnh của Huy Khang chạm vào khiến cô dễ chịu hơn nhiều. Minh Hân nhớ ra và hỏi:
- Họ có tìm thấy bác sĩ không?
- Anh Nguyên Hạo nói là bác sĩ Grace được cấp cứu kịp thời, nhưng nếu vài ngày nữa mà không tỉnh lại thì có chuyện đó. – Huy Khang cũng nhớ ra một chuyện, cậu nói: - Phải rồi, anh quên mất, không biết Ngọc Hà đã ra khỏi đây chưa?
- Ngọc Hà?
- Con bé bị bắt cóc. Anh đã gặp nó rồi.
Phía kia, Tuấn Lâm cũng tìm một chỗ ngồi bệt xuống, cậu cố tỏ ra lạnh lùng nhưng thi thoảng vẫn đưa mắt về phía Huy Khang và Minh Hân. Huy Khang nhìn đồng hồ trên tay và nói:
- Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, giờ em nghỉ đi!
Nói rồi, cậu cởi áo khoác ra, chuyển nó qua song sắt cho Minh Hân, cô xua tay nói:
- Không cần đâu. Anh sẽ bị lạnh. – Cô chỉ tay ngược về phía sau. - Ở đây em có giường và mền đầy đủ.
Bọn họ không hiểu vì sao Văn Hoàng đối đãi với Minh Hân như thế, nhưng có thể đó là sự tình cờ, tất cả đã có sẵn ở đây. Huy Khang hỏi:
- Em định ngủ trên giường của hắn à? Đắp mền của hắn sao? Anh không cho. – Cậu hất hàm vào chiếc áo và nói: - Cầm áo của anh và ngủ ngay tại đây!
Tuấn Lâm không nhìn sang, nhưng cậu nghe rõ lời Huy Khang, cho đến giờ, những câu như thế vẫn khiến lòng cậu hơi nhói lên. Minh Hân thì thiếu chút nữa bật cười.
- Gần lại một chút! – Huy Khang bảo Minh Hân, cô tiến sát hơn một chút, Huy Khang vươn tay lấy chiếc áo khoác vào người cô rồi lại tiếp: - Em có biết, ở trong phim, cảnh như thế này thì nam chính sẽ kéo áo và nữ chính sẽ ngã vào lòng anh ấy? Hoặc là…
Cậu hơi kéo dài, Minh Hân biết ý của cậu, cô cúi đầu cười ngại ngùng, khẽ đưa ánh mắt nhắc nhở Huy Khang về sự tồn tại của Tuấn Lâm.
- Lên giường ngủ đi! Nếu không em sẽ bị cảm mất. – Huy Khang nói.
Minh Hân mỉm cười:
- Em đổi ý rồi.
Dứt lời, cô nằm ngay xuống chỗ đó, đắp áo Huy Khang lên người rồi vòng tay lên để gối đầu. Huy Khang cảm thấy hơi lo lắng, nhưng như vậy cũng được, cậu nên nghĩ điều đó tốt hơn việc cô ngủ trên giường Văn Hoàng.
Sáng hôm sau, Huy Khang tỉnh giấc cũng đúng lúc Tuấn Lâm tỉnh giấc, cậu kéo kéo nhẹ đánh thức Minh Hân. Tuấn Lâm ngồi ngủ cả đêm, còn Huy Khang thì tựa vào song cửa, tay nắm tay Minh Hân. Họ nghe được tiếng chim ríu rít trên ngọn cây, Huy Khang đã tìm hiểu về nơi này, xung quanh bãi phế liệu này là rừng rậm, còn có một thác nước, cậu tưởng tượng ra được tiếng nước chảy hòa với tiếng chim hót, khúc ca ngày mới hay như vậy nhưng hôm nay của họ có lẽ sẽ trải qua không ít chuyện.
Ở bệnh viện, Nhật Thiên cũng vừa tỉnh giấc, anh trông chừng Grace cả đêm, gần sáng mới chợp mắt được một lát. Cô vẫn không có gì tiến triển sau một đêm gần chục tiếng đồng hồ. Anh rời bàn tay khỏi tay cô và ra ngoài, trùng hợp gặp một vị bác sĩ đang đi tới.
Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, tới độ tưởng chừng như đã già đi sau một đêm, nhưng vị bác sĩ kia vẫn thông báo:
- Ông ấy vừa lên máy bay tới đây.
Đó là ba của Grace, Nhật Thiên biết. Anh không ngăn cản chuyện bọn họ kể với ông ấy, vì ông có quyền biết về việc Grace gặp nạn, thế nhưng, hiện tại anh chưa biết ông ấy sẽ thế nào khi tới đây.
Văn Hoàng thu lại hình ảnh Minh Hân và Huy Khang ngồi cách nhau cánh cử sắt, anh ta tiếp tục xem hình ảnh Ngọc Hà bị bắt trở lại và cảm thấy khá hài lòng. Anh ta thực hiện vài thao tác, và đã gửi nó đi.
Văn Hoàng xông vào phòng Minh Hân, anh ta hùng hổ như thị uy, ngay lập tức chĩa súng vào cô đe dọa. Huy Khang và Tuấn Lâm đều tỏ ra căng thẳng.
- Anh định làm gì? – Minh Hân hỏi.
- Làm gì à? Tôi giết kẻ thù của mình. Tôi sẽ giết chết các người, nếu không tôi bắt các người tới đây để du lịch à?
Ai nấy đều nuốt khan lo lắng, anh ta nói đúng, anh ta coi họ là kẻ thù, căm hận vô cùng, việc giết chết họ là điều dĩ nhiên, họ không tìm ra lý do gì để ngăn anh ta ra tay.
- Nhưng vẫn phải chờ. - Văn Hoàng đột nhiên lên tiếng. – Vẫn phải chờ một người.
Ba người đều suy nghĩ xem anh ta chờ ai, Nguyên Hạo, Hạnh Du hay ai đó khác? Không đúng, anh ta nói là một người.
Văn Hoàng quay sang nói với Tuấn Lâm và Huy Khang, trong khi tay vẫn cầm súng nhắm tới Minh Hân, anh ta nói:
- Lấy di động ra!
Thì ra anh ta quên mất trên người họ còn có điện thoại. Hai người làm theo yêu cầu của anh ta, anh ta lại nói:
- Đã gọi cảnh sát chưa?
- Chưa. – Hai người đồng thanh.
- Tốt. – Văn Hoàng đáp, anh ta biết họ đều lo cho Minh Hân, tiếp tục ra lệnh: - Ném ra ngoài!
Tuấn Lâm và Huy Khang răm rắp nghe theo, lần lượt ném chiếc di động ra ngoài qua song cửa sổ trên cao. Văn Hoàng thu lại súng, anh ta nói với họ:
- Tụi mày sẽ phải chết hết thôi! Giờ tao cho thêm chút thời gian để nói lời cuối. – Anh ta chỉ tay vào Huy Khang. – Nhất là mày đấy! Lần này, mày nên nói lời trăng trối thực sự đi! Không có cơ hội sống đâu, tao đảm bảo đấy!
Văn Hoàng lại bỏ lại bọn họ, Minh Hân chạy ra chỗ hai người kia, cô hỏi nhỏ:
- Hai người thực sự không gọi cho ai sao?
Cả hai đều ừ nhẹ, Minh Hân thấy như thế này quá liều lĩnh, họ không có phương án an toàn, hắn gọi tới là tới, cô nén tiếng thở dài.
- Hắn nhất định sẽ giết chúng ta. – Tuấn Lâm nói.
- Tôi biết. – Huy Khang đáp. Cậu nhìn Minh Hân và nói nhẹ nhàng: - Đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu.
- Huy Khang. – Minh Hân gọi cậu và nói: - Bây giờ vẫn kịp để gọi người cứu chúng ta, em còn một chiếc di động.
Cô lấy ra một chiếc di động đời cũ nên kích thước khá nhỏ. Huy Khang không biết nhận xét về cô thế nào, cậu nhận nó và nhấn số Nguyên Hạo.
- Hắn ta sẽ sớm quay lại. – Minh Hân nói.
Thấy vẻ mặt cô lo lắng, đôi môi khô khốc có lẽ vì khát nước, Huy Khang cảm thấy thương xót. Cậu muốn làm gì đó để họ có thể thoát khỏi đây, thế nhưng lúc này họ ở thế bị động, Văn Hoàng có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thế này, hắn quyết tâm trả thù tất cả. Nghĩ rồi, cậu vô thức nắm chặt thanh sắt trên cửa, tranh thủ đưa mắt nhìn cấu trúc, cách thiết kế cánh cửa này.
Dù người mà Văn Hoàng chờ có đến hay không, hắn cũng sẽ giết Minh Hân và những người khác, còn nếu người đó trì hoãn đến trễ, bọn họ sẽ chết vì đói và khát mà chẳng cần anh ta ra tay. Lúc này, trời sắp về chiều, không thể làm gì khác ngoài ngồi yên chờ đợi, họ không hiểu sao mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà Nguyên Hạo vẫn không xuất hiện, mọi thứ vẫn im ắng như vậy.
Văn Hoàng lần nữa xuất hiện trong phòng Minh Hân, mỗi lần như thế, cả ba đều cảm thấy hoang mang, Tuấn Lâm và Huy Khang không khỏi tập trung sang bên đó. Thấy rõ điều đó, Văn Hoàng tỏ ra thích thú, hắn càng vui hơn khi thấy bộ dạng nhợt nhạt của Minh Hân, cô bị đói một ngày rồi.
- Son môi sẽ khiến cô tươi tắn hơn đấy! Có cần tôi giúp không?
Minh Hân không trả lời, câu nói của anh ta nhận lại sự im lặng hoàn toàn. Không nổi giận vì chuyện đó, anh ta quay sang Huy Khang hỏi:
- Mày đã trả dây chuyền lại cho cô ta chưa? – Hắn chìa tay ra. – Nếu chưa thì để tao giúp cho! Đeo nó lên cổ tao nghĩ cũng cần cởi áo đấy!
Huy Khang nghe thế thì phát cáu, cậu siết chặt tay vào song sắt, chỉ hận không thể đấm vào mặt anh ta. Văn Hoàng lại đắc ý cười lớn. Tuấn Lâm tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng cũng căm giận như Huy Khang chứ không kém.
Văn Hoàng thu tay lại, chầm chậm tiến lại gần Minh Hân, cô lùi lại, anh ta vẫn tiếp tục tiến đến.
- Anh định làm gì? – Cô cảnh giác lên tiếng.
- Tránh xa cô ấy ra! – Huy Khang nói to.
Văn Hoàng nhìn chăm chăm vào Minh Hân, mặc kệ lời nói của Huy Khang, anh ta nở nụ cười nửa miệng, nói:
- Tôi vừa nghĩ ra một chuyện. Có một cách khác để trả thù cô và Hoàng Huy Khang, cách này khiến hắn còn đau đớn hơn cả cái chết.
Minh Hân hiểu được đôi phần ý tứ của hắn, nhất là khi hắn nhìn cô từ đầu đến chân.
- Phụ nữ luôn có cách làm cho đàn ông say đắm. Cô không phải một người đẹp chính hiệu nhưng cũng là một phụ nữ mà. Nói tôi biết cô thường làm Hoàng Huy Khang say đắm bằng cách nào vậy? Đến độ hắn sẵn sàng bỏ cả thế giới để chọn một người từng là người nhà của hắn, hả?
Minh Hân đang rất sợ, cô vung tay lên đánh hắn, nhưng dễ dàng bị hắn khống chế.
- Chưa đến lúc vùng vẫy đâu.
- Buông cô ấy ra ngay! – Huy Khang nói đầy căm hận.
- Vương Văn Hoàng, như thế đã đủ để mày nhận cái chết rồi. – Tuấn Lâm cũng không thể yên lặng được.
Đáp lại chỉ là sự thờ ơ của Văn Hoàng, anh ta thậm chí còn không có biểu hiện nào chứng tỏ nghe lọt tai lời nói của hai người kia. Anh ta tiếp tục nói chuyện với Minh Hân:
- Nói tôi nghe, hắn ta thường chạm vào chỗ nào trên người cô? – Anh ta chạm lên má Minh Hân và hỏi. – Đây?
Minh Hân quay mặt đi tránh bàn tay hắn, cô cố gắng bình tĩnh nhưng không thể, trời biết cô đang sợ đến mức nào. Văn Hoàng đặt tay lên eo cô, hơi kéo lại.
- Thế này à?
Minh Hân dùng hết sức đẩy hắn ra.
- Buông ra! Đồ bệnh hoạn!
Hắn ta không nổi giận, nhưng hành động túm lấy tay cô không cho thoát lại rất thôi bạo.
- Bình thường cô cũng hay mắng Hoàng Huy Khang như thế à?
- Câm miệng đi!
Hắn đặt tay ra sau cổ Minh Hân, vừa giữ cô vừa túm tóc khiến Minh Hân không thể vùng vẫy được. Cô cố hết sức đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn là vô ích, tất cả đều biết sức Văn Hoàng tới đâu, đến cả đấu võ mà Nguyên Hạo, Tuấn Lâm và Huy khang còn thua trước anh ta thì Minh Hân sao có thể chống trả được.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm thế này với cô. Nhưng giờ tôi mới biết, đây là một cách trả thù đau đớn, đặc biệt hữu dụng với cô và hắn ta. Chuyện này sẽ ám ảnh cô và cả hai tên đó ngay cả khi các người xuống địa ngục, sẽ điên loạn bởi hình bóng của tôi.
Minh Hân bắt đầu khóc, cô thực sự sợ đến không thể mạnh mẽ hay bình tĩnh được nữa, cô ngoái nhìn Huy Khang bằng đôi mắt ngấn nước. Chỉ có Văn Hoàng biết cô đang run sợ thế nào, còn Huy Khang chỉ có thể thấu hiểu nó bằng suy nghĩ.
Văn Hoàng cũng nhìn sang Huy Khang, tay của Tuấn Lâm và Huy Khang dường như đang muốn bẻ gãy song sắt. Cái nhìn uy hiếp hay những lời đe dọa, cảnh cáo với Văn Hoàng lúc này chẳng có tác dụng gì, hắn biết bọn họ không có khả năng đó, hắn rất vui vì tất cả đều nằm trong điều khiển của mình.
- Hoàng Huy Khang, mày sẽ thấy, không chỉ mình mày cởi được áo Hoàng Minh Hân.
- Tao sẽ giết mày. – Huy Khang nghiến răng.
Không có cơ hội nào cho Minh Hân, không có gì hỗ trợ cho cô để có thể thoát khỏi hắn ta. Văn Hoàng dễ dàng đẩy Minh Hân xuống giường, cô đột nhiên bình tĩnh lạ thường, nhìn thẳng vào hắn và nói:
- Anh thì làm gì hiểu được cái cảm giác say đắm mà chúng tôi có với nhau.
Dường như Văn Hoàng tạm dừng hành động, hắn vẫn khống chế cô nhưng đang nghe cô nói. Cô không có ý định công kích hắn, dùng lời nói để giải thoát là cách làm không khả dụng với Văn Hoàng, cô biết và chỉ muốn nói vài lời để bản thân mạnh mẽ và bình tĩnh hơn.
- Huy Khang hoàn hảo như thế, tôi si mê cũng là chuyện bình thường. Tôi cũng sẵn sàng bỏ cả thế giới để theo anh ấy. Phút say đắm bên nhau mà nãy giờ anh ám chỉ có là gì, chúng tôi còn có với nhau nhiều hơn thế! Con người như anh thì không bao giờ hiểu được. Suốt cả đời, có người phụ nữ nào thật lòng thật dạ với anh chưa? Có người nào cho anh cảm giác đắm say giống như cảm giác của tôi và Huy Khang chưa? – Cô lắc đầu. – Những gì anh mang đến chỉ là sự khinh thường và ghê tởm.
Tuấn Lâm hơi cúi đầu khi nghe cô nói. Trong lòng chua chát, cậu biết, nhưng chính miệng cô nói ra có ý nghĩa hơn rất nhiều. Còn Huy Khang, cậu xúc động gần như muốn khóc, phải sụt sịt một tiếng để không rơi nước mắt hay bộc phát. Về chuyện đó, chính cậu vẫn luôn nghe theo lý trí, cân nhắc để dừng lại đúng lúc, thế mà bây giờ Văn Hoàng lại có ý định đó với cô. Nếu cô xảy ra chuyện, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, giống như Văn Hoàng nói, nó sẽ ám ảnh cậu cho đến khi chết.
Minh Hân tiếp:
- Đúng như anh nói, chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh với chúng tôi. Nhưng suy cho cùng, anh vẫn thua Huy Khang.
- Thế mà cô vẫn khóc. – Hắn quệt một giọt nước mắt vừa rơi ngang xuống giường. – Đây này.
Minh Hân quay mặt đi, Văn Hoàng bóp chặt cằm khiến cô đau đớn, không thể tránh né, anh ta trừng mắt nói:
- Thắng thua với tôi chỉ đơn giản là sống và chết. Cô khinh thường tôi? Ghê tởm tôi? – Hắn cười nhạt. – Được, tôi sẽ khiến cô phải ghê tởm chính bản thân mình.
Dứt lời, Văn Hoàng lập tức cúi xuống. Minh Hân bất lực bật khóc, kêu lên sợ hãi. Đây là cảm giác sợ hãi nhất mà cô từng trải qua, nó còn hơn cả lúc cận kề cái chết, hắn ta sắp đạt được mục đích mà hắn nói rồi, đau đớn hơn cả chết.
- Huy Khang, cứu em với…!
Huy Khang cũng khóc, nhưng cậu không bó tay, quay sang Tuấn Lâm:
- Vương Tuấn Lâm! – Tuấn Lâm quay sang nhìn cậu, Huy Khang nói: - Mở cửa đi! – Thấy vẻ mặt Tuấn Lâm nhìn mình, đoán là cậu không hiểu. – Phải có cách, phá khóa đi!
Họ quan sát khắp căn phòng nhưng không thấy có bất cứ vật gì có thể phá được khóa, đây là cửa kéo sang ngang nên dùng sức đạp để phá cũng vô ích. Thế rồi Tuấn Lâm nghĩ ra cách, cậu lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa, tháo lấy sợi móc giữa chúng, duỗi thẳng thành một đoạn dây. Huy Khang cũng làm theo Tuấn Lâm, cậu đặt hết hy vọng vào Tuấn Lâm.
Minh Hân vẫn cố gắng chống cự, phản kháng một cách quyết liệt. Mái tóc rối lên, áo thì xộc xệch, mặt tèm nhem nước mắt. Văn Hoàng bóp cổ cô, bàn tay anh ta gần như là chiếc gông giữ cô đối diện với mình, anh ta nói:
- Biết là không có kết quả, cô ngoan cố chống trả để làm gì?
- Để chứng minh sự thất bại của anh. Tôi nói rồi, anh thua Huy Khang.
Văn Hoàng tát Minh Hân, cái tát thứ hai từ hôm qua tới giờ, cái tát không hề nương tay. Huy Khang vẫn theo dõi họ, lòng như lửa đốt.
Cánh cửa phòng Minh Hân bị mở tung ra, một tên đàn em xông vào, hắn cúi đầu trước Văn Hoàng có ý nhận lỗi, nhìn vẻ mặt hắn xem ra có chuyện xảy ra.
- Đến rồi. – Tên đàn em thông báo hai từ ngắn gọn.
Văn Hoàng hiểu, hắn ta đứng dậy, hành động đó giống như gỡ ra khỏi đầu Minh Hân và Huy Khang một quả tạ. Tuấn Lâm cũng đứng lên, che giấu hành động của mình. Không cần biết cái gì đến rồi, nhưng có thể khiến hắn ta bỏ đi thì Huy Khang cần phải cám ơn.
Cánh cửa đóng lại, Minh Hân thu mình lại và thút thít khóc, cô chẳng chạy tới chỗ Huy Khang nữa. Nỗi sợ hãi đang bủa vây lấy cô, chiếm cứ toàn bộ tâm trí, Minh Hân mặc kệ tất cả, cứ khóc.
Hắn ta vẫn có thể quay lại, vì mục đích vẫn chưa đạt được.
- Nhanh lên! – Huy Khang giục Tuấn Lâm, phải thừa nhận Tuấn Lâm có kỹ thuật về việc này, thế nhưng, ổ khóa này đang làm khó cậu.
Tiếng cách vang lên, mắt Huy Khang dừng lại không chớp, cậu nhìn sang và thấy khóa đã được mở. Tuấn Lâm thật giống một tên trộm chính hiệu. Cậu đứng yên đó để Huy Khang kéo cánh cửa.
Huy Khang chạy nhanh tới chỗ Minh Hân, ngay lập tức ôm chặt cô mà không nói lời nào. Cậu cảm nhận được sự run rẩy ở cô, nó giống như những nhát dao đang lần lượt cứa vào tim cậu.
- Dẫn em về đi…
Huy Khang không nói được câu nào, cậu xin lỗi, ừ hoặc hứa gì đó đều không có ý nghĩa lúc này. Chỉ ôm chặt lấy cô để làm dịu lại sự run rẩy sợ hãi. Rồi cậu kéo Minh Hân ra, vuốt lại mái tóc, khi cậu đưa tay xuống muốn chỉnh lại áo cho cô thì Minh Hân đột nhiên bắt lấy. Huy Khang càng vì vậy mà căm hận Văn Hoàng, cậu nắm lấy tay cô rồi tiếp tục trong sự nhẹ nhàng và dịu dàng.
Cô lại chúi vào ngực cậu, ôm chặt lấy Huy Khang là sự an toàn nhất, mọi chuyện sẽ có cậu đương đầu.
Không chỉ Minh Hân nhận được cuộc gọi từ Văn Hoàng, Huy Khang cũng vậy, cậu đóng sập chiếc laptop khi nghe thấy tiếng Văn Hoàng qua điện thoại.
Huy Khang xuống khỏi giường, đi ra phía cửa sổ, cậu nói chuyện với anh ta bằng tâm thế rất bình tĩnh, đường hoàng. Huy Khang là một đối thủ am hiểu Văn Hoàng, cậu biết cách chiến đấu với anh ta, nên bây giờ có nổi giận hay đe dọa cũng không giải quyết được gì.
- Tao vẫn chưa nói lời chúc mừng với mày. – Văn Hoàng nói. – Chúc mừng, vì mày đã bình an quay về.
- Cám ơn. – Huy Khang tỏ ra rất phối hợp với cách nói chuyện của anh ta, nhưng cậu nói thêm. – Vậy tao gửi lời chia buồn với mày cũng vì chuyện này.
- Nên nói mạng của mày quá dày hay mày có nhiều cái mạng đây nhỉ? Mày nhớ không, lúc ấy mày đã hy sinh cho Vương Tuấn Lâm – kẻ không có chút lòng tin nào vào mày. Chuyện đó xảy ra là lỗi của Vương Tuấn Lâm, là do thằng đó. Cho nên…
Văn Hoàng bỏ lửng câu nói, điều này không tạo cho Huy Khang sự hụt hẫng hay nóng lòng, cậu biết mấy lời đó không phải điều mà Văn Hoàng muốn nói nên để mặc hắn diễn trò, cậu chờ nghe nội dung chính.
- Cho nên tao sẽ giúp mày, giúp mày trả thù Vương Tuấn Lâm. Mày biết lúc ấy luật tao đặt ra cho thằng đó là gì không? Tao nói nó hãy mang mày đến để đổi lấy mẹ nó. Còn bây giờ, tao sẽ cho mày cơ hội giống như thế, mang Vương Tuấn Lâm đến rồi mang cháu gái mày về.
- Cháu gái? – Huy Khang đặt ra câu hỏi cho Văn Hoàng cũng như cho chính mình.
Văn Hoàng cười nhạt rồi tắt máy, ngay sau đó, anh ta gửi cho Huy Khang một tấm hình để chứng thực lời hắn nói và cũng để giải đáp nghi vấn của Huy Khang. Huy Khang nhìn bộ đồ và đoán Ngọc Hà gặp nạn ở chính cái ngày mà cô tới nhà sách chỗ Minh Hân.
Gọi điện thoại là việc quan trọng trong buổi tối hôm nay của Văn Hoàng, anh ta cần gọi cho một người nữa.
Tuấn Lâm bắt máy nhưng không nói gì, chỉ áp lên tai và nghe. Dường như biết trước cách ứng xử này của cậu nên Văn Hoàng cũng lên tiếng ngay:
- Lâu rồi không gặp? Sức khỏe tốt không?
- Chú tôi qua đời nên cuộc sống trở nên tốt đẹp. Tôi rất khỏe.
- Thằng khốn! – Văn Hoàng thay đổi một trăm tám mươi độ so với phong cách nói chuyện ở câu trước. – Mày sẽ phải trả giá vì chuyện đó, tao thề đấy! Và tao sẽ cho mày một cơ hội nhận lỗi. Tối mai, 9h, tới bãi phế liệu, qua đó một quãng có một khu nhà cũ của công nhân, gặp tao ở đó.
- Quên chuyện vô lý ấy đi! Mày không có quyền ra lệnh.
Văn Hoàng cười nhạt đáp:
- Người không có quyền ra lệnh là mày. Mày còn nhớ không, hai năm trước, tao bảo mày dẫn Hoàng Huy Khang tới gặp tao nhưng mày đã không làm, thế rồi thằng đó cũng tự đến, vì sao? Vì mày. Và kết quả thế nào? Nó đã hy sinh cho hai mẹ con mày. Ngày mai nếu mày không đến, mày là kẻ bất nghĩa, bởi vì Hoàng Huy Khang và cháu gái hắn – con gái Hoàng Hải Kiều sẽ chết.
Tuấn Lâm nuốt khan, gương mặt cậu vẫn lạnh lùng không cảm xúc, nhưng thực tế lời Văn Hoàng nói đã vào trong suy nghĩ của cậu. Cậu không nói thêm câu gì, cứ thế tắt máy, dường như nội dung cần nói trong cuộc gọi này đã nói xong nên Văn Hoàng đã mỉm cười đắc ý.
Tuấn Lâm nhẹ nhàng mở cửa, gần như không phát ra một tiếng động nào. Bên trong, mẹ cậu đã ngủ, Tuấn Lâm lặng lẽ đứng nhìn mẹ cậu. Dường như trong khung cảnh này cậu mới có thể suy nghĩ được chuyện mà Văn Hoàng vừa đề nghị. Cậu nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm đó, kết thúc bằng hình ảnh Huy Khang ngã xuống, người đầy máu tươi. Rồi cậu nhớ đến những lúc âm thầm theo dõi Minh Hân, nhớ đến những lúc cô một mình giữa cuộc sống không có Huy Khang, những lúc họ ở bên nhau khi Huy Khang quay về, họ dạo bộ trên bờ cát, họ cười với nhau, Huy Khang đã cõng Minh Hân từ đó về nhà.
Huy Khang đã bỏ lại tất cả, chỉ vì cậu và mẹ cậu, Văn Hoàng nói đúng, nếu Tuấn Lâm không tới, cậu là kẻ bất nghĩa. Hơn nữa, cho dù có tới đó, cậu chưa chắc đã thua và chết trong tay Văn Hoàng. Không còn gì do dự nữa, Tuấn Lâm quyết định đến chỗ hẹn theo lời Văn Hoàng.
Cậu nhìn ra bên ngoài qua ô cửa kính, một màu đen, giống như kết quả của cuộc gặp ngày mai vậy, tối tăm không có chút ánh sáng.
Sáng hôm sau, mọi người trong nhà vẫn sinh hoạt như bình thường. Minh Hân nói muốn tới nhà sách, cô cảm thấy lý do này không hợp lý chút nào, bởi trong khi ai nấy đều lo lắng cho Grace thì tâm trạng nào khiến cô muốn đến nhà sách? Nhưng Huy Khang lại tán thành với cô, cậu nói:
- Em nên đứng ngoài chuyện này.
Minh Hân không hề có ý định đó, nhưng đây là cách để bọn họ không nghi ngờ gì cô, cô liếc nhìn Nhật Thiên, anh gật nhẹ đầu đồng ý với Huy Khang. Nhật Thiên đang tỏ ra rất bình tĩnh, dường như bọn họ đều đã quen với việc chiến đấu với Văn Hoàng nên hiểu rõ, khi chưa đạt được mục đích thật sự, Grace vẫn an toàn.
Huy Khang không đề nghị đưa Minh Hân đi, đây vốn là điều lạ nhưng khi mỗi người theo đuổi một kế hoạch khác nhau thì chẳng ai quan tâm đến chuyện đó. Minh Hân rời khỏi nhà và đến nhà sách như lời cô nói, trước đó, cô ghé qua cửa hàng điện thoại một lát.
Huy Khang và Nguyên Hạo đều lấy lý do là có nhiều công việc cần giải quyết nên đi cùng nhau. Nhật Thiên vẫn đến bệnh viện. Không ai nói lời nào nhưng kỳ thực tình huống này quá khó hiểu, điều gì khiến họ sinh hoạt làm việc như không có chuyện gì như vậy? Bình thường đến mức Minh Hân còn nhờ vả Nhật Thiên:
- Chiều nay tôi cần đi giao sách, ở một chỗ khá xa, anh qua chở tôi đi được không?
- Được.
Chưa bao giờ bọn họ che giấu suy nghĩ của mình kỹ càng đến vậy, kể cả Nhật Thiên, anh không chờ đợi ai đó giúp mình, anh biết mình cần làm gì.
Minh Hân đã đi khỏi trước giờ hẹn với Nhật Thiên, cô tới chỗ hẹn với Văn Hoàng. Trời chiều nắng đỏ, hắt lên gương mặt cô, Minh Hân nhìn quanh để chắc chắn mình đã tìm đúng địa điểm. Phía trước chính là vị trí mà Văn Hoàng nhắc tới, nó hoang vắng, đây là khu biệt lập của thành phố, nó giống như một khu bãi hoang, có điều, Minh Hân nhìn quanh mà không thấy nơi nào có thể giam giữ người.
Không vội lại gần chỗ đó, Minh Hân lấy điện thoại gọi cho anh ta.
- Cô tới rồi sao?
- Tôi đang ở gần đó. – Minh Hân đáp.
- Vậy mau tới đi!
- Làm sao tôi biết anh không lừa tôi?
- Lừa cô? – Văn Hoàng hơi bất ngờ.
Minh Hân ừ một tiếng rồi nói:
- Nếu tôi tới đó, anh không những không thả bác sĩ Grace ra mà giữ tôi luôn thì sao?
Văn Hoàng bật cười và gật gật đầu như tán dương Minh Hân, anh ta bảo:
- Vậy cô muốn thế nào?
- Tôi muốn nhìn thấy anh và bác sĩ.
Văn Hoàng gọi lại cho cô, một cuộc gọi video. Minh Hân nhìn thấy Grace đang bị trói ngồi trên ghế, tóc cô rối, Minh Hân thấy vết thương trên mặt Grace do vụ va chạm xe Văn Hoàng gây ra. Rồi cô thấy Văn Hoàng và hai tên đàn em.
- Để cô ấy đi! – Minh Hân yêu cầu.
- Làm sao tôi biết cô không lừa tôi? – Văn Hoàng nghi ngờ lại Minh Hân, thông qua màn hình, hắn cũng biết vị trí của cô so với hắn. – Nếu tôi thả cô ta ra, rồi cô cũng chạy mấy thì sao?
- Tôi không giống anh.
- Ai biết được.
- Vậy anh muốn thế nào?
Văn Hoàng bắt đầu nói:
- Đầu tiên, cô hãy tiến tới vị trí mà tôi yêu cầu.
Minh Hân nghe theo lời hắn, cô đi bộ thêm một quãng khá dài thì tới đúng vị trí hắn muốn, hắn ta tiếp:
- Cô nhìn thấy bức tường có hàng rào gai chưa? – Minh Hân đáp “Rồi” một tiếng, anh ta lại bảo: - Vượt qua nó!
- Tôi vẫn không thể tin anh.
Văn Hoàng tiếp tục cười một tiếng, nói:
- Vượt qua bức tường đó, cô sẽ thấy một ngôi nhà, tôi đang ở đó. Tôi sẽ cởi trói cho cô bác sĩ này và để cô ta tự về. Tôi sẽ gặp cô sau bức tường, ở vị trí chính giữa của ngôi nhà so với bức tường.
- Tốt nhất là như lời anh nói.
Văn Hoàng còn thêm một câu:
- Tôi hứa sẽ không động tới cô ta nữa.
Tiếp đó, Văn Hoàng chỉ cho Minh Hân cách vượt qua bức tưởng.
- Phía trái cô có một cái thang.
Minh Hân theo lời hắn lấy thang và vượt qua được bức tường cao có hàng rào dây thép gai bên trên, cô biết làm thế này thì những người theo cô sẽ không theo được nữa. Minh Hân hất đổ chiếc thang theo lời Văn Hoàng. Cô cũng theo dõi hành động từ phía anh ta, anh ta quả thực đã cởi trói cho Grace và giữ lại một người canh chừng cô, anh ta đảm bảo thêm lần nữa là sẽ không động đến Grace.
Minh Hân yêu cầu được nhìn thấy lối thoát để tránh anh ta giở trò ngăn cản Grace đi khỏi, quả thực không có vấn đề gì.
Vượt qua bức tường, Minh Hân và Văn Hoàng thấy nhau từ xa, hắn ta cất giọng cợt nhả:
- Lại gần tôi hơn một chút nào!
Minh Hân tắt máy và tiến lại chỗ anh ta, trước đó, cô nói:
- Kêu người của anh rời khỏi chỗ bác sĩ.
Văn Hoàng gọi cho người đó, dặn dò theo đúng lời Minh Hân, chỉ một lát, người đó xuất hiện bên cạnh Văn Hoàng. Minh Hân nhìn lên tầng lầu và thấy Grace đang đi xuống, cô an tâm hẳn, không nén được tiếng thở phào.
Phía Nhật Thiên, anh tới tìm Minh Hân như lời hẹn, nhưng không có cô ở đó, chỉ có một lời nhắn:
- Minh Hân nhờ anh mang túi xách về giùm.
Lấy làm lạ nhưng anh vẫn nhận lấy chiếc ba lô nhỏ của cô, anh thấy Minh Hân kẹp một mảnh giấy ở trong túi, vừa đủ để anh thấy. Lấy nó ra, anh đọc: Tới đón bác sĩ Grace về nhé! Bên dưới là một dòng địa chỉ.
Nhật Thiên hốt hoảng chạy ra xe, đồng thời gọi cho Nguyên Hạo:
- Nguyên Hạo, cô ấy đi rồi.
- Tôi biết rồi.
Anh đáp nhẹ nhàng như thể đã biết trước đó, không phải trả lời thông báo của Nhật Thiên, anh đang chạy mô tô trên đường. Kết thúc cuộc gọi, anh tăng tốc.
Về phần Huy Khang, cậu đã tới khách sạn nhưng không giải quyết bất cứ công việc gì, chỉ lặng yên trong phòng. Buổi trưa có gọi điện cho Minh Hân một lần trước lúc ăn trưa, và giờ, cậu cũng đã chuẩn bị xong cho việc mà mình đã suy tính.
Cậu thay một bộ đồ khác, mặc chiếc áo khoác ra ngoài chiếc sơ mi, nếu không biết chuyện, có lẽ không ai biết cậu định đi gặp Văn Hoàng. Đang lúc chuẩn bị đi thì đột nhiên Hải Kiều xông vào, không gõ cửa, không gọi trước, vẻ mặt lo lắng, hoảng hốt.
- Huy Khang. – Hải Kiều nhảy bổ vào túm lấy cậu. – Cậu cứu Ngọc Hà với! Cậu làm ơn hãy cứu con bé! Tôi xin cậu!
Huy Khang biết nhưng vẫn hỏi cô có chuyện gì, Hải Kiều bảo:
- Vương Văn Hoàng nói chỉ có cậu mới cứu được con bé. Cậu cứu nó đi! Tôi van cậu! Con bé không có tội tình gì, cậu cứu nó đi, cậu muốn gì tôi cũng đồng ý hết, cậu bảo gì tôi cũng làm hết!
Vậy là Văn Hoàng lo sợ Huy Khang không tới cho nên đã gây áp lực với Hải Kiều, để ép Huy Khang tới. Hắn ta quá xem thường cậu rồi.
Huy Khang hất văng Hải Kiều ra, nói:
- Đó không phải việc của tôi!
Huy Khang tỏ ra lạnh lùng khiến Hải Kiều càng thêm hoảng sợ, cô tiếp tục bám lấy cậu nói:
- Đừng! Đừng Huy Khang! Con bé còn nhỏ lắm, dù sao nó cũng là cháu của cậu mà! Nó là ruột thịt của cậu mà!
Huy Khang cười đau khổ, cậu nói:
- Ruột thịt? Cô cũng biết ruột thịt là thế nào à? Ruột thịt là hại chết mẹ tôi, là hại chết anh hai, làm ba giận mà qua đời, là năm lần bảy lượt đưa em trai cô vào chỗ chết. Chỉ có con do cô sinh ra mới là ruột thịt, còn tôi không phải ruột thịt của cô à? Cô từng có chút tình thương nào cho tôi như bây giờ không?
Hải Kiều lúc này đầu óc trống rỗng, cô chi biết phải làm tất cả để cứu Ngọc Hà, cô quỳ rạp xuống cầu xin Huy Khang:
- Tôi quỳ xuống đây xin cậu. Trước đây tôi làm nhiều chuyện có lỗi với cậu, tôi xin cậu trút hết lên người tôi này, hãy cứu Ngọc Hà đi!
Huy Khang bật khóc, hoàn cảnh này quá ngang trái, éo le. Cậu đã nhận bao nhiêu tổn thương mất mát từ người phụ nữ này, nhưng khi người mà cô thật sự xem là người thân gặp nguy hiểm, cô sẵn sàng làm hết để cứu vãn, vậy là cô vốn chưa bao giờ xem cậu là người thân, chưa bao giờ đau xót cho cậu chỉ bằng một chút so với Ngọc Hà. Đến bây giờ, Huy Khang tự hỏi liệu cô hiểu được bao nhiêu phần cảm giác của cậu.
- Nếu tôi cứu Ngọc Hà, có thể tôi sẽ chết, cô biết không?
Hải Kiều im lặng nhìn cậu, vậy là cô biết, Huy Khang càng cảm thấy trớ trêu. Cậu đẩy Hải Kiều ra và nói:
- Làm phiền tránh ra, tôi có việc rồi.
Huy Khang bỏ đi, Hải Kiều lại khóc toáng lên. Quả thực như lời Văn Hoàng nói với cô, với những gì cô đã gây ra cho Huy Khang, cô không thể thuyết phục cậu cứu giúp được. Huy Khang tuyệt tình nhưng tuyệt tình có lý do, cậu sẽ không vì sự van xin của kẻ thù mà lần nữa hy sinh thân mình. Đây là lần đầu Hải Kiều cảm thấy sự trả giá đang tới gần mình.
…
Minh Hân và Văn Hoàng vẫn chưa nói được câu nào với nhau thì một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, căn nhà bốc cháy dữ dội, Grace vẫn chưa ra ngoài. Minh Hân sửng sốt nhìn đám cháy, cô định chạy tới thì Văn Hoàng ngăn lại. Cũng đúng vào lúc đó, Nguyên Hạo lái mô tô chạy tới, anh cũng giật mình trước đám cháy đột ngột đó.
- Tên khốn! Anh vẫn lừa tôi. Bác sĩ Grace vẫn chưa an toàn ra ngoài.
Cô khóc. Nguyên Hạo đứng giữa hai sự lựa chọn, Minh Hân hoặc bác sĩ Grace. Không có thời gian cho sự do dự, anh chạy tới chỗ Minh Hân, đó là người còn sống ngay trước mắt, không phải vì tình riêng.
- Tìm bác sĩ đi! – Tiếng Minh Hân chặn lại bước chân anh. – Anh mau tìm cô ấy đi! Hãy cứu cô ấy, vì em.
Minh Hân bị lôi đi, bọn họ lên xe ngay khi đi được một đoạn. Nguyên Hạo cố gắng tiếp cận đám cháy để tìm kiếm Grace. Nhật Thiên cũng đã tới, anh yêu cầu Nguyên Hạo đuổi theo Văn Hoàng.
- Không kịp đâu, họ đã đi xa rồi.
Hai người cùng tìm và Nguyên Hạo đã phát hiện ra Grace, cô nằm ngất ở trên đất cách đám cháy không xa. Khi nãy, cô đã thấy ngọn lửa và nhanh chóng nhảy ra cửa sổ vừa kịp lúc tòa nhà phát nổ và cháy lớn, nhưng không tránh khỏi bị thương nghiêm trọng.
Vết thương trên trán giờ là một trong số những vết thương nhẹ nhất trên người Grace, cô bị bỏng, chảy máu từ đầu, tay có lẽ bị gãy, Nhật Thiên đoán thế. Hai người đưa Grace trở về.
Bọn họ đã có kế hoạch ứng phó với Văn Hoàng khi biết chuyện. Nhật Thiên sẽ đưa Minh Hân tới theo yêu cầu của anh ta, họ nghĩ rằng họ có thể làm tốt hơn so với việc một mình ai đó đi chiến đấu. Thiếu sót ở chỗ, Minh Hân không hề biết, cô đã hành động theo ý mình, theo điều mà cô cho là đúng, bởi Văn Hoàng tỏ rõ quan điểm cần cô tới để trao đổi Grace. Bọn họ đều có lý, chỉ sai ở chỗ lần này họ không phối hợp với nhau.
Thật may mắn vì ít nhất Grace còn sống, nhưng cô có qua khỏi hay không thì cả hai người đều không dám chắc. Nhật Thiên cũng tham gia cấp cứu, một số người quen biết họ đã ngăn cản, một bác sĩ lớn tuổi nói:
- Tinh thần không ổn định ảnh hưởng tới kỹ thuật, cậu hãy tin chúng tôi!
- Không. – Nhật Thiên phản đối chuyện họ không cho anh tham gia. – Cháu sẽ cứu sống cô ấy, rồi chúng cháu sẽ cưới nhau.
Hai y tá nam đẩy anh ra ngoài khi họ chắc rằng anh không sẵn sàng cho ca cấp cứu. Cánh cửa đóng lại, Nhật Thiên chống tay lên cửa, anh gần như khóc to.
- Là lỗi do anh, Grace. Tha thứ cho anh!
Nguyên Hạo không lên tiếng, anh biết vài lời an ủi đơn giản không giúp gì được cho Nhật Thiên lúc này. Họ đánh đổi bảy năm để lấy hạnh phúc, để lấy cả đời còn lại ở bên nhau, nhưng kết quả họ lại đổi lại được thảm kịch này. Vòng ân oán cứ luẩn quẩn không chịu chấm dứt cứ ngày một lôi kéo nhiều người, nếu không chấm dứt hoàn toàn chuyện này, nỗ lực của họ sẽ chẳng còn ý nghĩa, đau thương vẫn cứ nối liền đau thương.
…
Minh Hân bị đưa tới một nơi khác, đây cũng là nơi giam giữ Ngọc Hà, nhưng cô được ở trong một căn phòng khá tốt so với Ngọc Hà, chứng tỏ dù cô có là kẻ thù của Văn Hoàng nhưng anh ta vẫn xem trọng cô hơn tiểu thư nhà Tịnh Thế. Có lẽ anh ta xem trọng giá trị của cô, và anh ta tin rằng, trận chiến này bây giờ mới bắt đầu.
Văn Hoàng lấy mất điện thoại của Minh Hân, cô tiếp tục mắng anh ta về chuyện vừa nãy:
- Anh là tên khốn không ai bằng, lời hứa của anh chẳng có chút giá trị nào! Đồ bỉ ổi!
Văn Hoàng thô bạo túm tóc Minh Hân, trừng mắt quát:
- Tôi bỉ ổi thế nào? Tôi hứa không động đến cô ta, tôi làm đúng như vậy còn gì. Có trách thì trách cô ta quá chậm chạp. Phụ nữ đúng là đồ bỏ đi!
- Anh được sinh ra bởi một người phụ nữ đấy!
Văn Hoàng siết mạnh tay, Minh Hân đau quá phải đưa tay lên giữ tóc.
- Tôi cấm cô nói đến bà ấy.
Minh Hân im lặng, cô không muốn đôi co theo kiểu này, chứ cô không hề sợ anh ta, người bắt đầu là anh ta kia mà. Văn Hoàng hất Minh Hân ngã xuoóng giường, hắn chỉ tay nói:
- Ngoan ngoãn ở đây đi, nếu nghe lời có thể tôi sẽ cho cô được gặp vài người thân trước khi chết. Bây giờ tôi phải đi xem khách của tôi mang gì tới cho tôi. – Thấy ánh mắt cô không rời khỏi minh, anh ta tiếp: - Đừng tỏ ra lo lắng thế!
Văn Hoàng bỏ ra ngoài. Bên ngoài trời đã tối, hắn ta xem đồng hồ và biết vẫn chưa đến giờ hẹn. Khách mà hắn nói hôm nay có khá nhiều người, không chỉ Tuấn Lâm và Huy Khang.
Minh Hân nhìn xung quanh căn phòng, một cửa sổ, một chiếc giường, một chiếc bàn, cô cảm thấy đây giống một phòng ngủ bình thường, anh ta định giữ cô ở đây lâu cho nên mới sắp xếp như thế. Minh Hân không thấy bất cứ máy quay nào, hắn ta theo dõi rất sát, có lẽ không cần dùng đến nó. Điện thoại di động bị Văn Hoàng tháo rời ra, lấy mất chiếc sim rồi vứt vào sọt rác. Minh Hân liền nhặt lấy nó, rồi lấy ra một chiếc sim khác, lắp vào. Cô gọi ngay cho Huy Khang. Thật may cậu vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Nguyên Hạo và nắm được tình hình, về cô, về Grace. Chỉ có chuyện về Ngọc Hà là chỉ có mình cậu biết.
Huy Khang nghe tiếng Minh Hân gọi mình, cậu lập tức nói:
- Anh sẽ tìm được em.
Minh Hân không định cầu cứu, cô không muốn liên lụy tới bất kỳ ai, cô chỉ muốn nói chuyện với Huy Khang, không ngờ cậu đã biết chuyện.
- Qua bãi phế liệu có một ngôi nhà.
Huy Khang hơi giật mình, vậy là cô ở cùng chỗ với Ngọc Hà, nếu Văn Hoàng không lừa mình.
Văn Hoàng nhớ ra chiếc di động vứt ở chỗ Minh Hân, dường như anh ta rất cảnh giác với tất cả mánh khóe mà Minh Hân có thể nghĩ ra, vậy là hắn trở lại, và biết cô đã sử dụng nó.
Minh Hân bị tát một cái, lần nữa ngã xuống giường, tuy rất đau nhưng cô không kêu lên, cô không muốn Huy Khang biết, nhưng cậu cũng biết khi nghe âm thanh chát đó vang lên.
Văn Hoàng đưa điện thoại lên nghe, Huy Khang biết là hắn nên nói:
- Cái tay mày, vừa phạm luật đấy!
- Tao còn muốn phạm nhiều hơn thế cơ. – Văn Hoàng đáp đầy thách thức.
Huy Khang tắt máy, cậu đi thật nhanh tới chỗ đó.
Tuấn Lâm đã tới được một lúc khá lâu, cậu leo lên chiếc máy cẩu khá cao ở bãi phế liệu, dùng ống nhòm quan sát ngôi nhà từ xa. Cậu thấy Ngọc Hà và hai tên canh cửa, chỗ Minh Hân không rơi vào tầm nhìn nên Tuấn Lâm không biết có cả cô ở đây.
Tuấn Lâm đi xuống, cậu đi thẳng tới vị trí Ngọc Hà, hai tên canh gác ngoài cửa không làm khó cậu, tuy nhiên cậu cũng phải mất vài phút mới hạ được chúng. Tuấn Lâm lấy được chìa khóa trên người một tên, cậu thử đến chiếc thứ ba mới đúng với ổ khóa.
Mở cánh cửa ra, Tuấn Lâm lập tức nhìn thấy Ngọc Hà, nhưng cô lắc lắc đầu với cậu, Tuấn Lâm chưa kịp hiểu ý thì bên cạnh đã có tiếng vỗ tay vang lên, Văn Hoàng đứng thẳng người từ tư thế dựa lưng nãy giờ như chờ đợi cậu. Hai người không nói lời nào, trực tiếp lao vào đánh nhau. Văn Hoàng vẫn giữ thế mạnh trước Tuấn Lâm, nhưng Tuấn Lâm không tỏ ra quá yếu, cậu vẫn có những đòn chính xác về phía Văn Hoàng. Khi cả hai đều ngã về phía sau, Văn Hoàng liền rút súng ra, anh ta muốn kết thúc cuộc đọ sức này.
Giữa lúc ấy, Huy Khang xông tới, nhanh như cắt nhảy lên đá vào tay súng của Văn Hoàng, thừa cơ xoay người đá một cú vào anh ta. Văn Hoàng bị bất ngờ nên hoàn toàn bị động, kết quả bị ngã xuống. Rất nhanh, anh ta lấy lại tinh thần, bật dậy đánh với cả Huy Khang và Tuấn Lâm. Sự hợp tác của hai người nhanh chóng hạ gục Văn Hoàng, Tuấn Lâm lấy ngay khẩu súng chĩa vào anh ta.
- Đừng nổ súng! – Huy Khang vội vàng ngăn lại, cậu biết Tuấn Lâm hoàn toàn có thể giết chết Văn Hoàng.
Văn Hoàng vẫn ung dung nở một nụ cười nhạt, Huy Khang hỏi:
- Minh Hân đâu?
Nghe thấy thế, Tuấn Lâm liền nhìn Huy Khang, rồi di chuyển ánh mắt qua chỗ Văn Hoàng. Minh Hân đang ở rất gần họ, ngay phòng kế bên, tiếc là bức tường này cách âm, cô không thể biết cuộc ẩu đả giữa họ.
- Mày nổ súng, nghĩa là giết chết cô ta luôn đấy! – Văn Hoàng đáp đầy ngông cuồng.
- Thôi. – Huy Khang có vẻ thay đổi ý định, hoặc chỉ để dọa Văn Hoàng. – Giết mày rồi, tao vẫn có thể tìm thấy cô ấy, cô ấy chắc chắn ở ngay đây!
Văn Hoàng bật cười thích thú, anh ta chỉ tay vào Huy Khang:
- Chính xác. Thông minh lắm!
Không cần suy đoán Huy Khang cũng biết, vì cậu vừa trò chuyện với cô và Văn Hoàng trong cuộc gọi khi nãy. Văn Hoàng chỉ tay vào một cánh cửa kiểu song sắt dọc, phía sau còn có một cửa kín nữa, anh ta nói:
- Đó là chỗ Hoàng Minh Hân, nhưng người của tao đang ở đó. Nơi này đã được tao bố trí lại, bên đó không nghe thấy đâu, nếu tao không quay lại, hắn sẽ giết Hoàng Minh Hân.
- Có thể hắn đang nói dối! – Tuấn Lâm đưa ra nghi ngờ.
- Không. – Huy Khang phủ định. – Cô ấy thực sự ở đây.
Huy Khang tin hắn là đủ, nhưng dường như hắn muốn chứng minh cho Tuấn Lâm thấy, hoặc để chọc tức Huy Khang. Hắn lấy ra sợi dây chuyền của Minh Hân và nói:
- Cái này tao phải cởi áo Hoàng Minh Hân mới lấy được đấy!
Cả hai nghe vậy đều rất tức giận, Tuấn Lâm gần như định nổ súng, Huy Khang giữ bình tĩnh can ngăn, chính cậu cũng đang rất căm phẫn, cậu đáp trả bằng cách nở một nụ cười nửa miệng, tự tin nói:
- Áo của Minh Hân không phải ai cũng cởi được đâu.
Huy Khang khiến cả Tuấn Lâm bên cạnh phải choáng váng, phát biểu của cậu quá bá đạo và thật sự tự tin, bọn họ đều hiểu ý tứ của cậu là gì. Huy Khang không quan tâm lắm đến cách mà bọn họ nhìn mình, cậu cứ thế giật sợi dây từ tay Văn Hoàng cất đi, rồi đi tới cởi trói cho Ngọc Hà.
Huy Khang và Tuấn Lâm theo Văn Hoàng tới chỗ Minh Hân như lời anh ta nói. Họ chỉ vừa khuất bóng khỏi đoạn rẽ, Ngọc Hà chưa chạy được bao xa đã bị người của Văn Hoàng bắt lại, hắn ta không cần ra lệnh, đàn em của hắn rất biết cách hành động.
Văn Hoàng đưa hai người họ tới một căn phòng khá rộng nhưng xung quanh không có đồ đạc gì. Lấy làm nghi ngờ, Tuấn Lâm chĩa súng vào anh ta uy hiếp, Văn Hoàng cười nhạt đi tới gần bức tường, chỗ đó có một cánh cửa. Văn Hoàng tra chìa khóa và mở cửa. Những tưởng sẽ thấy Minh Hân, không ngờ phía sau đó lại là một cánh cửa khác, không, là hai cái. Đây đúng là sự chuẩn bị của anh ta, cho sự giam giữ, tiếp đón bọn họ. Một cánh cửa song sắt ở giữa bức tường, sau nó là một cửa kín, có lẽ mở hai cửa này ra mới nhìn thấy Minh Hân.
Đúng là như vậy, tiếp theo, Văn Hoàng mở cánh cửa phía sau ra. Cánh cửa từ từ mở ra cũng là lúc Minh Hân từ từ ngoảnh lại nhìn nơi phát ra tiếng động. Huy Khang và Minh Hân đều chạy tới, họ nắm tay nhau qua song cửa. Tuấn Lâm thấy vậy dường như tâm trạng hơi trầm xuống, tay cầm súng hơi thả lỏng. Và không còn cơ hội nào khác cho Văn Hoàng, anh ta tấn công Tuấn Lâm, giành được súng từ tay cậu, ngay lập tức nổ súng. Trong tích tắc, Huy Khang phải nhắc Minh Hân tránh qua một bên đồng thời tránh viên đạn bay tới, lúc ấy, Tuấn Lâm đang đứng khá gần Huy Khang.
Văn Hoàng ra ngoài và chốt cửa lại trong khi hai người họ chưa kịp trở tay. Huy Khang bực bội đập mạnh vào cánh cửa đó. Ít nhất, cậu và Minh Hân đã được gặp nhau.
Huy Khang ra chỗ song cửa, ngồi xuống đó với Minh Hân, cậu đưa tay qua song cửa, nắm lấy tay cô, rồi áp tay lên má, vuốt ve nhè nhẹ, cậu nói:
- Vất vả cho em rồi.
Minh Hân cười trừ, bên má bị Văn Hoàng đánh vẫn đang tê tê, bàn tay lạnh của Huy Khang chạm vào khiến cô dễ chịu hơn nhiều. Minh Hân nhớ ra và hỏi:
- Họ có tìm thấy bác sĩ không?
- Anh Nguyên Hạo nói là bác sĩ Grace được cấp cứu kịp thời, nhưng nếu vài ngày nữa mà không tỉnh lại thì có chuyện đó. – Huy Khang cũng nhớ ra một chuyện, cậu nói: - Phải rồi, anh quên mất, không biết Ngọc Hà đã ra khỏi đây chưa?
- Ngọc Hà?
- Con bé bị bắt cóc. Anh đã gặp nó rồi.
Phía kia, Tuấn Lâm cũng tìm một chỗ ngồi bệt xuống, cậu cố tỏ ra lạnh lùng nhưng thi thoảng vẫn đưa mắt về phía Huy Khang và Minh Hân. Huy Khang nhìn đồng hồ trên tay và nói:
- Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, giờ em nghỉ đi!
Nói rồi, cậu cởi áo khoác ra, chuyển nó qua song sắt cho Minh Hân, cô xua tay nói:
- Không cần đâu. Anh sẽ bị lạnh. – Cô chỉ tay ngược về phía sau. - Ở đây em có giường và mền đầy đủ.
Bọn họ không hiểu vì sao Văn Hoàng đối đãi với Minh Hân như thế, nhưng có thể đó là sự tình cờ, tất cả đã có sẵn ở đây. Huy Khang hỏi:
- Em định ngủ trên giường của hắn à? Đắp mền của hắn sao? Anh không cho. – Cậu hất hàm vào chiếc áo và nói: - Cầm áo của anh và ngủ ngay tại đây!
Tuấn Lâm không nhìn sang, nhưng cậu nghe rõ lời Huy Khang, cho đến giờ, những câu như thế vẫn khiến lòng cậu hơi nhói lên. Minh Hân thì thiếu chút nữa bật cười.
- Gần lại một chút! – Huy Khang bảo Minh Hân, cô tiến sát hơn một chút, Huy Khang vươn tay lấy chiếc áo khoác vào người cô rồi lại tiếp: - Em có biết, ở trong phim, cảnh như thế này thì nam chính sẽ kéo áo và nữ chính sẽ ngã vào lòng anh ấy? Hoặc là…
Cậu hơi kéo dài, Minh Hân biết ý của cậu, cô cúi đầu cười ngại ngùng, khẽ đưa ánh mắt nhắc nhở Huy Khang về sự tồn tại của Tuấn Lâm.
- Lên giường ngủ đi! Nếu không em sẽ bị cảm mất. – Huy Khang nói.
Minh Hân mỉm cười:
- Em đổi ý rồi.
Dứt lời, cô nằm ngay xuống chỗ đó, đắp áo Huy Khang lên người rồi vòng tay lên để gối đầu. Huy Khang cảm thấy hơi lo lắng, nhưng như vậy cũng được, cậu nên nghĩ điều đó tốt hơn việc cô ngủ trên giường Văn Hoàng.
Sáng hôm sau, Huy Khang tỉnh giấc cũng đúng lúc Tuấn Lâm tỉnh giấc, cậu kéo kéo nhẹ đánh thức Minh Hân. Tuấn Lâm ngồi ngủ cả đêm, còn Huy Khang thì tựa vào song cửa, tay nắm tay Minh Hân. Họ nghe được tiếng chim ríu rít trên ngọn cây, Huy Khang đã tìm hiểu về nơi này, xung quanh bãi phế liệu này là rừng rậm, còn có một thác nước, cậu tưởng tượng ra được tiếng nước chảy hòa với tiếng chim hót, khúc ca ngày mới hay như vậy nhưng hôm nay của họ có lẽ sẽ trải qua không ít chuyện.
Ở bệnh viện, Nhật Thiên cũng vừa tỉnh giấc, anh trông chừng Grace cả đêm, gần sáng mới chợp mắt được một lát. Cô vẫn không có gì tiến triển sau một đêm gần chục tiếng đồng hồ. Anh rời bàn tay khỏi tay cô và ra ngoài, trùng hợp gặp một vị bác sĩ đang đi tới.
Nhìn anh có vẻ mệt mỏi, tới độ tưởng chừng như đã già đi sau một đêm, nhưng vị bác sĩ kia vẫn thông báo:
- Ông ấy vừa lên máy bay tới đây.
Đó là ba của Grace, Nhật Thiên biết. Anh không ngăn cản chuyện bọn họ kể với ông ấy, vì ông có quyền biết về việc Grace gặp nạn, thế nhưng, hiện tại anh chưa biết ông ấy sẽ thế nào khi tới đây.
Văn Hoàng thu lại hình ảnh Minh Hân và Huy Khang ngồi cách nhau cánh cử sắt, anh ta tiếp tục xem hình ảnh Ngọc Hà bị bắt trở lại và cảm thấy khá hài lòng. Anh ta thực hiện vài thao tác, và đã gửi nó đi.
Văn Hoàng xông vào phòng Minh Hân, anh ta hùng hổ như thị uy, ngay lập tức chĩa súng vào cô đe dọa. Huy Khang và Tuấn Lâm đều tỏ ra căng thẳng.
- Anh định làm gì? – Minh Hân hỏi.
- Làm gì à? Tôi giết kẻ thù của mình. Tôi sẽ giết chết các người, nếu không tôi bắt các người tới đây để du lịch à?
Ai nấy đều nuốt khan lo lắng, anh ta nói đúng, anh ta coi họ là kẻ thù, căm hận vô cùng, việc giết chết họ là điều dĩ nhiên, họ không tìm ra lý do gì để ngăn anh ta ra tay.
- Nhưng vẫn phải chờ. - Văn Hoàng đột nhiên lên tiếng. – Vẫn phải chờ một người.
Ba người đều suy nghĩ xem anh ta chờ ai, Nguyên Hạo, Hạnh Du hay ai đó khác? Không đúng, anh ta nói là một người.
Văn Hoàng quay sang nói với Tuấn Lâm và Huy Khang, trong khi tay vẫn cầm súng nhắm tới Minh Hân, anh ta nói:
- Lấy di động ra!
Thì ra anh ta quên mất trên người họ còn có điện thoại. Hai người làm theo yêu cầu của anh ta, anh ta lại nói:
- Đã gọi cảnh sát chưa?
- Chưa. – Hai người đồng thanh.
- Tốt. – Văn Hoàng đáp, anh ta biết họ đều lo cho Minh Hân, tiếp tục ra lệnh: - Ném ra ngoài!
Tuấn Lâm và Huy Khang răm rắp nghe theo, lần lượt ném chiếc di động ra ngoài qua song cửa sổ trên cao. Văn Hoàng thu lại súng, anh ta nói với họ:
- Tụi mày sẽ phải chết hết thôi! Giờ tao cho thêm chút thời gian để nói lời cuối. – Anh ta chỉ tay vào Huy Khang. – Nhất là mày đấy! Lần này, mày nên nói lời trăng trối thực sự đi! Không có cơ hội sống đâu, tao đảm bảo đấy!
Văn Hoàng lại bỏ lại bọn họ, Minh Hân chạy ra chỗ hai người kia, cô hỏi nhỏ:
- Hai người thực sự không gọi cho ai sao?
Cả hai đều ừ nhẹ, Minh Hân thấy như thế này quá liều lĩnh, họ không có phương án an toàn, hắn gọi tới là tới, cô nén tiếng thở dài.
- Hắn nhất định sẽ giết chúng ta. – Tuấn Lâm nói.
- Tôi biết. – Huy Khang đáp. Cậu nhìn Minh Hân và nói nhẹ nhàng: - Đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu.
- Huy Khang. – Minh Hân gọi cậu và nói: - Bây giờ vẫn kịp để gọi người cứu chúng ta, em còn một chiếc di động.
Cô lấy ra một chiếc di động đời cũ nên kích thước khá nhỏ. Huy Khang không biết nhận xét về cô thế nào, cậu nhận nó và nhấn số Nguyên Hạo.
- Hắn ta sẽ sớm quay lại. – Minh Hân nói.
Thấy vẻ mặt cô lo lắng, đôi môi khô khốc có lẽ vì khát nước, Huy Khang cảm thấy thương xót. Cậu muốn làm gì đó để họ có thể thoát khỏi đây, thế nhưng lúc này họ ở thế bị động, Văn Hoàng có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thế này, hắn quyết tâm trả thù tất cả. Nghĩ rồi, cậu vô thức nắm chặt thanh sắt trên cửa, tranh thủ đưa mắt nhìn cấu trúc, cách thiết kế cánh cửa này.
Dù người mà Văn Hoàng chờ có đến hay không, hắn cũng sẽ giết Minh Hân và những người khác, còn nếu người đó trì hoãn đến trễ, bọn họ sẽ chết vì đói và khát mà chẳng cần anh ta ra tay. Lúc này, trời sắp về chiều, không thể làm gì khác ngoài ngồi yên chờ đợi, họ không hiểu sao mấy tiếng đồng hồ trôi qua mà Nguyên Hạo vẫn không xuất hiện, mọi thứ vẫn im ắng như vậy.
Văn Hoàng lần nữa xuất hiện trong phòng Minh Hân, mỗi lần như thế, cả ba đều cảm thấy hoang mang, Tuấn Lâm và Huy Khang không khỏi tập trung sang bên đó. Thấy rõ điều đó, Văn Hoàng tỏ ra thích thú, hắn càng vui hơn khi thấy bộ dạng nhợt nhạt của Minh Hân, cô bị đói một ngày rồi.
- Son môi sẽ khiến cô tươi tắn hơn đấy! Có cần tôi giúp không?
Minh Hân không trả lời, câu nói của anh ta nhận lại sự im lặng hoàn toàn. Không nổi giận vì chuyện đó, anh ta quay sang Huy Khang hỏi:
- Mày đã trả dây chuyền lại cho cô ta chưa? – Hắn chìa tay ra. – Nếu chưa thì để tao giúp cho! Đeo nó lên cổ tao nghĩ cũng cần cởi áo đấy!
Huy Khang nghe thế thì phát cáu, cậu siết chặt tay vào song sắt, chỉ hận không thể đấm vào mặt anh ta. Văn Hoàng lại đắc ý cười lớn. Tuấn Lâm tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng cũng căm giận như Huy Khang chứ không kém.
Văn Hoàng thu tay lại, chầm chậm tiến lại gần Minh Hân, cô lùi lại, anh ta vẫn tiếp tục tiến đến.
- Anh định làm gì? – Cô cảnh giác lên tiếng.
- Tránh xa cô ấy ra! – Huy Khang nói to.
Văn Hoàng nhìn chăm chăm vào Minh Hân, mặc kệ lời nói của Huy Khang, anh ta nở nụ cười nửa miệng, nói:
- Tôi vừa nghĩ ra một chuyện. Có một cách khác để trả thù cô và Hoàng Huy Khang, cách này khiến hắn còn đau đớn hơn cả cái chết.
Minh Hân hiểu được đôi phần ý tứ của hắn, nhất là khi hắn nhìn cô từ đầu đến chân.
- Phụ nữ luôn có cách làm cho đàn ông say đắm. Cô không phải một người đẹp chính hiệu nhưng cũng là một phụ nữ mà. Nói tôi biết cô thường làm Hoàng Huy Khang say đắm bằng cách nào vậy? Đến độ hắn sẵn sàng bỏ cả thế giới để chọn một người từng là người nhà của hắn, hả?
Minh Hân đang rất sợ, cô vung tay lên đánh hắn, nhưng dễ dàng bị hắn khống chế.
- Chưa đến lúc vùng vẫy đâu.
- Buông cô ấy ra ngay! – Huy Khang nói đầy căm hận.
- Vương Văn Hoàng, như thế đã đủ để mày nhận cái chết rồi. – Tuấn Lâm cũng không thể yên lặng được.
Đáp lại chỉ là sự thờ ơ của Văn Hoàng, anh ta thậm chí còn không có biểu hiện nào chứng tỏ nghe lọt tai lời nói của hai người kia. Anh ta tiếp tục nói chuyện với Minh Hân:
- Nói tôi nghe, hắn ta thường chạm vào chỗ nào trên người cô? – Anh ta chạm lên má Minh Hân và hỏi. – Đây?
Minh Hân quay mặt đi tránh bàn tay hắn, cô cố gắng bình tĩnh nhưng không thể, trời biết cô đang sợ đến mức nào. Văn Hoàng đặt tay lên eo cô, hơi kéo lại.
- Thế này à?
Minh Hân dùng hết sức đẩy hắn ra.
- Buông ra! Đồ bệnh hoạn!
Hắn ta không nổi giận, nhưng hành động túm lấy tay cô không cho thoát lại rất thôi bạo.
- Bình thường cô cũng hay mắng Hoàng Huy Khang như thế à?
- Câm miệng đi!
Hắn đặt tay ra sau cổ Minh Hân, vừa giữ cô vừa túm tóc khiến Minh Hân không thể vùng vẫy được. Cô cố hết sức đẩy hắn ra nhưng hoàn toàn là vô ích, tất cả đều biết sức Văn Hoàng tới đâu, đến cả đấu võ mà Nguyên Hạo, Tuấn Lâm và Huy khang còn thua trước anh ta thì Minh Hân sao có thể chống trả được.
- Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm thế này với cô. Nhưng giờ tôi mới biết, đây là một cách trả thù đau đớn, đặc biệt hữu dụng với cô và hắn ta. Chuyện này sẽ ám ảnh cô và cả hai tên đó ngay cả khi các người xuống địa ngục, sẽ điên loạn bởi hình bóng của tôi.
Minh Hân bắt đầu khóc, cô thực sự sợ đến không thể mạnh mẽ hay bình tĩnh được nữa, cô ngoái nhìn Huy Khang bằng đôi mắt ngấn nước. Chỉ có Văn Hoàng biết cô đang run sợ thế nào, còn Huy Khang chỉ có thể thấu hiểu nó bằng suy nghĩ.
Văn Hoàng cũng nhìn sang Huy Khang, tay của Tuấn Lâm và Huy Khang dường như đang muốn bẻ gãy song sắt. Cái nhìn uy hiếp hay những lời đe dọa, cảnh cáo với Văn Hoàng lúc này chẳng có tác dụng gì, hắn biết bọn họ không có khả năng đó, hắn rất vui vì tất cả đều nằm trong điều khiển của mình.
- Hoàng Huy Khang, mày sẽ thấy, không chỉ mình mày cởi được áo Hoàng Minh Hân.
- Tao sẽ giết mày. – Huy Khang nghiến răng.
Không có cơ hội nào cho Minh Hân, không có gì hỗ trợ cho cô để có thể thoát khỏi hắn ta. Văn Hoàng dễ dàng đẩy Minh Hân xuống giường, cô đột nhiên bình tĩnh lạ thường, nhìn thẳng vào hắn và nói:
- Anh thì làm gì hiểu được cái cảm giác say đắm mà chúng tôi có với nhau.
Dường như Văn Hoàng tạm dừng hành động, hắn vẫn khống chế cô nhưng đang nghe cô nói. Cô không có ý định công kích hắn, dùng lời nói để giải thoát là cách làm không khả dụng với Văn Hoàng, cô biết và chỉ muốn nói vài lời để bản thân mạnh mẽ và bình tĩnh hơn.
- Huy Khang hoàn hảo như thế, tôi si mê cũng là chuyện bình thường. Tôi cũng sẵn sàng bỏ cả thế giới để theo anh ấy. Phút say đắm bên nhau mà nãy giờ anh ám chỉ có là gì, chúng tôi còn có với nhau nhiều hơn thế! Con người như anh thì không bao giờ hiểu được. Suốt cả đời, có người phụ nữ nào thật lòng thật dạ với anh chưa? Có người nào cho anh cảm giác đắm say giống như cảm giác của tôi và Huy Khang chưa? – Cô lắc đầu. – Những gì anh mang đến chỉ là sự khinh thường và ghê tởm.
Tuấn Lâm hơi cúi đầu khi nghe cô nói. Trong lòng chua chát, cậu biết, nhưng chính miệng cô nói ra có ý nghĩa hơn rất nhiều. Còn Huy Khang, cậu xúc động gần như muốn khóc, phải sụt sịt một tiếng để không rơi nước mắt hay bộc phát. Về chuyện đó, chính cậu vẫn luôn nghe theo lý trí, cân nhắc để dừng lại đúng lúc, thế mà bây giờ Văn Hoàng lại có ý định đó với cô. Nếu cô xảy ra chuyện, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, giống như Văn Hoàng nói, nó sẽ ám ảnh cậu cho đến khi chết.
Minh Hân tiếp:
- Đúng như anh nói, chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh với chúng tôi. Nhưng suy cho cùng, anh vẫn thua Huy Khang.
- Thế mà cô vẫn khóc. – Hắn quệt một giọt nước mắt vừa rơi ngang xuống giường. – Đây này.
Minh Hân quay mặt đi, Văn Hoàng bóp chặt cằm khiến cô đau đớn, không thể tránh né, anh ta trừng mắt nói:
- Thắng thua với tôi chỉ đơn giản là sống và chết. Cô khinh thường tôi? Ghê tởm tôi? – Hắn cười nhạt. – Được, tôi sẽ khiến cô phải ghê tởm chính bản thân mình.
Dứt lời, Văn Hoàng lập tức cúi xuống. Minh Hân bất lực bật khóc, kêu lên sợ hãi. Đây là cảm giác sợ hãi nhất mà cô từng trải qua, nó còn hơn cả lúc cận kề cái chết, hắn ta sắp đạt được mục đích mà hắn nói rồi, đau đớn hơn cả chết.
- Huy Khang, cứu em với…!
Huy Khang cũng khóc, nhưng cậu không bó tay, quay sang Tuấn Lâm:
- Vương Tuấn Lâm! – Tuấn Lâm quay sang nhìn cậu, Huy Khang nói: - Mở cửa đi! – Thấy vẻ mặt Tuấn Lâm nhìn mình, đoán là cậu không hiểu. – Phải có cách, phá khóa đi!
Họ quan sát khắp căn phòng nhưng không thấy có bất cứ vật gì có thể phá được khóa, đây là cửa kéo sang ngang nên dùng sức đạp để phá cũng vô ích. Thế rồi Tuấn Lâm nghĩ ra cách, cậu lấy từ trong túi ra một chùm chìa khóa, tháo lấy sợi móc giữa chúng, duỗi thẳng thành một đoạn dây. Huy Khang cũng làm theo Tuấn Lâm, cậu đặt hết hy vọng vào Tuấn Lâm.
Minh Hân vẫn cố gắng chống cự, phản kháng một cách quyết liệt. Mái tóc rối lên, áo thì xộc xệch, mặt tèm nhem nước mắt. Văn Hoàng bóp cổ cô, bàn tay anh ta gần như là chiếc gông giữ cô đối diện với mình, anh ta nói:
- Biết là không có kết quả, cô ngoan cố chống trả để làm gì?
- Để chứng minh sự thất bại của anh. Tôi nói rồi, anh thua Huy Khang.
Văn Hoàng tát Minh Hân, cái tát thứ hai từ hôm qua tới giờ, cái tát không hề nương tay. Huy Khang vẫn theo dõi họ, lòng như lửa đốt.
Cánh cửa phòng Minh Hân bị mở tung ra, một tên đàn em xông vào, hắn cúi đầu trước Văn Hoàng có ý nhận lỗi, nhìn vẻ mặt hắn xem ra có chuyện xảy ra.
- Đến rồi. – Tên đàn em thông báo hai từ ngắn gọn.
Văn Hoàng hiểu, hắn ta đứng dậy, hành động đó giống như gỡ ra khỏi đầu Minh Hân và Huy Khang một quả tạ. Tuấn Lâm cũng đứng lên, che giấu hành động của mình. Không cần biết cái gì đến rồi, nhưng có thể khiến hắn ta bỏ đi thì Huy Khang cần phải cám ơn.
Cánh cửa đóng lại, Minh Hân thu mình lại và thút thít khóc, cô chẳng chạy tới chỗ Huy Khang nữa. Nỗi sợ hãi đang bủa vây lấy cô, chiếm cứ toàn bộ tâm trí, Minh Hân mặc kệ tất cả, cứ khóc.
Hắn ta vẫn có thể quay lại, vì mục đích vẫn chưa đạt được.
- Nhanh lên! – Huy Khang giục Tuấn Lâm, phải thừa nhận Tuấn Lâm có kỹ thuật về việc này, thế nhưng, ổ khóa này đang làm khó cậu.
Tiếng cách vang lên, mắt Huy Khang dừng lại không chớp, cậu nhìn sang và thấy khóa đã được mở. Tuấn Lâm thật giống một tên trộm chính hiệu. Cậu đứng yên đó để Huy Khang kéo cánh cửa.
Huy Khang chạy nhanh tới chỗ Minh Hân, ngay lập tức ôm chặt cô mà không nói lời nào. Cậu cảm nhận được sự run rẩy ở cô, nó giống như những nhát dao đang lần lượt cứa vào tim cậu.
- Dẫn em về đi…
Huy Khang không nói được câu nào, cậu xin lỗi, ừ hoặc hứa gì đó đều không có ý nghĩa lúc này. Chỉ ôm chặt lấy cô để làm dịu lại sự run rẩy sợ hãi. Rồi cậu kéo Minh Hân ra, vuốt lại mái tóc, khi cậu đưa tay xuống muốn chỉnh lại áo cho cô thì Minh Hân đột nhiên bắt lấy. Huy Khang càng vì vậy mà căm hận Văn Hoàng, cậu nắm lấy tay cô rồi tiếp tục trong sự nhẹ nhàng và dịu dàng.
Cô lại chúi vào ngực cậu, ôm chặt lấy Huy Khang là sự an toàn nhất, mọi chuyện sẽ có cậu đương đầu.